Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi. Ánh mắt hắn đảo qua những con hắc trùng đang từ từ chết đi rồi rơi bên trên mắt lưới. Những mắt lưới này có hình thù tương tự mạng nhện nhưng lớn hơn rất nhiều. Lần đầu nhìn thấy cứ tưởng là dây thừng vì nó có màu tương tự, nhưng khi Thẩm Thạch nhìn kỹ lại thì lại phát hiện những thứ này làm từ một loại vật liệu rất quái dị mà hắn chưa thấy qua bao giờ. Mỗi sợi dây to cỡ ngón tay, màu thiên hoàng*, sợi tròn mà lại dẻo dai. Những điểm biên giới của tấm lưới đều có một đầu gút, hiển nhiên có người cố ý dùng những sợi tơ bện thành những mắt lưới thập phần tỉ mỉ.
* vàng nâu.
Mắt lưới này khá kỳ quái. Nó hơi ẩm ướt, có thể nhìn thấy được là chúng hơi dính bởi vì những con hắc trùng kia sau khi rơi vào lưới đều không thể đào thoát được.
Sắc mặt Thẩm Thạch đột nhiên biến đổi.Dường như hắn vừa nghĩ ra điều gì, thần tình trên mặt lập tức trở nên phức tạp pha lẫn một ít kinh ngạc và một phần cảnh giác.
Trải qua mấy trăm năm lịch sử Vấn Thiên bí cảnh, nếu hắn nhớ không lầm thì luôn xuất hiện vô số các loại cơ duyên và dĩ nhiên, song hành với cơ duyên luôn là các loại hung hiểm, tuyệt địa, các loại yêu thú cường đại làm người ta không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng….phàm là những truyền thuyết có quan hệ tới Vấn Thiên bí cảnh được ghi chép lại thì đều được mọi người biết đến.
Bên trong Vấn Thiên bí cảnh không hề có người.
Nếu nói có người thì ngoài Thẩm Thạch là Nhân tộc ra cũng chỉ có Yêu tộc- một chủng tộc có linh trí.
Yêu thú ở đây có rất nhiều,những loại cường đại hơn cũng có thể thấy nhưng tuyệt nhiên, loài người chưa từng xuất hiện trong Bí cảnh, ngoại trừ Tứ chính danh môn, nơi các đệ tử tinh anh tiến vào Bí cảnh thí luyện.
Hiện giờ, Thẩm Thạch nhìn những mắt lưới trước mặt mà không giấu nổi sự chấn động mãnh liệt. Những mắt lưới này là do con người cố ý bện thành tuyệt nhiên bất đồng so với thủ bút của Yêu thú. Lần Vấn Thiên bí cảnh này dần đần trở nên quỷ dị, những việc kỳ quái sao lại xuất hiện nhiều vậy?
Nhất định có điều gian trá.
Thẩm Thạch đứng yên tại chỗ, chằm chằm nhìn mắt lưới mà suy tư. Đột nhiên, hắn chợt ngẩng đầu, dọc theo con đường này hắn luôn phòng bị để tránh việc tiêu hao Linh lực ở một nơi xa lạ. Như Ý Đại lóe sáng, hắn liền lấy ra thanh đoản kiếm Thu Thủy Khuynh Tuyết.
“ Tiểu Hắc, mau đến đây.” Nghe Thẩm Thạch gọi Tiểu Hắc Trư liền chạy tới.Phốc…hắn tóm gọn Tiểu Hắc Trư trong tay. Hít sâu một hơi rồi nhanh chóng thúc giục Ngự Kiếm Thuật. Một đạo Linh quang lóe lên từ rừng cây xông thẳng trời cao.
Ánh mặt trời gay gắt, nhiệt độ trong sa mạc đã từ từ nóng lên, những làn gió thổi qua đều mang theo hơi nóng bức người. Thẩm Thạch trực tiếp ngự kiếm từ phiến rừng rậm tới phía trên ốc đảo. Từ trên không trung hắn nhìn xuống ốc đảo phía dưới.
Có điều cổ quái! Hiện tại, điều mà Thẩm Thạch cho là khẩn yếu nhất là phải kiểm tra thử mảnh ốc đảo này có nguy hiểm tiềm tàng không.
Từ trên cao nhìn xuống tầm nhìn sẽ bao quát cả ốc đảo.
Đây là một ốc đảo không lớn chỉ khoảng chừng mười mẫu*. Hồ nước ở phía sau mảnh rừng rậm mà Thẩm Thạch dừng lại khi trước đã chiếm hơn nửa diện tích. Hồ nước đó vô cùng thanh tịnh, mặt hồ phẳng lặng như gương, quanh hồ là các loại cây cối rậm rạp. Đây quả thật là một nơi an tường và u tĩnh, chỉ có điều, nơi đây ngoại trừ cây cối dường như cũng không thấy động vật sinh sống.
*Ở Việt Nam, 1 mẫu= 3.600m2 .
Ở Trung Quốc, 1 mẫu= 667m2 hay 16 phương trượng ( 1 phương trượng – 11,111m2.
Ở ngoại vi ốc đảo là vô cùng vô tận hoàng sa*. Trong mắt Thẩm Thạch , mảnh ốc đảo tựa như một khỏa bích lục minh châu vô cùng bắt mắt, tô điểm thêm cho mảnh sa mạc hoang vu .
* cát vàng.
Nhìn một hồi hắn chỉ thấy mảnh ốc đảo này cực kỳ yên tĩnh, không hề có cái gì gọi là nguy hiểm. Những nơi khác quanh sa mạc cũng tương tự như vậy . Trong lòng Thẩm Thạch tuy vẫn nghi hoặc những vẫn thở phào nhẹ nhõm. Thân thể hắn trầm xuống để chuẩn bị hạ xuống mặt đất. Dù gì hắn cũng chỉ mới là Ngưng Nguyên trung giai, một mực bảo trì trạng thái Ngự không phi hành đã làm cho Linh lực của hắn tiêu hao khá lớn a.
Chỉ là vào lúc đó, ánh mắt hắn ngẫu nhiên nhìn về hồ nước. Mặt hồ vốn tĩnh lặng giờ lại nổi lên những gợn sóng giống như có một thứ gì đó đang bơi vào bờ.
Thẩm Thạch trong nội tâm khẽ động, thân thể hắn từ từ tới gần bên đó.
Chẳng qua, khi hắn lặng yên vô thanh vô tức tiến tới ngoại vi bờ hồ thì chỉ thấy những gợn sóng nhỏ. Đột nhiên, một trường hàm trồi lên mặt nước táp táp vài cái trong không khí, tiếp sau đó, một thân ảnh cũng dần dần nổi lên. Thật bất ngờ, đó lại là một con Yêu thú hình dạng giống cá sấu dài chừng năm, sáu thước.
Ngạc trạng* Yêu thú không thèm chú ý Thẩm Thạch ở phía xa mà nhàn nhã, biếng nhác từ từ bơi vào ven bờ, rồi cứ thế nằm nhoài mình lên mép nước. Ngạc trạng Yêu thú vậy mà hồn nhiên nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang. Ánh nắng sa mạc mãnh liệt là thế nhưng cái con Yêu thú này lại chẳng mảy may quan tâm.
* Yêu thú có hình giống cá sấu.
Con Yêu thú đột nhiên xuất hiện tuy có vẻ đáng sợ, dữ tợn nhưng hành động của nó lại rất lười biếng, việc này cũng không xung đột gì tới mảnh hồ nước yên tĩnh dưới kia. Chỉ là lúc đó, cách con Yêu thú chừng ba thước, một khối thổ nhưỡng bỗng dưng bị xốc lên, hai thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện.
Nương theo tiếng dã thú gầm rống giận dữ, hai thân ảnh trên tay cầm vũ khí vọt thẳng tới chỗ Ngạc trạng Yêu thú không do dự đâm nó.
Đột nhiên kinh biến, vị trí lại gần như vậy, tên gia hỏa kia vốn nhàn nhã, lười biếng nên không phản ứng kịp. Chỉ vừa ngẩng đầu lên theo bản năng liền thấy hai thân ảnh đã gần kề. Hai thanh trường mâu cùng lúc đâm tới. Thùng…thùng…hai tiếng liền phá vỡ huyết nhục , cấm vào thân thể nó.
(DG: tội nghiệp, phơi nắng mà cũng không yên thân với mấy ông.)
... Lực lượng đó cực kì mạnh mẽ, gần như là trong chớp mắt đã xuyên thủng thân thể của Yêu thú Ngạc Ngư(*), giống như ghim nó trên mặt đất vậy.
(*):ta xin sử dụng từ Hán Việt cho con này vì dịch cứ gọi là yêu thú cá sấu hoài thì… mệt
“Ngaooo…”
Một tiếng rống giận dữ, long trời lở đất phát ra từ miệng con Ngạc Ngư; đột nhiên bị công kích làm nó vô cùng đau đớn và giận dữ, hung tính trong người bộc phát mạnh mẽ. Bỗng nhiên, thân thể to lớn của nó chuyển động một cái rồi nghe lộp bộp một tiếng; mắt thấy hai chỉ của cây trường mâu chợt gãy một cái, phần còn lại đang cắm trên thân thể con Ngạc Ngư thì rung lên bần bật.
“Phanh” một tiếng, cái đuôi to lớn của con Ngạc Ngư liền quất tới, đánh bay một người đang ở gần nó; mà một thân ảnh vạm vỡ, cao lớn khác thì liền nhảy lên lưng nó rồi gào thét như thú hoang và rút ra một con dao găm, đâm mạnh xuống lưng con Yêu thú.
Trong nháy mắt, phần lưng của con Ngạc Ngư đã thấm đầy máu tươi, cây trường mâu vẫn còn đang đâm xuyên thân thể nó, làm cho nó cực kì đau đớn mỗi khi vặn mình. Máu tươi trên người nó phun ra như suối đến nỗi nhuộm đỏ mặt nước xung quanh.
Nhưng mà rõ ràng là con Yêu thú này cực kỳ hung hãn; trong thời khắc nguy hiểm nó như bộc phát hung tính từ trong huyết mạch và điên cuồng gào lên một tiếng. Thân hình nó uốn éo điên cuồng, chợt “BA~” một tiếng, một vòi máu tươi lại bắn ra, kèm theo đó là cây trường mâu hoàn toàn bị bẻ gãy.
Trong lúc này, con Ngạc Ngư bộc phát ra lượng lượng mạnh mẽ, không gì có thể cản được. Thân ảnh người kia đang ở trên lưng nó cũng bị quất văng ra ngoài rồi nặng nề rơi trên mặt đất, một tiếng kêu đau đớn liền vang lên.
Con Ngạc Ngư ngửa mặt lên trời và rống to, toàn thân nó nhuộm đầy máu, trông như ác quỷ đến từ cửu u; rồi nó điên cuồng nhào tới chỗ hai người kia. Dường như bọn họ không thể ngờ rằng con Ngạc Ngư này lại mạnh mẽ như vậy, chẳng qua họ cũng không hoảng sợ mà vẫn cắn răng kiên trì lui nhanh về phía sau.
Nhưng mà một người trong đó lại có vẻ hơi chủ quan, không để ý rễ cây dưới chân nên khi lui về sau thì bỗng bị vướng chân. Kẻ đó kinh hoảng kêu lên một tiếng rồi lại tiếp tục lui về sau, chẳng qua bấy nhiêu cũng đã đủ cho con Ngạc Ngư kia đuổi tới, nó mở cái miệng đầy máu cắn thẳng vào thân ảnh đó. Mắt thấy một màn như vậy sắp xảy ra thì người còn lại cũng kinh hoảng mà ra tay đánh tới, chẳng qua đã không kịp nữa rồi, kẻ đó chỉ có thể phát ra một tiếng kêu thê lương mà thôi.
“Oanh!”
Đột nhiên một viên cầu lửa từ không trung bắn xuống, vô cùng chính xác đánh vào miệng con Ngạc Ngư, bay thẳng vào cổ họng nó.
Bỗng nhiên có kẻ cứu viện thì hai người kia hết sức mừng rỡ; nhưng lúc này bọn hắn cũng không có tâm tình đi cảm ơn Thẩm Thạch mà cùng nhau nhào tới hỗn chiến với con Ngạc Ngư một lần nữa.
Vốn con Ngạc Ngư đã bị thương nặng lại bị Thẩm Thạch dùng Hoả Cầu Thuật đánh lén vào chỗ hiểm nên lúc này nó đã bắt đầu kiệt sức. Sau khi nó biết không thể chống đỡ lại hai người kia thì muốn trốn về hồ nước, chẳng qua kinh nghiệm chiến đấu của hai người kia rất nhiều nên không để nó như ý, đành phải tiếp tục công kích, chẳng bao lâu thì nó cũng không còn thở nữa.
Bên cạnh hồ nước là một mảnh lộn xộn, trận chiến đã phá huỷ toàn bộ khu vực yên bình này.
Sau khi Thẩm Thạch ra tay đúng lúc thì không có động thủ thêm nữa mà đứng yên lại chỗ nhìn hai người kia, vẻ mặt hắn hiện lên thần sắc phức tạp khó hiểu. Lúc hai người kia giết chết được con Ngạc Ngư thì thở dài một hơi rồi cùng xoay người nhìn về Thẩm Thạch; cuối cùng thì khuôn mặt của bọn họ cũng hiện rõ trước mắt hắn.
Đồng tử của Thẩm Thạch mạnh mẽ co rút lại.
Trước mắt hắn, người bên trái là thân người đầu khỉ, dáng người khôi ngô, trên mặt và cánh tay đều vẽ một hoa văn kì dị giống như một loại đồ đằng nào đó; người còn lại thì là thân người đầu sói, dáng người thấp hơn đồng bọn một chút, trên tay lại không có đồ án hoa văn kia.
“Yêu tộc…” Cổ họng Thẩm Thạch có chút khô nóng, hắn nhìn chằm chằm vào hai người kia rồi thốt ra được hai chữ này.
Hai người kia nhìn nhau, sau đó tên Yêu Hầu tiến lên một bước, vẻ mặt cảm kích nhưng cũng đang cẩn thận đánh giá Thẩm Thạch, nói: “Chúng ta là Thiết Hầu và Sơn Lang của bộ tộc Huyết Nha, ngươi là ai?”
Khoé miệng Thẩm Thạch giật giật mấy cái nhìn tên Thiết Hầu kia, trong đầu hắn lại xẹt qua hình ảnh khuôn mặt của lão Bạch Hầu già nua, nội tâm vô cùng đau đớn. Lúc hắn đang định nói gì đó nhưng khi liếc qua bên người Sơn Lang thì chợt ánh mắt hắn ngừng lại, chăm chú nhìn vào một bên tay của hắn, vẻ mặt lộ ra vài phần kinh ngạc.
Vẻ mặt của Sơn Lang và Thiết Hầu cũng không khác biệt gì, dáng người cũng bằng với các loại Yêu tộc khác nhưng mà chỗ tay trái của Sơn Lang lại là một cái chân.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào chỗ đó, dường như hắn đang thấy một chuyện khó tin rồi hoàn toàn ngây người ra.
===============
Trong ốc đảo, yêu tộc chiến Ngạc Ngư
Trên không trung, hỏa cầu kịp tương trợ.
* vàng nâu.
Mắt lưới này khá kỳ quái. Nó hơi ẩm ướt, có thể nhìn thấy được là chúng hơi dính bởi vì những con hắc trùng kia sau khi rơi vào lưới đều không thể đào thoát được.
Sắc mặt Thẩm Thạch đột nhiên biến đổi.Dường như hắn vừa nghĩ ra điều gì, thần tình trên mặt lập tức trở nên phức tạp pha lẫn một ít kinh ngạc và một phần cảnh giác.
Trải qua mấy trăm năm lịch sử Vấn Thiên bí cảnh, nếu hắn nhớ không lầm thì luôn xuất hiện vô số các loại cơ duyên và dĩ nhiên, song hành với cơ duyên luôn là các loại hung hiểm, tuyệt địa, các loại yêu thú cường đại làm người ta không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng….phàm là những truyền thuyết có quan hệ tới Vấn Thiên bí cảnh được ghi chép lại thì đều được mọi người biết đến.
Bên trong Vấn Thiên bí cảnh không hề có người.
Nếu nói có người thì ngoài Thẩm Thạch là Nhân tộc ra cũng chỉ có Yêu tộc- một chủng tộc có linh trí.
Yêu thú ở đây có rất nhiều,những loại cường đại hơn cũng có thể thấy nhưng tuyệt nhiên, loài người chưa từng xuất hiện trong Bí cảnh, ngoại trừ Tứ chính danh môn, nơi các đệ tử tinh anh tiến vào Bí cảnh thí luyện.
Hiện giờ, Thẩm Thạch nhìn những mắt lưới trước mặt mà không giấu nổi sự chấn động mãnh liệt. Những mắt lưới này là do con người cố ý bện thành tuyệt nhiên bất đồng so với thủ bút của Yêu thú. Lần Vấn Thiên bí cảnh này dần đần trở nên quỷ dị, những việc kỳ quái sao lại xuất hiện nhiều vậy?
Nhất định có điều gian trá.
Thẩm Thạch đứng yên tại chỗ, chằm chằm nhìn mắt lưới mà suy tư. Đột nhiên, hắn chợt ngẩng đầu, dọc theo con đường này hắn luôn phòng bị để tránh việc tiêu hao Linh lực ở một nơi xa lạ. Như Ý Đại lóe sáng, hắn liền lấy ra thanh đoản kiếm Thu Thủy Khuynh Tuyết.
“ Tiểu Hắc, mau đến đây.” Nghe Thẩm Thạch gọi Tiểu Hắc Trư liền chạy tới.Phốc…hắn tóm gọn Tiểu Hắc Trư trong tay. Hít sâu một hơi rồi nhanh chóng thúc giục Ngự Kiếm Thuật. Một đạo Linh quang lóe lên từ rừng cây xông thẳng trời cao.
Ánh mặt trời gay gắt, nhiệt độ trong sa mạc đã từ từ nóng lên, những làn gió thổi qua đều mang theo hơi nóng bức người. Thẩm Thạch trực tiếp ngự kiếm từ phiến rừng rậm tới phía trên ốc đảo. Từ trên không trung hắn nhìn xuống ốc đảo phía dưới.
Có điều cổ quái! Hiện tại, điều mà Thẩm Thạch cho là khẩn yếu nhất là phải kiểm tra thử mảnh ốc đảo này có nguy hiểm tiềm tàng không.
Từ trên cao nhìn xuống tầm nhìn sẽ bao quát cả ốc đảo.
Đây là một ốc đảo không lớn chỉ khoảng chừng mười mẫu*. Hồ nước ở phía sau mảnh rừng rậm mà Thẩm Thạch dừng lại khi trước đã chiếm hơn nửa diện tích. Hồ nước đó vô cùng thanh tịnh, mặt hồ phẳng lặng như gương, quanh hồ là các loại cây cối rậm rạp. Đây quả thật là một nơi an tường và u tĩnh, chỉ có điều, nơi đây ngoại trừ cây cối dường như cũng không thấy động vật sinh sống.
*Ở Việt Nam, 1 mẫu= 3.600m2 .
Ở Trung Quốc, 1 mẫu= 667m2 hay 16 phương trượng ( 1 phương trượng – 11,111m2.
Ở ngoại vi ốc đảo là vô cùng vô tận hoàng sa*. Trong mắt Thẩm Thạch , mảnh ốc đảo tựa như một khỏa bích lục minh châu vô cùng bắt mắt, tô điểm thêm cho mảnh sa mạc hoang vu .
* cát vàng.
Nhìn một hồi hắn chỉ thấy mảnh ốc đảo này cực kỳ yên tĩnh, không hề có cái gì gọi là nguy hiểm. Những nơi khác quanh sa mạc cũng tương tự như vậy . Trong lòng Thẩm Thạch tuy vẫn nghi hoặc những vẫn thở phào nhẹ nhõm. Thân thể hắn trầm xuống để chuẩn bị hạ xuống mặt đất. Dù gì hắn cũng chỉ mới là Ngưng Nguyên trung giai, một mực bảo trì trạng thái Ngự không phi hành đã làm cho Linh lực của hắn tiêu hao khá lớn a.
Chỉ là vào lúc đó, ánh mắt hắn ngẫu nhiên nhìn về hồ nước. Mặt hồ vốn tĩnh lặng giờ lại nổi lên những gợn sóng giống như có một thứ gì đó đang bơi vào bờ.
Thẩm Thạch trong nội tâm khẽ động, thân thể hắn từ từ tới gần bên đó.
Chẳng qua, khi hắn lặng yên vô thanh vô tức tiến tới ngoại vi bờ hồ thì chỉ thấy những gợn sóng nhỏ. Đột nhiên, một trường hàm trồi lên mặt nước táp táp vài cái trong không khí, tiếp sau đó, một thân ảnh cũng dần dần nổi lên. Thật bất ngờ, đó lại là một con Yêu thú hình dạng giống cá sấu dài chừng năm, sáu thước.
Ngạc trạng* Yêu thú không thèm chú ý Thẩm Thạch ở phía xa mà nhàn nhã, biếng nhác từ từ bơi vào ven bờ, rồi cứ thế nằm nhoài mình lên mép nước. Ngạc trạng Yêu thú vậy mà hồn nhiên nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang. Ánh nắng sa mạc mãnh liệt là thế nhưng cái con Yêu thú này lại chẳng mảy may quan tâm.
* Yêu thú có hình giống cá sấu.
Con Yêu thú đột nhiên xuất hiện tuy có vẻ đáng sợ, dữ tợn nhưng hành động của nó lại rất lười biếng, việc này cũng không xung đột gì tới mảnh hồ nước yên tĩnh dưới kia. Chỉ là lúc đó, cách con Yêu thú chừng ba thước, một khối thổ nhưỡng bỗng dưng bị xốc lên, hai thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện.
Nương theo tiếng dã thú gầm rống giận dữ, hai thân ảnh trên tay cầm vũ khí vọt thẳng tới chỗ Ngạc trạng Yêu thú không do dự đâm nó.
Đột nhiên kinh biến, vị trí lại gần như vậy, tên gia hỏa kia vốn nhàn nhã, lười biếng nên không phản ứng kịp. Chỉ vừa ngẩng đầu lên theo bản năng liền thấy hai thân ảnh đã gần kề. Hai thanh trường mâu cùng lúc đâm tới. Thùng…thùng…hai tiếng liền phá vỡ huyết nhục , cấm vào thân thể nó.
(DG: tội nghiệp, phơi nắng mà cũng không yên thân với mấy ông.)
... Lực lượng đó cực kì mạnh mẽ, gần như là trong chớp mắt đã xuyên thủng thân thể của Yêu thú Ngạc Ngư(*), giống như ghim nó trên mặt đất vậy.
(*):ta xin sử dụng từ Hán Việt cho con này vì dịch cứ gọi là yêu thú cá sấu hoài thì… mệt
“Ngaooo…”
Một tiếng rống giận dữ, long trời lở đất phát ra từ miệng con Ngạc Ngư; đột nhiên bị công kích làm nó vô cùng đau đớn và giận dữ, hung tính trong người bộc phát mạnh mẽ. Bỗng nhiên, thân thể to lớn của nó chuyển động một cái rồi nghe lộp bộp một tiếng; mắt thấy hai chỉ của cây trường mâu chợt gãy một cái, phần còn lại đang cắm trên thân thể con Ngạc Ngư thì rung lên bần bật.
“Phanh” một tiếng, cái đuôi to lớn của con Ngạc Ngư liền quất tới, đánh bay một người đang ở gần nó; mà một thân ảnh vạm vỡ, cao lớn khác thì liền nhảy lên lưng nó rồi gào thét như thú hoang và rút ra một con dao găm, đâm mạnh xuống lưng con Yêu thú.
Trong nháy mắt, phần lưng của con Ngạc Ngư đã thấm đầy máu tươi, cây trường mâu vẫn còn đang đâm xuyên thân thể nó, làm cho nó cực kì đau đớn mỗi khi vặn mình. Máu tươi trên người nó phun ra như suối đến nỗi nhuộm đỏ mặt nước xung quanh.
Nhưng mà rõ ràng là con Yêu thú này cực kỳ hung hãn; trong thời khắc nguy hiểm nó như bộc phát hung tính từ trong huyết mạch và điên cuồng gào lên một tiếng. Thân hình nó uốn éo điên cuồng, chợt “BA~” một tiếng, một vòi máu tươi lại bắn ra, kèm theo đó là cây trường mâu hoàn toàn bị bẻ gãy.
Trong lúc này, con Ngạc Ngư bộc phát ra lượng lượng mạnh mẽ, không gì có thể cản được. Thân ảnh người kia đang ở trên lưng nó cũng bị quất văng ra ngoài rồi nặng nề rơi trên mặt đất, một tiếng kêu đau đớn liền vang lên.
Con Ngạc Ngư ngửa mặt lên trời và rống to, toàn thân nó nhuộm đầy máu, trông như ác quỷ đến từ cửu u; rồi nó điên cuồng nhào tới chỗ hai người kia. Dường như bọn họ không thể ngờ rằng con Ngạc Ngư này lại mạnh mẽ như vậy, chẳng qua họ cũng không hoảng sợ mà vẫn cắn răng kiên trì lui nhanh về phía sau.
Nhưng mà một người trong đó lại có vẻ hơi chủ quan, không để ý rễ cây dưới chân nên khi lui về sau thì bỗng bị vướng chân. Kẻ đó kinh hoảng kêu lên một tiếng rồi lại tiếp tục lui về sau, chẳng qua bấy nhiêu cũng đã đủ cho con Ngạc Ngư kia đuổi tới, nó mở cái miệng đầy máu cắn thẳng vào thân ảnh đó. Mắt thấy một màn như vậy sắp xảy ra thì người còn lại cũng kinh hoảng mà ra tay đánh tới, chẳng qua đã không kịp nữa rồi, kẻ đó chỉ có thể phát ra một tiếng kêu thê lương mà thôi.
“Oanh!”
Đột nhiên một viên cầu lửa từ không trung bắn xuống, vô cùng chính xác đánh vào miệng con Ngạc Ngư, bay thẳng vào cổ họng nó.
Bỗng nhiên có kẻ cứu viện thì hai người kia hết sức mừng rỡ; nhưng lúc này bọn hắn cũng không có tâm tình đi cảm ơn Thẩm Thạch mà cùng nhau nhào tới hỗn chiến với con Ngạc Ngư một lần nữa.
Vốn con Ngạc Ngư đã bị thương nặng lại bị Thẩm Thạch dùng Hoả Cầu Thuật đánh lén vào chỗ hiểm nên lúc này nó đã bắt đầu kiệt sức. Sau khi nó biết không thể chống đỡ lại hai người kia thì muốn trốn về hồ nước, chẳng qua kinh nghiệm chiến đấu của hai người kia rất nhiều nên không để nó như ý, đành phải tiếp tục công kích, chẳng bao lâu thì nó cũng không còn thở nữa.
Bên cạnh hồ nước là một mảnh lộn xộn, trận chiến đã phá huỷ toàn bộ khu vực yên bình này.
Sau khi Thẩm Thạch ra tay đúng lúc thì không có động thủ thêm nữa mà đứng yên lại chỗ nhìn hai người kia, vẻ mặt hắn hiện lên thần sắc phức tạp khó hiểu. Lúc hai người kia giết chết được con Ngạc Ngư thì thở dài một hơi rồi cùng xoay người nhìn về Thẩm Thạch; cuối cùng thì khuôn mặt của bọn họ cũng hiện rõ trước mắt hắn.
Đồng tử của Thẩm Thạch mạnh mẽ co rút lại.
Trước mắt hắn, người bên trái là thân người đầu khỉ, dáng người khôi ngô, trên mặt và cánh tay đều vẽ một hoa văn kì dị giống như một loại đồ đằng nào đó; người còn lại thì là thân người đầu sói, dáng người thấp hơn đồng bọn một chút, trên tay lại không có đồ án hoa văn kia.
“Yêu tộc…” Cổ họng Thẩm Thạch có chút khô nóng, hắn nhìn chằm chằm vào hai người kia rồi thốt ra được hai chữ này.
Hai người kia nhìn nhau, sau đó tên Yêu Hầu tiến lên một bước, vẻ mặt cảm kích nhưng cũng đang cẩn thận đánh giá Thẩm Thạch, nói: “Chúng ta là Thiết Hầu và Sơn Lang của bộ tộc Huyết Nha, ngươi là ai?”
Khoé miệng Thẩm Thạch giật giật mấy cái nhìn tên Thiết Hầu kia, trong đầu hắn lại xẹt qua hình ảnh khuôn mặt của lão Bạch Hầu già nua, nội tâm vô cùng đau đớn. Lúc hắn đang định nói gì đó nhưng khi liếc qua bên người Sơn Lang thì chợt ánh mắt hắn ngừng lại, chăm chú nhìn vào một bên tay của hắn, vẻ mặt lộ ra vài phần kinh ngạc.
Vẻ mặt của Sơn Lang và Thiết Hầu cũng không khác biệt gì, dáng người cũng bằng với các loại Yêu tộc khác nhưng mà chỗ tay trái của Sơn Lang lại là một cái chân.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào chỗ đó, dường như hắn đang thấy một chuyện khó tin rồi hoàn toàn ngây người ra.
===============
Trong ốc đảo, yêu tộc chiến Ngạc Ngư
Trên không trung, hỏa cầu kịp tương trợ.
/866
|