Cuối cùng Thẩm Thạch vẫn quyết định buông cấm chú thần bí khó lường này, tạm thời sẽ không tu luyện loại pháp thuật cực kỳ tà môn ấy. Tuy rằng với đạo hạnh và thân phận của Hoàng Minh, lão cực kỳ xem nhẹ Ngũ Hành Cao giai thuật pháp nhưng đối với cấm chú này vô cùng xem trọng, có thể tưởng tượng uy lực nhất định rất kinh người, có điều nếu thất bại sẽ lập tức nhận lấy cái chết, đúng là khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Hơn nữa nội tâm Thẩm Thạch còn có nghi ngờ khác.
Tiền bối, chính người có từng tu luyện qua cấm chú này?
Không có.
. . . Cái này là vì sao?
Năm đó ta có nhiều việc đại sự phải làm, thân phận đặc thù, sao có thể vì tu luyện cấm chú này mà mạo hiểm?
A . . .
Thẩm Thạch nhìn lại Hoàng Minh, suy nghĩ một lát sau đó thành khẩn gật gật đầu: “Ta cảm thấy người nói đạo lý vô cùng”
***
Thời gian kế tiếp, Thẩm Thạch ở dưới cung điện Yêu tộc khoảng một tháng. Dưới cung điện này hoàn toàn đoạn tuyệt với nhân thế, mỗi ngày làm bạn với Hoàng Minh, yên tĩnh tu luyện Âm Dương chú do Hoàng Minh truyền thụ.
Cảm giác này, thật giống như trùng sinh vậy.
Hơn mười năm qua ở Lăng Tiêu Tông, từng bước từng bước tu luyện theo một lộ trình, đến hôm nay dường như hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn một con đường nhỏ, tiến lên lại chỉ thấy bóng tối, cũng không biết chờ đợi phía trước là gì.
Đôi khi hắn cũng có chút cảm giác ngẩn ngơ, không biết chính mình có đang lạc lối, mười năm tâm huyết có phải là đã vứt bỏ đi quá tùy hứng, mà tiếp theo còn phải tùy hừng rất nhiều, rất nhiều nữa. Quan trọng nhất là, hắn vẫn còn nhớ cơ hội tiến vào Lăng Tiêu Tông tu luyện là do phụ thân quên mình đánh cược mới có được.
Loại cảm giác này thật kỳ quái, vốn dĩ hắn trong lúc nguy cấp đã quyết đoán đưa ra quyết định không quá mức do dự, nhưng rồi thời gian trôi qua, trong lòng hắn càng nhớ đến nhiều sự tình, thậm chí đôi khi cảm thấy có chút lạnh lẽo, có chút cô tịch, giờ đây hắn càng thêm nhớ đến người cha đã hơn mười năm chưa từng gặp mặt.
Mỗi khi nhớ tới những điều này, cũng chỉ có cảm giác Linh lực trong cơ thể chậm rãi lưu chuyển mới khiến hắn lấy lại được cảm giác ôn hòa.
Thẩm Thạch có thể cảm nhận được, nhờ sự dạy dỗ của Hoàng Minh, so với lần đầu nghe giải thích về Ngũ Hành thuật pháp, thực lực của chính mình đột nhiên tăng lên không ít, cảm giác đó chính hắn có thể cảm nhận được. Hắn cũng rất kính ngưỡng sư phụ Bồ Tư Ý, nhưng có lẽ riêng về Ngũ Hành thuật pháp thì lão đầu so với Hoàng Minh kém hơn không ít.
Có điều đây cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, phải biết rằng nam tử trước mặt năm đó đứng ngang hàng với Nguyên Vấn Thiên, Cơ Vinh Hiên tiếng tăm lừng lẫy trong nhân tộc, làm nên chuyện nghiêng trời lệch đất, tiêu diệt Thiên Yêu Vương Đình.
Tóm lại. cũng không biết do Hoàng Minh chỉ bảo quá xuất sắc, hoặc là bí pháp Yêu tộc Âm Dương chú khi nguyên vẹn vô cùng cường đại, hoàn toàn kích phát thiên phú thuật pháp của Thẩm Thạch, hay là bởi tất cả nguyên nhân, Thẩm Thạch phát hiện kiến giải của mình đối với Ngũ Hành thuật pháp chỉ sau một khoảng thời gian ngắn đã tiến lên một tầng cao mới.
Vẻn vẹn một tháng được Hoàng Minh dạy dỗ, Thẩm Thạch đã học xong hai cái Tứ giai thuật pháp, ba cái Tam giai thuật pháp mới, riêng nhất, nhị giai thuật pháp, Hoàng Minh cơ bản là thấy ngứa mắt, chẳng dạy dỗ gì, chỉ thuận tay chỉnh sửa một chút thuật pháp cấp thấp cho hắn. Thẩm Thạch cũng phát hiện thuật pháp bây giờ so với Hoàng Minh năm xưa không phải là giống nhau, cũng chẳng biết có phải trải qua vạn năm truyền thừa cùng suy thoái, những thuật pháp này đã sinh ra một ít sai lầm.
Trong thời gian Thẩm Thạch điên cuồng hấp thu học tập Ngũ Hành thuật pháp, như bọt biển đói nước mà hướng về Hoàng Minh học hỏi, tại nơi cung điện âm trầm cô tịch nhàm chán sâu trong lòng đất này vẫn còn một kẻ nữa, một con hồ ly an nhàn.
Hồ Ly trụi lông chẳng qua là một dã thú bình thường, cũng không được tính là Yêu thú, nhờ một chút cơ duyên theo Thẩm Thạch mà một đường từ Tuyết Nguyên phương bắc tiến vào nhân gian, hiện tại đã ở tận cung điện của Yêu tộc, cũng coi như là kẻ hiếm thấy trong Tuyết Hồ nhất tộc được mở rộng tầm mắt.
Sau khoảng thời gian kinh hãi ban đầu, hồ ly bắt đầu chậm rãi thích ứng hoàn cảnh Yêu Hoàng Điện này, đại bộ phận bóng tối đã không còn có thể dọa nó như một tháng trước nữa rồi. Trong đoạn thời gian này, Hồ Ly chậm rãi thăm dò tình huống bên trong tòa đại điện, cũng đã biết được mảnh địa phương đen kịt kia chẳng qua là ánh sáng không tới được mà thôi, cũng chẳng có cái quái gì chạy tới chạy lui trong đó.
Cho nên hiện tại Hồ Ly bắt đầu lớn gan, dù sao Thẩm Thạch mỗi ngày đều vội vàng tu luyện không đếm xỉa đến nó, cùng lắm thì khi thức dậy bỏ cho nó mấy miếng thịt khô, nó cũng không thèm để ý, trong đại điện tự đắc vui đùa dạo chơi khắp nơi, ngẫu nhiên nhân lúc Hoàng Minh cùng Thẩm Thạch không chú ý, nó còn tới rất nhiều địa điểm âm u trong đại điện mà vụng trộm đái vào đó, sử dụng phương pháp của dã thú tuyên cáo tòa đại điện này đã là địa bàn của Hồ Ly rồi.
Cho đến hôm nay điều cuối cùng nó không dám là chạy khỏi Yêu Hoàng điện thôi.
Nó cũng đã từng thử đi ra ngoài nhìn quanh một lần, sau đó rất nhanh phát hiện bên ngoài tòa đại điện là một mảnh cung điện khổng lồ dưới mặt đất, trong đường hầm thực sự có quái vật đáng sợ tồn tại, thiếu chút nữa là chén cả nó. Từ đó Hồ Ly chỉ dám thành thành thật thật chạy lăng quăng trong Yêu Hoàng điện. Đại khái là sau khi đi dạo khắp nơi trong đại điện này đã bắt đầu nhàm chán, tính toán thời gian có lẽ đã trôi qua hai mươi sáu ngày.
Hồ Ly phát hiện còn một địa điểm trong Yêu Hoàng điện này nó chưa cẩn thận kiểm tra.
Trong bản năng của con thú, Hồ Ly đã nhận thức toàn bộ đồ vật nơi đây rõ như lòng bàn tay, về phần hai con người cường đại kia, tựa hồ không hề có địch ý với chính mình, cho nên nó rất nhanh đem sự chú ý của mình đến cái địa điểm kỳ quái kia.
Trong đại điện, trên bệ đá đặt một cỗ quan tài.
Ngày đầu tiên khi tới Yêu Hoàng điện, hồ ly trụi lông đã tiếp xúc cỗ quan tài này, rồi nghe thấy động tĩnh quỷ dị đã dọa cho nó sợ mất mật, còn thiếu chết đứng tại chỗ, rồi chạy mất dạng. Cho đến hôm nay lá gan của nó đã chậm rãi lớn lên, nó lại chậm rãi tiến lại gần cỗ quan tài.
Nó đi vòng quanh bệ đá ngửi ngửi lưỡng lự, Hoàng Minh và Thẩm Thạch đang thấp giọng nói chuyện trên một bệ đá khác, mà hầu hết là Hoàng Minh nói . . ., Thẩm Thạch chỉ là cẩn thận lắng nghe, ngẫu nhiên mở miệng hỏi một câu hoặc khẽ gật đầu, trên mặt như có nét vui mừng. Đối với hồ ly, cả ngày dạo chơi, bọn hắn cơ bản là không để ý tới.
Hồ ly liếc hai người bên kia một cái, phát hiện bọn hắn cơ bản không để ý đến nó, lá gan lại lớn hơn một chút, sau đó dò xét tiến về cái quan tài, khi đã vững tin hai người kia không thấy mình, hồ ly do dự một lát, đánh bạo vươn móng vuốt của mình nhẹ nhàng hướng tới chạm vào cỗ quan tài.
Mặt ngoài quan tài lạnh buốt, dường như không có một chút khí tức ôn hòa, lại khiến hồ ly rùng mình một cái, có điều thoạt nhìn, chính là như vậy?
Không có bất kỳ phản ứng gì, càng không có khí tức nguy hiểm.
Hồ ly nghiêng đầu, nhớ tới tình cảnh của mình mấy ngày trước khi lần đầu tiên chạm vào cỗ quan tài, nhịn không được, lại tò mò đưa móng vuốt lên, nhẹ nhàng chạm vào vách tường cứng rắn của cỗ quan tài.
“Xoẹt, xoẹt...” Âm thanh trầm thấp nhỏ đến khó nghe, theo móng vuốt của nó nổi lên, quan tài cực lớn kia thì vẫn đứng sừng sững như núi.
Chung quanh dường như rất yên tĩnh, không hiểu tại sao hồ ly lại có chút khẩn trương, nó vừa định quay đầu nhìn quanh một chút, vừa lúc đó đột nhiên thân thể nó chấn động, phát hiện từ chính móng vuốt của mình truyền đến một hồi run rẩy rất nhỏ.
Là từ vách quan tài kia truyền đến đấy.
“Xoẹt, xoẹt... Xoẹt, xoẹt.”
Có chút thanh âm chấn động, nghe, thật giống như đúc thanh âm vừa rồi nó đánh vào.
Hồ ly ngây ngốc một chút, có kinh ngạc cũng có mơ hồ, một lúc lâu sau, nó bỗng duỗi móng vuốt, nhẹ nhàng gõ một lần nữa vào vách quan tài “Xoẹt, xoẹt”, sau đó cẩn thận nghiêng tai lắng nghe.
Sau một hồi lầu, “Xoẹt, xoẹt... Xoẹt, xoẹt...”, một hồi tiếng vang rất nhỏ như hồi âm, từ vách bên trong quan tài một lần nữa quẩn quanh mà tới, phảng phất như một trò chơi thú vị, cũng muốn đáp lại niềm vui dần theo móng vuốt hồ ly truyền tới.
Hơn nữa nội tâm Thẩm Thạch còn có nghi ngờ khác.
Tiền bối, chính người có từng tu luyện qua cấm chú này?
Không có.
. . . Cái này là vì sao?
Năm đó ta có nhiều việc đại sự phải làm, thân phận đặc thù, sao có thể vì tu luyện cấm chú này mà mạo hiểm?
A . . .
Thẩm Thạch nhìn lại Hoàng Minh, suy nghĩ một lát sau đó thành khẩn gật gật đầu: “Ta cảm thấy người nói đạo lý vô cùng”
***
Thời gian kế tiếp, Thẩm Thạch ở dưới cung điện Yêu tộc khoảng một tháng. Dưới cung điện này hoàn toàn đoạn tuyệt với nhân thế, mỗi ngày làm bạn với Hoàng Minh, yên tĩnh tu luyện Âm Dương chú do Hoàng Minh truyền thụ.
Cảm giác này, thật giống như trùng sinh vậy.
Hơn mười năm qua ở Lăng Tiêu Tông, từng bước từng bước tu luyện theo một lộ trình, đến hôm nay dường như hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn một con đường nhỏ, tiến lên lại chỉ thấy bóng tối, cũng không biết chờ đợi phía trước là gì.
Đôi khi hắn cũng có chút cảm giác ngẩn ngơ, không biết chính mình có đang lạc lối, mười năm tâm huyết có phải là đã vứt bỏ đi quá tùy hứng, mà tiếp theo còn phải tùy hừng rất nhiều, rất nhiều nữa. Quan trọng nhất là, hắn vẫn còn nhớ cơ hội tiến vào Lăng Tiêu Tông tu luyện là do phụ thân quên mình đánh cược mới có được.
Loại cảm giác này thật kỳ quái, vốn dĩ hắn trong lúc nguy cấp đã quyết đoán đưa ra quyết định không quá mức do dự, nhưng rồi thời gian trôi qua, trong lòng hắn càng nhớ đến nhiều sự tình, thậm chí đôi khi cảm thấy có chút lạnh lẽo, có chút cô tịch, giờ đây hắn càng thêm nhớ đến người cha đã hơn mười năm chưa từng gặp mặt.
Mỗi khi nhớ tới những điều này, cũng chỉ có cảm giác Linh lực trong cơ thể chậm rãi lưu chuyển mới khiến hắn lấy lại được cảm giác ôn hòa.
Thẩm Thạch có thể cảm nhận được, nhờ sự dạy dỗ của Hoàng Minh, so với lần đầu nghe giải thích về Ngũ Hành thuật pháp, thực lực của chính mình đột nhiên tăng lên không ít, cảm giác đó chính hắn có thể cảm nhận được. Hắn cũng rất kính ngưỡng sư phụ Bồ Tư Ý, nhưng có lẽ riêng về Ngũ Hành thuật pháp thì lão đầu so với Hoàng Minh kém hơn không ít.
Có điều đây cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, phải biết rằng nam tử trước mặt năm đó đứng ngang hàng với Nguyên Vấn Thiên, Cơ Vinh Hiên tiếng tăm lừng lẫy trong nhân tộc, làm nên chuyện nghiêng trời lệch đất, tiêu diệt Thiên Yêu Vương Đình.
Tóm lại. cũng không biết do Hoàng Minh chỉ bảo quá xuất sắc, hoặc là bí pháp Yêu tộc Âm Dương chú khi nguyên vẹn vô cùng cường đại, hoàn toàn kích phát thiên phú thuật pháp của Thẩm Thạch, hay là bởi tất cả nguyên nhân, Thẩm Thạch phát hiện kiến giải của mình đối với Ngũ Hành thuật pháp chỉ sau một khoảng thời gian ngắn đã tiến lên một tầng cao mới.
Vẻn vẹn một tháng được Hoàng Minh dạy dỗ, Thẩm Thạch đã học xong hai cái Tứ giai thuật pháp, ba cái Tam giai thuật pháp mới, riêng nhất, nhị giai thuật pháp, Hoàng Minh cơ bản là thấy ngứa mắt, chẳng dạy dỗ gì, chỉ thuận tay chỉnh sửa một chút thuật pháp cấp thấp cho hắn. Thẩm Thạch cũng phát hiện thuật pháp bây giờ so với Hoàng Minh năm xưa không phải là giống nhau, cũng chẳng biết có phải trải qua vạn năm truyền thừa cùng suy thoái, những thuật pháp này đã sinh ra một ít sai lầm.
Trong thời gian Thẩm Thạch điên cuồng hấp thu học tập Ngũ Hành thuật pháp, như bọt biển đói nước mà hướng về Hoàng Minh học hỏi, tại nơi cung điện âm trầm cô tịch nhàm chán sâu trong lòng đất này vẫn còn một kẻ nữa, một con hồ ly an nhàn.
Hồ Ly trụi lông chẳng qua là một dã thú bình thường, cũng không được tính là Yêu thú, nhờ một chút cơ duyên theo Thẩm Thạch mà một đường từ Tuyết Nguyên phương bắc tiến vào nhân gian, hiện tại đã ở tận cung điện của Yêu tộc, cũng coi như là kẻ hiếm thấy trong Tuyết Hồ nhất tộc được mở rộng tầm mắt.
Sau khoảng thời gian kinh hãi ban đầu, hồ ly bắt đầu chậm rãi thích ứng hoàn cảnh Yêu Hoàng Điện này, đại bộ phận bóng tối đã không còn có thể dọa nó như một tháng trước nữa rồi. Trong đoạn thời gian này, Hồ Ly chậm rãi thăm dò tình huống bên trong tòa đại điện, cũng đã biết được mảnh địa phương đen kịt kia chẳng qua là ánh sáng không tới được mà thôi, cũng chẳng có cái quái gì chạy tới chạy lui trong đó.
Cho nên hiện tại Hồ Ly bắt đầu lớn gan, dù sao Thẩm Thạch mỗi ngày đều vội vàng tu luyện không đếm xỉa đến nó, cùng lắm thì khi thức dậy bỏ cho nó mấy miếng thịt khô, nó cũng không thèm để ý, trong đại điện tự đắc vui đùa dạo chơi khắp nơi, ngẫu nhiên nhân lúc Hoàng Minh cùng Thẩm Thạch không chú ý, nó còn tới rất nhiều địa điểm âm u trong đại điện mà vụng trộm đái vào đó, sử dụng phương pháp của dã thú tuyên cáo tòa đại điện này đã là địa bàn của Hồ Ly rồi.
Cho đến hôm nay điều cuối cùng nó không dám là chạy khỏi Yêu Hoàng điện thôi.
Nó cũng đã từng thử đi ra ngoài nhìn quanh một lần, sau đó rất nhanh phát hiện bên ngoài tòa đại điện là một mảnh cung điện khổng lồ dưới mặt đất, trong đường hầm thực sự có quái vật đáng sợ tồn tại, thiếu chút nữa là chén cả nó. Từ đó Hồ Ly chỉ dám thành thành thật thật chạy lăng quăng trong Yêu Hoàng điện. Đại khái là sau khi đi dạo khắp nơi trong đại điện này đã bắt đầu nhàm chán, tính toán thời gian có lẽ đã trôi qua hai mươi sáu ngày.
Hồ Ly phát hiện còn một địa điểm trong Yêu Hoàng điện này nó chưa cẩn thận kiểm tra.
Trong bản năng của con thú, Hồ Ly đã nhận thức toàn bộ đồ vật nơi đây rõ như lòng bàn tay, về phần hai con người cường đại kia, tựa hồ không hề có địch ý với chính mình, cho nên nó rất nhanh đem sự chú ý của mình đến cái địa điểm kỳ quái kia.
Trong đại điện, trên bệ đá đặt một cỗ quan tài.
Ngày đầu tiên khi tới Yêu Hoàng điện, hồ ly trụi lông đã tiếp xúc cỗ quan tài này, rồi nghe thấy động tĩnh quỷ dị đã dọa cho nó sợ mất mật, còn thiếu chết đứng tại chỗ, rồi chạy mất dạng. Cho đến hôm nay lá gan của nó đã chậm rãi lớn lên, nó lại chậm rãi tiến lại gần cỗ quan tài.
Nó đi vòng quanh bệ đá ngửi ngửi lưỡng lự, Hoàng Minh và Thẩm Thạch đang thấp giọng nói chuyện trên một bệ đá khác, mà hầu hết là Hoàng Minh nói . . ., Thẩm Thạch chỉ là cẩn thận lắng nghe, ngẫu nhiên mở miệng hỏi một câu hoặc khẽ gật đầu, trên mặt như có nét vui mừng. Đối với hồ ly, cả ngày dạo chơi, bọn hắn cơ bản là không để ý tới.
Hồ ly liếc hai người bên kia một cái, phát hiện bọn hắn cơ bản không để ý đến nó, lá gan lại lớn hơn một chút, sau đó dò xét tiến về cái quan tài, khi đã vững tin hai người kia không thấy mình, hồ ly do dự một lát, đánh bạo vươn móng vuốt của mình nhẹ nhàng hướng tới chạm vào cỗ quan tài.
Mặt ngoài quan tài lạnh buốt, dường như không có một chút khí tức ôn hòa, lại khiến hồ ly rùng mình một cái, có điều thoạt nhìn, chính là như vậy?
Không có bất kỳ phản ứng gì, càng không có khí tức nguy hiểm.
Hồ ly nghiêng đầu, nhớ tới tình cảnh của mình mấy ngày trước khi lần đầu tiên chạm vào cỗ quan tài, nhịn không được, lại tò mò đưa móng vuốt lên, nhẹ nhàng chạm vào vách tường cứng rắn của cỗ quan tài.
“Xoẹt, xoẹt...” Âm thanh trầm thấp nhỏ đến khó nghe, theo móng vuốt của nó nổi lên, quan tài cực lớn kia thì vẫn đứng sừng sững như núi.
Chung quanh dường như rất yên tĩnh, không hiểu tại sao hồ ly lại có chút khẩn trương, nó vừa định quay đầu nhìn quanh một chút, vừa lúc đó đột nhiên thân thể nó chấn động, phát hiện từ chính móng vuốt của mình truyền đến một hồi run rẩy rất nhỏ.
Là từ vách quan tài kia truyền đến đấy.
“Xoẹt, xoẹt... Xoẹt, xoẹt.”
Có chút thanh âm chấn động, nghe, thật giống như đúc thanh âm vừa rồi nó đánh vào.
Hồ ly ngây ngốc một chút, có kinh ngạc cũng có mơ hồ, một lúc lâu sau, nó bỗng duỗi móng vuốt, nhẹ nhàng gõ một lần nữa vào vách quan tài “Xoẹt, xoẹt”, sau đó cẩn thận nghiêng tai lắng nghe.
Sau một hồi lầu, “Xoẹt, xoẹt... Xoẹt, xoẹt...”, một hồi tiếng vang rất nhỏ như hồi âm, từ vách bên trong quan tài một lần nữa quẩn quanh mà tới, phảng phất như một trò chơi thú vị, cũng muốn đáp lại niềm vui dần theo móng vuốt hồ ly truyền tới.
/866
|