Mưa phùn như trút, cây cỏ xanh mướt mà ướt át, từng giọt nước long lanh trượt từ trên cành lá xuống đất tí tách. Gió nhẹ lướt qua mang theo hơi sương mờ mịt, con đường này cũng giống như cuộc đời khúc chiết, làm cho người ta nhìn mãi cũng không phân biệt được phương hướng gì.
Gương mặt của nữ tử kia lúc đầu có hơi mơ hồ, nhưng rồi càng lúc càng rõ ràng, rơi vào mắt Thẩm Thạch là một vẻ xinh đẹp yêu mị giữa trời mưa phùn gió nhẹ, rừng sâu thê lương. Một khắc này, trong lòng Thẩm Thạch có chút hoài nghi liệu trên đời này có thật là có thần tồn tại hay không, để cho hắn ở nơi rừng thiêng nước độc này, vào đúng lúc này, gặp lại Ngọc Lâm.
Đúng vậy, dù thời gian đã qua rất lâu nhưng hắn vẫn nhớ rõ bộ dáng của Ngọc Lâm ngày đó.
Dường như thời gian bao năm qua không hề để lại được chút dấu tích nào trên gương mặt xinh đẹp kia.
Nhưng dù dung mạo có làm người ta mê mẩn thì Thẩm Thạch cũng không bao giờ quên thân phận của nàng ta. Nàng là tộc trưởng của một trong những bộ tộc cường đại nhất ở Yêu giới, bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu.
Người của yêu giới hiện tại lại xuất hiện ở Sa La giới, chuyện này có nghĩa là gì đây? Trong nháy mắt Thẩm Thạch cảm giác toàn thân cũng phát lạnh.
Đứng trên thảo nguyên, cách nhau một quãng, một nam một nữ đối mắt một hồi, không có ai lên tiếng nói chuyện, chỉ có mưa phùn giăng mắc khắp không gian làm cho xung quanh càng thêm lạnh lẽo, âm trầm.
Sau đó, nữ tử kia nhíu mày, ngước mắt nhìn kỹ Thẩm Thạch một lần nữa rồi mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc, khẩu khí có vài phần nghi hoặc và bất ngờ, nói:
“Thạch Đầu?”
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy yết hầu khô lại. Ngọc Lâm trong trí nhớ của hắn vẫn y như thế, vẫn thông minh tháo vát, dù không gặp nhau lâu như thế mà nàng vẫn có thể nhận ra hắn.
Thẩm Thạch không biết trả lời thế nào mới tốt, vẫn cứ duy trì im lặng, lông mày chỉ hơi nhăn lại nhìn nàng. Ngọc Lâm thấy vẻ mặt đó của hắn thì lông mày càng nhíu chặt, sắc mặt lạnh hơn vài phần. Nàng lâm vào trầm tư một chút, sau đó bỗng nhiên cất bước đi tới.
Nàng bước trên cỏ xanh như đi trêm thảm mềm, Thẩm Thạch cứ nhìn chằm chằm vào thân thể yểu điệu kia, chợt nhớ năm đó khi hắn rời khỏi Yêu giới thì thực lực của nàng đã rất mạnh rồi. Mà thân hình cực lớn của nàng khi đó chính là ấn tượng khủng bố nhất mà đến giờ hắn vẫn không thể nào quên được.
Hiện tại xem ra, nếu năm đó Ngọc Lâm ở trạng thái mạnh nhất thì khi nàng kích hoạt huyết mạch yêu thú của mình, e là có thể đấu với tu sĩ Nguyên Đan cảnh của Nhân tộc một trận long trời lở đất. Thực lực của yêu tộc khi so sánh với tu sĩ cùng cảnh giới luôn mạnh hơn một phần.
Một Xà Yêu cường đại như thế nhìn bề ngoài lại chỉ như một nữ tử nhu nhược yếu đuối, Thẩm Thạch cứ lặng yên nhìn nàng tới gần, cũng không dám tùy tiện di động.
Ngọc Lâm đi tới cách Thẩm Thạch hai trượng rồi dừng lại, lẳng lặng đánh giá hắn, hồi lâu về sau mới lại nói tiếp:
“Nhìn trang phục này của ngươi, chắc không phải người của tộc Quỷ Vu đúng không?”
Thẩm Thạch yên lặng một lúc, sau đó khẽ gật đầu.
Khóe miệng Ngọc Lâm hơi nhếch một cái, trong đôi mắt rắn xinh đẹp lộ ra vẻ phức tạp, lại nói: “Ngươi từng đến Yêu giới, với dáng vẻ này của ngươi, nếu không phải người của Quỷ Vu tộc, vậy ngươi là… Nhân tộc?”
Lần này Thẩm Thạch im lặng càng lâu, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu thừa nhận: “Đúng!”
Ngọc Lâm cũng không lập tức giết người, cũng không lập tức trở mặt, thậm chí phản ứng của nàng còn trở nên ôn hòa hơn. Nàng yên lặng nhìn hắn chăm chú một hồi, sau lại bình thản hỏi tiếp: “Vậy ngươi có thể cho ta biết, năm đó làm cách nào mà ngươi tới được Yêu giới không?”
“Chẳng lẽ ngươi cũng đi qua pháp trận ở sau lưng ta, từ Phi Hồng giới tiến vào hay sao?” Nàng như nhớ ra cái gì, lại hỏi thêm một câu khác.
Thẩm Thạch im lặng hồi lâu sau mới đáp: “Không phải. Năm đó ta vô tình phát hiện một tòa Kim Thai Thạch pháp trận, sau khi khởi động thì bị đưa tới Yêu giới.”
Ngọc Lâm nhíu mày, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thần sắc thoạt nhìn hòa hoãn hơn không ít, lại như nói một mình: “Nói như vậy cũng có nghĩa là còn có đường sang.” Nói xong, nàng lại nở một nụ cười rồi tiếp: “Không thể tưởng tượng được trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế xảy ra.”
Thẩm Thạch nhìn vào mắt nàng, đáp: “Đúng vậy.”
Ngọc Lâm lại nhìn hắn: “Ngươi đang ở đây mà phải sang Yêu giới sống ba năm, thật đúng là khổ cho ngươi rồi.”
“Không dám. Nhờ có tộc trưởng bảo vệ nên tại hạ mới may mắn còn sống, giữ được cái mạng này.”
Ngọc Lâm cười cười rồi đột nhiên gương mặt chuyển sang lạnh lùng, nói: “Ý của ngươi là châm chọc ta có mắt không tròng, bị ngươi lừa bịp bao năm sao?”
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, chậm rãi lui về sau một bước rồi đáp: “Ta không hề có ý này…”
Lời còn chưa dứt thì trước mắt đã hoa lên, trong lòng Thẩm Thạch chấn động, ngay lập tức trong tay cũng bắn ra hỏa cầu nóng bỏng, còn mình thì nhảy sang bên cạnh.
“Bùng!” Hỏa cầu nổ mạnh trong không trung, một cỗ kình phong mạnh mẽ nện vào chỗ Thẩm Thạch vừa đứng, vô số bùn đất và cây cỏ bắn lên tung tóe, lại bị vô số giọt mưa rơi xuống khiến cho nơi đó trở thành một bức tường cỏ màu xanh chắn ngay trước người hắn.
Thẩm Thạch nhanh chóng lui về sau, trong tay lại có thêm phù lục, nhưng còn chưa đợi hắn phóng ra ngoài thì tường cỏ lại bắn tung lên, một thân ảnh lao tới như thiểm điện. Một bàn tay trắng nõn nà xuất hiện ngay trước mắt, định đánh lên ngực hắn.
“Phừng!” Một bức tường lửa đột nhiên xuất hiện, ngăn trước ngực hắn một xích. Hỏa diễm cuồng mãnh bốc lên làm cho Ngọc Lâm đang đuổi theo cũng phải rụt lại một chút.
Thừa dịp Ngọc Lâm giật mình, Thẩm Thạch lại lập tức tránh đi, lùi về sau thêm vài bước để kéo giãn khoảng cách, đồng thời hít sâu vào một hơi.
Đối thủ rất mạnh, nhưng hắn cũng không còn là gã tu sĩ nhân tộc nhỏ yếu ngày xưa nữa rồi.
Linh lực mạnh mẽ lưu chuyển quanh thân, linh lực của Âm Dương Chú tràn vào khiếu huyệt giữa lông mày hắn, tay phải hắn vươn lên, cách không ấn xuống nữ tử kia.
Không khí xung quanh hắn như run rẩy, sóng khí vô hình vặn vẹo quanh thân, lực lượng ngũ hành trong thiên địa cũng bị linh lực của Âm Dương Chú hấp dẫn và giam cầm, ngưng kết ra những phù văn kỳ diệu và tràn đầy uy lực. Đám phù văn chậm rãi nhúc nhích, phát ra tiếng vang như tiếng trái tim đập trong lồng ngực.
“Thùng… Thùng… Thùng… Thùng…”
Ngọc Lâm dừng lại, nhìn về nam tử đang bày thế trận ở đối diện mình, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Gương mặt của nữ tử kia lúc đầu có hơi mơ hồ, nhưng rồi càng lúc càng rõ ràng, rơi vào mắt Thẩm Thạch là một vẻ xinh đẹp yêu mị giữa trời mưa phùn gió nhẹ, rừng sâu thê lương. Một khắc này, trong lòng Thẩm Thạch có chút hoài nghi liệu trên đời này có thật là có thần tồn tại hay không, để cho hắn ở nơi rừng thiêng nước độc này, vào đúng lúc này, gặp lại Ngọc Lâm.
Đúng vậy, dù thời gian đã qua rất lâu nhưng hắn vẫn nhớ rõ bộ dáng của Ngọc Lâm ngày đó.
Dường như thời gian bao năm qua không hề để lại được chút dấu tích nào trên gương mặt xinh đẹp kia.
Nhưng dù dung mạo có làm người ta mê mẩn thì Thẩm Thạch cũng không bao giờ quên thân phận của nàng ta. Nàng là tộc trưởng của một trong những bộ tộc cường đại nhất ở Yêu giới, bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu.
Người của yêu giới hiện tại lại xuất hiện ở Sa La giới, chuyện này có nghĩa là gì đây? Trong nháy mắt Thẩm Thạch cảm giác toàn thân cũng phát lạnh.
Đứng trên thảo nguyên, cách nhau một quãng, một nam một nữ đối mắt một hồi, không có ai lên tiếng nói chuyện, chỉ có mưa phùn giăng mắc khắp không gian làm cho xung quanh càng thêm lạnh lẽo, âm trầm.
Sau đó, nữ tử kia nhíu mày, ngước mắt nhìn kỹ Thẩm Thạch một lần nữa rồi mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc, khẩu khí có vài phần nghi hoặc và bất ngờ, nói:
“Thạch Đầu?”
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy yết hầu khô lại. Ngọc Lâm trong trí nhớ của hắn vẫn y như thế, vẫn thông minh tháo vát, dù không gặp nhau lâu như thế mà nàng vẫn có thể nhận ra hắn.
Thẩm Thạch không biết trả lời thế nào mới tốt, vẫn cứ duy trì im lặng, lông mày chỉ hơi nhăn lại nhìn nàng. Ngọc Lâm thấy vẻ mặt đó của hắn thì lông mày càng nhíu chặt, sắc mặt lạnh hơn vài phần. Nàng lâm vào trầm tư một chút, sau đó bỗng nhiên cất bước đi tới.
Nàng bước trên cỏ xanh như đi trêm thảm mềm, Thẩm Thạch cứ nhìn chằm chằm vào thân thể yểu điệu kia, chợt nhớ năm đó khi hắn rời khỏi Yêu giới thì thực lực của nàng đã rất mạnh rồi. Mà thân hình cực lớn của nàng khi đó chính là ấn tượng khủng bố nhất mà đến giờ hắn vẫn không thể nào quên được.
Hiện tại xem ra, nếu năm đó Ngọc Lâm ở trạng thái mạnh nhất thì khi nàng kích hoạt huyết mạch yêu thú của mình, e là có thể đấu với tu sĩ Nguyên Đan cảnh của Nhân tộc một trận long trời lở đất. Thực lực của yêu tộc khi so sánh với tu sĩ cùng cảnh giới luôn mạnh hơn một phần.
Một Xà Yêu cường đại như thế nhìn bề ngoài lại chỉ như một nữ tử nhu nhược yếu đuối, Thẩm Thạch cứ lặng yên nhìn nàng tới gần, cũng không dám tùy tiện di động.
Ngọc Lâm đi tới cách Thẩm Thạch hai trượng rồi dừng lại, lẳng lặng đánh giá hắn, hồi lâu về sau mới lại nói tiếp:
“Nhìn trang phục này của ngươi, chắc không phải người của tộc Quỷ Vu đúng không?”
Thẩm Thạch yên lặng một lúc, sau đó khẽ gật đầu.
Khóe miệng Ngọc Lâm hơi nhếch một cái, trong đôi mắt rắn xinh đẹp lộ ra vẻ phức tạp, lại nói: “Ngươi từng đến Yêu giới, với dáng vẻ này của ngươi, nếu không phải người của Quỷ Vu tộc, vậy ngươi là… Nhân tộc?”
Lần này Thẩm Thạch im lặng càng lâu, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu thừa nhận: “Đúng!”
Ngọc Lâm cũng không lập tức giết người, cũng không lập tức trở mặt, thậm chí phản ứng của nàng còn trở nên ôn hòa hơn. Nàng yên lặng nhìn hắn chăm chú một hồi, sau lại bình thản hỏi tiếp: “Vậy ngươi có thể cho ta biết, năm đó làm cách nào mà ngươi tới được Yêu giới không?”
“Chẳng lẽ ngươi cũng đi qua pháp trận ở sau lưng ta, từ Phi Hồng giới tiến vào hay sao?” Nàng như nhớ ra cái gì, lại hỏi thêm một câu khác.
Thẩm Thạch im lặng hồi lâu sau mới đáp: “Không phải. Năm đó ta vô tình phát hiện một tòa Kim Thai Thạch pháp trận, sau khi khởi động thì bị đưa tới Yêu giới.”
Ngọc Lâm nhíu mày, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thần sắc thoạt nhìn hòa hoãn hơn không ít, lại như nói một mình: “Nói như vậy cũng có nghĩa là còn có đường sang.” Nói xong, nàng lại nở một nụ cười rồi tiếp: “Không thể tưởng tượng được trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế xảy ra.”
Thẩm Thạch nhìn vào mắt nàng, đáp: “Đúng vậy.”
Ngọc Lâm lại nhìn hắn: “Ngươi đang ở đây mà phải sang Yêu giới sống ba năm, thật đúng là khổ cho ngươi rồi.”
“Không dám. Nhờ có tộc trưởng bảo vệ nên tại hạ mới may mắn còn sống, giữ được cái mạng này.”
Ngọc Lâm cười cười rồi đột nhiên gương mặt chuyển sang lạnh lùng, nói: “Ý của ngươi là châm chọc ta có mắt không tròng, bị ngươi lừa bịp bao năm sao?”
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, chậm rãi lui về sau một bước rồi đáp: “Ta không hề có ý này…”
Lời còn chưa dứt thì trước mắt đã hoa lên, trong lòng Thẩm Thạch chấn động, ngay lập tức trong tay cũng bắn ra hỏa cầu nóng bỏng, còn mình thì nhảy sang bên cạnh.
“Bùng!” Hỏa cầu nổ mạnh trong không trung, một cỗ kình phong mạnh mẽ nện vào chỗ Thẩm Thạch vừa đứng, vô số bùn đất và cây cỏ bắn lên tung tóe, lại bị vô số giọt mưa rơi xuống khiến cho nơi đó trở thành một bức tường cỏ màu xanh chắn ngay trước người hắn.
Thẩm Thạch nhanh chóng lui về sau, trong tay lại có thêm phù lục, nhưng còn chưa đợi hắn phóng ra ngoài thì tường cỏ lại bắn tung lên, một thân ảnh lao tới như thiểm điện. Một bàn tay trắng nõn nà xuất hiện ngay trước mắt, định đánh lên ngực hắn.
“Phừng!” Một bức tường lửa đột nhiên xuất hiện, ngăn trước ngực hắn một xích. Hỏa diễm cuồng mãnh bốc lên làm cho Ngọc Lâm đang đuổi theo cũng phải rụt lại một chút.
Thừa dịp Ngọc Lâm giật mình, Thẩm Thạch lại lập tức tránh đi, lùi về sau thêm vài bước để kéo giãn khoảng cách, đồng thời hít sâu vào một hơi.
Đối thủ rất mạnh, nhưng hắn cũng không còn là gã tu sĩ nhân tộc nhỏ yếu ngày xưa nữa rồi.
Linh lực mạnh mẽ lưu chuyển quanh thân, linh lực của Âm Dương Chú tràn vào khiếu huyệt giữa lông mày hắn, tay phải hắn vươn lên, cách không ấn xuống nữ tử kia.
Không khí xung quanh hắn như run rẩy, sóng khí vô hình vặn vẹo quanh thân, lực lượng ngũ hành trong thiên địa cũng bị linh lực của Âm Dương Chú hấp dẫn và giam cầm, ngưng kết ra những phù văn kỳ diệu và tràn đầy uy lực. Đám phù văn chậm rãi nhúc nhích, phát ra tiếng vang như tiếng trái tim đập trong lồng ngực.
“Thùng… Thùng… Thùng… Thùng…”
Ngọc Lâm dừng lại, nhìn về nam tử đang bày thế trận ở đối diện mình, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.
/866
|