Mặc dù nàng hỏi cực kỳ khách khí thân thiết, nghe vào trong tai Phó Chi Lan lại giống như sấm vang ầm ầm.
“Vương phi, Chi Lan đột nhiên hơi không thoải mái, vẫn nên đi về trước nghỉ ngơi, ngày khác trở lại đánh cờ với Vương phi.” Nàng nói đồng thời che bụng đứng dậy, sắc mặt quả thật mồ hôi lấm tấm, hai chân khẽ run giống như đang phải chịu khổ sở cực lớn.
“Nhưng bàn cờ này mới hạ được một nửa, bổn Vương phi lại đang hăng hái... Vậy thôi, nếu ngươi không thoải mái, vẫn là thân thể quan trọng hơn, cứ mang theo bàn cờ đi về, lần sau lại tới tiếp.” Nàng nói đồng thời tỏ vẻ tiếc nuối, ngoài miệng nói thu về, nhưng khi tỳ nữ lên dọn bàn cờ thì cùi chỏ nàng không biết cố ý hay vô ý đè lên bàn cờ, đầu ngón tay nhặt lấy quân cờ, cõi lòng đầy ân cần nhìn Phó Chi Lan.
Tỳ nữ không dám nhắc nhở Ôn Noãn, chỉ đành phải khó khăn nhìn về phía Phó Chi Lan, cặp mắt Phó Chi Lan nhìn chằm chằm vào khuỷu tay Ôn Noãn, nhìn một hồi lâu vẫn không thấy Vương phi có chút phản ứng nào, cuối cùng đành phải cắn cắn môi, vẻ mặt đau khổ cười nói: “Chi Lan đến tìm Vương phi đánh cờ lại nửa đường quét mất hăng hái của Vương phi, không bằng lưu lại bàn cờ này, đợi Vương gia trở về chơi cùng Vương phi, coi như đền bù chút lòng áy náy của Chi Lan, đợi thân thể Chi Lan khá hơn một chút lại trở lại đánh cờ với Vương phi.”
“Nếu đây là một phần tâm ý của Phó cô nương, vậy bản Vương phi thu, Minh Nhi, đưa tiễn Chi Lan cô nương.” Ôn Noãn lại cười nói.
“Vâng.” Minh Nhi nén cười tiến lên phía trước mấy bước nói: “Phó cô nương, xin mời!”
Lời này của Vương phi nghe sao hơi kỳ quái?
Trong lòng Phó Chi Lan mờ mờ ảo ảo cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lúc này suy nghĩ đầy trong đầu nàng đều là làm sao nhanh chóng rời khỏi nơi này, nào còn có ý định suy nghĩ tỉ mỉ nữa, bây giờ nàng đang nhìn lại, Vương phi quả thật còn đáng sợ hơn Vương gia, Vương gia giận ít nhất còn thể hiện ra sắc mặt khiến cho người ta tránh được, mà Vương phi cười lại là tiếu lý tàng đao * làm cho người ta tránh không kịp, vẫn nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.
(*) tiếu lý tàng đao: trong nụ cười có dao, chỉ nham hiểm, miệng thơn thớt, miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Minh Nhi đứng ở cửa nhìn dáng vẻ Phó Chi Lan chạy trối chết cười ngã nghiêng ngã ngửa, chỉ cảm thấy tiểu thư thật sự là bá khí trắc lậu *, vài ba lời đã đuổi nữ nhân đáng ghét này đi, thật hả giận.
(*) bá khí trắc lậu:
Bá khí: Khí phách, nhuệ khí.
Trắc lậu: nghĩa đen, tràn sang hai bên (xuất xứ từ quảng cáo trong băng vệ sinh “Bất trắc lậu”)
Bá khí trắc lậu: Đơn giản chính là khí phách sinh ra lượng quá nhiều, băng vệ sinh không ngăn cản được khí phách chảy ra. Hàm nghĩa khắc sâu chính là cảm thấy khí độ của một người nào đó biểu hiện quá phận, đưa tới chán ghét hơi nhỏ, tiến tới phối hợp người đó với chức năng của băng vệ sinh diễn tả tiến hành nhạo báng (Nguồn Baike.baidu)
“Minh Nhi.”
Minh Nhi chùi chùi khóe mắt cười đến chảy nước mắt vui sướng chạy lên phía trước, Ôn Noãn chỉ vào bàn cờ này nói: “Đại lễ Phó cô nương đưa tới có thể thu.”
“Đưa?” Minh Nhi không hiểu, nàng không nghe thấy nữ nhân kia nói đưa.
“Không phải vừa rồi nàng ta nói rất rõ ràng đưa cho bổn Vương phi để bù đắp áy náy trong lòng nàng ta sao?” Ôn Noãn uống trà thản nhiên nhắc nhở.
“Đúng đúng, đúng rồi.” Tròng mắt Minh Nhi xoay chuyển, trong nháy mắt nghĩ ra được trong lời nói của Vương phi là có ý gì, trong lòng bất giác lại càng thêm vui sướng, hôm nay nữ nhân kia được không bù mất tiền mất tật mang, bây giờ nàng thật mong đợi nếu nàng ta biết bàn cờ bằng ngọc trắng giá trị xa xỉ không thu về được sẽ có vẻ mặt gì? Ôi, khẳng định rất đặc sắc!
Minh Nhi yên lặng tưởng tượng trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ.
Đầu ngón tay của Ôn Noãn gõ nhẹ lên mặt bàn, trong mắt tràn đầy suy tư, Phó cô nương này ngược lại cho nàng một lời nhắc nhở, có lẽ chuyện kia có thể không cần phiền phức như vậy, nàng ngồi mát ăn bát vàng là được rồi.
Giờ Dậu Quân Dập Hàn quả thật chạy về dùng bữa tối với Ôn Noãn, chỉ có điều trên khuôn mặt như ngọc lộ ra vẻ mệt mỏi khó che giấu, Ôn Noãn múc chén canh đưa cho hắn nói: “Việc công tuy nặng nhọc, nhưng Vương gia cũng đừng lấy thân thể của chính mình ra nói giỡn.”
“Phu nhân yên tâm, vi phu tự có chừng mực.” Quân Dập Hàn đặt tay mình lên tay nàng ở trên mặt bàn mỉm cười trả lời.
Tròng mắt Ôn Noãn cụp xuống, nhìn móng tay đầy đặn không hề có màu sắc hỗn tạp, trong lòng nhất thời có chút tư vị khó hiểu, lúc này, nàng lại thấy vui mừng khó hiểu vì lúc đó mình ngủ kịp thời không nhìn thấy đáp án tâm tâm niệm niệm này, nếu thấy được, lúc này sợ rằng nàng sẽ không lẳng lặng ngồi ở chỗ này cùng hắn dùng bữa tối rồi?
“Phu nhân?” Quân Dập Hàn thấy vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tay mình của nàng, không nhịn được mở miệng gọi.
“Tay Vương gia thật đẹp, vi thê không nhịn được mà sinh lòng hâm mộ.” Nàng cực kỳ tự nhiên ngước mắt nhìn hắn cười cười: “Vương gia bận bịu cả ngày chắc hẳn sớm đói bụng, dùng bữa thôi.”
Đôi mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn nhanh chóng xẹt qua móng tay của mình cười cười, gắp vài món ăn nàng thích vào trong chén nàng: “Ăn nhiều chút.”
Sau khi dùng xong bữa tối, Quân Dập Hàn lại đi thư phòng làm việc công, Ôn Noãn gọi Minh Nhi vẫn bị Bạch Ưng quấn lấy tán gẫu, hỏi: “Có biết vì sao Vương gia bận rộn như thế không?”
“Bạch Ưng nói hôm nay Vương gia đang thẩm vấn vài phạm nhân bắt được trong núi, còn có sắp xếp người đi điều tra cái gì đó, ặc, còn dạy dỗ Phủ doãn nói gì mà săn giết động vật hoang dã tên ly gì đó kia, phạt Phủ doãn nửa năm bổng lộc, sau đó lại điều tra cái gì Miêu Cương cái gì...” Minh Nhi gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Tiểu thư, đầu óc Minh Nhi đần, cũng chỉ nhớ những thứ này, nếu ngài còn muốn biết chút gì, ngài nói cho Minh Nhi, Minh Nhi sẽ đi hỏi ngay, bảo đảm nhớ kỹ không quên.”
Mới vừa rồi con ưng chết tiệt kia quấn nàng không ngừng líu ríu nói, nàng vốn không để ý nghe, nếu như biết tiểu thư quan tâm chuyện của Vương gia như vậy, nàng coi như có ngu nữa cũng sẽ nhớ thật kỹ.
“Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.” Ôn Noãn trở về phòng cầm quyển sách nằm trên giường lẳng lặng nhìn, nhưng tâm tình lại như mặt nước nổi sóng như thế nào cũng không có cách gì bình tĩnh.
Ngày tiếp theo, Quân Dập Hàn ở trong thư phòng cả đêm lại ra cửa thật sớm, mà gần trưa có một vị nam tử mặc áo trắng dáng vẻ rất tuấn tú ngồi ở vị trí phía trước trong trà lâu Thính Hiên nổi danh nhất khu vực thành Hoài An phồn hoa nghe tiên sinh kể chuyện nước miếng văng tung tóe thổi phồng đương kim Hàn Vương là anh hùng vô địch nhường nào, mưu trí siêu quần đại sát bốn phương, làm quân địch nghe tên đã sợ mất mật, mà lúc này tiên sinh đang vỗ bàn * nói đến vụ Hàn Vương lui quân Kim: “Trước mấy chục vạn đại quân đông nghịt do Thái tử nước Kim Mộ Dung Thành dẫn tới, mà Hàn Vương chỉ có chừng năm ngàn binh sĩ, binh lực cách xa như thế, làm thế nào phá địch giành thắng lợi?”
(*) 拍案 vỗ bàn, đập bàn, biểu thị sự phẫn nộ, kinh ngạc hay tán thưởng.
Tiên sinh kể chuyện ở đây một tay chắp sau lưng một tay sờ cằm dừng lại, khách uống trà đang tập trung tinh thần nghe được hăng hái ở phía dưới lập tức bắt đầu kêu la, thúc giục thúc giục khen thưởng khen thưởng, thư sinh kể chuyện thấy giọng điệu khẩu vị mọi người, tiền thưởng kiếm được cũng không ít, lúc này mới uống một ngụm trà vỗ bàn lại nói tiếp: “Hàn Vương này dùng binh thật sự giống như có thần trợ giúp, ngài để chừng một ngàn kỵ binh tiên phong lao xuống đồi với hai cánh tiến vào lòng địch, lại phái thêm năm trăm tướng sĩ lẻn vào khe núi phía sau lưng quân Kim mai phục, ngài thống lĩnh số binh sĩ còn lại công kích trực tiếp vào trong quân địch. Thái tử nước Kim cậy vào mấy chục vạn đại quân, lòng tin mười phần bắt sống được Hàn Vương vả lại ra quân trước còn lập được quân lệnh trạng, ai ngờ trận hình của quân Kim bị Hàn Vương một phát đánh tan, lập tức tán loạn thành đội quân lính tan rã, hai phe nhân mã chém giết ước chừng ba ngày ba đêm, cuối cùng, quân Kim thảm bại bị Hàn Vương dẫn quân xua đuổi tới bên trong khe núi bắn chết một trận, tử thương vô số. Hàn Vương đại thắng.” Hắn mặt mày hớn hở nói đến chỗ này, rồi lại thở dài nặng nề, tim mọi người thót lại, càng thêm dồn dập thúc giục hắn tiếp tục nói, tiên sinh kể chuyện này sờ sờ râu nói: “Nhưng đáng tiếc thay thật đáng tiếc, Lạc Phi dưới cờ Hàn Vương làm tiên phong cánh trái lúc này giết đỏ cả mắt rồi, lại làm trái lệnh Hàn Vương một người một ngựa đuổi theo đào binh của nước Kim, Hàn Vương vì cứu hắn nên lúc này mới trúng mai phục của nước Kim, đến nay trọng thương chưa lành.”
“Vương phi, Chi Lan đột nhiên hơi không thoải mái, vẫn nên đi về trước nghỉ ngơi, ngày khác trở lại đánh cờ với Vương phi.” Nàng nói đồng thời che bụng đứng dậy, sắc mặt quả thật mồ hôi lấm tấm, hai chân khẽ run giống như đang phải chịu khổ sở cực lớn.
“Nhưng bàn cờ này mới hạ được một nửa, bổn Vương phi lại đang hăng hái... Vậy thôi, nếu ngươi không thoải mái, vẫn là thân thể quan trọng hơn, cứ mang theo bàn cờ đi về, lần sau lại tới tiếp.” Nàng nói đồng thời tỏ vẻ tiếc nuối, ngoài miệng nói thu về, nhưng khi tỳ nữ lên dọn bàn cờ thì cùi chỏ nàng không biết cố ý hay vô ý đè lên bàn cờ, đầu ngón tay nhặt lấy quân cờ, cõi lòng đầy ân cần nhìn Phó Chi Lan.
Tỳ nữ không dám nhắc nhở Ôn Noãn, chỉ đành phải khó khăn nhìn về phía Phó Chi Lan, cặp mắt Phó Chi Lan nhìn chằm chằm vào khuỷu tay Ôn Noãn, nhìn một hồi lâu vẫn không thấy Vương phi có chút phản ứng nào, cuối cùng đành phải cắn cắn môi, vẻ mặt đau khổ cười nói: “Chi Lan đến tìm Vương phi đánh cờ lại nửa đường quét mất hăng hái của Vương phi, không bằng lưu lại bàn cờ này, đợi Vương gia trở về chơi cùng Vương phi, coi như đền bù chút lòng áy náy của Chi Lan, đợi thân thể Chi Lan khá hơn một chút lại trở lại đánh cờ với Vương phi.”
“Nếu đây là một phần tâm ý của Phó cô nương, vậy bản Vương phi thu, Minh Nhi, đưa tiễn Chi Lan cô nương.” Ôn Noãn lại cười nói.
“Vâng.” Minh Nhi nén cười tiến lên phía trước mấy bước nói: “Phó cô nương, xin mời!”
Lời này của Vương phi nghe sao hơi kỳ quái?
Trong lòng Phó Chi Lan mờ mờ ảo ảo cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lúc này suy nghĩ đầy trong đầu nàng đều là làm sao nhanh chóng rời khỏi nơi này, nào còn có ý định suy nghĩ tỉ mỉ nữa, bây giờ nàng đang nhìn lại, Vương phi quả thật còn đáng sợ hơn Vương gia, Vương gia giận ít nhất còn thể hiện ra sắc mặt khiến cho người ta tránh được, mà Vương phi cười lại là tiếu lý tàng đao * làm cho người ta tránh không kịp, vẫn nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.
(*) tiếu lý tàng đao: trong nụ cười có dao, chỉ nham hiểm, miệng thơn thớt, miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Minh Nhi đứng ở cửa nhìn dáng vẻ Phó Chi Lan chạy trối chết cười ngã nghiêng ngã ngửa, chỉ cảm thấy tiểu thư thật sự là bá khí trắc lậu *, vài ba lời đã đuổi nữ nhân đáng ghét này đi, thật hả giận.
(*) bá khí trắc lậu:
Bá khí: Khí phách, nhuệ khí.
Trắc lậu: nghĩa đen, tràn sang hai bên (xuất xứ từ quảng cáo trong băng vệ sinh “Bất trắc lậu”)
Bá khí trắc lậu: Đơn giản chính là khí phách sinh ra lượng quá nhiều, băng vệ sinh không ngăn cản được khí phách chảy ra. Hàm nghĩa khắc sâu chính là cảm thấy khí độ của một người nào đó biểu hiện quá phận, đưa tới chán ghét hơi nhỏ, tiến tới phối hợp người đó với chức năng của băng vệ sinh diễn tả tiến hành nhạo báng (Nguồn Baike.baidu)
“Minh Nhi.”
Minh Nhi chùi chùi khóe mắt cười đến chảy nước mắt vui sướng chạy lên phía trước, Ôn Noãn chỉ vào bàn cờ này nói: “Đại lễ Phó cô nương đưa tới có thể thu.”
“Đưa?” Minh Nhi không hiểu, nàng không nghe thấy nữ nhân kia nói đưa.
“Không phải vừa rồi nàng ta nói rất rõ ràng đưa cho bổn Vương phi để bù đắp áy náy trong lòng nàng ta sao?” Ôn Noãn uống trà thản nhiên nhắc nhở.
“Đúng đúng, đúng rồi.” Tròng mắt Minh Nhi xoay chuyển, trong nháy mắt nghĩ ra được trong lời nói của Vương phi là có ý gì, trong lòng bất giác lại càng thêm vui sướng, hôm nay nữ nhân kia được không bù mất tiền mất tật mang, bây giờ nàng thật mong đợi nếu nàng ta biết bàn cờ bằng ngọc trắng giá trị xa xỉ không thu về được sẽ có vẻ mặt gì? Ôi, khẳng định rất đặc sắc!
Minh Nhi yên lặng tưởng tượng trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ.
Đầu ngón tay của Ôn Noãn gõ nhẹ lên mặt bàn, trong mắt tràn đầy suy tư, Phó cô nương này ngược lại cho nàng một lời nhắc nhở, có lẽ chuyện kia có thể không cần phiền phức như vậy, nàng ngồi mát ăn bát vàng là được rồi.
Giờ Dậu Quân Dập Hàn quả thật chạy về dùng bữa tối với Ôn Noãn, chỉ có điều trên khuôn mặt như ngọc lộ ra vẻ mệt mỏi khó che giấu, Ôn Noãn múc chén canh đưa cho hắn nói: “Việc công tuy nặng nhọc, nhưng Vương gia cũng đừng lấy thân thể của chính mình ra nói giỡn.”
“Phu nhân yên tâm, vi phu tự có chừng mực.” Quân Dập Hàn đặt tay mình lên tay nàng ở trên mặt bàn mỉm cười trả lời.
Tròng mắt Ôn Noãn cụp xuống, nhìn móng tay đầy đặn không hề có màu sắc hỗn tạp, trong lòng nhất thời có chút tư vị khó hiểu, lúc này, nàng lại thấy vui mừng khó hiểu vì lúc đó mình ngủ kịp thời không nhìn thấy đáp án tâm tâm niệm niệm này, nếu thấy được, lúc này sợ rằng nàng sẽ không lẳng lặng ngồi ở chỗ này cùng hắn dùng bữa tối rồi?
“Phu nhân?” Quân Dập Hàn thấy vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tay mình của nàng, không nhịn được mở miệng gọi.
“Tay Vương gia thật đẹp, vi thê không nhịn được mà sinh lòng hâm mộ.” Nàng cực kỳ tự nhiên ngước mắt nhìn hắn cười cười: “Vương gia bận bịu cả ngày chắc hẳn sớm đói bụng, dùng bữa thôi.”
Đôi mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn nhanh chóng xẹt qua móng tay của mình cười cười, gắp vài món ăn nàng thích vào trong chén nàng: “Ăn nhiều chút.”
Sau khi dùng xong bữa tối, Quân Dập Hàn lại đi thư phòng làm việc công, Ôn Noãn gọi Minh Nhi vẫn bị Bạch Ưng quấn lấy tán gẫu, hỏi: “Có biết vì sao Vương gia bận rộn như thế không?”
“Bạch Ưng nói hôm nay Vương gia đang thẩm vấn vài phạm nhân bắt được trong núi, còn có sắp xếp người đi điều tra cái gì đó, ặc, còn dạy dỗ Phủ doãn nói gì mà săn giết động vật hoang dã tên ly gì đó kia, phạt Phủ doãn nửa năm bổng lộc, sau đó lại điều tra cái gì Miêu Cương cái gì...” Minh Nhi gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Tiểu thư, đầu óc Minh Nhi đần, cũng chỉ nhớ những thứ này, nếu ngài còn muốn biết chút gì, ngài nói cho Minh Nhi, Minh Nhi sẽ đi hỏi ngay, bảo đảm nhớ kỹ không quên.”
Mới vừa rồi con ưng chết tiệt kia quấn nàng không ngừng líu ríu nói, nàng vốn không để ý nghe, nếu như biết tiểu thư quan tâm chuyện của Vương gia như vậy, nàng coi như có ngu nữa cũng sẽ nhớ thật kỹ.
“Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.” Ôn Noãn trở về phòng cầm quyển sách nằm trên giường lẳng lặng nhìn, nhưng tâm tình lại như mặt nước nổi sóng như thế nào cũng không có cách gì bình tĩnh.
Ngày tiếp theo, Quân Dập Hàn ở trong thư phòng cả đêm lại ra cửa thật sớm, mà gần trưa có một vị nam tử mặc áo trắng dáng vẻ rất tuấn tú ngồi ở vị trí phía trước trong trà lâu Thính Hiên nổi danh nhất khu vực thành Hoài An phồn hoa nghe tiên sinh kể chuyện nước miếng văng tung tóe thổi phồng đương kim Hàn Vương là anh hùng vô địch nhường nào, mưu trí siêu quần đại sát bốn phương, làm quân địch nghe tên đã sợ mất mật, mà lúc này tiên sinh đang vỗ bàn * nói đến vụ Hàn Vương lui quân Kim: “Trước mấy chục vạn đại quân đông nghịt do Thái tử nước Kim Mộ Dung Thành dẫn tới, mà Hàn Vương chỉ có chừng năm ngàn binh sĩ, binh lực cách xa như thế, làm thế nào phá địch giành thắng lợi?”
(*) 拍案 vỗ bàn, đập bàn, biểu thị sự phẫn nộ, kinh ngạc hay tán thưởng.
Tiên sinh kể chuyện ở đây một tay chắp sau lưng một tay sờ cằm dừng lại, khách uống trà đang tập trung tinh thần nghe được hăng hái ở phía dưới lập tức bắt đầu kêu la, thúc giục thúc giục khen thưởng khen thưởng, thư sinh kể chuyện thấy giọng điệu khẩu vị mọi người, tiền thưởng kiếm được cũng không ít, lúc này mới uống một ngụm trà vỗ bàn lại nói tiếp: “Hàn Vương này dùng binh thật sự giống như có thần trợ giúp, ngài để chừng một ngàn kỵ binh tiên phong lao xuống đồi với hai cánh tiến vào lòng địch, lại phái thêm năm trăm tướng sĩ lẻn vào khe núi phía sau lưng quân Kim mai phục, ngài thống lĩnh số binh sĩ còn lại công kích trực tiếp vào trong quân địch. Thái tử nước Kim cậy vào mấy chục vạn đại quân, lòng tin mười phần bắt sống được Hàn Vương vả lại ra quân trước còn lập được quân lệnh trạng, ai ngờ trận hình của quân Kim bị Hàn Vương một phát đánh tan, lập tức tán loạn thành đội quân lính tan rã, hai phe nhân mã chém giết ước chừng ba ngày ba đêm, cuối cùng, quân Kim thảm bại bị Hàn Vương dẫn quân xua đuổi tới bên trong khe núi bắn chết một trận, tử thương vô số. Hàn Vương đại thắng.” Hắn mặt mày hớn hở nói đến chỗ này, rồi lại thở dài nặng nề, tim mọi người thót lại, càng thêm dồn dập thúc giục hắn tiếp tục nói, tiên sinh kể chuyện này sờ sờ râu nói: “Nhưng đáng tiếc thay thật đáng tiếc, Lạc Phi dưới cờ Hàn Vương làm tiên phong cánh trái lúc này giết đỏ cả mắt rồi, lại làm trái lệnh Hàn Vương một người một ngựa đuổi theo đào binh của nước Kim, Hàn Vương vì cứu hắn nên lúc này mới trúng mai phục của nước Kim, đến nay trọng thương chưa lành.”
/315
|