“A, không xong, phòng nguyên liệu cháy rồi, máu chữa cháy.” Cuối cùng trong phòng bếp đã có người phát hiện lửa lớn cháy hừng hực, sợ hãi kêu lên, cầm chậu nước chạy về phía phòng nguyên liệu, những người khác nhìn thấy cũng rối rít cầm thùng chậu tiến tới hỗ trợ.
Phòng bếp rốt cuộc trống không, bóng dáng nàng như quỷ mị lách mình mà vào, gió thổi qua trong nháy mắt, lồng hấp đã bị mở ra, thuốc bột trong tay kia rắc lên não tuyết ly, mùi thơm đậm đặc biến mất ngay lập tức.
Trùng cổ trong cơ thể làm cho người ta nổi điên dần lắng xuống, vẻ giận dữ dâng cao trong mắt nàng, lấy củi đang cháy trong lò ném về phía vạc dầu và vò rượu, hỏa hoạn đầy trời phóng lên cao, nàng lạnh lùng nhìn ngọn lửa bốc lên cuốn sạch phòng ốc, thừa dịp khói đặc cuồn cuộn, mang theo hầu bàn tiểu Thất quay lại múc nước phi thân rời đi.
“Gia, ngài ăn một chút đi.” Đức Quý nhìn Quân Hạo Thiên tinh thần chán nản đang ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn hồ Nguyệt Nha, vẻ mặt đau khổ cầu khẩn.
Kể từ sau ngày bị thương tỉnh lại, Hoàng thượng cứ không ăn không uống, mắt thấy cả người tiều tụy không thôi gầy một vòng, trong lòng Đức Quý lo lắng không thôi.
Đức Quý nhìn dáng vẻ vẫn thờ ơ của Hoàng thượng, cắn răng thấp giọng nói, “Gia, cho dù ngài không vì mình cũng phải vì Hà Nhi cô nương ngẫm lại đúng không, nếu ngài để thân thể suy sụp rồi, đến lúc đó Hà Nhi cô nương trở lại gặp sẽ tức giận đau lòng, ngài nhẫn tâm nhìn nàng vì ngài mà tức giận đau lòng sau?”
“Trở về?” Trong giọng nói của Quân Hạo Thiên mang theo chua xót khó diễn tả bằng lời, “Nàng sẽ còn trở về sao?”
Mũi Đức Quý đau xót ra sức gật đầu, “Gia, Hà Nhi cô nương yêu ngài sâu như vậy chắc chắn sẽ trở lại, lúc trước nàng không trở về cùng gia, nhất định vì tức gia mấy năm nay chưa từng tìm được nàng, đợi nàng hết giận, nàng chắc chắn sẽ trở về cùng gia.”
“Thật không?” Trong mắt Quân Hạo Thiên dần sinh ra hy vọng.
“Nhất định vậy.” Đức Quý vuốt đuôi nói tiếp, “Gia, ngài ngẫm lại, nếu Hà Nhi cô nương không muốn trở về cùng gia, nàng biến mất ba năm ngài cũng không tìm được nàng, nàng hoàn toàn có thể không xuất hiện, khiến ngài vẫn cho rằng nàng đã mất, nhưng mà vì sao nàng lại xuất hiện, hay xuất hiện đúng giờ gia đi sớm chờ bên hồ, đây đã nói lên thật ra trong lòng nàng không bỏ ngài xuống được, chịu không nổi nỗi khổ nhớ nhung, rốt cuộc đi ra gặp ngài. Nhưng tức giận trong lòng nàng khó tiêu, cho nên mới dứt khoát với gia như vậy, nếu gia làm thật, chẳng phải làm đau lòng Hà Nhi cô nương?”
“Đúng, ngươi nói rất đúng.” Quân Hạo Thiên vốn đang ảm đạm sâu lắng, mắt thấy mây đen tan hết lộ ra ánh trăng sáng, “Đức Quý, ngươi nói không sai, tại sao ta lại không thông đạo lý đơn giản như vậy. Hà Nhi trước kia bướng bỉnh, lần này nhất định vì buồn ta nên mới cố ý như thế, sao ta lại hồ đồ như vậy.” Cả người hắn giống như gỡ xuống ngàn cân gánh nặng trong nháy mắt, thở dài ra, vuốt trán bật cười không thôi.
“Gia, sợ rằng món ăn đã lạnh, nô tài để bọn họ mang đi hâm nóng lần nữa?” Đức Quý nhìn ánh mắt Hoàng thượng, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như dò xét hỏi.
“Không cần.” Quân Hạo Thiên không thèm để ý cầm đũa bắt đầu ăn, tuy hắn đã nhịn đói ba bốn ngày, nhưng lúc này tư thế dùng cơm vẫn tao nhã, không thấy vẻ cấp bách chút nào.
“Cháy rồi cháy rồi, chạy mau.” Thế lửa quá lớn không cách nào khống chế, nhóm sai vặt đầu bếp vốn định cứu hỏa nếm thùng nước vừa chạy vừa kêu.
“Gia, cháy rồi, đi mau.” Mục An xông lên trước bẩm báo, trong thang lầu phía sau hắn tràn ra khói đặc, khách vốn dùng cơm kinh hoàng thét chói tai di chuyển xuống phía dưới, lại bị thế lửa ép trở lại.
“Xảy ra chuyện gì?” Quân Hạo Thiên nhìn khói đặc, chân mày cau lại.
“Gia, lửa đột nhiên tới rất mạnh, đoán chừng có người phóng hỏa, hiện giờ thế lửa càng lúc càng lớn, thuộc hạ đi trước bảo vệ ngài đi ra ngoài.” Mục An có vẻ gấp gáp đi lên phía trước.
“Không cần, ngươi và Đức Quý cứu những người khác trước, bản thân ta có thể đi ra ngoài.”
“Gia, nhưng mà vết thương của ngài...”
“Cứu người quan trọng hơn.” Quân Hạo Thiên cắt luôn lời hắn, tiện tay ôm lấy bé gái đang khóc đến bất lực bên cạnh hắn, nhảy từ cửa sổ xuống.
“Rầm.” Người chạy vội và người đau quặn bụng dưới hung hăng chạm nhau, đều tự lui về phía sau mấy bước mới tính miễn cưỡng ổn định thân hình.
Doãn Thiên? Sao hắn có thể đột nhiên xuất hiện? Nàng nhíu nhíu mày không muốn sinh ra nhiều vấn đề, tiện tay ôm lấy tiểu Thất bị nàng làm mê man đang nằm trên đất lúc va chạm lên, quyết định rời đi luôn.
“Đứng lại.” Quân Hạo Thiên nghiêng người lên ngăn cản trước người nàng, tiếng nói trầm lắng, “Các hạ đây là muốn bắt cóc người ngay giữa ban ngày ban mặt sao?”
“Đúng thì như thế nào?” Đáy mắt nàng thấp thoáng vẻ thiếu kiên nhẫn, quát khẽ, “Tránh ra.”
“Các hạ làm việc không khỏi hơi cuồng vọng quá, chẳng lẽ lửa này do ngươi đốt?” Chân mày hẹp dài của hắn hơ lộ ra vẻ giận dữ, kể từ bao giờ dưới sự thống trị của hắn thế đạo lại ác liệt tới mức như thế?!
“Không tệ, sao, muốn bắt ta đi quan phủ?” Nàng hết kiên nhẫn giọng nói trở nên lạnh lùng, “Ta nói lại một lần nữa, tránh ra!”
“Nếu ta không tránh?” Vẻ mặt hắn dần trầm xuống.
Nàng chẳng thèm nói nhảm cùng hắn, đầu ngón tay bắn ra viên thuốc nổ tung trước mắt Quân Hạo Thiên, tản ra khói vàng nồng đậm.
Nàng thừa dịp hắn lui sau mấy bước, trong nháy mắt mang theo tiểu Thất tung người mà chạy.
“Muốn chạy.” Sắc mặt Quân Hạo Thiên trầm xuống, phi thân đuổi theo, tuy trên dùi hắn có vết thương, nhưng bởi vì lúc hắn tự làm mình bị thương, dưới tác dụng của thuốc, thân thể đã mất đi sức lực, nên cũng đâm không bao sâu, cộng thêm thuốc cầm máu tốt nhất trong cung và nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương đã cơ bản khép miệng, bởi vì chân bị thương không có ảnh hưởng quá lớn đến khinh công của hắn.
Trên cành cây rậm rạp của một đại thụ bên hồ Nguyệt Nha đối diện với Hương Mãn lâu, Quân Dập Hàn rất có hứng thú thưởng thức tất cả mọi chuyện đã xảy ra phía dưới, chỉ có điều vừa thưởng thức đồng thời trong lòng hắn nổi lên nghi vấn, hắn vốn cho rằng là người của người đó, nhưng hôm nay xem ra rõ ràng không phải, mà đêm đó hắn cứu mình xong, để cho hắn trở về nói với chủ tử của hắn thì hắn rất bình tĩnh.
Không phải người của người đó, không phải người của Thái hậu, vậy rốt cuộc hắn là người của ai?
Chẳng lẽ còn có thế lực âm thầm ẩn núp mà hắn không biết?
Nếu hắn không phải người của người đó, vậy lần trước là ai bắt Vương phi đến uy hiếp sau đó trả Vương phi bình an vô sự lại?
Hình như càng ngày càng thú vị!
Khóe môi hắn khẽ nhếch, dáng người phóng khoáng đi theo.
Phòng bếp rốt cuộc trống không, bóng dáng nàng như quỷ mị lách mình mà vào, gió thổi qua trong nháy mắt, lồng hấp đã bị mở ra, thuốc bột trong tay kia rắc lên não tuyết ly, mùi thơm đậm đặc biến mất ngay lập tức.
Trùng cổ trong cơ thể làm cho người ta nổi điên dần lắng xuống, vẻ giận dữ dâng cao trong mắt nàng, lấy củi đang cháy trong lò ném về phía vạc dầu và vò rượu, hỏa hoạn đầy trời phóng lên cao, nàng lạnh lùng nhìn ngọn lửa bốc lên cuốn sạch phòng ốc, thừa dịp khói đặc cuồn cuộn, mang theo hầu bàn tiểu Thất quay lại múc nước phi thân rời đi.
“Gia, ngài ăn một chút đi.” Đức Quý nhìn Quân Hạo Thiên tinh thần chán nản đang ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn hồ Nguyệt Nha, vẻ mặt đau khổ cầu khẩn.
Kể từ sau ngày bị thương tỉnh lại, Hoàng thượng cứ không ăn không uống, mắt thấy cả người tiều tụy không thôi gầy một vòng, trong lòng Đức Quý lo lắng không thôi.
Đức Quý nhìn dáng vẻ vẫn thờ ơ của Hoàng thượng, cắn răng thấp giọng nói, “Gia, cho dù ngài không vì mình cũng phải vì Hà Nhi cô nương ngẫm lại đúng không, nếu ngài để thân thể suy sụp rồi, đến lúc đó Hà Nhi cô nương trở lại gặp sẽ tức giận đau lòng, ngài nhẫn tâm nhìn nàng vì ngài mà tức giận đau lòng sau?”
“Trở về?” Trong giọng nói của Quân Hạo Thiên mang theo chua xót khó diễn tả bằng lời, “Nàng sẽ còn trở về sao?”
Mũi Đức Quý đau xót ra sức gật đầu, “Gia, Hà Nhi cô nương yêu ngài sâu như vậy chắc chắn sẽ trở lại, lúc trước nàng không trở về cùng gia, nhất định vì tức gia mấy năm nay chưa từng tìm được nàng, đợi nàng hết giận, nàng chắc chắn sẽ trở về cùng gia.”
“Thật không?” Trong mắt Quân Hạo Thiên dần sinh ra hy vọng.
“Nhất định vậy.” Đức Quý vuốt đuôi nói tiếp, “Gia, ngài ngẫm lại, nếu Hà Nhi cô nương không muốn trở về cùng gia, nàng biến mất ba năm ngài cũng không tìm được nàng, nàng hoàn toàn có thể không xuất hiện, khiến ngài vẫn cho rằng nàng đã mất, nhưng mà vì sao nàng lại xuất hiện, hay xuất hiện đúng giờ gia đi sớm chờ bên hồ, đây đã nói lên thật ra trong lòng nàng không bỏ ngài xuống được, chịu không nổi nỗi khổ nhớ nhung, rốt cuộc đi ra gặp ngài. Nhưng tức giận trong lòng nàng khó tiêu, cho nên mới dứt khoát với gia như vậy, nếu gia làm thật, chẳng phải làm đau lòng Hà Nhi cô nương?”
“Đúng, ngươi nói rất đúng.” Quân Hạo Thiên vốn đang ảm đạm sâu lắng, mắt thấy mây đen tan hết lộ ra ánh trăng sáng, “Đức Quý, ngươi nói không sai, tại sao ta lại không thông đạo lý đơn giản như vậy. Hà Nhi trước kia bướng bỉnh, lần này nhất định vì buồn ta nên mới cố ý như thế, sao ta lại hồ đồ như vậy.” Cả người hắn giống như gỡ xuống ngàn cân gánh nặng trong nháy mắt, thở dài ra, vuốt trán bật cười không thôi.
“Gia, sợ rằng món ăn đã lạnh, nô tài để bọn họ mang đi hâm nóng lần nữa?” Đức Quý nhìn ánh mắt Hoàng thượng, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như dò xét hỏi.
“Không cần.” Quân Hạo Thiên không thèm để ý cầm đũa bắt đầu ăn, tuy hắn đã nhịn đói ba bốn ngày, nhưng lúc này tư thế dùng cơm vẫn tao nhã, không thấy vẻ cấp bách chút nào.
“Cháy rồi cháy rồi, chạy mau.” Thế lửa quá lớn không cách nào khống chế, nhóm sai vặt đầu bếp vốn định cứu hỏa nếm thùng nước vừa chạy vừa kêu.
“Gia, cháy rồi, đi mau.” Mục An xông lên trước bẩm báo, trong thang lầu phía sau hắn tràn ra khói đặc, khách vốn dùng cơm kinh hoàng thét chói tai di chuyển xuống phía dưới, lại bị thế lửa ép trở lại.
“Xảy ra chuyện gì?” Quân Hạo Thiên nhìn khói đặc, chân mày cau lại.
“Gia, lửa đột nhiên tới rất mạnh, đoán chừng có người phóng hỏa, hiện giờ thế lửa càng lúc càng lớn, thuộc hạ đi trước bảo vệ ngài đi ra ngoài.” Mục An có vẻ gấp gáp đi lên phía trước.
“Không cần, ngươi và Đức Quý cứu những người khác trước, bản thân ta có thể đi ra ngoài.”
“Gia, nhưng mà vết thương của ngài...”
“Cứu người quan trọng hơn.” Quân Hạo Thiên cắt luôn lời hắn, tiện tay ôm lấy bé gái đang khóc đến bất lực bên cạnh hắn, nhảy từ cửa sổ xuống.
“Rầm.” Người chạy vội và người đau quặn bụng dưới hung hăng chạm nhau, đều tự lui về phía sau mấy bước mới tính miễn cưỡng ổn định thân hình.
Doãn Thiên? Sao hắn có thể đột nhiên xuất hiện? Nàng nhíu nhíu mày không muốn sinh ra nhiều vấn đề, tiện tay ôm lấy tiểu Thất bị nàng làm mê man đang nằm trên đất lúc va chạm lên, quyết định rời đi luôn.
“Đứng lại.” Quân Hạo Thiên nghiêng người lên ngăn cản trước người nàng, tiếng nói trầm lắng, “Các hạ đây là muốn bắt cóc người ngay giữa ban ngày ban mặt sao?”
“Đúng thì như thế nào?” Đáy mắt nàng thấp thoáng vẻ thiếu kiên nhẫn, quát khẽ, “Tránh ra.”
“Các hạ làm việc không khỏi hơi cuồng vọng quá, chẳng lẽ lửa này do ngươi đốt?” Chân mày hẹp dài của hắn hơ lộ ra vẻ giận dữ, kể từ bao giờ dưới sự thống trị của hắn thế đạo lại ác liệt tới mức như thế?!
“Không tệ, sao, muốn bắt ta đi quan phủ?” Nàng hết kiên nhẫn giọng nói trở nên lạnh lùng, “Ta nói lại một lần nữa, tránh ra!”
“Nếu ta không tránh?” Vẻ mặt hắn dần trầm xuống.
Nàng chẳng thèm nói nhảm cùng hắn, đầu ngón tay bắn ra viên thuốc nổ tung trước mắt Quân Hạo Thiên, tản ra khói vàng nồng đậm.
Nàng thừa dịp hắn lui sau mấy bước, trong nháy mắt mang theo tiểu Thất tung người mà chạy.
“Muốn chạy.” Sắc mặt Quân Hạo Thiên trầm xuống, phi thân đuổi theo, tuy trên dùi hắn có vết thương, nhưng bởi vì lúc hắn tự làm mình bị thương, dưới tác dụng của thuốc, thân thể đã mất đi sức lực, nên cũng đâm không bao sâu, cộng thêm thuốc cầm máu tốt nhất trong cung và nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương đã cơ bản khép miệng, bởi vì chân bị thương không có ảnh hưởng quá lớn đến khinh công của hắn.
Trên cành cây rậm rạp của một đại thụ bên hồ Nguyệt Nha đối diện với Hương Mãn lâu, Quân Dập Hàn rất có hứng thú thưởng thức tất cả mọi chuyện đã xảy ra phía dưới, chỉ có điều vừa thưởng thức đồng thời trong lòng hắn nổi lên nghi vấn, hắn vốn cho rằng là người của người đó, nhưng hôm nay xem ra rõ ràng không phải, mà đêm đó hắn cứu mình xong, để cho hắn trở về nói với chủ tử của hắn thì hắn rất bình tĩnh.
Không phải người của người đó, không phải người của Thái hậu, vậy rốt cuộc hắn là người của ai?
Chẳng lẽ còn có thế lực âm thầm ẩn núp mà hắn không biết?
Nếu hắn không phải người của người đó, vậy lần trước là ai bắt Vương phi đến uy hiếp sau đó trả Vương phi bình an vô sự lại?
Hình như càng ngày càng thú vị!
Khóe môi hắn khẽ nhếch, dáng người phóng khoáng đi theo.
/315
|