Hôm nay là cuối tuần nên Lục phu nhân thường hay lên chùa để làm công hỏa, sẵn tiện hôm nay muốn đưa Lục Dạ Hàn theo để nhờ sư thầy trên chùa xem cho anh một quẻ, vốn là người hệ tâm linh cho nên bà rất tin tưởng vào thần đạo và các tín ngưỡng tôn giáo.1
“Con đã nói là con không muốn đi mà, mẹ cứ nhờ bác Kim chở đi là được chứ gì”.
Lục Dạ Hàn từ đó giờ anh không tin vào mấy chuyện thần thánh cho lắm, còn mẹ anh thì trái ngược lại với anh và ba của anh, bà là người cực kì mê tín dị đoan.
“Mẹ chỉ muốn tốt cho con, đi xin một quẻ thôi”.
Thuyết phục một lúc anh cũng đồng ý đi cùng bà đến đó.
Sau khi đã bái lạy dâng hương ở hồ quan âm xong, Lục phu nhân cùng Lục Dạ Hàn đi vào bên trong dâng hương cho các phật khác, Lục Dạ Hàn không nghĩ có nhiều phật đến như vậy, theo tình hình này có thể sẽ đến chiều mới được về.
“Dạ Hàn con mau đốt hương rồi cầu nguyện đi, nhớ phải thật sự thành tâm thì điều ước nguyện của con mới thành hiện thực được biết không.”
Lục Dạ Hàn thở dài.
“Con biết rồi ạ.”
Sau khi cầu nguyện dâng hương xong cả hai cùng nhau đi đến chỗ sư thầy để xin một quẻ xăm, vừa nhìn thấy Lục Dạ Hàn vị đại sự đã lắc đầu.
“Cậu thanh niên này nhìn sơ qua thì thấy phúc phần có đủ nhưng về phần tình duyên sẽ phải chịu nhiều tai ương.”
Nghe vị sư thầy nói như vậy Lục phu nhân liền rất tin tưởng và lo sợ vì trước đây ông đã từng xem tướng và xem quẻ xăm cho bà cái nào cũng đúng cả, còn về Lục Dạ Hàn anh chỉ thầm bật cười trong bụng, mấy cái chuyện này chỉ có mẹ anh mê tín dị đoan mới tin thôi, toàn là trò gạt con nít cả.
“Đại sư hãy xem cho con tôi một que xăm có được không, tôi muốn biết tình duyên có con tôi như thế nào.”
Đại sư liền gật đầu đồng ý bói cho Lục Dạ Hàn một quẻ xăm, ông nhìn vào quẻ xăm dường như có điều gì đó làm mặt ông trở nên xanh xao, Lục phu nhân liền lo lắng khi thấy nét mặt của ông.
Lục Dạ Hàn im lặng từ nãy đến giờ quan sát xem vị sư thầy này giở trò ma quỷ gì để lừa gạt mẹ của anh, nhìn qua thì rất chuyên nghiệp mẹ anh như bị trúng tà cứ nghe theo lời ông ta vậy.
“Sư thầy con tôi như thế nào?”
Thấy vị sư thầy thở dài lắc đầu.
“Vị thiếu gia đây về sự nghiệp thì đang ở mức trên mây, mọi thứ đều nắm trong tay, từ quyền lực địa vị trong xã hội nói chung đều tốt nhưng chỉ có tình duyên của cậu sẽ bị tương khắc nếu lấy vợ.”
Nghe đến đây Lục Dạ Hàn liền cắt ngang.
“Tôi không tin mấy cái chuyện quái quỷ này, nếu ông bói được tương lai vậy ông nói xem sắp tới cổ phiếu của tôi sẽ tăng hay giảm?”.
Lục Dạ Hàn liền cố dồn vị sư thầy vào đường cùng, còn Lục phu nhân thì lại tin răm rắp vì những quẻ bói của ông linh nghiệm như thần.
“Thiếu gia không tin thì thôi, nhưng tôi không dám chắc 100% sẽ đúng nó chỉ đúng một phần thiếu gia cũng nên cẩn thận đại họa sát thân nếu lấy vợ.”
Lục phu nhân nghe vậy liền xanh mặt mày lo lắng về cuộc hôn nhân sắp tới của Lục Dạ Hàn và Diệp Thiến Thiến.
“Đại sư vậy có cách nào giải quyết hay không, con tôi không thể độc thân như vậy tới già được.”
Lục phu nhân nắm lấy vạt áo của ông cầu xin, Lục Dạ Hàn thì vẫn giữ vững lòng không tin lời ông nói nhưng mẹ của anh tin đến vậy anh cũng đành bó tay.
“Có một cách, cậu ấy phải lấy một cô gái ngốc làm vợ vì những cô gái bình thường sẽ có một ngày thành tinh mà tương khắc với thiếu gia đây dẫn đến họa sát thân.”1
Lục phu nhân nghe vậy liền nhớ ngay đến Diệp Tâm Ngữ cô gái ngốc nghếch chỉ có cô ấy mà thôi, Lục Dạ Hàn sau khi nghe vị đại sư nói như vậy liền không muốn nghe nữa liền đi ra xe ngồi đợi, ở đó chắc anh điên lên mất.
“Cô ngốc ư? Đại họa sát thân ư? Toàn là những thứ nhảm nhí.”
Lục Dạ Hàn tựa người vào ghế đợi mẹ mình đi ra.
Sau khi nghe lời chỉ bảo dặn dò của vị đại sư thì Lục phu nhân cũng gật đầu đồng ý và nhất quyết lần này phải chọn Diệp Tâm Ngữ làm con dâu của mình thay vì Diệp Thiến Thiến, dù chịu thiệt một chút nhưng chỉ cần con trai của bà bình an vô sự là được.1
Dù cho Lục Dạ Hàn có phản đối gì đi nữa bà cũng nhất quyết bắt buộc anh lấy Diệp Tâm Ngữ.
Sau khi hai người ra đi, vị đại sư nhẹ thở dài một hơi sau đó liền niệm phật một câu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tâm Ngữ, ông cũng đã hoàn thành tâm niệm của mình rồi.1
“Tiểu thư ân tình năm đó cứu mạng của cô và Diệp phu nhân tôi đã trả xong, từ nay không ai nợ ai.”1
Diệp Tâm Ngữ trong lòng vô cũng cảm kích ông, phải nói là nhân quả có vay có trả là thật, cô và mẹ có lòng tốt giúp người thì người trả ơn còn mẹ con Bạch Sinh Liên và Diệp Hoài An gieo gió gặp bão rồi một ngày nào đó bọn họ sẽ trả giá đắt.
“Đại sư cám ơn ông, nếu không có ông tôi cũng không biết phải thế nào nữa.”.
Diệp Tâm Ngữ cảm động nói.
“Nói dối là việc cấm kị của người phật tử, nhưng vì báo đáp ơn năm đó của cô nên tôi đã cố gắng hết sức mọi chuyện sau này hãy cố gắng tự giải quyết nhé.”1.
/80
|