“Lời này của ngươi là có ý gì? Ai gia nghe không hiểu ngươi đang ở đây nói cái gì.” Không biết tại sao, Mộ Dung Tịnh nhìn vẻ mặt này của hắn, lại chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng vào trái tim, lạnh đến bà không ngừng khẽ run.
“Ban đầu khi vào cung thì bổn tạo còn tưởng rằng Thái hậu nhất định sẽ phảng phất như thấy cố nhân lúc nào cũng ở trong mộng, nhìn dung mạo này của bổn tọa, có thể đoán được một hai, lại không ngờ tới đến bây giờ Thái hậu vẫn không biết gì cả. Thế nào, có phải nhãn lực của Thái hậu quá kém, hay là đã sớm quên mất cố nhân?” Mạnh Cô Nhiễm vẫn ung dung thưởng thức sắc mặt thay đổi lớn trở nên cực kỳ sợ hãi của bà ta, chỉ cảm thấy cảnh trí này nhìn rất thuận mắt, mà hắn đã muốn nhìn cảnh tượng này từ lâu rồi.
“Sao, làm sao có thể?” Mộ Dung Tịnh nhìn chằm chằm vào Mạnh Cô Nhiễm, hồi tưởng lại lúc ấy khi bà nhìn thấy đôi mắt hồ mị kia chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng bỗng nhiên nhớ tới con tiện nhân kia, nhưng không nghĩ tới bọn họ có bất cứ quan hệ gì, tuy rằng bây giờ hắn đang ở trước mắt chủ động nói tới, bà cũng không thể tin, sao hắn có thể còn sống?
“Năm đó Thái hậu tự tay ném bổn tọa và động rắn, thì bổn tọa tất nhiên đã chết?” Hắn hời hợt nói, nhưng nụ cười trên môi lại khiến cho trong lòng Mộ Dung Tịnh sợ đến rách.
“Ngươi thế mà lại, thế mà lại không chết?” Đôi tay Mộ Dung Tịnh gắt gao bám chặt lấy bàn trang điểm phía sau để ổn định thân thể, khủng hoảng vô tận xông lên đầu. di3n~d@n`l3q21y d0n
“Đúng vậy.” Hắn giống như thở dài nói, “Bổn tọa không chết, khiến Thái hậu thất vọng.” Đứng dậy chậm rãi đến gần Mộ Dung Tịnh, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống nhìn bà ta, “Thái hậu có còn nhớ trước kia đối xử với mẫu phi của bổn tọa như thế nào không?”
Mộ Dung Tịnh muốn hung hăng đẩy hắn ra thoát đi khỏi trước mắt hắn, nhưng thân mình lại giống như bị rút hết vậy, không lấy ra được chút sức nào. Bà ngửa người về phía sau, muốn tránh ra khỏi khí tức tử vong tán phát vô tận quanh người hắn, nhưng hơi thở này lại vững vàng bao phủ lấy bà, tránh không khỏi chút nào, bà run giọng nói, “Ai gia không, không nhớ, nhớ được.”
“Hóa ra thật sự đã quên.” Mạnh Cô Nhiễm giống như không giận, châm ly rượu uống cạn, đầu ngón tay mân mê ly rượu, môi đỏ tươi nhếch lên nở nụ cười mê hoặc lòng ngời, “Vậy không bằng bổn tọa nhắc nhở ngươi một chút như thế nào? Năm đó ngươi lệnh cho bốn tên tỳ nữ tráng kiện đè tứ chi của mẫu phi bổn tọa lại, ngươi tự tay dùng từng tầng giấy vàng ướt nhẹp che trên mặt bà ấy, khiến cho bà ấy hít thở không thông mà chết, còn nói cho bà ấy biết rằng chết kiểu này có tên rất nhã nhặn, gọi là ‘Mưa giội hoa mai, là ngươi đặc biệt chọn cho bà ấy, vừa ứng với một chữ ‘Mai’ trong tên của bà ấy, lại ứng với cảnh tượng mai đỏ nở rộ trong vườn. Bổn tọa nói đúng không?”
“Làm sao ngươi biết?” Mộ Dung Tịnh kinh hãi, máu quanh thân giống như ngưng kết lại trong nháy mắt. Trước mắt chỉ cảm thấy lại nhìn thấy cảnh tượng ngày đó trong tuyết lớn bay tán loạn, bà mang theo cung nhân lặng yên vào Thấm Mai viện, xử tử kẻ tiện nhân kia. Trước khi chết con tiện nhân kia hô hấp dồn dập hai mắt hung hăng nhìn bà chằm chằm như đang tiến hành nguyền rủa không tiếng động bà, tuy rằng bà có sợ hãi chốc lát, nhưng gần như trong nháy mắt liền bị sảng khoái vô tận bao phủ. Nó một nữ hái trà nho nhỏ tại sao có thể lấy được chuyên sủng của Hoàng thượng, còn bà đường đường là Công chúa nước Kim lại phải một mình trông phòng còn lại thấp hơn nó nửa phần, liền bởi vì nó sinh một Hoàng tử, còn bà dưới gối không sinh được, cho nên nó dám không nhìn uy nghiêm của Công chúa uy nghiêm của Quý phi bà? Tức giận tích tụ nhiều năm trước một lần nữa tràn ngập giữa ngực, khu trừ ý sợ hãi quanh thân bà hơn phân nửa. dieendaanleequuydonn
“Lúc ấy bổn tọa đang ở ngoài cửa sổ chính mắt nhìn.” Nụ cười của hắn không thay đổi, giọng nói âm u chậm rãi, ly rượu nơi đầu ngón tay lại nhẹ nhàng hóa thành bột rơi vãi.
“Khó trách khi ai gia tìm ngươi, ngươi nhiều thù hận căm tức nhìn ai gia. Hóa ra là như thế.” Bị tức giận tăng sức lực Mộ Dung Tịnh bước ra mấy bước kéo dài khoảng cách với hắn, trên mặt lộ ra nụ cười âm ngoan trong nhiều năm qua không giảm, “Lúc ấy ai gia đoán ngươi thấy cảnh này biết mình không cách nào từ trong tay ai gia cứu mẫu phi ngươi, vì vậy muốn chạy đi tìm phụ hoàng ngươi cầu cứu? Nhưng ngươi lại không biết, lúc ấy ông ta đã đi sứ nước Kim. Nếu không, có Quân Dung lúc nào cũng che chở nó ai gia sao có thể có cơ hội như vậy. Ngươi, nhất định phải rơi vào trong tay ai gia.” Trên mặt dâng lên vẻ giận dữ, “Nghĩ đến đây, ai gia chỉ tiếc không thể tại đây cơ hội khó có được diệt trừ mẫu tử ba người Lan Phi mang theo Quân Hạo Thiên Quân Dập Hàn đi chùa Hộ quốc cầu phúc, mặc dù trong ngày thường tiện nhân kia quá mức nhát gan, chỉ bị một trận kinh sợ như vậy liền bệnh không dậy nổi, mới không quá nửa năm đã đuổi theo mẫu phi ngươi mà đi, nhưng sau khi đến lúc này Quân Dung bảo vệ hai huynh đệ vô cùng chặt chẽ, ai gia cũng không tìm ra được cơ hội xuống tay nữa, đợi đến khi bọn chúng nhiều tuổi rồi, ai gia muốn động vào bọn chúng càng thêm khó như lên trời.”
“Vậy sao?” Tay Mạnh Cô Nhiễm cầm bình bạc, rượu đêm thấm hương vẽ ra đường cong tuyệt đẹp rót vào trong miệng hắn, sóng ngầm trên mặt mày nghiêng nghiêng bắt đầu khởi động.
Mộ Dung Tịnh giống như rơi vào trong suy nghĩ điên cuồng không cách nào tự rút ra, cười gằn tiếp tục nói: “Nhưng cho dù động vào bọn chúng khó như lên trời thì như thế nào? Ai gia vẫn thành công đi lên quyền vị cao nhất của nước Linh, chỉ điểm giang sơn nhìn xuống muôn dân trăm họ thiên hạ, giẫm moi người dưới chân hưởng hết phồn hoa nhân gian.” Nói đến đây, vẻ mặt điên cuồng của bà đột nhiên cứng đờ như bị sét đánh, bước chân lảo đảo lui về phía sau, chỉ vào Mạnh Cô Nhiễm nói, “Ai gia hiểu, ai gia rốt cuộc hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ngươi rồi. Là ngươi, ngươi đẩy ai gia lên mây, lại lấy đi tất cả, khiến ai gia ngã xuống vực sâu vạn trượng, hai bàn tay trắng, ngươi tự báo thù cho mẫu phi ngươi.”
“Rốt cuộc tỉnh thần nghĩ thông suốt?” Giọng Mạnh Cô Nhiễm rất vui mừng, “Cũng không uổng bổn tọa cho ngươi những thời giờ này.” Khóe môi hắn cười xinh đẹp giống như mạn thù xa hoa bên bờ Hoàng tuyền, “Chỉ vì phá hủy ngươi, hao tâm lực như thế.” Trong đôi mắt xếch quyến rũ cuồn cuộn ý hận, “Lúc trước Quân Dung vì cố kỵ thân phận công chúa nước Kim của ngươi, thế mà lại nói bổn tọa và mẫu phi chết đi là thân nhiễm ôn dịch mà chết, không xử tử ngươi, ngược lại còn sau khi ngươi sinh hạ Sở Hoan gia phong làm Hoàng quý phi Ông ta đã vì nước Linh khiến bổn tọa và mẫu phi chết oan, bổn tọa liền dùng nước Linh ông ta chú ý nhất tới tế điện cho mẫu phi. Bổn tọa thật sự muốn nhìn xem ông ta ở dưới suối vàng sẽ giao phó với tổ tiên như thế nào.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Sắc mặt Mộ Dung Tịnh trắng bệch ngã ngồi trên ghế.
“Bổn tọa cũng để cho ngươi được chết rõ ràng, giờ phút cuối cùng này, ngươi còn có nguyện vọng gì?” Ý hận trong mắt hắn giống như đợt sóng nhanh chóng rút lui, lại cười không đạt tới đáy mắt như vậy.
“Ai gia muốn gặp Sở Hoan, Sở Hoan con bé vô tội, ai gia van ngươi bỏ qua cho nó.” Mộ Dung Tịnh biết hôm nay đã khó thoát khỏi cái chết, từ trên ghế nhảy xuống quỳ trên mặt đất, van xin nói với Mạnh Cô Nhiễm, bà thẹn với hài tử này nhiều năm như vậy, bây giờ, đây là việc duy nhất bà có thể làm.
“Bổn tọa không định tổn thương nàng.” Mạnh Cô Nhiễm nâng bước đi ra ngoài, áo bào đỏ tươi kéo đất quét qua tay chống trên mặt đất của Mộ Dung Tịnh, bà chỉ cảm giác tay bị đốt vội vàng rút về né tránh.
Không lâu lắm, Sở Hoan được Vương công công mang vào trong trướng Mộ Dung Tịnh, Mộ Dung Tịnh thấy nàng vội vội vàng vàng bò dậy xông lên trước ôm nàng vào trong ngực, nước mắt lã chã mà xuống, nghẹn ngào nói: “Hoan nhi, mẫu hậu…”
Bị bà ta ôm vào trong ngực, Sở Hoan hung hăng một phát đẩy bà ta ra, trong mắt lạnh lẽo mà vô tình giống như nhìn kẻ địch, tức giận nói: “Ngươi không phải là mẫu hậu của ta, ta cũng không có mẫu hậu nhẫn tâm như ngươi.”
“Hoan nhi, con…” Mộ Dung Tịnh bị nàng đột nhiên phát giận làm cho không biết làm sao, đôi mắt đẫm lệ trong ánh trăng mờ nhìn thấy mặt nàng sưng đỏ một mảnh, trong lòng bà giận dữ nói, “Hoan nhi, là ai đánh con, con nói cho mẫu hậu, mẫu hậu làm chủ cho con, mẫu hậu không thể không giết cửu tộc người đánh con.”
Ngực Sở Hoan kịch liệt phập phồng giận dữ ngược lại cười, nàng cắn răng nói: “Đây chính là do ngươi ban tặng, Mộ Dung Tịnh.” Nàng từng bước từng bước một tới gần Mộ Dung Tịnh, Mộ Dung Tịnh bị nàng ép từng bước lui về sau, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm của Sở Hoan khiến trong lòng bà khủng hoảng không dứt, chẳng lẽ con bé biết cái gì?
Bà còn chưa kịp giải thích che giấu cái gì, Sở Hoan đã lạnh như băng nói: “Mặt mũi này là do Mộ Dung Thành đánh, ngươi đi tru di cửu tộc đi. Không phải ngươi đưa ta cho Mộ Dung Thành sao? Đây tất cả tội đầu sỏ là ngươi, không phải ngươi cũng nên giết cửu tộc của chính ngươi? Thế nào, không dám giết? Giết không được?” Nàng giận dữ hét, “Vậy thì đừng ở đây làm bộ làm tịch với ta, khiến ta nhìn thấy ghê tởm.”
Mộ Dung Tịnh như bị ngũ lôi oanh đỉnh, tim giống như bị cắt nát thành mảnh vụn, nữ nhi ruột của bà dám nói bà làm bộ làm tịch nói bà ghê tởm? Bà há miệng, cổ họng giống như bị mắc kẹt một câu cũng nói không nên lời.
“Ban đầu khi vào cung thì bổn tạo còn tưởng rằng Thái hậu nhất định sẽ phảng phất như thấy cố nhân lúc nào cũng ở trong mộng, nhìn dung mạo này của bổn tọa, có thể đoán được một hai, lại không ngờ tới đến bây giờ Thái hậu vẫn không biết gì cả. Thế nào, có phải nhãn lực của Thái hậu quá kém, hay là đã sớm quên mất cố nhân?” Mạnh Cô Nhiễm vẫn ung dung thưởng thức sắc mặt thay đổi lớn trở nên cực kỳ sợ hãi của bà ta, chỉ cảm thấy cảnh trí này nhìn rất thuận mắt, mà hắn đã muốn nhìn cảnh tượng này từ lâu rồi.
“Sao, làm sao có thể?” Mộ Dung Tịnh nhìn chằm chằm vào Mạnh Cô Nhiễm, hồi tưởng lại lúc ấy khi bà nhìn thấy đôi mắt hồ mị kia chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng bỗng nhiên nhớ tới con tiện nhân kia, nhưng không nghĩ tới bọn họ có bất cứ quan hệ gì, tuy rằng bây giờ hắn đang ở trước mắt chủ động nói tới, bà cũng không thể tin, sao hắn có thể còn sống?
“Năm đó Thái hậu tự tay ném bổn tọa và động rắn, thì bổn tọa tất nhiên đã chết?” Hắn hời hợt nói, nhưng nụ cười trên môi lại khiến cho trong lòng Mộ Dung Tịnh sợ đến rách.
“Ngươi thế mà lại, thế mà lại không chết?” Đôi tay Mộ Dung Tịnh gắt gao bám chặt lấy bàn trang điểm phía sau để ổn định thân thể, khủng hoảng vô tận xông lên đầu. di3n~d@n`l3q21y d0n
“Đúng vậy.” Hắn giống như thở dài nói, “Bổn tọa không chết, khiến Thái hậu thất vọng.” Đứng dậy chậm rãi đến gần Mộ Dung Tịnh, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống nhìn bà ta, “Thái hậu có còn nhớ trước kia đối xử với mẫu phi của bổn tọa như thế nào không?”
Mộ Dung Tịnh muốn hung hăng đẩy hắn ra thoát đi khỏi trước mắt hắn, nhưng thân mình lại giống như bị rút hết vậy, không lấy ra được chút sức nào. Bà ngửa người về phía sau, muốn tránh ra khỏi khí tức tử vong tán phát vô tận quanh người hắn, nhưng hơi thở này lại vững vàng bao phủ lấy bà, tránh không khỏi chút nào, bà run giọng nói, “Ai gia không, không nhớ, nhớ được.”
“Hóa ra thật sự đã quên.” Mạnh Cô Nhiễm giống như không giận, châm ly rượu uống cạn, đầu ngón tay mân mê ly rượu, môi đỏ tươi nhếch lên nở nụ cười mê hoặc lòng ngời, “Vậy không bằng bổn tọa nhắc nhở ngươi một chút như thế nào? Năm đó ngươi lệnh cho bốn tên tỳ nữ tráng kiện đè tứ chi của mẫu phi bổn tọa lại, ngươi tự tay dùng từng tầng giấy vàng ướt nhẹp che trên mặt bà ấy, khiến cho bà ấy hít thở không thông mà chết, còn nói cho bà ấy biết rằng chết kiểu này có tên rất nhã nhặn, gọi là ‘Mưa giội hoa mai, là ngươi đặc biệt chọn cho bà ấy, vừa ứng với một chữ ‘Mai’ trong tên của bà ấy, lại ứng với cảnh tượng mai đỏ nở rộ trong vườn. Bổn tọa nói đúng không?”
“Làm sao ngươi biết?” Mộ Dung Tịnh kinh hãi, máu quanh thân giống như ngưng kết lại trong nháy mắt. Trước mắt chỉ cảm thấy lại nhìn thấy cảnh tượng ngày đó trong tuyết lớn bay tán loạn, bà mang theo cung nhân lặng yên vào Thấm Mai viện, xử tử kẻ tiện nhân kia. Trước khi chết con tiện nhân kia hô hấp dồn dập hai mắt hung hăng nhìn bà chằm chằm như đang tiến hành nguyền rủa không tiếng động bà, tuy rằng bà có sợ hãi chốc lát, nhưng gần như trong nháy mắt liền bị sảng khoái vô tận bao phủ. Nó một nữ hái trà nho nhỏ tại sao có thể lấy được chuyên sủng của Hoàng thượng, còn bà đường đường là Công chúa nước Kim lại phải một mình trông phòng còn lại thấp hơn nó nửa phần, liền bởi vì nó sinh một Hoàng tử, còn bà dưới gối không sinh được, cho nên nó dám không nhìn uy nghiêm của Công chúa uy nghiêm của Quý phi bà? Tức giận tích tụ nhiều năm trước một lần nữa tràn ngập giữa ngực, khu trừ ý sợ hãi quanh thân bà hơn phân nửa. dieendaanleequuydonn
“Lúc ấy bổn tọa đang ở ngoài cửa sổ chính mắt nhìn.” Nụ cười của hắn không thay đổi, giọng nói âm u chậm rãi, ly rượu nơi đầu ngón tay lại nhẹ nhàng hóa thành bột rơi vãi.
“Khó trách khi ai gia tìm ngươi, ngươi nhiều thù hận căm tức nhìn ai gia. Hóa ra là như thế.” Bị tức giận tăng sức lực Mộ Dung Tịnh bước ra mấy bước kéo dài khoảng cách với hắn, trên mặt lộ ra nụ cười âm ngoan trong nhiều năm qua không giảm, “Lúc ấy ai gia đoán ngươi thấy cảnh này biết mình không cách nào từ trong tay ai gia cứu mẫu phi ngươi, vì vậy muốn chạy đi tìm phụ hoàng ngươi cầu cứu? Nhưng ngươi lại không biết, lúc ấy ông ta đã đi sứ nước Kim. Nếu không, có Quân Dung lúc nào cũng che chở nó ai gia sao có thể có cơ hội như vậy. Ngươi, nhất định phải rơi vào trong tay ai gia.” Trên mặt dâng lên vẻ giận dữ, “Nghĩ đến đây, ai gia chỉ tiếc không thể tại đây cơ hội khó có được diệt trừ mẫu tử ba người Lan Phi mang theo Quân Hạo Thiên Quân Dập Hàn đi chùa Hộ quốc cầu phúc, mặc dù trong ngày thường tiện nhân kia quá mức nhát gan, chỉ bị một trận kinh sợ như vậy liền bệnh không dậy nổi, mới không quá nửa năm đã đuổi theo mẫu phi ngươi mà đi, nhưng sau khi đến lúc này Quân Dung bảo vệ hai huynh đệ vô cùng chặt chẽ, ai gia cũng không tìm ra được cơ hội xuống tay nữa, đợi đến khi bọn chúng nhiều tuổi rồi, ai gia muốn động vào bọn chúng càng thêm khó như lên trời.”
“Vậy sao?” Tay Mạnh Cô Nhiễm cầm bình bạc, rượu đêm thấm hương vẽ ra đường cong tuyệt đẹp rót vào trong miệng hắn, sóng ngầm trên mặt mày nghiêng nghiêng bắt đầu khởi động.
Mộ Dung Tịnh giống như rơi vào trong suy nghĩ điên cuồng không cách nào tự rút ra, cười gằn tiếp tục nói: “Nhưng cho dù động vào bọn chúng khó như lên trời thì như thế nào? Ai gia vẫn thành công đi lên quyền vị cao nhất của nước Linh, chỉ điểm giang sơn nhìn xuống muôn dân trăm họ thiên hạ, giẫm moi người dưới chân hưởng hết phồn hoa nhân gian.” Nói đến đây, vẻ mặt điên cuồng của bà đột nhiên cứng đờ như bị sét đánh, bước chân lảo đảo lui về phía sau, chỉ vào Mạnh Cô Nhiễm nói, “Ai gia hiểu, ai gia rốt cuộc hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ngươi rồi. Là ngươi, ngươi đẩy ai gia lên mây, lại lấy đi tất cả, khiến ai gia ngã xuống vực sâu vạn trượng, hai bàn tay trắng, ngươi tự báo thù cho mẫu phi ngươi.”
“Rốt cuộc tỉnh thần nghĩ thông suốt?” Giọng Mạnh Cô Nhiễm rất vui mừng, “Cũng không uổng bổn tọa cho ngươi những thời giờ này.” Khóe môi hắn cười xinh đẹp giống như mạn thù xa hoa bên bờ Hoàng tuyền, “Chỉ vì phá hủy ngươi, hao tâm lực như thế.” Trong đôi mắt xếch quyến rũ cuồn cuộn ý hận, “Lúc trước Quân Dung vì cố kỵ thân phận công chúa nước Kim của ngươi, thế mà lại nói bổn tọa và mẫu phi chết đi là thân nhiễm ôn dịch mà chết, không xử tử ngươi, ngược lại còn sau khi ngươi sinh hạ Sở Hoan gia phong làm Hoàng quý phi Ông ta đã vì nước Linh khiến bổn tọa và mẫu phi chết oan, bổn tọa liền dùng nước Linh ông ta chú ý nhất tới tế điện cho mẫu phi. Bổn tọa thật sự muốn nhìn xem ông ta ở dưới suối vàng sẽ giao phó với tổ tiên như thế nào.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Sắc mặt Mộ Dung Tịnh trắng bệch ngã ngồi trên ghế.
“Bổn tọa cũng để cho ngươi được chết rõ ràng, giờ phút cuối cùng này, ngươi còn có nguyện vọng gì?” Ý hận trong mắt hắn giống như đợt sóng nhanh chóng rút lui, lại cười không đạt tới đáy mắt như vậy.
“Ai gia muốn gặp Sở Hoan, Sở Hoan con bé vô tội, ai gia van ngươi bỏ qua cho nó.” Mộ Dung Tịnh biết hôm nay đã khó thoát khỏi cái chết, từ trên ghế nhảy xuống quỳ trên mặt đất, van xin nói với Mạnh Cô Nhiễm, bà thẹn với hài tử này nhiều năm như vậy, bây giờ, đây là việc duy nhất bà có thể làm.
“Bổn tọa không định tổn thương nàng.” Mạnh Cô Nhiễm nâng bước đi ra ngoài, áo bào đỏ tươi kéo đất quét qua tay chống trên mặt đất của Mộ Dung Tịnh, bà chỉ cảm giác tay bị đốt vội vàng rút về né tránh.
Không lâu lắm, Sở Hoan được Vương công công mang vào trong trướng Mộ Dung Tịnh, Mộ Dung Tịnh thấy nàng vội vội vàng vàng bò dậy xông lên trước ôm nàng vào trong ngực, nước mắt lã chã mà xuống, nghẹn ngào nói: “Hoan nhi, mẫu hậu…”
Bị bà ta ôm vào trong ngực, Sở Hoan hung hăng một phát đẩy bà ta ra, trong mắt lạnh lẽo mà vô tình giống như nhìn kẻ địch, tức giận nói: “Ngươi không phải là mẫu hậu của ta, ta cũng không có mẫu hậu nhẫn tâm như ngươi.”
“Hoan nhi, con…” Mộ Dung Tịnh bị nàng đột nhiên phát giận làm cho không biết làm sao, đôi mắt đẫm lệ trong ánh trăng mờ nhìn thấy mặt nàng sưng đỏ một mảnh, trong lòng bà giận dữ nói, “Hoan nhi, là ai đánh con, con nói cho mẫu hậu, mẫu hậu làm chủ cho con, mẫu hậu không thể không giết cửu tộc người đánh con.”
Ngực Sở Hoan kịch liệt phập phồng giận dữ ngược lại cười, nàng cắn răng nói: “Đây chính là do ngươi ban tặng, Mộ Dung Tịnh.” Nàng từng bước từng bước một tới gần Mộ Dung Tịnh, Mộ Dung Tịnh bị nàng ép từng bước lui về sau, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm của Sở Hoan khiến trong lòng bà khủng hoảng không dứt, chẳng lẽ con bé biết cái gì?
Bà còn chưa kịp giải thích che giấu cái gì, Sở Hoan đã lạnh như băng nói: “Mặt mũi này là do Mộ Dung Thành đánh, ngươi đi tru di cửu tộc đi. Không phải ngươi đưa ta cho Mộ Dung Thành sao? Đây tất cả tội đầu sỏ là ngươi, không phải ngươi cũng nên giết cửu tộc của chính ngươi? Thế nào, không dám giết? Giết không được?” Nàng giận dữ hét, “Vậy thì đừng ở đây làm bộ làm tịch với ta, khiến ta nhìn thấy ghê tởm.”
Mộ Dung Tịnh như bị ngũ lôi oanh đỉnh, tim giống như bị cắt nát thành mảnh vụn, nữ nhi ruột của bà dám nói bà làm bộ làm tịch nói bà ghê tởm? Bà há miệng, cổ họng giống như bị mắc kẹt một câu cũng nói không nên lời.
/315
|