Thềm đá hướng lên trên, từng bậc từng bậc men theo con đường núi giữa những gốc cổ thụ um tùm, đôi khi còn bị mây mù che phủ làm con đường càng thêm thần bí. Không giống như quãng đường uốn lượn vừa rồi, đoạn đường dẫn tới Ngộ Chân Nham này lại thẳng tắp.
Thế nhưng ở hai bên thềm đá, Thẩm Thạch lại không nhìn thấy bất kỳ ký hiệu cấm đi hay văn tự mộc bài nào cả. Dường như Nguyên Thủy Môn cũng không có ý biến nơi quan trọng trên đỉnh Trích Tinh Phong này thành cấm địa, điều này làm cho Thẩm Thạch cảm thấy có chút may mắn. Xung quanh lúc này không hề có một bóng người, khiến cho phong cảnh trong núi hoàn toàn yên tĩnh. Hơn nữa từ khi hắn đi đến thềm đá này, tiếng gió từ Thính Phong Đường truyền lại cũng đã yếu bớt rồi dần yên tĩnh trở lại.
Mây nhẹ nhàng trôi khắp nơi, thoạt nhìn như trong Tiên cảnh.
Thẩm Thạch chậm rãi đi tới, sau đó chầm chậm bước vào trong mây mù.
Mây trôi nhu hòa, nhẹ nhàng lướt qua bên người hắn, ánh mắt bị đám mây che chắn làm cho phạm vi nhìn thấy của hắn giảm đi nhiều. Bây giờ Thẩm Thạch chỉ có thể tạm thời thấy khoảng sáu bảy thước xung quanh mình. Hắn nhíu mày, nghĩ thầm nơi này có vẻ nhiều mây hơn những nơi khác trên Trích Tinh Phong.
Thế nhưng trừ điều đó ra thì con đường đá dẫn tới Ngộ Chân Nham này cũng không có gì khác thường, nên Thẩm Thạch vẫn tiếp tục đi tới phía trước. Từ Thính Phong Đường nhìn lên sơn đạo kia chỉ thấy con đường này dài khoảng ba bốn mươi trượng, sau đó ánh mắt cũng bị mây mù che khuất. Nhưng khi Thẩm Thạch bước tới lại phát hiện sơn đạo này dài hơn so với tưởng tượng của hắn khá nhiều.
Tiếp tục men theo con đường đi lên, chung quanh mây vẫn lãng đãng trôi qua bên người hắn, cho đến khi Thẩm Thạch tính toán được mình đã đi được khoảng trăm trượng thì lại phát hiện ra khung cảnh xung quanh cũng vẫn giống y như lúc hắn bước vào trong mây.
Tầm nhìn của hắn cũng chỉ đến khoảng sáu bảy trượng như cũ, mà mây cũng vẫn vờn quanh hắn như cũ, hơn nữa khi đi trong mây một lúc lâu, thời gian dần trôi sẽ mang đến một chút cảm giác chột dạ, không biết điều gì đang đợi mình ở phía trước, thậm chí trên đỉnh núi cao vạn trượng này còn không biết khi bước tiếp có thể thấy một vách núi dựng đứng đột nhiên xuất hiện hay không.
Cũng may là thềm đá này cũng không rộng, ánh mắt Thẩm Thạch còn có thể nhìn thấy những gốc cổ thụ hai bên, giữa mịt mờ mây phủ, những bóng cây này đã đem lại cho hắn thêm một ít an tâm, cho nên cuối cùng hắn vẫn kiên trì bước tiếp.
Cứ đi như vậy thêm một lúc lâu, Thẩm Thạch đoán chừng mình đã đi thêm hơn trăm trượng nữa thì đột nhiên trước mắt hắn xuất hiện một chút ánh sáng lóe lên, sắc trời quang đãng, phía trước là một không gian vô cùng sáng sủa.
Mây mù đột nhiên tiêu tán, ngay lập tức, hắn đã đi ra khỏi phiến rừng tràn ngập trong mây. Lúc này, ngay trước mắt hắn là không gian quang đãng, là bầu trời xanh thẳm, là dãy núi hùng vĩ, là bãi đá khắp nơi, là Vân Hải mênh mông vô hạn. Thời khắc này, hắn có cảm giác như toàn bộ không gian trời đất đều thu lại trong mắt mình, một cơn gió mạnh thổi qua, trên Vân Hải, sóng cả cuộn trào, Cầu Vồng hiện lên nơi chân trời, đúng là cảnh đẹp tráng lệ của trời đất.
Đi tới thềm đá cuối cùng, trước mắt hắn là một vách núi vắt ngang qua sơn đạo, giống như một thanh kiếm sắc đâm vào trong hư không, trên nền đá cứng như sắt, mấy cây thông già vươn lên, cứng cỏi mà đẹp đẽ.
Cuối cùng, ở nơi vách đá xuyên qua, trên một sườn đồi nhìn ra Vân Hải có một tảng đá.
Tảng đá cao gấp đôi người, bề mặt gồ ghề, chỉ có một ít bên trên là có vài phần bằng phẳng, những nơi còn lại đều chi chít các khe hở. Từ xa nhìn lại, tảng đá kia giống như một người lính già trên mình đầy vết thương nhưng vẫn cô độc đứng bên vách núi, trầm mặc nhìn trời đất bao la, mặc cho gió táp mưa sa, mặc cho mưa gió ăn mòn, qua ngàn vạn năm vẫn không hề suy suyển.
Không cần bất kỳ ký hiệu gì, Thẩm Thạch chỉ nhìn qua tảng đá yên tĩnh đứng bên sườn đồi, khinh thường trời đất thế gian kia liền cảm thấy đó chính là Ngộ Chân Nham.
Bởi vì dù cho tiên thánh đã qua đời, năm tháng trôi đi, thế nhưng khí thế ngạo nghễ kia dường như vẫn còn lưu lại ở nơi này, mà ngay cả tảng đá kia nhìn qua cũng thấy có vài phần ngạo khí, tựa như không thèm để vào mắt cả thời gian xoay chuyển lẫn thiên địa thế gian vậy.
Hô hấp của Thẩm Thạch có chút dồn dập, tim cũng đập nhanh hơn vài phần, vạn năm nay, uy danh của Lục Thánh ai ai cũng phải kính ngưỡng, càng không nói đến việc có thể tận mắt chứng kiến nơi mà có tính quyết định đối với vận mệnh Nhân tộc này.
Hắn chậm rãi đi tới, khối nham thạch kia cũng theo bước chân của hắn mà dần dần biến lớn, khung cảnh xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi từ vách núi bên kia qua, phát ra những tiếng rít làm cho người ta run sợ.
Rốt cục, đã đi tới bên cạnh Ngộ Chân Nham, Thẩm Thạch nhẹ nhàng sờ lên khối nham thạch. Nơi tay có cảm xúc lạnh như băng mà cứng rắn, còn có thêm một chút thô lệ, có lẽ đó là do trải qua nhiều năm mưa gió. Thẩm Thạch thở phào một hơi, trong đầu chậm rãi tưởng tượng ra khung cảnh của vạn năm trước, nơi này từng có một người nam tử ngồi ngay ngắn trên tảng đá lớn, mắt nhìn ra trời đất bao la, ngày ngày trải qua nắng gió bão táp, có lẽ còn có sấm sét vang dội, biển cả gào thét. Sau đó một ngày, hắn đột nhiên lĩnh ngộ đại đạo, thời khắc ấy, thiên địa chấn động, nhật nguyệt xoay vần, sấm sét xé rách không gian, Vân Hải cuộn trào sóng lớn, như bài sơn đảo hải ầm ầm tới...
Thẩm Thạch nhất thời kinh hãi hoảng sợ, lảo đảo lùi về sau một bước, mồ hôi chảy đầy đầu.
Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, không hiểu sao hắn lại lọt vào mảnh không gian quái dị kia, lại thấy những hình ảnh quỉ dị mà hũng vĩ, đến khi hắn nhấc tay ra thì tất cả hình ảnh đấy đều biến mất, chỉ có cái cảm giác kinh hãi kia vẫn làm cho hắn không lạnh mà run.
Trong mảnh ảo giác nhất thời vừa rồi, từ người nam nhân đó phảng phất tồn tại một loại sức mạnh cường đại vô cùng đến nỗi khiến cho thần linh nổi giận, thiên địa phẫn nộ tạo nên cuồng phong bạo vũ cùng lôi điện điên cuồng oanh tạc nam nhân kia, muốn hoàn toàn tiêu diệt hắn.
Trong đám mây phong lôi điện vũ đấy, trong màn trời bao la mờ mịt đấy, hiện lên bóng lưng của người nam tử hiên ngang đứng trên Ngộ Chân Nham, đối đầu với cuồng phong bạo vũ, đối đấu với thiên địa thương khung, một người một trời chẳng hề sợ hãi.
Thẩm Thạch thở dốc liên tục, mặt mày tái nhợt thật lâu sau mới bình thường trở lại, nhưng cảm giác ù ù bên tai thì vẫn y nguyên, ảo giác kia thật sự cuốn hắn vào trong đó, làm hắn còn tưởng chút xíu nữa là bị sấm sét đánh cho thịt nát xương tan đến nơi.
Hắn từ từ điều hòa hô hấp, nhìn về khối Ngộ Chân Nham với ánh mắt khác hẳn - sợ hãi cùng kính trọng, nhưng đúng lúc đấy sắc mặt hắn bỗng thay đổi mạnh mẽ.
Cảm thấy có gì không ổn, hắn chậm rãi cúi xuống nhìn đai thắt lưng của mình.
Túi Như Ý đeo bên hông bỗng nhiên phát sáng.
※ ※ ※
Túi Như Ý chỉ là một cái kho chứa pháp khí, căn bản không phải pháp bảo lợi hại gì nên bản thân nó không bao giờ phát sáng, cùng lắm thì khi tu sĩ truyền linh lực vào sẽ chợt lấp lóe chút linh khí mà thôi.
Nhưng mà lúc này rõ ràng Thẩm Thạch thấy cái túi Như Ý của mình phát sáng, ánh sáng màu trắng ôn hòa chậm rãi tỏa ra, nhưng quan sát kỹ lại thì thấy rằng không phải bản thân túi Như Ý phát sáng, mà nguồn sáng nằm bên trong túi Như Ý.
Đây là loại kho chứa pháp khí ngăn cách không gian, căn bản không thể thấy được bất kỳ thứ gì bên trong, ít nhất tới bây giờ Thẩm Thạch nghĩ thế. Nhưng hiện tại rõ ràng đã xảy ra trường hợp ngoại lệ, vật nào đó bên trong túi Như Ý đã phá vỡ năng lực ngăn cách ấy, đột phá hạn chế của túi Như Ý mà truyền quang năng ra bên ngoài.
Tim Thẩm Thạch đột nhiên đập loạn nhịp, hắn kinh ngạc nhìn túi Như Ý kia đồng thời cảm thấy một trận sóng nhiệt đang gợn lên từ bên trong cái túi đeo sát bên hông.
Hắn đưa tay chạm vào túi Như Ý, sắc mặt liền tái đi vì hắn đã hiểu ra nguyên nhân.
Trong túi Như Ý hiện giờ có rất nhiều đồ vật từ lần đoạt bảo ở Tứ Chính đại hội cùng Vấn Thiên Bí Cảnh, đủ loại Linh tài phù lục, còn có một ít linh đan cao phẩm lúc trước Chung Thanh Lộ đưa cho hắn. Nhưng mà tất cả những vật này hiện giờ không có gì khác thường, thứ đã tạo ra sự khác thường nãy giờ chính là một món đồ giấu ở chỗ sâu nhất trong túi, một món đồ mà thiếu chút nữa hắn đã quên luôn.
Tàn phiến Lục Tiên cổ kiếm.
Giống như tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, thanh kiếm gãy kia khẽ rung động, tản mác ra hào quang kì lạ từ bên trong túi Như Ý, đúng là hào quang nhìn bình thường thật đấy nhưng nó đã phá vỡ ngăn cách của túi Như Ý mà tràn ra khắp nơi, cùng với đó là một cỗ lực lượng mãnh liệt mênh mông từ thanh kiếm chậm rãi tỏa ra, như một quả tim sống đang nhẹ nhàng bơm máu đi khắp nơi, từng nhịp từng nhịp.
Trong thoáng chốc Thẩm Thạch nhớ lại ảo giác bên dưới Trấn Hồn Uyên tại Cao Lăng sơn, dường như một lần nữa được thấy tàn kiếm Lục Tiên cổ đâm trúng thượng cổ Vu Quỷ, sắc mặt hắn biến hóa liên tục, đang lúc kinh hãi bỗng nghe một tràng âm thanh chói tai, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Ngộ Chân nham rung động kịch liệt, những khối đá nhỏ bên trên đang bắt đầu rơi xuống.
Thẩm Thạch sợ hãi, điều này quả thật không bình thường, Ngộ Chân nham chính là thánh địa của Nhân tộc, bình thường chẳng hiểu sao Nguyên Thủy Môn không phái người trấn giữ nhưng chắc chắc tuyệt không có ngoại nhân nào dám phá hỏng thánh vật bậc này. Ngộ Chân nham này mà có việc gì, hậu quả phía sau Thẩm Thạch không dám tưởng tượng.
Thẩm Thạch vô thức bay lùi ra xa nhanh chóng rời khỏi Ngộ Chân nham, cùng lúc đấy mảnh tàn kiếm Lục Tiên trong túi Như Ý cũng yên tĩnh đi khá nhiều, quang mang tỏa ra đã ảm đạm bớt.
Thẩm Thạch thấy thế không dám ở lại chút nào nữa liền lao xuống thềm đá, khi hắn rời đi xa thì mọi hiện tượng quái dị đều nhanh chóng trở lại bình thường, túi Như Ý bên hông cũng quay về nguyên trạng, lát sau, kể cả lực lượng kì bí tỏa ra từ tàn kiếm Lục Tiên cũng biến mất, giống như đã lại chìm vào giấc ngủ.
Mà Ngộ Chân nham trong làn mây mù trên vách đá kia cũng như không có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh đứng sừng sững bên vách núi cheo leo, trầm mặc nhìn về phía trời xa. Ánh mặt trời rọi lên những vết cắt trên thân đá tạo nên những tia phản quang thật đẹp, giống như những vết thương trên người một chiến binh già nua, chỉ là chiến binh ấy vẫn kiên nhẫn đứng đấy không động đậy, lạnh lùng nhìn ngắm thế gian này.
=================
Ngộ Chân Nham một lòng diện kiến
Xuyên Vân Hải xuất hiện đá to
Tay chạm thỏa trí tò mò
Lục Tiên tàn kiếm một tòa quang mang.
Thế nhưng ở hai bên thềm đá, Thẩm Thạch lại không nhìn thấy bất kỳ ký hiệu cấm đi hay văn tự mộc bài nào cả. Dường như Nguyên Thủy Môn cũng không có ý biến nơi quan trọng trên đỉnh Trích Tinh Phong này thành cấm địa, điều này làm cho Thẩm Thạch cảm thấy có chút may mắn. Xung quanh lúc này không hề có một bóng người, khiến cho phong cảnh trong núi hoàn toàn yên tĩnh. Hơn nữa từ khi hắn đi đến thềm đá này, tiếng gió từ Thính Phong Đường truyền lại cũng đã yếu bớt rồi dần yên tĩnh trở lại.
Mây nhẹ nhàng trôi khắp nơi, thoạt nhìn như trong Tiên cảnh.
Thẩm Thạch chậm rãi đi tới, sau đó chầm chậm bước vào trong mây mù.
Mây trôi nhu hòa, nhẹ nhàng lướt qua bên người hắn, ánh mắt bị đám mây che chắn làm cho phạm vi nhìn thấy của hắn giảm đi nhiều. Bây giờ Thẩm Thạch chỉ có thể tạm thời thấy khoảng sáu bảy thước xung quanh mình. Hắn nhíu mày, nghĩ thầm nơi này có vẻ nhiều mây hơn những nơi khác trên Trích Tinh Phong.
Thế nhưng trừ điều đó ra thì con đường đá dẫn tới Ngộ Chân Nham này cũng không có gì khác thường, nên Thẩm Thạch vẫn tiếp tục đi tới phía trước. Từ Thính Phong Đường nhìn lên sơn đạo kia chỉ thấy con đường này dài khoảng ba bốn mươi trượng, sau đó ánh mắt cũng bị mây mù che khuất. Nhưng khi Thẩm Thạch bước tới lại phát hiện sơn đạo này dài hơn so với tưởng tượng của hắn khá nhiều.
Tiếp tục men theo con đường đi lên, chung quanh mây vẫn lãng đãng trôi qua bên người hắn, cho đến khi Thẩm Thạch tính toán được mình đã đi được khoảng trăm trượng thì lại phát hiện ra khung cảnh xung quanh cũng vẫn giống y như lúc hắn bước vào trong mây.
Tầm nhìn của hắn cũng chỉ đến khoảng sáu bảy trượng như cũ, mà mây cũng vẫn vờn quanh hắn như cũ, hơn nữa khi đi trong mây một lúc lâu, thời gian dần trôi sẽ mang đến một chút cảm giác chột dạ, không biết điều gì đang đợi mình ở phía trước, thậm chí trên đỉnh núi cao vạn trượng này còn không biết khi bước tiếp có thể thấy một vách núi dựng đứng đột nhiên xuất hiện hay không.
Cũng may là thềm đá này cũng không rộng, ánh mắt Thẩm Thạch còn có thể nhìn thấy những gốc cổ thụ hai bên, giữa mịt mờ mây phủ, những bóng cây này đã đem lại cho hắn thêm một ít an tâm, cho nên cuối cùng hắn vẫn kiên trì bước tiếp.
Cứ đi như vậy thêm một lúc lâu, Thẩm Thạch đoán chừng mình đã đi thêm hơn trăm trượng nữa thì đột nhiên trước mắt hắn xuất hiện một chút ánh sáng lóe lên, sắc trời quang đãng, phía trước là một không gian vô cùng sáng sủa.
Mây mù đột nhiên tiêu tán, ngay lập tức, hắn đã đi ra khỏi phiến rừng tràn ngập trong mây. Lúc này, ngay trước mắt hắn là không gian quang đãng, là bầu trời xanh thẳm, là dãy núi hùng vĩ, là bãi đá khắp nơi, là Vân Hải mênh mông vô hạn. Thời khắc này, hắn có cảm giác như toàn bộ không gian trời đất đều thu lại trong mắt mình, một cơn gió mạnh thổi qua, trên Vân Hải, sóng cả cuộn trào, Cầu Vồng hiện lên nơi chân trời, đúng là cảnh đẹp tráng lệ của trời đất.
Đi tới thềm đá cuối cùng, trước mắt hắn là một vách núi vắt ngang qua sơn đạo, giống như một thanh kiếm sắc đâm vào trong hư không, trên nền đá cứng như sắt, mấy cây thông già vươn lên, cứng cỏi mà đẹp đẽ.
Cuối cùng, ở nơi vách đá xuyên qua, trên một sườn đồi nhìn ra Vân Hải có một tảng đá.
Tảng đá cao gấp đôi người, bề mặt gồ ghề, chỉ có một ít bên trên là có vài phần bằng phẳng, những nơi còn lại đều chi chít các khe hở. Từ xa nhìn lại, tảng đá kia giống như một người lính già trên mình đầy vết thương nhưng vẫn cô độc đứng bên vách núi, trầm mặc nhìn trời đất bao la, mặc cho gió táp mưa sa, mặc cho mưa gió ăn mòn, qua ngàn vạn năm vẫn không hề suy suyển.
Không cần bất kỳ ký hiệu gì, Thẩm Thạch chỉ nhìn qua tảng đá yên tĩnh đứng bên sườn đồi, khinh thường trời đất thế gian kia liền cảm thấy đó chính là Ngộ Chân Nham.
Bởi vì dù cho tiên thánh đã qua đời, năm tháng trôi đi, thế nhưng khí thế ngạo nghễ kia dường như vẫn còn lưu lại ở nơi này, mà ngay cả tảng đá kia nhìn qua cũng thấy có vài phần ngạo khí, tựa như không thèm để vào mắt cả thời gian xoay chuyển lẫn thiên địa thế gian vậy.
Hô hấp của Thẩm Thạch có chút dồn dập, tim cũng đập nhanh hơn vài phần, vạn năm nay, uy danh của Lục Thánh ai ai cũng phải kính ngưỡng, càng không nói đến việc có thể tận mắt chứng kiến nơi mà có tính quyết định đối với vận mệnh Nhân tộc này.
Hắn chậm rãi đi tới, khối nham thạch kia cũng theo bước chân của hắn mà dần dần biến lớn, khung cảnh xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi từ vách núi bên kia qua, phát ra những tiếng rít làm cho người ta run sợ.
Rốt cục, đã đi tới bên cạnh Ngộ Chân Nham, Thẩm Thạch nhẹ nhàng sờ lên khối nham thạch. Nơi tay có cảm xúc lạnh như băng mà cứng rắn, còn có thêm một chút thô lệ, có lẽ đó là do trải qua nhiều năm mưa gió. Thẩm Thạch thở phào một hơi, trong đầu chậm rãi tưởng tượng ra khung cảnh của vạn năm trước, nơi này từng có một người nam tử ngồi ngay ngắn trên tảng đá lớn, mắt nhìn ra trời đất bao la, ngày ngày trải qua nắng gió bão táp, có lẽ còn có sấm sét vang dội, biển cả gào thét. Sau đó một ngày, hắn đột nhiên lĩnh ngộ đại đạo, thời khắc ấy, thiên địa chấn động, nhật nguyệt xoay vần, sấm sét xé rách không gian, Vân Hải cuộn trào sóng lớn, như bài sơn đảo hải ầm ầm tới...
Thẩm Thạch nhất thời kinh hãi hoảng sợ, lảo đảo lùi về sau một bước, mồ hôi chảy đầy đầu.
Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, không hiểu sao hắn lại lọt vào mảnh không gian quái dị kia, lại thấy những hình ảnh quỉ dị mà hũng vĩ, đến khi hắn nhấc tay ra thì tất cả hình ảnh đấy đều biến mất, chỉ có cái cảm giác kinh hãi kia vẫn làm cho hắn không lạnh mà run.
Trong mảnh ảo giác nhất thời vừa rồi, từ người nam nhân đó phảng phất tồn tại một loại sức mạnh cường đại vô cùng đến nỗi khiến cho thần linh nổi giận, thiên địa phẫn nộ tạo nên cuồng phong bạo vũ cùng lôi điện điên cuồng oanh tạc nam nhân kia, muốn hoàn toàn tiêu diệt hắn.
Trong đám mây phong lôi điện vũ đấy, trong màn trời bao la mờ mịt đấy, hiện lên bóng lưng của người nam tử hiên ngang đứng trên Ngộ Chân Nham, đối đầu với cuồng phong bạo vũ, đối đấu với thiên địa thương khung, một người một trời chẳng hề sợ hãi.
Thẩm Thạch thở dốc liên tục, mặt mày tái nhợt thật lâu sau mới bình thường trở lại, nhưng cảm giác ù ù bên tai thì vẫn y nguyên, ảo giác kia thật sự cuốn hắn vào trong đó, làm hắn còn tưởng chút xíu nữa là bị sấm sét đánh cho thịt nát xương tan đến nơi.
Hắn từ từ điều hòa hô hấp, nhìn về khối Ngộ Chân Nham với ánh mắt khác hẳn - sợ hãi cùng kính trọng, nhưng đúng lúc đấy sắc mặt hắn bỗng thay đổi mạnh mẽ.
Cảm thấy có gì không ổn, hắn chậm rãi cúi xuống nhìn đai thắt lưng của mình.
Túi Như Ý đeo bên hông bỗng nhiên phát sáng.
※ ※ ※
Túi Như Ý chỉ là một cái kho chứa pháp khí, căn bản không phải pháp bảo lợi hại gì nên bản thân nó không bao giờ phát sáng, cùng lắm thì khi tu sĩ truyền linh lực vào sẽ chợt lấp lóe chút linh khí mà thôi.
Nhưng mà lúc này rõ ràng Thẩm Thạch thấy cái túi Như Ý của mình phát sáng, ánh sáng màu trắng ôn hòa chậm rãi tỏa ra, nhưng quan sát kỹ lại thì thấy rằng không phải bản thân túi Như Ý phát sáng, mà nguồn sáng nằm bên trong túi Như Ý.
Đây là loại kho chứa pháp khí ngăn cách không gian, căn bản không thể thấy được bất kỳ thứ gì bên trong, ít nhất tới bây giờ Thẩm Thạch nghĩ thế. Nhưng hiện tại rõ ràng đã xảy ra trường hợp ngoại lệ, vật nào đó bên trong túi Như Ý đã phá vỡ năng lực ngăn cách ấy, đột phá hạn chế của túi Như Ý mà truyền quang năng ra bên ngoài.
Tim Thẩm Thạch đột nhiên đập loạn nhịp, hắn kinh ngạc nhìn túi Như Ý kia đồng thời cảm thấy một trận sóng nhiệt đang gợn lên từ bên trong cái túi đeo sát bên hông.
Hắn đưa tay chạm vào túi Như Ý, sắc mặt liền tái đi vì hắn đã hiểu ra nguyên nhân.
Trong túi Như Ý hiện giờ có rất nhiều đồ vật từ lần đoạt bảo ở Tứ Chính đại hội cùng Vấn Thiên Bí Cảnh, đủ loại Linh tài phù lục, còn có một ít linh đan cao phẩm lúc trước Chung Thanh Lộ đưa cho hắn. Nhưng mà tất cả những vật này hiện giờ không có gì khác thường, thứ đã tạo ra sự khác thường nãy giờ chính là một món đồ giấu ở chỗ sâu nhất trong túi, một món đồ mà thiếu chút nữa hắn đã quên luôn.
Tàn phiến Lục Tiên cổ kiếm.
Giống như tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, thanh kiếm gãy kia khẽ rung động, tản mác ra hào quang kì lạ từ bên trong túi Như Ý, đúng là hào quang nhìn bình thường thật đấy nhưng nó đã phá vỡ ngăn cách của túi Như Ý mà tràn ra khắp nơi, cùng với đó là một cỗ lực lượng mãnh liệt mênh mông từ thanh kiếm chậm rãi tỏa ra, như một quả tim sống đang nhẹ nhàng bơm máu đi khắp nơi, từng nhịp từng nhịp.
Trong thoáng chốc Thẩm Thạch nhớ lại ảo giác bên dưới Trấn Hồn Uyên tại Cao Lăng sơn, dường như một lần nữa được thấy tàn kiếm Lục Tiên cổ đâm trúng thượng cổ Vu Quỷ, sắc mặt hắn biến hóa liên tục, đang lúc kinh hãi bỗng nghe một tràng âm thanh chói tai, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Ngộ Chân nham rung động kịch liệt, những khối đá nhỏ bên trên đang bắt đầu rơi xuống.
Thẩm Thạch sợ hãi, điều này quả thật không bình thường, Ngộ Chân nham chính là thánh địa của Nhân tộc, bình thường chẳng hiểu sao Nguyên Thủy Môn không phái người trấn giữ nhưng chắc chắc tuyệt không có ngoại nhân nào dám phá hỏng thánh vật bậc này. Ngộ Chân nham này mà có việc gì, hậu quả phía sau Thẩm Thạch không dám tưởng tượng.
Thẩm Thạch vô thức bay lùi ra xa nhanh chóng rời khỏi Ngộ Chân nham, cùng lúc đấy mảnh tàn kiếm Lục Tiên trong túi Như Ý cũng yên tĩnh đi khá nhiều, quang mang tỏa ra đã ảm đạm bớt.
Thẩm Thạch thấy thế không dám ở lại chút nào nữa liền lao xuống thềm đá, khi hắn rời đi xa thì mọi hiện tượng quái dị đều nhanh chóng trở lại bình thường, túi Như Ý bên hông cũng quay về nguyên trạng, lát sau, kể cả lực lượng kì bí tỏa ra từ tàn kiếm Lục Tiên cũng biến mất, giống như đã lại chìm vào giấc ngủ.
Mà Ngộ Chân nham trong làn mây mù trên vách đá kia cũng như không có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh đứng sừng sững bên vách núi cheo leo, trầm mặc nhìn về phía trời xa. Ánh mặt trời rọi lên những vết cắt trên thân đá tạo nên những tia phản quang thật đẹp, giống như những vết thương trên người một chiến binh già nua, chỉ là chiến binh ấy vẫn kiên nhẫn đứng đấy không động đậy, lạnh lùng nhìn ngắm thế gian này.
=================
Ngộ Chân Nham một lòng diện kiến
Xuyên Vân Hải xuất hiện đá to
Tay chạm thỏa trí tò mò
Lục Tiên tàn kiếm một tòa quang mang.
/866
|