Nghiêm Liệt không lên tiếng, Ngụy Tịnh nhìn xuống đất một cái, vừa rồi lúc mở cửa cứ có cảm giác khác thường, hóa ra là đập trúng người.
Hành lang chật hẹp, cửa lại thiết kế mở ra ngoài, không biết bao nhiêu người đã va phải, nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp khiến người hôn mê, đoán chừng người này chạy đến dùng sức lực không nhỏ.
Ngụy Tịnh khép cửa lại, đi tới đứng trước người tên ăn trộm hỏi: "Này, anh không sao chứ?"
Bảo vệ lững thững đi tới, lấy điện thoại di động từ trong tay ăn trộm, trả lại cho Nghiêm Liệt, còn nhìn cô thật thà cười một tiếng, lau mồ hôi trên trán.
Nghiêm Liệt cầm điện thoại, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh hiểu được đại khái, cũng không nói gì, gọi điện thoại cho cảnh sát.
Trải qua mấy sự cố vừa rồi, lúc này tinh thần thả lỏng, Nghiêm Liệt mới cảm thấy cả người phát đau, khập khiễng muốn đi chân trần trở về.
"Này." Ngụy Tịnh gọi một tiếng, Nghiêm Liệt quay đầu.
Ngụy Tịnh mặc áo sơ mi caro màu xanh nhạt, tràn đầy sức sống, một luồng khí tức trẻ tuổi phả vào mặt. Cho dù ở nơi khung cảnh đổ nát xấu xí này, cho dù tới bây giờ cô chưa hề cười với Nghiêm Liệt, nhưng Ngụy Tịnh mang đến cho người khác cảm giác sạch sẽ gọn gàng, tươi sáng như ánh mặt trời.
"Chân cô chảy máu rồi, hình như còn bị trật khớp..."
Nghiêm Liệt nhìn đôi chân trần của mình.
"Tới nhà tôi?" Ngụy Tịnh thấp giọng nói, "Tôi giúp cô băng bó một chút."
Ngụy Tịnh nói ra những lời này, Nghiêm Liệt cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao lúc trước cô vì người khác gánh món nợ một ngàn tệ, lại thêm một lần không hiểu vì sao mà mất việc, bây giờ còn mời người xa lạ đến nhà, rất giống kiểu người tốt bụng đến ngu ngốc.
Ngụy Tịnh thấy Nghiêm Liệt đứng tại chỗ, không có ý định động đậy, nhìn trang phục Nghiêm Liệt không phù hợp với bối cảnh đổ nát này, suy tư một chút, rất nhanh biết:
"Vậy tôi tìm cho cô đôi dép, ít nhất cô có thể trở về nhà, còn có thuốc cũng đưa cho cô..."
"Mắt cá chân tôi trật rồi." Nghiêm Liệt vịn tường, đứng cũng sắp không vững, cười cười với Ngụy Tịnh, "Cô đỡ tôi vào nhà được không?"
Ngụy Tịnh trầm mặc nhìn Nghiêm Liệt một lúc, tiến lên đỡ cô:
"Vì một cái điện thoại mà khiến mình thành như vậy sao Đại tiểu thư..."
"Loại chuyện này rất đáng tức giận có được không?"
"Chậm một chút."
Nghiêm Liệt một mực không muốn về nhà bởi vì nhà cô gần ngôi nhà ma này, đem lại cảm giác thật không tốt, có chết cô cũng không nghĩ tới có ngày mình lại ngồi trong căn nhà đáng sợ đó.
Mà cô càng không nghĩ tới là, căn nhà nhỏ không đến 25 gian, lại được Ngụy Tịnh trang trí ấm áp như vậy.
Vừa vào cửa là một giá giày plastic hai tầng nho nhỏ cùng một chậu cây xanh, kệ sách màu đen kéo dài một đường đến mép giường. Bình phong tách phòng bếp và giường ra, giường không có khung mà chỉ là một cái đệm. Ga trải giường caro màu xanh, gối cùng chăn xếp chỉnh tề trên đó, một quyển sách đánh dấu bằng kẹp sách sách đặt gọn gàng bên cạnh gối.
Ánh sáng trong phòng không tệ, giường phía nam, phòng có ba cửa sổ, chỗ trống giữa cửa sổ và giường được sửa lại thành sân thượng, phía trên treo mấy bộ quần áo mang theo sự giản dị của chủ nhân, cùng với...
Nghiêm Liệt thề cô không phải cố ý nhìn thấy, cái nội y màu hồng nho nhỏ kia, đích thực là của Ngụy Tịnh nhỏ bé.
Ngụy Tịnh không phát hiện nội y đã bị khách quan sát, cầm nước thuốc đi tới giường, ngồi trước mặt Nghiêm Liệt, phát hiện ánh mắt tràn ngập tò mò của cô đang đảo quanh nhà mình, cái này kỳ thực không lễ phép, cũng không phải tác phong thường ngày của Nghiêm Liệt. Nhưng, Nghiêm Liệt chính là muốn nhìn cho rõ ràng.
Ngụy Tịnh ngồi xổm trước mặt Nghiêm Liệt nói: "Hình như tên trộm kia đã bị cảnh sát bắt đi."
"Ừm." Nghiêm Liệt chuyển sự chú ý trở lại trên người Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh đem nước thuốc để qua một bên, vén tóc đang rũ xuống cản trở ra sau tai, lộ ra lỗ tai xinh xắn cùng cái cổ trắng nõn: "Tới."
"Hả?"
"Đưa chân cho tôi, tôi giúp cô tiêu độc trước."
Nghiêm Liệt không nói lời nào, đưa chân về phía Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh giúp Nghiêm Liệt lấy mấy mảnh đá vụn từ chân ra, vẻ mặt hết sức cẩn thận.
"Đau không?" Ngụy Tịnh không ngẩng đầu.
Nghiêm Liệt lắc đầu, nói: "Tôi tập võ từ nhỏ, khi nãy nếu cô xuất hiện chậm mấy giây, cằm tên ăn trộm kia cũng đã bị tôi đá gãy."
Ngụy Tịnh không phản ứng gì, cầm cồn tới nói: "Khử độc sẽ đau, nhưng tôi nghĩ Nghiêm tiểu thư từ nhỏ luyện võ hẳn là có thể chịu được."
Còn chưa chờ Nghiêm Liệt trả lời, Ngụy Tịnh liền bắt đầu công việc khử độc.
Cảm giác đau nhói khiến Nghiêm Liệt phải hít vào một ngụm khí lạnh, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra.
Đỡ chân Nghiêm Liệt, Ngụy Tịnh cảm thấy Nghiêm Liệt đang run rẩy, ngẩng đầu hỏi lần nữa: "Đau không?"
Nghiêm Liệt quật cường lắc đầu.
Ngụy Tịnh cười một tiếng: "Cậy mạnh thì có gì tốt, đau cứ nói. Chút nữa tôi sẽ giúp cô nắn mắt cá chân, còn đau hơn."
Nghiêm Liệt len lén lau nước trong mắt đi, nói sang chuyện khác; "Cô còn biết chữa trật chân sao?"
Ánh mắt Ngụy Tịnh tan rã một chút, giọng nói rõ ràng biến đổi: "Trước kia, cùng người khác học."
Nghiêm Liệt không phát hiện thanh âm Ngụy Tịnh có biến hóa: "Thật không? Cô đối với người nào cũng tốt như vậy?"
"Có ý gì?"
"Trước kia cô vì bạn cô gánh nợ, còn giúp người ra mặt mà mất việc, bây giờ lại đem người xa lạ về nhà trị thương, còn không phải là đối với người nào cũng một lòng yêu mến sao?"
Ngụy Tịnh đổ nước thuốc vào tay, nhanh chóng ma sát hai tay sinh nhiệt, lại phủ lên mắt cá chân Nghiêm Liệt, xoa bóp.
"Gia cảnh bạn học làm vỡ cửa kính xe của cô không khác tôi là bao, mẹ cô ấy bại liệt nằm một chỗ, cô ấy vì chăm sóc gia đình suýt chút nữa không lên đại học. Tôi thấy cô ấy rất có thiên phú chơi bóng, thật vất vả gọi đến đánh một trận bóng, kết quả gặp các cô. Các cô muốn lừa gạt cô ấy, tôi không nhìn nổi, dù sao đều là tiền, ai trả các cô cũng như nhau. Còn đồng nghiệp ở sân golf, cô ấy trước kia bị đàn ông... cưỡng bức làm loại chuyện đó, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần trở lại làm việc, tôi không muốn cô ấy lại gặp chuyện như vậy, sẽ không chịu nổi."
"Còn tôi thì sao?" Nghiêm Liệt không nghĩ tới lực tay Ngụy Tịnh thật lớn, bóp mắt cá chân cô đến nóng hừng hực đau nhói.
"Cô? Tôi, không biết."
"Không biết là ý gì?"
Ngụy Tịnh không trả lời.
"Có thể thấy cô rất thích tôi."
"... Sao lại nói như thế?"
"Cô đây không phải vẫn đang nói chuyện cùng tôi sao?"
Ngụy Tịnh buông chân Nghiêm Liệt xuống, đi rửa tay: "Nghiêm tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng qua là đang nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô, giúp cô không đến nỗi quá đau mà thôi."
Nghiêm Liệt nhúc nhích mắt cá chân một chút, đúng là không còn đau như vừa nãy.
Ngụy Tịnh lau sạch tay đi tới: "Bây giờ Nghiêm tiểu thư có thể rời đi. Tiền còn thiếu tôi sẽ nhanh chóng trả cho cô."
Ngụy Tịnh từ đầu tới cuối đều không hỏi Nghiêm Liệt tại sao ở chỗ này.
Cô thật giống như một vị bác sĩ trên chiến trường, xuất hiện, chữa trị cho người bị thương, bất kể sống chết cũng sẽ không hỏi thêm.
"Chẳng lẽ là bởi vì tôi là chủ nợ của cô, cho nên cô mới giúp tôi trị thương?"
Nghiêm Liệt cười, nhưng Ngụy Tịnh không cười.
Nghiêm Liệt liền đem nụ cười thu hồi lại.
"Tôi sống ở đối diện nhà cô." Nghiêm Liệt nhìn qua không có ý tứ muốn đi, còn tiếp tục bắt chuyện.
"Hả?" Ánh mắt Ngụy Tịnh hơi biến tròn, "Chính là cái khu đô thị xanh?"
"Ừ. Hôm nay điện thoại của tôi bị cướp, đuổi theo ăn trộm chạy tới đây. Nhà này của cô tối om, còn rất đáng sợ."
"Đại tiểu thư người có tiền, cô phải nhanh lên một chút trở về đi thôi, đừng ở chỗ này quá lâu, nếu không có con gián con bọ qua lại, sợ là sẽ khiến cô khó chịu."
Lời nói Ngụy Tịnh rõ ràng mang theo châm biếm, nhưng giọng nói vẫn luôn rất ổn định lại rất lão luyện, cộng thêm một khuôn mặt nhỏ nhắn, cho dù giả vờ cũng không làm ra được vẻ mặt nguy hiểm, một chút cũng không khiến Nghiêm Liệt phản cảm.
"Tôi thấy nhà cô dọn dẹp rất sạch sẽ, không có con gián con bọ gì đâu. Hơn nữa, nhà kia là tự tôi kiếm tiền mua, không liên quan đến chuyện tôi có phải tiểu thư nhà giàu hay không."
Ngụy Tịnh tiếp tục trầm mặc.
"Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"
"... Tại sao lại hỏi cái này?"
"Cảm giác cô không giống sinh viên cho lắm, so với sinh viên có vẻ thành thục hơn."
"Thật không." Ngụy Tịnh cũng không trả lời câu hỏi, chỉ là ánh mắt rơi vào đồng hồ treo tường.
"Cô có chuyện phải đi ra ngoài sao, vừa rồi cô đang chuẩn bị ra cửa."
"Không sai."
"Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi, chẳng qua cô phải giúp tôi mang hành lý về nhà, lại đi lấy xe."
"Không cần làm phiền Nghiêm tiểu thư, tôi có thể ngồi xe buýt đi."
Nghiêm Liệt chống đỡ thân thể của mình lên, cũng không miễn cưỡng, chỉ là nói: "Người tốt làm tới cùng, có thể đỡ tôi về nhà không? Bây giờ tôi sợ mình không thể đi bộ."
"..."
Hành lang chật hẹp, cửa lại thiết kế mở ra ngoài, không biết bao nhiêu người đã va phải, nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp khiến người hôn mê, đoán chừng người này chạy đến dùng sức lực không nhỏ.
Ngụy Tịnh khép cửa lại, đi tới đứng trước người tên ăn trộm hỏi: "Này, anh không sao chứ?"
Bảo vệ lững thững đi tới, lấy điện thoại di động từ trong tay ăn trộm, trả lại cho Nghiêm Liệt, còn nhìn cô thật thà cười một tiếng, lau mồ hôi trên trán.
Nghiêm Liệt cầm điện thoại, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh hiểu được đại khái, cũng không nói gì, gọi điện thoại cho cảnh sát.
Trải qua mấy sự cố vừa rồi, lúc này tinh thần thả lỏng, Nghiêm Liệt mới cảm thấy cả người phát đau, khập khiễng muốn đi chân trần trở về.
"Này." Ngụy Tịnh gọi một tiếng, Nghiêm Liệt quay đầu.
Ngụy Tịnh mặc áo sơ mi caro màu xanh nhạt, tràn đầy sức sống, một luồng khí tức trẻ tuổi phả vào mặt. Cho dù ở nơi khung cảnh đổ nát xấu xí này, cho dù tới bây giờ cô chưa hề cười với Nghiêm Liệt, nhưng Ngụy Tịnh mang đến cho người khác cảm giác sạch sẽ gọn gàng, tươi sáng như ánh mặt trời.
"Chân cô chảy máu rồi, hình như còn bị trật khớp..."
Nghiêm Liệt nhìn đôi chân trần của mình.
"Tới nhà tôi?" Ngụy Tịnh thấp giọng nói, "Tôi giúp cô băng bó một chút."
Ngụy Tịnh nói ra những lời này, Nghiêm Liệt cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao lúc trước cô vì người khác gánh món nợ một ngàn tệ, lại thêm một lần không hiểu vì sao mà mất việc, bây giờ còn mời người xa lạ đến nhà, rất giống kiểu người tốt bụng đến ngu ngốc.
Ngụy Tịnh thấy Nghiêm Liệt đứng tại chỗ, không có ý định động đậy, nhìn trang phục Nghiêm Liệt không phù hợp với bối cảnh đổ nát này, suy tư một chút, rất nhanh biết:
"Vậy tôi tìm cho cô đôi dép, ít nhất cô có thể trở về nhà, còn có thuốc cũng đưa cho cô..."
"Mắt cá chân tôi trật rồi." Nghiêm Liệt vịn tường, đứng cũng sắp không vững, cười cười với Ngụy Tịnh, "Cô đỡ tôi vào nhà được không?"
Ngụy Tịnh trầm mặc nhìn Nghiêm Liệt một lúc, tiến lên đỡ cô:
"Vì một cái điện thoại mà khiến mình thành như vậy sao Đại tiểu thư..."
"Loại chuyện này rất đáng tức giận có được không?"
"Chậm một chút."
Nghiêm Liệt một mực không muốn về nhà bởi vì nhà cô gần ngôi nhà ma này, đem lại cảm giác thật không tốt, có chết cô cũng không nghĩ tới có ngày mình lại ngồi trong căn nhà đáng sợ đó.
Mà cô càng không nghĩ tới là, căn nhà nhỏ không đến 25 gian, lại được Ngụy Tịnh trang trí ấm áp như vậy.
Vừa vào cửa là một giá giày plastic hai tầng nho nhỏ cùng một chậu cây xanh, kệ sách màu đen kéo dài một đường đến mép giường. Bình phong tách phòng bếp và giường ra, giường không có khung mà chỉ là một cái đệm. Ga trải giường caro màu xanh, gối cùng chăn xếp chỉnh tề trên đó, một quyển sách đánh dấu bằng kẹp sách sách đặt gọn gàng bên cạnh gối.
Ánh sáng trong phòng không tệ, giường phía nam, phòng có ba cửa sổ, chỗ trống giữa cửa sổ và giường được sửa lại thành sân thượng, phía trên treo mấy bộ quần áo mang theo sự giản dị của chủ nhân, cùng với...
Nghiêm Liệt thề cô không phải cố ý nhìn thấy, cái nội y màu hồng nho nhỏ kia, đích thực là của Ngụy Tịnh nhỏ bé.
Ngụy Tịnh không phát hiện nội y đã bị khách quan sát, cầm nước thuốc đi tới giường, ngồi trước mặt Nghiêm Liệt, phát hiện ánh mắt tràn ngập tò mò của cô đang đảo quanh nhà mình, cái này kỳ thực không lễ phép, cũng không phải tác phong thường ngày của Nghiêm Liệt. Nhưng, Nghiêm Liệt chính là muốn nhìn cho rõ ràng.
Ngụy Tịnh ngồi xổm trước mặt Nghiêm Liệt nói: "Hình như tên trộm kia đã bị cảnh sát bắt đi."
"Ừm." Nghiêm Liệt chuyển sự chú ý trở lại trên người Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh đem nước thuốc để qua một bên, vén tóc đang rũ xuống cản trở ra sau tai, lộ ra lỗ tai xinh xắn cùng cái cổ trắng nõn: "Tới."
"Hả?"
"Đưa chân cho tôi, tôi giúp cô tiêu độc trước."
Nghiêm Liệt không nói lời nào, đưa chân về phía Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh giúp Nghiêm Liệt lấy mấy mảnh đá vụn từ chân ra, vẻ mặt hết sức cẩn thận.
"Đau không?" Ngụy Tịnh không ngẩng đầu.
Nghiêm Liệt lắc đầu, nói: "Tôi tập võ từ nhỏ, khi nãy nếu cô xuất hiện chậm mấy giây, cằm tên ăn trộm kia cũng đã bị tôi đá gãy."
Ngụy Tịnh không phản ứng gì, cầm cồn tới nói: "Khử độc sẽ đau, nhưng tôi nghĩ Nghiêm tiểu thư từ nhỏ luyện võ hẳn là có thể chịu được."
Còn chưa chờ Nghiêm Liệt trả lời, Ngụy Tịnh liền bắt đầu công việc khử độc.
Cảm giác đau nhói khiến Nghiêm Liệt phải hít vào một ngụm khí lạnh, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra.
Đỡ chân Nghiêm Liệt, Ngụy Tịnh cảm thấy Nghiêm Liệt đang run rẩy, ngẩng đầu hỏi lần nữa: "Đau không?"
Nghiêm Liệt quật cường lắc đầu.
Ngụy Tịnh cười một tiếng: "Cậy mạnh thì có gì tốt, đau cứ nói. Chút nữa tôi sẽ giúp cô nắn mắt cá chân, còn đau hơn."
Nghiêm Liệt len lén lau nước trong mắt đi, nói sang chuyện khác; "Cô còn biết chữa trật chân sao?"
Ánh mắt Ngụy Tịnh tan rã một chút, giọng nói rõ ràng biến đổi: "Trước kia, cùng người khác học."
Nghiêm Liệt không phát hiện thanh âm Ngụy Tịnh có biến hóa: "Thật không? Cô đối với người nào cũng tốt như vậy?"
"Có ý gì?"
"Trước kia cô vì bạn cô gánh nợ, còn giúp người ra mặt mà mất việc, bây giờ lại đem người xa lạ về nhà trị thương, còn không phải là đối với người nào cũng một lòng yêu mến sao?"
Ngụy Tịnh đổ nước thuốc vào tay, nhanh chóng ma sát hai tay sinh nhiệt, lại phủ lên mắt cá chân Nghiêm Liệt, xoa bóp.
"Gia cảnh bạn học làm vỡ cửa kính xe của cô không khác tôi là bao, mẹ cô ấy bại liệt nằm một chỗ, cô ấy vì chăm sóc gia đình suýt chút nữa không lên đại học. Tôi thấy cô ấy rất có thiên phú chơi bóng, thật vất vả gọi đến đánh một trận bóng, kết quả gặp các cô. Các cô muốn lừa gạt cô ấy, tôi không nhìn nổi, dù sao đều là tiền, ai trả các cô cũng như nhau. Còn đồng nghiệp ở sân golf, cô ấy trước kia bị đàn ông... cưỡng bức làm loại chuyện đó, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần trở lại làm việc, tôi không muốn cô ấy lại gặp chuyện như vậy, sẽ không chịu nổi."
"Còn tôi thì sao?" Nghiêm Liệt không nghĩ tới lực tay Ngụy Tịnh thật lớn, bóp mắt cá chân cô đến nóng hừng hực đau nhói.
"Cô? Tôi, không biết."
"Không biết là ý gì?"
Ngụy Tịnh không trả lời.
"Có thể thấy cô rất thích tôi."
"... Sao lại nói như thế?"
"Cô đây không phải vẫn đang nói chuyện cùng tôi sao?"
Ngụy Tịnh buông chân Nghiêm Liệt xuống, đi rửa tay: "Nghiêm tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng qua là đang nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô, giúp cô không đến nỗi quá đau mà thôi."
Nghiêm Liệt nhúc nhích mắt cá chân một chút, đúng là không còn đau như vừa nãy.
Ngụy Tịnh lau sạch tay đi tới: "Bây giờ Nghiêm tiểu thư có thể rời đi. Tiền còn thiếu tôi sẽ nhanh chóng trả cho cô."
Ngụy Tịnh từ đầu tới cuối đều không hỏi Nghiêm Liệt tại sao ở chỗ này.
Cô thật giống như một vị bác sĩ trên chiến trường, xuất hiện, chữa trị cho người bị thương, bất kể sống chết cũng sẽ không hỏi thêm.
"Chẳng lẽ là bởi vì tôi là chủ nợ của cô, cho nên cô mới giúp tôi trị thương?"
Nghiêm Liệt cười, nhưng Ngụy Tịnh không cười.
Nghiêm Liệt liền đem nụ cười thu hồi lại.
"Tôi sống ở đối diện nhà cô." Nghiêm Liệt nhìn qua không có ý tứ muốn đi, còn tiếp tục bắt chuyện.
"Hả?" Ánh mắt Ngụy Tịnh hơi biến tròn, "Chính là cái khu đô thị xanh?"
"Ừ. Hôm nay điện thoại của tôi bị cướp, đuổi theo ăn trộm chạy tới đây. Nhà này của cô tối om, còn rất đáng sợ."
"Đại tiểu thư người có tiền, cô phải nhanh lên một chút trở về đi thôi, đừng ở chỗ này quá lâu, nếu không có con gián con bọ qua lại, sợ là sẽ khiến cô khó chịu."
Lời nói Ngụy Tịnh rõ ràng mang theo châm biếm, nhưng giọng nói vẫn luôn rất ổn định lại rất lão luyện, cộng thêm một khuôn mặt nhỏ nhắn, cho dù giả vờ cũng không làm ra được vẻ mặt nguy hiểm, một chút cũng không khiến Nghiêm Liệt phản cảm.
"Tôi thấy nhà cô dọn dẹp rất sạch sẽ, không có con gián con bọ gì đâu. Hơn nữa, nhà kia là tự tôi kiếm tiền mua, không liên quan đến chuyện tôi có phải tiểu thư nhà giàu hay không."
Ngụy Tịnh tiếp tục trầm mặc.
"Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"
"... Tại sao lại hỏi cái này?"
"Cảm giác cô không giống sinh viên cho lắm, so với sinh viên có vẻ thành thục hơn."
"Thật không." Ngụy Tịnh cũng không trả lời câu hỏi, chỉ là ánh mắt rơi vào đồng hồ treo tường.
"Cô có chuyện phải đi ra ngoài sao, vừa rồi cô đang chuẩn bị ra cửa."
"Không sai."
"Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi, chẳng qua cô phải giúp tôi mang hành lý về nhà, lại đi lấy xe."
"Không cần làm phiền Nghiêm tiểu thư, tôi có thể ngồi xe buýt đi."
Nghiêm Liệt chống đỡ thân thể của mình lên, cũng không miễn cưỡng, chỉ là nói: "Người tốt làm tới cùng, có thể đỡ tôi về nhà không? Bây giờ tôi sợ mình không thể đi bộ."
"..."
/47
|