Ngày hôm sau, vào buổi sáng tại công ty của Lục Ngạn Thành.
Cạch!!
- Chủ tịch! Đây là văn kiện cần anh ký.
Thạch Quyên Cầm - Thạch tiểu thư, cô ấy thật sự làm việc rất tốt, chỉ đến công ty vài ngày thôi mà đã nhìn thấy rõ năng lực, không hổ là người mới du học từ Mỹ về.
Nhưng không phải vì có tài năng hơn ngày mà cô ấy sẽ ngang ngạnh, ương bướng, hầu hết trong công ty không ai biết rằng cô ấy là tiểu thư nên rất là thân thiết.
Chỉ mới đến vài ngày, ấy vậy mà cô gái này đã thu hút được lòng cảm mến của mọi người, bây giờ trong công ty ai ai cũng bảo cô ta là "thần tiên tỷ tỷ" vì không chỉ xinh đẹp, có năng lực mà còn tốt bụng, thân thiện.
Thế mà, nếu suy nghĩ lại thì...!Lục Ngạn Thành cảm thấy bọn họ thật dễ bị mua chuộc, chỉ mới đối xử tốt một chút đã đem lòng cảm kích.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại...
"Cô gái này thật sự là tiểu thiên thần, nếu được mài giũa thì sẽ trở thành một cánh tay đắt lực của công ty.
Chỉ là...!dù sao cô ta cũng là con của đối thủ cạnh tranh, không thể nói trước được điều gì, thật đáng tiếc."
- Đây, tôi đã ký cả rồi, cô có thể ra ngoài.
- Vâng!
Cô ấy cầm sắp văn kiện lên định ra ngoài rồi, nhưng, không hiểu sao lại chần chừ, cô ấy đã nán lại để nhìn thấy gương mặt điển trai khi làm việc của anh.
Rồi...!che đi nụ cười.
- Sao cô còn chưa đi!!
Lục Ngạn Thành vẫn làm việc, không ngẩng đầu lên.
- À...!chủ tịch, em...!à không, hôm nay tôi có tự tay làm cơm, có làm cho anh một phần, trưa nay chúng ta...!ăn cùng được không??
Lục Ngạn Thành lạnh lùng.
- Ồ! Thế sao? Tôi cũng muốn được nếm thử tai nghề do Thạch tiểu thư đấy chứ! Nhưng, hôm nay tôi rất bận, khiến cô thất vọng rồi.
- Vậy sao...!thế ngày mai...
Lục Ngạn Thành ngẩng đầu lên ngắt lời cô ấy.
Ngày mai sao? Anh vốn không định sẽ nếm thử.
- Hiện tại tôi còn rất nhiều việc phải xử lý, mà khi tôi làm việc thì cần có một không gian yên tĩnh và sự tập trung cao.
Ánh mắt và thái độ đó của Ngạn Thành là muốn đuổi khéo Thạch Quyên Cầm.
Đương nhiên, là một người thông minh, cô sẽ hiểu điều đó.
- Vậy...!được, tôi ra ngoài trước, chào chủ tịch!!
Cạch!!
Sau khi cô ấy rời đi, Lục Ngạn Thành đã thở dài một cách nhàm chán rồi khó chịu đặt cây bút trên tay xuống.
Cạch!!!
- Ha! Thiệt tình! Có một người theo đuổi bên cạnh sao lại có cái cảm giác phiền phức này nhỉ? Dường như đang quay lại thời đi học vậy, cái sự thuần khiết đó làm người khác thật bực mình.
Phũ thì lại cảm thấy mình tàn nhẫn còn đối tốt một chút thì lại bị hiểu lầm, nhàm thật đấy!!
...----------------...
Cái shop thời trang kia đã được Lục tổng anh thu mua lại được một thời gian rồi, tiền lời thu được cũng kha khá.
Và đây là đầu tiên anh cùng Tịnh Huy đến đây để đáng giá sau khi thu mua.
- Nhân viên ở chỗ này cũng ổn đấy! Cô làm quản lý ở đây cũng có tâm đấy, nếu tốt tục phát huy thì tôi sẽ cho cô lên một tầm cao mới.
- Vâng, cảm ơn Lục tổng đã ngợi khen.
Có những lời này của anh tôi sẽ cố gắng, nỗ lực hơn.
Đi tham quan một chút anh lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
- Đây là những mẫu mới nhất??
- Đúng vậy, là bản giới hạn.
Tất cả những món hàng ở đây đều là mẫu mới nhất, có nhiều mẫu chỉ có shop của chúng ta mới có!
- Thế à!! Ừm! Rất tốt đấy, như vậy thì sẽ có sức cạnh tranh hơn, cứ tiếp tục nhập về những mẫu mới nhất của các nhà thiết kế nổi tiếng đi! Nhưng mà....!những mẫu đơn giản cũng phải nhập về.
Muốn đưa mặt hàng của chúng ta đến tay người tiêu dùng tốt hơn thì phải đa dạng hoá mặt hàng, không chỉ những người có máu mặt mà những người làm công nhân bình thường cũng có thể mua.
Đã là khách hàng thì không phân biệt giàu hay nghèo nên những mẫu đơn giản và giá không quá cao cũng có thể đưa về shop của chúng ta.
Cô quản lý có hơi ngạc nhiên, không ngờ một doanh nhân máu mặt như Lục Ngạn Thành lại có thể nghĩ đến những người có kinh tế tầm trung.
Cô cứ nghĩ chỉ những khách hàng giàu có, danh tiếng mới có thể lọt vào mắt xanh của anh.
- À...!vâng, Lục tổng anh quả là hiểu tâm lý của khách hàng.
- Cần cô phải khen sao? Tôi đã làm kinh doanh bao nhiêu năm rồi cơ chứ? Đã mở cửa tiệm thì thứ hướng đến phải là khách hàng và nhiều người biết đến chứ không phải là nhờ vào những khách hàng giàu có nhưng khó tính, khó chiều.
...----------------...
Một lúc sau, khi Lục Ngạn Thành định trở về công ty thì lại gặp phải người quen ở cửa.
- Lục tổng? Sao anh lại ở đây? Anh...!đến đây mua quà cho Tịch Nghi sao?
Cô ấy là Tô Linh, bạn của Liên Tịch Nghi, hôm đó anh đã từng gặp cô ở buổi từ thiện, chỉ là...!nhất thời không nhớ ra.
- Cô là....
- Ừm....!tôi là là bạn của bạn gái anh - Tịch Nghi, anh không nhớ sao? Trí nhớ của anh sao lại kém thế??
Người bạn này của Tịch Nghi cũng là một cô gái hoạt bát, miệng nhanh hơn não, hơn nữa cũng chẳng kiêng nể ai, ai cô ấy cũng có thể nói chuyện thân thiết, nhưng tại sao cô ấy lại gan đến mức có thể nói chuyện với Lục tổng như vậy?
- Em! Anh ấy là Lục tổng đấy! Ăn nói cẩn thận vào!!
Bạn trai cô ấy nhỏ giọng nhắc cô.
- À! Tôi nhớ ra cô rồi, mà...!đây là bạn trai cô nhỉ? Lại gặp người quen rồi! Lâu rồi không gặp cậu đấy!!
Thật ra bạn trai của Tô Linh là một giám đốc của một công ty, lúc trước đó của là một công ty nhỏ, không có lợi nhuận, nhưng nhờ Lục tổng giúp, hiện tại công ty đó đã có sức cạnh tranh và vươn ra thị trường.
- Đúng vậy, lâu rồi không gặp.
Lúc trước cũng nhờ anh mà tôi mới được như ngày hôm nay.
Bây giờ gặp lại, tôi vẫn muốn cảm ơn anh, anh đúng là vị cứu tinh của tôi.
Tô Linh đứng ở giữa mà ngơ người ra.
- Lục tổng là ân nhân của anh nên em nói chuyện kính trọng vào.
- Ờ thì...!ân nhân của anh cũng là ân nhân của em, nhưng...!Lục tổng...! anh không đi cùng Tịch Nghi sao? Thế anh đến đây làm gì...!không phải là mua quà cho cô tình nhân nào đấy chứ??
Hả?? Cô ấy...!đúng là không gì không nói được.
- Đây là cửa tiệm của tôi!
- H...!h..
hả??
Tô Linh bất ngờ.
- Vậy...!là hiểu lầm rồi.
Thế thì Tịch Nghi sướng thật đó, có bạn trai như anh thì cô ấy muốn gì có đó rồi.
- Ồ! Cô cũng là bạn của Tịch Nghi nhà tôi mà phải không? Thế...!khi đến đây tôi sẽ ưu đãi có cô...!giảm 25%, được chứ??
- Wow! Cảm ơn anh nha! À....!nhưng phải rồi, tuần sau chúng tôi có buổi họp lớp, tụ tập, anh có định đến cùng Tịch Nghi không? Hôm đó ai cũng sẽ dẫn bạn trai, bạn gái theo...!anh đừng có mà để Tịch Nghi phải đến một mình.
Lại là chuyện liên quan đến vở kịch nhàm chán đó, nhắc đến là anh lại cảm thấy bực mình nhưng...!anh vẫn cố gắng cười một nụ cười thật giả trân.
- Để xem đã!!
- Còn nữa....
"Cô bạn này của cô ta đúng là nhây quá đấy!"
- Còn nữa...!tháng sau là sinh nhật của Tịch Nghi, anh đã có chuẩn bị gì chưa? Anh định tặng quà gì cho Tịch Nghi? Nếu là những thứ trang sức hay hàng hiệu ở cửa tiệm này...!thì anh không cần tặng cho cô ấy đâu.
"Tháng sau sinh nhật cô ta? Vậy thì liên quan gì đến Lục Ngạn Thành tôi chứ??"
- Vậy thì tôi nên tặng gì cho cô ấy đây!!
- Cô ấy không phải là một coi gái bình thường, thứ cô ấy thích cũng giản dị đến kì lạ.
Là...!lọ hoa đấy!!
Lục Ngạn Thành cũng hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng cảm thấy nhàm nên chỉ hỏi cho có chuyện.
- Lọ hoa??
- Đúng, thật ra trong suy nghĩ của cô ấy thì lọ hoa rất có ý nghĩa.
Hoa thì có lúc cũng sẽ tàn còn lọ thì sẽ vĩnh cửu, nhưng muốn vĩnh cửu thì phải có người giữ gìn.
Ta cắm hoa vào trong lọ, chàng nguyện bảo vệ lo cho ta.
Một khi hoa tàn không còn người thay, lọ bám bụi không còn người lau thì...!mối quan hệ đó cũng bắt đầu chấm dứt.
- Ồ!!
Nụ cười và một tiếng "ồ" đó của Lục Ngạn Thành làm cho bạn trai của Tô Linh hiểu rằng....!anh ấy đã bắt đầu mất kiên nhẫn với cuộc trò chuyện này.
- Tô Linh, chắc Lục tổng còn có việc bận, hay em để anh ấy đi đi.
Hơn nữa...!em không định mua sắm sao? Hai tiếng nữa anh còn có việc bận, nếu em còn trò chuyện thì chút nữa em phải mua sắp một mình đấy!
Nghe lời bạn trai, Tô Linh kết thúc cuộc trò chuyện của mình nhưng...!thật ra cô còn nhiều điều muốn nói.
- Vậy được, tạm biệt anh Lục tổng! Cuộc họp lớp lần sau anh nhớ phải đi cùng Tịch Nghi đấy!!
Bạn trai của Cô Linh đẩy cô đi.
- Mau đi lựa đồ thôi! Đi thôi!!
Sau khi bước ra khỏi cửa tiệm, anh liền phàn nàn với Tịnh Huy.
- Sao bạn bè của cô ta lại phiền phức như vậy chứ??
- Anh đừng tức giận, bọn họ chỉ quan tâm đến đến Tịch Nghi thôi, hơn nữa bây giờ anh còn đang có quan hệ bạn trai với cô ấy còn gì??
- Hừ!! Như vậy tôi cũng không thể nào chấp nhận được, thời gian của tôi quý báu như vậy mà lại đi nói những chuyện nhảm nhí đó sao?
Lục Ngạn Thành lên xe một cách hậm hực, nhưng có lẽ cũng hiểu được, vì mấy ai lại thích đi nói về chuyện của người mình ghét...!cay ghét đắng.
/150
|