Thẩm Thạch nhìn chằm chằm lên xúc tu màu đen trước mắt. Tới gần mới thấy rõ ràng bên trên xúc tu là những vảy đồ văn uốn éo như con rắn. Vẻ kích động trên mặt dần qua đi, thay vào đó lại là một dạng lai lai giữa sượng sùng và cương quyết.
Hắn nhìn rất lâu thân thể Lăng Xuân Nê đang co ro dưới đất, lặng yên khẽ nở một nụ cười. Sau đó di chuyển ánh mắt cứng rắn khỏi thân thể nàng hướng về mảng trời quỷ dị kia. Chẳng nói một lời mà lặng lẽ siết chặt cổ kiếm trong tay.
Từng đạo bạch sắc quang mang nhu hòa nổi lên như hỏa diễm trắng muốt bao bọc lấy thân thể hắn. Giữa thiên địa đột nhiên nghe thanh âm bình tĩnh của Thẩm Thạch truyền đến từ trong đoàn bạch hỏa:
"Xem ra ngươi tựa hồ chẳng sợ cái Khai Thiên Phủ kia, nhưng trái lại thì rất sợ chuôi cổ kiếm này. "
Giữa thiên địa chợt trở nên im lặng.
Sau một lúc lâu, thanh âm kia bỗng cười: "A, ngươi nghĩ như vậy sao?"
Thẩm Thạch nhìn lên bầu trời đáp: "Có người từng nói cho ta biết, một vạn năm trước chính chỗ này là nơi thanh cổ kiếm này cắm ngập tim ngươi khiến ngươi lại ngủ say lần nữa khi chuẩn bị thức tỉnh. Đến nay ngươi thật sự là không thể nào chịu thêm một kiếm nữa tổn thương."
Giữa không trung thanh âm kia bỗng nhiên chuyển thành lăng lệ ác liệt, như Kinh Lôi vang vọng: "Là ai! Là ai to gan dám nói như thế?"
Thẩm Thạch chậm rãi lắc đầu nói: "Có cái thanh âm thủy chung vẫn mãi lẩn quẩn trong đầu của ta."
Thanh âm kia chợt lặng xuống sau đó chậm rãi nói: "Xem ta là địch đối với ngươi cũng chẳng có lợi gì."
Thẩm Thạch hít sâu một hơi không nói gì.
Thanh âm kia tựa hồ bỗng nhiên rủ rỉ nói, dường như muốn dụ hoặc hắn: "Cần gì chứ, ngươi đối địch với ta đến một lần cũng căn bản chẳng có phần thắng, thậm chí lại chẳng có lợi lộc gì, ngươi cố sức không giao hảo để làm cái gì? Lui một bước a, chỉ cần lui một bước ta liền ban cho ngươi vô tận vinh hoa phú quý, ngoài ra còn có nữ tử ngươi yêu mến nhất nữa, thậm chí ta còn có thể cho người sinh mệnh vĩnh hằng, vĩnh viễn bất diệt trong cái thế giới này."
"Người sống lấy không phải đều vì những sự tình này sao?" Thanh âm kia trầm thấp thuyết giáo.
Thẩm Thạch giữ im lặng, sắc mặt khẽ giãn ra đôi chút.
Thanh âm kia chờ trong giây lát lại nói: "Hơn nữa cứ coi như ngươi nhất định phải là địch với ta, thế nhưng ngươi tìm được ta sao? Ngươi cầm trong tay cổ kiếm xác thực rất cường đại, nhưng ngươi đi đâu tìm cho ra chân thân của ta được, làm sao có thể làm bị thương ta đây? Hay vẫn là nói, ngươi cũng ngu xuẩn như con ác quỷ không gì sánh được kia, cứ cho rằng trái tim đó thực sự là trái tim của ta sao? "
Thẩm Thạch hạ tầm mắt nhìn thoáng qua khỏa tim bị Khai Thiên Phủ chém thành hai nửa, rồi lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, trong mắt hiện lên một tia lo âu.
Thanh âm kia lập tức đề cao một ít, dường như thấy được hi vọng, lại phát ra một tiếng cười ôn hòa nói: "Hơn nữa, còn có một bí mật, ta nghĩ ngươi vẫn còn chưa biết a?"
"Bí mật gì?" Thẩm Thạch hỏi.
"Năm đó sau cuộc chiến chúng Thần, thân thể của ta chia năm xẻ bày, hóa thành vô tận đại địa núi cao, trong đó trái tim của ta đã rơi xuống Thanh Long Sơn này. Trải qua ngàn vạn năm, mảnh đại địa này đã sớm hòa cùng ta làm một, nếu đúng như ngươi vọng tưởng có thể giết ta, như vậy kết quả chính là ngay tức thì mảnh đại địa này cũng sẽ sụp đổ, hậu quả như thế nào ngươi muốn nghĩ qua chứ?"
Thẩm Thạch chợt như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Ngươi đã nghĩ tới!" Thanh âm kia cười ha hả, cười đến toàn bộ Thiên Địa rung lắc đong đưa, "Lòng ta mà chết, hậu quả trực tiếp nhất chính là khối đại địa này như băng sơn địa liệt, tòa Thiên Hồng Thành cùng Thanh Long sơn mạch trên đầu này đều sẽ hoàn toàn sụp đổ, sau đó chìm vào biển rộng vô biên !"
"Bên trong tòa Đô thành đằng kia có hàng tỉ đồng bào của ngươi, ngươi làm như vậy thật sự có đáng giá không?"
"Ngươi giết ta cũng như ngươi tự tay giết vô số đồng bào nhân tộc của ngươi. Không những tự tay ngươi đẩy họ xuống Thâm Uyên mà còn đem cả tòa vạn cổ danh đô sinh cơ trùng trùng hủy diệt. Phải trả một cái giá lớn như thế ngươi vẫn muốn tự tay giết ta chứ? "
"Cái giá này quá lớn, ngươi cảm thấy có đáng không?"
Thanh âm kia ầm vang như lôi như ngục, vang dội bên tai Thẩm Thạch, dường như muốn xé toang thân thể hắn.
Cái giá này quá lớn, thật sự có đáng không?
Thẩm Thạch không biết, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ qua chuyện này. Hắn không muốn gạt bỏ quyết định nhưng cũng không thể làm ngơ với tương lai vận mệnh của bao nhiêu người như thế. Nhưng sự thật lại một lần nữa bày ra trước mắt hắn.
"Để xuống đi, chỉ cần buống thanh kiếm này thì mọi thứ đều trở nên tốt cả. Ngươi có thể dễ dàng mà trải qua cả đời không lo tuế nguyệt bên người mình yêu thương. Tại sao phải khổ cực cứ mãi đấu tranh trong tuyệt vọng như vậy? "
"Hay vẫn là để xuống đi ..."
Cái thanh âm kia thủy chung không ngừng mà cứ vang vang bên tai Thẩm Thạch, dụ hoặc lấy hắn.
Thẩm Thạch cô độc đứng giữa thiên địa, nhìn cảnh sắc đất trời tận thế, chỉ có ánh sáng nhạt màu trắng nhu hòa phát ra từ cổ kiếm là vẫn còn bồi bạn, chống cự lấy gió mưa.
Hắn đứng lặng yên thật lâu. Sắc mặt biến ảo từ thống khổ sang các loại thấn sắc phức tạp, dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn dường như nhớ ra điều gì đó lại giống như quên mất điều gì. Nhưng cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh thiên khung.
Hắn mở miệng nói:
"Nói như vậy một vạn năm trước ngươi nhất định cũng đã nói một lần a. Như vậy vì cái gì người kia cũng không để ý tới những lời hứa hẹn của ngươi, mà lại lựa chọn là đâm ngươi một kiếm?"
Trên bầu trời gió cuốn mây trôi, giờ khắc này vẫn vô cùng im ắng.
"Hắn không tin ngươi." Thẩm Thạch bình tĩnh nói, "Hơn nữa so với những thứ đồ vật người đồng ý cho hắn, ta nghĩ người kia có lẽ cũng giống như ta, đều cảm thấy có một loại còn trọng yếu hơn những thứ đồ vật kia."
Cái thanh âm kia bỗng nhiên hỏi: "Là cái gì?"
"Tự do!"
Thẩm Thạch nhìn đám mây trên trời, nở nụ cười: "Chúng ta không muốn, cũng không cần một chủ nhân áp đảo trên đầu chúng ta, dù cho trong truyền thuyết là người sáng lập ra chủng tộc này. Chúng ta không muốn tiếp tục làm đầy tớ của ngươi một lần nữa, dù cho có được cái gọi là Vô thượng vinh quang cùng vinh hoa phú quý."
"Ta không muốn những thứ ấy."
Cuối cùng Thẩm Thạch đã nói ra suy nghĩ của mình.
Thanh âm kia trầm mặc một hồi sau đó ù ù mà nở nụ cười như thể cuối cùng cũng đã triệt để mất đi kiên nhẫn quát: "Vậy ngươi liền đi chết đi. Ngươi vọng tưởng tìm được tim của ta, vọng tưởng khí thần, kết quả cũng sẽ như con ác quỷ kia, hóa thành tro bụi..."
Lời còn chưa dứt, trong lúc đó Thẩm Thạch đột nhiên nhảy dựng lên, hắn chẳng xuất kiếm lên trời, cũng chẳng đâm cổ kiếm về những cái xúc tu màu đen, càng không bổ về phía hải mảnh trái tim đã vỡ kia.
Bạch sắc quang mang chiếu sáng thân ảnh của hắn. Thình lình giữa không trung, chuôi cổ kiếm tản mát ánh sáng chói lọi không gì sánh kịp, chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Thẩm Thạch mang theo cổ kiếm lộn nhào xuống dưới, mang theo thần tình liều lĩnh điên cuồng, một kiếm đâm vào đại địa dưới chân hắn, mà cũng có lẽ dưới chân hắn chính là sơn mạch của ngọn núi này.
Thiên Địa dừng lại. Tất cả gió, mây, ánh sáng đều như hôn ám; tất cả âm thanh dường như dừng lại.
Sau đó Thiên Địa đột nhiên tối đen, cuối cùng chỉ còn lại một màu trắng sáng ngời bay thẳng đến chân trời.
Bên trong tĩnh lặng có một hồi tiếng tim đập truyền đến. Nơi bạch quang soi rọi đến đột nhiên tràn đầy mùi máu tươi. Cả tòa đại sơn đột nhiên bắt đầu nhúc nhích, phát ra âm thanh phanh phanh giống như là,
Một quả tim đang đập.
Sau đó ánh sáng màu trắng phá tan hết thảy hắc ám, có tiếng kêu gào thống khổ tuyệt vọng từ xa truyền đến mang theo đầy nguyền rủa thóa mạ vang vọng giữa Hắc Ám và Quang Minh.
Nhưng hết thảy đều đã chậm.
Bạch quang nóng rực đâm xuyên qua hết thảy. Vạn trượng quang mang lập tức chui vào sâu bên trong tòa cự sơn. Sau đó bên trong quang mang, cả tòa đại sơn đột nhiên hiện ra nguyên hình, đó là một quả tim lớn vô cùng. Khó có thể nào tưởng tượng ra được quả tim lại lớn đến như thế.
Một khắc sau, vô số quang mang rực sáng bắn xuyên qua những khe hở lao ra từ trong lòng quả tim cực lớn kia. Vô vàn khối vụn rơi xuống, đại địa điên cuồng run rẩy dường như đang khóc, cũng dường như là đang trải qua tuyệt vọng cuối cùng.
Nương theo một tiếng ầm vang cuối cùng, bạch quang đã hủy diệt hết thảy mọi thứ.
Sơn mạch ngọn núi kia như một quả tim cực lớn ầm ầm vỡ vụn hóa thành tro bụi.
Ngay sau đó cả phiến thiên địa chẳng những không yên tĩnh lại mà càng ngày càng rung động kịch liệt. Trên bầu trời rơi xuống một giọt nước, ngay sau đó là một trận mưa to, âm thanh như sấm sét, vô số nước trên bầu trời trút xuống cùng với vô vàn nham thạch vỡ vụn cực lớn.
Thẩm Thạch đứng trên mặt đất ngửa đầu nhìn khung cảnh tận thế đàng xa, xuyên qua bạch sắc quang mang, hắn thấy được đoạn cuối của bầu trời thuộc về thế giới dưới lòng đất này, nó xuất hiện vô số khe hở, nước vô cùng vô tận ầm ầm lao xuống.
Hắn chợt nghĩ tới điều gì, có lẽ cái thế giới này căn bản chính là bên dưới mặt biển bên ngoài Thiên Hồng Thành, chỗ đó cùng Thương Hải tương liên, như vậy chính là đại dương mênh mông vô biên vô hạn. Lúc này đây Thiên Băng Địa Liệt, toàn bộ nước biển chảy ngược vào trong chẳng khác nào là ngày tận thế.
Chẳng biết tại sao sắc mặt của hắn bình tĩnh khác thường, hắn xoay người sang hướng khác đi nhanh về hướng loạn thạch. Bên cạnh dòng nước đang chảy quanh những loạn thạch, hắn đã tìm được Lăng Xuân Nê đang hôn mê bất tỉnh.
Hắn nhanh chóng ôm lấy nàng, đặt nàng vào trong ngực mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy lòng mình như thế mà trở nên an tĩnh, dường như trên thế giới này mọi sự đều đã hoàn thành, chẳng còn gì phải lo lắng nữa. Hắn ôm chặt nữ tử, khẽ hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó ngồi xuống đất chầm chậm khép mắt mặc cho những tiếng nổ như sét trên đỉnh đầu, Thiên Băng Địa Liệt, hồng thủy lớn sóng phô thiên cái địa nhắm hắn vọt tới.
"Oành!"
Sau một khắc, thế giới một mảnh hắc ám.
Hết thảy quy về tĩnh lặng.
Hắn nhìn rất lâu thân thể Lăng Xuân Nê đang co ro dưới đất, lặng yên khẽ nở một nụ cười. Sau đó di chuyển ánh mắt cứng rắn khỏi thân thể nàng hướng về mảng trời quỷ dị kia. Chẳng nói một lời mà lặng lẽ siết chặt cổ kiếm trong tay.
Từng đạo bạch sắc quang mang nhu hòa nổi lên như hỏa diễm trắng muốt bao bọc lấy thân thể hắn. Giữa thiên địa đột nhiên nghe thanh âm bình tĩnh của Thẩm Thạch truyền đến từ trong đoàn bạch hỏa:
"Xem ra ngươi tựa hồ chẳng sợ cái Khai Thiên Phủ kia, nhưng trái lại thì rất sợ chuôi cổ kiếm này. "
Giữa thiên địa chợt trở nên im lặng.
Sau một lúc lâu, thanh âm kia bỗng cười: "A, ngươi nghĩ như vậy sao?"
Thẩm Thạch nhìn lên bầu trời đáp: "Có người từng nói cho ta biết, một vạn năm trước chính chỗ này là nơi thanh cổ kiếm này cắm ngập tim ngươi khiến ngươi lại ngủ say lần nữa khi chuẩn bị thức tỉnh. Đến nay ngươi thật sự là không thể nào chịu thêm một kiếm nữa tổn thương."
Giữa không trung thanh âm kia bỗng nhiên chuyển thành lăng lệ ác liệt, như Kinh Lôi vang vọng: "Là ai! Là ai to gan dám nói như thế?"
Thẩm Thạch chậm rãi lắc đầu nói: "Có cái thanh âm thủy chung vẫn mãi lẩn quẩn trong đầu của ta."
Thanh âm kia chợt lặng xuống sau đó chậm rãi nói: "Xem ta là địch đối với ngươi cũng chẳng có lợi gì."
Thẩm Thạch hít sâu một hơi không nói gì.
Thanh âm kia tựa hồ bỗng nhiên rủ rỉ nói, dường như muốn dụ hoặc hắn: "Cần gì chứ, ngươi đối địch với ta đến một lần cũng căn bản chẳng có phần thắng, thậm chí lại chẳng có lợi lộc gì, ngươi cố sức không giao hảo để làm cái gì? Lui một bước a, chỉ cần lui một bước ta liền ban cho ngươi vô tận vinh hoa phú quý, ngoài ra còn có nữ tử ngươi yêu mến nhất nữa, thậm chí ta còn có thể cho người sinh mệnh vĩnh hằng, vĩnh viễn bất diệt trong cái thế giới này."
"Người sống lấy không phải đều vì những sự tình này sao?" Thanh âm kia trầm thấp thuyết giáo.
Thẩm Thạch giữ im lặng, sắc mặt khẽ giãn ra đôi chút.
Thanh âm kia chờ trong giây lát lại nói: "Hơn nữa cứ coi như ngươi nhất định phải là địch với ta, thế nhưng ngươi tìm được ta sao? Ngươi cầm trong tay cổ kiếm xác thực rất cường đại, nhưng ngươi đi đâu tìm cho ra chân thân của ta được, làm sao có thể làm bị thương ta đây? Hay vẫn là nói, ngươi cũng ngu xuẩn như con ác quỷ không gì sánh được kia, cứ cho rằng trái tim đó thực sự là trái tim của ta sao? "
Thẩm Thạch hạ tầm mắt nhìn thoáng qua khỏa tim bị Khai Thiên Phủ chém thành hai nửa, rồi lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, trong mắt hiện lên một tia lo âu.
Thanh âm kia lập tức đề cao một ít, dường như thấy được hi vọng, lại phát ra một tiếng cười ôn hòa nói: "Hơn nữa, còn có một bí mật, ta nghĩ ngươi vẫn còn chưa biết a?"
"Bí mật gì?" Thẩm Thạch hỏi.
"Năm đó sau cuộc chiến chúng Thần, thân thể của ta chia năm xẻ bày, hóa thành vô tận đại địa núi cao, trong đó trái tim của ta đã rơi xuống Thanh Long Sơn này. Trải qua ngàn vạn năm, mảnh đại địa này đã sớm hòa cùng ta làm một, nếu đúng như ngươi vọng tưởng có thể giết ta, như vậy kết quả chính là ngay tức thì mảnh đại địa này cũng sẽ sụp đổ, hậu quả như thế nào ngươi muốn nghĩ qua chứ?"
Thẩm Thạch chợt như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Ngươi đã nghĩ tới!" Thanh âm kia cười ha hả, cười đến toàn bộ Thiên Địa rung lắc đong đưa, "Lòng ta mà chết, hậu quả trực tiếp nhất chính là khối đại địa này như băng sơn địa liệt, tòa Thiên Hồng Thành cùng Thanh Long sơn mạch trên đầu này đều sẽ hoàn toàn sụp đổ, sau đó chìm vào biển rộng vô biên !"
"Bên trong tòa Đô thành đằng kia có hàng tỉ đồng bào của ngươi, ngươi làm như vậy thật sự có đáng giá không?"
"Ngươi giết ta cũng như ngươi tự tay giết vô số đồng bào nhân tộc của ngươi. Không những tự tay ngươi đẩy họ xuống Thâm Uyên mà còn đem cả tòa vạn cổ danh đô sinh cơ trùng trùng hủy diệt. Phải trả một cái giá lớn như thế ngươi vẫn muốn tự tay giết ta chứ? "
"Cái giá này quá lớn, ngươi cảm thấy có đáng không?"
Thanh âm kia ầm vang như lôi như ngục, vang dội bên tai Thẩm Thạch, dường như muốn xé toang thân thể hắn.
Cái giá này quá lớn, thật sự có đáng không?
Thẩm Thạch không biết, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ qua chuyện này. Hắn không muốn gạt bỏ quyết định nhưng cũng không thể làm ngơ với tương lai vận mệnh của bao nhiêu người như thế. Nhưng sự thật lại một lần nữa bày ra trước mắt hắn.
"Để xuống đi, chỉ cần buống thanh kiếm này thì mọi thứ đều trở nên tốt cả. Ngươi có thể dễ dàng mà trải qua cả đời không lo tuế nguyệt bên người mình yêu thương. Tại sao phải khổ cực cứ mãi đấu tranh trong tuyệt vọng như vậy? "
"Hay vẫn là để xuống đi ..."
Cái thanh âm kia thủy chung không ngừng mà cứ vang vang bên tai Thẩm Thạch, dụ hoặc lấy hắn.
Thẩm Thạch cô độc đứng giữa thiên địa, nhìn cảnh sắc đất trời tận thế, chỉ có ánh sáng nhạt màu trắng nhu hòa phát ra từ cổ kiếm là vẫn còn bồi bạn, chống cự lấy gió mưa.
Hắn đứng lặng yên thật lâu. Sắc mặt biến ảo từ thống khổ sang các loại thấn sắc phức tạp, dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn dường như nhớ ra điều gì đó lại giống như quên mất điều gì. Nhưng cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh thiên khung.
Hắn mở miệng nói:
"Nói như vậy một vạn năm trước ngươi nhất định cũng đã nói một lần a. Như vậy vì cái gì người kia cũng không để ý tới những lời hứa hẹn của ngươi, mà lại lựa chọn là đâm ngươi một kiếm?"
Trên bầu trời gió cuốn mây trôi, giờ khắc này vẫn vô cùng im ắng.
"Hắn không tin ngươi." Thẩm Thạch bình tĩnh nói, "Hơn nữa so với những thứ đồ vật người đồng ý cho hắn, ta nghĩ người kia có lẽ cũng giống như ta, đều cảm thấy có một loại còn trọng yếu hơn những thứ đồ vật kia."
Cái thanh âm kia bỗng nhiên hỏi: "Là cái gì?"
"Tự do!"
Thẩm Thạch nhìn đám mây trên trời, nở nụ cười: "Chúng ta không muốn, cũng không cần một chủ nhân áp đảo trên đầu chúng ta, dù cho trong truyền thuyết là người sáng lập ra chủng tộc này. Chúng ta không muốn tiếp tục làm đầy tớ của ngươi một lần nữa, dù cho có được cái gọi là Vô thượng vinh quang cùng vinh hoa phú quý."
"Ta không muốn những thứ ấy."
Cuối cùng Thẩm Thạch đã nói ra suy nghĩ của mình.
Thanh âm kia trầm mặc một hồi sau đó ù ù mà nở nụ cười như thể cuối cùng cũng đã triệt để mất đi kiên nhẫn quát: "Vậy ngươi liền đi chết đi. Ngươi vọng tưởng tìm được tim của ta, vọng tưởng khí thần, kết quả cũng sẽ như con ác quỷ kia, hóa thành tro bụi..."
Lời còn chưa dứt, trong lúc đó Thẩm Thạch đột nhiên nhảy dựng lên, hắn chẳng xuất kiếm lên trời, cũng chẳng đâm cổ kiếm về những cái xúc tu màu đen, càng không bổ về phía hải mảnh trái tim đã vỡ kia.
Bạch sắc quang mang chiếu sáng thân ảnh của hắn. Thình lình giữa không trung, chuôi cổ kiếm tản mát ánh sáng chói lọi không gì sánh kịp, chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Thẩm Thạch mang theo cổ kiếm lộn nhào xuống dưới, mang theo thần tình liều lĩnh điên cuồng, một kiếm đâm vào đại địa dưới chân hắn, mà cũng có lẽ dưới chân hắn chính là sơn mạch của ngọn núi này.
Thiên Địa dừng lại. Tất cả gió, mây, ánh sáng đều như hôn ám; tất cả âm thanh dường như dừng lại.
Sau đó Thiên Địa đột nhiên tối đen, cuối cùng chỉ còn lại một màu trắng sáng ngời bay thẳng đến chân trời.
Bên trong tĩnh lặng có một hồi tiếng tim đập truyền đến. Nơi bạch quang soi rọi đến đột nhiên tràn đầy mùi máu tươi. Cả tòa đại sơn đột nhiên bắt đầu nhúc nhích, phát ra âm thanh phanh phanh giống như là,
Một quả tim đang đập.
Sau đó ánh sáng màu trắng phá tan hết thảy hắc ám, có tiếng kêu gào thống khổ tuyệt vọng từ xa truyền đến mang theo đầy nguyền rủa thóa mạ vang vọng giữa Hắc Ám và Quang Minh.
Nhưng hết thảy đều đã chậm.
Bạch quang nóng rực đâm xuyên qua hết thảy. Vạn trượng quang mang lập tức chui vào sâu bên trong tòa cự sơn. Sau đó bên trong quang mang, cả tòa đại sơn đột nhiên hiện ra nguyên hình, đó là một quả tim lớn vô cùng. Khó có thể nào tưởng tượng ra được quả tim lại lớn đến như thế.
Một khắc sau, vô số quang mang rực sáng bắn xuyên qua những khe hở lao ra từ trong lòng quả tim cực lớn kia. Vô vàn khối vụn rơi xuống, đại địa điên cuồng run rẩy dường như đang khóc, cũng dường như là đang trải qua tuyệt vọng cuối cùng.
Nương theo một tiếng ầm vang cuối cùng, bạch quang đã hủy diệt hết thảy mọi thứ.
Sơn mạch ngọn núi kia như một quả tim cực lớn ầm ầm vỡ vụn hóa thành tro bụi.
Ngay sau đó cả phiến thiên địa chẳng những không yên tĩnh lại mà càng ngày càng rung động kịch liệt. Trên bầu trời rơi xuống một giọt nước, ngay sau đó là một trận mưa to, âm thanh như sấm sét, vô số nước trên bầu trời trút xuống cùng với vô vàn nham thạch vỡ vụn cực lớn.
Thẩm Thạch đứng trên mặt đất ngửa đầu nhìn khung cảnh tận thế đàng xa, xuyên qua bạch sắc quang mang, hắn thấy được đoạn cuối của bầu trời thuộc về thế giới dưới lòng đất này, nó xuất hiện vô số khe hở, nước vô cùng vô tận ầm ầm lao xuống.
Hắn chợt nghĩ tới điều gì, có lẽ cái thế giới này căn bản chính là bên dưới mặt biển bên ngoài Thiên Hồng Thành, chỗ đó cùng Thương Hải tương liên, như vậy chính là đại dương mênh mông vô biên vô hạn. Lúc này đây Thiên Băng Địa Liệt, toàn bộ nước biển chảy ngược vào trong chẳng khác nào là ngày tận thế.
Chẳng biết tại sao sắc mặt của hắn bình tĩnh khác thường, hắn xoay người sang hướng khác đi nhanh về hướng loạn thạch. Bên cạnh dòng nước đang chảy quanh những loạn thạch, hắn đã tìm được Lăng Xuân Nê đang hôn mê bất tỉnh.
Hắn nhanh chóng ôm lấy nàng, đặt nàng vào trong ngực mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy lòng mình như thế mà trở nên an tĩnh, dường như trên thế giới này mọi sự đều đã hoàn thành, chẳng còn gì phải lo lắng nữa. Hắn ôm chặt nữ tử, khẽ hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó ngồi xuống đất chầm chậm khép mắt mặc cho những tiếng nổ như sét trên đỉnh đầu, Thiên Băng Địa Liệt, hồng thủy lớn sóng phô thiên cái địa nhắm hắn vọt tới.
"Oành!"
Sau một khắc, thế giới một mảnh hắc ám.
Hết thảy quy về tĩnh lặng.
/866
|