Giờ đến lượt mình!
Suy nghĩ đó xuyên qua đầu óc và bá tước Dean Ellroy ngạc nhiên sao ông lại ít sợ hãi đến như vậy. Sự mất mát Eireen đã biến ông thành một người khác chăng?
Người đàn ông nhìn con dao găm bằng thái độ khá bình tĩnh.
Đúng, chính nó. Chính nó đã được miêu tả như thế này trong những cuốn sách cổ. Đây là vũ khí của tên Harun El Basra thích giết người, món vũ khí chỉ những người theo đạo Templer mới giật ra được khỏi tay hắn. Nó không có một cán dao thật giá trị, được trang điểm bằng ngọc ngà châu báu như điều thường thấy ở vũ khí của những kẻ cầm quyền. Trông nó hầu như đơn giản. Nhưng chính trong sự đơn giản đó là một nỗi nguy hiểm khổng lồ, bởi Dean Ellroy thừa biết cái cán này được quấn bằng chất liệu nào.
Ông không động đậy!
Hai mắt ông cay xé lên, con dao găm trở thành nhợt nhòa. Hai tay ông vẫn để trên mặt bàn, những ngón tay cong lại để có thể nhấc lên bất cứ lúc nào. Ánh mắt của ông rơi xuống một tập giấy cách đó không xa. Và sự vật này khiến cho trí nhớ ông tỉnh dậy. Nếu phải chết, thì ông cũng muốn để lại cho John Singlair một thông điệp.
Thật nhanh tay, ông với lấy một tờ giấy. Bàn tay kia cầm bút.
Con dao găm không chuyển động. Nó đứng giữa không khí như được treo lên bởi một sợi dây vô hình.
Không rời mắt khỏi món vũ khí, Dean Ellroy viết. Ông vừa viết vừa hy vọng rằng John Singlair có thể đọc được, bởi bây giờ ông chỉ có thể viết được ngoằn ngoèo. Ông đang quá hồi hộp sau vài giây bình tĩnh giả tạo ban nãy.
Món vũ khí chờ. Có vẻ như nó đang chế nhạo Dean Ellroy, nhưng ông không đầu hàng, nghiến chặt răng viết tiếp. Mỗi nét bút đi kèm với một tiếng thở hổn hển. Trong những giây đồng hồ dài kinh khủng này, ông có cảm giác như mình đã hoàn toàn đổi khác về cả cá tính lẫn cách ứng xử.
Chỉ tới khi ngòi bút cào lên mặt bàn viết bằng gỗ, tiếng động mới giật ông ra khỏi cơn mê viết. Đầu bút còn tiếp tục trượt trên cạnh bàn, bàn tay ông thả xuống dưới, ông không ngưng nó lại được và tự tay ông cầm cây bút đâm xuống đùi mình. Cảm giác đau giật cho ông tỉnh dậy.
Ông ngẩng lên nhìn.
Ông lại đưa được cánh tay lên, đặt cả hai bàn tay lên bàn, bàn tay phải xoay đi. Ông muốn giơ tay về hướng tờ giấy, rồi đút nó vào túi quần, để nó không bị mất.
Con dao găm chuyển động. Nó hơi rung một thoáng, cứ như thể đang tìm chỗ đâm tới.
Dean Ellroy bây giờ đã cầm được tờ giấy vào giữa những ngón tay, ông thả nó xuống lòng tay, chuẩn bị vo viên nó lại.
Lúc đó, con dao găm lao vụt xuống dưới!
Dean Ellroy chỉ nhìn thấy lưỡi dao đột ngột biến thành một tia chớp, và ông cũng muốn giật tay mình ra nhưng không kịp.
Con dao nhanh hơn!
Nó đâm trúng đích!
Người đàn ông thét lên khi con dao xuyên qua bàn tay. Ông không nghĩ tới điều gì cả, không nghĩ tới khả năng là bàn tay ông có thể bị con dao găm chặt lên mặt bàn. Ông giữ tia mắt nhìn xuống, nhìn cái cán dao quỷ quái, nhìn cả xuống bàn tay đang chảy máu. Máu chỉ rịn ra xung quanh mà không phun cao. Bức ảnh thật điên khùng, thật bất bình thường, đến mức độ ông hầu như không hiểu và cũng không phản ứng.
Đầu óc ông trống rỗng. Không còn suy nghĩ nào nữa. Tình huống đơn giản là quá điên khùng.
Thế nhưng những sợi dây thần kinh của ông vẫn tiếp tục hoạt động. Dean Ellroy cảm nhận rõ ràng là con dao đang chuyển động.
Chỉ một chút thôi, thế rồi nó rút thẳng ra khỏi bàn tay ông.
Máu trào ra.
Bây giờ cảm giác đau đớn mới đốt lên trong tay lao vọt lên trên cánh tay, cho tới tận vai. Cảm giác đau đớn nổ như một quả bom trong đầu ông, cho các tế bào một mệnh lệnh và từ làn môi của vị luật sư thốt lên một tiếng kêu lảnh lót.
Khung cảnh xung quanh mờ nhòa như đang tụ lại thành một quả bóng. Sương mù kéo lên, sương mù màu đỏ, nhưng óng ánh trong dải sương mù đó vẫn là con dao với lưỡi dao bây giờ dính máu.
Dean Ellroy có cảm giác như đang nghe thấy một tiếng cười nhẹ, một giọng nói thì thào, nhưng chắc chỉ do ông tưởng tượng ra. Mỗi lúc có nhiều máu chảy ra hơn từ vết thương, nó chảy xuống lòng bàn tay ông, tràn qua rìa tay xuống bàn.
Con dao găm chĩa về hướng ông.
Dean Ellroy quên đi nỗi đau khi theo dõi đường đi của con dao, nó đang xoay một lần nữa, trước khi dừng lại.
Lần này, nó lấy đầu ông vào ống ngắm.
Và một khoảng nữa xuống dưới.
Ngang cổ!
Nó sẽ đâm nhào xuống đây, nó sẽ xuyên qua cổ ông. Dean Ellroy nhìn cơ hội của mình tụt xuống dưới con số không.
Chính trong giây phút đó, tiếng chuông bất chợt réo vang!
Suy nghĩ đó xuyên qua đầu óc và bá tước Dean Ellroy ngạc nhiên sao ông lại ít sợ hãi đến như vậy. Sự mất mát Eireen đã biến ông thành một người khác chăng?
Người đàn ông nhìn con dao găm bằng thái độ khá bình tĩnh.
Đúng, chính nó. Chính nó đã được miêu tả như thế này trong những cuốn sách cổ. Đây là vũ khí của tên Harun El Basra thích giết người, món vũ khí chỉ những người theo đạo Templer mới giật ra được khỏi tay hắn. Nó không có một cán dao thật giá trị, được trang điểm bằng ngọc ngà châu báu như điều thường thấy ở vũ khí của những kẻ cầm quyền. Trông nó hầu như đơn giản. Nhưng chính trong sự đơn giản đó là một nỗi nguy hiểm khổng lồ, bởi Dean Ellroy thừa biết cái cán này được quấn bằng chất liệu nào.
Ông không động đậy!
Hai mắt ông cay xé lên, con dao găm trở thành nhợt nhòa. Hai tay ông vẫn để trên mặt bàn, những ngón tay cong lại để có thể nhấc lên bất cứ lúc nào. Ánh mắt của ông rơi xuống một tập giấy cách đó không xa. Và sự vật này khiến cho trí nhớ ông tỉnh dậy. Nếu phải chết, thì ông cũng muốn để lại cho John Singlair một thông điệp.
Thật nhanh tay, ông với lấy một tờ giấy. Bàn tay kia cầm bút.
Con dao găm không chuyển động. Nó đứng giữa không khí như được treo lên bởi một sợi dây vô hình.
Không rời mắt khỏi món vũ khí, Dean Ellroy viết. Ông vừa viết vừa hy vọng rằng John Singlair có thể đọc được, bởi bây giờ ông chỉ có thể viết được ngoằn ngoèo. Ông đang quá hồi hộp sau vài giây bình tĩnh giả tạo ban nãy.
Món vũ khí chờ. Có vẻ như nó đang chế nhạo Dean Ellroy, nhưng ông không đầu hàng, nghiến chặt răng viết tiếp. Mỗi nét bút đi kèm với một tiếng thở hổn hển. Trong những giây đồng hồ dài kinh khủng này, ông có cảm giác như mình đã hoàn toàn đổi khác về cả cá tính lẫn cách ứng xử.
Chỉ tới khi ngòi bút cào lên mặt bàn viết bằng gỗ, tiếng động mới giật ông ra khỏi cơn mê viết. Đầu bút còn tiếp tục trượt trên cạnh bàn, bàn tay ông thả xuống dưới, ông không ngưng nó lại được và tự tay ông cầm cây bút đâm xuống đùi mình. Cảm giác đau giật cho ông tỉnh dậy.
Ông ngẩng lên nhìn.
Ông lại đưa được cánh tay lên, đặt cả hai bàn tay lên bàn, bàn tay phải xoay đi. Ông muốn giơ tay về hướng tờ giấy, rồi đút nó vào túi quần, để nó không bị mất.
Con dao găm chuyển động. Nó hơi rung một thoáng, cứ như thể đang tìm chỗ đâm tới.
Dean Ellroy bây giờ đã cầm được tờ giấy vào giữa những ngón tay, ông thả nó xuống lòng tay, chuẩn bị vo viên nó lại.
Lúc đó, con dao găm lao vụt xuống dưới!
Dean Ellroy chỉ nhìn thấy lưỡi dao đột ngột biến thành một tia chớp, và ông cũng muốn giật tay mình ra nhưng không kịp.
Con dao nhanh hơn!
Nó đâm trúng đích!
Người đàn ông thét lên khi con dao xuyên qua bàn tay. Ông không nghĩ tới điều gì cả, không nghĩ tới khả năng là bàn tay ông có thể bị con dao găm chặt lên mặt bàn. Ông giữ tia mắt nhìn xuống, nhìn cái cán dao quỷ quái, nhìn cả xuống bàn tay đang chảy máu. Máu chỉ rịn ra xung quanh mà không phun cao. Bức ảnh thật điên khùng, thật bất bình thường, đến mức độ ông hầu như không hiểu và cũng không phản ứng.
Đầu óc ông trống rỗng. Không còn suy nghĩ nào nữa. Tình huống đơn giản là quá điên khùng.
Thế nhưng những sợi dây thần kinh của ông vẫn tiếp tục hoạt động. Dean Ellroy cảm nhận rõ ràng là con dao đang chuyển động.
Chỉ một chút thôi, thế rồi nó rút thẳng ra khỏi bàn tay ông.
Máu trào ra.
Bây giờ cảm giác đau đớn mới đốt lên trong tay lao vọt lên trên cánh tay, cho tới tận vai. Cảm giác đau đớn nổ như một quả bom trong đầu ông, cho các tế bào một mệnh lệnh và từ làn môi của vị luật sư thốt lên một tiếng kêu lảnh lót.
Khung cảnh xung quanh mờ nhòa như đang tụ lại thành một quả bóng. Sương mù kéo lên, sương mù màu đỏ, nhưng óng ánh trong dải sương mù đó vẫn là con dao với lưỡi dao bây giờ dính máu.
Dean Ellroy có cảm giác như đang nghe thấy một tiếng cười nhẹ, một giọng nói thì thào, nhưng chắc chỉ do ông tưởng tượng ra. Mỗi lúc có nhiều máu chảy ra hơn từ vết thương, nó chảy xuống lòng bàn tay ông, tràn qua rìa tay xuống bàn.
Con dao găm chĩa về hướng ông.
Dean Ellroy quên đi nỗi đau khi theo dõi đường đi của con dao, nó đang xoay một lần nữa, trước khi dừng lại.
Lần này, nó lấy đầu ông vào ống ngắm.
Và một khoảng nữa xuống dưới.
Ngang cổ!
Nó sẽ đâm nhào xuống đây, nó sẽ xuyên qua cổ ông. Dean Ellroy nhìn cơ hội của mình tụt xuống dưới con số không.
Chính trong giây phút đó, tiếng chuông bất chợt réo vang!
/16
|