“Tránh ra.” Ôn Noãn nhíu mày nhìn chằm chằm Vu Di nói, trong lúc nhất thời không để ý lại bị hắn điểm huyệt.
Vu Di không để ý tới nàng, đỡ nàng nằm xuống, sau đó đắp chăn, lúc này mới nói: “Nghỉ ngơi.”
“Vu Di!” Trong giọng nói của Ôn Noãn mang theo ba phần tức giận, bây giờ nàng cần không phải là nghỉ ngơi mà là nhanh chóng hồi cung.
Vu Di làm như không thấy lửa giận của nàng, cầm chén quay người đi, lại thuận tay điểm luôn á huyệt của nàng.
“...” Lửa giận trong tròng mắt Ôn Noãn cuối cùng biến thành bất đắc dĩ, nhìn chằm chặp nóc phòng sau đó cuối cùng trong hỗn loạn mà ngủ thiếp đi.
Ôn Noãn bị ép ở lại Minh Nguyệt các tĩnh dưỡng, mà cả Kinh thành lại bởi vì nàng mà nổ tung, trong tai Quân Dập Hàn nghe được người đi đường qua lại châu đầu ghé tai bàn luận, ánh lạnh nơi đáy mắt lóe lên, đám người bao vây tầng tầng lớp lớp nhìn chằm chằm nội dung trên bố cáo lớn chừng cái đấu, ai cũng cho rằng mình bị hoa mắt, nội dung này là Hàn Vương phi hưu Hàn Vương, Quân Dập Hàn phất ống tay áo, khi hắn xoay người, tấm bố cáo trong chốc lát hóa thành mảnh vụn bay đầy đất.
Ban đêm, trăng sao ảm đạm, dường như trong không khí cũng lộ ra hơi thở chẳng lành, Vu Di bưng chén thuốc đứng trước giường Ôn Noãn, cặp mắt lạnh lẽo lướt qua trên khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của nàng hơi khựng lại, ngay sau đó giải huyệt đạo cho nàng, hắn đang định gọi nàng tỉnh dậy uống thuốc, ngân châm ở đầu ngón tay nàng lại nhanh như chớp đâm vào huyệt vị của hắn.
“Xin lỗi, ta lĩnh ý tốt trong lòng ngươi, nhưng hiện giờ ta phải rời đi.” Nàng gắng chống người đứng dậy, đang định vòng qua hắn đi ra ngoài, chỗ cổ tay đột nhiên lại căng ra, nàng kinh ngạc quay người lại nhìn hắn, hai mắt lạnh lùng của Vu Di vẫn như hồ băng bình tĩnh không gợn sóng, thấy hắn cũng không nhìn nàng, chỉ có giọng nói không hề phập phồng nói: “Lần sau nhớ đâm sâu chút.”
“...” Nói không nghe, đánh không lại, hiện giờ Ôn Noãn chỉ có phần cắn răng nghiến lợi với hắn, nhưng vì cái gì mà hắn không để vẻ mặt tức giận cắn răng nghiến lợi lúc này của nàng vào trong đáy mắt.
“Đùng”, vào đúng lúc này một tiếng nổ vang truyền đến, Ôn Noãn tỏ vẻ căng thẳng, đây là tín hiệu khi Minh Nguyệt các xuất hiện nguy cơ trọng đại mới có thể bắn ra, ba năm này chưa bao giờ có, nàng trầm giọng nói: “Minh Nguyệt các có nguy cơ, mau buông ra.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Chân mày Vu Di vừa nhíu, cuối cùng buông tay ra, Ôn Noãn vừa được tự do lập tức lắc mình đi ra phía ngoài, mà Vu Di cũng một tấc không rời đi theo bên cạnh nàng.
Bên ngoài Minh Nguyệt các, tiếng binh khí giao nhau tiếng nổ lớn, Ôn Noãn đi lên phía trước nhìn người bịt mặt đông nghẹt, trong lòng trầm xuống, lập tức gia nhập cuộc chiến, Vu Di vốn bảo vệ Ôn Noãn chặt chẽ ở bên cạnh, nhưng người bịt mặt không ngừng xông tới dần dần tách bọn họ ra rồi lại quấn chặt lấy đối thủ của mình.
“Âu Dương Minh Nguyệt, bản công công xem hôm nay ngươi có thể trốn đi nơi nào xa hơn.” Giọng Vương công công âm trầm vang lên giữa không trung, thân hình như bóng quỷ hư vô bắn thẳng mà xuống, còn Ôn Noãn lúc này đang trúng một chưởng của người bịt mặt tránh không thể tránh, mắt thấy một chưởng sẽ tới ngay ngực, lại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương, “Nương, đừng!” Ngay sau đó, trước mắt có một bóng dáng gầy gò nặng nề rơi xuống đất.
Ôn Noãn chỉ cảm thấy cơn sấm này đánh thật mạnh, quả thật chém đứt tất cả thần kinh của nàng, nàng không để ý lau vết máu rỉ ra nơi khóe môi, cúi người ôm lấy Thanh Ca, giọng hơi mơ hồ hỏi, “Thanh Ca, ngươi vừa mới gọi hắn là gì?”
Thanh Ca nhếch miệng lộ ra nụ cười buồn bã nói: “Các chủ, bà, bà ấy chính là người mà Thanh Ca đã tìm nhiều năm, nương.”
Tay Ôn Noãn run lên một cái, thiếu chút nữa làm rơi Thanh Ca đang trong lòng xuống đất, Vương công công là nương mà Thanh Ca đã tìm nhiều năm? Nàng chỉ cảm giác trong đầu ầm một tiếng nổ tung, nửa quỳ thân thể chán nản ngã trên mặt đất, nàng rốt cuộc đã nghĩ thông suốt cảm giác kỳ quái không bắt kịp được khi nhìn thấy Vương công công hút máu, thì ra đó là bởi vì cổ tham ăn!
Lão lại là nương của Thanh Ca! Nương của Thanh Ca lại là lão!
Về sau nàng sẽ biến thành tên khát máu không ra người không ra quỷ như lão!
Mặc dù vẫn luôn hiểu kết quả này sẽ là như thế nào, nhưng lúc kết quả này được nghiệm chứng, nàng chỉ cảm thấy trong dạ dày sôi trào liên tục, cả người phát rét không nhịn được mà run rẩy.
“Ngươi gọi bản công công là gì?” Vương công công cách xa mấy bước âm trầm, quỷ khí trên mặt nặng nề, khi hỏi ra lại mang theo âm rung hết sức kiềm chế ba phần.
“Nương, hài nhi tìm người đã rất nhiều năm, cuối cùng, cuối cùng tìm được người.” Thanh Ca phun ra một búng máu to, lại vẫn cố sức cười, đưa tay móc ví tiền có màu sắc và hoa văn còn mới một nửa từ trong ngực ra đặt trong lòng bàn tay nói, “Nương, nương còn, còn nhớ rõ cái này không, đây là khi hài nhi ba tuổi, nương, nương tự tay làm, làm cho hài nhi, hài nhi vẫn mang, mang ở bên cạnh, giống như rất nhiều, nhiều năm nương vẫn ở, ở bên cạnh hài nhi.” di3n~d@n`l3q21y d0n
“Ngươi nhận lầm người, bản công công làm sao có thể có nữ nhi.” Đôi tay khô cằn của Vương công công hung hăng siết chặt trong tay áo, giọng nói ép buộc cứng cỏi.
“Nương, hài nhi tìm người thật nhiều năm, chẳng lẽ ngay cả chết người cũng, cũng không chịu nhận hài nhi sao?” Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Thanh Ca rơi xuống mái tóc đen, trong tiếng cười mang theo cầu khẩn nói, “Nương, lần trước người đả thương hài nhi, hài nhi không trách, trách người, lần này hài nhi chết ở trong tay người, hài nhi cũng không trách người, nhưng hài nhi muốn nghe nương gọi hài nhi một tiếng, Thanh nhi, có được không?”
Thân thể khô gầy của Vương công công bởi vì hết sức ẩn nhẫn mà hơi run run, nhưng hắn vẫn khép chặt đôi môi, chỉ có điều cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Ca, nhìn ví tiền trong tay Thanh Ca.
“Nương?” Thanh Ca lại khẽ cầu khẩn gọi, nước mắt mãnh liệt trong đôi mắt vẫn thủy chung mở to nhìn Vương công công, nàng tốn sức chìa tay về phía Vương công công, ngực lại đột nhiên đau nhức kịch liệt một trận, một ngụm máu lớn phun ra từ trong miệng nàng, tay chìa ra tới nửa đường vô lực rũ xuống, ví tiền trong tay trùng hợp rơi vào vũng máu nàng phun ra, bị dính vào một tầng màu đỏ đẹp mắt.
“Thanh nhi!” Vương công công bổ nhào tới, trong giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ tuyệt vọng kêu gọi.
Vu Di đã sớm nhắm ngay thời cơ ngay trước một khắc ôm eo Ôn Noãn còn đang ngồi sững sờ trên đất tung người rời đi.
“Âu Dương Minh Nguyệt, ngươi hại chết nữ nhi của ta, ta muốn giết chết người, bằm thây ngươi vạn đoạn!” Vương công công đỏ ngầu hai mắt căm giận gào thét, chấn động đến chim chóc đang nghỉ trên tổ trong rừng cây cũng hoảng hốt giang cánh né ra bốn phía.
Vương công công điên rồi, một loại điên cuồng mà đuổi theo lên, Vu Di vốn bị thương lại mang Ôn Noãn đang trọng thương, không lâu lắm đã bị Vương công công đuổi theo kịp.
“Đặt ta xuống, ngươi tự trốn đi.” Ôn Noãn thật thà mở miệng.
“Câm miệng.” Vu Di lạnh giọng quát khẽ, hai cánh tay ôm nàng lại siết thật chặt, cặp mắt bén nhọn nhìn Vương công công cách xa ngoài mấy bước.
“Trốn?” Quanh thân Vương công công tản ra khí tức tử vong lạnh lẽo, từng bước từng bước một tiếng lên, trên mặt vặn vẹo điên cuồng, “Các ngươi một người cũng đừng mong trốn, bản công công muốn dùng máu tươi của các ngươi tế điện nữ nhi của ta.” Lão vừa dứt lời, năm ngón tay đã thành trảo chộp về phía hai người.
Không lâu lắm, quanh thân Vu Di đã hiện đầy vết cào máu tươi cuồn cuộn, nhưng Ôn Noãn được hắn bảo vệ trong ngực lại hoàn hảo không chút tổn hại, Vương công công bị hành động của hắn làm cho tức giận, thấy hắn một lòng bảo vệ Ôn Noãn trong ngực liền chuyển hướng tấn công Ôn Noãn, thoáng chốc, máu Vu Di nhuộm dần một nửa áo Ôn Noãn.
Nửa người bị chất lỏng ấm áp thấm ướt, Ôn Noãn chấn động trong lòng, đột nhiên ngước mắt, lại thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Vu Di, nhưng hai cánh tay ôm nàng vẫn vững vàng như núi, mặc dù nàng cứu hắn một lần, nhưng hắn vẫn cứu nàng rất nhiều lần, nàng không thể tới thời khắc sau cùng cũng để cho hắn lấy mạng ra cứu, ơn lớn như vậy, nàng trả không nổi, ngay cả đời này muốn thiếu nợ, nàng hy vọng nàng chỉ thiếu nợ một mình Quân Dập Hàn, món nợ cuộc đời này chưa trả xong, kiếp sau sẽ có lý do dây dưa. dieendaanleequuydonn
Quân Dập Hàn, cuộc đời này ta chưa kịp hồi báo ân tình của ngươi, chỉ mong kiếp sau chúng ta gặp lại!
Nàng liều mạng đến một hơi thở cuối cùng, tập trung toàn bộ tâm thần hất một chưởng của Vương công công đánh tới người Vu Di ra, thân thể như dây cung đầy tên bắn thẳng đến Vương công công, ngàn vạn ngân châm trong tay áo phát động, trong lòng bàn tay cũng nắm chặt một cây dao găm hiện lên ánh lạnh xuyên qua ngàn vạn mưa châm đâm ngay ngực Vương công công.
Một đâm này tới bất ngờ, Vương công công lập tức lui về phía sau, đồng thời cong tay thành trảo đánh tới mặt nàng, định ép buộc nàng thu tay lại, nhưng Ôn Noãn vốn chứa lòng ngọc nát đá tan, không hề tránh ra, dao găm đâm thẳng về phía trái tim lão.
Vương công công cũng không ngờ nàng ta liều chết đánh tới, năm ngón tay đồng thời khom lại vừa muốn chạm tới mặt của nàng ta, dao găm của Ôn Noãn cũng đã chạm đến quần áo của lão, ở trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch này, thân thể Vương công công lại đột nhiên bay xéo ra, thân thể Ôn Noãn rơi vào trong một lồng ngực cực kỳ quen thuộc làm cho người ta yên lòng.
“Quân Dập Hàn.” Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn hàng mi nét máy lộ ra lửa giận nồng đậm và lo lắng kia, khóe môi mấp máy như muốn nâng lên ý cười khiến cho hắn an tâm, cuối cùng sức cùng lực kiệt, trước mặt bỗng tối sầm, ngủ mê man trong ngực hắn.
Quân Dập Hàn nhìn bóng dáng lảo đảo cách đó không xa, trong mắt trong trẻo lạnh lùng dâng lên sát ý nồng nặc, nếu không phải tình huống hiện tại của Ôn Noãn khẩn cấp, hắn cũng không ngại dơ bẩn tay mà tự tay giết lão, mà khoảnh khắc khi hắn xuất hiện thì Vu Di đã lặng lẽ rời đi.
Dưới ánh trăng u ám, mặt nạ trên mặt Quân Dập Hàn hiện lên ánh sáng lạnh sâu kín, hắn nắm thật chặt cánh tay ôm nàng chặt hơn vào trong ngực, tay áo như gió chạy về phía Vương phủ.
-
“Âu Dương Minh Nguyệt được người cứu đi?” Mộ Dung Tịnh hít sâu một hơi hoàn hoãn trái tim sắp sửa phát cơn tức giận, lạnh lùng nói, “Ai gia cho ngươi nhiều người như vậy, ngươi lại vẫn để cho hắn ta còn mạng sống, Vương công công, năng lực làm việc của ngươi lại càng ngày càng không để cho ai gia yên tâm.” Bà ngừng vài giây rồi nói tiếp, “Những người ai gia cho ngươi mang đi có thương vong gì không?”
“Bẩm Thái hậu, tất cả những người mang đi đều bị người của Minh Nguyệt các giết chết.” Vương công công cúi đầu trả lời, những người này tất nhiên không phải do người của Minh Nguyệt các giết chết, mà bị lão giết chết, những người này đã biết bí mật của lão, sao lão có thể để cho bọn họ có thể sống trên cõi đời này.
“Cái gì?” Mộ Dung Tịnh kinh hãi bật dậy, ngay sau đó vuốt ngực, sau khi trì hoãn cơn đau này qua đi mới nói, “Chính là một Minh Nguyệt các lại khiến ai gia tổn thất trầm trọng như vậy.” Bà cắn răng, móng tay hung hăng cắm vào tay vịn ghế nói, “Cục u Minh Nguyệt các này, ai gia không hoàn toàn xóa sạch nó, ai gia liền không gọi là Mộ Dung Tịnh!”
Lửa giận thiêu đốt nặng nề trong mắt bà, ngược lại nói: “Hàn Vương có tin tức?”
“Bẩm Thái hậu, vẫn không điều tra được tung tích của Hàn Vương phi.”
“Tất cả đều là đám phế vật.” Một chưởng của Mộ Dung Tịnh vỗ nặng nề lên bàn, lạnh lùng nói: “Dùng biện pháp như thế mà cũng không thể ép buộc nàng ta hiện thân.” Bà cười lạnh, “Ai gia thật sự muốn xem nàng ta có thể chịu đựng bao lâu.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Trong sương mù nồng đậm, Ôn Noãn lảo đảo nghiêng ngả, tất cả bốn phía đều là màu trắng sữa mênh mang, cho dù đặt bàn tay trước mắt cũng nhìn không rõ, nàng không biết hiện giờ là canh giờ gì cũng không biết mình rốt cuộc ở nơi nào, chỉ biết mù quáng đi theo trái tim, lại cũng không rõ ràng bản thân muốn đi nơi nào.
Có lẽ đi hồi lâu, lại có lẽ chỉ trong thời gian chốc lát, sương mù dày đặc trước mặt dần dần tản ra, hoa anh đào nở rộ khẽ đu đưa trong gió, tòa nhà thí nghiệm hai mươi tầng lẳng lặng đứng sừng sững trước mặt, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ lại hôm nay nàng có một thí nghiệm quan trọng cần phải làm.
Nhưng mà Ánh Văn đâu? Ánh Văn rõ ràng nói sáng sớm nay sẽ đến cổ vũ vì nàng, mặc dù trong ngày thường nàng ấy làm việc không đáng tin cậy một chút, nhưng từ trước đến giờ không có thói quen trễ hẹn, chẳng lẽ nàng ấy sớm tới trước rồi trốn đi?
Đây cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Ôn Noãn suy nghĩ đồng thời quay đầu nhìn khắp chung quanh, nhưng nhìn hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng nàng ấy, dù thế nào cũng không phải ở trên trời chứ? Nàng ấy rất nhàm chán giở trò đùa giỡn với mình, nhưng khi bản thân phối hợp với chính mình ngửa đầu nhìn lên trên, nụ cười nơi khóe môi nàng cứng đờ, nàng ấy không ở trên trời mà đang ở trên mái nhà!
Trên mái nhà gió dường như thổi hơi lớn, khiến tóc dài đến eo và váy trắng tinh của nàng ấy bị gió thổi trúng tung bay tán loạn, dáng người uyển chuyển như tiên nữ nhẹ nhàng lướt qua làm cho người ta nhìn thấy mà say lòng, khi Ôn Noãn nhìn thấy dáng người cực đẹp thì trong lòng đột nhiên thắt chặt, hoảng hốt không lý do, giống như có chuyện gì đó không thể cứu vãn sắp phát sinh.
Nàng vội vàng muốn để cho nàng ấy xuống, nhưng cho dù nàng dùng sức gọi ra sao, cũng kêu không ra tiếng, khủng hoảng trong lòng nàng càng lúc càng lớn, thân thể đã bắt đầu không thể khống chế khẽ run, một nỗi tuyệt vọng bắt đầu tràn ra quanh thân nàng.
Rốt cuộc, khóe môi Ánh Văn hơi nhếch nở nụ cười, tròng mắt nhìn về phía nàng, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng Ôn Noãn lại nhìn vô cùng rõ ràng, nàng ấy hé mở đôi môi không tiếng động nói: “Ôn Noãn, ta tới đây!”
Giống như dự cảm khoảnh khắc tới sẽ xảy ra chuyện gì, Ôn Noãn nhắm mắt lại, nhưng mắt lại mở lớn hơn, không hề nhúc nhích nhìn nàng ấy, nàng ấy giống như con bướm trắng tinh khiết mang theo nụ cười ba phần nhạt nhẽo nhẹ nhàng rơi xuống đất ngay trước mặt nàng, máu tràn ra nở rộ giống như đóa hoa anh đào đẹp đẽ nhất.
Nàng khàn giọng run run đưa tay thẫn thờ đỡ nàng ấy vào trong ngực, nàng ấy vẫn mỉm cười như vậy, nước mắt lại chậm rãi rơi xuống, nàng ấy thở hổn hển nói: “Ôn Noãn, hắn yêu nữ nhân khác rồi, hắn không cần ta nữa.”
Vu Di không để ý tới nàng, đỡ nàng nằm xuống, sau đó đắp chăn, lúc này mới nói: “Nghỉ ngơi.”
“Vu Di!” Trong giọng nói của Ôn Noãn mang theo ba phần tức giận, bây giờ nàng cần không phải là nghỉ ngơi mà là nhanh chóng hồi cung.
Vu Di làm như không thấy lửa giận của nàng, cầm chén quay người đi, lại thuận tay điểm luôn á huyệt của nàng.
“...” Lửa giận trong tròng mắt Ôn Noãn cuối cùng biến thành bất đắc dĩ, nhìn chằm chặp nóc phòng sau đó cuối cùng trong hỗn loạn mà ngủ thiếp đi.
Ôn Noãn bị ép ở lại Minh Nguyệt các tĩnh dưỡng, mà cả Kinh thành lại bởi vì nàng mà nổ tung, trong tai Quân Dập Hàn nghe được người đi đường qua lại châu đầu ghé tai bàn luận, ánh lạnh nơi đáy mắt lóe lên, đám người bao vây tầng tầng lớp lớp nhìn chằm chằm nội dung trên bố cáo lớn chừng cái đấu, ai cũng cho rằng mình bị hoa mắt, nội dung này là Hàn Vương phi hưu Hàn Vương, Quân Dập Hàn phất ống tay áo, khi hắn xoay người, tấm bố cáo trong chốc lát hóa thành mảnh vụn bay đầy đất.
Ban đêm, trăng sao ảm đạm, dường như trong không khí cũng lộ ra hơi thở chẳng lành, Vu Di bưng chén thuốc đứng trước giường Ôn Noãn, cặp mắt lạnh lẽo lướt qua trên khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của nàng hơi khựng lại, ngay sau đó giải huyệt đạo cho nàng, hắn đang định gọi nàng tỉnh dậy uống thuốc, ngân châm ở đầu ngón tay nàng lại nhanh như chớp đâm vào huyệt vị của hắn.
“Xin lỗi, ta lĩnh ý tốt trong lòng ngươi, nhưng hiện giờ ta phải rời đi.” Nàng gắng chống người đứng dậy, đang định vòng qua hắn đi ra ngoài, chỗ cổ tay đột nhiên lại căng ra, nàng kinh ngạc quay người lại nhìn hắn, hai mắt lạnh lùng của Vu Di vẫn như hồ băng bình tĩnh không gợn sóng, thấy hắn cũng không nhìn nàng, chỉ có giọng nói không hề phập phồng nói: “Lần sau nhớ đâm sâu chút.”
“...” Nói không nghe, đánh không lại, hiện giờ Ôn Noãn chỉ có phần cắn răng nghiến lợi với hắn, nhưng vì cái gì mà hắn không để vẻ mặt tức giận cắn răng nghiến lợi lúc này của nàng vào trong đáy mắt.
“Đùng”, vào đúng lúc này một tiếng nổ vang truyền đến, Ôn Noãn tỏ vẻ căng thẳng, đây là tín hiệu khi Minh Nguyệt các xuất hiện nguy cơ trọng đại mới có thể bắn ra, ba năm này chưa bao giờ có, nàng trầm giọng nói: “Minh Nguyệt các có nguy cơ, mau buông ra.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Chân mày Vu Di vừa nhíu, cuối cùng buông tay ra, Ôn Noãn vừa được tự do lập tức lắc mình đi ra phía ngoài, mà Vu Di cũng một tấc không rời đi theo bên cạnh nàng.
Bên ngoài Minh Nguyệt các, tiếng binh khí giao nhau tiếng nổ lớn, Ôn Noãn đi lên phía trước nhìn người bịt mặt đông nghẹt, trong lòng trầm xuống, lập tức gia nhập cuộc chiến, Vu Di vốn bảo vệ Ôn Noãn chặt chẽ ở bên cạnh, nhưng người bịt mặt không ngừng xông tới dần dần tách bọn họ ra rồi lại quấn chặt lấy đối thủ của mình.
“Âu Dương Minh Nguyệt, bản công công xem hôm nay ngươi có thể trốn đi nơi nào xa hơn.” Giọng Vương công công âm trầm vang lên giữa không trung, thân hình như bóng quỷ hư vô bắn thẳng mà xuống, còn Ôn Noãn lúc này đang trúng một chưởng của người bịt mặt tránh không thể tránh, mắt thấy một chưởng sẽ tới ngay ngực, lại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương, “Nương, đừng!” Ngay sau đó, trước mắt có một bóng dáng gầy gò nặng nề rơi xuống đất.
Ôn Noãn chỉ cảm thấy cơn sấm này đánh thật mạnh, quả thật chém đứt tất cả thần kinh của nàng, nàng không để ý lau vết máu rỉ ra nơi khóe môi, cúi người ôm lấy Thanh Ca, giọng hơi mơ hồ hỏi, “Thanh Ca, ngươi vừa mới gọi hắn là gì?”
Thanh Ca nhếch miệng lộ ra nụ cười buồn bã nói: “Các chủ, bà, bà ấy chính là người mà Thanh Ca đã tìm nhiều năm, nương.”
Tay Ôn Noãn run lên một cái, thiếu chút nữa làm rơi Thanh Ca đang trong lòng xuống đất, Vương công công là nương mà Thanh Ca đã tìm nhiều năm? Nàng chỉ cảm giác trong đầu ầm một tiếng nổ tung, nửa quỳ thân thể chán nản ngã trên mặt đất, nàng rốt cuộc đã nghĩ thông suốt cảm giác kỳ quái không bắt kịp được khi nhìn thấy Vương công công hút máu, thì ra đó là bởi vì cổ tham ăn!
Lão lại là nương của Thanh Ca! Nương của Thanh Ca lại là lão!
Về sau nàng sẽ biến thành tên khát máu không ra người không ra quỷ như lão!
Mặc dù vẫn luôn hiểu kết quả này sẽ là như thế nào, nhưng lúc kết quả này được nghiệm chứng, nàng chỉ cảm thấy trong dạ dày sôi trào liên tục, cả người phát rét không nhịn được mà run rẩy.
“Ngươi gọi bản công công là gì?” Vương công công cách xa mấy bước âm trầm, quỷ khí trên mặt nặng nề, khi hỏi ra lại mang theo âm rung hết sức kiềm chế ba phần.
“Nương, hài nhi tìm người đã rất nhiều năm, cuối cùng, cuối cùng tìm được người.” Thanh Ca phun ra một búng máu to, lại vẫn cố sức cười, đưa tay móc ví tiền có màu sắc và hoa văn còn mới một nửa từ trong ngực ra đặt trong lòng bàn tay nói, “Nương, nương còn, còn nhớ rõ cái này không, đây là khi hài nhi ba tuổi, nương, nương tự tay làm, làm cho hài nhi, hài nhi vẫn mang, mang ở bên cạnh, giống như rất nhiều, nhiều năm nương vẫn ở, ở bên cạnh hài nhi.” di3n~d@n`l3q21y d0n
“Ngươi nhận lầm người, bản công công làm sao có thể có nữ nhi.” Đôi tay khô cằn của Vương công công hung hăng siết chặt trong tay áo, giọng nói ép buộc cứng cỏi.
“Nương, hài nhi tìm người thật nhiều năm, chẳng lẽ ngay cả chết người cũng, cũng không chịu nhận hài nhi sao?” Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Thanh Ca rơi xuống mái tóc đen, trong tiếng cười mang theo cầu khẩn nói, “Nương, lần trước người đả thương hài nhi, hài nhi không trách, trách người, lần này hài nhi chết ở trong tay người, hài nhi cũng không trách người, nhưng hài nhi muốn nghe nương gọi hài nhi một tiếng, Thanh nhi, có được không?”
Thân thể khô gầy của Vương công công bởi vì hết sức ẩn nhẫn mà hơi run run, nhưng hắn vẫn khép chặt đôi môi, chỉ có điều cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Ca, nhìn ví tiền trong tay Thanh Ca.
“Nương?” Thanh Ca lại khẽ cầu khẩn gọi, nước mắt mãnh liệt trong đôi mắt vẫn thủy chung mở to nhìn Vương công công, nàng tốn sức chìa tay về phía Vương công công, ngực lại đột nhiên đau nhức kịch liệt một trận, một ngụm máu lớn phun ra từ trong miệng nàng, tay chìa ra tới nửa đường vô lực rũ xuống, ví tiền trong tay trùng hợp rơi vào vũng máu nàng phun ra, bị dính vào một tầng màu đỏ đẹp mắt.
“Thanh nhi!” Vương công công bổ nhào tới, trong giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ tuyệt vọng kêu gọi.
Vu Di đã sớm nhắm ngay thời cơ ngay trước một khắc ôm eo Ôn Noãn còn đang ngồi sững sờ trên đất tung người rời đi.
“Âu Dương Minh Nguyệt, ngươi hại chết nữ nhi của ta, ta muốn giết chết người, bằm thây ngươi vạn đoạn!” Vương công công đỏ ngầu hai mắt căm giận gào thét, chấn động đến chim chóc đang nghỉ trên tổ trong rừng cây cũng hoảng hốt giang cánh né ra bốn phía.
Vương công công điên rồi, một loại điên cuồng mà đuổi theo lên, Vu Di vốn bị thương lại mang Ôn Noãn đang trọng thương, không lâu lắm đã bị Vương công công đuổi theo kịp.
“Đặt ta xuống, ngươi tự trốn đi.” Ôn Noãn thật thà mở miệng.
“Câm miệng.” Vu Di lạnh giọng quát khẽ, hai cánh tay ôm nàng lại siết thật chặt, cặp mắt bén nhọn nhìn Vương công công cách xa ngoài mấy bước.
“Trốn?” Quanh thân Vương công công tản ra khí tức tử vong lạnh lẽo, từng bước từng bước một tiếng lên, trên mặt vặn vẹo điên cuồng, “Các ngươi một người cũng đừng mong trốn, bản công công muốn dùng máu tươi của các ngươi tế điện nữ nhi của ta.” Lão vừa dứt lời, năm ngón tay đã thành trảo chộp về phía hai người.
Không lâu lắm, quanh thân Vu Di đã hiện đầy vết cào máu tươi cuồn cuộn, nhưng Ôn Noãn được hắn bảo vệ trong ngực lại hoàn hảo không chút tổn hại, Vương công công bị hành động của hắn làm cho tức giận, thấy hắn một lòng bảo vệ Ôn Noãn trong ngực liền chuyển hướng tấn công Ôn Noãn, thoáng chốc, máu Vu Di nhuộm dần một nửa áo Ôn Noãn.
Nửa người bị chất lỏng ấm áp thấm ướt, Ôn Noãn chấn động trong lòng, đột nhiên ngước mắt, lại thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Vu Di, nhưng hai cánh tay ôm nàng vẫn vững vàng như núi, mặc dù nàng cứu hắn một lần, nhưng hắn vẫn cứu nàng rất nhiều lần, nàng không thể tới thời khắc sau cùng cũng để cho hắn lấy mạng ra cứu, ơn lớn như vậy, nàng trả không nổi, ngay cả đời này muốn thiếu nợ, nàng hy vọng nàng chỉ thiếu nợ một mình Quân Dập Hàn, món nợ cuộc đời này chưa trả xong, kiếp sau sẽ có lý do dây dưa. dieendaanleequuydonn
Quân Dập Hàn, cuộc đời này ta chưa kịp hồi báo ân tình của ngươi, chỉ mong kiếp sau chúng ta gặp lại!
Nàng liều mạng đến một hơi thở cuối cùng, tập trung toàn bộ tâm thần hất một chưởng của Vương công công đánh tới người Vu Di ra, thân thể như dây cung đầy tên bắn thẳng đến Vương công công, ngàn vạn ngân châm trong tay áo phát động, trong lòng bàn tay cũng nắm chặt một cây dao găm hiện lên ánh lạnh xuyên qua ngàn vạn mưa châm đâm ngay ngực Vương công công.
Một đâm này tới bất ngờ, Vương công công lập tức lui về phía sau, đồng thời cong tay thành trảo đánh tới mặt nàng, định ép buộc nàng thu tay lại, nhưng Ôn Noãn vốn chứa lòng ngọc nát đá tan, không hề tránh ra, dao găm đâm thẳng về phía trái tim lão.
Vương công công cũng không ngờ nàng ta liều chết đánh tới, năm ngón tay đồng thời khom lại vừa muốn chạm tới mặt của nàng ta, dao găm của Ôn Noãn cũng đã chạm đến quần áo của lão, ở trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch này, thân thể Vương công công lại đột nhiên bay xéo ra, thân thể Ôn Noãn rơi vào trong một lồng ngực cực kỳ quen thuộc làm cho người ta yên lòng.
“Quân Dập Hàn.” Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn hàng mi nét máy lộ ra lửa giận nồng đậm và lo lắng kia, khóe môi mấp máy như muốn nâng lên ý cười khiến cho hắn an tâm, cuối cùng sức cùng lực kiệt, trước mặt bỗng tối sầm, ngủ mê man trong ngực hắn.
Quân Dập Hàn nhìn bóng dáng lảo đảo cách đó không xa, trong mắt trong trẻo lạnh lùng dâng lên sát ý nồng nặc, nếu không phải tình huống hiện tại của Ôn Noãn khẩn cấp, hắn cũng không ngại dơ bẩn tay mà tự tay giết lão, mà khoảnh khắc khi hắn xuất hiện thì Vu Di đã lặng lẽ rời đi.
Dưới ánh trăng u ám, mặt nạ trên mặt Quân Dập Hàn hiện lên ánh sáng lạnh sâu kín, hắn nắm thật chặt cánh tay ôm nàng chặt hơn vào trong ngực, tay áo như gió chạy về phía Vương phủ.
-
“Âu Dương Minh Nguyệt được người cứu đi?” Mộ Dung Tịnh hít sâu một hơi hoàn hoãn trái tim sắp sửa phát cơn tức giận, lạnh lùng nói, “Ai gia cho ngươi nhiều người như vậy, ngươi lại vẫn để cho hắn ta còn mạng sống, Vương công công, năng lực làm việc của ngươi lại càng ngày càng không để cho ai gia yên tâm.” Bà ngừng vài giây rồi nói tiếp, “Những người ai gia cho ngươi mang đi có thương vong gì không?”
“Bẩm Thái hậu, tất cả những người mang đi đều bị người của Minh Nguyệt các giết chết.” Vương công công cúi đầu trả lời, những người này tất nhiên không phải do người của Minh Nguyệt các giết chết, mà bị lão giết chết, những người này đã biết bí mật của lão, sao lão có thể để cho bọn họ có thể sống trên cõi đời này.
“Cái gì?” Mộ Dung Tịnh kinh hãi bật dậy, ngay sau đó vuốt ngực, sau khi trì hoãn cơn đau này qua đi mới nói, “Chính là một Minh Nguyệt các lại khiến ai gia tổn thất trầm trọng như vậy.” Bà cắn răng, móng tay hung hăng cắm vào tay vịn ghế nói, “Cục u Minh Nguyệt các này, ai gia không hoàn toàn xóa sạch nó, ai gia liền không gọi là Mộ Dung Tịnh!”
Lửa giận thiêu đốt nặng nề trong mắt bà, ngược lại nói: “Hàn Vương có tin tức?”
“Bẩm Thái hậu, vẫn không điều tra được tung tích của Hàn Vương phi.”
“Tất cả đều là đám phế vật.” Một chưởng của Mộ Dung Tịnh vỗ nặng nề lên bàn, lạnh lùng nói: “Dùng biện pháp như thế mà cũng không thể ép buộc nàng ta hiện thân.” Bà cười lạnh, “Ai gia thật sự muốn xem nàng ta có thể chịu đựng bao lâu.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Trong sương mù nồng đậm, Ôn Noãn lảo đảo nghiêng ngả, tất cả bốn phía đều là màu trắng sữa mênh mang, cho dù đặt bàn tay trước mắt cũng nhìn không rõ, nàng không biết hiện giờ là canh giờ gì cũng không biết mình rốt cuộc ở nơi nào, chỉ biết mù quáng đi theo trái tim, lại cũng không rõ ràng bản thân muốn đi nơi nào.
Có lẽ đi hồi lâu, lại có lẽ chỉ trong thời gian chốc lát, sương mù dày đặc trước mặt dần dần tản ra, hoa anh đào nở rộ khẽ đu đưa trong gió, tòa nhà thí nghiệm hai mươi tầng lẳng lặng đứng sừng sững trước mặt, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ lại hôm nay nàng có một thí nghiệm quan trọng cần phải làm.
Nhưng mà Ánh Văn đâu? Ánh Văn rõ ràng nói sáng sớm nay sẽ đến cổ vũ vì nàng, mặc dù trong ngày thường nàng ấy làm việc không đáng tin cậy một chút, nhưng từ trước đến giờ không có thói quen trễ hẹn, chẳng lẽ nàng ấy sớm tới trước rồi trốn đi?
Đây cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Ôn Noãn suy nghĩ đồng thời quay đầu nhìn khắp chung quanh, nhưng nhìn hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng nàng ấy, dù thế nào cũng không phải ở trên trời chứ? Nàng ấy rất nhàm chán giở trò đùa giỡn với mình, nhưng khi bản thân phối hợp với chính mình ngửa đầu nhìn lên trên, nụ cười nơi khóe môi nàng cứng đờ, nàng ấy không ở trên trời mà đang ở trên mái nhà!
Trên mái nhà gió dường như thổi hơi lớn, khiến tóc dài đến eo và váy trắng tinh của nàng ấy bị gió thổi trúng tung bay tán loạn, dáng người uyển chuyển như tiên nữ nhẹ nhàng lướt qua làm cho người ta nhìn thấy mà say lòng, khi Ôn Noãn nhìn thấy dáng người cực đẹp thì trong lòng đột nhiên thắt chặt, hoảng hốt không lý do, giống như có chuyện gì đó không thể cứu vãn sắp phát sinh.
Nàng vội vàng muốn để cho nàng ấy xuống, nhưng cho dù nàng dùng sức gọi ra sao, cũng kêu không ra tiếng, khủng hoảng trong lòng nàng càng lúc càng lớn, thân thể đã bắt đầu không thể khống chế khẽ run, một nỗi tuyệt vọng bắt đầu tràn ra quanh thân nàng.
Rốt cuộc, khóe môi Ánh Văn hơi nhếch nở nụ cười, tròng mắt nhìn về phía nàng, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng Ôn Noãn lại nhìn vô cùng rõ ràng, nàng ấy hé mở đôi môi không tiếng động nói: “Ôn Noãn, ta tới đây!”
Giống như dự cảm khoảnh khắc tới sẽ xảy ra chuyện gì, Ôn Noãn nhắm mắt lại, nhưng mắt lại mở lớn hơn, không hề nhúc nhích nhìn nàng ấy, nàng ấy giống như con bướm trắng tinh khiết mang theo nụ cười ba phần nhạt nhẽo nhẹ nhàng rơi xuống đất ngay trước mặt nàng, máu tràn ra nở rộ giống như đóa hoa anh đào đẹp đẽ nhất.
Nàng khàn giọng run run đưa tay thẫn thờ đỡ nàng ấy vào trong ngực, nàng ấy vẫn mỉm cười như vậy, nước mắt lại chậm rãi rơi xuống, nàng ấy thở hổn hển nói: “Ôn Noãn, hắn yêu nữ nhân khác rồi, hắn không cần ta nữa.”
/315
|