Nhóm người Lăng Tiêu Tông trên dưới đều là tu sĩ với một thân đạo hạnh, nếu cảnh giới có thấp hơn Ngưng Nguyên Cảnh thì cũng là những đệ tử tinh anh được cử đi tham dự Tứ Chính đại hội của Nguyên Thủy môn, nên việc đi qua truyền tống pháp trận đối với họ chẳng hề áp lực.Ngoại trừ một ít thời gian phải lãng phí để chờ đợi pháp trận mở ra, thì đại đa số thời giờ còn lại đều dành cho việc truyền tống.
Vì vậy chỉ trong vòng một ngày, bọn họ đã về đến Lưu Vân thành ở Hải Châu. Hồi hương sau bao ngày xa cách khiến ai nấy đều vô cùng cảm khái mà nảy sinh cảm giác thân thiết trong lòng, tự nhiên đều có chút ý tứ muốn dạo qua bốn phía, kể cả những người đang có không ít việc riêng. Bất quá Lăng Tiêu Tông dù sao cũng là một danh môn đại phái, không thể vừa mới ra khỏi truyền tống pháp trận đã như mấy con khỉ chạy loăng quăng tứ tán được, sẽ chẳng ra thể thống gì, quá mức khó coi. Vậy nên dưới sự chỉ đạo của chưởng giáo Hoài Viễn chân nhân, không ai dừng chân lại tại Lưu Vân Thành mà tất cả đều trực tiếp quay trở về Kim Hồng Sơn.
Trên đường đi sớm đã bài trí sẵn những đệ tử tiếp ứng, kể cả các loại tiên thuyền vượt biển đều được chuẩn bị thỏa đáng, nên đám người Lăng Tiêu Tông đều vô cùng thuận lợi mà về đến sơn môn. Sau khi Hoài Viễn chân nhân phát biểu ngắn gọn vài câu thì sắc trời đã tối, các đệ tử đều được trở về động phủ.
Thẩm thạch đi vào căn động phủ yên tĩnh trong u cốc của mình, cánh cửa đá nặng nề đóng lại sau lưng, đem thế giới bên ngoài ngăn cách. Hắn không nhịn được liền thở dài một hơi. Trong động phủ tất cả thoạt nhìn đều như cũ, có một vẻ sạch sẽ quen thuộc, giống hệt như trước khi hắn rời đi. Bởi tác dụng của Tiên gia cấm chế nên dù lâu ngày không có người cư trú, trong động vẫn hầu như không có chút bụi bặm nào.
Đi đến cạnh bên chiếc bàn đá, Thẩm Thạch liền ngồi xuống, nhẹ nhàng, yên lặng vuốt ve mặt bàn, ngẩn ngơ mất một hồi lâu. Lát sau, hắn cười cười đứng dậy, đến chỗ để đồ ở giữa phòng, bắt đầu kiểm lại thu hoạch của lần hành trình vào Vấn Thiên bí cảnh này.
Nói chung thu hoạch của từng đệ tử khi tiến vào Vấn Thiên bí cảnh vốn là những bí mật riêng, các trưởng lão về cơ bản đều không truy hỏi, lại càng không cần phải nói ra ngoài. Bất quá dân gian đã có câu "đồng tiền đi liền khúc ruột”, tài phú không thể lộ ra, bằng không, nếu tin tức thực sự được truyền ra tới bên ngoài, kiểu gì cũng dẫn đến vô cùng nhiều ánh mắt nhòm ngó, điều này cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Lần này Thẩm Thạch đi ra từ Vấn Thiên bí cảnh trên người mang theo khá nhiều Như Ý Đại, tuy rằng đã được Chung Thanh Trúc tận lực che giấu giúp, nhưng nếu lỡ để bị phát hiện chắc hẳn hắn cũng chẳng dễ chịu gì.
Hiện tại tuy biểu hiện của Thẩm Thạch chẳng phong quang gì, nhưng thu hoạch bí mật của hắn lại tuyệt đối xa xỉ, chỉ với mấy cái Như Ý Đại bên trong chứa đầy huyết nhục của rồng cũng đã đủ khiến cho người ta phát cuồng, có thể coi như hắn đã đại phát tài chỉ sau một đêm. Đồ vật có giá trị liên thành như vậy, nếu tùy tiện mang theo bên người, quả thật cũng có chút nguy hiểm. Mà trong mắt hắn, động phủ ở Kim Hồng sơn này đương nhiên là một trong những nơi an toàn nhất.
Ít nhất trong mấy nghìn năm nay, tại Kim Hồng sơn chưa bao giờ nghe nói có đạo tặc xuất hiện.
Kiểm tra từng cái một xong, Thẩm Thạch đem phần lớn huyết nhục của Hắc Long để ở trong động phủ, cuối cùng trên người hắn chỉ còn lại một cái Như Ý Đại vốn là của mình từ lúc ban đầu, bên trong cất giấu phần lớn những vật dụng thường dùng. Cuối cùng, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút rồi mang theo một khối long nhục(*) và một lọ Long huyết(*), coi như để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ.
(*) Long nhục, Long huyết: thịt, máu rồng.
Chỉnh lý xong mọi chuyện thì đã đến đêm khuya, Thẩm Thạch vươn vai một cái rồi trở về phòng ngủ, ngồi xuống chiếc giường của mình. Quay đầu nhìn lại, hắn thấy Tiểu Hắc chẳng biết từ lúc nào đã sớm nhảy vào trong tấm chăn mềm mại, ngáy o o ngủ một giấc trông vô cùng say sưa.
Thẩm Thạch cười cười lắc đầu, cũng định nằm xuống nghỉ ngơi. Tuy nhiên một lát sau, như nhớ ra điều gì đó, hắn dừng lại, rút ra một quyển sách cũ kỹ từ Như Ý Đại.
Trên bìa cuốn sách viết ba chữ: “Âm Dương Chú”.
Hắn đưa mắt nhìn ba chữ đó một lát, rồi nhẹ nhàng giở trang sách ra.
Trong tĩnh thất lặng yên, ngoại trừ tiếng Tiểu Hắc đang trở mình, dường như không còn có âm thanh nào khác. Thẩm Thạch im lặng đọc sách, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng thoáng động dung kinh ngạc, rồi lại tiếp tục lâm vào trầm tư.
Cứ như vậy, hắn liên tục lật xem, cho đến khi thấy được trang cuối cùng.
Bí pháp thuộc về yêu tộc Yêu Hoàng nhất mạch cổ xưa, trước đây đối với hắn như một cánh cửa lớn chỉ khẽ mở ra một khe vô cùng nhỏ hẹp, giờ đây đã hoàn toàn bật tung, phơi bày một thế giới mới, phong quang vô hạn.
Thẩm Thạch có chút kích động, có chút hưng phấn, nhìn đến tờ cuối cùng.
Ở đó cũng có chữ viết, cũng có pháp môn, nhưng lại không quan hệ mấy cùng Âm Dương Chú. Trang giấy này ghi chép một loại pháp môn quỷ dị mà vô cùng bá đạo, nó chỉ có một tác dụng duy nhất là cưỡng ép phá hủy một trong hai thứ: Linh Khiếu hoặc Đan Điền, sau đó đem linh lực toàn thân hợp lại làm một.
Hai con đường, chỉ có thể chọn một mà thôi. Chữ viết như đao, băng lãnh đến vô tình, lạnh lùng hiện ra trước mắt Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch ngồi nguyên tại chỗ, chằm chằm nhìn vào trang giấy, ánh mắt rất lâu sau đó vẫn không chịu dời đi, một mực trầm mặc.
***
Sáng sớm hôm sau, dù chỉ ngủ chưa tới một canh giờ, Thẩm Thạch đã sớm tỉnh lại. Chẳng qua hiện giờ đạo hạnh của hắn đã ngày càng sâu, nên không hề cảm thấy mệt mỏi, tinh thần vẫn tỉnh táo.
Cửa đá mở ra, một cảm giác tươi mát quen thuộc, một bầu không khí ẩm ướt đầy hương thơm chỉ có trong sơn cốc này, hóa thành một làn gió nhẹ quét lên mặt hắn. Thẩm Thạch hít sâu một hơi, khẽ nhắm hờ đôi mắt, chỉ cảm thấy một tia cảm giác khoan khoái đang nảy sinh trong cơ thể. Hắn lắc lắc đầu, cười cười tự giễu, rồi quay đầu lại kêu lên một tiếng. Chỉ thấy một bóng đen vèo một cái đã lướt qua hắn chạy ra ngoài, lăn qua lăn lại mấy vòng trên cỏ dại, rồi nhanh chóng vọt về phía những bụi cây rậm rạp trong rừng, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Thẩm Thạch bật cười, cũng lười để ý đến con Tiểu Hắc Trư ngày càng hoang dã này, liền quay đầu đóng cửa đá lại, hướng đi ra phía bên ngoài sơn cốc. Rời khỏi đã lâu ngày như vậy, sáng nay chỉ cần qua bái kiến sư phụ một chút, tại Kim Hồng Sơn có lẽ cũng không có đại sự gì nữa, như vậy là có thể xuống núi, đến Lưu Vân Thành gặp Lăng Xuân Nê rồi.
Nhiều ngày không gặp, nghĩ đến nữ tử dịu dàng ấy, trong lòng hắn không nhịn được mà có vài phần nhớ nhung đến nóng ruột nóng gan, vô thức liền bước nhanh hơn. Cứ thế, cứ thế đi qua một đoạn đường, tòa động phủ láng giềng đã hiện ra, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
Quen thuộc là bởi, căn động phủ này hắn đã nhìn tới nhìn lui đến không biết bao nhiêu lần, còn lạ lẫm lại vì, chính hắn cũng mơ hồ biết được rằng nơi này có người cư trú, nhưng đã qua cả một thời gian dài vẫn không có cơ hội được gặp mặt chủ nhân của nó.
Ngày hôm nay, thoạt nhìn cũng có vẻ là như thế.
Thẩm Thạch liếc qua tòa động phủ vẫn luôn đóng chặt cửa, rồi tiếp tục tiến lên phía trước rời đi. Sơn cốc âm u, cỏ cây rậm rạp, hết thảy đều vô cùng u tĩnh.
Bỗng hắn chợt nghe thấy một âm thanh ù ù kéo dài truyền tới từ sau lưng, thân thể Thẩm Thạch lập tức dừng lại, trên mặt thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc. Sau đó, hắn xoay người lại, nhìn xem.
Ở tòa động phủ đó, cánh cửa đá đang từ từ mở ra. Sau đó, từ bên trong động liền xuất hiện một người.
Sáng sớm, tại nơi u cốc đó, hai đạo ánh mắt đều nhìn thấy được đối phương.
================
Bước khỏi động phủ im lìm
Trước bái sư phụ sau tìm nữ nhân
Bỗng đâu gió cuốn rần rần
Láng giềng mở cửa xoay thân mắt nhìn.
Vì vậy chỉ trong vòng một ngày, bọn họ đã về đến Lưu Vân thành ở Hải Châu. Hồi hương sau bao ngày xa cách khiến ai nấy đều vô cùng cảm khái mà nảy sinh cảm giác thân thiết trong lòng, tự nhiên đều có chút ý tứ muốn dạo qua bốn phía, kể cả những người đang có không ít việc riêng. Bất quá Lăng Tiêu Tông dù sao cũng là một danh môn đại phái, không thể vừa mới ra khỏi truyền tống pháp trận đã như mấy con khỉ chạy loăng quăng tứ tán được, sẽ chẳng ra thể thống gì, quá mức khó coi. Vậy nên dưới sự chỉ đạo của chưởng giáo Hoài Viễn chân nhân, không ai dừng chân lại tại Lưu Vân Thành mà tất cả đều trực tiếp quay trở về Kim Hồng Sơn.
Trên đường đi sớm đã bài trí sẵn những đệ tử tiếp ứng, kể cả các loại tiên thuyền vượt biển đều được chuẩn bị thỏa đáng, nên đám người Lăng Tiêu Tông đều vô cùng thuận lợi mà về đến sơn môn. Sau khi Hoài Viễn chân nhân phát biểu ngắn gọn vài câu thì sắc trời đã tối, các đệ tử đều được trở về động phủ.
Thẩm thạch đi vào căn động phủ yên tĩnh trong u cốc của mình, cánh cửa đá nặng nề đóng lại sau lưng, đem thế giới bên ngoài ngăn cách. Hắn không nhịn được liền thở dài một hơi. Trong động phủ tất cả thoạt nhìn đều như cũ, có một vẻ sạch sẽ quen thuộc, giống hệt như trước khi hắn rời đi. Bởi tác dụng của Tiên gia cấm chế nên dù lâu ngày không có người cư trú, trong động vẫn hầu như không có chút bụi bặm nào.
Đi đến cạnh bên chiếc bàn đá, Thẩm Thạch liền ngồi xuống, nhẹ nhàng, yên lặng vuốt ve mặt bàn, ngẩn ngơ mất một hồi lâu. Lát sau, hắn cười cười đứng dậy, đến chỗ để đồ ở giữa phòng, bắt đầu kiểm lại thu hoạch của lần hành trình vào Vấn Thiên bí cảnh này.
Nói chung thu hoạch của từng đệ tử khi tiến vào Vấn Thiên bí cảnh vốn là những bí mật riêng, các trưởng lão về cơ bản đều không truy hỏi, lại càng không cần phải nói ra ngoài. Bất quá dân gian đã có câu "đồng tiền đi liền khúc ruột”, tài phú không thể lộ ra, bằng không, nếu tin tức thực sự được truyền ra tới bên ngoài, kiểu gì cũng dẫn đến vô cùng nhiều ánh mắt nhòm ngó, điều này cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Lần này Thẩm Thạch đi ra từ Vấn Thiên bí cảnh trên người mang theo khá nhiều Như Ý Đại, tuy rằng đã được Chung Thanh Trúc tận lực che giấu giúp, nhưng nếu lỡ để bị phát hiện chắc hẳn hắn cũng chẳng dễ chịu gì.
Hiện tại tuy biểu hiện của Thẩm Thạch chẳng phong quang gì, nhưng thu hoạch bí mật của hắn lại tuyệt đối xa xỉ, chỉ với mấy cái Như Ý Đại bên trong chứa đầy huyết nhục của rồng cũng đã đủ khiến cho người ta phát cuồng, có thể coi như hắn đã đại phát tài chỉ sau một đêm. Đồ vật có giá trị liên thành như vậy, nếu tùy tiện mang theo bên người, quả thật cũng có chút nguy hiểm. Mà trong mắt hắn, động phủ ở Kim Hồng sơn này đương nhiên là một trong những nơi an toàn nhất.
Ít nhất trong mấy nghìn năm nay, tại Kim Hồng sơn chưa bao giờ nghe nói có đạo tặc xuất hiện.
Kiểm tra từng cái một xong, Thẩm Thạch đem phần lớn huyết nhục của Hắc Long để ở trong động phủ, cuối cùng trên người hắn chỉ còn lại một cái Như Ý Đại vốn là của mình từ lúc ban đầu, bên trong cất giấu phần lớn những vật dụng thường dùng. Cuối cùng, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút rồi mang theo một khối long nhục(*) và một lọ Long huyết(*), coi như để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ.
(*) Long nhục, Long huyết: thịt, máu rồng.
Chỉnh lý xong mọi chuyện thì đã đến đêm khuya, Thẩm Thạch vươn vai một cái rồi trở về phòng ngủ, ngồi xuống chiếc giường của mình. Quay đầu nhìn lại, hắn thấy Tiểu Hắc chẳng biết từ lúc nào đã sớm nhảy vào trong tấm chăn mềm mại, ngáy o o ngủ một giấc trông vô cùng say sưa.
Thẩm Thạch cười cười lắc đầu, cũng định nằm xuống nghỉ ngơi. Tuy nhiên một lát sau, như nhớ ra điều gì đó, hắn dừng lại, rút ra một quyển sách cũ kỹ từ Như Ý Đại.
Trên bìa cuốn sách viết ba chữ: “Âm Dương Chú”.
Hắn đưa mắt nhìn ba chữ đó một lát, rồi nhẹ nhàng giở trang sách ra.
Trong tĩnh thất lặng yên, ngoại trừ tiếng Tiểu Hắc đang trở mình, dường như không còn có âm thanh nào khác. Thẩm Thạch im lặng đọc sách, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng thoáng động dung kinh ngạc, rồi lại tiếp tục lâm vào trầm tư.
Cứ như vậy, hắn liên tục lật xem, cho đến khi thấy được trang cuối cùng.
Bí pháp thuộc về yêu tộc Yêu Hoàng nhất mạch cổ xưa, trước đây đối với hắn như một cánh cửa lớn chỉ khẽ mở ra một khe vô cùng nhỏ hẹp, giờ đây đã hoàn toàn bật tung, phơi bày một thế giới mới, phong quang vô hạn.
Thẩm Thạch có chút kích động, có chút hưng phấn, nhìn đến tờ cuối cùng.
Ở đó cũng có chữ viết, cũng có pháp môn, nhưng lại không quan hệ mấy cùng Âm Dương Chú. Trang giấy này ghi chép một loại pháp môn quỷ dị mà vô cùng bá đạo, nó chỉ có một tác dụng duy nhất là cưỡng ép phá hủy một trong hai thứ: Linh Khiếu hoặc Đan Điền, sau đó đem linh lực toàn thân hợp lại làm một.
Hai con đường, chỉ có thể chọn một mà thôi. Chữ viết như đao, băng lãnh đến vô tình, lạnh lùng hiện ra trước mắt Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch ngồi nguyên tại chỗ, chằm chằm nhìn vào trang giấy, ánh mắt rất lâu sau đó vẫn không chịu dời đi, một mực trầm mặc.
***
Sáng sớm hôm sau, dù chỉ ngủ chưa tới một canh giờ, Thẩm Thạch đã sớm tỉnh lại. Chẳng qua hiện giờ đạo hạnh của hắn đã ngày càng sâu, nên không hề cảm thấy mệt mỏi, tinh thần vẫn tỉnh táo.
Cửa đá mở ra, một cảm giác tươi mát quen thuộc, một bầu không khí ẩm ướt đầy hương thơm chỉ có trong sơn cốc này, hóa thành một làn gió nhẹ quét lên mặt hắn. Thẩm Thạch hít sâu một hơi, khẽ nhắm hờ đôi mắt, chỉ cảm thấy một tia cảm giác khoan khoái đang nảy sinh trong cơ thể. Hắn lắc lắc đầu, cười cười tự giễu, rồi quay đầu lại kêu lên một tiếng. Chỉ thấy một bóng đen vèo một cái đã lướt qua hắn chạy ra ngoài, lăn qua lăn lại mấy vòng trên cỏ dại, rồi nhanh chóng vọt về phía những bụi cây rậm rạp trong rừng, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Thẩm Thạch bật cười, cũng lười để ý đến con Tiểu Hắc Trư ngày càng hoang dã này, liền quay đầu đóng cửa đá lại, hướng đi ra phía bên ngoài sơn cốc. Rời khỏi đã lâu ngày như vậy, sáng nay chỉ cần qua bái kiến sư phụ một chút, tại Kim Hồng Sơn có lẽ cũng không có đại sự gì nữa, như vậy là có thể xuống núi, đến Lưu Vân Thành gặp Lăng Xuân Nê rồi.
Nhiều ngày không gặp, nghĩ đến nữ tử dịu dàng ấy, trong lòng hắn không nhịn được mà có vài phần nhớ nhung đến nóng ruột nóng gan, vô thức liền bước nhanh hơn. Cứ thế, cứ thế đi qua một đoạn đường, tòa động phủ láng giềng đã hiện ra, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
Quen thuộc là bởi, căn động phủ này hắn đã nhìn tới nhìn lui đến không biết bao nhiêu lần, còn lạ lẫm lại vì, chính hắn cũng mơ hồ biết được rằng nơi này có người cư trú, nhưng đã qua cả một thời gian dài vẫn không có cơ hội được gặp mặt chủ nhân của nó.
Ngày hôm nay, thoạt nhìn cũng có vẻ là như thế.
Thẩm Thạch liếc qua tòa động phủ vẫn luôn đóng chặt cửa, rồi tiếp tục tiến lên phía trước rời đi. Sơn cốc âm u, cỏ cây rậm rạp, hết thảy đều vô cùng u tĩnh.
Bỗng hắn chợt nghe thấy một âm thanh ù ù kéo dài truyền tới từ sau lưng, thân thể Thẩm Thạch lập tức dừng lại, trên mặt thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc. Sau đó, hắn xoay người lại, nhìn xem.
Ở tòa động phủ đó, cánh cửa đá đang từ từ mở ra. Sau đó, từ bên trong động liền xuất hiện một người.
Sáng sớm, tại nơi u cốc đó, hai đạo ánh mắt đều nhìn thấy được đối phương.
================
Bước khỏi động phủ im lìm
Trước bái sư phụ sau tìm nữ nhân
Bỗng đâu gió cuốn rần rần
Láng giềng mở cửa xoay thân mắt nhìn.
/866
|