Gã cười khúc khích!
Tiếng cười thật ghê tởm, mỏng manh mục nát, cứ như thể nước đang thấm vào trong nền nhà thờ.
Bốn người đàn ông còn lại hoàn toàn không có khả năng nói lên lời. Họ đứng ở đó, nghe thấy những lời của gã kia, nhưng họ không hiểu nổi, không thể xử lý nổi. Đó là cơn sốc, cơn sốc thứ hai trong một khoảng thời gian quá ngắn, và họ chưa đủ sức để vượt qua. Mọi việc xảy ra quá nhanh.
Khủng khiếp… Nhưng họ cũng đã xoay đầu lại để nhìn gã đàn ông. Gã là một người lạ, gã hoàn toàn không giống họ chút nào. Mái tóc xù cứng nhô khỏi da đầu như bị lực tĩnh điện đẩy lên cao. Gã nhìn thế giới bằng một đôi mắt thật ra không phải mắt. Thay cho hai con ngươi là hai khoảng trắng, giật giật, tỏa sáng trong hai hốc sâu chẳng khác loài ma trơi. Khuôn mặt trông nhợt nhạt như vo bằng những cục bột mềm đặt chồng lên nhau, khuôn miệng chỉ còn lại là một vệt mỏng dính, quặp xuống như một vành trăng úp ngược.
Đó chính là tên sát nhân!
- Nigel? – Sam ú ớ.
- Chết rồi! – Gã hắng giọng.
Họ đã biết điều đó. Họ chỉ muốn nghe một lần cho thật sự chắc chắn. Kẻ lạ kia nói tiếp.
- Tối hôm nay là buổi tối của Thần Chết. Tử Thần đã tóm lại Nigel, Tử Thần cũng sẽ tóm lấy bọn bây, tất cả bọn bây, nghe rõ chưa? Nhà thờ này chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm một vài nấm mộ hoặc là một vài xác chết… - Thôi đi! – Dean Ellroy hổn hển thở.
- Ta chuyển đến bọn bây lời chào chết chóc của nhóm đạo Templer. Bởi chính bọn Templer là những kẻ ngày trước đã đánh cắp con dao găm của Harun El Basra.Lũ chúng muốn sử dụng này cho mục đích riêng của chúng, nhưng ta đã nhanh hơn, các ngươi nghe rõ chưa? Ta đã nhanh hơn bọn chúng rất nhiều!
- Ông? – Dean Ellroy khàn giọng. – Quỷ quái, ông là ai?
- Malraux!
Hắn cười phá lên.
Bất kỳ ai trong số họ cũng hiểu tên này.
- Kẻ… kẻ đã chết? – Eric Langster thở hắt ra từng luồng không khí ngột ngạt.
Dean Ellroy thì thào:
- Malraux đã sống cách đây rất nhiều thế kỷ. Gã ta phải trở thành bụi bặm từ lâu rồi. Mi đừng hòng lừa gạt bọn ta!
Kẻ lạ mặt cười lớn hơn.
- Trông ta bây giờ có giống bụi bặm không? – Gã chưa nói hết câu, thì cả bốn người đàn ông đã nghe một tiếng gừ nhẹ, và đột ngột, có một vật thể xuất hiện trên phía những ngọn nến.
Con dao găm!
Dean Ellroy đã có lần gặp nó và ông cũng là người đầu tiên nói nên lời.
- Chính nó! Đây là món vũ khí đã giết vợ tôi. Nó là con dao găm của gã quốc vương đạo Hồi.
- Đúng, nó đấy. – Malraux khẳng định ngạo nghễ. – Nhưng nó không chỉ là con dao găm của Harun El Basra đâu, nhìn cái cán đó mà xem. Cái vật quấn quanh cán không phải vải, không phải lanh, mà cũng không phải giấy. Nó là da, da người. Nó là da của Harun El Basra. – Gã vừa cười lên một cách quái gỡ vừa đưa mắt liếc con dao trôi trong không khí. – Sau cái chết của Harun El Basra, người ta đã lột da ông ta và cắt thành từng giải dài. Sau đó, da được dùng để quấn quanh cán con dao. Thế gian chẳng mấy ai biết rằng Harun El Basra không phải một nhân vật bình thường. Harun El Basra là một tay chân rất đáng tin cậy của Satan quyền uy, đã phục vụ Satan cả một đời và Satan đã giữ lời hứa với tay chân của mình. Trước khi Harun El Basra qua đời, Satan đã xát vào làn da ông ấy một số gia vị của địa ngục. Một người thân tín đã cắt da Harun El Basra, lột ra khỏi thịt, rồi quấn vào cán món vũ khí này. Làn da không bao giờ bị hủy hoại, khi nó đứng dưới một sự bảo trợ đặc biệt. Đám người theo đạo Templer đã biết điều đó. Chúng muốn giấu món vũ khí vào một nơi an toàn, nhưng ta đã nhanh hơn chúng. Ta đã lôi con dao ra khỏi cái quan tài chứa bộ xương mục nát của Harun El Basra.
Tại sao mi vẫn còn sống? – Dean Ellroy hỏi. Ngài bá tước không khỏi ngạc nhiên khi thấy mình nói được như bình thường. Cũng có thể rằng ông quá căm thù “con người” đó và chưa bao giờ ngưng nghĩ tới người vợ đã qua đời của mình. Cả mi đáng lẽ ra cũng đã tan thành bụi bặm từ lâu rồi.
- Ta có con dao găm!
- Mi đã chết chưa? Hay mi chưa chết?
- Ta đã chết, con dao găm đã giúp ta trở thành rất giàu có. Ta đã có quyền tạo cho mình một cách chôn cất riêng. Từ ngày còn sống, ta đã cho xây một ngôi nhà mồ tuyệt đẹp, hoành tráng, và ra lệnh cho người khác đặt ta nằm trong đó cùng con dao găm. Làn da trên cán dao không bị hủy hoại, không bị mục nát, sức mạnh con dao găm vẫn còn nguyên vẹn và nó đã truyền sang ta. Cơ thể ta mục rỗng, nhưng linh hồn của ta thì không. Linh hồn của ta thoát ra, gia nhập đội quân tay chân của Satan quyền uy. Chính Satan đã ban cho nó sức mạnh để có thể mang con dao găm lên đường. Con dao và ta là thuộc về nhau. Sata chỉ cần một chút da trên cán dao để tạo cho linh hồn ta một cơ thể mới. Ta giờ xuất hiện trước mặt bọn mi, vừa là cơ thể, vừa là hồn ma. Từ thuở trước ta đã rất căm ghét nhóm đạo Templer, ta đã căm ghét bọn mi suốt mấy trăm năm qua, và hôm nay ta đến đây để hủy diệt bọn mi, để nhóm đạo Templer thứ hai rảnh rang tiếp tục con đường đến với Baphomet. Ta sẽ dùng món vũ khí của ta tiêu diệt bọn mi đến đứa cuối cùng, và ta hỏi, đứa nào trong bọn mi muốn là đứa đầu tiên chảy máu trong nhà thờ này?
Chẳng thành viên nào trong nhóm đạo không hiểu những lời hắn nói, nhưng tất cả đều cảm thấy hơi thở của Tử Thần phả tới, biến họ thành đờ đẫn trong lạnh giá.
Nỗi kinh hoàng tràn vào bên trong cơ thể họ, nó đầu độc dòng máu họ, dòng máu lại được trái tim phun lên đầu óc, tạo thành những giây phút hoảng sợ tột cùng Tất cả đều nhìn lên trên cao. Tất cả đều nhìn vào lưỡi dao.
Con dao đứng im sẵn sàng chờ lệnh!
Ánh nến đập vào lưỡi thép, bao trùm lấy nó. Lưỡi dao trông như đang run rẩy trong một luồng điện rất nhẹ, và nó sắp sửa đánh mất đi hình dạng của nó, nó sắp trở thành một lưỡi lửa run rẩy.
- Sao…?
Malraux không nhận được câu trả lời.
- Tiếc thật. – Gã nói, hai đôi mắt không sức sống của gã tuôn ra vô vàn những tia chớp nhỏ. – Không một đứa nào muốn bắt đầu. Ta đã cho bọn mi quyền quyết định, nhưng nếu bọn mi không muốn thì ta sẽ quyết định đứa nào tới lượt đầu tiên.
Malraux chuyển động cái đầu của hắn. Những đám tóc không rõ màu dựng đứng loe nghoe như những con sâu gớm diếc và những tia lửa lóe ra dày đặc hơn từ hai con ngươi gã.
- Nghe này, ta nói đây… Đột ngột, một giọng người quất ngang không gian như một ngọn roi, nghe sắc và lạnh.
- Mi không cần phải nói đâu, Malraux. Có ta tình nguyện xung phong trước!
Con ma quay lại.
Tôi đã cùng Suko lẻn vào nhà thờ. Ngay lập tức, anh bạn tôi ẩn xuống nấp vào đằng sau những cây cột tròn rất rộng.Một tay lăm lăm khẩn Baretta sẵn sàng nhả đạn, tay kia cầm cây roi diệt ma trừ quỷ, anh chờ xem tình huống phát triển ra sao.
Cả tôi cũng mang vũ khí. Tôi rút con dao găm bằng bạc, nhưng vẫn còn che nó trong lòng bàn tay phải, tay trái cầm thật chắc cây thánh giá thần.
- Mi là ai?
- Là đao phủ của mi, Malraux!
Gã cười lớn.
Tôi bước tới, từng bước… từng bước.
Gã ngưng chuỗi cười lại.
- Mi chỉ là một con người bình thường, một sinh vật tầm thường bằng da bằng thịt. Ta đã nhìn thấy mi ở nhà Dean Ellroy. Ta biết mi cũng có được một vài mánh khóe, nhưng ta hứa là mi sẽ hoàn toàn không có cơ hội trước con dao găm của Harun El Basra. Đã có rất nhiều kẻ thử chống đối lại nó, tất cả đều thất bại. Chuyện đó bây giờ cũng sẽ không thay đổi.
- Thử đi! – Chúng tôi thách thức.
- Chờ đó! – Gã thét lên.
Chỉ một tích tắc sau, con dao găm lướt không khí lao vù về phía tôi, kèm theo những tiếng thét khủng khiếp của những người đàn ông.
Đồng thời, Suko cũng chuyển động tới, lom khom chạy về hướng Malraux… Bởi đã tính trước một tình huống như vậy, tôi đã dừng đứng lại ở một vị trí nhất định, sát ngay bên cạnh một trong những cây cột lớn.
Malraux nói chưa hết câu lệnh thì tôi đã chuyển động và nhanh như chớp nấp vào phía sau cây cột.
Con dao găm phóng tới, lướt sát tôi!
Cũng trong tích tắc đó, tôi thay đổi vị thế đứng của mình, bởi tôi không chỉ muốn né tránh, mà muốn đối mặt với món vũ khí này.
Dao găm chống lại dao găm!
Con dao bằng bạc đã được rửa nước thánh của tôi chống lại con dao của quỷ Satan! Con dao kia xé gió lao tới!
Nguy hiểm, gầm gừ, nhanh như chớp. Nó vừa lao tới vừa giật lên giật xuống như một tia chớp, như những cơn bão dữ và như thể nó đang tận hưởng niềm thích thú rạch nát vào bóng tối.
Tôi giơ tay phải lên.
Từ bàn tay lóe lên lưỡi dao găm bằng bạc, được xoay trong thế nằm ngang để chặn đường con dao găm đối địch.
Con dao thứ hai dừng lại.
Nếu có thể tiếp tục bay, nó sẽ xỉa đúng mặt tôi và cắt rách mặt tôi ra không khoan nhượng.
Nhưng con dao găm bạc đã cản nó lại. Con dao của quỷ Satan run rẩy trước mặt tôi một thoáng. Tôi nhìn thấy cán dao quỷ ám. Đúng lúc con dao giật lùi lại tìm vị thế khác, tôi đâm tới cũng không thua cơn lốc.
Đâm chính vào lớp da quấn xung quanh cán dao. Lưỡi dao bằng bạc bám chặt vào đó. Trong một thoáng, tôi cảm nhận lực dội trở lại khiến bàn tay tôi rúng động, thế rồi một tích tắc sau, lửa bật lên.
Những lưỡi lửa màu xanh phát ra từ lớp da, và hòa vào trong những lưỡi lửa này là một tiếng thét khủng khiếp…
Lúc con dao găm ma quỷ bắt đầu bay cũng là lúc Suko nhào tới từ góc phải và nhanh như chớp né người xuống tránh.
Mục tiêu của anh là Malraux!
Gã đàn ông dang rộng hai cánh tay, bước tách ra khỏi nhóm bốn người đàn ông còn lại để nhìn bao quát trận chiến.
Gã tin toàn tâm toàn lực vào cái Ác, gã thờ phụng quỷ Satan và sức mạnh của gã.
Hắn chỉ không ngờ trên đời thật đang có Suko và quyền lực của cây roi diệt ma trừ quỷ. Khi Malraux nhìn thấy cả hai thì mọi chuyện đã quá muộn. Suko lúc bấy giờ đã rút roi, vung lấy đà và quật tới.
Cả ba làn roi tóe ra như một cây quạt khổng lồ. Chúng không thể đánh trượt mục tiêu trong một khoảng cách gần tới thế, mà Malraux cũng chẳng có cơ hội xoay người né tránh, bởi ngọn roi được quật theo hướng chênh chếch, cả ba làn roi thay nhau quấn lấy đầu, lấy vai và ngang hông cái vật thể nửa người nửa ma.
Chúng hủy diệt gã, một lần và mãi mãi!
Malraux gào lên, rùng rợn tới tận xương tủy, chắc chắn gã đàn ông đang có cảm giác bị một tấm lưới lửa trùm lấy toàn thân thể. Gã giãy giụa sang trái rồi sang phải, trước khi quyền lực của ngọn roi thần giật gã văng xuống đất.
Đột ngột, bầu không khí trong nhà thờ nồng nặc mùi lưu huỳnh, mùi của cơ thể người bị đốt cháy. Cái thực thể mang tên Malraux giãy giụa trên nền đất, gào thét, tan rã. Nó bị hút kiệt sức lực. Từ cơ thể đó vọt lên những lưỡi lửa giống hệt những lưỡi lửa đang bốc ra từ làn da quấn quanh cán cây dao găm. Quỷ Satan đã rời bỏ cả hai thực thể này, bởi thế lực đối chọi, thế lực của Ánh Sáng, lại một lần nữa chứng tỏ thế áp đảo.
Những làn bụi bốc lửa và kêu xào xạo trong ngôi nhà thờ Templer, đi kèm với tiếng thét rùng rợn cuối cùng, tiếng thét kéo dài xuyên vào không gian vô biên của thế giới bóng tối… Tôi không cần phải sử dụng đến cây thánh giá thần. Con dao bằng bạc được rửa nước thánh cuối cùng cũng đã mạnh mẽ hơn món vũ khí của Harun El Basra.
Tôi còn đâm thêm một lần nữa, để chứng kiến cảnh con dao quỷ quái bị tước hết quyền lực và tan rã.
Không khí trong nhà thờ nồng nặc mùi cháy, nhưng không hề có người chết và không hề có người bị thương.
Suko và tôi bước lại gần những cây nến còn đang cháy.
- Ổn chứ? – Anh bạn tôi hỏi.
- Dĩ nhiên rồi.
Suko mở cửa nhà thờ để không khí trong lành từ bên ngoài tràn vào.
Tôi đứng lại bên nhóm bốn người đàn ông. Họ vẫn chưa nói nên lời. Họ đang kiệt lực cả về thể xác lẫn tinh thần. Sau những biến cố quá kinh hoàng vừa xảy ra.
- Cảm ơn! – Dean Ellroy cuối cùng cũng lên tiếng được. Nghe giọng như thể cổ họng ông bây giờ đang mọc đầy cỏ. Thế rồi người luật sư quay lưng đi, bởi ông không muốn ai nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.
Tôi bước ra bên ngoài, ra với dãi sương mù lạnh lùng, nơi dáng hình của Suko đang hiện lên mờ ảo, thấp thoáng như bóng ma.
- Việc này vậy là xong. – Anh lẩm bẩm hài lòng. – Thế còn kẻ phản bội trong hàng ngũ chúng ta thì sao?
Tôi chỉ biết nhún vai.
Đáng tiếc…
Tiếng cười thật ghê tởm, mỏng manh mục nát, cứ như thể nước đang thấm vào trong nền nhà thờ.
Bốn người đàn ông còn lại hoàn toàn không có khả năng nói lên lời. Họ đứng ở đó, nghe thấy những lời của gã kia, nhưng họ không hiểu nổi, không thể xử lý nổi. Đó là cơn sốc, cơn sốc thứ hai trong một khoảng thời gian quá ngắn, và họ chưa đủ sức để vượt qua. Mọi việc xảy ra quá nhanh.
Khủng khiếp… Nhưng họ cũng đã xoay đầu lại để nhìn gã đàn ông. Gã là một người lạ, gã hoàn toàn không giống họ chút nào. Mái tóc xù cứng nhô khỏi da đầu như bị lực tĩnh điện đẩy lên cao. Gã nhìn thế giới bằng một đôi mắt thật ra không phải mắt. Thay cho hai con ngươi là hai khoảng trắng, giật giật, tỏa sáng trong hai hốc sâu chẳng khác loài ma trơi. Khuôn mặt trông nhợt nhạt như vo bằng những cục bột mềm đặt chồng lên nhau, khuôn miệng chỉ còn lại là một vệt mỏng dính, quặp xuống như một vành trăng úp ngược.
Đó chính là tên sát nhân!
- Nigel? – Sam ú ớ.
- Chết rồi! – Gã hắng giọng.
Họ đã biết điều đó. Họ chỉ muốn nghe một lần cho thật sự chắc chắn. Kẻ lạ kia nói tiếp.
- Tối hôm nay là buổi tối của Thần Chết. Tử Thần đã tóm lại Nigel, Tử Thần cũng sẽ tóm lấy bọn bây, tất cả bọn bây, nghe rõ chưa? Nhà thờ này chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm một vài nấm mộ hoặc là một vài xác chết… - Thôi đi! – Dean Ellroy hổn hển thở.
- Ta chuyển đến bọn bây lời chào chết chóc của nhóm đạo Templer. Bởi chính bọn Templer là những kẻ ngày trước đã đánh cắp con dao găm của Harun El Basra.Lũ chúng muốn sử dụng này cho mục đích riêng của chúng, nhưng ta đã nhanh hơn, các ngươi nghe rõ chưa? Ta đã nhanh hơn bọn chúng rất nhiều!
- Ông? – Dean Ellroy khàn giọng. – Quỷ quái, ông là ai?
- Malraux!
Hắn cười phá lên.
Bất kỳ ai trong số họ cũng hiểu tên này.
- Kẻ… kẻ đã chết? – Eric Langster thở hắt ra từng luồng không khí ngột ngạt.
Dean Ellroy thì thào:
- Malraux đã sống cách đây rất nhiều thế kỷ. Gã ta phải trở thành bụi bặm từ lâu rồi. Mi đừng hòng lừa gạt bọn ta!
Kẻ lạ mặt cười lớn hơn.
- Trông ta bây giờ có giống bụi bặm không? – Gã chưa nói hết câu, thì cả bốn người đàn ông đã nghe một tiếng gừ nhẹ, và đột ngột, có một vật thể xuất hiện trên phía những ngọn nến.
Con dao găm!
Dean Ellroy đã có lần gặp nó và ông cũng là người đầu tiên nói nên lời.
- Chính nó! Đây là món vũ khí đã giết vợ tôi. Nó là con dao găm của gã quốc vương đạo Hồi.
- Đúng, nó đấy. – Malraux khẳng định ngạo nghễ. – Nhưng nó không chỉ là con dao găm của Harun El Basra đâu, nhìn cái cán đó mà xem. Cái vật quấn quanh cán không phải vải, không phải lanh, mà cũng không phải giấy. Nó là da, da người. Nó là da của Harun El Basra. – Gã vừa cười lên một cách quái gỡ vừa đưa mắt liếc con dao trôi trong không khí. – Sau cái chết của Harun El Basra, người ta đã lột da ông ta và cắt thành từng giải dài. Sau đó, da được dùng để quấn quanh cán con dao. Thế gian chẳng mấy ai biết rằng Harun El Basra không phải một nhân vật bình thường. Harun El Basra là một tay chân rất đáng tin cậy của Satan quyền uy, đã phục vụ Satan cả một đời và Satan đã giữ lời hứa với tay chân của mình. Trước khi Harun El Basra qua đời, Satan đã xát vào làn da ông ấy một số gia vị của địa ngục. Một người thân tín đã cắt da Harun El Basra, lột ra khỏi thịt, rồi quấn vào cán món vũ khí này. Làn da không bao giờ bị hủy hoại, khi nó đứng dưới một sự bảo trợ đặc biệt. Đám người theo đạo Templer đã biết điều đó. Chúng muốn giấu món vũ khí vào một nơi an toàn, nhưng ta đã nhanh hơn chúng. Ta đã lôi con dao ra khỏi cái quan tài chứa bộ xương mục nát của Harun El Basra.
Tại sao mi vẫn còn sống? – Dean Ellroy hỏi. Ngài bá tước không khỏi ngạc nhiên khi thấy mình nói được như bình thường. Cũng có thể rằng ông quá căm thù “con người” đó và chưa bao giờ ngưng nghĩ tới người vợ đã qua đời của mình. Cả mi đáng lẽ ra cũng đã tan thành bụi bặm từ lâu rồi.
- Ta có con dao găm!
- Mi đã chết chưa? Hay mi chưa chết?
- Ta đã chết, con dao găm đã giúp ta trở thành rất giàu có. Ta đã có quyền tạo cho mình một cách chôn cất riêng. Từ ngày còn sống, ta đã cho xây một ngôi nhà mồ tuyệt đẹp, hoành tráng, và ra lệnh cho người khác đặt ta nằm trong đó cùng con dao găm. Làn da trên cán dao không bị hủy hoại, không bị mục nát, sức mạnh con dao găm vẫn còn nguyên vẹn và nó đã truyền sang ta. Cơ thể ta mục rỗng, nhưng linh hồn của ta thì không. Linh hồn của ta thoát ra, gia nhập đội quân tay chân của Satan quyền uy. Chính Satan đã ban cho nó sức mạnh để có thể mang con dao găm lên đường. Con dao và ta là thuộc về nhau. Sata chỉ cần một chút da trên cán dao để tạo cho linh hồn ta một cơ thể mới. Ta giờ xuất hiện trước mặt bọn mi, vừa là cơ thể, vừa là hồn ma. Từ thuở trước ta đã rất căm ghét nhóm đạo Templer, ta đã căm ghét bọn mi suốt mấy trăm năm qua, và hôm nay ta đến đây để hủy diệt bọn mi, để nhóm đạo Templer thứ hai rảnh rang tiếp tục con đường đến với Baphomet. Ta sẽ dùng món vũ khí của ta tiêu diệt bọn mi đến đứa cuối cùng, và ta hỏi, đứa nào trong bọn mi muốn là đứa đầu tiên chảy máu trong nhà thờ này?
Chẳng thành viên nào trong nhóm đạo không hiểu những lời hắn nói, nhưng tất cả đều cảm thấy hơi thở của Tử Thần phả tới, biến họ thành đờ đẫn trong lạnh giá.
Nỗi kinh hoàng tràn vào bên trong cơ thể họ, nó đầu độc dòng máu họ, dòng máu lại được trái tim phun lên đầu óc, tạo thành những giây phút hoảng sợ tột cùng Tất cả đều nhìn lên trên cao. Tất cả đều nhìn vào lưỡi dao.
Con dao đứng im sẵn sàng chờ lệnh!
Ánh nến đập vào lưỡi thép, bao trùm lấy nó. Lưỡi dao trông như đang run rẩy trong một luồng điện rất nhẹ, và nó sắp sửa đánh mất đi hình dạng của nó, nó sắp trở thành một lưỡi lửa run rẩy.
- Sao…?
Malraux không nhận được câu trả lời.
- Tiếc thật. – Gã nói, hai đôi mắt không sức sống của gã tuôn ra vô vàn những tia chớp nhỏ. – Không một đứa nào muốn bắt đầu. Ta đã cho bọn mi quyền quyết định, nhưng nếu bọn mi không muốn thì ta sẽ quyết định đứa nào tới lượt đầu tiên.
Malraux chuyển động cái đầu của hắn. Những đám tóc không rõ màu dựng đứng loe nghoe như những con sâu gớm diếc và những tia lửa lóe ra dày đặc hơn từ hai con ngươi gã.
- Nghe này, ta nói đây… Đột ngột, một giọng người quất ngang không gian như một ngọn roi, nghe sắc và lạnh.
- Mi không cần phải nói đâu, Malraux. Có ta tình nguyện xung phong trước!
Con ma quay lại.
Tôi đã cùng Suko lẻn vào nhà thờ. Ngay lập tức, anh bạn tôi ẩn xuống nấp vào đằng sau những cây cột tròn rất rộng.Một tay lăm lăm khẩn Baretta sẵn sàng nhả đạn, tay kia cầm cây roi diệt ma trừ quỷ, anh chờ xem tình huống phát triển ra sao.
Cả tôi cũng mang vũ khí. Tôi rút con dao găm bằng bạc, nhưng vẫn còn che nó trong lòng bàn tay phải, tay trái cầm thật chắc cây thánh giá thần.
- Mi là ai?
- Là đao phủ của mi, Malraux!
Gã cười lớn.
Tôi bước tới, từng bước… từng bước.
Gã ngưng chuỗi cười lại.
- Mi chỉ là một con người bình thường, một sinh vật tầm thường bằng da bằng thịt. Ta đã nhìn thấy mi ở nhà Dean Ellroy. Ta biết mi cũng có được một vài mánh khóe, nhưng ta hứa là mi sẽ hoàn toàn không có cơ hội trước con dao găm của Harun El Basra. Đã có rất nhiều kẻ thử chống đối lại nó, tất cả đều thất bại. Chuyện đó bây giờ cũng sẽ không thay đổi.
- Thử đi! – Chúng tôi thách thức.
- Chờ đó! – Gã thét lên.
Chỉ một tích tắc sau, con dao găm lướt không khí lao vù về phía tôi, kèm theo những tiếng thét khủng khiếp của những người đàn ông.
Đồng thời, Suko cũng chuyển động tới, lom khom chạy về hướng Malraux… Bởi đã tính trước một tình huống như vậy, tôi đã dừng đứng lại ở một vị trí nhất định, sát ngay bên cạnh một trong những cây cột lớn.
Malraux nói chưa hết câu lệnh thì tôi đã chuyển động và nhanh như chớp nấp vào phía sau cây cột.
Con dao găm phóng tới, lướt sát tôi!
Cũng trong tích tắc đó, tôi thay đổi vị thế đứng của mình, bởi tôi không chỉ muốn né tránh, mà muốn đối mặt với món vũ khí này.
Dao găm chống lại dao găm!
Con dao bằng bạc đã được rửa nước thánh của tôi chống lại con dao của quỷ Satan! Con dao kia xé gió lao tới!
Nguy hiểm, gầm gừ, nhanh như chớp. Nó vừa lao tới vừa giật lên giật xuống như một tia chớp, như những cơn bão dữ và như thể nó đang tận hưởng niềm thích thú rạch nát vào bóng tối.
Tôi giơ tay phải lên.
Từ bàn tay lóe lên lưỡi dao găm bằng bạc, được xoay trong thế nằm ngang để chặn đường con dao găm đối địch.
Con dao thứ hai dừng lại.
Nếu có thể tiếp tục bay, nó sẽ xỉa đúng mặt tôi và cắt rách mặt tôi ra không khoan nhượng.
Nhưng con dao găm bạc đã cản nó lại. Con dao của quỷ Satan run rẩy trước mặt tôi một thoáng. Tôi nhìn thấy cán dao quỷ ám. Đúng lúc con dao giật lùi lại tìm vị thế khác, tôi đâm tới cũng không thua cơn lốc.
Đâm chính vào lớp da quấn xung quanh cán dao. Lưỡi dao bằng bạc bám chặt vào đó. Trong một thoáng, tôi cảm nhận lực dội trở lại khiến bàn tay tôi rúng động, thế rồi một tích tắc sau, lửa bật lên.
Những lưỡi lửa màu xanh phát ra từ lớp da, và hòa vào trong những lưỡi lửa này là một tiếng thét khủng khiếp…
Lúc con dao găm ma quỷ bắt đầu bay cũng là lúc Suko nhào tới từ góc phải và nhanh như chớp né người xuống tránh.
Mục tiêu của anh là Malraux!
Gã đàn ông dang rộng hai cánh tay, bước tách ra khỏi nhóm bốn người đàn ông còn lại để nhìn bao quát trận chiến.
Gã tin toàn tâm toàn lực vào cái Ác, gã thờ phụng quỷ Satan và sức mạnh của gã.
Hắn chỉ không ngờ trên đời thật đang có Suko và quyền lực của cây roi diệt ma trừ quỷ. Khi Malraux nhìn thấy cả hai thì mọi chuyện đã quá muộn. Suko lúc bấy giờ đã rút roi, vung lấy đà và quật tới.
Cả ba làn roi tóe ra như một cây quạt khổng lồ. Chúng không thể đánh trượt mục tiêu trong một khoảng cách gần tới thế, mà Malraux cũng chẳng có cơ hội xoay người né tránh, bởi ngọn roi được quật theo hướng chênh chếch, cả ba làn roi thay nhau quấn lấy đầu, lấy vai và ngang hông cái vật thể nửa người nửa ma.
Chúng hủy diệt gã, một lần và mãi mãi!
Malraux gào lên, rùng rợn tới tận xương tủy, chắc chắn gã đàn ông đang có cảm giác bị một tấm lưới lửa trùm lấy toàn thân thể. Gã giãy giụa sang trái rồi sang phải, trước khi quyền lực của ngọn roi thần giật gã văng xuống đất.
Đột ngột, bầu không khí trong nhà thờ nồng nặc mùi lưu huỳnh, mùi của cơ thể người bị đốt cháy. Cái thực thể mang tên Malraux giãy giụa trên nền đất, gào thét, tan rã. Nó bị hút kiệt sức lực. Từ cơ thể đó vọt lên những lưỡi lửa giống hệt những lưỡi lửa đang bốc ra từ làn da quấn quanh cán cây dao găm. Quỷ Satan đã rời bỏ cả hai thực thể này, bởi thế lực đối chọi, thế lực của Ánh Sáng, lại một lần nữa chứng tỏ thế áp đảo.
Những làn bụi bốc lửa và kêu xào xạo trong ngôi nhà thờ Templer, đi kèm với tiếng thét rùng rợn cuối cùng, tiếng thét kéo dài xuyên vào không gian vô biên của thế giới bóng tối… Tôi không cần phải sử dụng đến cây thánh giá thần. Con dao bằng bạc được rửa nước thánh cuối cùng cũng đã mạnh mẽ hơn món vũ khí của Harun El Basra.
Tôi còn đâm thêm một lần nữa, để chứng kiến cảnh con dao quỷ quái bị tước hết quyền lực và tan rã.
Không khí trong nhà thờ nồng nặc mùi cháy, nhưng không hề có người chết và không hề có người bị thương.
Suko và tôi bước lại gần những cây nến còn đang cháy.
- Ổn chứ? – Anh bạn tôi hỏi.
- Dĩ nhiên rồi.
Suko mở cửa nhà thờ để không khí trong lành từ bên ngoài tràn vào.
Tôi đứng lại bên nhóm bốn người đàn ông. Họ vẫn chưa nói nên lời. Họ đang kiệt lực cả về thể xác lẫn tinh thần. Sau những biến cố quá kinh hoàng vừa xảy ra.
- Cảm ơn! – Dean Ellroy cuối cùng cũng lên tiếng được. Nghe giọng như thể cổ họng ông bây giờ đang mọc đầy cỏ. Thế rồi người luật sư quay lưng đi, bởi ông không muốn ai nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.
Tôi bước ra bên ngoài, ra với dãi sương mù lạnh lùng, nơi dáng hình của Suko đang hiện lên mờ ảo, thấp thoáng như bóng ma.
- Việc này vậy là xong. – Anh lẩm bẩm hài lòng. – Thế còn kẻ phản bội trong hàng ngũ chúng ta thì sao?
Tôi chỉ biết nhún vai.
Đáng tiếc…
/16
|