"Thẩm Thạch!"
Vừa đi ra Thần Tinh Điện được mấy bước, Thẩm Thạch đã nghe có người kêu mình, xoay sang nhìn, dưới một cây to cách khoảng chục bước, Tôn Hữu đang đứng cười vẫy tay với hắn, bên cạnh còn có hai thiếu niên, một nam một nữ.
Thẩm Thạch cười lên tiếng chào, bước nhanh tới, tới gần mới ngờ ngợ hai người đứng cùng Tôn Hữu có vẻ quen mắt, cô gái có nụ cười ngọt ngào, mắt híp lại thành một cái khe nhỏ dễ thương kia hình như là cô nàng mang theo rất nhiều Linh Tinh trên người hôm qua Hạ Tiểu Mai, còn người nam thì Thẩm Thạch không biết tên, nhưng nhìn nét mặt cũng quen quen, là một trong mười người từng cùng chung tổ với hắn.
Tôn Hữu thần sắc sáng láng, cười: "Sao hả, Vương sư huynh nói gì với mấy người kém may mắn các ngươi thế?"
Hạ Tiểu Mai và thiếu niên kia đều nhìn Thẩm Thạch, dáng vẻ hiếu kỳ.
Thẩm Thạch nhún vai: "Thì là khuyên mấy câu, nói nỗi khổ cắn trả bất quá chỉ kéo dài có mấy ngày, sau này cũng sẽ bình thường giống mọi người thôi."
Tôn Hữu cười ha ha, vỗ vỗ vai Thẩm Thạch: "Thì vốn nó là vậy mà. A, ta giới thiệu với ngươi, đây là Hạ Tiểu Mai, vị này là Tưởng Hồng Quang, đều cùng là người được Tô Hà sư huynh chọn vào chung nhóm với chúng ta hôm qua."
Thẩm Thạch nghĩ thầm ‘quả nhiên mình nhớ không lầm’, cười chào hai người kia, Tưởng Hồng Quang khi nói chuyện với người lạ có mấy phần khách sáo, nhưng lễ tiết đầy đủ, còn Hạ Tiểu Mai tính tình thoải mái hơn, lúc nào cũng cười, không chút ngại ngùng, rất hoạt bát tươi tắn.
Tôn Hữu nói với Thẩm Thạch: "Hồi nãy lúc ra khỏi Thần Tinh Điện ta định ở chỗ này chờ ngươi, vừa vặn gặp hai người này, dù sao hôm qua cũng cùng được chung một vị sư huynh giám sát, cũng coi như có mấy phần duyên phận, nên hàn huyên mấy câu, mọi người có ý định muốn tới ‘ Bạch Hạc Đường ’ xem tông môn bố trí nhiệm vụ, nên ở đây chờ ngươi cùng đi."
Thẩm Thạch cười hặc hặc: "Hay quá, vậy chúng ta cùng đi a."
Bốn người cùng quay người, đi sang phía bên kia của Thanh Ngư Tập.
Lúc này đã là giờ Tỵ một khắc, trong Thanh Ngư Tập vô cùng náo nhiệt, cộng thêm hơn bốn trăm thiếu niên từ Thần Tinh Điện đi ra, làm đường phố càng thêm chen chúc, từ xa nhìn lại, cung điện lầu các nhấp nhô, người đến người đi, sầm uất chẳng khác gì thành thị của người thế tục bình thường, chỉ là quy mô nhỏ hơn mà thôi.
Bốn người đi trên đường, Thẩm Thạch vừa cùng ba người nói chuyện phiếm, vừa quan sát nhà cửa hai bên, nhận ra có một số là cửa hàng buôn bán, nhưng quy mô không lớn, người bán hàng lại còn mặc trang phục của đệ tử Lăng Tiêu Tông, thực không hiểu mấy cửa hàng này mở ra mục đích là gì.
Một lúc sau, từ xa đã nhìn thấy một tòa nhà lớn, cao ba tầng, trên nóc có chạm hình một con bạch hạc giương cánh sắp bay vô cùng sống động, đây hẳn là Bạch Hạc Đường được nhắc tới trong Lăng Tiêu giản lược.
Bạch Hạc chính là Tiên cầm, phẩm tính cao thượng, khí vũ bất phàm, mọi danh môn tiên gia, linh sơn thắng cảnh đều có nuôi rất nhiều, là một trong những loại linh vật đại biểu cho thần tiên trong mắt thế nhân phàm tục. Bạch Hạc Đường, là một trong những chỗ quan trọng nhất của Thanh Ngư Đảo, bọn Thẩm Thạch nhìn thấy có rất nhiều thiếu niên cũng đang đến đó giống như họ, thậm chí còn thấy một số sư huynh sư tỷ đồng lứa với Tô Hà cũng đang đi lại ở gần Bạch Hạc Đường.
Theo Lăng Tiêu giản lược, Bạch Hạc Đường mang một công dụng quan trọng, là nơi Lăng Tiêu Tông ban bố các nhiệm vụ, với mức độ khó dễ khác nhau, có cả những nhiệm vụ được thiết kế đặc biệt dành cho các đệ tử mới nhập môn, nếu thuận lợi hoàn thành những nhiệm vụ này, sẽ được thưởng một ít Linh Tinh, đây cũng là một cách Lăng Tiêu Tông đền bù lại cho đệ tử mới, bù cho phần quy định nghiêm cấm đệ tử mới mang Linh Tinh vào nhập môn, khiến các đệ tử mới có cùng cảnh ngộ quẫn bách căn bản ban đầu như nhau, để họ cố gắng dựa vào bản thân tìm ra con đường tu luyện.
Biện pháp đền bù này có ích hay không, kết quả sau cùng là tốt hay xấu, Thẩm Thạch đương nhiên không biết, nhưng nếu như đã bái nhập Lăng Tiêu Tông, hắn đương nhiên sẽ làm theo quy củ của tông môn để tu hành.
Bốn người một đường đi tới, đến thẳng Bạch Hạc Đường, ngay phía trước tòa nhà này có một bãi đất trống, ở giữa có một cái ao nhỏ không biết đã được xây từ thời nào, nước trong xanh biếc, thả hoa sen, những chiếc lá xanh lục lay lay theo gió, rất là thanh nhã.
Đi cùng nhau một lúc, bốn người đã biết thêm về nhau một chút. Tưởng Hồng Quang, vốn lúc đầu khá là khách sáo, đến bây giờ cũng đã cười đùa thoải mái hơn một ít, dù sao cũng còn nhỏ, nên vẫn có tâm tính thích náo nhiệt với bạn bè. Còn cô gái duy nhất Hạ Tiểu Mai, sáng sủa hào phóng, đã tính tình hoạt bát, dung mạo lại còn tú lệ, có nụ cười rất là ngọt ngào, vô tình đã trở thành trung tâm của bốn người, một đường cười nói vui vẻ tới đây, tâm tình ai cũng thoải mái.
Đến Bạch Hạc Đường, bốn người cũng không chút trì hoãn, chỉ liếc quanh một cái đi thẳng vào trong, chỉ có Hạ Tiểu Mai hơi dừng lại ở cửa, háo hức nhìn quanh, còn hỏi Tôn Hữu chung quanh đây thật có Bạch Hạc hay không, Tôn Hữu ngớ ra, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời, vẻ cũng không chắc lắm: "Hình như là không có a."
Hạ Tiểu Mai trừng mắt: "Không phải ngươi vừa bảo mình xuất thân là thế gia phụ thuộc hay sao, sao ngay cả việc này cũng không biết?"
Tôn Hữu kêu oan: "Đại tiểu thư à, việc này bình thường ai mà để ý . . ."
Thẩm Thạch và Tưởng Hồng Quang cười không nói gì, trừ Tôn Hữu có xuất thân từ thế gia bản địa Hải châu Lưu Vân thành, ba người còn lại đều là từ nơi khác tới, Thẩm Thạch từ Âm châu cách Hải châu ngàn dặm xa xôi; Hạ Tiểu Mai còn xa hơn, là người Bạch Thạch thành ở Thương Châu, tít phía đông bắc Hồng Mông chủ giới, nghe nói là con gái yêu duy nhất của một vị tán tu rất có danh khí của địa phương, nên khó trách ngày đó tiện tay một phát lấy ra năm mươi khối Linh Tinh, rõ ràng rất được phụ thân yêu thương, nhưng bây giờ thì cũng chẳng khác gì những người khác, trong túi chẳng còn đồng nào , a, ngoại trừ một viên Linh Tinh duy nhất để mà tu luyện. . .
Còn Tưởng Hồng Quang, là người có thân thế bình thường nhất trong bốn người, là con của một nhà nông ở chỗ nào đó thuộc Dương Châu, ngay giáp ranh Hải châu, ngẫu nhiên được một vị tiền bối Lăng Tiêu Tông đi ngang qua nhìn thấy thiên tư không tệ, mới đề cử bái nhập Lăng Tiêu Tông, xem như có đại vận khí, được phần Tiên Duyên này. Thẩm Thạch lắng nghe Tưởng Hồng Quang nói về thân thế, ánh mắt lặng yên xẹt qua bàn tay Tưởng Hồng Quang, quả nhiên trong lòng bàn tay hắn có nhiều vết chai, làn da thô ráp, xem ra trước kia quả nhiên đã từng làm việc nặng.
Vì chờ Thẩm Thạch, nên khi bốn người tới Bạch Hạc Đường, thì đã có nhiều thiếu niên đến đây trước rồi, trong phòng toàn là đầu người, tụm năm tụm ba xem cái gì đó. Đám Thẩm Thạch đi vào, mới thấy tầng một của Bạch Hạc Đường nơi họ đứng cực kỳ rộng rãi, đủ sức chứa mấy trăm người mà không có vẻ chen chúc chút nào, các cửa sổ chung quanh đều mở toang, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, vô cùng sáng sủa.
Ở giữa phòng có năm tấm bảng gỗ rất to, kéo thành một hàng vắt ngang phòng, chia làm năm màu bạch, lục, hồng, hoàng, tím, trên mỗi bảng gỗ dán chi chít những tờ giấy trắng hình vuông đầy chữ viết, đám thiếu niên đang xúm xít trước các tấm bảng gỗ ngẩng đầu xem, tấm bảng màu trắng là có nhiều người xem nhất, càng về sau người càng ít đi. Ngoài những thiếu niên này, còn có một số thanh niên lớn tuổi hơn, cỡ đồng lứa với Tô Hà sư huynh, cũng đang ở đây đi qua đi lại, nhưng chỗ họ lui tới, là khu vực đựng thẻ bài ở phía sau.
Hai bên những tấm bảng gỗ, có một số đệ tử đứng dựa vào tường lặng lẽ chờ đợi, thỉnh thoảng có người chạy tới hỏi thăm, họ đều kiên nhẫn giải đáp, nếu có ai muốn nhận nhiệm vụ, tới hỏi họ, những sư huynh sư tỷ này cũng nhanh nhẹn giúp đỡ làm đăng ký. Những sư huynh sư tỷ này độ tuổi đều không nhỏ, lại có khí vũ bất phàm, hình như không phải Luyện Khí cảnh tu vi.
Tôn Hữu chỉ về phía mấy tấm bảng gỗ, nói với ba người: "Thấy chưa, mấy tờ giấy dán trên những tấm bảng gỗ đó chính là nguồn gốc để chúng ta sau này kiếm Linh Tinh tu luyện đấy."
Hạ Tiểu Mai nắm chặt tay, dáng vẻ hưng phấn, hừng hực nói một tràng: "Đi đi đi, chúng ta mau tới xem, nếu không mấy nhiệm vụ tốt sẽ bị người ta cướp hết."
Tưởng Hồng Quang nghe thấy có lý, vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, tiểu Mai nói đúng, chúng ta mau đi đi."
Thẩm Thạch liếc Tôn Hữu, thấy hắn có vẻ đã tính toán cả rồi, nên chỉ cười không nói gì, quả nhiên Tôn Hữu khoát tay chặn lại, cười: "Không cần phải lo, những nhiệm vụ trên tấm bảng trắng đều là những nhiệm vụ cơ bản, không có giới hạn số lần, lúc nào cũng nhận được mà." hắn nhìn quanh, rồi vẫy tay với ba người, "Các ngươi theo ta tới đây."
Hắn dẫn ba người xuyên qua đám người đang đứng đọc thông báo trước những tấm bảng gỗ, tới bức tường bên trái Bạch Hạc Đường, nơi đang có mấy đệ tử Lăng Tiêu Tông đứng chờ giúp đỡ giải đáp kiêm đăng ký nhiệm vụ, người nào làm việc cũng thành thạo, nhẹ nhàng tự nhiên.
Tôn Hữu dẫn ba người tới trước mặt vị sư huynh đứng cuối cùng, dừng lại, cười gật đầu chào sư huynh kia, vị sư huynh kia như cười như không, Tôn Hữu chỉ vào sư huynh, nói với ba người: "Chư vị, tới đây gặp cậu nhỏ của ta."
Thẩm Thạch khẽ giật mình, lập tức nhìn cho kỹ, sư huynh kia tuổi chừng ngoài ba mươi, nét mặt tháo vát, ánh mắt lợi hại, như một người lão luyện. Sư huynh cười: "Chư vị đều là bạn của tiểu Hữu à, ta tên là Hứa Hưng, là cậu của tiểu Hữu, ngày thường làm việc trong Bạch Hạc Đường này, nếu sau này chư vị có gì cần ta giúp, cứ tới tìm ta."
Đám Thẩm Thạch cười gật đầu, Tôn Hữu quay sang: "Cậu nhỏ, chuyện ta nhờ sao rồi?"
Hứa Hưng mỉm cười, vẫy tay ý bảo bốn người bọn họ tới gần, mới nói: "Mọi người đều là bạn của tiểu Hữu, coi như không phải người ngoài , ta làm ở Bạch Hạc Đường một thời gian, cũng có hiểu biết nhiệm vụ ở đây. Mọi người mới đến, rất dễ bị đám nhiệm vụ phong phú ở tấm bảng trắng kia làm cho hoa mắt, ta thấy trong đó có mấy nhiệm vụ, có lẽ thích hợp với mọi người, để ta lấy cho các ngươi xem."
Mấy thiếu niên kinh ngạc, rồi vui mừng, có người giúp chỉ dẫn cho, thực giảm bớt được rất nhiều sức lực, con đường tu luyện đau khổ mới chỉ bắt đầu, mà được giúp đỡ thế này thực là may mắn. Thẩm Thạch sau khi mừng rỡ, gật đầu cảm ơn Hứa Hưng, trong lòng bỗng xẹt qua một ý nghĩ, lặng lẽ nhìn thoáng qua hai cậu cháu Tôn Hữu với Hứa Hưng, nghĩ thầm:
‘Tuy quy củ này của Lăng Tiêu Tông đặt ra là tốt, nhưng các thế gia phụ thuộc đã sống cộng sinh với Lăng Tiêu Tông nhiều năm, sợ là đã sớm thò tay đến mọi ngóc ngách của tông môn, đám đệ tử những thế gia này quả thực vẫn có một số ưu thế hơn các đệ tử nhà bình thường a.’
Vừa đi ra Thần Tinh Điện được mấy bước, Thẩm Thạch đã nghe có người kêu mình, xoay sang nhìn, dưới một cây to cách khoảng chục bước, Tôn Hữu đang đứng cười vẫy tay với hắn, bên cạnh còn có hai thiếu niên, một nam một nữ.
Thẩm Thạch cười lên tiếng chào, bước nhanh tới, tới gần mới ngờ ngợ hai người đứng cùng Tôn Hữu có vẻ quen mắt, cô gái có nụ cười ngọt ngào, mắt híp lại thành một cái khe nhỏ dễ thương kia hình như là cô nàng mang theo rất nhiều Linh Tinh trên người hôm qua Hạ Tiểu Mai, còn người nam thì Thẩm Thạch không biết tên, nhưng nhìn nét mặt cũng quen quen, là một trong mười người từng cùng chung tổ với hắn.
Tôn Hữu thần sắc sáng láng, cười: "Sao hả, Vương sư huynh nói gì với mấy người kém may mắn các ngươi thế?"
Hạ Tiểu Mai và thiếu niên kia đều nhìn Thẩm Thạch, dáng vẻ hiếu kỳ.
Thẩm Thạch nhún vai: "Thì là khuyên mấy câu, nói nỗi khổ cắn trả bất quá chỉ kéo dài có mấy ngày, sau này cũng sẽ bình thường giống mọi người thôi."
Tôn Hữu cười ha ha, vỗ vỗ vai Thẩm Thạch: "Thì vốn nó là vậy mà. A, ta giới thiệu với ngươi, đây là Hạ Tiểu Mai, vị này là Tưởng Hồng Quang, đều cùng là người được Tô Hà sư huynh chọn vào chung nhóm với chúng ta hôm qua."
Thẩm Thạch nghĩ thầm ‘quả nhiên mình nhớ không lầm’, cười chào hai người kia, Tưởng Hồng Quang khi nói chuyện với người lạ có mấy phần khách sáo, nhưng lễ tiết đầy đủ, còn Hạ Tiểu Mai tính tình thoải mái hơn, lúc nào cũng cười, không chút ngại ngùng, rất hoạt bát tươi tắn.
Tôn Hữu nói với Thẩm Thạch: "Hồi nãy lúc ra khỏi Thần Tinh Điện ta định ở chỗ này chờ ngươi, vừa vặn gặp hai người này, dù sao hôm qua cũng cùng được chung một vị sư huynh giám sát, cũng coi như có mấy phần duyên phận, nên hàn huyên mấy câu, mọi người có ý định muốn tới ‘ Bạch Hạc Đường ’ xem tông môn bố trí nhiệm vụ, nên ở đây chờ ngươi cùng đi."
Thẩm Thạch cười hặc hặc: "Hay quá, vậy chúng ta cùng đi a."
Bốn người cùng quay người, đi sang phía bên kia của Thanh Ngư Tập.
Lúc này đã là giờ Tỵ một khắc, trong Thanh Ngư Tập vô cùng náo nhiệt, cộng thêm hơn bốn trăm thiếu niên từ Thần Tinh Điện đi ra, làm đường phố càng thêm chen chúc, từ xa nhìn lại, cung điện lầu các nhấp nhô, người đến người đi, sầm uất chẳng khác gì thành thị của người thế tục bình thường, chỉ là quy mô nhỏ hơn mà thôi.
Bốn người đi trên đường, Thẩm Thạch vừa cùng ba người nói chuyện phiếm, vừa quan sát nhà cửa hai bên, nhận ra có một số là cửa hàng buôn bán, nhưng quy mô không lớn, người bán hàng lại còn mặc trang phục của đệ tử Lăng Tiêu Tông, thực không hiểu mấy cửa hàng này mở ra mục đích là gì.
Một lúc sau, từ xa đã nhìn thấy một tòa nhà lớn, cao ba tầng, trên nóc có chạm hình một con bạch hạc giương cánh sắp bay vô cùng sống động, đây hẳn là Bạch Hạc Đường được nhắc tới trong Lăng Tiêu giản lược.
Bạch Hạc chính là Tiên cầm, phẩm tính cao thượng, khí vũ bất phàm, mọi danh môn tiên gia, linh sơn thắng cảnh đều có nuôi rất nhiều, là một trong những loại linh vật đại biểu cho thần tiên trong mắt thế nhân phàm tục. Bạch Hạc Đường, là một trong những chỗ quan trọng nhất của Thanh Ngư Đảo, bọn Thẩm Thạch nhìn thấy có rất nhiều thiếu niên cũng đang đến đó giống như họ, thậm chí còn thấy một số sư huynh sư tỷ đồng lứa với Tô Hà cũng đang đi lại ở gần Bạch Hạc Đường.
Theo Lăng Tiêu giản lược, Bạch Hạc Đường mang một công dụng quan trọng, là nơi Lăng Tiêu Tông ban bố các nhiệm vụ, với mức độ khó dễ khác nhau, có cả những nhiệm vụ được thiết kế đặc biệt dành cho các đệ tử mới nhập môn, nếu thuận lợi hoàn thành những nhiệm vụ này, sẽ được thưởng một ít Linh Tinh, đây cũng là một cách Lăng Tiêu Tông đền bù lại cho đệ tử mới, bù cho phần quy định nghiêm cấm đệ tử mới mang Linh Tinh vào nhập môn, khiến các đệ tử mới có cùng cảnh ngộ quẫn bách căn bản ban đầu như nhau, để họ cố gắng dựa vào bản thân tìm ra con đường tu luyện.
Biện pháp đền bù này có ích hay không, kết quả sau cùng là tốt hay xấu, Thẩm Thạch đương nhiên không biết, nhưng nếu như đã bái nhập Lăng Tiêu Tông, hắn đương nhiên sẽ làm theo quy củ của tông môn để tu hành.
Bốn người một đường đi tới, đến thẳng Bạch Hạc Đường, ngay phía trước tòa nhà này có một bãi đất trống, ở giữa có một cái ao nhỏ không biết đã được xây từ thời nào, nước trong xanh biếc, thả hoa sen, những chiếc lá xanh lục lay lay theo gió, rất là thanh nhã.
Đi cùng nhau một lúc, bốn người đã biết thêm về nhau một chút. Tưởng Hồng Quang, vốn lúc đầu khá là khách sáo, đến bây giờ cũng đã cười đùa thoải mái hơn một ít, dù sao cũng còn nhỏ, nên vẫn có tâm tính thích náo nhiệt với bạn bè. Còn cô gái duy nhất Hạ Tiểu Mai, sáng sủa hào phóng, đã tính tình hoạt bát, dung mạo lại còn tú lệ, có nụ cười rất là ngọt ngào, vô tình đã trở thành trung tâm của bốn người, một đường cười nói vui vẻ tới đây, tâm tình ai cũng thoải mái.
Đến Bạch Hạc Đường, bốn người cũng không chút trì hoãn, chỉ liếc quanh một cái đi thẳng vào trong, chỉ có Hạ Tiểu Mai hơi dừng lại ở cửa, háo hức nhìn quanh, còn hỏi Tôn Hữu chung quanh đây thật có Bạch Hạc hay không, Tôn Hữu ngớ ra, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời, vẻ cũng không chắc lắm: "Hình như là không có a."
Hạ Tiểu Mai trừng mắt: "Không phải ngươi vừa bảo mình xuất thân là thế gia phụ thuộc hay sao, sao ngay cả việc này cũng không biết?"
Tôn Hữu kêu oan: "Đại tiểu thư à, việc này bình thường ai mà để ý . . ."
Thẩm Thạch và Tưởng Hồng Quang cười không nói gì, trừ Tôn Hữu có xuất thân từ thế gia bản địa Hải châu Lưu Vân thành, ba người còn lại đều là từ nơi khác tới, Thẩm Thạch từ Âm châu cách Hải châu ngàn dặm xa xôi; Hạ Tiểu Mai còn xa hơn, là người Bạch Thạch thành ở Thương Châu, tít phía đông bắc Hồng Mông chủ giới, nghe nói là con gái yêu duy nhất của một vị tán tu rất có danh khí của địa phương, nên khó trách ngày đó tiện tay một phát lấy ra năm mươi khối Linh Tinh, rõ ràng rất được phụ thân yêu thương, nhưng bây giờ thì cũng chẳng khác gì những người khác, trong túi chẳng còn đồng nào , a, ngoại trừ một viên Linh Tinh duy nhất để mà tu luyện. . .
Còn Tưởng Hồng Quang, là người có thân thế bình thường nhất trong bốn người, là con của một nhà nông ở chỗ nào đó thuộc Dương Châu, ngay giáp ranh Hải châu, ngẫu nhiên được một vị tiền bối Lăng Tiêu Tông đi ngang qua nhìn thấy thiên tư không tệ, mới đề cử bái nhập Lăng Tiêu Tông, xem như có đại vận khí, được phần Tiên Duyên này. Thẩm Thạch lắng nghe Tưởng Hồng Quang nói về thân thế, ánh mắt lặng yên xẹt qua bàn tay Tưởng Hồng Quang, quả nhiên trong lòng bàn tay hắn có nhiều vết chai, làn da thô ráp, xem ra trước kia quả nhiên đã từng làm việc nặng.
Vì chờ Thẩm Thạch, nên khi bốn người tới Bạch Hạc Đường, thì đã có nhiều thiếu niên đến đây trước rồi, trong phòng toàn là đầu người, tụm năm tụm ba xem cái gì đó. Đám Thẩm Thạch đi vào, mới thấy tầng một của Bạch Hạc Đường nơi họ đứng cực kỳ rộng rãi, đủ sức chứa mấy trăm người mà không có vẻ chen chúc chút nào, các cửa sổ chung quanh đều mở toang, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, vô cùng sáng sủa.
Ở giữa phòng có năm tấm bảng gỗ rất to, kéo thành một hàng vắt ngang phòng, chia làm năm màu bạch, lục, hồng, hoàng, tím, trên mỗi bảng gỗ dán chi chít những tờ giấy trắng hình vuông đầy chữ viết, đám thiếu niên đang xúm xít trước các tấm bảng gỗ ngẩng đầu xem, tấm bảng màu trắng là có nhiều người xem nhất, càng về sau người càng ít đi. Ngoài những thiếu niên này, còn có một số thanh niên lớn tuổi hơn, cỡ đồng lứa với Tô Hà sư huynh, cũng đang ở đây đi qua đi lại, nhưng chỗ họ lui tới, là khu vực đựng thẻ bài ở phía sau.
Hai bên những tấm bảng gỗ, có một số đệ tử đứng dựa vào tường lặng lẽ chờ đợi, thỉnh thoảng có người chạy tới hỏi thăm, họ đều kiên nhẫn giải đáp, nếu có ai muốn nhận nhiệm vụ, tới hỏi họ, những sư huynh sư tỷ này cũng nhanh nhẹn giúp đỡ làm đăng ký. Những sư huynh sư tỷ này độ tuổi đều không nhỏ, lại có khí vũ bất phàm, hình như không phải Luyện Khí cảnh tu vi.
Tôn Hữu chỉ về phía mấy tấm bảng gỗ, nói với ba người: "Thấy chưa, mấy tờ giấy dán trên những tấm bảng gỗ đó chính là nguồn gốc để chúng ta sau này kiếm Linh Tinh tu luyện đấy."
Hạ Tiểu Mai nắm chặt tay, dáng vẻ hưng phấn, hừng hực nói một tràng: "Đi đi đi, chúng ta mau tới xem, nếu không mấy nhiệm vụ tốt sẽ bị người ta cướp hết."
Tưởng Hồng Quang nghe thấy có lý, vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, tiểu Mai nói đúng, chúng ta mau đi đi."
Thẩm Thạch liếc Tôn Hữu, thấy hắn có vẻ đã tính toán cả rồi, nên chỉ cười không nói gì, quả nhiên Tôn Hữu khoát tay chặn lại, cười: "Không cần phải lo, những nhiệm vụ trên tấm bảng trắng đều là những nhiệm vụ cơ bản, không có giới hạn số lần, lúc nào cũng nhận được mà." hắn nhìn quanh, rồi vẫy tay với ba người, "Các ngươi theo ta tới đây."
Hắn dẫn ba người xuyên qua đám người đang đứng đọc thông báo trước những tấm bảng gỗ, tới bức tường bên trái Bạch Hạc Đường, nơi đang có mấy đệ tử Lăng Tiêu Tông đứng chờ giúp đỡ giải đáp kiêm đăng ký nhiệm vụ, người nào làm việc cũng thành thạo, nhẹ nhàng tự nhiên.
Tôn Hữu dẫn ba người tới trước mặt vị sư huynh đứng cuối cùng, dừng lại, cười gật đầu chào sư huynh kia, vị sư huynh kia như cười như không, Tôn Hữu chỉ vào sư huynh, nói với ba người: "Chư vị, tới đây gặp cậu nhỏ của ta."
Thẩm Thạch khẽ giật mình, lập tức nhìn cho kỹ, sư huynh kia tuổi chừng ngoài ba mươi, nét mặt tháo vát, ánh mắt lợi hại, như một người lão luyện. Sư huynh cười: "Chư vị đều là bạn của tiểu Hữu à, ta tên là Hứa Hưng, là cậu của tiểu Hữu, ngày thường làm việc trong Bạch Hạc Đường này, nếu sau này chư vị có gì cần ta giúp, cứ tới tìm ta."
Đám Thẩm Thạch cười gật đầu, Tôn Hữu quay sang: "Cậu nhỏ, chuyện ta nhờ sao rồi?"
Hứa Hưng mỉm cười, vẫy tay ý bảo bốn người bọn họ tới gần, mới nói: "Mọi người đều là bạn của tiểu Hữu, coi như không phải người ngoài , ta làm ở Bạch Hạc Đường một thời gian, cũng có hiểu biết nhiệm vụ ở đây. Mọi người mới đến, rất dễ bị đám nhiệm vụ phong phú ở tấm bảng trắng kia làm cho hoa mắt, ta thấy trong đó có mấy nhiệm vụ, có lẽ thích hợp với mọi người, để ta lấy cho các ngươi xem."
Mấy thiếu niên kinh ngạc, rồi vui mừng, có người giúp chỉ dẫn cho, thực giảm bớt được rất nhiều sức lực, con đường tu luyện đau khổ mới chỉ bắt đầu, mà được giúp đỡ thế này thực là may mắn. Thẩm Thạch sau khi mừng rỡ, gật đầu cảm ơn Hứa Hưng, trong lòng bỗng xẹt qua một ý nghĩ, lặng lẽ nhìn thoáng qua hai cậu cháu Tôn Hữu với Hứa Hưng, nghĩ thầm:
‘Tuy quy củ này của Lăng Tiêu Tông đặt ra là tốt, nhưng các thế gia phụ thuộc đã sống cộng sinh với Lăng Tiêu Tông nhiều năm, sợ là đã sớm thò tay đến mọi ngóc ngách của tông môn, đám đệ tử những thế gia này quả thực vẫn có một số ưu thế hơn các đệ tử nhà bình thường a.’
/866
|