Nhất thời Tống Phi cảm thấy rất chán nản, đứng trước tỷ tỷ thì nhóc Nam Cung Anh tỏ ra nhát như cáy, nhưng khi ra ngoài gặp kẻ khác thì thái độ thay đổi hẳn, đương nhiên đây cũng là tính cách điển hình của những thiếu niên vốn thường ngày được mọi người chiều chuộng quá mức, chỉ có vài phần kính trọng các bậc trưởng bối trong nhà, khi đi ra ngoài thì xem thường đại đa số mọi người ở ngoài.
Sở dĩ có suy nghĩ như thế là vì chính Tống Phi cũng ở trong hoàn cảnh tương tự, tuy nhiên khi thấy nhóc thiếu niên kia cũng thuộc dạng nhị thế tổ như mình, Tống Phi đột nhiên phát hiện ra gã đang vô cùng ngứa mắt với Nam Cung Anh, chỉ hận không thể tung một cước đá bay tên nhóc.
Lập tức hắn bước tới với vẻ mặt lầm lì, đám nguời đứng cạnh, cho dù là đệ tử Nguyên Thủy Môn hay đệ tử Thiên Kiếm Cung vội lùi lại một đoạn xa, chỉ còn Nam Cung Oánh và Nguyên Tuấn Sở là vẫn đứng gần đó, chỉ lùi lại một đoạn ngắn. Cùng lúc đó, một nam tử trung niên trong đám người Thiên Kiếm Biệt Viện khẽ cau mày lại rồi bước tới gần Nam Cung Oánh, người này khẽ liếc qua Tống Phi một cái rồi thì thầm mấy câu gì đó vào tai Nam Cung Oánh.
Nhìn bộ dạng có vẻ người kia đang khuyên nhủ Nam Cung Oánh, mà Nam Cung Oánh vốn luôn giữ một vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với nam tử này cũng trở nên có chút khách sáo, tuy nhiên cũng chỉ có chút như vậy thôi, sau khi nghe nam tử kia nói xong, Nam Cung Oánh im lặng một chút rồi kiên quyết lắc đầu.
Nam tử trung niên khẽ thở dài một tiếng, không nói thêm lời nào nữa, liếc nhìn Nam Cung Anh vơi ánh mắt có phần lo lắng rồi thoái lui trở về.
Màn tranh chấp ầm ĩ giờ biến thành một trận đơn đả độc đấu, đương nhiên cảm xúc kích động của đám người trên Nghênh Tiên Đài đều tăng vọt lên. Coi náo nhiệt đâu thể bỏ qua chuyện lớn, hơn nữa đứng đây toàn là đệ tử tinh anh của Tứ Chính, làm gì có mấy kẻ xếp vào dạng nhát gan, vì vậy từ trong ra ngoài, bao gồm cả những hòa thượng trẻ tuổi của Trấn Long Điện ở phía xa đều đang cùng nhau tạo thành một vòng tròn lớn, chậm rãi nhìn về phía kia, cùng ngóng chờ trận chiến sắp xảy ra, cũng là trận quyết đấu cao trào nhất trong đêm nay.
Hai kẻ đứng trong trường đấu đang nhìn nhau, Tống Phi liếc qua nhóc thiếu niên kia, nhìn thấy Nam Cung Anh dường như chỉ cao tới ngực mình, gã lập tức cảm nhận được một cảm giác mất mặt, nhịn không được nói bằng giọng điệu tức giận: "Nam Cung tiểu thiếu gia, hay là chúng ta ngừng trận đấu thôi, nếu thực sự ra tay đả thương ngươi, ta cũng không có cách nào bàn giao lại cho người được."
Nam Cung Anh trợn mắt lên nhìn, sau đó đầu nghiêng qua một bên xem chừng như ngẫm nghĩ gì đó, rồi mặt nghiêm lại và nói: "Vậy thì ngươi đứng yên đó, cho ta chém một kiếm."
Tống Phi thốt lên ngạc nhiên: "Cái gì?"
Nam Cung Anh khẽ nhún vai rồi đáp: "Ta chém ngươi một kiếm, ngươi mà tiếp được thì coi như xong chuyện, như vậy tốt mà, ta cũng không muốn nện cho ngươi một trận nhừ tử! Còn không thì..." Nói tới đây nó chợt ngưng lại, sau đó nở một nụ cười với Tống Phi và liếc mắt nhìn một ai đó đứng gần như muốn ra hiệu.
Tống Phi lập tức hiểu ý, gã thầm nghĩ tên nhóc này đúng là chưa tới mức bại não, nếu đúng thật chỉ tiếp một chiêu kiếm, sau đó lại nói thêm vài lời thì có thể kết trúc trận này, như vậy cũng không tệ lắm. gã đang do dự thì bên kia Nam Cung Anh đã nói lớn:
"Rất tốt, ta động thủ đây. Tống sư huynh, tiếp kiếm!"
Tiếng nói vừa dứt, hai tay nó đã nẵm chặt chuôi rồi từ từ nâng thanh trường kiếm nhìn có vẻ rất bình thường kia lên quá đỉnh đầu, đồng thời trên khuôn mặt tuấn tú đột nhiên có dấu hiệu ửng đỏ, đôi má từ từ đỏ bừng lên, nhìn như là do sử dụng quá nhiều sức vào hành động vừa rồi, cảnh này có phần buồn cười giống như khi trẻ nít đùa chơi, do không lượng sức mình nên cố nhấc một tảng đá nặng đưa lên quá đỉnh đầu.
Tống Phi ngơ ngác một chút, quan sát Nam Cung Anh bên kia đúng là do tuổi còn quá nhỏ, đạo hạnh nông cạn, có lẽ Nam Cung gia đã truyền cho nó một chiêu thức thần thông nào đó, nhưng dựa vào tuổi tác và đạo hạnh thì khi thi triển ra phải gắng hết sức.
Nếu nhân cơ hội này ra tay trước, đương nhiên có thể dễ dàng cắt đứt quá trình thi pháp của Nam Cung Anh, tuy nhiên sau khi do dự một lúc, Tống Phi chỉ hừ lạnh một tiếng, khẽ phất tay áo lên, khí độ như một văn công tử nho nhã trong nhân gian, hắn nói bằng giọng điệu đầy vẻ tiêu sái: "Cũng được, ta tiếp một kiếm của ngươi..."
Lời nói còn chưa dứt, ở bên đối diện Nam Cung Anh đã cố hết sức nâng được thanh trường kiếm lên quá đỉnh đầu, hai tay nắm chặt thanh kiếm giống như điệu bộ chuẩn bị bổ củi, hai má đỏ bừng lên, một lúc sau kêu "nè!" một tiếng rồi một kiếm lăng không trảm thẳng về phía Tống Phi.
"Keng!" Một âm thanh trong trẻo vang lên, mũi kiếm va chạm vào mặt đất, sau đó thì ngừng lại bất động, Nam Cung Anh thì đang thở hồng hộc, đứng yên tại chỗ, cầm thanh kiếm và không ngừng thở dốc.
Không mưa không gió, trăng sao vẫn sáng bình thường, bên trên Nghênh Tiên Đài là một bầu không khí yên ắng.
Một kiếm kia vung xuống, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Tống Phi lúc nãy còn có đôi chút e dè đề phòng, giờ thì thở ra một hơi rồi cười ha ha: "Không tệ...Không tệ chút nào, Nam Cung sư đệ, điệu bộ của ngươi không tồi chút nào..."
Đúng lúc này, gã chợt nghe thấy một tiếng quát mang theo vẻ kinh sợ truyền tới từ bên cạnh, Nguyên Tuấn Sở đang quát to: "Coi chừng! Dưới chân!"
Tống Phi sợ hãi kinh hoảng, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mắt, cả tòa Nghênh Tiên Đài độ nhiên rung chuyển, tất cả đám đệ tử Tứ Chính danh môn đều cảm giác được mặt đất dưới chân mình, thậm chí cả vùng núi lân cận, trong nháy mắt phát ra một hồi chấn động rung lắc kịch liệt.
Cảm giác đó giống như một Yêu thú khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện dưới sâu trong lòng đất ở ngay dưới chân mọi người, phát ra tiếng gào thét rống hận cuồng bạo từ dưới mặt đất truyền tới.
Mục tiêu của cỗ lực lực lượng kia chính là chỗ đứng dưới chân Tống Phi.
Sắc mặt Tống Phi đại biến, gã quát to một tiếng và muốn tung người nhảy lên cao, tuy nhiên cỗ lực đạo kia không chỉ cường hãn mà còn vô cùng nhanh lẹ, sàn đá màu bạch ngọc bán kính sáu thước xung quanh chân Tống Phi đang nằm yên bỗng văng lên tung tóe, vô số bụi đất đá trào dâng lên như cơn sóng dữ, cùng với đó một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
"Ầm!"
Một đám đất đá ầm ầm vọt lên như sóng triều, cuốn cả thân hình Tống Phi vào bên trong rồi bốc lên không trung, những tiếng nổ lách tách quái dị không ngừng vang lên trong không trung, rõ ràng được phát ra từ trên cơ thể Tống Phi.
Sao một khắc, những âm thanh kinh hãi được phát ra từ miệngTống Phi ở trên không trung đột nhiên im bặt, chân tay thõng xuống, đầu ngoẹo qua một bên, vậy mà không còn chút phản ứng nào nữa.
Những tiếng kêu kinh hoảng liên tiếp vang lên trên Nghênh Tiên Đài, một đạo nhân ảnh bỗng xẹt qua, đúng là Nguyên Tuấn Sở vội lướt tới, trong nháy mắt đã bay lên ôm được thân thể Tống Phi trên không trung, những cơn sóng đất đá hình dạng như một con rồng đang hùng hổ lao tới từ dưới mặt đất ngay dưới chân gã.
Thân hình Nguyên Tuấn Sở lơ lửng trên không, ánh mắt quét qua mặt Tống Phi, chỉ thấy sắc mặt tên sư đệ lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, lại tiếp tục ngất đi, trong lòng gã trầm xuống, vội đưa thay sờ thử vào mũi Tống Phi, sau đó thần sắc gã mới thả lỏng ra một chút. Gã khẽ nhíu mày rồi đột nhiên vung tay đè xuống dưới một phát, không có âm thanh nào phát ra, nhưng con sóng đất đá hung hăng kia lập tức như bị một lực lượng nào đó bao kín, lập tức dừng lại.
Một lát sau, giống như cơn thủy triều rút đi, âm thanh cũng dần nhỏ lại, gạch đá bùn đất ầm ầm rơi xuống. Nguyên Tuấn Sở ôm Tống Phi hạ xuống, trong lòng phát ra một tiếng thở dài, nghĩ thầm hôm nay thể diện đã bị mất sạch cả rồi, chỉ sợ lúc về gặp Phong Đường Chân Nhân, gã cũng sẽ bị trách mắng vài câu.
Gã lắc đầu, sắc mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nói với Nam Cung Oánh: "Nam cung sư muội, thắng bại trận này đã phân, lệnh đệ thiên tư siêu quần, đúng là hiếm thấy trên đời, giỏi lắm! Giờ đây Tống sư đệ đã bị thương bất tỉnh, việc này tới đây kết thúc được chưa?"
Nam Cung Oánh khẽ nhíu mày không đáp, Nguyên Tuấn Sở thấy vậy lại nói tiếp: "Cứ như vậy nha, nói gì thì nói, giờ đây đại hội Tứ Chính cũng sắp tới rồi, làm náo loạn hơn nữa cũng không hay lắm. Mặt khác..." Gã mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Anh vẫn đang đứng thở dốc ở gần đó, trên mặt nó còn vài phần đỏ lựng, gã nhìn thoáng qua rồi nói bằng giọng điệu bình thản:
"Mặt khác theo ta lệnh đệ chắc cũng cần nghỉ ngơi một chút, cưỡng ép phát động Thanh Long Quyết, dường như cũng không phải là điều tốt!"
Nam Cung Oánh nhất thời biến sắc, Nguyên Tuấn Sở gật đầu với nàng một cái rồi ôm Tống Phi rời đi nhanh chóng. Nam Cung Oánh nhìn về phía bóng lưng nam nhân này, trong mắt xẹt qua một vẻ kiêng nể, miệng cũng không nói lời nào ngăn cản.
Trận chiến này đột nhiên xuất hiện rồi cũng đột ngột kết thúc, ngay sau đó đám đệ tử Thiên Kiếm Cung đưa Nam Cung tỷ đệ về phòng và bu xung quanh, đám đệ tử hai phái còn lại cũng nhao nhao quay về. Trước khi trở về Lăng Tiêu Biệt Viện, Thẩm Thạch nhịn không được còn quay đầu nhìn về phía Thiên Kiếm Biệt Viện, trong lòng thầm nghĩ về nhóc thiếu niên Nam Cung Anh kia, đúng là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Thiên tư thiên phú cỡ đó đúng thật khiến người ta phải sợ hãi thán phục, cũng phát sinh cảm giác ông trời thật bất công...
Một đêm trôi qua thật nhanh, trận chiến tối hôm qua cũng như diễn ra trong bóng tối im lặng, tới hừng đông ngày hôm sau dường như chẳng còn ai nhớ tới chuyện này, ngay cả chỗ mặt sàn Nghênh Tiên Đài bị phá nát tối qua, lúc này rõ ràng cũng đã được sửa chữa lại khá hoàn chỉnh, chỉ còn lại một vài khe nứt rất nhỏ do thời gian quá gấp không kịp sửa lại toàn bộ, đá lát sàn màu bạch ngọc được thay mới cũng giống hệt mấy chỗ xung quanh, tựa hồ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Thẩm Thạch vẫn mải mê tĩnh tu trong phòng, tu luyện đạo pháp vẽ Phù lục, kiên nhẫn chờ đợi. Đại hội Tứ Chính đã gần kề, mục đích chuyến đi tới Nguyên Thủy Môn của hắn là ma luyện trong bí cảnh Vấn Thiên nhằm tìm kiếm cơ duyên, lúc này mà thò đầu ra ngoài và bị Tống Phi phát hiện thì đúng là rách việc.
Tuy nhiên sự đời lại đi ngược với hắn, Thẩm Thạch vốn dĩ chĩ muốn tĩnh tu trong phòng thì lại có người nhanh chóng tìm tới hắn, hơn nữa đây còn là nhân vật mà hắn không thể từ chối tiếp đón: Chính là đại sư huynh Đỗ Thiết Kiếm!
"Thẩm sư đệ!" Sau khi gõ cửa phòng Thẩm Thạch, Đỗ Thiết Kiếm đứng ngoài cửa và nở nụ cười tươi khoe hàm răng trắng, hắn vẫy vẫy tay gọi Thẩm Thạch và nói: "Ra ngoài đi, ta dẫn đệ đi vài vòng dạo Tích Trinh Phong."
"Hả?" Nhất thời Thẩm Thạch cũng ngạc nhiên ngớ người ra, mặc dù đúng là hắn có mối quan hệ không tệ với Đỗ Thiết Kiếm, nhưng dường như cũng không thân thiết tới mức vị đại sư huynh này lại cố tình chạy tới rủ mình đi du ngoạn Trích Tinh Phong chớ? Hắn còn đang cảm thấy nghi hoặc thì Đỗ Thiết Kiếm lại lên tiếng thúc giục, ngày thường Thẩm Thạch chịu ơn hắn không ít nên giờ này không thể không nể mặt hắn nói lời cự tuyệt, đành phải miễn cưỡng nhận lời. Hắn đi cùng Đỗ Thiết Kiếm rời khỏi Lăng Tiêu Biệt Viện, đi qua Nghênh Tiên Đài rồi hướng thẳng tới đỉnh Trích Tinh Phong ở cao chót vót.
May là có vẻ hôm qua Tống Phi bị thương không nhẹ, đoán chừng hôm nay còn phải ở nhà dưỡng thương, Thẩm Thạch thầm nghĩ trong đầu như vậy.
Đỗ Thiết Kiếm thì nhìn có vẻ rất ung dung, dẫn theo Thẩm Thạch đi thẳng một mạch lên núi, một đường thẳng tiến, rõ ràng là hắn rất quen thuộc cảnh vật xung quanh đây, nên nhớ rằng đây là Trích Tinh Phong chứ không phải Kim Hồng Sơn của Lăng Tiêu Tông. Thẩm Thạch đi sau hắn cảm thấy rất kỳ lạ, không cầm lòng được, cất tiếng hỏi: "Sư huynh, tại sao huynh có vẻ quen thuộc nơi này vậy?"
Đỗ Thiết Kiếm cười ha hả rồi ngó đầu nhìn bốn xung quanh, ý bảo Thẩm Thạch tới bên cạnh, hắn hạ thấp giọng cười nói: "Trước đây khi tầm tuổi các đệ, khi ta tới Trích Tinh Phong lần đầu không giống các đệ bây giờ cứ cuốt ngày ở lì trong phòng, ta đã nhanh chóng chạy xem khắp xung quanh đây một lượt..."
Thẩm Thạch thấy hơi mắc cười, trong lòng thầm nghĩ vị đại sư huynh này quả không giống người thường, đúng lúc này chợt thấy Đỗ Thiết Kiếm nghiêm mặt lại, thần sắc rõ ràng tỏ ra trang nghiêm hơn nhiều, hắn nói: "Được rồi, lúc nãy trong biệt viện không tiện nói chuyện, hiện giờ nói cho đệ biết được rồi. Sư phụ phân phó ta tới để dẫn đệ lên đỉnh núi bái kiến bốn vị Chưởng giáo Chân Nhân một chút."
"Cái gì?" Thân thể Thẩm Thạch đột nhiên chấn động mạnh...
================
Tiểu hài thân thế rất to
Ra tay đánh thật không lo sao đành
Chém một kiếm kết thúc nhanh
Thanh Long quyết xuất, tan tành Tống Phi.
================
Nghênh Tiên Đài, Nam Cung Anh đánh Tống Phi bất tỉnh nhân sự
Trích Tinh Phong, Đỗ Thiết Kiếm dẫn Thẩm Thạch gặp tứ Chưởng Môn
Sở dĩ có suy nghĩ như thế là vì chính Tống Phi cũng ở trong hoàn cảnh tương tự, tuy nhiên khi thấy nhóc thiếu niên kia cũng thuộc dạng nhị thế tổ như mình, Tống Phi đột nhiên phát hiện ra gã đang vô cùng ngứa mắt với Nam Cung Anh, chỉ hận không thể tung một cước đá bay tên nhóc.
Lập tức hắn bước tới với vẻ mặt lầm lì, đám nguời đứng cạnh, cho dù là đệ tử Nguyên Thủy Môn hay đệ tử Thiên Kiếm Cung vội lùi lại một đoạn xa, chỉ còn Nam Cung Oánh và Nguyên Tuấn Sở là vẫn đứng gần đó, chỉ lùi lại một đoạn ngắn. Cùng lúc đó, một nam tử trung niên trong đám người Thiên Kiếm Biệt Viện khẽ cau mày lại rồi bước tới gần Nam Cung Oánh, người này khẽ liếc qua Tống Phi một cái rồi thì thầm mấy câu gì đó vào tai Nam Cung Oánh.
Nhìn bộ dạng có vẻ người kia đang khuyên nhủ Nam Cung Oánh, mà Nam Cung Oánh vốn luôn giữ một vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với nam tử này cũng trở nên có chút khách sáo, tuy nhiên cũng chỉ có chút như vậy thôi, sau khi nghe nam tử kia nói xong, Nam Cung Oánh im lặng một chút rồi kiên quyết lắc đầu.
Nam tử trung niên khẽ thở dài một tiếng, không nói thêm lời nào nữa, liếc nhìn Nam Cung Anh vơi ánh mắt có phần lo lắng rồi thoái lui trở về.
Màn tranh chấp ầm ĩ giờ biến thành một trận đơn đả độc đấu, đương nhiên cảm xúc kích động của đám người trên Nghênh Tiên Đài đều tăng vọt lên. Coi náo nhiệt đâu thể bỏ qua chuyện lớn, hơn nữa đứng đây toàn là đệ tử tinh anh của Tứ Chính, làm gì có mấy kẻ xếp vào dạng nhát gan, vì vậy từ trong ra ngoài, bao gồm cả những hòa thượng trẻ tuổi của Trấn Long Điện ở phía xa đều đang cùng nhau tạo thành một vòng tròn lớn, chậm rãi nhìn về phía kia, cùng ngóng chờ trận chiến sắp xảy ra, cũng là trận quyết đấu cao trào nhất trong đêm nay.
Hai kẻ đứng trong trường đấu đang nhìn nhau, Tống Phi liếc qua nhóc thiếu niên kia, nhìn thấy Nam Cung Anh dường như chỉ cao tới ngực mình, gã lập tức cảm nhận được một cảm giác mất mặt, nhịn không được nói bằng giọng điệu tức giận: "Nam Cung tiểu thiếu gia, hay là chúng ta ngừng trận đấu thôi, nếu thực sự ra tay đả thương ngươi, ta cũng không có cách nào bàn giao lại cho người được."
Nam Cung Anh trợn mắt lên nhìn, sau đó đầu nghiêng qua một bên xem chừng như ngẫm nghĩ gì đó, rồi mặt nghiêm lại và nói: "Vậy thì ngươi đứng yên đó, cho ta chém một kiếm."
Tống Phi thốt lên ngạc nhiên: "Cái gì?"
Nam Cung Anh khẽ nhún vai rồi đáp: "Ta chém ngươi một kiếm, ngươi mà tiếp được thì coi như xong chuyện, như vậy tốt mà, ta cũng không muốn nện cho ngươi một trận nhừ tử! Còn không thì..." Nói tới đây nó chợt ngưng lại, sau đó nở một nụ cười với Tống Phi và liếc mắt nhìn một ai đó đứng gần như muốn ra hiệu.
Tống Phi lập tức hiểu ý, gã thầm nghĩ tên nhóc này đúng là chưa tới mức bại não, nếu đúng thật chỉ tiếp một chiêu kiếm, sau đó lại nói thêm vài lời thì có thể kết trúc trận này, như vậy cũng không tệ lắm. gã đang do dự thì bên kia Nam Cung Anh đã nói lớn:
"Rất tốt, ta động thủ đây. Tống sư huynh, tiếp kiếm!"
Tiếng nói vừa dứt, hai tay nó đã nẵm chặt chuôi rồi từ từ nâng thanh trường kiếm nhìn có vẻ rất bình thường kia lên quá đỉnh đầu, đồng thời trên khuôn mặt tuấn tú đột nhiên có dấu hiệu ửng đỏ, đôi má từ từ đỏ bừng lên, nhìn như là do sử dụng quá nhiều sức vào hành động vừa rồi, cảnh này có phần buồn cười giống như khi trẻ nít đùa chơi, do không lượng sức mình nên cố nhấc một tảng đá nặng đưa lên quá đỉnh đầu.
Tống Phi ngơ ngác một chút, quan sát Nam Cung Anh bên kia đúng là do tuổi còn quá nhỏ, đạo hạnh nông cạn, có lẽ Nam Cung gia đã truyền cho nó một chiêu thức thần thông nào đó, nhưng dựa vào tuổi tác và đạo hạnh thì khi thi triển ra phải gắng hết sức.
Nếu nhân cơ hội này ra tay trước, đương nhiên có thể dễ dàng cắt đứt quá trình thi pháp của Nam Cung Anh, tuy nhiên sau khi do dự một lúc, Tống Phi chỉ hừ lạnh một tiếng, khẽ phất tay áo lên, khí độ như một văn công tử nho nhã trong nhân gian, hắn nói bằng giọng điệu đầy vẻ tiêu sái: "Cũng được, ta tiếp một kiếm của ngươi..."
Lời nói còn chưa dứt, ở bên đối diện Nam Cung Anh đã cố hết sức nâng được thanh trường kiếm lên quá đỉnh đầu, hai tay nắm chặt thanh kiếm giống như điệu bộ chuẩn bị bổ củi, hai má đỏ bừng lên, một lúc sau kêu "nè!" một tiếng rồi một kiếm lăng không trảm thẳng về phía Tống Phi.
"Keng!" Một âm thanh trong trẻo vang lên, mũi kiếm va chạm vào mặt đất, sau đó thì ngừng lại bất động, Nam Cung Anh thì đang thở hồng hộc, đứng yên tại chỗ, cầm thanh kiếm và không ngừng thở dốc.
Không mưa không gió, trăng sao vẫn sáng bình thường, bên trên Nghênh Tiên Đài là một bầu không khí yên ắng.
Một kiếm kia vung xuống, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Tống Phi lúc nãy còn có đôi chút e dè đề phòng, giờ thì thở ra một hơi rồi cười ha ha: "Không tệ...Không tệ chút nào, Nam Cung sư đệ, điệu bộ của ngươi không tồi chút nào..."
Đúng lúc này, gã chợt nghe thấy một tiếng quát mang theo vẻ kinh sợ truyền tới từ bên cạnh, Nguyên Tuấn Sở đang quát to: "Coi chừng! Dưới chân!"
Tống Phi sợ hãi kinh hoảng, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mắt, cả tòa Nghênh Tiên Đài độ nhiên rung chuyển, tất cả đám đệ tử Tứ Chính danh môn đều cảm giác được mặt đất dưới chân mình, thậm chí cả vùng núi lân cận, trong nháy mắt phát ra một hồi chấn động rung lắc kịch liệt.
Cảm giác đó giống như một Yêu thú khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện dưới sâu trong lòng đất ở ngay dưới chân mọi người, phát ra tiếng gào thét rống hận cuồng bạo từ dưới mặt đất truyền tới.
Mục tiêu của cỗ lực lực lượng kia chính là chỗ đứng dưới chân Tống Phi.
Sắc mặt Tống Phi đại biến, gã quát to một tiếng và muốn tung người nhảy lên cao, tuy nhiên cỗ lực đạo kia không chỉ cường hãn mà còn vô cùng nhanh lẹ, sàn đá màu bạch ngọc bán kính sáu thước xung quanh chân Tống Phi đang nằm yên bỗng văng lên tung tóe, vô số bụi đất đá trào dâng lên như cơn sóng dữ, cùng với đó một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
"Ầm!"
Một đám đất đá ầm ầm vọt lên như sóng triều, cuốn cả thân hình Tống Phi vào bên trong rồi bốc lên không trung, những tiếng nổ lách tách quái dị không ngừng vang lên trong không trung, rõ ràng được phát ra từ trên cơ thể Tống Phi.
Sao một khắc, những âm thanh kinh hãi được phát ra từ miệngTống Phi ở trên không trung đột nhiên im bặt, chân tay thõng xuống, đầu ngoẹo qua một bên, vậy mà không còn chút phản ứng nào nữa.
Những tiếng kêu kinh hoảng liên tiếp vang lên trên Nghênh Tiên Đài, một đạo nhân ảnh bỗng xẹt qua, đúng là Nguyên Tuấn Sở vội lướt tới, trong nháy mắt đã bay lên ôm được thân thể Tống Phi trên không trung, những cơn sóng đất đá hình dạng như một con rồng đang hùng hổ lao tới từ dưới mặt đất ngay dưới chân gã.
Thân hình Nguyên Tuấn Sở lơ lửng trên không, ánh mắt quét qua mặt Tống Phi, chỉ thấy sắc mặt tên sư đệ lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, lại tiếp tục ngất đi, trong lòng gã trầm xuống, vội đưa thay sờ thử vào mũi Tống Phi, sau đó thần sắc gã mới thả lỏng ra một chút. Gã khẽ nhíu mày rồi đột nhiên vung tay đè xuống dưới một phát, không có âm thanh nào phát ra, nhưng con sóng đất đá hung hăng kia lập tức như bị một lực lượng nào đó bao kín, lập tức dừng lại.
Một lát sau, giống như cơn thủy triều rút đi, âm thanh cũng dần nhỏ lại, gạch đá bùn đất ầm ầm rơi xuống. Nguyên Tuấn Sở ôm Tống Phi hạ xuống, trong lòng phát ra một tiếng thở dài, nghĩ thầm hôm nay thể diện đã bị mất sạch cả rồi, chỉ sợ lúc về gặp Phong Đường Chân Nhân, gã cũng sẽ bị trách mắng vài câu.
Gã lắc đầu, sắc mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nói với Nam Cung Oánh: "Nam cung sư muội, thắng bại trận này đã phân, lệnh đệ thiên tư siêu quần, đúng là hiếm thấy trên đời, giỏi lắm! Giờ đây Tống sư đệ đã bị thương bất tỉnh, việc này tới đây kết thúc được chưa?"
Nam Cung Oánh khẽ nhíu mày không đáp, Nguyên Tuấn Sở thấy vậy lại nói tiếp: "Cứ như vậy nha, nói gì thì nói, giờ đây đại hội Tứ Chính cũng sắp tới rồi, làm náo loạn hơn nữa cũng không hay lắm. Mặt khác..." Gã mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Anh vẫn đang đứng thở dốc ở gần đó, trên mặt nó còn vài phần đỏ lựng, gã nhìn thoáng qua rồi nói bằng giọng điệu bình thản:
"Mặt khác theo ta lệnh đệ chắc cũng cần nghỉ ngơi một chút, cưỡng ép phát động Thanh Long Quyết, dường như cũng không phải là điều tốt!"
Nam Cung Oánh nhất thời biến sắc, Nguyên Tuấn Sở gật đầu với nàng một cái rồi ôm Tống Phi rời đi nhanh chóng. Nam Cung Oánh nhìn về phía bóng lưng nam nhân này, trong mắt xẹt qua một vẻ kiêng nể, miệng cũng không nói lời nào ngăn cản.
Trận chiến này đột nhiên xuất hiện rồi cũng đột ngột kết thúc, ngay sau đó đám đệ tử Thiên Kiếm Cung đưa Nam Cung tỷ đệ về phòng và bu xung quanh, đám đệ tử hai phái còn lại cũng nhao nhao quay về. Trước khi trở về Lăng Tiêu Biệt Viện, Thẩm Thạch nhịn không được còn quay đầu nhìn về phía Thiên Kiếm Biệt Viện, trong lòng thầm nghĩ về nhóc thiếu niên Nam Cung Anh kia, đúng là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Thiên tư thiên phú cỡ đó đúng thật khiến người ta phải sợ hãi thán phục, cũng phát sinh cảm giác ông trời thật bất công...
Một đêm trôi qua thật nhanh, trận chiến tối hôm qua cũng như diễn ra trong bóng tối im lặng, tới hừng đông ngày hôm sau dường như chẳng còn ai nhớ tới chuyện này, ngay cả chỗ mặt sàn Nghênh Tiên Đài bị phá nát tối qua, lúc này rõ ràng cũng đã được sửa chữa lại khá hoàn chỉnh, chỉ còn lại một vài khe nứt rất nhỏ do thời gian quá gấp không kịp sửa lại toàn bộ, đá lát sàn màu bạch ngọc được thay mới cũng giống hệt mấy chỗ xung quanh, tựa hồ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Thẩm Thạch vẫn mải mê tĩnh tu trong phòng, tu luyện đạo pháp vẽ Phù lục, kiên nhẫn chờ đợi. Đại hội Tứ Chính đã gần kề, mục đích chuyến đi tới Nguyên Thủy Môn của hắn là ma luyện trong bí cảnh Vấn Thiên nhằm tìm kiếm cơ duyên, lúc này mà thò đầu ra ngoài và bị Tống Phi phát hiện thì đúng là rách việc.
Tuy nhiên sự đời lại đi ngược với hắn, Thẩm Thạch vốn dĩ chĩ muốn tĩnh tu trong phòng thì lại có người nhanh chóng tìm tới hắn, hơn nữa đây còn là nhân vật mà hắn không thể từ chối tiếp đón: Chính là đại sư huynh Đỗ Thiết Kiếm!
"Thẩm sư đệ!" Sau khi gõ cửa phòng Thẩm Thạch, Đỗ Thiết Kiếm đứng ngoài cửa và nở nụ cười tươi khoe hàm răng trắng, hắn vẫy vẫy tay gọi Thẩm Thạch và nói: "Ra ngoài đi, ta dẫn đệ đi vài vòng dạo Tích Trinh Phong."
"Hả?" Nhất thời Thẩm Thạch cũng ngạc nhiên ngớ người ra, mặc dù đúng là hắn có mối quan hệ không tệ với Đỗ Thiết Kiếm, nhưng dường như cũng không thân thiết tới mức vị đại sư huynh này lại cố tình chạy tới rủ mình đi du ngoạn Trích Tinh Phong chớ? Hắn còn đang cảm thấy nghi hoặc thì Đỗ Thiết Kiếm lại lên tiếng thúc giục, ngày thường Thẩm Thạch chịu ơn hắn không ít nên giờ này không thể không nể mặt hắn nói lời cự tuyệt, đành phải miễn cưỡng nhận lời. Hắn đi cùng Đỗ Thiết Kiếm rời khỏi Lăng Tiêu Biệt Viện, đi qua Nghênh Tiên Đài rồi hướng thẳng tới đỉnh Trích Tinh Phong ở cao chót vót.
May là có vẻ hôm qua Tống Phi bị thương không nhẹ, đoán chừng hôm nay còn phải ở nhà dưỡng thương, Thẩm Thạch thầm nghĩ trong đầu như vậy.
Đỗ Thiết Kiếm thì nhìn có vẻ rất ung dung, dẫn theo Thẩm Thạch đi thẳng một mạch lên núi, một đường thẳng tiến, rõ ràng là hắn rất quen thuộc cảnh vật xung quanh đây, nên nhớ rằng đây là Trích Tinh Phong chứ không phải Kim Hồng Sơn của Lăng Tiêu Tông. Thẩm Thạch đi sau hắn cảm thấy rất kỳ lạ, không cầm lòng được, cất tiếng hỏi: "Sư huynh, tại sao huynh có vẻ quen thuộc nơi này vậy?"
Đỗ Thiết Kiếm cười ha hả rồi ngó đầu nhìn bốn xung quanh, ý bảo Thẩm Thạch tới bên cạnh, hắn hạ thấp giọng cười nói: "Trước đây khi tầm tuổi các đệ, khi ta tới Trích Tinh Phong lần đầu không giống các đệ bây giờ cứ cuốt ngày ở lì trong phòng, ta đã nhanh chóng chạy xem khắp xung quanh đây một lượt..."
Thẩm Thạch thấy hơi mắc cười, trong lòng thầm nghĩ vị đại sư huynh này quả không giống người thường, đúng lúc này chợt thấy Đỗ Thiết Kiếm nghiêm mặt lại, thần sắc rõ ràng tỏ ra trang nghiêm hơn nhiều, hắn nói: "Được rồi, lúc nãy trong biệt viện không tiện nói chuyện, hiện giờ nói cho đệ biết được rồi. Sư phụ phân phó ta tới để dẫn đệ lên đỉnh núi bái kiến bốn vị Chưởng giáo Chân Nhân một chút."
"Cái gì?" Thân thể Thẩm Thạch đột nhiên chấn động mạnh...
================
Tiểu hài thân thế rất to
Ra tay đánh thật không lo sao đành
Chém một kiếm kết thúc nhanh
Thanh Long quyết xuất, tan tành Tống Phi.
================
Nghênh Tiên Đài, Nam Cung Anh đánh Tống Phi bất tỉnh nhân sự
Trích Tinh Phong, Đỗ Thiết Kiếm dẫn Thẩm Thạch gặp tứ Chưởng Môn
/866
|