Bí cảnh Vấn Thiên khác xa với phần lớn bí cảnh ở Dị Giới; bên ngoài bí cảnh này biến đổi khôn lường, vô cùng kì lạ, hơn nữa cửa vào bí cảnh cũng không cố định. Nếu muốn đi vào bí cảnh Vấn Thiên thì chỉ có một cách là sử dụng kiện chí bảo Mãng Thận Cổ Châu của thánh nhân Nguyên Vấn Thiên truyền lại từ xưa mà thôi. Người ta phải thúc giục kiện Pháp bảo thần bí này thì mới có thể mở ra thông đạo (*), ngược lại thì địa điểm sử dụng lại không có yêu cầu đặc biệt gì cả.
(*) thông đạo: lối đi. DG: ta xin dùng từ hán việt này xuyên suốt chương, bạn đọc thông cảm!
Tương truyền khi Lục Thánh còn tại thế, chỉ cần một mình Nguyên Vấn Thiên đã có thể mở ra thông đạo của bí cảnh rồi. Nhưng chẳng hiểu là lời đồn có sai sót gì không hay là nay đã không bằng xưa mà mỗi lần đại hội Tứ Chính diễn ra, tứ đại phái đều phải bố trí rất nhiều trận pháp đặc thù và huyền ảo để hỗ trợ, cộng thêm mấy vị đại chân nhân Nguyên Đan cảnh phải dùng Linh lực mạnh mẽ để thúc giục thì mới có thể mở ra thông đạo đi vào bí cảnh.
Lâu dần, những việc này đã trở thành hiển nhiên, mỗi lần diễn ra đại hội đều phải làm như thế. Chỉ là hôm nay trên Nghênh Tiên Đài lại không bày ra những pháp trận huyền ảo kia, làm cho mọi người kinh ngạc không thôi.
Chẳng lẽ bí cảnh Vấn Thiên xảy ra chuyện bất thường gì hay sao? Hơn nữa, thời gian đại hội diễn ra lại sớm hơn nửa năm càng làm tăng thêm mấy phần kinh nghi trong lòng đám đệ tử trẻ tuổi.
Ngay lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì chợt trên không trung đáp xuống mấy cái thân ảnh. Mọi người quay đầu nhìn lại thì vô cùng kinh hãi, không ngờ mấy thân đó lại là đại chân nhân Nguyên Đan cảnh của tứ đại phái; mà vị Tôn Minh Dương - Tôn trưởng lão của Lăng Tiêu Tông cũng ở trong đó.
Vẻ mặt của mấy vị trưởng lão đều không chút biểu tình, thần sắc nhàn nhạt, lãnh đạm; sau khi họ đáp xuống Nghênh Tiên đài thì liền đi về phía đệ tử của bổn môn rồi tập hợp mọi người lại, về sau lại ra lệnh cho các đệ tử về chờ trong biệt viện, không nên tập tụ tập ở Nghênh Tiên đài nữa.
Ngay lập tức mọi người đều xôn xao hẳn lên, hiển nhiên khi các trưởng lão hạ lệnh thì chẳng khác gì đã gián tiếp thừa nhận hành trình đi bí cảnh lần này xảy ra vấn đề rồi. Chẳng qua, mấy vị Nguyên Đan cảnh đều là nhân vật đức cao vọng trọng (*), uy thế vô cùng nên đám đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh cũng không dám hỏi gì nhiều, sau cùng tất cả đều thành thật đi về biệt viện với vẻ bất an, lo lắng; kể cả những đệ tử của Nguyên Thuỷ Môn cũng không khác gì mấy.
(*): uy tín và đạo đức đều rất đáng tin cậy :3
Sau khi trở về thì không ai dám đi lung tung nữa, kể cả vị Tôn trưởng lão kia cũng trực tiếp tọa trấn trong biệt viện, hiển nhiên cao tầng của tứ đại phái cũng hiểu sự ảnh hưởng của hành động lần này ra sao nên phải chấn nhiếp đám đệ tử một chút mới được.
Cứ như vậy, một ngày tràn ngập hi vọng và kích thích lòng người lại trôi qua một cách trầm mặc, đầy nghi hoặc như vậy.
***
Đến ngày hôm sau, mấy vị Nguyên Đan cảnh vẫn còn toạ trấn trong biệt viện, không có chút ý định rời đi chút nào; tứ đại phái cũng không nói rõ nguyên nhân về vấn đề phát sinh trong hành trình bí cảnh lần này, đại khái họ chỉ nói một câu vô cùng ngắn gọn: có thể hành trình vào bí cảnh phải hoãn một chút thời gian.
Một chút này là mấy canh giờ, mấy ngày hay là bao lâu thì chẳng ai nói thêm lời nào nữa.
Phần lớn những đệ tử tham gia hành trình lần này đều là người trẻ nên điều họ quan tâm nhất là cơ duyên trong bí cảnh Vấn Thiên. Vì lần này mà không ít người đã dốc hết túi tiền, đổi tất cả thành Linh tài, Linh tinh, cho nên đột nhiên hành trình bị trì hoãn làm lòng người bất mãn và kinh nghi không thôi. Trải qua mấy tiếp xúc và gặp gỡ, mấy tên đệ Nguyên Thủy Môn kiêu ngạo kia lại im lặng, không giao lưu với ai cả, ngược lại thì quan hệ của đám đệ tử ba đại phái kia lại tốt hơn nhiều nên không ít người âm thầm thông tri cho nhau, chẳng qua lại không có tin tức nào đáng tin cả.
Chẳng qua, vào xế chiều ngày hôm nay lại có một chút thay đổi, một tin tức nhỏ không rõ ràng, bắt đầu lưu truyền trong đám đệ tử tứ đại phái.
Thẩm Thạch ở trong biệt viện Lăng Tiêu cũng nghe có nghe qua một chút, theo lời đồn đãi kia thì thông đạo của bí cảnh xảy ra một ít việc bất thường, đến cả mấy vị Đai chân nhân cũng không biết phải làm sao.
Sau khi nghe được tin này, Thẩm Thạch cũng vô cùng kinh hãi, sau đó hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, thứ nhất là việc bí cảnh mở ra không phụ thuộc vào địa điểm nên sẽ không có ảnh hưởng gì trong việc này, thứ hai là đạo pháp của mấy vị Đai chân nhân đều vô cùng mạnh mẽ nên việc thúc giục Linh lực sẽ không xảy ra vấn đề gì cả. Nội tâm của Thẩm Thạch cũng thấp thỏm hơn, nghĩ tới nghĩ lui, nếu lời đồn là thật thì không lẽ cái pháp bảo truyền thừa Mạng Cổ Thận Châu kia xảy ra vấn đề gì hay sao?
Còn chưa nói tới những suy đoán của đa số các đệ tử khác nữa, chỉ là trước mắt thì tình hình này vẫn còn đang bế tắc, chưa có lời giải nào, bất giác một ngày nữa lại trôi qua.
Đến ngày thứ ba, lại có thêm nhiều lời đồn khác như nước chảy ra, len lỏi vào trong đám đệ tử; có một ít là do những đệ tử thân cận với trưởng lão trong môn phái truyền ra, cũng có một ít xuất phát từ đám đệ tử Nguyên Thuỷ Môn, có nhiều loại suy đoán, nghi ngờ; chẳng qua cuối cùng nhìn lại thì đa phần đều chỉ về món pháp bảo thần bí Mãng Cổ Thận Châu kia.
Chẳng hiểu sao món pháp bảo truyền thừa của tổ sư Nguyên Vấn Thiên, sau vạn năm không chút mục nát lại xảy ra vấn đề. Nghe nói viên bảo châu này cực kì bất ổn, Linh lực cường đại ẩn trong đó trở nên cuồng bạo, khó khống chế; may là cao thủ trên đỉnh Trích Tinh Phong nhiều như mây nhưng cũng phải nhờ tới thần thông vô lượng của mấy vị Đại chân nhân hợp lại thì mới có thể trấn áp được bảo châu này.
Ngoại trừ việc đó, còn có một tin đồn do đệ tử Nguyên Thuỷ Môn truyền ra, nói rằng viên bảo châu này đã xảy ra dị biến từ mấy tháng trước nên sau khi phát hiện thì chưởng môn Phong Đường chân nhân của Nguyên Thuỷ Môn phải bắt buộc thay đổi thời gian của đại hội Tứ Chính.
Mà khi Thẩm Thạch nghe được thời gian Mãng Thận Cổ Châu xảy ra dị biến cũng ngơ ngẩn một hồi, sau khi suy nghĩ một lúc lại phát hiện ra hình như trùng khớp với thời gian mình xuống Trần Hồn Uyên trong Cao Lăng Sơn.
Tóm lại, sự việc xảy ra lần này làm ảnh hưởng không nhỏ đến tinh thần hăng hái của đám đệ tử trẻ tuổi, chẳng qua mọi người chẳng thể làm được gì nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Lại đến ngày thứ tư.
Trong lúc mọi người khẩn trương, nôn nóng, thậm chí có người bắt đầu lo lắng khắp nơi thì một tin tức tốt lại truyền ra.
Thật ra, cái này chỉ được xem là tin tức nửa xấu nửa tốt mà thôi.
Cuối cùng thì bốn đại chưởng môn cùng với mấy vị Đại chân nhân cũng tìm được cách xử lý để thúc giục Mạng Cổ Thận Châu để mở ra thông đạo đi vào bí cảnh. Rốt cuộc thì đám đệ tử của tứ đại phái đã có thể tiến vào bí cảnh để tìm kiếm cơ duyên của riêng mình.
Chẳng qua phần xấu của tin tức là do dị biến của Mạng Cổ Thận Châu vô cùng kì quái nên dù cho nhóm Đại chân nhân đã sử dụng toàn lực nhưng lại không thể mở ra thông đạo cho nhóm đệ tử Thần Ý cảnh đi vào.
Sau khi tin tức này truyền ra, đa phần nhóm đệ tử trẻ tuổi đều vô tay ăn mừng, mà nhóm đệ tử Thần Ý cảnh lại vô cùng chán chường nhưng mà sự việc đã thành như vậy rồi thì chẳng thể làm gì được nữa.
Màn đêm buông xuống, trên Nghênh Tiên Đài đèn đuốc vẫn sáng trưng, Nguyên Thuỷ Môn thể hiện ra năng lực cường đại của mình, chỉ trong một đêm đã sử dụng lượng lớn nhiều loại Linh tài trân quý để bố trị đại trận trên mảnh sân rộng lớn này.
Tất cả đệ tử đều đứng một bên theo dõi tình cảnh khó gặp lần này, cũng ở buổi tối này, cuối cùng thì Thẩm Thạch cũng gặp được Chung Thanh Trúc sau khi đến Nguyên Thuỷ Môn mấy ngày.
Nàng đứng lặng yên trong đám người, nhìn chằm chằm vào đại trận đang dần được hình thành trên Nghênh Tiên Đài, trong đôi mắt trong vắt kia ánh lên một chút hào quang kì lạ. Nghĩ lại, nàng là tu sĩ xuất thân từ Trận Đường thì tất nhiên phải có yêu thích đặc biệt với trận pháp rồi.
Thẩm Thạch cũng không đi qua quấy rầy làm gì, chỉ là liếc nhìn nàng mấy lần từ xa mà thôi, rồi quay người trở lại.
=== Truy cập Bachngocsach.com để được đọc Lục Tiên sớm nhất ===
Giờ Thìn một khắc hôm sau, sắc trời đã sáng hơn nhiều.
Một cỗ mây lành chợt hiện, toả ra ánh sáng lấp lánh, mấy vị Chưởng môn chân nhân từ trên không hạ xuống đại trận trên Nghênh Tiên Đài. Bên ngoài đại trận, phân ra bốn nhóm đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh của tứ đại phái, lần lượt là Nguyên Thuỷ Môn, Lăng Tiêu Tông, Thiên Kiếm Cung và Trấn Long Điện.
Chưởng môn Nguyên Thuỷ Môn là Nguyên Phong Đường chân nhân tiến lên một bước, sắc mặt nghiêm nghị, ánh sáng trong tay chớp động không ngừng, một viên bảo châu to như quả dưa hấu, mượt mà như ngọc từ từ bay lên bắn ra hào quang khắp nơi, chỉ thấy bên trong bảo châu như lúc sơ khai của thiên địa Hồng Mông, hỗn độn không phân ra âm dương, xung quanh lại phủ đầy bóng mây, lượn lờ không ngừng như thuỷ triều lên xuống.
Tất nhiên đây chính là chí bảo trong truyền thuyết: Mãng Cổ Thận Châu.
Sau một lát, đợi cho viên bảo châu kia bay lên khoảng một trượng thì ba vị Chưởng môn còn lại đều tiến lên một bước, duỗi ra một chưởng, hư không đánh về phía bảo châu, trong chớp mắt dường như cả toà Nghênh Tiên Đài chợt tĩnh lặng và nghiêm trang hơn mấy phần.
Rồi đột nhiên một đạo ánh sáng màu vàng chói loá từ trong Mãng Cổ Thận Châu bắn thẳng lên bầu trời, đồng thời ánh sáng của đại trận trên Nghênh Tiên Đài cũng chớp động liên hồi, từng cái từng cái nét vẽ của đại trận từ từ sáng lên, như một cơn mưa sao băng vậy.
Đột nhiên một tiếng sấm rền kinh người vang lên ở vạn dặm trong không trung.
Dưới ánh sáng màu vàng chói loá kia, trên không cách Mãng Cổ Thận Châu ba thước chợt xé ra một khe nứt tối đen rồi dần dần mở rộng.
Tốc độ khe nứt mở ra rất chậm nhưng dùng mắt thường vẫn có thể dàng nhận thấy, mãi đến khi xuất hiện một lỗ đen rộng cỡ một người đi qua thì khe nứt mới dừng lại.
Giữa không trung, một cái thông đạo tối đen không biết đi tới nơi nào, giống như một cái miệng rộng quỷ dị đang lạnh lùng há ra chờ cắn nuốt một bữa tiệc lớn.
================
Mở thông đạo, nửa đường sinh biến
Cảnh Vấn Thiên, giới hạn Ngưng Nguyên.
(*) thông đạo: lối đi. DG: ta xin dùng từ hán việt này xuyên suốt chương, bạn đọc thông cảm!
Tương truyền khi Lục Thánh còn tại thế, chỉ cần một mình Nguyên Vấn Thiên đã có thể mở ra thông đạo của bí cảnh rồi. Nhưng chẳng hiểu là lời đồn có sai sót gì không hay là nay đã không bằng xưa mà mỗi lần đại hội Tứ Chính diễn ra, tứ đại phái đều phải bố trí rất nhiều trận pháp đặc thù và huyền ảo để hỗ trợ, cộng thêm mấy vị đại chân nhân Nguyên Đan cảnh phải dùng Linh lực mạnh mẽ để thúc giục thì mới có thể mở ra thông đạo đi vào bí cảnh.
Lâu dần, những việc này đã trở thành hiển nhiên, mỗi lần diễn ra đại hội đều phải làm như thế. Chỉ là hôm nay trên Nghênh Tiên Đài lại không bày ra những pháp trận huyền ảo kia, làm cho mọi người kinh ngạc không thôi.
Chẳng lẽ bí cảnh Vấn Thiên xảy ra chuyện bất thường gì hay sao? Hơn nữa, thời gian đại hội diễn ra lại sớm hơn nửa năm càng làm tăng thêm mấy phần kinh nghi trong lòng đám đệ tử trẻ tuổi.
Ngay lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì chợt trên không trung đáp xuống mấy cái thân ảnh. Mọi người quay đầu nhìn lại thì vô cùng kinh hãi, không ngờ mấy thân đó lại là đại chân nhân Nguyên Đan cảnh của tứ đại phái; mà vị Tôn Minh Dương - Tôn trưởng lão của Lăng Tiêu Tông cũng ở trong đó.
Vẻ mặt của mấy vị trưởng lão đều không chút biểu tình, thần sắc nhàn nhạt, lãnh đạm; sau khi họ đáp xuống Nghênh Tiên đài thì liền đi về phía đệ tử của bổn môn rồi tập hợp mọi người lại, về sau lại ra lệnh cho các đệ tử về chờ trong biệt viện, không nên tập tụ tập ở Nghênh Tiên đài nữa.
Ngay lập tức mọi người đều xôn xao hẳn lên, hiển nhiên khi các trưởng lão hạ lệnh thì chẳng khác gì đã gián tiếp thừa nhận hành trình đi bí cảnh lần này xảy ra vấn đề rồi. Chẳng qua, mấy vị Nguyên Đan cảnh đều là nhân vật đức cao vọng trọng (*), uy thế vô cùng nên đám đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh cũng không dám hỏi gì nhiều, sau cùng tất cả đều thành thật đi về biệt viện với vẻ bất an, lo lắng; kể cả những đệ tử của Nguyên Thuỷ Môn cũng không khác gì mấy.
(*): uy tín và đạo đức đều rất đáng tin cậy :3
Sau khi trở về thì không ai dám đi lung tung nữa, kể cả vị Tôn trưởng lão kia cũng trực tiếp tọa trấn trong biệt viện, hiển nhiên cao tầng của tứ đại phái cũng hiểu sự ảnh hưởng của hành động lần này ra sao nên phải chấn nhiếp đám đệ tử một chút mới được.
Cứ như vậy, một ngày tràn ngập hi vọng và kích thích lòng người lại trôi qua một cách trầm mặc, đầy nghi hoặc như vậy.
***
Đến ngày hôm sau, mấy vị Nguyên Đan cảnh vẫn còn toạ trấn trong biệt viện, không có chút ý định rời đi chút nào; tứ đại phái cũng không nói rõ nguyên nhân về vấn đề phát sinh trong hành trình bí cảnh lần này, đại khái họ chỉ nói một câu vô cùng ngắn gọn: có thể hành trình vào bí cảnh phải hoãn một chút thời gian.
Một chút này là mấy canh giờ, mấy ngày hay là bao lâu thì chẳng ai nói thêm lời nào nữa.
Phần lớn những đệ tử tham gia hành trình lần này đều là người trẻ nên điều họ quan tâm nhất là cơ duyên trong bí cảnh Vấn Thiên. Vì lần này mà không ít người đã dốc hết túi tiền, đổi tất cả thành Linh tài, Linh tinh, cho nên đột nhiên hành trình bị trì hoãn làm lòng người bất mãn và kinh nghi không thôi. Trải qua mấy tiếp xúc và gặp gỡ, mấy tên đệ Nguyên Thủy Môn kiêu ngạo kia lại im lặng, không giao lưu với ai cả, ngược lại thì quan hệ của đám đệ tử ba đại phái kia lại tốt hơn nhiều nên không ít người âm thầm thông tri cho nhau, chẳng qua lại không có tin tức nào đáng tin cả.
Chẳng qua, vào xế chiều ngày hôm nay lại có một chút thay đổi, một tin tức nhỏ không rõ ràng, bắt đầu lưu truyền trong đám đệ tử tứ đại phái.
Thẩm Thạch ở trong biệt viện Lăng Tiêu cũng nghe có nghe qua một chút, theo lời đồn đãi kia thì thông đạo của bí cảnh xảy ra một ít việc bất thường, đến cả mấy vị Đai chân nhân cũng không biết phải làm sao.
Sau khi nghe được tin này, Thẩm Thạch cũng vô cùng kinh hãi, sau đó hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, thứ nhất là việc bí cảnh mở ra không phụ thuộc vào địa điểm nên sẽ không có ảnh hưởng gì trong việc này, thứ hai là đạo pháp của mấy vị Đai chân nhân đều vô cùng mạnh mẽ nên việc thúc giục Linh lực sẽ không xảy ra vấn đề gì cả. Nội tâm của Thẩm Thạch cũng thấp thỏm hơn, nghĩ tới nghĩ lui, nếu lời đồn là thật thì không lẽ cái pháp bảo truyền thừa Mạng Cổ Thận Châu kia xảy ra vấn đề gì hay sao?
Còn chưa nói tới những suy đoán của đa số các đệ tử khác nữa, chỉ là trước mắt thì tình hình này vẫn còn đang bế tắc, chưa có lời giải nào, bất giác một ngày nữa lại trôi qua.
Đến ngày thứ ba, lại có thêm nhiều lời đồn khác như nước chảy ra, len lỏi vào trong đám đệ tử; có một ít là do những đệ tử thân cận với trưởng lão trong môn phái truyền ra, cũng có một ít xuất phát từ đám đệ tử Nguyên Thuỷ Môn, có nhiều loại suy đoán, nghi ngờ; chẳng qua cuối cùng nhìn lại thì đa phần đều chỉ về món pháp bảo thần bí Mãng Cổ Thận Châu kia.
Chẳng hiểu sao món pháp bảo truyền thừa của tổ sư Nguyên Vấn Thiên, sau vạn năm không chút mục nát lại xảy ra vấn đề. Nghe nói viên bảo châu này cực kì bất ổn, Linh lực cường đại ẩn trong đó trở nên cuồng bạo, khó khống chế; may là cao thủ trên đỉnh Trích Tinh Phong nhiều như mây nhưng cũng phải nhờ tới thần thông vô lượng của mấy vị Đại chân nhân hợp lại thì mới có thể trấn áp được bảo châu này.
Ngoại trừ việc đó, còn có một tin đồn do đệ tử Nguyên Thuỷ Môn truyền ra, nói rằng viên bảo châu này đã xảy ra dị biến từ mấy tháng trước nên sau khi phát hiện thì chưởng môn Phong Đường chân nhân của Nguyên Thuỷ Môn phải bắt buộc thay đổi thời gian của đại hội Tứ Chính.
Mà khi Thẩm Thạch nghe được thời gian Mãng Thận Cổ Châu xảy ra dị biến cũng ngơ ngẩn một hồi, sau khi suy nghĩ một lúc lại phát hiện ra hình như trùng khớp với thời gian mình xuống Trần Hồn Uyên trong Cao Lăng Sơn.
Tóm lại, sự việc xảy ra lần này làm ảnh hưởng không nhỏ đến tinh thần hăng hái của đám đệ tử trẻ tuổi, chẳng qua mọi người chẳng thể làm được gì nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Lại đến ngày thứ tư.
Trong lúc mọi người khẩn trương, nôn nóng, thậm chí có người bắt đầu lo lắng khắp nơi thì một tin tức tốt lại truyền ra.
Thật ra, cái này chỉ được xem là tin tức nửa xấu nửa tốt mà thôi.
Cuối cùng thì bốn đại chưởng môn cùng với mấy vị Đại chân nhân cũng tìm được cách xử lý để thúc giục Mạng Cổ Thận Châu để mở ra thông đạo đi vào bí cảnh. Rốt cuộc thì đám đệ tử của tứ đại phái đã có thể tiến vào bí cảnh để tìm kiếm cơ duyên của riêng mình.
Chẳng qua phần xấu của tin tức là do dị biến của Mạng Cổ Thận Châu vô cùng kì quái nên dù cho nhóm Đại chân nhân đã sử dụng toàn lực nhưng lại không thể mở ra thông đạo cho nhóm đệ tử Thần Ý cảnh đi vào.
Sau khi tin tức này truyền ra, đa phần nhóm đệ tử trẻ tuổi đều vô tay ăn mừng, mà nhóm đệ tử Thần Ý cảnh lại vô cùng chán chường nhưng mà sự việc đã thành như vậy rồi thì chẳng thể làm gì được nữa.
Màn đêm buông xuống, trên Nghênh Tiên Đài đèn đuốc vẫn sáng trưng, Nguyên Thuỷ Môn thể hiện ra năng lực cường đại của mình, chỉ trong một đêm đã sử dụng lượng lớn nhiều loại Linh tài trân quý để bố trị đại trận trên mảnh sân rộng lớn này.
Tất cả đệ tử đều đứng một bên theo dõi tình cảnh khó gặp lần này, cũng ở buổi tối này, cuối cùng thì Thẩm Thạch cũng gặp được Chung Thanh Trúc sau khi đến Nguyên Thuỷ Môn mấy ngày.
Nàng đứng lặng yên trong đám người, nhìn chằm chằm vào đại trận đang dần được hình thành trên Nghênh Tiên Đài, trong đôi mắt trong vắt kia ánh lên một chút hào quang kì lạ. Nghĩ lại, nàng là tu sĩ xuất thân từ Trận Đường thì tất nhiên phải có yêu thích đặc biệt với trận pháp rồi.
Thẩm Thạch cũng không đi qua quấy rầy làm gì, chỉ là liếc nhìn nàng mấy lần từ xa mà thôi, rồi quay người trở lại.
=== Truy cập Bachngocsach.com để được đọc Lục Tiên sớm nhất ===
Giờ Thìn một khắc hôm sau, sắc trời đã sáng hơn nhiều.
Một cỗ mây lành chợt hiện, toả ra ánh sáng lấp lánh, mấy vị Chưởng môn chân nhân từ trên không hạ xuống đại trận trên Nghênh Tiên Đài. Bên ngoài đại trận, phân ra bốn nhóm đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh của tứ đại phái, lần lượt là Nguyên Thuỷ Môn, Lăng Tiêu Tông, Thiên Kiếm Cung và Trấn Long Điện.
Chưởng môn Nguyên Thuỷ Môn là Nguyên Phong Đường chân nhân tiến lên một bước, sắc mặt nghiêm nghị, ánh sáng trong tay chớp động không ngừng, một viên bảo châu to như quả dưa hấu, mượt mà như ngọc từ từ bay lên bắn ra hào quang khắp nơi, chỉ thấy bên trong bảo châu như lúc sơ khai của thiên địa Hồng Mông, hỗn độn không phân ra âm dương, xung quanh lại phủ đầy bóng mây, lượn lờ không ngừng như thuỷ triều lên xuống.
Tất nhiên đây chính là chí bảo trong truyền thuyết: Mãng Cổ Thận Châu.
Sau một lát, đợi cho viên bảo châu kia bay lên khoảng một trượng thì ba vị Chưởng môn còn lại đều tiến lên một bước, duỗi ra một chưởng, hư không đánh về phía bảo châu, trong chớp mắt dường như cả toà Nghênh Tiên Đài chợt tĩnh lặng và nghiêm trang hơn mấy phần.
Rồi đột nhiên một đạo ánh sáng màu vàng chói loá từ trong Mãng Cổ Thận Châu bắn thẳng lên bầu trời, đồng thời ánh sáng của đại trận trên Nghênh Tiên Đài cũng chớp động liên hồi, từng cái từng cái nét vẽ của đại trận từ từ sáng lên, như một cơn mưa sao băng vậy.
Đột nhiên một tiếng sấm rền kinh người vang lên ở vạn dặm trong không trung.
Dưới ánh sáng màu vàng chói loá kia, trên không cách Mãng Cổ Thận Châu ba thước chợt xé ra một khe nứt tối đen rồi dần dần mở rộng.
Tốc độ khe nứt mở ra rất chậm nhưng dùng mắt thường vẫn có thể dàng nhận thấy, mãi đến khi xuất hiện một lỗ đen rộng cỡ một người đi qua thì khe nứt mới dừng lại.
Giữa không trung, một cái thông đạo tối đen không biết đi tới nơi nào, giống như một cái miệng rộng quỷ dị đang lạnh lùng há ra chờ cắn nuốt một bữa tiệc lớn.
================
Mở thông đạo, nửa đường sinh biến
Cảnh Vấn Thiên, giới hạn Ngưng Nguyên.
/866
|