Một màu trắng bạc lướt qua chân trời phía đông, đám sương nhẹ lan tỏa lúc hai người cuối cùng đã đi đến dưới chân núi, đúng lúc này vừa vặn có một chiếc xe ngựa đi qua, dưới sự hấp dẫn của bạc, trong nháy mắt chiếc xe ngựa này thay đổi chủ nhân.
Hai người ở khách điếm rửa mặt chải đầu, Ôn Noãn chủ động gõ cửa Quân Dập Hàn ở sát vách.
“Có chuyện gì sao?” Hắn kéo cửa ra lạnh lùng nhìn nàng, vừa rồi sau khi tắm rửa sạch sẽ, áo bào hơi lỏng lẻo, mái tóc đen bóng xõa xuống sau lưng mới khô một nửa, nếu loại trừ dáng vẻ lạnh lẽo của hắn, ngược lại có vài phần khí chất lười biếng mê người.
“Xem xem ngươi chết chưa.” Ôn Noãn lơ đễnh với thái độ thay đổi sang lạnh lẽo so với tối hôm qua của hắn, trực tiếp vòng qua hắn ngồi xuống bên bàn.
“Tại hạ làm Vương phi thất vọng?” Hắn lạnh lùng cười một tiếng, đóng cửa lại ngồi đối diện với nàng.
“Hết sức thất vọng.” Sau khi Ôn Noãn cầm gì đó bỏ lên mặt bàn, lúc này mới không đếm xỉa đến cái nhìn của hắn nói: “Còn nhiều thời gian, lần này ngươi dính phúc khí của bổn Vương phi, lần sau không chắc có thể có vận khí tốt như vậy.” Sau khi nói xong, không đếm xỉa đến buồn bực nơi đáy mắt của hắn, đưa ngón tay ra gõ gõ lên mặt bàn, “Vươn cánh tay ra, bổn Vương phi cũng không phải người vô tình vô nghĩa, nể mặt ngươi một đường bảo vệ, bổn Vương phi nên cảm tạ tự mình băng bó thay ngươi.”
Quân Dập Hàn có kích động muốn đá văng Ôn Noãn ra, nữ nhân này rốt cuộc có biết tối hôm qua khi nàng nhảy từ trên cây xuống là nguy hiểm cỡ nào không, hắn cả đời âm mưu quỷ kế gì sóng to gió lớn nào chưa từng trải qua, nhưng một khắc đó, nhịp tim của hắn bất ngờ dừng lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, ngay cả sau đó suy nghĩ một chút hắn cũng cảm thấy sợ hãi, mà nữ nhân này vẫn lạnh nhạt như không có chuyện gì, còn nói nói cười cười với hắn!
Rốt cuộc là nàng can đảm hơn người?
Hay là nàng vốn không coi tính mạng của mình là quan trọng?
Hắn càng nghĩ càng giận, càng tức càng nhìn khuôn mặt nhẹ nhàng của Ôn Noãn không vừa mắt, cuối cùng, hắn bước nhanh đến phía trước kéo cửa ra: “Tại hạ cần nghỉ ngơi, Vương phi xin cứ tự nhiên.”
Ơ, đây là hạ lệnh đuổi khách?
Ôn Noãn rót cho mình một ly trà nhấp một hớp, lúc này mới nhàn hạ mở miệng: “Bổn Vương phi sẽ tự đi, nhưng trước đó phải đắp thuốc lên cho ngươi, để bày tỏ ân cần, bổn Vương phi cũng không muốn khiến cho ngươi mượn cớ nói bổn Vương phi không hiểu nhân tình thế sự, mất mặt mũi của Vương gia.”
Quân Dập Hàn hít một hơi thật sâu, đi trở về trước bàn vén tay áo lên, cũng không nhìn nàng rốt cuộc mang thuốc gì tới, trực tiếp mở nắp bình đổ lên miệng vết thương, vết thương sâu tới xương, vậy mà chân mày ngọn núi của hắn không hề nhăn chút nào, trực tiếp cầm băng gạc lên tùy ý quấn vài vòng, giọng cứng rắn nói: “Tại hạ đã tự động quấn miệng vết thương rồi, không nhọc Vương phi hao tâm tổn trí, Vương phi mời!”
“Tự nhiên.” Ôn Noãn nhìn vết thương của hắn, chân mày nhíu lại thả lỏng sảng khoái đứng dậy dừng phần việc mới làm một nửa lại, rời đi.
Lại đi dứt khoát như vậy?
Quân Dập Hàn thất vọng đau khổ, đột nhiên lại rất uất nghẹn!Ôn Noãn về đến trong phòng, dựa vào đầu giường ngồi xuống, sắc mặt trầm xuống, sở dĩ nàng kiên quyết thoa thuốc cho hắn đơn giản là phải tận mắt nhìn thấy thuốc kia bị đắp lên miệng vết thương của hắn, hắn có phải là Quân Dập Hàn hay không... Đáp án này, nàng sẽ nhanh chóng có thể biết!
Hôm sau, khi Ôn Noãn mở cửa phòng ra, thấy Bạch Ưng chờ đợi bên ngoài, vẻ mặt không hề ngoài ý muốn chút nào, nàng dùng xong đồ ăn sáng lên xe ngựa, không hề để ý hỏi: “Vị bằng hữu kia của Vương gia đâu rồi? Sao lại không thấy người?”
“Bẩm Vương phi, Mộ công tử có việc nên đã rời đi trước.”
Mộ công tử?
Ôn Noãn đè độ cong khóe môi xuống, khom người vào trong xe ngựa.
Giữa đường xá, Ôn Noãn hỏi Bạch Ưng mới biết được nơi này đã là thủ phủ thuộc Giang Hoài, bây giờ thời gian các ngày nàng rơi xuống nước đã qua bảy ngày, nói cách khác nàng ngủ mê trọn vẹn bốn ngày.
Thì ra đã làm trễ nải thời gian nhiều như vậy, cũng may chuyện này không phải vội!
Xe ngựa do Bạch Ưng điều khiển, chạy tuy nhanh nhưng mà rất ổn, Ôn Noãn bất tri bất giác ngủ thiếp đi trong tiếng xe ngựa lộc cộc, đợi đến khi nàng tỉnh lại thì đã là đêm, Quân Dập Hàn đang dựa nghiêng vào đầu giường khẽ nhắm mắt ngủ, mà nàng thì gối lên eo hắn, được hắn ôm trong ngực, tư thế ngủ hơi mập mờ.
Sao nàng lại ở trong ngực hắn? Là hắn ôm nàng đi vào? Ôn Noãn ngửi mùi rượu nhàn nhạt, tầm mắt rơi lên diee ndda fnleeq uysd doon cánh tay phải của hắn, chân mày ngọn núi nhíu lại, nàng giật giật vừa định đứng dậy, Quân Dập Hàn đã nhanh hơn một bước nâng nàng dậy tựa vào đầu vai mình, giọng vừa nhẹ nhàng vừa tự trách nói: “Vi phu không chăm sóc tốt cho phu nhân, khiến phu nhân bị sợ hãi.”
“Một phen hú vía thôi, Vương gia không cần tự trách.” Ôn Noãn rất phối hợp rúc vào trong ngực hắn, chóp mũi không biến sắc lại gần cần cổ hắn hít hà.
Quả nhiên, tầm mắt nàng cụp xuống che lại nụ cười lạnh lùng nơi đáy mắt, bây giờ, chỉ thiếu một bước kiểm chứng cuối cùng, tròng mắt nàng rơi trên cánh tay phải đang ôm eo nàng, bây giờ chỉ cần vén lên, chân tướng lập tức “Hiện!”
Nhưng nàng không làm như vậy, còn có một phương pháp để kiểm chứng mười phần, cần gì phải dứt dây động rừng lúc này, nếu không đến lúc đó công sức một khi thất bại, mất nhiều hơn được.
Nàng cọ cọ vào trong ngực hắn, mặt khẽ ngửa lên, chóp mũi giả bộ hít hà nói: “Vương gia uống rượu rồi hả?”
“Ừ, một chút công vụ xã giao đẩy không được, tối nay định tự mình đi đón nàng, nhưng phủ doãn phái người tới mời năm lần bảy lượt, thật sự không tiện từ chối, phu nhân có thể trách tội vi phu?” Quân Dập Hàn vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, khóe môi khẽ chạm lên đỉnh đầu nàng rơi xuống một cái hôn êm ái.
Da đầu Ôn Noãn căng thẳng, tê rần, đứng dậy từ trong lòng hắn nhìn hắn nói: “Vi thê là người thông tình đạt lý, sao có thể chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà trách tội Vương gia. Chỉ có điều bây giờ vi thê hơi đói rồi, Vương gia bằng lòng dùng bữa với vi thê?”
Hai người ở khách điếm rửa mặt chải đầu, Ôn Noãn chủ động gõ cửa Quân Dập Hàn ở sát vách.
“Có chuyện gì sao?” Hắn kéo cửa ra lạnh lùng nhìn nàng, vừa rồi sau khi tắm rửa sạch sẽ, áo bào hơi lỏng lẻo, mái tóc đen bóng xõa xuống sau lưng mới khô một nửa, nếu loại trừ dáng vẻ lạnh lẽo của hắn, ngược lại có vài phần khí chất lười biếng mê người.
“Xem xem ngươi chết chưa.” Ôn Noãn lơ đễnh với thái độ thay đổi sang lạnh lẽo so với tối hôm qua của hắn, trực tiếp vòng qua hắn ngồi xuống bên bàn.
“Tại hạ làm Vương phi thất vọng?” Hắn lạnh lùng cười một tiếng, đóng cửa lại ngồi đối diện với nàng.
“Hết sức thất vọng.” Sau khi Ôn Noãn cầm gì đó bỏ lên mặt bàn, lúc này mới không đếm xỉa đến cái nhìn của hắn nói: “Còn nhiều thời gian, lần này ngươi dính phúc khí của bổn Vương phi, lần sau không chắc có thể có vận khí tốt như vậy.” Sau khi nói xong, không đếm xỉa đến buồn bực nơi đáy mắt của hắn, đưa ngón tay ra gõ gõ lên mặt bàn, “Vươn cánh tay ra, bổn Vương phi cũng không phải người vô tình vô nghĩa, nể mặt ngươi một đường bảo vệ, bổn Vương phi nên cảm tạ tự mình băng bó thay ngươi.”
Quân Dập Hàn có kích động muốn đá văng Ôn Noãn ra, nữ nhân này rốt cuộc có biết tối hôm qua khi nàng nhảy từ trên cây xuống là nguy hiểm cỡ nào không, hắn cả đời âm mưu quỷ kế gì sóng to gió lớn nào chưa từng trải qua, nhưng một khắc đó, nhịp tim của hắn bất ngờ dừng lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, ngay cả sau đó suy nghĩ một chút hắn cũng cảm thấy sợ hãi, mà nữ nhân này vẫn lạnh nhạt như không có chuyện gì, còn nói nói cười cười với hắn!
Rốt cuộc là nàng can đảm hơn người?
Hay là nàng vốn không coi tính mạng của mình là quan trọng?
Hắn càng nghĩ càng giận, càng tức càng nhìn khuôn mặt nhẹ nhàng của Ôn Noãn không vừa mắt, cuối cùng, hắn bước nhanh đến phía trước kéo cửa ra: “Tại hạ cần nghỉ ngơi, Vương phi xin cứ tự nhiên.”
Ơ, đây là hạ lệnh đuổi khách?
Ôn Noãn rót cho mình một ly trà nhấp một hớp, lúc này mới nhàn hạ mở miệng: “Bổn Vương phi sẽ tự đi, nhưng trước đó phải đắp thuốc lên cho ngươi, để bày tỏ ân cần, bổn Vương phi cũng không muốn khiến cho ngươi mượn cớ nói bổn Vương phi không hiểu nhân tình thế sự, mất mặt mũi của Vương gia.”
Quân Dập Hàn hít một hơi thật sâu, đi trở về trước bàn vén tay áo lên, cũng không nhìn nàng rốt cuộc mang thuốc gì tới, trực tiếp mở nắp bình đổ lên miệng vết thương, vết thương sâu tới xương, vậy mà chân mày ngọn núi của hắn không hề nhăn chút nào, trực tiếp cầm băng gạc lên tùy ý quấn vài vòng, giọng cứng rắn nói: “Tại hạ đã tự động quấn miệng vết thương rồi, không nhọc Vương phi hao tâm tổn trí, Vương phi mời!”
“Tự nhiên.” Ôn Noãn nhìn vết thương của hắn, chân mày nhíu lại thả lỏng sảng khoái đứng dậy dừng phần việc mới làm một nửa lại, rời đi.
Lại đi dứt khoát như vậy?
Quân Dập Hàn thất vọng đau khổ, đột nhiên lại rất uất nghẹn!Ôn Noãn về đến trong phòng, dựa vào đầu giường ngồi xuống, sắc mặt trầm xuống, sở dĩ nàng kiên quyết thoa thuốc cho hắn đơn giản là phải tận mắt nhìn thấy thuốc kia bị đắp lên miệng vết thương của hắn, hắn có phải là Quân Dập Hàn hay không... Đáp án này, nàng sẽ nhanh chóng có thể biết!
Hôm sau, khi Ôn Noãn mở cửa phòng ra, thấy Bạch Ưng chờ đợi bên ngoài, vẻ mặt không hề ngoài ý muốn chút nào, nàng dùng xong đồ ăn sáng lên xe ngựa, không hề để ý hỏi: “Vị bằng hữu kia của Vương gia đâu rồi? Sao lại không thấy người?”
“Bẩm Vương phi, Mộ công tử có việc nên đã rời đi trước.”
Mộ công tử?
Ôn Noãn đè độ cong khóe môi xuống, khom người vào trong xe ngựa.
Giữa đường xá, Ôn Noãn hỏi Bạch Ưng mới biết được nơi này đã là thủ phủ thuộc Giang Hoài, bây giờ thời gian các ngày nàng rơi xuống nước đã qua bảy ngày, nói cách khác nàng ngủ mê trọn vẹn bốn ngày.
Thì ra đã làm trễ nải thời gian nhiều như vậy, cũng may chuyện này không phải vội!
Xe ngựa do Bạch Ưng điều khiển, chạy tuy nhanh nhưng mà rất ổn, Ôn Noãn bất tri bất giác ngủ thiếp đi trong tiếng xe ngựa lộc cộc, đợi đến khi nàng tỉnh lại thì đã là đêm, Quân Dập Hàn đang dựa nghiêng vào đầu giường khẽ nhắm mắt ngủ, mà nàng thì gối lên eo hắn, được hắn ôm trong ngực, tư thế ngủ hơi mập mờ.
Sao nàng lại ở trong ngực hắn? Là hắn ôm nàng đi vào? Ôn Noãn ngửi mùi rượu nhàn nhạt, tầm mắt rơi lên diee ndda fnleeq uysd doon cánh tay phải của hắn, chân mày ngọn núi nhíu lại, nàng giật giật vừa định đứng dậy, Quân Dập Hàn đã nhanh hơn một bước nâng nàng dậy tựa vào đầu vai mình, giọng vừa nhẹ nhàng vừa tự trách nói: “Vi phu không chăm sóc tốt cho phu nhân, khiến phu nhân bị sợ hãi.”
“Một phen hú vía thôi, Vương gia không cần tự trách.” Ôn Noãn rất phối hợp rúc vào trong ngực hắn, chóp mũi không biến sắc lại gần cần cổ hắn hít hà.
Quả nhiên, tầm mắt nàng cụp xuống che lại nụ cười lạnh lùng nơi đáy mắt, bây giờ, chỉ thiếu một bước kiểm chứng cuối cùng, tròng mắt nàng rơi trên cánh tay phải đang ôm eo nàng, bây giờ chỉ cần vén lên, chân tướng lập tức “Hiện!”
Nhưng nàng không làm như vậy, còn có một phương pháp để kiểm chứng mười phần, cần gì phải dứt dây động rừng lúc này, nếu không đến lúc đó công sức một khi thất bại, mất nhiều hơn được.
Nàng cọ cọ vào trong ngực hắn, mặt khẽ ngửa lên, chóp mũi giả bộ hít hà nói: “Vương gia uống rượu rồi hả?”
“Ừ, một chút công vụ xã giao đẩy không được, tối nay định tự mình đi đón nàng, nhưng phủ doãn phái người tới mời năm lần bảy lượt, thật sự không tiện từ chối, phu nhân có thể trách tội vi phu?” Quân Dập Hàn vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, khóe môi khẽ chạm lên đỉnh đầu nàng rơi xuống một cái hôn êm ái.
Da đầu Ôn Noãn căng thẳng, tê rần, đứng dậy từ trong lòng hắn nhìn hắn nói: “Vi thê là người thông tình đạt lý, sao có thể chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà trách tội Vương gia. Chỉ có điều bây giờ vi thê hơi đói rồi, Vương gia bằng lòng dùng bữa với vi thê?”
/315
|