“Hữu thừa xin dừng bước.” Xe ngựa vừa mới đi, một tiểu thái giám lại thở hổn hển chạy lên trước nói.
“Có chuyện gì?” Ôn Noãn đẩy rèm cửa sổ ra nhìn hắn, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Tiểu thái giám vội bước lên trước, rũ mày cúi mắt nhỏ giọng nói: “Hữu thừa, Thái hậu cho mời.”
“Hả?” Đầu ngón tay Ôn Noãn móc nhẹ lên bệ cửa sổ, khóe môi nhếch lên vẻ hứng thú, trước đây nàng còn phí hết tâm tư muốn tiến vào điện Triêu Phượng như thế nào, lúc này Mộ Dung Tịnh ngược lại chủ động mời nàng đi vào, có ý tứ.
“Chờ chốc lát, ta đi một lúc sẽ quay lại.” Ôn Noãn nói lại một câu với Thanh Nham, theo tiểu thái giám đi vào trong cung.
“Đại nhân.” Thanh Nham cắn chặt nhắc nhở.
Ôn Noãn tự biết hai chữ “Đại nhân” trong lời hắn có ý gì, dù sao hiện giờ nàng chính là dùng thân phận của Mẫn Tư do Mạnh Cô Nhiễm đưa cho, lúc này hiển nhiên Mộ Dung Tịnh mời là Mẫn Tư, nàng nên từ chối không tới mới phải, nếu như đi, nàng làm hữu Thừa tướng của nước Tịch Nguyệt, Mộ Dung Tịnh hẹn riêng, nói chắc là chuyện cực kỳ cơ mật, nàng sẽ biết rất nhiều chuyện không biết.
Nhưng thời cơ khó có được như thế, nàng không thể không đi, không chỉ vì chính nàng, càng vì..
“Đã dùng, đương nhiên phải dùng triệt để.” Giọng nàng chìm lạnh, đi theo tiểu thái giám.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Không biết Thái hậu mời Mẫn Tư đến, có gì căn dặn?” Ôn Noãn nhìn đại điện vắng vẻ, trong lòng hiểu rõ.
“Hữu thừa mời ngồi.” Mộ Dung Tịnh cạn một ngụm trà, lúc này mới giống như thuận miệng nói, “Quốc sư của quý quốc hôn nay không thể tới xem lễ, không biết có chuyện gì trì hoãn?”
Quốc sư? Chẳng lẽ là…
Tròng mắt Ôn Noãn khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt nói: “Gần đây thân thể quốc sư không tốt, vì vậy không thể tiến đến. Đợi sau khi quốc sư khỏe lại, nhất định sẽ tự mình vào cung đưa quà tặng lên.”
Mộ Dung Tịnh cứng lại, đáy mắt dâng lên vẻ giận dữ, đại điển sắc phong Hoàng thái đệ nửa đường chết non bây giờ thành chuyện cười lớn, hắn lại nói sau khi Mạnh Cô Nhiễm khỏe lại sẽ tự mình đưa quà tặng lên? Đây chẳng lẽ đang châm chọc bà sao? Sớm nghe nói Hữu thừa nước Tịch Nguyệt tính tình lạnh lùng lời nói ác độc, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là thế. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Bà đè tức giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Ai gia có chuyện cần bàn luận với quốc sư, không biết Hữu thừa có thể nhắn dùm quốc sư không, để cho hắn vào cung trước một chuyến.”
“Quốc sư có lời, trong lúc quốc sư nghỉ ngơi, tất cả sự vụ đều giao cho Mẫn Tư xử lý, Thái hậu có chuyện gì không ngại nói thẳng.” Ôn Noãn cầm tách gẩy gẩy lá trà, giọng nói không mặn không nhạt.
“Chuyện điều binh khiển tướng, Hữu thừa cũng có thể làm chủ được?” Mộ Dung Tịnh liếc mắt nhìn hắn, trong lời nói ẩn chứa miệt thị. Mạnh Cô Nhiễm là người lòng dạ sâu như vậy, tuy rằng thân thể không tốt, sao lại có thể giao quân quyền cho người khác.
Động tác uống trà của Ôn Noãn hơi ngừng lại, ngay khi Mộ Dung Tịnh đang định lên tiếng trào phúng, mí mắt nàng khẽ nâng cười như không cười nhìn Mộ Dung Tịnh, “Mẫn Tư không cách nào làm chủ người của quốc sư, nhưng tay Mẫn Tư cầm một phần ba binh quyền của Tịch Nguyệt, Thái hậu cho rằng, Mẫn Tư có thể làm chủ được người của mình không?”
Quyền lực của hắn phân bố, tuy rằng Mộ Dung Tịnh có thăm dò, nhưng sao bà biết được độ chuẩn xác của tin tức trong tay mình, vì vậy, điều này cũng không trở ngại để nàng bịa chuyện. Nếu bà ta muốn cầu cạnh “Hắn”, tìm “Hắn” hợp tác, nàng liền không cần thiết phải khách khí với bà ta.
Nàng đứng dậy, dưới con mắt khiếp sợ khó nén tâm tư của Mộ Dung Tịnh, lạnh nhạt nói: “Nếu trong mắt Thái hậu Mẫn Tư không có khả năng này, vậy Mẫn Tư cáo từ đi truyền lời cho quốc sư, để quốc sư vào cung gặp Thái hậu.”
“Đợi chút, Hữu thừa xin dừng bước.” Ôn Noãn chỉ đi ra ba bước, Mộ Dung Tịnh đã cân nhắc trong đầu xong, lên tiếng kêu nàng lại.
Lòng dạ Mạnh Cô Nhiễm quá sâu, nếu không phải đại điển sắc phong Hoàng thái đệ hôm nay bị chết non, thân phận của Sở Hoan đã khiến cho văn võ bá quan sinh nghi, tình huống ở trong triều của bà thật sự đáng lo ngại, bà cũng sẽ không đường đột muốn gặp Mạnh Cô Nhiễm yêu cầu hắn thực hiện hiệp ước đồng minh ngày hôm đó. Hợp tác với hắn, không kém gì bảo hổ lột da, bất cứ lúc nào bà cũng phải đề phòng hắn tính toán bà đi vào bị cắn ngược lại một cái, nhưng nếu như kết đồng minh với Mẫn Tư, mặc dù người này cũng không thể khinh thường, nhưng bà tin tưởng, so sánh với Mạnh Cô Nhiễm, hợp tác với Mẫn Tư càng khiến cho người ta yên tâm hơn. di3n~d@n`l3q21y'd0n
Ôn Noãn nhếch môi nâng lên ý cười lạnh, Mộ Dung Tịnh cuối cùng không nén được tức giận, nàng không chút để ý xoay người lại, cố làm ra vẻ không hiểu nói: “Không biết Thái hậu còn có dặn dò gì?”
“Ai gia muốn kết đồng minh với Hữu thừa.” Mộ Dung Tịnh đứng dậy từ trên ghế phượng, sắc mặt đông lạnh nói, “Hữu thừa xuất binh giúp ta tiêu diệt quân phản loạn, ta nguyện lấy mười thành trì vạn lượng hoàng kim làm đáp tạ.”
Ôn Noãn thu mắt trầm tư, một hồi lâu, khi Mộ Dung Tịnh vốn không hoàn toàn chắc chắn Mẫn Tư sẽ đáp ứng đáy lòng dâng lên thấp thỏm thì lúc này nàng mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Hứa hẹn của Thái hậu, làm thuộc hạ ngô Hoàng, Mẫn Tư vì nước cống hiến sức lực tất nhiên phải làm, nhưng cá nhân Mẫn Tư lại cảm thấy hứng thú thật sâu với một món đồ vật, mong rằng Thái hậu đem tặng.”
“Vật gì?” Mộ Dung Tịnh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Long thương?” Trong đơn thuốc Mạnh Cô Nhiễm đưa thiếu ba vị thuốc: Long thương, Hoàng cung nước Linh; thiên ki tán, Hoàng cung Tịch Nguyệt; mật rắn đỏ, Hoàng cung nước Kim. Nếu không phải sau khi nàng kiểm tra được mạch của Sở Hoan, biết được thuốc nàng ấy uống là thuốc do bí thuật của cung đình luyện chế, biện pháp thông thường khó giải, nàng thật sự hoài nghi Mạnh Cô Nhiễm đưa phương thuốc này ra, chính là để cho nàng ấy lấy tính mạng mình ra đùa giỡn. Mà lúc này, cơ hội tốt như vậy, nàng sao lại có thể không nhận cơ hội nắm bắt thuốc này tới tay.
“Long thương?” Chân mày Mộ Dung Tịnh nhíu chặt, yên lặng nói, “Thật không dám giấu giếm, long thương cũng không nằm trong tay ai gia, hai năm trước, Hàn Vương lĩnh quân giao chiến với nước Kim, thương thế rất nặng, vì bảo vệ tính mạng của hắn, Hoàng thượng ban long thương cho Hàn Vương.” Môi bà nhếch lên ý cười lạnh lùng, “Xem ra ý trời đã định ta và hữu thừa hợp tác, sau khi hữu thừa bình định giúp ta, long thương tất nhiên là vật trong túi hữu thừa.”
Ôn Noãn cúi mắt, sơ qua, cười khẽ, “Thái hậu nói rất đúng.” Long thương làm thuốc có khả năng làm thuốc dẫn cho trăm thuốc, mang theo bên người có hiệu quả thu khí tụ thần, lấy “Tình huống” lúc ấy của hắn, Quân Hạo Thiên ban vật này cho hắn, cũng không phải là Mộ Dung Tịnh nói dối.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau nửa canh giờ, Ôn Noãn xuất cung, không nhìn ánh mắt lên án của Thanh Nham, lên xe ngựa trở lại Túy Tiên lâu, đi thằng vào phòng bao lầu hai, đi một cuộc hẹn khác.
“Trên đường bị chút chuyện trì hoãn, phiền Thái tử chờ lâu.” Ôn Noãn đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, nói ngay vào điểm chính, “Không biết Thái tử hẹn Mẫn Tư ra vì chuyện gì?”
“Bản Thái tử hẹn Hữu thừa tới vì chuyện gì, chắc hẳn Hữu thừa đã đoán trúng được một hai, nếu như thế, bản Thái tử cũng sẽ không quanh co lòng vòng nữa, lần này hẹn Hữu thừa, chính là muốn kết đồng minh với Hữu thừa, cùng bàn đại sự.” Mộ Dung Thành đứng dậy châm ly rượu vì Ôn Noãn, trong mắt cười đã lộ dã tâm.
“Kết đồng minh?” Ôn Noãn bưng ly rượu lên, trên mặt gợi lên vẻ hứng thú, “Nói nghe một chút.”
Mộ Dung Thành thấy nàng có ý, trong lòng vui mừng, lấy đũa thấm rượu vẽ lên bàn phân tích nói: “Bây giờ nước Linh nội loạn, chính quyền ba phần, mộ Dung Tịnh khống chế triều chính và địa khu Giang Hoài, Hàn Vương khống chế Ký Châu Trừ Châu và địa khu Giang Hoài, Thần Vương khống chế khu Giang Bắc…”
“Thần Vương?” Ôn Noãn cắt đứt hắn, nước Linh chỉ có một Hàn Vương, khi nào nhảy ra một Thần Vương? Chẳng lẽ thật sự khóa mình lâu rồi, thiên hạ này mưa gió thay đổi, nàng lại không biết gì cả?“Hơn tháng trước dị quân đột nhiên quật khởi chiếm lĩnh địa khu Giang Bắc, ở Đan thành tự phong là Vương, Thần Vương Cố Thần Vũ? Hữu thừa chẳng lẽ không biết?” Mộ Dung Thành nghi ngờ nhìn về phía nàng.
Ly rượu trong tay Ôn Noãn lay nhẹ, rượu thấm dần ngón giữa, nàng gượng ép nhếch khóe môi, “Gần điều bận việc với đại sự trong triều, nhất thời không ngờ tới.” Nàng thuận miệng nói qua loa, trong lòng lại loạn thành một đoàn. Đơn thành Giang Bắc cách Kinh Thành ra roi thúc ngựa cả ngày cả đêm đi cũng cần năm sáu ngày trời, mà Minh Nguyệt các cách Kinh thành cũng không xa, nếu Ánh Văn ở trấn nhỏ cạnh Minh Nguyệt các, mà lúc này Thần Vũ đang ở Đơn thành phong Vương vốn không thể nào rời khỏi Đơn thành, nàng ta sao gặp được Thần Vũ ở trấn nhỏ? Chuyện đến đây, chỉ có một giải thích, Ánh Văn biết Thần Vũ ở Đơn thành vả lại tự mình đi gặp hắn, nàng ta nói dối nàng.
Vì sao nàng ta phải nói dối nàng? Sợ nàng nhìn thấy Thần Vũ?
Có một số việc, một khi suy nghĩ, ngàn vạn điểm nghi vấn giống như nước lũ mãnh liệt phá đê mà trào lên, cho đến chôn người ta vào trong đáy nước hít thở không thông mà chết.
Ôn Noãn mạnh mẽ thu liễm tinh thần, uống một ngụm trà nhuận giọng nói: “Thái tử, ngài tiếp tục.”
Mộ Dung Thành hoài nghi quan sát nàng, tiếp tục nói: “Hiện giờ trong ba phần chính quyền của nước Linh, bên chỗ Thần Vương căn cơ chưa ổn thế lực yếu nhất, Mộ Dung Tịnh thứ hai, Hàn Vương mạnh nhất. nếu Thừa tướng có thể thuyết phục Hoàng đế quý quốc và nước ta kết đồng minh, chung diệt Thần Vương, lại diệt Mộ Dung Tịnh, sau nữa tru diệt Hàn Vương, đến lúc đó hai nước ta ngươi phân chia nước Linh, chẳng phải đẹp sao.” die nd da nl e q uu ydo n
“Vậy sao?” Ôn Noãn từ chối cho ý kiến cười cười, không cần phải nhiều lời nữa.
Mộ Dung Thành thấy thái độ của nàng không rõ ràng, không khỏi hỏi, “Hữu thừa cảm thấy đề nghị này của bản Thái tử như thế nào?”
“Thái tử có bằng lòng nghe một câu nói thật của Mẫn Tư?”
“Dĩ nhiên.” Mộ Dung Thành gật đầu, “Hữu thừa có cao kiến gì cứ việc nói thoải mái, bản Thái tử rửa tai lắng nghe.”
“Mẫn Tư cho rằng, trước công Thần Vương không phải là thượng sách, mà là hạ sách.”
“Hả? Vì sao?” Mộ Dung Thành cau mày.
“Thái tử có từng nghe câu, ‘Trên thế giới này không có địch nhân vĩnh viễn, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích muôn đời bất biến’ chưa, hiện giờ nước Linh ba phần, nhưng Mộ Dung Tịnh và Hàn Vương đều là người trong Hoàng thất, chẳng qua chỉ là huynh đệ tương tàn bởi vì quyền mà tranh giành, giằng co, thiên hạ nước Linh vẫn ở trong tay Hoàng thất. Mà Thần Vương lại quật khởi ở dân gian, không hề có một chút dính líu nào tới Hoàng thất, vả lại cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn với Hoàng thất tranh quyền, vì vậy hai phe không bớt ra tâm lực đi bình ổn. Nhưng nếu hai nước ta ngươi kết liên minh, diệt Thần Vương, tương đương với ngoại lực tham gia, sẽ đánh vỡ cân bằng, sẽ can thiệp vào nội chính nước Linh, Mộ Dung Tịnh và Hàn Vương vì nước Linh, chắc chắn sẽ liên minh chống địch ngoài.”
“Hữu thừa nói có lý.” Mộ Dung Thành sau khi trầm tư gật đầu, lại nói, “Vậy theo ý kiến của Hữu thừa làm như thế nào?”
“Nếu hai nước ta ngươi kết liên minh, chỗ công chọn đầu Mộ Dung Tịnh. Hiện giờ địa vị trong triều của Mộ Dung Tịnh không yên, triều cương bại hoại, là thiên thời; bà ta cắt đất cho hai nước ta ngươi vừa đúng thành xu thế gọng kìm, dễ dàng xuất binh vây công, dây là địa lợi; Hàn Vương là chính tông Hoàng thất, không thể nào liên minh với Thần Vương tranh quyền Hoàng thất, trừ đi Mộ Dung Tịnh mà nói có lợi không có hại cho Hàn Vương, Hàn Vương cũng sẽ không trở ngại hai nước ta ngươi, tiếp theo, nếu Hàn Vương thật sự ra ta hỗ trợ kẻ địch của mình Mộ Dung Tịnh, không chỉ có Thần Vương ở bên cạnh như hổ rình mồi uy hiếp tiềm tàng, Mộ Dung Tịnh cũng sẽ không chỉ không cảm kích Hàn Vương, nói không chừng còn có thể cắn ngược lại Hàn Vương một phát, đến lúc đó, Hàn Vương lực một phương chịu bốn phương công kích, lấy mưu lược của Hàn Vương, không thể nào làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Còn nữa, Hàn Vương và Mộ Dung Tịnh thù hận sâu, chắc hẳn Thái tử đã từng nghe nói tới, cho dù từ nguyên nhân nào, hai nước ta ngươi tấn công Mộ Dung Tịnh thì Hàn Vương tuyệt đối không thể nào giơ tay giúp đỡ, đó chính là nhân hòa.” Ôn Noãn cạn một ngụm trà tổng kết, “Vì vậy, trước khai đao với Mộ Dung Tịnh, chính là thiên thời địa lợi nhân hòa ba yếu tố đầy đủ, kế sách thượng thừa.” [email protected]
“Hay, Hữu thừa phân tích hay, chắc chắn như thế.” Mộ Dung Thành ngửa tay mà hợp, vui vẻ nói, “Hữu thừa quả nhiên túc trí đa mưu, khiến bản Thái tử bội phục. Hữu thừa nhìn cục diện trước mắt thấu đáo như thế, vậy chuyện hai nước ta ngươi kết đồng minh, xác định như vậy?”
“Chuyện kết đồng minh Mẫn Tư cần phải tấu rõ với Ngô Hoàng, nhưng Mẫn Tư lén lút có đồ tốt muốn cầu xin lấy chỗ Thái tử, không biết Thái tử có bằng lòng bỏ ra thứ yêu thích không?”
“Vật gì Hữu thừa nói nghe một chút, chỉ cần bản Thái tử có, nhất định sẽ đưa tới cho Hữu thừa.” Lúc này Mộ Dung Thành nhìn Mẫn Tư giống như thấy được Mộ Dung Tịnh thảm bại, mà hắn đi lên cửu ngũ chí tôn, tiếp nhận vạn dân quỳ lạy. Trong lòng vô cùng bội phục Mẫn Tư.
“Là một trong những quốc bảo trong cung quý quốc mật rắn đỏ.” Hôm nay ngược lại được ông trời ưu ái, khiến cho nàng lấy được thuốc vốn chứa nhiều gian khổ.
“Chuyện này…” Mộ Dung Thành chần chừ, vẻ mặt hơi khó xử.
“Nếu Thái tử bị làm khó, không ngại suy nghĩ một chút nữa, Mẫn Tư thật sự không phải vội vã muốn.” Nàng cẩu thả cười cười, giống như nói chuyện phiếm nói, “Nghe nói năm gần đây nhị Hoàng tử chinh phạt mấy nước nhỏ quanh đây, vì đất nước mở mang diện tích không ít, ngày sau đợi Thái tử kế vị, có nhị Hoàng tử là huynh đệ tài cán như vậy hỗ trợ, chắc hẳn Thái tử ổn thỏa long ỷ, gối cao không lo.”
Từ hai năm trước Mộ Dung Thành mang mười vạn đại binh lập được quân lệnh trạng đánh một trận đại bại với Quân Dập Hàn, địa vị ở trong triều liền rơi xuống ngàn trượng, nếu không phải vì hắn là đại Hoàng tử con vợ cả, mấy vị cựu thần ngoan cố cố chấp trong triều toàn lực ủng hộ hắn, vả lại nhạc phụ chính là đại tướng trấn thủ biên quan, tay cầm gần nửa binh quyền, hắn đã sớm bị nhị Hoàng tử thay thế.
Năm gần đây thân thể lão Hoàng đế trở nên không tốt, nhị Hoàng tử lại liên tiếp lập chiến công, người trong triều hơn nửa ủng hộ nhị Hoàng tử kế vị, lão Hoàng đế cũng ký gửi kỳ vọng cao vào nhị Hoàng tử thương yêu có thừa, thái độ của Hoàng thượng rõ ràng như thế, phía dưới cũng có không ít đại thân quan sát tình thế lập tức hiểu nên đứng vào đội ngũ nào, tiếng hô phế Thái tử trong triều cũng càng cao.
Đối với hắn mà nói, bây giờ nhu cầu cấp bách chính là một cuộc chiến thắng lợi để thay đổi địa vị của mình ở trong triều. Mẫn Tư có thể đợi, nhưng hắn lại không thể đợi thêm, lần này hắn chạy tới tham gia đại điển sắc phong Hoàng thái đệ, thực tế cũng là để thăm dò tình thế cụ thể trước mắt của nước Linh, tìm kiếm đồng minh, bảo đảm thắng lợi cho trận đánh này. Mà Mẫn Tư này có điều ngụ ý nhắc nhở, càng trần trụi khiến cho hắn thêm sáng tỏ tình cảnh và nguy cơ lúc này của mình. Hắn ngay lập tức nhận lời nói: “Chính là một đồ vật tầm thường, sao bản Thái tử lại không muốn bỏ thứ yêu thích, nếu Hữu thừa có ý, bản Thái tử để cho người về nước lấy tới, chỉ có điều đi qua đi lại, tuy rằng ra roi thúc ngựa cũng phải chừng nửa tháng, nhưng xu thế thiên hạ này lại thay đổi trong nháy mắt, ngươi xem…” Hắn cố làm ra vẻ khổ sở nhìn về phía Mẫn Tư.
“Quả thế.” Ôn Noãn gật đầu đồng ý, không đợi sắc mặt hoa đào của Mộ Dung Thành tràn ra, nàng lại nói, “Lần này Mẫn Tư trở về tấu thỉnh Ngô hoàng, đi qua đi lại dự tính cũng chừng nửa tháng, vừa vặn phối hợp thỏa đáng với thời gian của ngươi.”
Một hơi mắc kẹt trong đầu cổ họng Mộ Dung Thành, chỉ cảm thấy Mẫn Tư nói chuyện nhân gian tất cả đều nắm chắc, vả lại sự tình tới cuối cùng còn bày hắn một đao như vậy, thật sự đúng là hồ ly ngàn năm miệng cười ngậm dao Lúc này Mộ Dung Tịnh và Mộ Dung Thành có nhu cầu cấp bách cần một cuộc chiến tới di dời lực chú ý trong triều, vả lại cũng cần một cuộc chiến thắng lợi tới làm vững chắc địa vị của mình. Trong lòng Ôn Noãn dâng lên ý cười lạnh, như thế, muốn nắm bọn họ trong tay ngược lại không khó khăn. Chỉ có điều, giữa Mộ Dung Tịnh và Mộ Dung Thành ngược lại không biết có nói chuyện hợp tác hay không?
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Mạnh Cô Nhiễm không có ở đây?” Ôn Noãn trở lại trên lầu tìm một vòng, lại không thấy bóng dáng của Mạnh Cô Nhiễm, ngay cả Thanh Nham cũng biến mất tích, liền gọi Chu chưởng quỹ tới hỏi.
Chu chưởng quỹ nhìn người kia có gương mặt xa lạ hơi sững sờ một chút, nhưng ông ở bên cạnh Mạnh Cô Nhiễm nhiều năm gặp được vô số hạng người, lập tức từ phong thái quanh thân giọng nói và cách ăn mặc nhận ra nàng là Ôn Noãn, tự động quy cách gương mặt này là dịch dung, liền cung kính nói: “Bẩm báo cô nương, chủ tử đi ra ngoài tiếp khách, để thuộc hạ báo lại cho cô nương một ngày mệt nhọc trước nghỉ ngơi, chủ tử trở về muộn một chút.”
Mạnh cô Nhiễm đang tiếp khách vào lúc này đang nhanh chóng thay đổi mặt ngồi chơi cờ với nam tử nho nhã mặc quần áo màu lam nhạt, sau khi nam tử kia thu thập bàn cờ, tiện tay ném quân cờ vào trong hũ, vỗ trán nói: “Cờ này thật sự không cách nào hạ tiếp, ta nhìn gương mặt đó của ngươi liền cảm giác đầu óc cũng đang không ngừng xoay chuyển. Mặt kia của ngươi…” Chân mày hắn nhíu chặt lại thả lỏng lại nhíu chặt, sau khi tới tới lui lui mấy bận, cuối cùng không nhịn được khẽ bật cười, “Chẳng lẽ ngươi rốt cuộc nhìn phát chán khuôn mặt quyến rũ chúng sinh, vừa ra biện pháp này nhanh chóng tăng thêm cảm giác mới mẻ cho mình, mặt kia của ngươi…” Trong lời của hắn lộ ra vài phần hiếu kỳ, “Rốt cuộc làm được như thế nào?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Chuyện cơ mật cao thâm như thế, vì sao bổn tọa phải nói cho ngươi biết?” Mạnh Cô Nhiễm không chút để ý đưa mắt liếc hắn, lười biếng đứng lên nói, “Cờ này không đi cũng không sao, vừa đúng bổn tọa đã mệt mỏi.”
“Ngươi vây ta ở đây, cầm lệnh bài của ta đi không để cho ta tham gia buổi lễ sắc phong Hoàng thái đệ, bây giờ mặt trời đã lặn đỉnh núi, mọi sự đều thành định cục, ngươi dù sao cũng phải cho ta một lời để cho ta biết đã xảy ra chuyện gì để ứng đối mới được? Còn nữa, khi nào trả lại lệnh bài cho ta?” Nam tử thấy hắn định đi, lập tức cản người lại hỏi.
“Mẫn Tư, bổn tọa ngược lại không biết ngươi trở nên keo kiệt như vậy từ khi nào, một miếng lệnh bài rách còn có giá trị để cho ngươi nhớ thương như thế.” Trong giọng nói của Mạnh Cô Nhiễm cực kỳ khinh thường hừ nhẹ.
“Keo kiệt? Lệnh bài rách?” Mẫn Tư dở khóc dở cười, “Lệnh bài kia mất là tội chết, ta chỉ là một Hữu thừa nho nhỏ, sao dám so sánh với quốc sư ngay cả Hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ ba phần?”
“Có vài ngày không thấy, bổn tọa ngược lại không biết Hữu thừa từ trước đến giờ lấy vô liêm sỉ nổi tiếng trước triều đình từ khi nào học được tự coi nhẹ mình như vậy.”
“.. Ở trước mặt Quốc sư, lời ca tụng đẹp ‘Vô liêm sỉ’ này, Mẫn Tư thật sự không dám nhận.”
“Quả thật học được tự coi nhẹ mình?”
“… Rốt cuộc khi nào mới trả lệnh bài lại?” Mẫn Tư quả quyết chuyển đề tài.
“Chắc ngày mai? Từ nay trở đi? Là từ nay trở đi?” Đầu ngón tay Mạnh Cô Nhiễm gõ mặt bàn, thấy Mẫn Tư đối diện sắc mặt âm u đôi mắt quyến rũ thâm thúy nhếch lên, “Đây phải xem nàng muốn dùng bao lâu.”
“Mạnh Cô Nhiễm!” Phong độ nho nhã đã quen của Mẫn Tư khó có thể duy trì nữa, hắn hít sâu một hơi cố hết sức bình ổn tâm tình nói, “Bây giờ thế cục ba nước không yên, bất kỳ một chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể đưa tới hậu quả khó có thể dự đoán, nếu như trong mắt ngươi là lệnh bài rách tầm thường, thật sự chọc ra chuyện gì, hậu quả này do ai tới gánh chịu?” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Trên môi Mạnh Cô Nhiễm nâng lên nụ cười ý vị sâu xa, đôi mắt quyến rũ sóng gợn lưu chuyển nhìn Mẫn Tư, “Chuyện ngươi lo lắng, sợ rằng tới đã quá muộn.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trăng sáng trong, sau khi Ôn Noãn dùng xong bữa tối cuối cùng Mạnh Cô Nhiễn đã trở lại Túy Tiên lâu, thân thể hắn mềm giống như không có xương, vào phòng liền nằm nghiêng trên giường êm, sau khi ăn mấy viên thuốc nhiều màu, lúc này mới biếng nhác hỏi, “Hôm nay có thể gặp được chuyện quá mức lý thú gì, nói nghe một chút?”
Đầu ngón tay cầm bút, không biết tinh thần Ôn Noãn dao động đến phương trời nào, lúc nghe thấy giọng nói của hắn mới biết hắn đã trở lại, nàng đặt bút trở lại giá bút, lúc này mới xoay người nhìn về phía hắn, lạnh nhạt nói: “Chuyện lý thú ngược lại hơi nhiều, kẻ thù bị tức gần chết, người vẫn muốn tìm thế nhưng lại lộ mặt ở trong cung, cũng bởi vì thân phận ngươi cấp cho này biến thành bánh bao thơm ngon mới ra lò chúng tướng mượn sức. Còn biết, hóa ra đông gia phía sau màn của Túy Tiên lâu lại đường đường là quốc sư nước Tịch Nguyệt.” Thẳng thắn thành khẩn nói ra như thế, cũng không phải vì nàng rất thành thực với hắn, mà thật sự vì không cần thiết phải lừa gạt, nàng tin tưởng, hắn cho nàng thân phận này nhất định đã sớm biết được phát triển tiếp sau, mà trong cung tất nhiên có người do hắn an bài, tất cả xảy ra, đều ở trong mắt hắn, nàng cần gì phải giấu giếm, mà đối với thân phận của hắn, dù sao cũng chỉ là suy đoán, nàng muốn tự mình xác nhận với hắn.
“Xem ra chuyến đi này của ngươi có thu hoạch không nhỏ, cũng không uổng phí nỗi khổ tâm của bổn tọa.” Hắn giống như cảm thấy vui mừng.
“… Ngươi đã là quốc sư nước Tịch Nguyệt, lấy thực lực của ngươi, lấy Thiên ki tán dễ dàng như lấy đồ trong túi. Không bằng…”
“Không bằng liền do bổn tọa đi lấy?” Lời nàng chưa nói xong trực tiếp bị Mạnh Cô Nhiễm cắt đứt, hắn cười như không cười nhìn nàng, sóng mắt lưu chuyển nơi đáy mắt dâng lên từng tầng lạnh lẽo, “Bổn tọa đã nói, đừng để cho bổn tọa nói lần thứ hai.” dfienddn lieqiudoon
“Vậy ngươi nói cho ta biết Thiên ki tán đặt ở đâu, ta tự đi lấy, như vậy có thể được?” Thiên ki tán, vị thuốc cuối cùng trong ba vị thuốc bị thiếu của Sở Hoan.
“Dĩ nhiên.” Nụ cười của Mạnh Cô Nhiễm diêm dúa nhìn nàng, “Ngươi muốn đi chịu chết, bổn tọa tuyệt đối không ngăn cản ngươi.”
“… Giúp một việc như thế nào?” Ôn Noãn chỉ cảm thấy khuôn mặt nhanh chóng thay đổi kia cười đến cực kỳ chói mắt, nàng lấy bức họa trên bàn ra đưa cho Mạnh Cô Nhiễm nói, “Giúp ta tìm một cao thủ dịch dung, làm mặt nạ da người gương mặt này, làm tiếp khuôn mặt nữ tử phổ thông. Mặt nạ cần phải thông khí lại mỏng như cánh ve, sau khi dán lên cực kỳ khó phát hiện.”
“Mặc dù yêu cầu của ngươi cực kỳ cao so với người bình thường, nhưng ở trong mắt bổn tọa cũng giống vậy.” Mạnh Cô Nhiễm liếc nhìn bức họa kia, lại nhìn gương mặt lúc này của nàng, cau mày nói, “Làm mặt nạ da người của nữ tử tướng mạo bình thường thì bổn tọa có thể lý giải, dù sao tuy rằng ngươi không có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành cũng coi như miễn cưỡng tạm chấp nhận, lấy dung mạo của ngươi, thuốc kia của ngươi cũng biến ảo không ra nhiều khuôn mặt bình thường, nhưng nam tử này…” Hắn đưa tay kẹp mặt nàng nhìn trái nhìn phải, nói, “Sau khi ngươi uống thuốc cũng không phải dáng vẻ này, cần gì phải nhiều thêm một mặt nạ da người giống như đúc, chẳng lẽ ngươi còn có ham mê da mặt dày?”
Ngươi mới da mặt dày, cả nhà ngươi đều da mặt dày!
Ôn Noãn nhịn kích động muốn mắng người, gạt tay hắn nắm bên má nàng ra, giải thích: “Thuốc này biến đổi ra khuôn mặt chỉ có thể duy trì mười hai canh giờ, sau khi hết tác dụng, cho dù uống thuốc, khuôn mặt biến đổi ra cũng không phải là khuôn mặt trước đây.” Tuy rằng nàng giống như trước đây, gia tăng liều thuốc kéo dài tác dụng lâu một chút, nhưng muốn đổi mặt trở lại cũng là chuyện phiền toái, vẫn phải mang theo mặt nạ da người, như thế, chẳng bằng giả mặt dùng đồ giả, khuôn mặt của mình thật sự vẫn tốt.
“Hóa ra là như thế.” Mạnh Cô Nhiễm cất bức họa vào trong ống tay áo, khóe môi khẽ câu, trong tiếng cười giống như hiểu rõ tất cả, “Đã nghĩ kỹ chưa?”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Ôn Noãn đứng dậy mở cửa sổ, mặc cho gió đêm giá rét đang kèm theo tuyết rơi thổi đánh lên mặt, làm đông lạnh suy nghĩ lung tung kia của nàng.
“Thôi, nữ nhân luôn nói một đằng nghĩ một nẻo.” Tròng mắt hắn lạnh dần, đứng dậy rời khỏi phòng thuốc.
“Có chuyện gì?” Ôn Noãn đẩy rèm cửa sổ ra nhìn hắn, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Tiểu thái giám vội bước lên trước, rũ mày cúi mắt nhỏ giọng nói: “Hữu thừa, Thái hậu cho mời.”
“Hả?” Đầu ngón tay Ôn Noãn móc nhẹ lên bệ cửa sổ, khóe môi nhếch lên vẻ hứng thú, trước đây nàng còn phí hết tâm tư muốn tiến vào điện Triêu Phượng như thế nào, lúc này Mộ Dung Tịnh ngược lại chủ động mời nàng đi vào, có ý tứ.
“Chờ chốc lát, ta đi một lúc sẽ quay lại.” Ôn Noãn nói lại một câu với Thanh Nham, theo tiểu thái giám đi vào trong cung.
“Đại nhân.” Thanh Nham cắn chặt nhắc nhở.
Ôn Noãn tự biết hai chữ “Đại nhân” trong lời hắn có ý gì, dù sao hiện giờ nàng chính là dùng thân phận của Mẫn Tư do Mạnh Cô Nhiễm đưa cho, lúc này hiển nhiên Mộ Dung Tịnh mời là Mẫn Tư, nàng nên từ chối không tới mới phải, nếu như đi, nàng làm hữu Thừa tướng của nước Tịch Nguyệt, Mộ Dung Tịnh hẹn riêng, nói chắc là chuyện cực kỳ cơ mật, nàng sẽ biết rất nhiều chuyện không biết.
Nhưng thời cơ khó có được như thế, nàng không thể không đi, không chỉ vì chính nàng, càng vì..
“Đã dùng, đương nhiên phải dùng triệt để.” Giọng nàng chìm lạnh, đi theo tiểu thái giám.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Không biết Thái hậu mời Mẫn Tư đến, có gì căn dặn?” Ôn Noãn nhìn đại điện vắng vẻ, trong lòng hiểu rõ.
“Hữu thừa mời ngồi.” Mộ Dung Tịnh cạn một ngụm trà, lúc này mới giống như thuận miệng nói, “Quốc sư của quý quốc hôn nay không thể tới xem lễ, không biết có chuyện gì trì hoãn?”
Quốc sư? Chẳng lẽ là…
Tròng mắt Ôn Noãn khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt nói: “Gần đây thân thể quốc sư không tốt, vì vậy không thể tiến đến. Đợi sau khi quốc sư khỏe lại, nhất định sẽ tự mình vào cung đưa quà tặng lên.”
Mộ Dung Tịnh cứng lại, đáy mắt dâng lên vẻ giận dữ, đại điển sắc phong Hoàng thái đệ nửa đường chết non bây giờ thành chuyện cười lớn, hắn lại nói sau khi Mạnh Cô Nhiễm khỏe lại sẽ tự mình đưa quà tặng lên? Đây chẳng lẽ đang châm chọc bà sao? Sớm nghe nói Hữu thừa nước Tịch Nguyệt tính tình lạnh lùng lời nói ác độc, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là thế. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Bà đè tức giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Ai gia có chuyện cần bàn luận với quốc sư, không biết Hữu thừa có thể nhắn dùm quốc sư không, để cho hắn vào cung trước một chuyến.”
“Quốc sư có lời, trong lúc quốc sư nghỉ ngơi, tất cả sự vụ đều giao cho Mẫn Tư xử lý, Thái hậu có chuyện gì không ngại nói thẳng.” Ôn Noãn cầm tách gẩy gẩy lá trà, giọng nói không mặn không nhạt.
“Chuyện điều binh khiển tướng, Hữu thừa cũng có thể làm chủ được?” Mộ Dung Tịnh liếc mắt nhìn hắn, trong lời nói ẩn chứa miệt thị. Mạnh Cô Nhiễm là người lòng dạ sâu như vậy, tuy rằng thân thể không tốt, sao lại có thể giao quân quyền cho người khác.
Động tác uống trà của Ôn Noãn hơi ngừng lại, ngay khi Mộ Dung Tịnh đang định lên tiếng trào phúng, mí mắt nàng khẽ nâng cười như không cười nhìn Mộ Dung Tịnh, “Mẫn Tư không cách nào làm chủ người của quốc sư, nhưng tay Mẫn Tư cầm một phần ba binh quyền của Tịch Nguyệt, Thái hậu cho rằng, Mẫn Tư có thể làm chủ được người của mình không?”
Quyền lực của hắn phân bố, tuy rằng Mộ Dung Tịnh có thăm dò, nhưng sao bà biết được độ chuẩn xác của tin tức trong tay mình, vì vậy, điều này cũng không trở ngại để nàng bịa chuyện. Nếu bà ta muốn cầu cạnh “Hắn”, tìm “Hắn” hợp tác, nàng liền không cần thiết phải khách khí với bà ta.
Nàng đứng dậy, dưới con mắt khiếp sợ khó nén tâm tư của Mộ Dung Tịnh, lạnh nhạt nói: “Nếu trong mắt Thái hậu Mẫn Tư không có khả năng này, vậy Mẫn Tư cáo từ đi truyền lời cho quốc sư, để quốc sư vào cung gặp Thái hậu.”
“Đợi chút, Hữu thừa xin dừng bước.” Ôn Noãn chỉ đi ra ba bước, Mộ Dung Tịnh đã cân nhắc trong đầu xong, lên tiếng kêu nàng lại.
Lòng dạ Mạnh Cô Nhiễm quá sâu, nếu không phải đại điển sắc phong Hoàng thái đệ hôm nay bị chết non, thân phận của Sở Hoan đã khiến cho văn võ bá quan sinh nghi, tình huống ở trong triều của bà thật sự đáng lo ngại, bà cũng sẽ không đường đột muốn gặp Mạnh Cô Nhiễm yêu cầu hắn thực hiện hiệp ước đồng minh ngày hôm đó. Hợp tác với hắn, không kém gì bảo hổ lột da, bất cứ lúc nào bà cũng phải đề phòng hắn tính toán bà đi vào bị cắn ngược lại một cái, nhưng nếu như kết đồng minh với Mẫn Tư, mặc dù người này cũng không thể khinh thường, nhưng bà tin tưởng, so sánh với Mạnh Cô Nhiễm, hợp tác với Mẫn Tư càng khiến cho người ta yên tâm hơn. di3n~d@n`l3q21y'd0n
Ôn Noãn nhếch môi nâng lên ý cười lạnh, Mộ Dung Tịnh cuối cùng không nén được tức giận, nàng không chút để ý xoay người lại, cố làm ra vẻ không hiểu nói: “Không biết Thái hậu còn có dặn dò gì?”
“Ai gia muốn kết đồng minh với Hữu thừa.” Mộ Dung Tịnh đứng dậy từ trên ghế phượng, sắc mặt đông lạnh nói, “Hữu thừa xuất binh giúp ta tiêu diệt quân phản loạn, ta nguyện lấy mười thành trì vạn lượng hoàng kim làm đáp tạ.”
Ôn Noãn thu mắt trầm tư, một hồi lâu, khi Mộ Dung Tịnh vốn không hoàn toàn chắc chắn Mẫn Tư sẽ đáp ứng đáy lòng dâng lên thấp thỏm thì lúc này nàng mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Hứa hẹn của Thái hậu, làm thuộc hạ ngô Hoàng, Mẫn Tư vì nước cống hiến sức lực tất nhiên phải làm, nhưng cá nhân Mẫn Tư lại cảm thấy hứng thú thật sâu với một món đồ vật, mong rằng Thái hậu đem tặng.”
“Vật gì?” Mộ Dung Tịnh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Long thương?” Trong đơn thuốc Mạnh Cô Nhiễm đưa thiếu ba vị thuốc: Long thương, Hoàng cung nước Linh; thiên ki tán, Hoàng cung Tịch Nguyệt; mật rắn đỏ, Hoàng cung nước Kim. Nếu không phải sau khi nàng kiểm tra được mạch của Sở Hoan, biết được thuốc nàng ấy uống là thuốc do bí thuật của cung đình luyện chế, biện pháp thông thường khó giải, nàng thật sự hoài nghi Mạnh Cô Nhiễm đưa phương thuốc này ra, chính là để cho nàng ấy lấy tính mạng mình ra đùa giỡn. Mà lúc này, cơ hội tốt như vậy, nàng sao lại có thể không nhận cơ hội nắm bắt thuốc này tới tay.
“Long thương?” Chân mày Mộ Dung Tịnh nhíu chặt, yên lặng nói, “Thật không dám giấu giếm, long thương cũng không nằm trong tay ai gia, hai năm trước, Hàn Vương lĩnh quân giao chiến với nước Kim, thương thế rất nặng, vì bảo vệ tính mạng của hắn, Hoàng thượng ban long thương cho Hàn Vương.” Môi bà nhếch lên ý cười lạnh lùng, “Xem ra ý trời đã định ta và hữu thừa hợp tác, sau khi hữu thừa bình định giúp ta, long thương tất nhiên là vật trong túi hữu thừa.”
Ôn Noãn cúi mắt, sơ qua, cười khẽ, “Thái hậu nói rất đúng.” Long thương làm thuốc có khả năng làm thuốc dẫn cho trăm thuốc, mang theo bên người có hiệu quả thu khí tụ thần, lấy “Tình huống” lúc ấy của hắn, Quân Hạo Thiên ban vật này cho hắn, cũng không phải là Mộ Dung Tịnh nói dối.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau nửa canh giờ, Ôn Noãn xuất cung, không nhìn ánh mắt lên án của Thanh Nham, lên xe ngựa trở lại Túy Tiên lâu, đi thằng vào phòng bao lầu hai, đi một cuộc hẹn khác.
“Trên đường bị chút chuyện trì hoãn, phiền Thái tử chờ lâu.” Ôn Noãn đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, nói ngay vào điểm chính, “Không biết Thái tử hẹn Mẫn Tư ra vì chuyện gì?”
“Bản Thái tử hẹn Hữu thừa tới vì chuyện gì, chắc hẳn Hữu thừa đã đoán trúng được một hai, nếu như thế, bản Thái tử cũng sẽ không quanh co lòng vòng nữa, lần này hẹn Hữu thừa, chính là muốn kết đồng minh với Hữu thừa, cùng bàn đại sự.” Mộ Dung Thành đứng dậy châm ly rượu vì Ôn Noãn, trong mắt cười đã lộ dã tâm.
“Kết đồng minh?” Ôn Noãn bưng ly rượu lên, trên mặt gợi lên vẻ hứng thú, “Nói nghe một chút.”
Mộ Dung Thành thấy nàng có ý, trong lòng vui mừng, lấy đũa thấm rượu vẽ lên bàn phân tích nói: “Bây giờ nước Linh nội loạn, chính quyền ba phần, mộ Dung Tịnh khống chế triều chính và địa khu Giang Hoài, Hàn Vương khống chế Ký Châu Trừ Châu và địa khu Giang Hoài, Thần Vương khống chế khu Giang Bắc…”
“Thần Vương?” Ôn Noãn cắt đứt hắn, nước Linh chỉ có một Hàn Vương, khi nào nhảy ra một Thần Vương? Chẳng lẽ thật sự khóa mình lâu rồi, thiên hạ này mưa gió thay đổi, nàng lại không biết gì cả?“Hơn tháng trước dị quân đột nhiên quật khởi chiếm lĩnh địa khu Giang Bắc, ở Đan thành tự phong là Vương, Thần Vương Cố Thần Vũ? Hữu thừa chẳng lẽ không biết?” Mộ Dung Thành nghi ngờ nhìn về phía nàng.
Ly rượu trong tay Ôn Noãn lay nhẹ, rượu thấm dần ngón giữa, nàng gượng ép nhếch khóe môi, “Gần điều bận việc với đại sự trong triều, nhất thời không ngờ tới.” Nàng thuận miệng nói qua loa, trong lòng lại loạn thành một đoàn. Đơn thành Giang Bắc cách Kinh Thành ra roi thúc ngựa cả ngày cả đêm đi cũng cần năm sáu ngày trời, mà Minh Nguyệt các cách Kinh thành cũng không xa, nếu Ánh Văn ở trấn nhỏ cạnh Minh Nguyệt các, mà lúc này Thần Vũ đang ở Đơn thành phong Vương vốn không thể nào rời khỏi Đơn thành, nàng ta sao gặp được Thần Vũ ở trấn nhỏ? Chuyện đến đây, chỉ có một giải thích, Ánh Văn biết Thần Vũ ở Đơn thành vả lại tự mình đi gặp hắn, nàng ta nói dối nàng.
Vì sao nàng ta phải nói dối nàng? Sợ nàng nhìn thấy Thần Vũ?
Có một số việc, một khi suy nghĩ, ngàn vạn điểm nghi vấn giống như nước lũ mãnh liệt phá đê mà trào lên, cho đến chôn người ta vào trong đáy nước hít thở không thông mà chết.
Ôn Noãn mạnh mẽ thu liễm tinh thần, uống một ngụm trà nhuận giọng nói: “Thái tử, ngài tiếp tục.”
Mộ Dung Thành hoài nghi quan sát nàng, tiếp tục nói: “Hiện giờ trong ba phần chính quyền của nước Linh, bên chỗ Thần Vương căn cơ chưa ổn thế lực yếu nhất, Mộ Dung Tịnh thứ hai, Hàn Vương mạnh nhất. nếu Thừa tướng có thể thuyết phục Hoàng đế quý quốc và nước ta kết đồng minh, chung diệt Thần Vương, lại diệt Mộ Dung Tịnh, sau nữa tru diệt Hàn Vương, đến lúc đó hai nước ta ngươi phân chia nước Linh, chẳng phải đẹp sao.” die nd da nl e q uu ydo n
“Vậy sao?” Ôn Noãn từ chối cho ý kiến cười cười, không cần phải nhiều lời nữa.
Mộ Dung Thành thấy thái độ của nàng không rõ ràng, không khỏi hỏi, “Hữu thừa cảm thấy đề nghị này của bản Thái tử như thế nào?”
“Thái tử có bằng lòng nghe một câu nói thật của Mẫn Tư?”
“Dĩ nhiên.” Mộ Dung Thành gật đầu, “Hữu thừa có cao kiến gì cứ việc nói thoải mái, bản Thái tử rửa tai lắng nghe.”
“Mẫn Tư cho rằng, trước công Thần Vương không phải là thượng sách, mà là hạ sách.”
“Hả? Vì sao?” Mộ Dung Thành cau mày.
“Thái tử có từng nghe câu, ‘Trên thế giới này không có địch nhân vĩnh viễn, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích muôn đời bất biến’ chưa, hiện giờ nước Linh ba phần, nhưng Mộ Dung Tịnh và Hàn Vương đều là người trong Hoàng thất, chẳng qua chỉ là huynh đệ tương tàn bởi vì quyền mà tranh giành, giằng co, thiên hạ nước Linh vẫn ở trong tay Hoàng thất. Mà Thần Vương lại quật khởi ở dân gian, không hề có một chút dính líu nào tới Hoàng thất, vả lại cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn với Hoàng thất tranh quyền, vì vậy hai phe không bớt ra tâm lực đi bình ổn. Nhưng nếu hai nước ta ngươi kết liên minh, diệt Thần Vương, tương đương với ngoại lực tham gia, sẽ đánh vỡ cân bằng, sẽ can thiệp vào nội chính nước Linh, Mộ Dung Tịnh và Hàn Vương vì nước Linh, chắc chắn sẽ liên minh chống địch ngoài.”
“Hữu thừa nói có lý.” Mộ Dung Thành sau khi trầm tư gật đầu, lại nói, “Vậy theo ý kiến của Hữu thừa làm như thế nào?”
“Nếu hai nước ta ngươi kết liên minh, chỗ công chọn đầu Mộ Dung Tịnh. Hiện giờ địa vị trong triều của Mộ Dung Tịnh không yên, triều cương bại hoại, là thiên thời; bà ta cắt đất cho hai nước ta ngươi vừa đúng thành xu thế gọng kìm, dễ dàng xuất binh vây công, dây là địa lợi; Hàn Vương là chính tông Hoàng thất, không thể nào liên minh với Thần Vương tranh quyền Hoàng thất, trừ đi Mộ Dung Tịnh mà nói có lợi không có hại cho Hàn Vương, Hàn Vương cũng sẽ không trở ngại hai nước ta ngươi, tiếp theo, nếu Hàn Vương thật sự ra ta hỗ trợ kẻ địch của mình Mộ Dung Tịnh, không chỉ có Thần Vương ở bên cạnh như hổ rình mồi uy hiếp tiềm tàng, Mộ Dung Tịnh cũng sẽ không chỉ không cảm kích Hàn Vương, nói không chừng còn có thể cắn ngược lại Hàn Vương một phát, đến lúc đó, Hàn Vương lực một phương chịu bốn phương công kích, lấy mưu lược của Hàn Vương, không thể nào làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Còn nữa, Hàn Vương và Mộ Dung Tịnh thù hận sâu, chắc hẳn Thái tử đã từng nghe nói tới, cho dù từ nguyên nhân nào, hai nước ta ngươi tấn công Mộ Dung Tịnh thì Hàn Vương tuyệt đối không thể nào giơ tay giúp đỡ, đó chính là nhân hòa.” Ôn Noãn cạn một ngụm trà tổng kết, “Vì vậy, trước khai đao với Mộ Dung Tịnh, chính là thiên thời địa lợi nhân hòa ba yếu tố đầy đủ, kế sách thượng thừa.” [email protected]
“Hay, Hữu thừa phân tích hay, chắc chắn như thế.” Mộ Dung Thành ngửa tay mà hợp, vui vẻ nói, “Hữu thừa quả nhiên túc trí đa mưu, khiến bản Thái tử bội phục. Hữu thừa nhìn cục diện trước mắt thấu đáo như thế, vậy chuyện hai nước ta ngươi kết đồng minh, xác định như vậy?”
“Chuyện kết đồng minh Mẫn Tư cần phải tấu rõ với Ngô Hoàng, nhưng Mẫn Tư lén lút có đồ tốt muốn cầu xin lấy chỗ Thái tử, không biết Thái tử có bằng lòng bỏ ra thứ yêu thích không?”
“Vật gì Hữu thừa nói nghe một chút, chỉ cần bản Thái tử có, nhất định sẽ đưa tới cho Hữu thừa.” Lúc này Mộ Dung Thành nhìn Mẫn Tư giống như thấy được Mộ Dung Tịnh thảm bại, mà hắn đi lên cửu ngũ chí tôn, tiếp nhận vạn dân quỳ lạy. Trong lòng vô cùng bội phục Mẫn Tư.
“Là một trong những quốc bảo trong cung quý quốc mật rắn đỏ.” Hôm nay ngược lại được ông trời ưu ái, khiến cho nàng lấy được thuốc vốn chứa nhiều gian khổ.
“Chuyện này…” Mộ Dung Thành chần chừ, vẻ mặt hơi khó xử.
“Nếu Thái tử bị làm khó, không ngại suy nghĩ một chút nữa, Mẫn Tư thật sự không phải vội vã muốn.” Nàng cẩu thả cười cười, giống như nói chuyện phiếm nói, “Nghe nói năm gần đây nhị Hoàng tử chinh phạt mấy nước nhỏ quanh đây, vì đất nước mở mang diện tích không ít, ngày sau đợi Thái tử kế vị, có nhị Hoàng tử là huynh đệ tài cán như vậy hỗ trợ, chắc hẳn Thái tử ổn thỏa long ỷ, gối cao không lo.”
Từ hai năm trước Mộ Dung Thành mang mười vạn đại binh lập được quân lệnh trạng đánh một trận đại bại với Quân Dập Hàn, địa vị ở trong triều liền rơi xuống ngàn trượng, nếu không phải vì hắn là đại Hoàng tử con vợ cả, mấy vị cựu thần ngoan cố cố chấp trong triều toàn lực ủng hộ hắn, vả lại nhạc phụ chính là đại tướng trấn thủ biên quan, tay cầm gần nửa binh quyền, hắn đã sớm bị nhị Hoàng tử thay thế.
Năm gần đây thân thể lão Hoàng đế trở nên không tốt, nhị Hoàng tử lại liên tiếp lập chiến công, người trong triều hơn nửa ủng hộ nhị Hoàng tử kế vị, lão Hoàng đế cũng ký gửi kỳ vọng cao vào nhị Hoàng tử thương yêu có thừa, thái độ của Hoàng thượng rõ ràng như thế, phía dưới cũng có không ít đại thân quan sát tình thế lập tức hiểu nên đứng vào đội ngũ nào, tiếng hô phế Thái tử trong triều cũng càng cao.
Đối với hắn mà nói, bây giờ nhu cầu cấp bách chính là một cuộc chiến thắng lợi để thay đổi địa vị của mình ở trong triều. Mẫn Tư có thể đợi, nhưng hắn lại không thể đợi thêm, lần này hắn chạy tới tham gia đại điển sắc phong Hoàng thái đệ, thực tế cũng là để thăm dò tình thế cụ thể trước mắt của nước Linh, tìm kiếm đồng minh, bảo đảm thắng lợi cho trận đánh này. Mà Mẫn Tư này có điều ngụ ý nhắc nhở, càng trần trụi khiến cho hắn thêm sáng tỏ tình cảnh và nguy cơ lúc này của mình. Hắn ngay lập tức nhận lời nói: “Chính là một đồ vật tầm thường, sao bản Thái tử lại không muốn bỏ thứ yêu thích, nếu Hữu thừa có ý, bản Thái tử để cho người về nước lấy tới, chỉ có điều đi qua đi lại, tuy rằng ra roi thúc ngựa cũng phải chừng nửa tháng, nhưng xu thế thiên hạ này lại thay đổi trong nháy mắt, ngươi xem…” Hắn cố làm ra vẻ khổ sở nhìn về phía Mẫn Tư.
“Quả thế.” Ôn Noãn gật đầu đồng ý, không đợi sắc mặt hoa đào của Mộ Dung Thành tràn ra, nàng lại nói, “Lần này Mẫn Tư trở về tấu thỉnh Ngô hoàng, đi qua đi lại dự tính cũng chừng nửa tháng, vừa vặn phối hợp thỏa đáng với thời gian của ngươi.”
Một hơi mắc kẹt trong đầu cổ họng Mộ Dung Thành, chỉ cảm thấy Mẫn Tư nói chuyện nhân gian tất cả đều nắm chắc, vả lại sự tình tới cuối cùng còn bày hắn một đao như vậy, thật sự đúng là hồ ly ngàn năm miệng cười ngậm dao Lúc này Mộ Dung Tịnh và Mộ Dung Thành có nhu cầu cấp bách cần một cuộc chiến tới di dời lực chú ý trong triều, vả lại cũng cần một cuộc chiến thắng lợi tới làm vững chắc địa vị của mình. Trong lòng Ôn Noãn dâng lên ý cười lạnh, như thế, muốn nắm bọn họ trong tay ngược lại không khó khăn. Chỉ có điều, giữa Mộ Dung Tịnh và Mộ Dung Thành ngược lại không biết có nói chuyện hợp tác hay không?
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Mạnh Cô Nhiễm không có ở đây?” Ôn Noãn trở lại trên lầu tìm một vòng, lại không thấy bóng dáng của Mạnh Cô Nhiễm, ngay cả Thanh Nham cũng biến mất tích, liền gọi Chu chưởng quỹ tới hỏi.
Chu chưởng quỹ nhìn người kia có gương mặt xa lạ hơi sững sờ một chút, nhưng ông ở bên cạnh Mạnh Cô Nhiễm nhiều năm gặp được vô số hạng người, lập tức từ phong thái quanh thân giọng nói và cách ăn mặc nhận ra nàng là Ôn Noãn, tự động quy cách gương mặt này là dịch dung, liền cung kính nói: “Bẩm báo cô nương, chủ tử đi ra ngoài tiếp khách, để thuộc hạ báo lại cho cô nương một ngày mệt nhọc trước nghỉ ngơi, chủ tử trở về muộn một chút.”
Mạnh cô Nhiễm đang tiếp khách vào lúc này đang nhanh chóng thay đổi mặt ngồi chơi cờ với nam tử nho nhã mặc quần áo màu lam nhạt, sau khi nam tử kia thu thập bàn cờ, tiện tay ném quân cờ vào trong hũ, vỗ trán nói: “Cờ này thật sự không cách nào hạ tiếp, ta nhìn gương mặt đó của ngươi liền cảm giác đầu óc cũng đang không ngừng xoay chuyển. Mặt kia của ngươi…” Chân mày hắn nhíu chặt lại thả lỏng lại nhíu chặt, sau khi tới tới lui lui mấy bận, cuối cùng không nhịn được khẽ bật cười, “Chẳng lẽ ngươi rốt cuộc nhìn phát chán khuôn mặt quyến rũ chúng sinh, vừa ra biện pháp này nhanh chóng tăng thêm cảm giác mới mẻ cho mình, mặt kia của ngươi…” Trong lời của hắn lộ ra vài phần hiếu kỳ, “Rốt cuộc làm được như thế nào?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Chuyện cơ mật cao thâm như thế, vì sao bổn tọa phải nói cho ngươi biết?” Mạnh Cô Nhiễm không chút để ý đưa mắt liếc hắn, lười biếng đứng lên nói, “Cờ này không đi cũng không sao, vừa đúng bổn tọa đã mệt mỏi.”
“Ngươi vây ta ở đây, cầm lệnh bài của ta đi không để cho ta tham gia buổi lễ sắc phong Hoàng thái đệ, bây giờ mặt trời đã lặn đỉnh núi, mọi sự đều thành định cục, ngươi dù sao cũng phải cho ta một lời để cho ta biết đã xảy ra chuyện gì để ứng đối mới được? Còn nữa, khi nào trả lại lệnh bài cho ta?” Nam tử thấy hắn định đi, lập tức cản người lại hỏi.
“Mẫn Tư, bổn tọa ngược lại không biết ngươi trở nên keo kiệt như vậy từ khi nào, một miếng lệnh bài rách còn có giá trị để cho ngươi nhớ thương như thế.” Trong giọng nói của Mạnh Cô Nhiễm cực kỳ khinh thường hừ nhẹ.
“Keo kiệt? Lệnh bài rách?” Mẫn Tư dở khóc dở cười, “Lệnh bài kia mất là tội chết, ta chỉ là một Hữu thừa nho nhỏ, sao dám so sánh với quốc sư ngay cả Hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ ba phần?”
“Có vài ngày không thấy, bổn tọa ngược lại không biết Hữu thừa từ trước đến giờ lấy vô liêm sỉ nổi tiếng trước triều đình từ khi nào học được tự coi nhẹ mình như vậy.”
“.. Ở trước mặt Quốc sư, lời ca tụng đẹp ‘Vô liêm sỉ’ này, Mẫn Tư thật sự không dám nhận.”
“Quả thật học được tự coi nhẹ mình?”
“… Rốt cuộc khi nào mới trả lệnh bài lại?” Mẫn Tư quả quyết chuyển đề tài.
“Chắc ngày mai? Từ nay trở đi? Là từ nay trở đi?” Đầu ngón tay Mạnh Cô Nhiễm gõ mặt bàn, thấy Mẫn Tư đối diện sắc mặt âm u đôi mắt quyến rũ thâm thúy nhếch lên, “Đây phải xem nàng muốn dùng bao lâu.”
“Mạnh Cô Nhiễm!” Phong độ nho nhã đã quen của Mẫn Tư khó có thể duy trì nữa, hắn hít sâu một hơi cố hết sức bình ổn tâm tình nói, “Bây giờ thế cục ba nước không yên, bất kỳ một chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể đưa tới hậu quả khó có thể dự đoán, nếu như trong mắt ngươi là lệnh bài rách tầm thường, thật sự chọc ra chuyện gì, hậu quả này do ai tới gánh chịu?” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Trên môi Mạnh Cô Nhiễm nâng lên nụ cười ý vị sâu xa, đôi mắt quyến rũ sóng gợn lưu chuyển nhìn Mẫn Tư, “Chuyện ngươi lo lắng, sợ rằng tới đã quá muộn.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trăng sáng trong, sau khi Ôn Noãn dùng xong bữa tối cuối cùng Mạnh Cô Nhiễn đã trở lại Túy Tiên lâu, thân thể hắn mềm giống như không có xương, vào phòng liền nằm nghiêng trên giường êm, sau khi ăn mấy viên thuốc nhiều màu, lúc này mới biếng nhác hỏi, “Hôm nay có thể gặp được chuyện quá mức lý thú gì, nói nghe một chút?”
Đầu ngón tay cầm bút, không biết tinh thần Ôn Noãn dao động đến phương trời nào, lúc nghe thấy giọng nói của hắn mới biết hắn đã trở lại, nàng đặt bút trở lại giá bút, lúc này mới xoay người nhìn về phía hắn, lạnh nhạt nói: “Chuyện lý thú ngược lại hơi nhiều, kẻ thù bị tức gần chết, người vẫn muốn tìm thế nhưng lại lộ mặt ở trong cung, cũng bởi vì thân phận ngươi cấp cho này biến thành bánh bao thơm ngon mới ra lò chúng tướng mượn sức. Còn biết, hóa ra đông gia phía sau màn của Túy Tiên lâu lại đường đường là quốc sư nước Tịch Nguyệt.” Thẳng thắn thành khẩn nói ra như thế, cũng không phải vì nàng rất thành thực với hắn, mà thật sự vì không cần thiết phải lừa gạt, nàng tin tưởng, hắn cho nàng thân phận này nhất định đã sớm biết được phát triển tiếp sau, mà trong cung tất nhiên có người do hắn an bài, tất cả xảy ra, đều ở trong mắt hắn, nàng cần gì phải giấu giếm, mà đối với thân phận của hắn, dù sao cũng chỉ là suy đoán, nàng muốn tự mình xác nhận với hắn.
“Xem ra chuyến đi này của ngươi có thu hoạch không nhỏ, cũng không uổng phí nỗi khổ tâm của bổn tọa.” Hắn giống như cảm thấy vui mừng.
“… Ngươi đã là quốc sư nước Tịch Nguyệt, lấy thực lực của ngươi, lấy Thiên ki tán dễ dàng như lấy đồ trong túi. Không bằng…”
“Không bằng liền do bổn tọa đi lấy?” Lời nàng chưa nói xong trực tiếp bị Mạnh Cô Nhiễm cắt đứt, hắn cười như không cười nhìn nàng, sóng mắt lưu chuyển nơi đáy mắt dâng lên từng tầng lạnh lẽo, “Bổn tọa đã nói, đừng để cho bổn tọa nói lần thứ hai.” dfienddn lieqiudoon
“Vậy ngươi nói cho ta biết Thiên ki tán đặt ở đâu, ta tự đi lấy, như vậy có thể được?” Thiên ki tán, vị thuốc cuối cùng trong ba vị thuốc bị thiếu của Sở Hoan.
“Dĩ nhiên.” Nụ cười của Mạnh Cô Nhiễm diêm dúa nhìn nàng, “Ngươi muốn đi chịu chết, bổn tọa tuyệt đối không ngăn cản ngươi.”
“… Giúp một việc như thế nào?” Ôn Noãn chỉ cảm thấy khuôn mặt nhanh chóng thay đổi kia cười đến cực kỳ chói mắt, nàng lấy bức họa trên bàn ra đưa cho Mạnh Cô Nhiễm nói, “Giúp ta tìm một cao thủ dịch dung, làm mặt nạ da người gương mặt này, làm tiếp khuôn mặt nữ tử phổ thông. Mặt nạ cần phải thông khí lại mỏng như cánh ve, sau khi dán lên cực kỳ khó phát hiện.”
“Mặc dù yêu cầu của ngươi cực kỳ cao so với người bình thường, nhưng ở trong mắt bổn tọa cũng giống vậy.” Mạnh Cô Nhiễm liếc nhìn bức họa kia, lại nhìn gương mặt lúc này của nàng, cau mày nói, “Làm mặt nạ da người của nữ tử tướng mạo bình thường thì bổn tọa có thể lý giải, dù sao tuy rằng ngươi không có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành cũng coi như miễn cưỡng tạm chấp nhận, lấy dung mạo của ngươi, thuốc kia của ngươi cũng biến ảo không ra nhiều khuôn mặt bình thường, nhưng nam tử này…” Hắn đưa tay kẹp mặt nàng nhìn trái nhìn phải, nói, “Sau khi ngươi uống thuốc cũng không phải dáng vẻ này, cần gì phải nhiều thêm một mặt nạ da người giống như đúc, chẳng lẽ ngươi còn có ham mê da mặt dày?”
Ngươi mới da mặt dày, cả nhà ngươi đều da mặt dày!
Ôn Noãn nhịn kích động muốn mắng người, gạt tay hắn nắm bên má nàng ra, giải thích: “Thuốc này biến đổi ra khuôn mặt chỉ có thể duy trì mười hai canh giờ, sau khi hết tác dụng, cho dù uống thuốc, khuôn mặt biến đổi ra cũng không phải là khuôn mặt trước đây.” Tuy rằng nàng giống như trước đây, gia tăng liều thuốc kéo dài tác dụng lâu một chút, nhưng muốn đổi mặt trở lại cũng là chuyện phiền toái, vẫn phải mang theo mặt nạ da người, như thế, chẳng bằng giả mặt dùng đồ giả, khuôn mặt của mình thật sự vẫn tốt.
“Hóa ra là như thế.” Mạnh Cô Nhiễm cất bức họa vào trong ống tay áo, khóe môi khẽ câu, trong tiếng cười giống như hiểu rõ tất cả, “Đã nghĩ kỹ chưa?”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Ôn Noãn đứng dậy mở cửa sổ, mặc cho gió đêm giá rét đang kèm theo tuyết rơi thổi đánh lên mặt, làm đông lạnh suy nghĩ lung tung kia của nàng.
“Thôi, nữ nhân luôn nói một đằng nghĩ một nẻo.” Tròng mắt hắn lạnh dần, đứng dậy rời khỏi phòng thuốc.
/315
|