Nhưng khi hắn ra khỏi rừng cây, lại thấy một thuộc hạ theo tới trên mặt hiện màu đen trúng độc mà chết, trong đó còn có một thi thể bị lột áo giáp trên người, hắn nhíu mày nhìn một chút, đây xác định chính là thủ hạ của Mộ Dung Thành. Chẳng lẽ có người trà trộn vào trong người của Mộ Dung Thành? Nam Cung Cẩm có đồng mưu?
Trong lòng Quân Dập Hàn trầm xuống, xoay người lướt lên trên cây cao hơn trượng đưa mắt nhìn bốn phía, bốn phía cực kỳ trống trải cũng không hề có một chút bóng dáng của bọn họ. Chân mày hắn nhíu chặt hiện lên vẻ sốt ruột, tầm mắt xẹt qua chỗ vách đá dựng đứng lại lộ ra miệng hang cao hơn trượng, chính lúc này đang chậm rãi khép lại. Thân hình hắn nhanh chóng lao đi, nhưng cuối cùng khoảng cách quá xa, đá chặn lăn quá nhanh, hắn không thể nhìn thấy bóng dáng của nàng, chỉ thấy một đôi mắt cười âm độc nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Hắn giơ chưởng đánh về phía đá đang chặn tới, thân thể giữa không trung lại đột nhiên phun ra ngụm máu lảo đảo rơi xuống đất.
Trong lòng Ôn Noãn căng thẳng, một lần nữa nghiêng đầu nhìn lại, lại thấy một tia ánh trăng cuối cùng bị đá chặn cửa ngăn cách. Trong lòng nàng đột nhiên hoảng loạn không thôi, dâng lên từng trận khó chịu không nói rõ được, khiến nàng hít thở không thông suýt chút nữa không thở nổi, chẳng lẽ Quân Dập Hàn đã xảy ra chuyện?
Không, sẽ không, nhất định do mình quá nhớ nhung hắn cho nên suy nghĩ lung tung. Nàng hết sức tự an ủi mình ở trong lòng, tâm tư dần trở nên bình tĩnh.
Bọn binh sĩ cầm lấy cây đuốc hai bên vách động thắp sáng. Mặc dù Mộ Dung Thành vào bí đạo này vẫn không hề dừng lại ôm nàng tiếp tục tiến lên.
Đi khoảng chừng nửa canh giờ, chắc là Mộ Dung Thành không còn hơi sức rồi, cuối cùng để Ôn Noãn xuống phân phó mọi người nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát, lúc này tâm tình thả lỏng, vấn đề trước đây bị lơ là cũng liền trở về dũng mãnh vào trong đầu, hắn nhìn Ôn Noãn chân mày nhíu lại suy nghĩ tỉ mỉ, luôn cảm thấy mình bỏ quên một vấn đề cực kỳ quan trọng, nhưng vô cùng tập trung tinh lực suy nghĩ, rồi lại đầu óc hoàn toàn hỗn độn không nghĩ ra cái gì.
“Khụ khụ, ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ trên mặt ta nở đóa hoa sao?” Ôn Noãn kéo ống tay áo của hắn lau vết máu trên khóe môi, lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn hỏi.
Đúng rồi, dáng vẻ bệnh tật ho ra máu này giống hệt như Mẫn Tư vào lần thứ hai khi hắn gặp!
“Ngươi là Mẫn Tư?” Trong đầu Mộ Dung Thành bỗng nhiên xẹt qua lời Mộ Dung Tịnh trước đây đã nói, sắc mặt ầm ầm thay đổi hỏi.
“Ta không phải Mẫn Tư, vài ngày trước chỉ mượn thân phận của hắn mà thôi.” Ôn Noãn thừa nhận thẳng thắn thật trực tiếp.
“Thì ra tất cả đều do nữ nhân ngươi cản trở bên trong.” Mộ Dung Thành giận đến hận không thể lập tức giết nàng rồi, chưởng đặt bên người lỏng lại chặt lại lỏng nhưng cuối cùng lại nhịn được không động thủ, một hồi lâu sau cuối cùng lý trí vượt lên tức giận, “Phu thê ngươi hai người lừa gạt bản Thái tử, một khiến bản Thái tử tổn thất năm vạn binh sĩ, những thứ này, bản Thái tử không thể không đòi lại cả tiền lời từ trên người Quân Dập Hàn.”
“Cho nên?” Ôn Noãn hỏi không chút để ý, giống như chuyện này vốn không liên quan tới nàng.
“Có ngươi ở trong tay, bản Thái tử tin tưởng, đòi hắn hai mươi tòa thành trì làm trao đổi, hắn nhất định sẽ không nói hai lời đồng ý.” Đáy mắt Mộ Dung Thành lóe lên tia sáng tự tin.
Ôn Noãn kinh ngạc mà nhìn hắn, “Ta đột nhiên phát hiện ngươi không phải nên gọi là Mộ Dung Thành, nên gọi là Mộ Dung Thiên Chân *. Đều là nam nhân sao ngươi lại ngu đến mức cho rằng một nam nhân sẽ vì nữ nhân chắp tay nhường hai mươi tòa thành, mà lại còn là một nữ nhân đã bị hắn bỏ?”
(*) Thiên chân: Ngây ngô, khờ khạo, ngốc nghếch.
“Lời này của ngươi có ý gì?” Mộ Dung Thành biến sắc, ngược lại cười lạnh nói: “Ngươi nữ nhân này định dùng kỹ xảo ngây thơ khiến bản Thái tử bỏ ý định dùng ngươi thành lợi thế trao đổi, ngươi cũng quá coi thường bản Thái tử. Bản Thái tử tuyệt đối sẽ không tin tưởng lý do thoái thác của ngươi.”
“Khó trách ngươi lại bị nhị Hoàng tử bức đến mức cần dựa vào ngoại chiến để cứu vị trí Thái tử tràn ngập nguy cơ của mình, bây giờ cuối cùng ta coi như biết được nguyên nhân. Ngươi không chỉ đầu óc có kết cấu quá mức đơn giản ý tưởng quá mức ngây thơ còn tin tức cực kỳ không nhạy bén không biết gì. Khi ta ở thành Duyệt Châu bị Hàn Vương ngay mặt người trong thiên hạ ban cho tờ hưu thư, khó khăn lắm cùng hắn nối lại tình xưa, rồi lại vào trong ngày đại hôn hắn cưới khuê mật của ta vứt bỏ ta, chuyện này người người đều biết, ngươi đường đường là Thái tử nước Kim, phải là kẻ địch với Hàn Vương, nhưng ngay cả chuyện công khai này cũng không biết. Còn vọng tưởng dùng ta kẻ bị tướng công ruồng bỏ đi đổi lấy hai mươi tòa thành.” Trong mắt nàng mang theo vẻ thương hại nhìn hắn, “Ngươi thật sự không cứu được.” Trong lòng lại bởi vì tự tay vạch trần đủ loại vết sẹo mà đau không cách nào hô hấp.
“Bản Thái tử tuyệt đối không tin tưởng lời ngươi nói.” Mặc dù nàng nói chắc như đinh đóng cột, nhưng hắn quá biết nàng có khả năng nói dối, nếu không sao mình lại có thể tin tưởng nàng không thể nghi ngờ, bại thảm hại như vậy.
“Thái tử…” Binh sĩ nghỉ ngơi bên cạnh đột nhiên mở miệng, muốn nói lại thôi.
“Nói!” Lúc này Mộ Dung Thành đang bực bội, thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của hắn càng thêm giận dữ.
“Khi thuộc hạ đến nước Linh từng nghe nghe một chút tin đồn về Hàn Vương và Hàn Vương phi, giống hệt như nàng ấy nói. Những lời đồn này không chỉ thuộc hạ nghe nói, phần lớn những người khác đều biết đến.” Hắn vừa dứt lời, những người khác đều rối rít gật đầu theo.Lực truyền bá của bát quái quả thật có thể so với ôn dịch, khóe môi Ôn Noãn dâng lên nụ cười khổ sở. Nhưng bây giờ nàng còn phải cảm tạ “Ôn dịch” này khiến cho nàng mất không ít miệng lưỡi khiến Mộ Dung Thành tin tưởng đau đớn khiến nàng không muốn nhìn thẳng vào là thật.
Mộ Dung Thành lảo đảo lui lại mấy bước, chỉ cảm thấy đầu óc cực kỳ choáng váng, giống như uống mười mấy chục cân rượu mạnh lâu năm xông thẳng lên gáy, khiến cho hắn hận không thể trực tiếp hôn mê ngã xuống đất không dậy nổi. Hắn rốt cuộc lại bị nữ nhân này lừa gạt, còn bị nàng gài đến rớt mất hy vọng cuối cùng lừa đến ngay cả xương vụn cũng không thừa.
“Nếu ngươi là kẻ bị phu quân ruồng bỏ không đáng giá tiền, vì sao còn phải lừa gạt bản Thái tử khiến bản Thái tử cướp ngươi?” Hắn tức giận, giọng nói run rẩy.
“Ta hại ngươi cướp ta? Chuyện khi nào?” Nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, nàng cũng chỉ nhắc nhở hắn, làm nàng lắc lư đến hỏng hắn sẽ mệt, nhưng trời đất chứng giám, đầu óc nàng lại không phát bệnh, từ đầu tới cuối không để cho hắn cướp nàng.
“Ta muốn giết chết ngươi!” Hắn cắn răng nghiến lợi nói, tự hận không thể bầm thây vạn đoạn Ôn Noãn để tiêu lấy mối hận trong lòng. Trong lòng bàn tay hắn tụ nội lực… Tụ hồi lâu lại tụ không ra nửa phần, hắn kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình, hắn ngay cả một chưởng đánh chết nàng để báo thù cho mình cũng không làm được rồi?
Dĩ nhiên, hắn không biết Ôn Noãn thừa dịp lúc hắn không chú ý thật dịu dàng nhẹ nhàng cho hắn một châm.
“Ngươi giết chết ta đơn giản chính là để cho trong lòng mình sung sướng một chút mà thôi, nhưng sau khi giết ta đây? Ngươi vẫn sẽ bị phế bỏ ngôi vị Thái tử, mạng sớm muộn gì cũng sẽ chôn vùi trong tay nhị Hoàng đệ của ngươi.” Ôn Noãn rảnh rỗi đột nhiên nhắc nhở hắn những sự thật không cách nào trốn tránh, giống như thủ phạm sau màn đưa hắn rơi vào tình cảnh như vậy vốn không phải là nàng hoàn toàn không liên quan đến nàng.
“Ta bóp chết ngươi!” Cặp mắt Mộ Dung Thành đỏ như máu đã giận đến hoàn toàn mất đi lý trí, năm ngón tay hai bàn tay mở lớn nhào về phía Ôn Noãn.
“Nhưng ta có thể cứu ngươi.” Ôn Noãn nghiêng người tránh móng vuốt của hắn, lại nói, “Còn có thể trợ giúp ngươi đoạt được tất cả những gì ngươi muốn.”
“Bản Thái tử lại không tin ngươi nữa.” Tuy hắn nói hung ác dứt khoát, nhưng tay định bóp nàng lại cứng ở bên người không cử động nữa.
“Tin tưởng ta hay bị phế bỏ ngôi vị Thái tử cuối cùng chết thảm trong tay huynh đệ tùy hắn ngồi lên long ỷ hưởng thụ tôn vinh thiên hạ thuộc về ngươi tất cả của ngươi, hai cái chọn một, ngươi tình nguyện chọn cái nào? Tin tưởng ta mặc dù nguy hiểm cao, nhưng ít ra có phần thắng, nhưng nếu như không tin ta…”
Khóe môi Ôn Noãn cười như gió xuân tháng ba, lời nói ra lại là hiện thực như dao giết heo, làm thịt Mộ Dung Thành đến trên trán co rút đau đớn từng trận, hắn nhìn chằm chằm Ôn Noãn hồi lâu không nói, Ôn Noãn lại vẻ mặt không đổi mặc kệ hắn nhìn chằm chằm. Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi hỏi, “Tại sao phải giúp ta?”
“Ai nói ta giúp ngươi?” Tròng mắt Ôn Noãn hơi có vẻ kỳ quái nhìn hắn, “Ta vì cái gì vả lại từ điểm nào phải giúp ngươi?”
“Ngươi…”
“Ta cũng chỉ định gieo họa cho nước Kim các ngươi mà thôi.” Ôn Noãn thật hời hợt nói ra trước khi hắn nổi giận.
Mộ Dung Thành giống như gặp quỷ nhìn nàng, một hồi lâu, cuối cùng tìm được giọng nói của mình: “Nước Kim có thù oán với ngươi? Hay là ngươi thật sự quá mức nhàm chán rồi?”
Ôn Noãn suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ ta đột nhiên phát hiện mình rất có tiềm năng với một đường quyền mưu nghĩ định vận dụng dưới kích thích có thể khai phá đến trình độ nào?”
“…” Mộ Dung Thành nhìn vẻ mặt nàng đã không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được.
“Cũng chỉ vì để cho các ngươi bận đấu tranh nội bộ không có thời gian đi rối loạn nước Linh mà thôi.” Ôn Noãn chỉnh lại ống tay áo nói nhẹ như mây bay. Hợp tác với Mộ Dung Thành, lý do như vậy mới có thể khiến cho hắn thay đổi và tiếp nhận, đây vốn là mục đích thật sự khiến nàng làm như thế.
“Ngươi là vì Quân Dập Hàn? Không phải hắn đã hưu ngươi? Vậy lúc trước ngươi lừa gạt bản Thái tử sao?” Tròng mắt Mộ Dung Thành khẽ biến.
“Lừa ngươi sẽ nói cho ngươi biết? Ta sẽ là kẻ ngu như thế?” Trên mặt Ôn Noãn dâng lên vẻ trào phúng, đáy mắt ẩn chứa có đau đớn xẹt qua, “Chỉ có điều… Tình cũ khó quên muốn vì hắn làm chút gì đó mà thôi.”
Trong lòng Quân Dập Hàn trầm xuống, xoay người lướt lên trên cây cao hơn trượng đưa mắt nhìn bốn phía, bốn phía cực kỳ trống trải cũng không hề có một chút bóng dáng của bọn họ. Chân mày hắn nhíu chặt hiện lên vẻ sốt ruột, tầm mắt xẹt qua chỗ vách đá dựng đứng lại lộ ra miệng hang cao hơn trượng, chính lúc này đang chậm rãi khép lại. Thân hình hắn nhanh chóng lao đi, nhưng cuối cùng khoảng cách quá xa, đá chặn lăn quá nhanh, hắn không thể nhìn thấy bóng dáng của nàng, chỉ thấy một đôi mắt cười âm độc nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Hắn giơ chưởng đánh về phía đá đang chặn tới, thân thể giữa không trung lại đột nhiên phun ra ngụm máu lảo đảo rơi xuống đất.
Trong lòng Ôn Noãn căng thẳng, một lần nữa nghiêng đầu nhìn lại, lại thấy một tia ánh trăng cuối cùng bị đá chặn cửa ngăn cách. Trong lòng nàng đột nhiên hoảng loạn không thôi, dâng lên từng trận khó chịu không nói rõ được, khiến nàng hít thở không thông suýt chút nữa không thở nổi, chẳng lẽ Quân Dập Hàn đã xảy ra chuyện?
Không, sẽ không, nhất định do mình quá nhớ nhung hắn cho nên suy nghĩ lung tung. Nàng hết sức tự an ủi mình ở trong lòng, tâm tư dần trở nên bình tĩnh.
Bọn binh sĩ cầm lấy cây đuốc hai bên vách động thắp sáng. Mặc dù Mộ Dung Thành vào bí đạo này vẫn không hề dừng lại ôm nàng tiếp tục tiến lên.
Đi khoảng chừng nửa canh giờ, chắc là Mộ Dung Thành không còn hơi sức rồi, cuối cùng để Ôn Noãn xuống phân phó mọi người nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát, lúc này tâm tình thả lỏng, vấn đề trước đây bị lơ là cũng liền trở về dũng mãnh vào trong đầu, hắn nhìn Ôn Noãn chân mày nhíu lại suy nghĩ tỉ mỉ, luôn cảm thấy mình bỏ quên một vấn đề cực kỳ quan trọng, nhưng vô cùng tập trung tinh lực suy nghĩ, rồi lại đầu óc hoàn toàn hỗn độn không nghĩ ra cái gì.
“Khụ khụ, ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ trên mặt ta nở đóa hoa sao?” Ôn Noãn kéo ống tay áo của hắn lau vết máu trên khóe môi, lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn hỏi.
Đúng rồi, dáng vẻ bệnh tật ho ra máu này giống hệt như Mẫn Tư vào lần thứ hai khi hắn gặp!
“Ngươi là Mẫn Tư?” Trong đầu Mộ Dung Thành bỗng nhiên xẹt qua lời Mộ Dung Tịnh trước đây đã nói, sắc mặt ầm ầm thay đổi hỏi.
“Ta không phải Mẫn Tư, vài ngày trước chỉ mượn thân phận của hắn mà thôi.” Ôn Noãn thừa nhận thẳng thắn thật trực tiếp.
“Thì ra tất cả đều do nữ nhân ngươi cản trở bên trong.” Mộ Dung Thành giận đến hận không thể lập tức giết nàng rồi, chưởng đặt bên người lỏng lại chặt lại lỏng nhưng cuối cùng lại nhịn được không động thủ, một hồi lâu sau cuối cùng lý trí vượt lên tức giận, “Phu thê ngươi hai người lừa gạt bản Thái tử, một khiến bản Thái tử tổn thất năm vạn binh sĩ, những thứ này, bản Thái tử không thể không đòi lại cả tiền lời từ trên người Quân Dập Hàn.”
“Cho nên?” Ôn Noãn hỏi không chút để ý, giống như chuyện này vốn không liên quan tới nàng.
“Có ngươi ở trong tay, bản Thái tử tin tưởng, đòi hắn hai mươi tòa thành trì làm trao đổi, hắn nhất định sẽ không nói hai lời đồng ý.” Đáy mắt Mộ Dung Thành lóe lên tia sáng tự tin.
Ôn Noãn kinh ngạc mà nhìn hắn, “Ta đột nhiên phát hiện ngươi không phải nên gọi là Mộ Dung Thành, nên gọi là Mộ Dung Thiên Chân *. Đều là nam nhân sao ngươi lại ngu đến mức cho rằng một nam nhân sẽ vì nữ nhân chắp tay nhường hai mươi tòa thành, mà lại còn là một nữ nhân đã bị hắn bỏ?”
(*) Thiên chân: Ngây ngô, khờ khạo, ngốc nghếch.
“Lời này của ngươi có ý gì?” Mộ Dung Thành biến sắc, ngược lại cười lạnh nói: “Ngươi nữ nhân này định dùng kỹ xảo ngây thơ khiến bản Thái tử bỏ ý định dùng ngươi thành lợi thế trao đổi, ngươi cũng quá coi thường bản Thái tử. Bản Thái tử tuyệt đối sẽ không tin tưởng lý do thoái thác của ngươi.”
“Khó trách ngươi lại bị nhị Hoàng tử bức đến mức cần dựa vào ngoại chiến để cứu vị trí Thái tử tràn ngập nguy cơ của mình, bây giờ cuối cùng ta coi như biết được nguyên nhân. Ngươi không chỉ đầu óc có kết cấu quá mức đơn giản ý tưởng quá mức ngây thơ còn tin tức cực kỳ không nhạy bén không biết gì. Khi ta ở thành Duyệt Châu bị Hàn Vương ngay mặt người trong thiên hạ ban cho tờ hưu thư, khó khăn lắm cùng hắn nối lại tình xưa, rồi lại vào trong ngày đại hôn hắn cưới khuê mật của ta vứt bỏ ta, chuyện này người người đều biết, ngươi đường đường là Thái tử nước Kim, phải là kẻ địch với Hàn Vương, nhưng ngay cả chuyện công khai này cũng không biết. Còn vọng tưởng dùng ta kẻ bị tướng công ruồng bỏ đi đổi lấy hai mươi tòa thành.” Trong mắt nàng mang theo vẻ thương hại nhìn hắn, “Ngươi thật sự không cứu được.” Trong lòng lại bởi vì tự tay vạch trần đủ loại vết sẹo mà đau không cách nào hô hấp.
“Bản Thái tử tuyệt đối không tin tưởng lời ngươi nói.” Mặc dù nàng nói chắc như đinh đóng cột, nhưng hắn quá biết nàng có khả năng nói dối, nếu không sao mình lại có thể tin tưởng nàng không thể nghi ngờ, bại thảm hại như vậy.
“Thái tử…” Binh sĩ nghỉ ngơi bên cạnh đột nhiên mở miệng, muốn nói lại thôi.
“Nói!” Lúc này Mộ Dung Thành đang bực bội, thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của hắn càng thêm giận dữ.
“Khi thuộc hạ đến nước Linh từng nghe nghe một chút tin đồn về Hàn Vương và Hàn Vương phi, giống hệt như nàng ấy nói. Những lời đồn này không chỉ thuộc hạ nghe nói, phần lớn những người khác đều biết đến.” Hắn vừa dứt lời, những người khác đều rối rít gật đầu theo.Lực truyền bá của bát quái quả thật có thể so với ôn dịch, khóe môi Ôn Noãn dâng lên nụ cười khổ sở. Nhưng bây giờ nàng còn phải cảm tạ “Ôn dịch” này khiến cho nàng mất không ít miệng lưỡi khiến Mộ Dung Thành tin tưởng đau đớn khiến nàng không muốn nhìn thẳng vào là thật.
Mộ Dung Thành lảo đảo lui lại mấy bước, chỉ cảm thấy đầu óc cực kỳ choáng váng, giống như uống mười mấy chục cân rượu mạnh lâu năm xông thẳng lên gáy, khiến cho hắn hận không thể trực tiếp hôn mê ngã xuống đất không dậy nổi. Hắn rốt cuộc lại bị nữ nhân này lừa gạt, còn bị nàng gài đến rớt mất hy vọng cuối cùng lừa đến ngay cả xương vụn cũng không thừa.
“Nếu ngươi là kẻ bị phu quân ruồng bỏ không đáng giá tiền, vì sao còn phải lừa gạt bản Thái tử khiến bản Thái tử cướp ngươi?” Hắn tức giận, giọng nói run rẩy.
“Ta hại ngươi cướp ta? Chuyện khi nào?” Nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, nàng cũng chỉ nhắc nhở hắn, làm nàng lắc lư đến hỏng hắn sẽ mệt, nhưng trời đất chứng giám, đầu óc nàng lại không phát bệnh, từ đầu tới cuối không để cho hắn cướp nàng.
“Ta muốn giết chết ngươi!” Hắn cắn răng nghiến lợi nói, tự hận không thể bầm thây vạn đoạn Ôn Noãn để tiêu lấy mối hận trong lòng. Trong lòng bàn tay hắn tụ nội lực… Tụ hồi lâu lại tụ không ra nửa phần, hắn kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình, hắn ngay cả một chưởng đánh chết nàng để báo thù cho mình cũng không làm được rồi?
Dĩ nhiên, hắn không biết Ôn Noãn thừa dịp lúc hắn không chú ý thật dịu dàng nhẹ nhàng cho hắn một châm.
“Ngươi giết chết ta đơn giản chính là để cho trong lòng mình sung sướng một chút mà thôi, nhưng sau khi giết ta đây? Ngươi vẫn sẽ bị phế bỏ ngôi vị Thái tử, mạng sớm muộn gì cũng sẽ chôn vùi trong tay nhị Hoàng đệ của ngươi.” Ôn Noãn rảnh rỗi đột nhiên nhắc nhở hắn những sự thật không cách nào trốn tránh, giống như thủ phạm sau màn đưa hắn rơi vào tình cảnh như vậy vốn không phải là nàng hoàn toàn không liên quan đến nàng.
“Ta bóp chết ngươi!” Cặp mắt Mộ Dung Thành đỏ như máu đã giận đến hoàn toàn mất đi lý trí, năm ngón tay hai bàn tay mở lớn nhào về phía Ôn Noãn.
“Nhưng ta có thể cứu ngươi.” Ôn Noãn nghiêng người tránh móng vuốt của hắn, lại nói, “Còn có thể trợ giúp ngươi đoạt được tất cả những gì ngươi muốn.”
“Bản Thái tử lại không tin ngươi nữa.” Tuy hắn nói hung ác dứt khoát, nhưng tay định bóp nàng lại cứng ở bên người không cử động nữa.
“Tin tưởng ta hay bị phế bỏ ngôi vị Thái tử cuối cùng chết thảm trong tay huynh đệ tùy hắn ngồi lên long ỷ hưởng thụ tôn vinh thiên hạ thuộc về ngươi tất cả của ngươi, hai cái chọn một, ngươi tình nguyện chọn cái nào? Tin tưởng ta mặc dù nguy hiểm cao, nhưng ít ra có phần thắng, nhưng nếu như không tin ta…”
Khóe môi Ôn Noãn cười như gió xuân tháng ba, lời nói ra lại là hiện thực như dao giết heo, làm thịt Mộ Dung Thành đến trên trán co rút đau đớn từng trận, hắn nhìn chằm chằm Ôn Noãn hồi lâu không nói, Ôn Noãn lại vẻ mặt không đổi mặc kệ hắn nhìn chằm chằm. Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi hỏi, “Tại sao phải giúp ta?”
“Ai nói ta giúp ngươi?” Tròng mắt Ôn Noãn hơi có vẻ kỳ quái nhìn hắn, “Ta vì cái gì vả lại từ điểm nào phải giúp ngươi?”
“Ngươi…”
“Ta cũng chỉ định gieo họa cho nước Kim các ngươi mà thôi.” Ôn Noãn thật hời hợt nói ra trước khi hắn nổi giận.
Mộ Dung Thành giống như gặp quỷ nhìn nàng, một hồi lâu, cuối cùng tìm được giọng nói của mình: “Nước Kim có thù oán với ngươi? Hay là ngươi thật sự quá mức nhàm chán rồi?”
Ôn Noãn suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ ta đột nhiên phát hiện mình rất có tiềm năng với một đường quyền mưu nghĩ định vận dụng dưới kích thích có thể khai phá đến trình độ nào?”
“…” Mộ Dung Thành nhìn vẻ mặt nàng đã không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được.
“Cũng chỉ vì để cho các ngươi bận đấu tranh nội bộ không có thời gian đi rối loạn nước Linh mà thôi.” Ôn Noãn chỉnh lại ống tay áo nói nhẹ như mây bay. Hợp tác với Mộ Dung Thành, lý do như vậy mới có thể khiến cho hắn thay đổi và tiếp nhận, đây vốn là mục đích thật sự khiến nàng làm như thế.
“Ngươi là vì Quân Dập Hàn? Không phải hắn đã hưu ngươi? Vậy lúc trước ngươi lừa gạt bản Thái tử sao?” Tròng mắt Mộ Dung Thành khẽ biến.
“Lừa ngươi sẽ nói cho ngươi biết? Ta sẽ là kẻ ngu như thế?” Trên mặt Ôn Noãn dâng lên vẻ trào phúng, đáy mắt ẩn chứa có đau đớn xẹt qua, “Chỉ có điều… Tình cũ khó quên muốn vì hắn làm chút gì đó mà thôi.”
/315
|