Thiên Hồng Thành lớn như vậy, phồn hoa ồn ào náo động là nơi hội tụ tinh hoa thiên hạ, mỹ tửu tự nhiên càng nhiều vô số. Bất quá đối với Thẩm Thạch mà nói, muốn đi đến đỉnh Trường Thành ngắm trăng uống rượu, đương nhiên chỉ có thể đi mua một loại rượu ở một nơi
Lúc trước Lăng Xuân Nê thích nhất là Trúc Diệp Thanh.
Hẻm nhỏ vẫn thanh tĩnh như trước, cửa sổ cũ kỹ ấy tựa như mới hôm qua, hắn xuất ra một ít bạc mua một vò rượu lâu năm, lúc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc trời đã lờ mờ tối, lúc này đã hoàng hôn, thời điểm cuối chiều rồi.
Trong cửa sổ bóng người lạ lẫm nào đó nhìn ra thế giới bên ngoài chẳng mấy quan tâm, nhìn qua Thẩm Thạch rồi lập tức quay sang chỗ khác, nhân thế bao nhiêu tang thương biến hóa, ở cái hẻm nhỏ này, bên cạnh cửa sổ cũ kỹ kia mọi thứ tựa hồ cũng dừng lại. Thế nhưng Thẩm Thạch chỉ là khách qua đường, hắn mua rượu, đứng lại ở nơi an bình này một lúc lâu rồi liền yên lặng mà đi ra ngoài, mang theo con hồ ly kia, đi tới dưới chân Trường Thành.
Tường thành nguy nga, sừng sững, cao ngất không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, gió tuyết phong sương cũng không thể ăn mòn, nó tựa như Thiên Địa, như cánh tay cự nhân to lớn đem tòa thành Thiên Hồng vĩ đại này mà ôm ở trong lòng. Cầu thang dốc đứng, nhưng đối với Thẩm Thạch mà nói, con đường này không tính quá khó đi, con hồ ly sôi nổi luôn theo sát ở bên cạnh của hắn, có vẻ cũng cực kỳ nhẹ nhàng để đi lên.
Hoàng hôn buông xuống, người đi đường ở đây đã thay đổi ít nhiều, tuy nhiên vẫn còn có thể chứng kiến một ít bóng dáng ngẫu nhiên đi qua. Ngắm trăng rằm trên Trường Thành xem như là một danh cảnh ở Thiên Hồng rồi, đối với đại đa số người đến đây mà nói, cả đời này chỉ cần đến thành Thiên Hồng, đều muốn lên đây nhìn ngắm một lần.
Thẩm Thạch vốn có thể đi nhanh hơn, thậm chí nếu như hắn nguyện ý mà nói chỉ cần lấy ra Khuynh Tuyết Kiếm thì hắn liền có thể mang theo hồ ly trực tiếp bay đến đỉnh Trường Thành, nhưng trong buổi tối hôm nay, tâm tình của hắn có vẻ có chút tiêu điều, phiền muộn, miễn cưỡng mà đi, cứ như vậy từng bước mà đi tới.
Hơi lạnh của gió đêm từ đằng xa quét lại, vạt áo có chút phất phới, trong thoáng chốc làm cho người ta có một loại ảo giác sắp sửa bay lên theo gió. Hắn ngẫu nhiên quay đầu lại, liền trông thành Thiên Hồng phồn hoa, ồn ào, náo động, từng ngọn đèn dầu lờ mờ giữa trời chiều bắt đầu được thắp sáng, nhấp nha nhấp nháy, như ánh sao lấp lánh, dần dần sáng lên.
Nhân gian phồn hoa, hồng trần vạn trượng, phảng phất đều chỉ ở trong khoảnh khắc này.
Thẩm Thạch nhẹ nhàng thở ra một hơi trong lồng ngực, quay đầu lại tiếp tục đi lên phía trên, đi lên trên đỉnh Trường Thành rộng lớn bằng phẳng kia. Tường thành cổ xưa, gạch xanh sặc sỡ mà kiên cố, hiện ra ở hắn và hồ ly, hồ ly tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó ở trên trường thành mừng rỡ bắt đầu ra sức chạy nhảy. Gió đêm trên đây so với phía dưới lớn hơn rất nhiều, Thẩm Thạch đi hơi chếch trên tường thành, nhìn ra về phía xa xa, liền thấy ở phương xa là một mảnh biển cả thâm trầm, một vầng trăng tròn sáng ngời đang từ đáy biển chầm chậm nhô lên. Một tràng sợ hãi, thán phục rồi tiếng kêu vui mừng tiếng cười vang lên, đa phần mọi người đến đây đều là để hóng gió, ngắm cảnh a. Thẩm Thạch cũng không có đi quản những người kia, chỉ là dựa vào cạnh tường thành, kinh ngạc mà nhìn qua vầng sáng đó, khí tức thánh khiết của ánh trắng lan toả, nhưng trong mắt hắn vụt qua tia ảm đạm.
Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên xoay người lại, tùy ý ngồi xuống trên Trường Thành, một tay cầm vò rượu một tay tháo ra, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Trúc Diệp Thanh mỹ tửu có vị thanh nhã, thơm ngọt lập tức toả khắp, hương vị lưu lại rất lâu, Thẩm Thạch cảm nhận dư vị tinh tế, tự mình cảm thụ tư vị này, một lát sau, đột nhiên hắn tự mình nở một nụ cười, cầm vò rượu hướng bên cạnh không có ai, đặt rượu xuống, sau đó thấp giọng nói:
"Mời nàng một ngụm, uống đi, là rượu nàng thích nhất đó. . ."
Gió lạnh thổi qua, bên trong vò rượu rượu nhẹ nhàng lay động, im hơi lặng tiếng mà đẩy ra một chút sóng gợn.
Hồ ly ở gần bên chạy một hồi, nhìn nó có vẻ hơi mệt một chút, liền dự định quay đầu lại hướng Thẩm Thạch ở đây mà chạy lại, chỉ là thời điểm này, bỗng nhiên chỉ thấy đằng trước có vài bóng người xuất hiện, bỗng dưng có giọng một nói cô gái hơi kinh ngạc, "Ồ" lên một tiếng, như là có chút kinh hỉ mà nói: "A, con hồ ly này thật đáng yêu."
Âm thanh đó không quá lớn, nhưng mà gần bên này ngoại trừ tiếng gió đêm gần như không có giọng nói hay bóng người nào, cho nên Thẩm Thạch cũng đã nghe thấy. Lông mày hắn nhíu lại một cái, quay đầu nhìn sang, đồng thời trong nội tâm cũng có chút ít bất đắc dĩ, lúc trước hồ ly xuất hiện, một thân da lông tuyết trắng bề ngoài thật sự quá tốt, cho nên thường thường liềeenjlafm cho rất nhiều nữ tu kêu lên kinh ngạc, khi đó lời nói đều là "Thật là xinh đẹp, cực kỳ xinh xắn" các loại; lúc này hắn đã cắt bộ lông hồ ly, gần đây mới vừa vặn dài hơn một chút, xem ra không còn cổ quái như lúc bị hắn cắt tỉa lông, kết quả hồ ly liền bị chú ý, bị người ta gọi là đáng yêu.
Trước kia mang theo con heo đen hành tẩu giang hồ, nào có phiền toái nhiều như vậy, ở thành Thiên Hồng đường phố náo nhiệt nhất thì mười người đi qua lại cũng chẳng ai để mắt đến Tiểu Hắc một cái. Có thể thấy được giữa hai con sủng vật này, chênh lệch bề ngoài thì hồ ly đúng là có thể ném cái con heo đần kia đi xa vạn dặm. . .
Chỉ là hắn vừa quay đầu, liền thấy ở phía trước, cách đó không xa, gần bên tường thành cạnh con hồ ly có bốn người đứng đấy, một thiếu nữ xinh đẹp mặc quần áo màu tím đang nói chuyện, mặt mỉm cười, nhìn hồ ly kia trong hai mắt nàng hiện lên vẻ thương yêu dịu dàng.
Ánh mắt Thẩm Thạch vừa nhìn đến người thiếu nữ này, lập tức khẽ giật mình, khuôn mặt lướt qua một nét kinh ngạc, sau đó chậm rãi đứng lên.
Cô gái kia xem ra cực kỳ yêu thích con hồ ly xinh xắn này, đang cười đùa với nó, vậy mà hồ ly này lại không cho nàng chút mặt mũi nào, nó có chút không kiên nhẫn, trong miệng "Ô ô" kêu lên một tiếng, sau đó xoay người tháo chạy, một đường chạy trở về bên người Thẩm Thạch.
"Ai. . ." Cô gái kia kinh hãi không ngớt, xem ra có chút sốt ruột và lưu luyến, hướng về phía trước đuổi theo vài bước, trong miệng nói, "Đừng chạy a, tiểu hồ ly, ta có đồ ăn ngon. . ."
Lời còn chưa dứt, nàng đã thấy được con hồ ly kia chạy tới phía trước và dừng lại dưới chân một gã nam tử, sau đó cái đuôi quét qua ở bên chân hắn rồi nó ngồi xuống. Thiếu nữ dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lại, đồng thời nói, "Ách, con hồ ly này, là ngươi. . . Ồ, ngươi, ngươi không phải. . ."
Thẩm Thạch nở một nụ cười, đối với thiếu nữ xinh đẹp đang kinh ngạc, sợ hãi lẫn vui mừng, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, Tuyết Ảnh muội muội."
Buổi tối ở thành Thiên Hồng này, trên đỉnh Trường Thành ngẫu nhiên gặp được vị thiếu nữ xinh đẹp, nàng xuất thân từ Hải Châu, là dòng chính của Hứa gia ở Lưu Vân thành, đúng là Hứa Tuyết Ảnh. Lúc này thật sự hắn không muốn gặp người của Lăng Tiêu Tông, nhưng thế sự trùng hợp, hắn than thở trong lòng, nhưng Hứa Tuyết Ảnh từ trước đến nay đối tốt với hắn, ngày thường Lăng Xuân Nê sống nhờ Hứa gia, cũng cực kỳ thân thiết cùng nàng, vô luận như thế nào, Thẩm Thạch cũng không thể làm ngơ với nàng được.
Hiển nhiên Hứa Tuyết khi ở thành Thiên Hồng này, đột nhiên có thể gặp được Thẩm Thạch thì vô cùng kinh hỉ, giờ phút này trăng đã lên cao, lên giữa đỉnh đầu, dưới ánh trăng sáng, thậm chí còn có thể mơ hồ thấy gò má trắng như tuyết của nàng đã hồng lên một chút.
Nàng mỉm cười bước nhanh tới, ánh mắt Thẩm Thạch đảo qua gương mặt nàng, lập tức nhìn về phía sau nàng, lại phát hiện ba người khác đi theo sau lưng Hứa Tuyết Ảnh, bản thân hắn cũng không nhận ra, nhưng mà nhìn quần áo và trang sức, có lẽ đều là người Hứa gia là hộ vệ của Hứa Tuyết Ảnh.
Đôi mắt Hứa Tuyết Ảnh trong trẻo long lanh, lúc này đã không nhìn tới con hồ ly kia rồi, chỉ là nhìn khuôn mặt của Thẩm Thạch, đi đến trước mặt Thẩm Thạch, ở sau lưng nàng có một người Hứa gia nhíu mày, có vẻ muốn ngăn cản, nhưng rất nhanh liền bị người bên cạnh ngăn lại, đồng thời có người khẽ lắc đầu, thoạt nhìn là nhận thức Thẩm Thạch, ý bảo người này không có nguy hiểm.
"Thẩm đại ca, huyh tại sao lại ở chỗ này?"
Hứa Tuyết Ảnh nở nụ cười nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Thẩm Thạch, mỉm cười hỏi, Thẩm Thạch nhún vai, nói: "Đi ngang qua, liền tùy tiện dừng lại thôi."
Hứa Tuyết Ảnh "Ân" một tiếng, cười nói: "Huynh rất lâu rồi không có tới nhà của chúng ta nữa, muội luôn luôn vô cùng. . . Rất lo lắng." Thanh âm của nàng bỗng nhiên nhỏ đi một chút, như là nhớ ra cái gì đó, đôi mắt sáng dịu dàng của nàng nhìn Thẩm Thạch một cái, sau đó thấp giọng nói:
"Thẩm đại ca, huynh. . . Tìm được Xuân Nê tỷ tỷ sao?"
Lúc trước Lăng Xuân Nê thích nhất là Trúc Diệp Thanh.
Hẻm nhỏ vẫn thanh tĩnh như trước, cửa sổ cũ kỹ ấy tựa như mới hôm qua, hắn xuất ra một ít bạc mua một vò rượu lâu năm, lúc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc trời đã lờ mờ tối, lúc này đã hoàng hôn, thời điểm cuối chiều rồi.
Trong cửa sổ bóng người lạ lẫm nào đó nhìn ra thế giới bên ngoài chẳng mấy quan tâm, nhìn qua Thẩm Thạch rồi lập tức quay sang chỗ khác, nhân thế bao nhiêu tang thương biến hóa, ở cái hẻm nhỏ này, bên cạnh cửa sổ cũ kỹ kia mọi thứ tựa hồ cũng dừng lại. Thế nhưng Thẩm Thạch chỉ là khách qua đường, hắn mua rượu, đứng lại ở nơi an bình này một lúc lâu rồi liền yên lặng mà đi ra ngoài, mang theo con hồ ly kia, đi tới dưới chân Trường Thành.
Tường thành nguy nga, sừng sững, cao ngất không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, gió tuyết phong sương cũng không thể ăn mòn, nó tựa như Thiên Địa, như cánh tay cự nhân to lớn đem tòa thành Thiên Hồng vĩ đại này mà ôm ở trong lòng. Cầu thang dốc đứng, nhưng đối với Thẩm Thạch mà nói, con đường này không tính quá khó đi, con hồ ly sôi nổi luôn theo sát ở bên cạnh của hắn, có vẻ cũng cực kỳ nhẹ nhàng để đi lên.
Hoàng hôn buông xuống, người đi đường ở đây đã thay đổi ít nhiều, tuy nhiên vẫn còn có thể chứng kiến một ít bóng dáng ngẫu nhiên đi qua. Ngắm trăng rằm trên Trường Thành xem như là một danh cảnh ở Thiên Hồng rồi, đối với đại đa số người đến đây mà nói, cả đời này chỉ cần đến thành Thiên Hồng, đều muốn lên đây nhìn ngắm một lần.
Thẩm Thạch vốn có thể đi nhanh hơn, thậm chí nếu như hắn nguyện ý mà nói chỉ cần lấy ra Khuynh Tuyết Kiếm thì hắn liền có thể mang theo hồ ly trực tiếp bay đến đỉnh Trường Thành, nhưng trong buổi tối hôm nay, tâm tình của hắn có vẻ có chút tiêu điều, phiền muộn, miễn cưỡng mà đi, cứ như vậy từng bước mà đi tới.
Hơi lạnh của gió đêm từ đằng xa quét lại, vạt áo có chút phất phới, trong thoáng chốc làm cho người ta có một loại ảo giác sắp sửa bay lên theo gió. Hắn ngẫu nhiên quay đầu lại, liền trông thành Thiên Hồng phồn hoa, ồn ào, náo động, từng ngọn đèn dầu lờ mờ giữa trời chiều bắt đầu được thắp sáng, nhấp nha nhấp nháy, như ánh sao lấp lánh, dần dần sáng lên.
Nhân gian phồn hoa, hồng trần vạn trượng, phảng phất đều chỉ ở trong khoảnh khắc này.
Thẩm Thạch nhẹ nhàng thở ra một hơi trong lồng ngực, quay đầu lại tiếp tục đi lên phía trên, đi lên trên đỉnh Trường Thành rộng lớn bằng phẳng kia. Tường thành cổ xưa, gạch xanh sặc sỡ mà kiên cố, hiện ra ở hắn và hồ ly, hồ ly tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó ở trên trường thành mừng rỡ bắt đầu ra sức chạy nhảy. Gió đêm trên đây so với phía dưới lớn hơn rất nhiều, Thẩm Thạch đi hơi chếch trên tường thành, nhìn ra về phía xa xa, liền thấy ở phương xa là một mảnh biển cả thâm trầm, một vầng trăng tròn sáng ngời đang từ đáy biển chầm chậm nhô lên. Một tràng sợ hãi, thán phục rồi tiếng kêu vui mừng tiếng cười vang lên, đa phần mọi người đến đây đều là để hóng gió, ngắm cảnh a. Thẩm Thạch cũng không có đi quản những người kia, chỉ là dựa vào cạnh tường thành, kinh ngạc mà nhìn qua vầng sáng đó, khí tức thánh khiết của ánh trắng lan toả, nhưng trong mắt hắn vụt qua tia ảm đạm.
Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên xoay người lại, tùy ý ngồi xuống trên Trường Thành, một tay cầm vò rượu một tay tháo ra, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Trúc Diệp Thanh mỹ tửu có vị thanh nhã, thơm ngọt lập tức toả khắp, hương vị lưu lại rất lâu, Thẩm Thạch cảm nhận dư vị tinh tế, tự mình cảm thụ tư vị này, một lát sau, đột nhiên hắn tự mình nở một nụ cười, cầm vò rượu hướng bên cạnh không có ai, đặt rượu xuống, sau đó thấp giọng nói:
"Mời nàng một ngụm, uống đi, là rượu nàng thích nhất đó. . ."
Gió lạnh thổi qua, bên trong vò rượu rượu nhẹ nhàng lay động, im hơi lặng tiếng mà đẩy ra một chút sóng gợn.
Hồ ly ở gần bên chạy một hồi, nhìn nó có vẻ hơi mệt một chút, liền dự định quay đầu lại hướng Thẩm Thạch ở đây mà chạy lại, chỉ là thời điểm này, bỗng nhiên chỉ thấy đằng trước có vài bóng người xuất hiện, bỗng dưng có giọng một nói cô gái hơi kinh ngạc, "Ồ" lên một tiếng, như là có chút kinh hỉ mà nói: "A, con hồ ly này thật đáng yêu."
Âm thanh đó không quá lớn, nhưng mà gần bên này ngoại trừ tiếng gió đêm gần như không có giọng nói hay bóng người nào, cho nên Thẩm Thạch cũng đã nghe thấy. Lông mày hắn nhíu lại một cái, quay đầu nhìn sang, đồng thời trong nội tâm cũng có chút ít bất đắc dĩ, lúc trước hồ ly xuất hiện, một thân da lông tuyết trắng bề ngoài thật sự quá tốt, cho nên thường thường liềeenjlafm cho rất nhiều nữ tu kêu lên kinh ngạc, khi đó lời nói đều là "Thật là xinh đẹp, cực kỳ xinh xắn" các loại; lúc này hắn đã cắt bộ lông hồ ly, gần đây mới vừa vặn dài hơn một chút, xem ra không còn cổ quái như lúc bị hắn cắt tỉa lông, kết quả hồ ly liền bị chú ý, bị người ta gọi là đáng yêu.
Trước kia mang theo con heo đen hành tẩu giang hồ, nào có phiền toái nhiều như vậy, ở thành Thiên Hồng đường phố náo nhiệt nhất thì mười người đi qua lại cũng chẳng ai để mắt đến Tiểu Hắc một cái. Có thể thấy được giữa hai con sủng vật này, chênh lệch bề ngoài thì hồ ly đúng là có thể ném cái con heo đần kia đi xa vạn dặm. . .
Chỉ là hắn vừa quay đầu, liền thấy ở phía trước, cách đó không xa, gần bên tường thành cạnh con hồ ly có bốn người đứng đấy, một thiếu nữ xinh đẹp mặc quần áo màu tím đang nói chuyện, mặt mỉm cười, nhìn hồ ly kia trong hai mắt nàng hiện lên vẻ thương yêu dịu dàng.
Ánh mắt Thẩm Thạch vừa nhìn đến người thiếu nữ này, lập tức khẽ giật mình, khuôn mặt lướt qua một nét kinh ngạc, sau đó chậm rãi đứng lên.
Cô gái kia xem ra cực kỳ yêu thích con hồ ly xinh xắn này, đang cười đùa với nó, vậy mà hồ ly này lại không cho nàng chút mặt mũi nào, nó có chút không kiên nhẫn, trong miệng "Ô ô" kêu lên một tiếng, sau đó xoay người tháo chạy, một đường chạy trở về bên người Thẩm Thạch.
"Ai. . ." Cô gái kia kinh hãi không ngớt, xem ra có chút sốt ruột và lưu luyến, hướng về phía trước đuổi theo vài bước, trong miệng nói, "Đừng chạy a, tiểu hồ ly, ta có đồ ăn ngon. . ."
Lời còn chưa dứt, nàng đã thấy được con hồ ly kia chạy tới phía trước và dừng lại dưới chân một gã nam tử, sau đó cái đuôi quét qua ở bên chân hắn rồi nó ngồi xuống. Thiếu nữ dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lại, đồng thời nói, "Ách, con hồ ly này, là ngươi. . . Ồ, ngươi, ngươi không phải. . ."
Thẩm Thạch nở một nụ cười, đối với thiếu nữ xinh đẹp đang kinh ngạc, sợ hãi lẫn vui mừng, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, Tuyết Ảnh muội muội."
Buổi tối ở thành Thiên Hồng này, trên đỉnh Trường Thành ngẫu nhiên gặp được vị thiếu nữ xinh đẹp, nàng xuất thân từ Hải Châu, là dòng chính của Hứa gia ở Lưu Vân thành, đúng là Hứa Tuyết Ảnh. Lúc này thật sự hắn không muốn gặp người của Lăng Tiêu Tông, nhưng thế sự trùng hợp, hắn than thở trong lòng, nhưng Hứa Tuyết Ảnh từ trước đến nay đối tốt với hắn, ngày thường Lăng Xuân Nê sống nhờ Hứa gia, cũng cực kỳ thân thiết cùng nàng, vô luận như thế nào, Thẩm Thạch cũng không thể làm ngơ với nàng được.
Hiển nhiên Hứa Tuyết khi ở thành Thiên Hồng này, đột nhiên có thể gặp được Thẩm Thạch thì vô cùng kinh hỉ, giờ phút này trăng đã lên cao, lên giữa đỉnh đầu, dưới ánh trăng sáng, thậm chí còn có thể mơ hồ thấy gò má trắng như tuyết của nàng đã hồng lên một chút.
Nàng mỉm cười bước nhanh tới, ánh mắt Thẩm Thạch đảo qua gương mặt nàng, lập tức nhìn về phía sau nàng, lại phát hiện ba người khác đi theo sau lưng Hứa Tuyết Ảnh, bản thân hắn cũng không nhận ra, nhưng mà nhìn quần áo và trang sức, có lẽ đều là người Hứa gia là hộ vệ của Hứa Tuyết Ảnh.
Đôi mắt Hứa Tuyết Ảnh trong trẻo long lanh, lúc này đã không nhìn tới con hồ ly kia rồi, chỉ là nhìn khuôn mặt của Thẩm Thạch, đi đến trước mặt Thẩm Thạch, ở sau lưng nàng có một người Hứa gia nhíu mày, có vẻ muốn ngăn cản, nhưng rất nhanh liền bị người bên cạnh ngăn lại, đồng thời có người khẽ lắc đầu, thoạt nhìn là nhận thức Thẩm Thạch, ý bảo người này không có nguy hiểm.
"Thẩm đại ca, huyh tại sao lại ở chỗ này?"
Hứa Tuyết Ảnh nở nụ cười nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Thẩm Thạch, mỉm cười hỏi, Thẩm Thạch nhún vai, nói: "Đi ngang qua, liền tùy tiện dừng lại thôi."
Hứa Tuyết Ảnh "Ân" một tiếng, cười nói: "Huynh rất lâu rồi không có tới nhà của chúng ta nữa, muội luôn luôn vô cùng. . . Rất lo lắng." Thanh âm của nàng bỗng nhiên nhỏ đi một chút, như là nhớ ra cái gì đó, đôi mắt sáng dịu dàng của nàng nhìn Thẩm Thạch một cái, sau đó thấp giọng nói:
"Thẩm đại ca, huynh. . . Tìm được Xuân Nê tỷ tỷ sao?"
/866
|