Có lẽ bởi vì chuyện kia đã trôi qua thật lâu, trong thâm tâm Thẩm Thạch đã sớm chán ngán việc lừa dối, hoặc có lẽ là bởi ngữ điệu ôn nhu cùng mùi hương dịu nhẹ của Chung Thanh Lộ đang nằm ở trên lưng, hay thậm chí là do màn đêm lạnh căm chứa đầy gió tuyết khiến cho lòng người buốt giá, làm Thẩm Thạch bỗng nhiên không còn muốn nhiều lời thêm nữa, hắn đột ngột cảm thấy đoạn quá khứ kia như vậy là đã đủ rồi, cũng không còn muốn băn khoăn gì về hậu quả sau khi tiết lộ sự tình kia nữa. Đối diện với Chung Thanh Lộ trong gió tuyết lạnh căm, hắn chỉ trả lời một tiếng, đơn giản, rõ ràng:
- “Có.”
Chung Thanh Lộ mới đầu thậm chí còn không kịp phản ứng, khóe môi đang tươi cười của nàng chỉ đông cứng lại chứ không hề biến mất. Một lát sau, nàng cuối cùng cũng hiểu ra được được ý tứ của câu trả lời ngắn gọn đó, liền lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- “Ngươi…” Nàng lầm bầm trong miệng, tâm trí bỗng nhiên rối loạn một hồi lâu, giống như đầu óc đột ngột trở nên trống rỗng, không biết phải nói điều chi, không biết nên cười hay khóc, thậm chí ngay cả sắc mặt mình cũng không biết nên biểu hiện như thế nào. Nàng chỉ kinh ngạc mà nhìn Thẩm Thạch, cả buổi không nói nổi nên lời.
Thẩm Thạch cũng cảm nhận được tia kinh ngạc kia đột ngột xuất hiện trong ánh mắt của Chung Thanh Lộ, có lẽ, ở sâu trong đôi mắt đó còn có một tia thương tâm nữa, nhưng hắn không hề giải thích gì thêm, chỉ hơi cúi đầu im lặng một hồi. Lát sau, hắn lặng im đứng dậy, đi đến trước người của Chung Thanh Lộ rồi ngồi xổm xuống, nói ngắn gọn:
- “Lên thôi, chúng ta đi.”
Hắn không hề nổi giận, cũng không hề khó chịu gì, sắc mặt vẫn chỉ bình tĩnh đến khác thường, nhưng chẳng biết tại sao Chung Thanh Lộ lại bất chợt cảm thấy nam tử trước mắt này như có phần xa lạ, khác hẳn với bộ dạng vô cùng hiền hậu, ôn tồn của hắn trước đó không lâu.
Hắn vẫn bình tĩnh, lặng yên mà lại như phát ra một khí thế bức người.
Nàng lại thân bất do kỷ mà dựa vào hắn, sau đó Thẩm Thạch liền cõng nàng lên, đón gió tuyết mà tiến thẳng về phía trước. Bên cạnh bọn họ, ánh mắt của Tiểu Hắc lập lòe nhìn vào tuyết phủ trên thân mình rồi lại nhìn thoáng qua Thẩm Thạch, nó hừ hừ trong miệng mấy tiếng, trông có vẻ cao hứng hơn xưa, sau đó liền chầm chậm chạy theo.
Chung Thanh Lộ nằm trên tấm lưng dày rộng của hắn, nép khuôn mặt đằng sau vạt áo, cảm thấy gió lạnh phía trước cũng như bị tấm thân ấm áp này ngăn trở. Sau đó, thân thể nàng cũng liên tục nhấp nhô theo từng bước chân của hắn, liên tục tiến lên về phía trước. Sau một hồi lâu, khi nét ửng đỏ trên gương mặt nàng đã sớm mờ nhạt đi, dần dần trở thành tái nhợt, nhưng ánh mắt đang dừng lại trên người nam tử này vẫn không hề biến đổi nhiều, nàng liền chậm rãi nhích người thêm sát lại, khẽ nói thầm trong gió tuyết:
- “Nàng là ai?”
Bước chân của Thẩm Thạch hơi ngừng lại, hắn không còn tiếp tục đi về phía trước nữa, yên lặng không nói điều gì. Trong ánh mắt của Chung Thanh Lộ liền dần xuất hiện vẻ chán nản đau lòng, nhưng đúng lúc đó, sau một hồi trầm mặc, Thẩm Thạch bỗng nhiên mở miệng đáp:
- “Tên của nàng là Lăng Xuân Nê.”
Chung Thanh Lộ liền kinh ngạc, lập tức tập trung tư tưởng suy nghĩ một hồi. Sau đó, nàng hỏi với giọng nghi ngờ, không dám chắc:
- “Ta hình như chưa từng nghe nói đến, nàng không phải là đệ tử của Lăng Tiêu Tông chúng ta phải không?”
Thẩm Thạch nhìn về phía trước, nhìn những cơn gió lạnh đang cuốn lấy những bông tuyết trắng mà quay cuồng thét gào. Gió rét ập tới như những thanh đao lạnh băng, khiến da thịt đau như dao cắt, nhưng thần sắc của hắn vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh đến khác thường, đến cả âm điệu lời nói cũng trở nên đều đều, không lên không xuống:
- “ Nàng không phải là đệ tử của tông môn, chỉ là một nữ tán tu có đạo hạnh thấp kém trong Lưu Vân Thành mà thôi.”
- “Nàng… có đẹp không?”
Thẩm Thạch khép đôi mắt lại một lúc rồi lại mở ra, gắng sức duỗi thẳng thân thể đang cõng Chung Thanh Lộ trên lưng của mình ra một chút rồi nói:
- “Nàng rất đẹp.”
***
Chung Thanh Lô nhẹ nhàng cúi đầu xuống, làn da mềm mại của nàng đụng vào da thịt thô ráp lộ ra ở phía ngoài vạt áo của Thẩm Thạch, có một loại đau đớn chẳng biết vì sao.
Nàng len lén đưa mắt nhìn về phía bầu trời đêm, chỉ thấy vô số bông tuyết đang bay, rơi xuống trên mặt đất rộng lớn, cũng rơi cả trên người bọn họ. Con đường trong đêm vừa tối đen lại vừa lạnh căm, nhưng không hiểu sao nàng lại hy vọng nó kéo dài đến mãi mãi, không bao giờ tận.
- “Các ngươi… đã ở cùng nhau sao?” Thanh âm của nàng khe khẽ truyền tới từ sau lưng hắn, như khoảng cách giữa nàng và hắn đã xa hơn rất nhiều.
Thẩm Thạch giống như thật sự không cảm thấy điều gì, tất cả biểu cảm trên gương mặt hắn đều biến mất, thậm chí ngay cả sự đau buồn cũng được giấu đi, hắn đáp lại bằng một giọng nói không cảm xúc:
- “Đã từng ở chung, nhưng về sau nàng lại rời đi.”
Chung Thanh Lộ cứng người lại như bị đáp án này làm cho kinh hãi, một lát sau nàng mới do dự hỏi một câu:
- “Vì sao vậy?”
Thẩm Thạch không trực tiếp trả lời nàng, hắn chỉ nhìn về phía trước, ánh mắt dường như trống rỗng, như tại đêm tuyết lạnh băng này hắn đột nhiên hồi tưởng lại tất cả sự tình, từng chuyện từng chuyện một. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng đáp:
- “Lần đầu tiên ta gặp nàng là ở một nơi sơn dã bên ngoài Lưu Vân Thành. Lúc đó, nàng vẫn còn là một cô gái nhỏ yếu đuối, phải bám vào những thế gia đệ tử để kiếm ăn…”
Trong gió tuyết, Thẩm Thạch bình tĩnh, lãnh đạm kể ra một câu chuyện buồn bã thường gặp. Chẳng biết tại sao, trong đêm nay hắn đột nhiên không còn bất kỳ ý muốn che giấu gì nữa, có lẽ bởi vì hắn đã che giấu Lăng Xuân Nê ở phía sau lưng mình quá lâu, đến khi chính thức ngoảnh lại đã nhận ra nàng không còn ở bên mình nữa.
Có lẽ, nàng đau lòng vì thế sao?
Thẩm Thạch không hiểu, không biết, thậm chí còn không cảm nhận rõ ràng được tâm ý của chính mình, hắn chỉ có một nỗi lòng lúc nào cũng muốn nói hết ra. Tất cả những sự tình giữa hắn và Lăng Xuân Nê đều được hắn bình thản kể ra như thế.
Trong cõi trần, câu chuyện về một nữ tử xinh đẹp trời sinh, lại nhỏ yếu không nơi nương tựa sẽ không có được nhiều điều tốt đẹp. Nàng chỉ vì muốn một cuộc sống tốt hơn mà phải cố gắng giãy giụa, phải cố gắng mỉm cười, cố gắng nịnh nọt. Nàng bị khinh thường, bị vũ nhục, sống một cuộc sống tàn khốc không có chút nhân từ, như một đóa hoa bị vùi dập trong gió lạnh.
Sau đó hắn lại một lần nữa gặp lại nàng, thờ ơ, rồi lại vì khí phách mà tương trợ, rồi những kỷ niệm tốt đẹp, lần khóc lóc nỉ non vì người chết, rồi đến con hẻm nhỏ dơ bẩn kia, chạy trốn trong máu tanh, và từ đó trên trần thế tàn khốc này, nàng như cây leo quấn quít cùng với hắn.
Sau đó có lẽ là một khoảng thời gian hạnh phúc sao?
Thời gian êm dịu bên nhau kia có lẽ đều ở lại trong trái tim của hai người.
Chẳng qua bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, chẳng qua hắn luôn luôn bận rộn, nhiều lúc đã quên quay đầu lại để nhìn ngắm khuôn mặt dịu dàng của nàng, chỉ nhanh chóng chăm chăm tiến về phía trước. Vậy mà, nàng vẫn chỉ đứng đằng sau lưng hắn, mỉm cười mà chờ đợi. Cho đến một ngày kia, khi hắn cuối cùng cũng quay đầu lại, thì đã không còn thấy nàng đâu nữa.
Một câu chuyện như thế được kể lại cũng giống như một cuốn cổ thư đã phai màu đang chầm chậm được mở ra trước mắt, hoặc như một bông hoa bị gió cuốn đi, cuối cùng từ từ chìm vào trong bụi trần, trong bùn đất, chậm rãi biến mất đi.
Thẩm Thạch trầm mặc lại, cõi lòng của Chung Thanh Lộ cũng trở nên mịt mờ. Nàng kinh ngạc nhìn nam tử đó, sắc mặt bỗng xuất hiện vẻ đớn đau, không phải vì bản thân mà chính là vì hắn. Vốn không nên như vậy, không phải là vốn nên hận hắn sao, vậy mà chẳng biết vì sao, nàng lại thực sự cảm thấy tiếc thương cho hắn.
Đau lòng bởi vì thấy hắn đau!
Đau lòng vì câu chuyện thương tâm đã phai màu thời gian đó!
Mãi cho đến khi, thân thể của Chung Thanh Lộ bỗng nhiên run rẩy, trong đầu nàng như có một tia chớp lóe lên soi sáng một đoạn ngắn trong ký ức xưa. Sắc mặt của nàng bỗng tái nhợt dị thường, như trong nháy mắt đã mất đi toàn bộ huyết sắc, như một bàn tay hắc ám khổng lồ đã chộp lấy trái tim nàng, bóp vụn.
Đôi môi run rẩy, nàng dùng hết sức lực toàn thân để ép thanh âm của mình trở nên bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi một câu:
- “Thạch Đầu, ngươi… Thời điểm ngươi ra tay cứu Xuân Nê cô nương rồi sau đó ở cùng một chỗ với nàng có phải là… Có phải chính là sau khi ngươi đến nhà của ta và bị cha ta mắng nhiếc làm nhục không?”
Thân thể của Thẩm Thạch hơi dừng lại một chút, nhưng khoảng khắc đó đối với Chung Thanh Lộ lại lâu đến dị thường, sau đó nàng nghe thấy Thẩm Thạch bình tĩnh trả lời:
- “Phải.”
=================
Chung đôi dưới trời tuyết băng
Thiếp trên chàng dưới biết rằng đã yêu
Dừng chân chỉ hỏi một điều
Tình xưa trao hết có nhiều lắm không?
- “Có.”
Chung Thanh Lộ mới đầu thậm chí còn không kịp phản ứng, khóe môi đang tươi cười của nàng chỉ đông cứng lại chứ không hề biến mất. Một lát sau, nàng cuối cùng cũng hiểu ra được được ý tứ của câu trả lời ngắn gọn đó, liền lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- “Ngươi…” Nàng lầm bầm trong miệng, tâm trí bỗng nhiên rối loạn một hồi lâu, giống như đầu óc đột ngột trở nên trống rỗng, không biết phải nói điều chi, không biết nên cười hay khóc, thậm chí ngay cả sắc mặt mình cũng không biết nên biểu hiện như thế nào. Nàng chỉ kinh ngạc mà nhìn Thẩm Thạch, cả buổi không nói nổi nên lời.
Thẩm Thạch cũng cảm nhận được tia kinh ngạc kia đột ngột xuất hiện trong ánh mắt của Chung Thanh Lộ, có lẽ, ở sâu trong đôi mắt đó còn có một tia thương tâm nữa, nhưng hắn không hề giải thích gì thêm, chỉ hơi cúi đầu im lặng một hồi. Lát sau, hắn lặng im đứng dậy, đi đến trước người của Chung Thanh Lộ rồi ngồi xổm xuống, nói ngắn gọn:
- “Lên thôi, chúng ta đi.”
Hắn không hề nổi giận, cũng không hề khó chịu gì, sắc mặt vẫn chỉ bình tĩnh đến khác thường, nhưng chẳng biết tại sao Chung Thanh Lộ lại bất chợt cảm thấy nam tử trước mắt này như có phần xa lạ, khác hẳn với bộ dạng vô cùng hiền hậu, ôn tồn của hắn trước đó không lâu.
Hắn vẫn bình tĩnh, lặng yên mà lại như phát ra một khí thế bức người.
Nàng lại thân bất do kỷ mà dựa vào hắn, sau đó Thẩm Thạch liền cõng nàng lên, đón gió tuyết mà tiến thẳng về phía trước. Bên cạnh bọn họ, ánh mắt của Tiểu Hắc lập lòe nhìn vào tuyết phủ trên thân mình rồi lại nhìn thoáng qua Thẩm Thạch, nó hừ hừ trong miệng mấy tiếng, trông có vẻ cao hứng hơn xưa, sau đó liền chầm chậm chạy theo.
Chung Thanh Lộ nằm trên tấm lưng dày rộng của hắn, nép khuôn mặt đằng sau vạt áo, cảm thấy gió lạnh phía trước cũng như bị tấm thân ấm áp này ngăn trở. Sau đó, thân thể nàng cũng liên tục nhấp nhô theo từng bước chân của hắn, liên tục tiến lên về phía trước. Sau một hồi lâu, khi nét ửng đỏ trên gương mặt nàng đã sớm mờ nhạt đi, dần dần trở thành tái nhợt, nhưng ánh mắt đang dừng lại trên người nam tử này vẫn không hề biến đổi nhiều, nàng liền chậm rãi nhích người thêm sát lại, khẽ nói thầm trong gió tuyết:
- “Nàng là ai?”
Bước chân của Thẩm Thạch hơi ngừng lại, hắn không còn tiếp tục đi về phía trước nữa, yên lặng không nói điều gì. Trong ánh mắt của Chung Thanh Lộ liền dần xuất hiện vẻ chán nản đau lòng, nhưng đúng lúc đó, sau một hồi trầm mặc, Thẩm Thạch bỗng nhiên mở miệng đáp:
- “Tên của nàng là Lăng Xuân Nê.”
Chung Thanh Lộ liền kinh ngạc, lập tức tập trung tư tưởng suy nghĩ một hồi. Sau đó, nàng hỏi với giọng nghi ngờ, không dám chắc:
- “Ta hình như chưa từng nghe nói đến, nàng không phải là đệ tử của Lăng Tiêu Tông chúng ta phải không?”
Thẩm Thạch nhìn về phía trước, nhìn những cơn gió lạnh đang cuốn lấy những bông tuyết trắng mà quay cuồng thét gào. Gió rét ập tới như những thanh đao lạnh băng, khiến da thịt đau như dao cắt, nhưng thần sắc của hắn vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh đến khác thường, đến cả âm điệu lời nói cũng trở nên đều đều, không lên không xuống:
- “ Nàng không phải là đệ tử của tông môn, chỉ là một nữ tán tu có đạo hạnh thấp kém trong Lưu Vân Thành mà thôi.”
- “Nàng… có đẹp không?”
Thẩm Thạch khép đôi mắt lại một lúc rồi lại mở ra, gắng sức duỗi thẳng thân thể đang cõng Chung Thanh Lộ trên lưng của mình ra một chút rồi nói:
- “Nàng rất đẹp.”
***
Chung Thanh Lô nhẹ nhàng cúi đầu xuống, làn da mềm mại của nàng đụng vào da thịt thô ráp lộ ra ở phía ngoài vạt áo của Thẩm Thạch, có một loại đau đớn chẳng biết vì sao.
Nàng len lén đưa mắt nhìn về phía bầu trời đêm, chỉ thấy vô số bông tuyết đang bay, rơi xuống trên mặt đất rộng lớn, cũng rơi cả trên người bọn họ. Con đường trong đêm vừa tối đen lại vừa lạnh căm, nhưng không hiểu sao nàng lại hy vọng nó kéo dài đến mãi mãi, không bao giờ tận.
- “Các ngươi… đã ở cùng nhau sao?” Thanh âm của nàng khe khẽ truyền tới từ sau lưng hắn, như khoảng cách giữa nàng và hắn đã xa hơn rất nhiều.
Thẩm Thạch giống như thật sự không cảm thấy điều gì, tất cả biểu cảm trên gương mặt hắn đều biến mất, thậm chí ngay cả sự đau buồn cũng được giấu đi, hắn đáp lại bằng một giọng nói không cảm xúc:
- “Đã từng ở chung, nhưng về sau nàng lại rời đi.”
Chung Thanh Lộ cứng người lại như bị đáp án này làm cho kinh hãi, một lát sau nàng mới do dự hỏi một câu:
- “Vì sao vậy?”
Thẩm Thạch không trực tiếp trả lời nàng, hắn chỉ nhìn về phía trước, ánh mắt dường như trống rỗng, như tại đêm tuyết lạnh băng này hắn đột nhiên hồi tưởng lại tất cả sự tình, từng chuyện từng chuyện một. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng đáp:
- “Lần đầu tiên ta gặp nàng là ở một nơi sơn dã bên ngoài Lưu Vân Thành. Lúc đó, nàng vẫn còn là một cô gái nhỏ yếu đuối, phải bám vào những thế gia đệ tử để kiếm ăn…”
Trong gió tuyết, Thẩm Thạch bình tĩnh, lãnh đạm kể ra một câu chuyện buồn bã thường gặp. Chẳng biết tại sao, trong đêm nay hắn đột nhiên không còn bất kỳ ý muốn che giấu gì nữa, có lẽ bởi vì hắn đã che giấu Lăng Xuân Nê ở phía sau lưng mình quá lâu, đến khi chính thức ngoảnh lại đã nhận ra nàng không còn ở bên mình nữa.
Có lẽ, nàng đau lòng vì thế sao?
Thẩm Thạch không hiểu, không biết, thậm chí còn không cảm nhận rõ ràng được tâm ý của chính mình, hắn chỉ có một nỗi lòng lúc nào cũng muốn nói hết ra. Tất cả những sự tình giữa hắn và Lăng Xuân Nê đều được hắn bình thản kể ra như thế.
Trong cõi trần, câu chuyện về một nữ tử xinh đẹp trời sinh, lại nhỏ yếu không nơi nương tựa sẽ không có được nhiều điều tốt đẹp. Nàng chỉ vì muốn một cuộc sống tốt hơn mà phải cố gắng giãy giụa, phải cố gắng mỉm cười, cố gắng nịnh nọt. Nàng bị khinh thường, bị vũ nhục, sống một cuộc sống tàn khốc không có chút nhân từ, như một đóa hoa bị vùi dập trong gió lạnh.
Sau đó hắn lại một lần nữa gặp lại nàng, thờ ơ, rồi lại vì khí phách mà tương trợ, rồi những kỷ niệm tốt đẹp, lần khóc lóc nỉ non vì người chết, rồi đến con hẻm nhỏ dơ bẩn kia, chạy trốn trong máu tanh, và từ đó trên trần thế tàn khốc này, nàng như cây leo quấn quít cùng với hắn.
Sau đó có lẽ là một khoảng thời gian hạnh phúc sao?
Thời gian êm dịu bên nhau kia có lẽ đều ở lại trong trái tim của hai người.
Chẳng qua bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, chẳng qua hắn luôn luôn bận rộn, nhiều lúc đã quên quay đầu lại để nhìn ngắm khuôn mặt dịu dàng của nàng, chỉ nhanh chóng chăm chăm tiến về phía trước. Vậy mà, nàng vẫn chỉ đứng đằng sau lưng hắn, mỉm cười mà chờ đợi. Cho đến một ngày kia, khi hắn cuối cùng cũng quay đầu lại, thì đã không còn thấy nàng đâu nữa.
Một câu chuyện như thế được kể lại cũng giống như một cuốn cổ thư đã phai màu đang chầm chậm được mở ra trước mắt, hoặc như một bông hoa bị gió cuốn đi, cuối cùng từ từ chìm vào trong bụi trần, trong bùn đất, chậm rãi biến mất đi.
Thẩm Thạch trầm mặc lại, cõi lòng của Chung Thanh Lộ cũng trở nên mịt mờ. Nàng kinh ngạc nhìn nam tử đó, sắc mặt bỗng xuất hiện vẻ đớn đau, không phải vì bản thân mà chính là vì hắn. Vốn không nên như vậy, không phải là vốn nên hận hắn sao, vậy mà chẳng biết vì sao, nàng lại thực sự cảm thấy tiếc thương cho hắn.
Đau lòng bởi vì thấy hắn đau!
Đau lòng vì câu chuyện thương tâm đã phai màu thời gian đó!
Mãi cho đến khi, thân thể của Chung Thanh Lộ bỗng nhiên run rẩy, trong đầu nàng như có một tia chớp lóe lên soi sáng một đoạn ngắn trong ký ức xưa. Sắc mặt của nàng bỗng tái nhợt dị thường, như trong nháy mắt đã mất đi toàn bộ huyết sắc, như một bàn tay hắc ám khổng lồ đã chộp lấy trái tim nàng, bóp vụn.
Đôi môi run rẩy, nàng dùng hết sức lực toàn thân để ép thanh âm của mình trở nên bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi một câu:
- “Thạch Đầu, ngươi… Thời điểm ngươi ra tay cứu Xuân Nê cô nương rồi sau đó ở cùng một chỗ với nàng có phải là… Có phải chính là sau khi ngươi đến nhà của ta và bị cha ta mắng nhiếc làm nhục không?”
Thân thể của Thẩm Thạch hơi dừng lại một chút, nhưng khoảng khắc đó đối với Chung Thanh Lộ lại lâu đến dị thường, sau đó nàng nghe thấy Thẩm Thạch bình tĩnh trả lời:
- “Phải.”
=================
Chung đôi dưới trời tuyết băng
Thiếp trên chàng dưới biết rằng đã yêu
Dừng chân chỉ hỏi một điều
Tình xưa trao hết có nhiều lắm không?
/866
|