Một lát sau, sau khi đã tiền thuốc và tiền khám bệnh thì Tịch Nghi và Đường Yến chuẩn bị bắt taxi về nhà.
Chỉ là Tịch Nghi vẫn còn lo cho Bắc Nghĩa Minh lắm.
- Đường Yến, hay là mình đi thăm anh Nghĩa Minh một chút đi rồi về.
- Thôi! Để anh ấy nghỉ ngơi đi.
Bây giờ tốt rồi, cậu cũng đã mệt rồi, lúc nãy còn bị kinh sợ như vậy, tay cậu vẫn còn lạnh ngắt đây.
Ngày mai mình sẽ dẫn cậu đến, được không?
Tịch Nghi do dự một lúc rồi gật đầu.
...----------------...
Về đến khu chung cư, ở trước cửa thang máy, Tịch Nghi lại cảm thấy sợ hãi, cái nỗi đáng sợ mà lúc trước cô từng nếm thử, thật sự không bao giờ cô muốn trải nghiệm lại.
- Đường Yến, hay là mình đi thang bộ đi!
Đường Yến cau mày không hiểu, cô bạn này của mình đang làm gì vậy chứ?
- Cậu à! Chân cậu đã thành ra thế này rồi mà còn muốn đi thang bộ? Lần trước cậu dọn đến đây, phải xách theo nhiều đồ đến vậy mà cậu cũng đi thang bộ, có chuyện gì sao??
Cái gì Tịch Nghi cũng sẵn sàng nói với mọi người, nhưng, riêng việc này thì Tịch Nghi không thể nói.
Cô không muốn cho mọi người biết cô bị bệnh, cũng không muốn những kí ức kinh hoàng kia bị khơi ra.
Cô...!thật sự bất an.
- Mình đi thang bộ đi mà!! Mình...!thật sự...!không muốn đi thang máy.
Đường Yến cũng không biết Tịch Nghi bị gì, tại sao lại như thế, nhưng, cô nhận trong ánh mắt của Tịch Nghi chứa đầy nỗi lo lắng.
- Được, được!! Nhưng gần đây cậu có xem phim hành động không vậy? Bị ám ảnh à? Sập thang máy? Thang máy bị không hay là cả khu phố bị sập điện??
...----------------...
Một ngày mới lại đến, bầu trời hôm nay đặc biệt tươi tắn, báo hiệu cho một ngày tốt lành, mai mắn sẽ xuất hiện.
Và quả đúng là như vậy đấy, hôm nay Tịnh Huy đã được xuất viện và anh đã trở lại với công việc của mình.
Cạch!!
- Chủ tịch, còn mười phút nữa là cuộc họp bắt đầu rồi.
Lục Ngạn Thành quơ quơ tay.
- Tôi biết rồi.
- Vậy...!tôi ra ngoài trước??
Tịnh Huy định ra ngoài thì bị anh gọi lại.
- Khoan đã!
- Chủ tịch, anh còn việc gì dặn dò sao??
Lục Ngạn Thành nghiêm túc suy nghĩ một tiếng rồi cất giọng trầm ổn.
- Hôm nay, giải quyết luôn vụ đó đi! Đưa tin có các nhà truyền thông là tôi đã chia tay với bạn gái rồi, nhà họ Lục cũng chẳng có con dâu tương lai gì cả.
- Được, vậy tôi sẽ giải quyết.
Nhưng sau khi tin này được tung ra thì anh hãy cẩn thận vào, vận đào hoa của anh lại tới rồi đấy.
Lúc này anh có hơi cảm thấy phiền, giọng lạnh đến thấu xương.
- Cậu nói nhiều quá rồi đấy! Cậu chắc chắn đầu của cậu không có vấn đề thật chứ??
Tịnh Huy cười gượng cho qua chuyện rồi lui ra ngoài không dám ở lại thêm.
Cạch!
Sau khi xuống lầu, anh liền gặp đồng nghiệp và Liễu Tiểu Xuân đang lấy cà phê.
- Ấy! Trợ lý Tịnh, anh uống cà phê không??
- À, không cần đâu!!
Tịnh Huy liếc nhìn Tiểu Xuân một cái, mỏm cười rồi định rời đi nhưng lại bị một cô đồng nghiệp - bạn của Tiểu Xuân gọi lại.
- Trợ lí Tịnh, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Xuân, tối nay chúng tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho Tiểu Xuân, anh có muốn đến không? Cùng chúng tôi vui chơi?
Lúc này Tiểu Xuân mới dám lên tiếng, vì bọn họ vẫn chưa có ý định công khai nên trong công ty thì phải cẩn thận một chút.
- Đúng vậy, anh sẽ đến chứ??
Tịnh Huy đương nhiên là đến rồi, nhưng anh vẫn giả vờ suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
- Ừm, tối nay tôi không có bận gì cả nên...!có lẽ tôi sẽ đến.
- Tốt quá rồi, trợ lí Tịnh hiếm khi đi tụ tập, vậy mà hôm nay lại đồng ý đến tiệc sinh nhật của Tiểu Xuân nhà chúng tôi, đúng là vinh hạnh!!
Tiểu Xuân và Tịnh Huy không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nhau tình tứ, gọi là cái gì mà "liếc mắt đưa tình" rồi mỉm cười vui vẻ.
Chỉ tội cho mấy cô đồng nghiệp đứng kế bên, không biết mình đang ăn "cẩu lương".
/150
|