Lúc này ở bệnh viện Tịch Nghi dường như là không ổn cho lắm!
Từ khi vào trong phòng phẫu thuật đến giờ, vẫn không hề có động tĩnh gì.
- Trịnh tổng, tôi đã điều tra được rồi!
Bên ngoài phòng phẫu thuật có một tên vệ sĩ đi đến cúi đầu báo cáo! Hình như đây là người của người đàn ông thần bí này!
- Nói đi!!!
...----------------...
Một lát sau, tên vệ sĩ đó của anh đã kể lại tường tận sự việc mà anh điều tra được cho cái người được gọi là Trịnh tổng này.
Dường như...!mọi thứ về cô gái đang trong phòng phẫu thuật kia đều bị anh ta biết rõ từng li từng tí cả rồi.
Anh ta dần dần nhếch miệng lên, không chỉ vậy, dưới đáy mắt còn ẩn chứa cả ý cười.
- Ồ! Thú vị đến thế à! Hèn gì...!cậu ta lại đối sử tàn nhẫn như vậy với một cô gái!
Anh ta vẫy vẫy tay ra hiệu cho tên vệ sĩ rời đi.
- Haiz! Có phải là tôi đã lo chuyện bao đồng không nhỉ? Cậu ta...!rõ ràng không cần cô thì...!tại sao tôi phải cứu cô chứ! Cái tình tiết này y như tôi đang nhặt lấy rác mà cậu không cần vậy! Thật là khó chịu mà!
Anh quay đầu nhìn vào phòng phẫu thuật và cau mày, bĩu môi.
Với cái biểu cảm này, chắc hẳn là anh đã cảm thấy hối hận khi cứu cô gái này rồi.
Vã lại, rõ ràng là cô ta muốn tự tử, muốn chết mà! Thế thì cứu cô ta mình không những không được lợi mà còn.....
- ....Bị dính máu bẩn của cô ta nữa chứ! Đúng thật là dơ bẩn mà, loại máu...!của một con người...!bẩn thỉu!
Anh ta phủi phủi vết bẩn trên chiếc áo vest đắt tiềm cau có.
Không phải...! anh đang bực bội vì chiếc áo sang chảnh này mà là đang tức giận vì anh đã chạm vào cô!
Ô! Ngay cả một người vốn chưa từng có thành kiến gì với cô cũng cảm thấy cô...!sẽ xấu xa giống ba mình à! Ha! Ông ấy là ba cô, được, điều đó không sai, nhưng, ông ấy thế nào thì cô cũng sẽ thế ấy ư!
Cái này gọi là gì nhỉ? Ồ! Cứ giống như là những bộ tiểu thuyết ấy! Con gái của ác nữ thì luôn bị xem thường và bêu xấu.
Còn cô, cô chính là đứa con hái của một gia đình có danh tiếng xấu, bọn đã vì cùng đường mà xấu xa phản bội lại người bạn thân của mình và đẩy họ rơi vào con đường địa ngục.
Đúng, gia đình cô, ba cô và cả mẹ cô nữa, bọn họ thật sự có lỗi với gia đình anh.
Đương nhiên...!cô cũng sẽ có phần thôi cơ mà...!tại sao mọi chuyện lại kéo đến dồn dập đến thế! Tại sao...!năm đó cô không đi theo mẹ cô cho xong!!
Ha ha ha! Gia đình nhà họ Liên đã chết hết không còn ai nhưng...!tại sao Liên Tịch Nghi cô lại còn sống? Cớ sao bọn họ không kéo cô cùng đi chịu tội chung để giờ đây cô phải khổ sở như này!?
Cộp! Cộp! Cộp!
Bỗng đâu đó trong bệnh viện đang vang lên tiếng bước chân lạnh lẽo và trầm tĩnh.
Nhưng...!là đang đi về phía này sao?
Là cậu ta!!!
Lục Ngạn Thành điềm nhiên bước đến, ở phía sau còn dẫn theo Tịnh Huy và một vài tên vệ sĩ.
- Lục Ngạn Thành! Ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy? Cậu...!là đặc biệt đến đây..?
Trịnh Tấn Thăng? Là cậu ta sao? Ha! Hôm nay cậu ta lại đại phát từ bi thế à? Còn đưa cả một cô gái nhem nhuốc đầy máu đến bệnh viện!!
- Hừ! Có gì mà gọi là đặc biệt đến chứ?
Lục Ngạn Thành hừ một tiếng rõ to để chọc điên Trịnh Tấn Thăng.
Cậu ta đang phớ lờ mình sao? Từ nãy giờ còn không thèm nhìn mặt mình lấy một cái! Xem thường người khác như vậy!?
- Ha!
Trịnh tổng siết chặt tay, mặt nhăn nhó gượng gạo nhưng vẫn cố cười một tiếng.
- Vậy...!là không phải vì cô gái trong phòng phẫu thuật này sao?
Ha! Cô ta ư? Thật nực cười mà!
Lục Ngạn Thành lười biếng không trả lời, cứ thản nhiên phớt lờ Trịnh Tấn Thăng rồi lướt qua anh, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế chờ!
Cái thằng này! Vẫn như vậy chẳng khác tí nào! Rốt cuộc thì cậu ta tưởng mình là ai mà có thể cư xử băng giá và thiếu tôn trọng người khác như vậy?!
Cục tức bị chặn ngay cổ họng rồi nên Trịnh Tấn Thăng cũng không nói thêm được gì ngoài sự phẫn nộ đang bốc cháy thầm lặng kia.
/150
|