Sáng hôm sau, bà ngoại của Lục Ngạn Thành đã gọi đến hỏi thăm.
- /Hai đứa đã làm lành chưa?/
- Dạ rồi, cuối tuần sau con sẽ dẫn cô ấy về ăn cơm tối với ngoại, bây giờ con bận lắm, con tắt máy trước đây!
Tút!
Cũng vì chuyện bày nên anh có hơi bự mình, đến công ty lại biết tin dữ nên....
...----------------...
Tại phòng làm việc của Lục Ngạn Thành.
Rầm!!
- Cậu đang làm trò gì vậy hả? Chỉ là ký kết một xái hợp đồng mà cũng làm không xong, cậu làm tôi thất vọng quá đấy.
Tuy đây không phải là một khách hàng quá lớn nhưng cũng phải cố gắng một chút chứ!!
Tịnh Huy không giải thích thêm gì, chỉ nói xin lỗi.
- Xin lỗi anh, chủ tịch, là tôi đã thất trách, không làm tốt nhiệm vụ lần này, lần sau tôi sẽ cố gắng hơn.
Lục Ngạn Thành chậc lưỡi.
- Đúng vậy, lần sau! Cũng may cho cậu là công ty còn một bản hợp đồng dự phòng, nếu lần này mà cậu còn không ký được cái hợp đồng này với bà Lí thì chuẩn bị tinh thần bị sa thải đi!!!
Rầm!!
Cạch!!
Tịnh Huy vừa ra ngoài thì đã thấy Tiểu Xuân chờ ở cửa.
- Sao rồi?
Nghe tiếng trách móc vang dội ở bên trong, Tiểu Xuân rất lo lắng.
- Không sao, chủ tịch đã cho chúng ta thêm một cơ hội.
Lần này là cùng với bà Lí, chắc chắn là không có vấn đề gì ngoài ý muốn xảy ra nữa rồi.
Cuối cùng Liễu Tiểu Xuân cũng được thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy thì tốt quá rồi.
- Tiểu Xuân, cô về nghỉ ngơi đi, chiều nay hãy thể hiện thật tốt.
...----------------...
Và chiều họ đã được một kết quả viên mãn, ký được hợp đồng với bà Lí một cách rất thuận lợi.
- Sẵn tiện chúng ta đang ở nhà hàng, hay là ăn mừng đi!!
Tịnh Huy mở lời Tiểu Xuân cũng không từ chối.
- Ừm!!
...----------------...
Tại một nhà hàng cao cấp khác.
- Trịnh Tấn Thăng, sao lại là anh??
- Chào Kiều Mạnh Phi, đối tượng xem mắt của tôi!! Em không thấy đây là duyên phận sao??
- Ha!! Là oan gia mới đúng!
...----------------...
Vài ngày trước, tại Trịnh gia.
- Xem mắt!? Tại sao chứ? Con sống độc thân đang rất vui vẻ, sao ba cứ bắt con đi xem mắt rồi lấy vợ thế kia??
- Ha! Mày làm gì thì làm nhưng lấy vợ thì cũng phải lấy, phải lấy vợ để có người quản mày nữa chứ.
Có vợ rồi thì để xem mày còn ra ngoài ăn chơi trác táng, có trăm ngàn cô tình nhân nữa không? Không những tao đỡ lo mà còn có cháu ẵm bồng nữa chứ!!
Trịnh Tấn Thăng nhăn nhó, bực bội quát lên.
- Người phụ nữ nào có thể quản được con chứ? Bọn họ chưa đạt tới trình độ cao siêu đó đâu.
- Vậy là mày không biết rồi, Kiều Mạnh Phi, con gái nhà họ Mạnh là người đã đạt đến trình độ đó rồi.
Không tin, mày thử xem.
- Gì cơ??
Thế là Trịnh Tấn Thăng đã đồng ý đi xem mắt vì biết đối tượng là Kiều Mạnh Phi.
...----------------...
Cũng vài hôm trước, tại nhà họ Kiều.
- Mẹ, con không đi xem mắt đâu.
Tại sao phải như vậy cơ chứ? Con đã thành công thế này rồi còn cần dựa dẫm vào đàn ông sao??
- Mạnh Phi! Sao con có thể nói vậy, phụ nữ bào mà không có gia đình, không có con cái! Ba mẹ cũng đâu thể sống cùng con tới già.
Sau này ba mẹ chết làn sao mà nhắm mắt khi con vẫn chưa chưa có ai bảo vệ.
Hơn nữa ba mẹ đã gần đất xa trời rồi, cũng muốn có cháu ẵm bồng như bao nhiều chứ! Haiz! Thấy mấy bà bạn của mẹ ai cũng có cháu trai, cháu gái, nhìn mà mẹ tuổi thân.
- Mẹ!!!!
Vì biết con gái mình rất hiếu thảo nên Kiều phu nhân đã nhắm vào điểm yếu này của cô khiến cô phải đồng ý.
- Được rồi, nhưng người đó là ai??
- Mẹ sẽ không nói cho con biết, cũng không cho con xem hình đâu.
Lần nào nói trước con cũng chê vai người ta đủ đường rồi không chịu đi.
Lần này...!mẹ sẽ giữ bí mật, tới hôm đó rồi con tự rõ.
...----------------...
Trở lại hiện tại.
- Ha! Tôi thật sự không muốn ngồi lại đây với anh một chút nào! Sao lại là anh cơ chứ?
- Sao không thể là tôi? Em nên mừng vì điều này mới đúng chứ?
- Mừng?? Tôi phải mừng vù có một người chồng bị suy thận hay sao??
Trịnh Tấn Thăng tức giận cứng đơ miệng không nói được gì.
Lần đầu tiên có người dám nói Trịnh tổng anh như vậy, đúng là một trải nghiệm thú vị khó quên nhỉ?
"Cô nàng này độc miệng đấy, nhưng rất khác với những cô gái nịnh nọt kia, dơ bẩn kia, mình thích.
Để rồi xem, em sẽ bị cả mặt thế nào vì rơi vào lưới tình của tôi."
"Nhìn anh ta kìa!! Ánh mắt ghê tởm gì vậy chứ, không nhìn thấy sự chân thành ở đâu cả, chỉ thấy sự biến thái và cái bệnh tự luyến không hề nhẹ.
Chỉ có cẩu mới yêu một người đàn ông như anh ta! Xì!!!"
/150
|