Sau khi Lục phu nhân rời đi thì Diệp Tâm Ngữ cũng quay về phòng nghỉ ngơi, từ lúc mang thai đến nay cô di chuyển cũng chậm chạp hơn, sắp tới cô phải đi khám định kỳ có thể sắp tới sẽ biết được bảo bối trong bụng của cô là trai hay gái rồi.
Diệp Tâm Ngữ rất hào hứng.
“Tâm Ngữ!”
Cô đang nằm nghỉ ngơi thì nghe tiếng gọi của Lục Dạ Hàn ở bên dưới nhà, cô liền đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn xuống, cô hoảng hốt khi thấy Lục Dạ Hàn vẫn còn ở đó lại còn quỳ gối chờ đợi cô tha thứ, Diệp Tâm Ngữ liền kéo rèm lại, chỉ cần nhìn anh thì trái tim cô lại đau lòng muốn tha thứ cho anh.
“Về đi!”
Diệp Tâm Ngữ quát lên, nhưng Lục Dạ Hàn vẫn quỳ gối ở đó, dưới cái nắng gắt như vậy mà Lục Dạ Hàn vẫn kiên trì chờ đợi, mồ hôi trên trán anh chảy ra ướt cả mặt lẫn áo, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống đôi môi khô cằn lại vì thiếu nước, dường như anh sắp không thể chịu đựng được nữa rồi, trước mắt bắt đầu trở nên xoay tròn đảo lộn.1
“Sao lại lì như vậy chứ?”
Diệp Tâm Ngữ lén nhìn qua cửa sổ thấy mà xót xa trong lòng, dường như ông trời đã nhìn thấy được tấm chân tình và sự hối lỗi của anh nên trời bắt đầu đổ cơn mưa, những giọt mưa như giúp anh tươi tỉnh hẳn, Lục Dạ Hàn ngửa mặt ra nhìn lên trời anh mỉm cười sau đó liền ngất đi.
“Dạ Hàn!”
Diệp Tâm Ngữ hoảng hốt kêu lên, cô nhanh chóng chạy xuống lấy ô ra đỡ anh, nhưng cô không còn đủ sức để đỡ anh đứng dậy, Diệp Tâm Ngữ đành gọi bác Dương đến đưa anh đi bệnh viện, Lục Dạ Hàn do ăn uống thất thường sức khỏe yếu ớt và còn quỳ gối giữa trời nắng gắt như vậy, lại còn dầm thêm một chút nước mưa nên người anh lúc này nóng vô cùng.
“Dạ Hàn anh phải cố lên, bác Dương sẽ đến đưa anh đi bệnh viện ngay.”
Diệp Tâm Ngữ thấy bản thân mình bất lực vì không thể giúp gì được cho anh, trong cơn mê Lục Dạ Hàn cảm nhận được hơi ấm và mùi hương quen thuộc của cô, anh thật sự mãn nguyện lắm rồi dù không được tận mắt chứng kiến cô cứu anh nhưng chỉ cần cảm nhận được vậy thôi cũng quá đủ rồi.
Lục Dạ Hàn tỉnh lại thấy mình đang ở trong bệnh viện, nhìn xung quanh cố hý vọng thấy được người mà anh muốn nhìn thấy nhất, nhưng hy vọng của anh đã nhanh chóng bị vùi dập mất rồi, Diệp Tâm Ngữ không hề đến vậy cảm giác đó là sao?
“Bác sĩ là ai đưa tôi đến đây? Có phải là một cô gái không?”
Lục Dạ Hàn thấy bác sĩ đi vào phòng anh liền nhanh chân chạy đên shoir thăm tình hình, nhưng vị bác sĩ chỉ lắc đầu và đưa anh về giường.
“Là một người đàn ông trung niên, mà người nhà của cậu cũng đến rồi bà ấy đang đợi bên ngoài để tôi kiểm tra cho cậu xong rồi bà ấy có thể vào thăm cậu.”
Lục Dạ Hàn ngồi thất vọng tại sao lại không phải là cô đưa anh đến, vậy cảm giác đó là sao? Mùi hương đó là sao? Anh avanx còn đủ nhận thức để nhận ra được đó là cô mà, cô đã đưa anh đến đây nhất định là như vậy.
“Tôi muốn đi gặp cô ấy!”
Lục Dạ Hàn đẩy vị bác sĩ qua một bên chạy ra ngoài, Lục phu nhân đứng bên ngoài thấy anh điên cuồng xông ra bà liền nắm lấy tay của anh níu llaij, bà khóc lớn tại sao lại ra nông nổi như thế này chứ? Dù nói là không can thiệp vào nhưng bà là một người mẹ thấy con mình đau khỏ dằn vặt mình như vậy làm sao mà không đau xót cho được.
“Dạ Hàn con bình tĩnh đi mà, mẹ sẽ gọi con bé đến đây, ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi đi con!”
Lục phu nhân khóc hết nước mắt với Lục Dạ Hàn, anh thấy bà lo lắng cho mình nên anh cũng không nghĩ đến chuyện đi tìm Diệp Tâm Ngữ nữa mà quay trở về phòng nghỉ ngơi, ở bên ngoài Diệp Tâm Ngữ lén nhìn vào bên trong nhìn mà xót xa nhưng cô vẫn chưa thể chấp nhận anh ngay bây giờ được, cô cần có thời gian để suy nghĩ rằng có nên tiếp tục cho mối tình này hay không.
“Tâm Ngữ, dù con giận nó nhưng con cũng nên vì đứa con của mình, con không thể để đứa bé lớn lên mà không có cha.”
Lục phu nhân đi tới vỗ vai của cô, biết là cô giận Lục Dạ Hàn nhưng cũng nên tha thứ cho anh vì anh cũng đã chịu sự dày vò dằn vặt cũng quá nhiều rồi.
“Con...!hiểu rồi, mẹ cứ yên tâm để anh ấy con lo.”1
Lục phu nhân liền ôm lấy cô mừng rỡ, cuối cùng thì cô con dâu của bà cũng quay trở lại rồi, bà không còn phải lo âu muộn phiền nữa, Lục Dạ Hàn cũng sẽ sớm trở lại như trước đây thôi, nghĩ tới chuyện này mà lòng bà vui vẻ và tươi tỉnh hẳn lên.
“Đợi bác sĩ khám xong là có thể vào được rồi.”
Lục Dạ Hàn đang đau khổ tột cùng thì Lục phu nhân đi vào, bà nắm lấy tay anh an ủi vỗ về, Lục Dạ Hàn vẫn không khá lên nổi, gương mặt vẫn trầm ngâm suy tư nhớ hình bóng của ai đó.
“Nhớ người ta lắm rồi phải không?”
Lục Dạ Hàn nhẹ gật đầu.
“Hối lỗi chưa?”
Lại tiếp tục gật đầu.
“Có muốn gặp Tâm Ngữ không?”
Câu nói của Lục phu nhân làm anh phấn chấn trở lại.
Lục Dạ Hàn liền mừng rỡ gật đầu liên tục.1.
/80
|