Hoàng Minh cúi đầu, nhìn có vẻ tiều tuỵ, tuy trên miệng vẫn suy trì nụ cười mỉm quái dị, nhưng cả người nhìn thì đã lộ ra có chút mệt mỏi. Y trầm mặc một lúc lâu rồi nói tiếp:
“Nguyên đại ca mới nhìn cũng không biết trong cơ thể ta có điều gì khác thường, nhưng có lẽ đã cảm giác được sắc mặt của ta trở nên khó coi, huynh ấy ân cần đi đến bên cạnh ta thấp giọng an ủi ta vài câu, để cho ta ở đây nghỉ ngơi, ở dưới huyệt động đó có thứ gì kì thật huynh ấy cũng không biết rõ, bất quá chỉ muốn đi xem một chút thôi. Sau đó huynh ấy vừa cười vừa nói một câu: Thiên Địa thế gian nói thật chưa bao giờ thấy qua thần linh, đệ không nên để nhiều những chuyện đó.”
“Lúc đó nhìn bên ngoài ta giống như là không có gì nhưng trong lòng ta máu sôi lên như lửa đốt, mà câu nói này chẳng những miệt thị bách tộc của thế gian, thậm chỉ ngay cả thần linh Nguyên đại ca mơ hồ cũng chẳng để vào mẳt. Trong nội tâm ta đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, người này thật quá mạnh mẽ, đáng sợ, có lẽ hắn không nên tồn tại trên cõi đời này!”
Thẩm Thạch đứng bên cạnh đột nhiên nhảy dựng lên, hô hấp muốn ngừng lại.
Tiếng nói của Hoàng Minh cũng bắt đầu chậm lại, xung quanh là một mảnh tĩnh mịch, thậm chí quái vật ở trong quan tài cũng yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng nói của Hoàng Minh quanh quẩn quanh đây: “Nguyên đại ca nói với ta xong, sau đó vỗ vỗ vai ta, để cho ta ở yên nơi này nghỉ ngơi, huynh ấy định rời đi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trầm ngâm một lát, rồi móc từ trên người ra một mảnh vỡ của một thanh cổ kiếm nhét vào tay ta, cười nói: ‘Nơi này cổ quái, cái này cho đệ để phòng thân, mới vừa rồi huynh đã thăm dò một lát cảm giác được quỷ khí ở nơi này cũng không đậm đặc lắm, có lẽ huynh cóthể ứng phó được. Nói xong huynh ấy liền hướng cầu thang xoắn ốc trong huyệt động đi lại. Ta nhìn chằm chằm theo bóng lưng huynh ấy, chỉ cảm thấy đầu ta như vỡ ra từng mảnh, tựa hồ có vô số cuồng phong bạo vũ thổi qua, rất nhiều âm thanh vang lên, đột nhiên ta cảm thấy những âm thanh của vô số tổ tiển Yêu Tộc xa xưa từ trong bóng tối điên cuồng kêu khóc, hò hét.”
“Đám người đó, toàn bộ đều kêu tên ta!”
“Giết hắn đi! Giết hắn đi! Giết hắn đi…”
“Ta hoàn toàn không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, bên tai ta chỉ có những âm thanh đó. Lúc trước đại chiến cùng những Cẩu Đàu Nhân kia linh lực của ta đã tiêu hao hầu như không còn, vậy mà trong lúc đó lại khôi phục như ban đầu, giống như có lực lượng quỷ dị quán chú vào trong cơ thể ta. Ta ngơ ngác đứng đó, cảm thấy có chỗ không ổn, muốn kháng cự lại nhưng thân thể ta vẫn nhằm hướng Nguyên đại ca mà bước tới.”
Hoàng Minh sắc mặt lúc này trở nên trắng nhợt, đột nhiên trắng bệch ra không có chút huyết sắc nào.
“Ta đi đến sau lưng huynh ấy, kêu huynh ấy một tiếng, Nguyên đại ca có chút ngoài ý muốn , nhìn qua chỗ của ta, liền thừa diệp huynh ấy vừa quay người lại, ta mạnh mẽ đâm vào sau lưng huynh ấy bằng chính mảnh tàn kiếm mà huynh ấy mới đưa cho ta.”
“A…” Thẩm Thạch không kìm được mà lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn Hoàng Minh.
Mà nhìn Hoàng Minh lúc này giống như đã hoàn toàn chìm vào hồi ức, không có nửa phần chú ý tới phản ứng vừa rồi của Thẩm Thạch, chậm rãi tiếp tục nói: “Nguyên đại ca thiên tư cực cao, ta cảm thấy nếu thật sự đánh cùng huynh ấy thì ta, Cơ Vinh Hiên, Cam Cảnh Thành năm người bọn ta cộng lại chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Nguyên đại ca. Hơn nữa với thân thể cực kì mạnh mẽ, cho dù là một Thiên Yêu cường đại cũng khó mà làm cho huynh ấy bị thương, cho nên lần nay, ta cũng không có nghĩ có thể gây tổn thương cho huynh ấy, tâm ý cuồng loạn, ta hoàn toàn đã điên cuồng rồi.”
“Điều ta nghĩ không đúng rồi, mảnh cổ kiếm nhìn cũ kỹ tổn hại như vậy, nhưng thế như chẻ tre lập tức đâm vô người Nguyên đại ca, phút chốc hoàn toàn cắm ngập vào.”
“Máu tươi lập tức phun lên tận mặt của ta, lúc đó…trong lòng ta giống như có thứ gì đó bị cắt đứt, nhưng mùi máu tanh càng kích thích tâm trạng điên cuồng của ta, ta thân bất do kỉ cứ vậy gào thét lên, Nguyên đại ca thì nhìn ta tràn đầy kinh ngạc, mở miệng gọi ta một tiếng.”
“Ta không để ý đến huynh ấy, trong nội tâm có một phần nhỏ muốn nói lên điều gì đó nhưng rất nhanh chóng bị chỗ máu huyết sôi sục này che lấp, ta điên cuồng cầm lấy chuôi kiếm từng chút mà điên cuồng đâm tới Nguyên đại ca.”
“Nguyên đại ca không kịp chuẩn bị, hơn nữa thanh tàn kiếm đó rất cổ quái, rõ ràng là khắc chế cơ thể mạnh mẽ của huynh ấy, làm cho huynh ấy trong thời gian ngắn không có lực hoàn thủ, bị ta đâm một kiếm ngày càng sâu vào người. Huyết hoa văng tung toé trước mắt ta, giống như vẽ lên mộ màn hồng sắc quái dị. Nguyên đại ca bị ta khống chế, bắt đầu ho khan, mỗi lần ho là phun ra một ngụm máu tươi, mà sau lưng huynh ấy thì nhiều hơn một lỗ máu.”
“Một khắc đó, ta cảm thấy máu của huynh ấy có một loại mùi thơm kì dị, làm ta muốn ngay một ngụm.”
“ Không biết đến cuối cùng ta đã đâm bao nhiêu kiếm, ít nhất cũng mười ba mười bốn nhát. Không rõ, nhưng cũng không sai biệt lắm. Đột nhiên, Nguyên đại ca mạnh mẽ lật tay ta đang cầm tàn kiếm.”
“Kiếm của ta liền không thể đâm vào người huynh ấy nữa.”
“Thật sự là kì quái, lúc đó ta rõ ràng là đang điên cuồng, nhưng trong ta lại có một tia thanh tỉnh, tuy là không thể làm được gì, nhưng nó vẫn tồn tại ở đó lạnh lùng quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối.”
“Ta có thể nhìn mình điên cuồng dốc sức liều mạng giãy dụa mà giết huynh ấy, Nguyên đại ca tuy rằng đang thổ huyết, kịch liệt ho khan, nhưng tay bị nâng lên cũng không thể cử động được, ta chỉ cách huynh ấy có một chút nhưng không thể tiến thêm chút nào.”
“Sau đó huynh ấy chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn ta, cái nhìn đó như một gáo nước lạnh dội xuống là máu huyết đang sôi trào trong cơ thể của lập tức băng lạnh, ngay cả thân thể cũng đông cứng không thể nhúc nhích, Nguyên đại ca nhìn chằm chằm ta một hồi, bỗng nhiên cười khổ một cái, lắc đầu, thoạt nhìn có chút tự giễu nói: “Khinh thường a…”
“Rồi huynh ấy thở dài, không nói gì nữa, chẳng qua nhìn vào đôi mắt ấy rõ ràng là suy yếu cùng với có chút áy náy trong đó.”
“Đùng!”Từ trong miệng Hoàng Minh phát ra một tiếng giòn vang càng làm cho Thẩm Thạch hoảng sợ, lại nhìn về phía Hoàng Minh, chỉ thấy y chậm rãi đưa ra cốt thủ của y…
“Nguyên đại ca nhìn ta như vậy, sau đó uốn éo cánh tay chặt đứt bàn tay của ta, ta kêu to đau đớn, huynh ấy chụp lấy tàn kiếm cổ xưa đang rơi xuống, huynh ấy lại ho khan, một lần phun máu là một lần tứ chi của ta bị bẻ gãy, rồi tiện tay ném ta đi, ném ta vào mảnh hắc ám trong huyệt động…”
================
Tàn kiếm trên tay Hoàng Minh
Tâm cuồng ý loạn, thình lình đâm ra
Vấn Thiên tung tóe huyết hoa
Chặt tay đoạt kiếm, khó tha đệ rồi.
“Nguyên đại ca mới nhìn cũng không biết trong cơ thể ta có điều gì khác thường, nhưng có lẽ đã cảm giác được sắc mặt của ta trở nên khó coi, huynh ấy ân cần đi đến bên cạnh ta thấp giọng an ủi ta vài câu, để cho ta ở đây nghỉ ngơi, ở dưới huyệt động đó có thứ gì kì thật huynh ấy cũng không biết rõ, bất quá chỉ muốn đi xem một chút thôi. Sau đó huynh ấy vừa cười vừa nói một câu: Thiên Địa thế gian nói thật chưa bao giờ thấy qua thần linh, đệ không nên để nhiều những chuyện đó.”
“Lúc đó nhìn bên ngoài ta giống như là không có gì nhưng trong lòng ta máu sôi lên như lửa đốt, mà câu nói này chẳng những miệt thị bách tộc của thế gian, thậm chỉ ngay cả thần linh Nguyên đại ca mơ hồ cũng chẳng để vào mẳt. Trong nội tâm ta đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, người này thật quá mạnh mẽ, đáng sợ, có lẽ hắn không nên tồn tại trên cõi đời này!”
Thẩm Thạch đứng bên cạnh đột nhiên nhảy dựng lên, hô hấp muốn ngừng lại.
Tiếng nói của Hoàng Minh cũng bắt đầu chậm lại, xung quanh là một mảnh tĩnh mịch, thậm chí quái vật ở trong quan tài cũng yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng nói của Hoàng Minh quanh quẩn quanh đây: “Nguyên đại ca nói với ta xong, sau đó vỗ vỗ vai ta, để cho ta ở yên nơi này nghỉ ngơi, huynh ấy định rời đi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trầm ngâm một lát, rồi móc từ trên người ra một mảnh vỡ của một thanh cổ kiếm nhét vào tay ta, cười nói: ‘Nơi này cổ quái, cái này cho đệ để phòng thân, mới vừa rồi huynh đã thăm dò một lát cảm giác được quỷ khí ở nơi này cũng không đậm đặc lắm, có lẽ huynh cóthể ứng phó được. Nói xong huynh ấy liền hướng cầu thang xoắn ốc trong huyệt động đi lại. Ta nhìn chằm chằm theo bóng lưng huynh ấy, chỉ cảm thấy đầu ta như vỡ ra từng mảnh, tựa hồ có vô số cuồng phong bạo vũ thổi qua, rất nhiều âm thanh vang lên, đột nhiên ta cảm thấy những âm thanh của vô số tổ tiển Yêu Tộc xa xưa từ trong bóng tối điên cuồng kêu khóc, hò hét.”
“Đám người đó, toàn bộ đều kêu tên ta!”
“Giết hắn đi! Giết hắn đi! Giết hắn đi…”
“Ta hoàn toàn không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, bên tai ta chỉ có những âm thanh đó. Lúc trước đại chiến cùng những Cẩu Đàu Nhân kia linh lực của ta đã tiêu hao hầu như không còn, vậy mà trong lúc đó lại khôi phục như ban đầu, giống như có lực lượng quỷ dị quán chú vào trong cơ thể ta. Ta ngơ ngác đứng đó, cảm thấy có chỗ không ổn, muốn kháng cự lại nhưng thân thể ta vẫn nhằm hướng Nguyên đại ca mà bước tới.”
Hoàng Minh sắc mặt lúc này trở nên trắng nhợt, đột nhiên trắng bệch ra không có chút huyết sắc nào.
“Ta đi đến sau lưng huynh ấy, kêu huynh ấy một tiếng, Nguyên đại ca có chút ngoài ý muốn , nhìn qua chỗ của ta, liền thừa diệp huynh ấy vừa quay người lại, ta mạnh mẽ đâm vào sau lưng huynh ấy bằng chính mảnh tàn kiếm mà huynh ấy mới đưa cho ta.”
“A…” Thẩm Thạch không kìm được mà lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn Hoàng Minh.
Mà nhìn Hoàng Minh lúc này giống như đã hoàn toàn chìm vào hồi ức, không có nửa phần chú ý tới phản ứng vừa rồi của Thẩm Thạch, chậm rãi tiếp tục nói: “Nguyên đại ca thiên tư cực cao, ta cảm thấy nếu thật sự đánh cùng huynh ấy thì ta, Cơ Vinh Hiên, Cam Cảnh Thành năm người bọn ta cộng lại chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Nguyên đại ca. Hơn nữa với thân thể cực kì mạnh mẽ, cho dù là một Thiên Yêu cường đại cũng khó mà làm cho huynh ấy bị thương, cho nên lần nay, ta cũng không có nghĩ có thể gây tổn thương cho huynh ấy, tâm ý cuồng loạn, ta hoàn toàn đã điên cuồng rồi.”
“Điều ta nghĩ không đúng rồi, mảnh cổ kiếm nhìn cũ kỹ tổn hại như vậy, nhưng thế như chẻ tre lập tức đâm vô người Nguyên đại ca, phút chốc hoàn toàn cắm ngập vào.”
“Máu tươi lập tức phun lên tận mặt của ta, lúc đó…trong lòng ta giống như có thứ gì đó bị cắt đứt, nhưng mùi máu tanh càng kích thích tâm trạng điên cuồng của ta, ta thân bất do kỉ cứ vậy gào thét lên, Nguyên đại ca thì nhìn ta tràn đầy kinh ngạc, mở miệng gọi ta một tiếng.”
“Ta không để ý đến huynh ấy, trong nội tâm có một phần nhỏ muốn nói lên điều gì đó nhưng rất nhanh chóng bị chỗ máu huyết sôi sục này che lấp, ta điên cuồng cầm lấy chuôi kiếm từng chút mà điên cuồng đâm tới Nguyên đại ca.”
“Nguyên đại ca không kịp chuẩn bị, hơn nữa thanh tàn kiếm đó rất cổ quái, rõ ràng là khắc chế cơ thể mạnh mẽ của huynh ấy, làm cho huynh ấy trong thời gian ngắn không có lực hoàn thủ, bị ta đâm một kiếm ngày càng sâu vào người. Huyết hoa văng tung toé trước mắt ta, giống như vẽ lên mộ màn hồng sắc quái dị. Nguyên đại ca bị ta khống chế, bắt đầu ho khan, mỗi lần ho là phun ra một ngụm máu tươi, mà sau lưng huynh ấy thì nhiều hơn một lỗ máu.”
“Một khắc đó, ta cảm thấy máu của huynh ấy có một loại mùi thơm kì dị, làm ta muốn ngay một ngụm.”
“ Không biết đến cuối cùng ta đã đâm bao nhiêu kiếm, ít nhất cũng mười ba mười bốn nhát. Không rõ, nhưng cũng không sai biệt lắm. Đột nhiên, Nguyên đại ca mạnh mẽ lật tay ta đang cầm tàn kiếm.”
“Kiếm của ta liền không thể đâm vào người huynh ấy nữa.”
“Thật sự là kì quái, lúc đó ta rõ ràng là đang điên cuồng, nhưng trong ta lại có một tia thanh tỉnh, tuy là không thể làm được gì, nhưng nó vẫn tồn tại ở đó lạnh lùng quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối.”
“Ta có thể nhìn mình điên cuồng dốc sức liều mạng giãy dụa mà giết huynh ấy, Nguyên đại ca tuy rằng đang thổ huyết, kịch liệt ho khan, nhưng tay bị nâng lên cũng không thể cử động được, ta chỉ cách huynh ấy có một chút nhưng không thể tiến thêm chút nào.”
“Sau đó huynh ấy chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn ta, cái nhìn đó như một gáo nước lạnh dội xuống là máu huyết đang sôi trào trong cơ thể của lập tức băng lạnh, ngay cả thân thể cũng đông cứng không thể nhúc nhích, Nguyên đại ca nhìn chằm chằm ta một hồi, bỗng nhiên cười khổ một cái, lắc đầu, thoạt nhìn có chút tự giễu nói: “Khinh thường a…”
“Rồi huynh ấy thở dài, không nói gì nữa, chẳng qua nhìn vào đôi mắt ấy rõ ràng là suy yếu cùng với có chút áy náy trong đó.”
“Đùng!”Từ trong miệng Hoàng Minh phát ra một tiếng giòn vang càng làm cho Thẩm Thạch hoảng sợ, lại nhìn về phía Hoàng Minh, chỉ thấy y chậm rãi đưa ra cốt thủ của y…
“Nguyên đại ca nhìn ta như vậy, sau đó uốn éo cánh tay chặt đứt bàn tay của ta, ta kêu to đau đớn, huynh ấy chụp lấy tàn kiếm cổ xưa đang rơi xuống, huynh ấy lại ho khan, một lần phun máu là một lần tứ chi của ta bị bẻ gãy, rồi tiện tay ném ta đi, ném ta vào mảnh hắc ám trong huyệt động…”
================
Tàn kiếm trên tay Hoàng Minh
Tâm cuồng ý loạn, thình lình đâm ra
Vấn Thiên tung tóe huyết hoa
Chặt tay đoạt kiếm, khó tha đệ rồi.
/866
|