Long Tam đem Lý Tử Thất về, ném nàng lên chiếc giường được lót đệm êm khá dày, hắn quay người nói với thị nữ: “Chăm sóc nàng cho tốt.” Rồi rời đi.
Lý Tử Thất nhìn quanh căn phòng một lượt, cái này giống như là đã chuẩn bị sẵn từ lâu chỉ đợi người đến ở. Bàn ghế được sắp xếp rất có trật tự, còn có bàn trang điểm, gương tròn, trong tủ còn để thêm mấy bộ đồ cho nữ.
“Công chúa, thuỷ tì A Tâm, có việc gì công chúa cứ gọi tì.” A Tâm tầm 30 tuổi, dáng người hơi mập, làn da rám nắng, lúc nói chuyện với nàng luôn là bộ dáng đầu cúi thấp, lưng cong xuống.
Lý Tử Thất gật đầu đáp: “Cảm ơn A Tâm.”
Tuy nói là bị nhốt nhưng ngoài việc không được bước chân khỏi phòng ra thì mọi thứ đều rất tốt.
Ăn uống tắm rửa đều được A Tâm chăm sóc rất tỉ mỉ, mỗi ngày A Tâm còn mang cho nàng mấy cuốn sách đọc giải trí. Không biết A Tâm lấy đâu ra mấy cuốn linh khí bí tịch, trị thương bí tịch, nàng đọc lại rất say mê.
Bị nhốt đến ngày thứ 7 thì cơ thể nàng bắt đầu có chút biến đổi. Lý Tử Thất không thể ăn nổi những món dầu mỡ, thịt cá nàng đều không thể nuốt trôi, cơ thể mệt mỏi suy nhược hơn hẳn.
“Xuân Hoa, nàng làm sao vậy?” Long Tam lo lắng hỏi.
Quận chúa Khổng Tước Xuân Hoa giỏi y thuật, nhiều năm thân thiết ở trong Long cung nên Long Tam cũng rất tin tưởng nàng, mọi vấn đề bệnh tật đều thông qua nàng mà hỏi ý kiến.
Xuân Hoa phóng ra một sợi chỉ mảnh quấn cổ tay Lý Tử Thất bắt mạch cho nàng, qua một lát liền thu lại đáp: “Nàng không quen môi trường nên không thể ăn uống như bình thường được, Long Vương đừng lo quá.”
Lý Tử Thất mơ màng nằm đó, trong đầu luôn nghĩ đến tình trạng của Dương Vĩnh Khoa, bọn người Long Tam đi ra đi vào lúc nào cũng không hề hay biết.
Bị nhốt đến ngày thứ 9, Lý Tử Thất bất ngờ bị ném vào thuỷ đạo, mọi quyền lợi trước đó đều bị tước đi, không những thế còn bị hành hạ thừa sống thiếu chết.
Trong thuỷ đạo tối đen như mực không nhìn thấy năm ngón tay, bên trong chỉ có duy nhất một cái giường gỗ ngoài ra không có thêm bất cứ thứ gì khác.
Lý Tử Thất thể Hoả, khắc Thuỷ. Bị nhốt trong môi trường lạnh lẽo ẩm ướt thế này khiến cơ thể nàng càng yếu ớt hơn. Ngày đêm bất phân, ngoài một vũng nước bên giường ra không có bất thứ gì được đem vô sau đó.
Ngày thứ 2 bị nhốt trong thuỷ đạo, cánh cửa bỗng cót két mở, Lý Tử Thất cố gắng mở mí mắt lên nhìn lại không nhìn ra là ai.
Qua một lúc lâu bên kia mới nói: “Công chúa, vẫn ổn chứ!!” Là giọng của Xuân Hoa.
“Ngươi, Long Tam đâu.” Lý Tử Thất khàn giọng hỏi. Tại sao Long Tam lại nhốt nàng ở nơi này…
Xuân Hoa nghe nàng hỏi thì cười to, nàng ta giơ chân đạp mạnh lên người Lý Tử Thất quát: “Long Tam!! Ngươi còn mặt mũi để nhắc đến hắn sao?”
“Mặt mũi!!! Ta tại sao lại không có mặt mũi??” Lý Tử Thất buồn cười hỏi lại. Sau đó lại im bặt không nói nữa, đúng là nàng có lỗi với hắn, khi xưa đánh hắn tróc vẩy rồng, bây giờ lại hại chết Long Vương cha hắn. Hắn hận nàng như thế, nhốt nàng ở nơi này cũng đúng thôi…
“Hahaha. Ngươi vẫn còn mặt mũi mà.” Xuân Hoa nói một câu không liên quan như thế rồi quay người đi: “Ném vào cho nàng ta.”
Một lát sau, Lý Tử Thất cảm giác được có thứ gì đó bò đến bên chân nàng, tiếng rít khè khè vang lên trong không gian vắng lặng khiến Lý Tử Thất rùng mình tỉnh táo lại.
Nàng sợ hãi co ngươi vào một gốc hét lên: “Rắn, rắn, có ai không, rắn…” Tiếng hét vang vọng khắp thuỷ đạo, không biết trôi qua bao lâu tiếng la thất thanh vẫn vang như thế. Thời gian đầu là hoảng loạn sợ hãi không ngừng cầu cứu nhưng càng mấy ngày về sau lại càng tắt dần đi trở thành tiếng rên đau đớn tuyệt vọng. Đám rắn đã quấn lấy người nàng, từng con từng con thay nhau cắn xé hút máu nàng.
Mùi hương trên người Lý Tử Thất rất đặc biệt, nếu là khi trước nàng sẽ có cách đuổi bọn chúng đi nhưng hiện tại nàng chỉ là Cáo nhỏ không có linh lực, không thể làm gì ngoài việc khua tay múa chân đánh đuổi bọn rắn, dần dần sức lực cạn kiệt nàng cũng buông xuôi, để mặc bọn chúng cắn xé.
Lý Tử Thất không sợ Trời, không sợ Đất, nhưng lại rất sợ rắn.
Khi nhỏ, nàng vô tình rơi xuống nước, bị một đàn rắn quấn chân nên ánh ảm đến lớn, cứ nhắc đến rắn nàng sẽ tự giác rùng mình co ro một chỗ. Thật không ngờ, hiện tại nàng lại gặp cả hai thứ trong một lúc thế này.
Một đám rắn bám lên người Lý Tử Thất khiến nàng quấn chặt cơ thể lại, cả người run rẫy kịch liệt, trên miệng liên tục rên rỉ khóc nấc: “Hoa Hoa, rắn, cứu em… Hoa Hoa…” Nước mắt nàng không ngừng rơi, bên tai là những tiếng rít rợn người của đám rắn, Lý Tử Thất cũng không biết nàng đã gọi tên hắn bao nhiêu lần, vừa mong hắn đến lại sợ hắn sẽ đến thật.
Khắp người nàng đều là vết rắn cắn, nặng nhất vẫn là tay, chân, cổ, Lý Tử Thất ngất lịm rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngất đi… liên tục mấy lần cho đến khi nàng lặng người, không còn cảm giác nữa, nằm im bất động như thế…
Cánh cửa thuỷ đạo lần nữa mở ra, Xuân Hoa đi đến vứt hết đám rắn trên người Lý Tử Thất ra, vương tay bóp chặt cổ nàng nói: “Sao ngươi không chết đi, lần đó sao không chết luôn đi.”
Không phải lần đó nàng ta mất nội đan tiên tuỷ rồi sao, tại sao lại không chết, tại sao còn sống đến hiện tại để làm gì!!
Lý Tử Thất bị bóp cổ đến không thể thở nhưng lại không có sức phản kháng, bị nhốt cùng đám rắn hơn nửa tháng, nàng đã không ăn không uống suốt thời gian đó, môi trường tối đen không có ánh Mặt Trời khiến cả người nàng không còn sức để phản kháng.
Xuân Hoa tức giận ném Lý Tử Thất sang một bên, nâng chân đạp lên cổ nàng ghì xuống nói: “Nếu Long Tam có xảy ra chuyện gì, ta sẽ lấy mạng bọn Hồ tộc đền mạng.”
Nàng ta đi được hai bước thì quay lại nói: “Mấy con rắn này nuôi đủ rồi, béo rồi đấy, cho nàng ta ăn đi.”
Lý Tử Thất nghe vậy cơ thể khẽ cử động, cánh môi khô khốc hé mở: “Không, Xuân Hoa, không…” Giọng nàng đã khàn đặc đến mức không thể phát ra tiếng rõ ràng.
Bọn người hầu nghe Xuân Hoa ra lệnh cũng bất giác rùng mình một cái, nhưng nghĩ đến Tân Long Vương vì người trong ngục này mà nguy cấp nên cũng không nghĩ nữa, độc ác bắt từng con rắn nhét vào miệng nàng.
Lý Tử Thất đau đớn cắn chặt răng, chỉ là sức nàng yếu như thế làm sao chống lại một đám cao to cường tráng, nàng yếu ớt lắc đầu, con rắn được đưa đến trước mặt nàng cũng bị nàng doạ liền thè lưỡi cắn liên tục lên mặt nàng.
“Các ngươi, nghe ta nói…” Lý Tử Thất dùng sức cố gắng nói: “Ta là công chúa Hồ tộc, ông ta là Hồ Thần. Các ngươi, muốn hai tộc xảy ra chiến tranh sao?” Nói được hai câu mà cổ nàng như muốn nứt vỡ, đau đớn thống khổ cùng cực.
Mấy người kia nghe nàng nói vậy thì hai mặt nhìn nhau, qua một lúc lâu mới ném nàng xuống vũng nước bên cạnh giường, thả rắn về lại chỗ nàng rồi rời đi…
Lý Tử Thất đau đớn vừa bị ném đã ngất lịm đi không còn sức sống.
Qua hai ngày sau, khi Xuân Hoa đến đạp mấy cái Lý Tử Thất mới mơ hồ tỉnh dậy.
Xuân Hoa bưng một chậu nước tạt thẳng lên mặt Lý Tử Thất, nhìn nàng vùng vẫy sạc sụa liền cười khẩy quay đi.
Lý Tử Thất mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.
Trong lúc thần thức mơ hồ nàng đã thấy Dương Vĩnh Khoa. Hắn đã thật sự quên đi nàng rồi, hắn vẫn ở lại căn phòng trọ đó, ngày ngày đi làm, có vẻ như vô ưu vô lo. Lý Tử Thất cười, vậy là tốt rồi…
Nếu bây giờ nàng chết đi cũng là một chuyện tốt, không có nàng, Long Tam sẽ không gây khó dễ cho Hồ tộc.
Xuân Hoa rời đi được một lúc lâu thì quay lại, nàng ta kéo Lý Tử Thất như kéo một cái xác chết ra khỏi thuỷ đạo đưa nàng đến phòng Long Tam.
Lý Tử Thất cả người đau đớn không buồn nhúc nhích, cũng không nói lấy một câu.
Cho đến khi bị Xuân Hoa nắm cổ áo quát: “Long Tam vì muốn lấy Thần tuỷ mà lần nữa đi tìm Xương Cuồng, bây giờ đang thoi thóp kia kìa. Ngươi, vừa lòng ngươi chưa.” Nói rồi nàng ta khóc rống lên như heo bị cắt tiết: “Ngươi cứu chàng, ngươi mau cứu chàng đi.”
Lý Tử Thất trong mơ hồ nghe thấy Xuân Hoa nói Long Tam sắp chết, muốn nàng cứu, nhưng nàng bây giờ đến bản thân nàng còn không thể cứu nàng, còn có thể cứu ai đây…
“Không phải ngươi đã đọc Trị thương bí tịch rồi sao. Vậy ngươi mau cứu chàng đi.” Xuân Hoa hét lên.
“Ta đã lấy danh nghĩa Long mẫu mang quân vây hãm Hồ tộc của ngươi rồi. Thất công chúa vì muốn trốn liên hôn nên đã ra tay hạ độc Tân Long Vương, ngươi bây giờ nếu không cứu hắn thì hai tộc sẽ cùng chết.”
Lời này có bao nhiêu độc ác, Lý Tử Thất bất chợt hiểu ra mọi chuyện. Môi nàng khẽ nhếch lên thành đường cong tuyệt đẹp. Xuân Hoa thấy thế liền ném nàng xuống nền đất lạnh lẽo.
Nhìn Lý Tử Thất đang thoi thóp dưới đất nhưng Xuân Hoa không hề thấy vui vẻ.
Xuân Hoa làm nhiều chuyện như vậy… Biết Lý Tử Thất mang thai không ăn được thịt cá nhưng lần nào nàng cũng mang những món đầy dầu mỡ thịt cá đến cho nàng ta, để nàng ta chết dần chết mòn.
Dụ dỗ Long Tam để hắn đi tìm Xương Cuồng, Long Tam vừa đi nàng đã ném Lý Tử Thất vào Thuỷ đạo, biết Lý Tử Thất kỵ Thuỷ sợ rắn, nàng liền xối nước lạnh, ném rắn vào ở cùng nàng ta. Vốn muốn xem bộ dáng sống dở chết dở của nàng ta.
Nàng vốn tưởng hành hạ Lý Tử Thất như vậy sẽ khiến nàng ta mất đi hình tượng đệ nhất mỹ nhân lục giới, nhưng thật không ngờ, nàng ta chật vật như thế, khắp người đều là vết thương nhưng chỉ cần cong môi cười một cái đã toát lên cốt cách thanh cao này rồi.
Lý Tử Thất rõ ràng đã lâm vào con đường tệ hại như thế rồi tại sao lại còn giữ cho mình cái vẻ mặt bình thản như thế…
“Ngươi cứu chàng, ta sẽ ngay lập tức rút binh.” Xuân Hoa quyết đoán nói.
Lý Tử Thất dùng hết sức lực cựa người dậy nói: “Được.”
“Hơn nữa, từ nay, hai tộc không còn liên quan, nước sông không phạm nước giếng.” Lý Tử Thất khàn cổ gằn từng chữ.
Xuân Hoa nhìn nàng đáp: “Được.”
“Kí giấy Thần chứng.” Lý Tử Thất lại nói.
“Được.”
Bí tịch trị thương. Lý Tử Thất lúc đó chỉ có chút thắc mắc tại sao một thuỷ tì như A Tâm lại có được cuốn sách này cho nàng đọc giải sầu. Nhưng đến hôm nay nàng đã biết rồi…
Long Tam vì chấp niệm mà muốn cưới nàng, Xuân Hoa vì chấp niệm mà muốn ở bên Long Tam.
Long Tam chăm lo cho nàng từng chút, thì Xuân Hoa cũng tính kế nàng từng chút.
Nàng ta bề ngoài cho người chăm lo cho nàng từng bữa ăn giấc ngủ, sau lưng vừa xúi giục Long Tam đi tìm Xương Cuồng lấy Thần tuỷ vừa bảo A Tâm mang cuốn bí tịch qua cho nàng nghiên cứu.
Để hợp thức hoá việc giam cầm nàng, Xuân Hoa đã mang đến Hồ tộc một bức thư nói Lý Tử Thất và Long Tam tình đầu ý hợp nên muốn cùng nhau bồi đắp tình cảm trước hôn nhân, sẽ đưa nàng về 10 ngày trước ngày thành thân.
Nếu sau này Long Tam có xảy ra chuyện gì thì nàng sẽ phải đền mạng cho hắn, trong lúc Long Tam lâm nạn thì nàng ta cùng Long mẫu cấu kết bao vây Hồ tộc, truyền tiếng xấu Thất công chúa Hồ tộc hồng hạnh vượt tường, đầu độc vị hôn phu để chạy trốn cùng nhân tình.
Ván cờ này… Lý Tử Thất đấu không nổi.
Bí tịch trị thương có một phương pháp lấy mạng đền mạng. Cho dù là tiểu tiên pháp lực kém cũng có thể thực hiện.
Đó là, rút tuỷ thay máu cho đối phương, lục phủ ngũ tạng của người kia hư hại chỗ nào sẽ phải thay chỗ đó. Hơn nữa, người này sẽ phải hút toàn bộ độc trong cơ thể người kia ra thay họ nhận độc, một mạng đổi một mạng…
“Ta muốn một cây kim ngân…” Lý Tử Thất nói.
Xuân Hoa nhíu mày nhưng vẫn làm theo ý nàng, sai người đi tìm về một nhành kim ngân.
“Linh lực ta không đủ…” Lý Tử Thất lại nói. Xuân Hoa im lặng đi đến đứng đằng sau nàng đáp: “Ta sẽ ở đằng sau truyền linh lực cho ngươi.”
Lý Tử Thất nhìn quanh căn phòng một lượt, cái này giống như là đã chuẩn bị sẵn từ lâu chỉ đợi người đến ở. Bàn ghế được sắp xếp rất có trật tự, còn có bàn trang điểm, gương tròn, trong tủ còn để thêm mấy bộ đồ cho nữ.
“Công chúa, thuỷ tì A Tâm, có việc gì công chúa cứ gọi tì.” A Tâm tầm 30 tuổi, dáng người hơi mập, làn da rám nắng, lúc nói chuyện với nàng luôn là bộ dáng đầu cúi thấp, lưng cong xuống.
Lý Tử Thất gật đầu đáp: “Cảm ơn A Tâm.”
Tuy nói là bị nhốt nhưng ngoài việc không được bước chân khỏi phòng ra thì mọi thứ đều rất tốt.
Ăn uống tắm rửa đều được A Tâm chăm sóc rất tỉ mỉ, mỗi ngày A Tâm còn mang cho nàng mấy cuốn sách đọc giải trí. Không biết A Tâm lấy đâu ra mấy cuốn linh khí bí tịch, trị thương bí tịch, nàng đọc lại rất say mê.
Bị nhốt đến ngày thứ 7 thì cơ thể nàng bắt đầu có chút biến đổi. Lý Tử Thất không thể ăn nổi những món dầu mỡ, thịt cá nàng đều không thể nuốt trôi, cơ thể mệt mỏi suy nhược hơn hẳn.
“Xuân Hoa, nàng làm sao vậy?” Long Tam lo lắng hỏi.
Quận chúa Khổng Tước Xuân Hoa giỏi y thuật, nhiều năm thân thiết ở trong Long cung nên Long Tam cũng rất tin tưởng nàng, mọi vấn đề bệnh tật đều thông qua nàng mà hỏi ý kiến.
Xuân Hoa phóng ra một sợi chỉ mảnh quấn cổ tay Lý Tử Thất bắt mạch cho nàng, qua một lát liền thu lại đáp: “Nàng không quen môi trường nên không thể ăn uống như bình thường được, Long Vương đừng lo quá.”
Lý Tử Thất mơ màng nằm đó, trong đầu luôn nghĩ đến tình trạng của Dương Vĩnh Khoa, bọn người Long Tam đi ra đi vào lúc nào cũng không hề hay biết.
Bị nhốt đến ngày thứ 9, Lý Tử Thất bất ngờ bị ném vào thuỷ đạo, mọi quyền lợi trước đó đều bị tước đi, không những thế còn bị hành hạ thừa sống thiếu chết.
Trong thuỷ đạo tối đen như mực không nhìn thấy năm ngón tay, bên trong chỉ có duy nhất một cái giường gỗ ngoài ra không có thêm bất cứ thứ gì khác.
Lý Tử Thất thể Hoả, khắc Thuỷ. Bị nhốt trong môi trường lạnh lẽo ẩm ướt thế này khiến cơ thể nàng càng yếu ớt hơn. Ngày đêm bất phân, ngoài một vũng nước bên giường ra không có bất thứ gì được đem vô sau đó.
Ngày thứ 2 bị nhốt trong thuỷ đạo, cánh cửa bỗng cót két mở, Lý Tử Thất cố gắng mở mí mắt lên nhìn lại không nhìn ra là ai.
Qua một lúc lâu bên kia mới nói: “Công chúa, vẫn ổn chứ!!” Là giọng của Xuân Hoa.
“Ngươi, Long Tam đâu.” Lý Tử Thất khàn giọng hỏi. Tại sao Long Tam lại nhốt nàng ở nơi này…
Xuân Hoa nghe nàng hỏi thì cười to, nàng ta giơ chân đạp mạnh lên người Lý Tử Thất quát: “Long Tam!! Ngươi còn mặt mũi để nhắc đến hắn sao?”
“Mặt mũi!!! Ta tại sao lại không có mặt mũi??” Lý Tử Thất buồn cười hỏi lại. Sau đó lại im bặt không nói nữa, đúng là nàng có lỗi với hắn, khi xưa đánh hắn tróc vẩy rồng, bây giờ lại hại chết Long Vương cha hắn. Hắn hận nàng như thế, nhốt nàng ở nơi này cũng đúng thôi…
“Hahaha. Ngươi vẫn còn mặt mũi mà.” Xuân Hoa nói một câu không liên quan như thế rồi quay người đi: “Ném vào cho nàng ta.”
Một lát sau, Lý Tử Thất cảm giác được có thứ gì đó bò đến bên chân nàng, tiếng rít khè khè vang lên trong không gian vắng lặng khiến Lý Tử Thất rùng mình tỉnh táo lại.
Nàng sợ hãi co ngươi vào một gốc hét lên: “Rắn, rắn, có ai không, rắn…” Tiếng hét vang vọng khắp thuỷ đạo, không biết trôi qua bao lâu tiếng la thất thanh vẫn vang như thế. Thời gian đầu là hoảng loạn sợ hãi không ngừng cầu cứu nhưng càng mấy ngày về sau lại càng tắt dần đi trở thành tiếng rên đau đớn tuyệt vọng. Đám rắn đã quấn lấy người nàng, từng con từng con thay nhau cắn xé hút máu nàng.
Mùi hương trên người Lý Tử Thất rất đặc biệt, nếu là khi trước nàng sẽ có cách đuổi bọn chúng đi nhưng hiện tại nàng chỉ là Cáo nhỏ không có linh lực, không thể làm gì ngoài việc khua tay múa chân đánh đuổi bọn rắn, dần dần sức lực cạn kiệt nàng cũng buông xuôi, để mặc bọn chúng cắn xé.
Lý Tử Thất không sợ Trời, không sợ Đất, nhưng lại rất sợ rắn.
Khi nhỏ, nàng vô tình rơi xuống nước, bị một đàn rắn quấn chân nên ánh ảm đến lớn, cứ nhắc đến rắn nàng sẽ tự giác rùng mình co ro một chỗ. Thật không ngờ, hiện tại nàng lại gặp cả hai thứ trong một lúc thế này.
Một đám rắn bám lên người Lý Tử Thất khiến nàng quấn chặt cơ thể lại, cả người run rẫy kịch liệt, trên miệng liên tục rên rỉ khóc nấc: “Hoa Hoa, rắn, cứu em… Hoa Hoa…” Nước mắt nàng không ngừng rơi, bên tai là những tiếng rít rợn người của đám rắn, Lý Tử Thất cũng không biết nàng đã gọi tên hắn bao nhiêu lần, vừa mong hắn đến lại sợ hắn sẽ đến thật.
Khắp người nàng đều là vết rắn cắn, nặng nhất vẫn là tay, chân, cổ, Lý Tử Thất ngất lịm rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngất đi… liên tục mấy lần cho đến khi nàng lặng người, không còn cảm giác nữa, nằm im bất động như thế…
Cánh cửa thuỷ đạo lần nữa mở ra, Xuân Hoa đi đến vứt hết đám rắn trên người Lý Tử Thất ra, vương tay bóp chặt cổ nàng nói: “Sao ngươi không chết đi, lần đó sao không chết luôn đi.”
Không phải lần đó nàng ta mất nội đan tiên tuỷ rồi sao, tại sao lại không chết, tại sao còn sống đến hiện tại để làm gì!!
Lý Tử Thất bị bóp cổ đến không thể thở nhưng lại không có sức phản kháng, bị nhốt cùng đám rắn hơn nửa tháng, nàng đã không ăn không uống suốt thời gian đó, môi trường tối đen không có ánh Mặt Trời khiến cả người nàng không còn sức để phản kháng.
Xuân Hoa tức giận ném Lý Tử Thất sang một bên, nâng chân đạp lên cổ nàng ghì xuống nói: “Nếu Long Tam có xảy ra chuyện gì, ta sẽ lấy mạng bọn Hồ tộc đền mạng.”
Nàng ta đi được hai bước thì quay lại nói: “Mấy con rắn này nuôi đủ rồi, béo rồi đấy, cho nàng ta ăn đi.”
Lý Tử Thất nghe vậy cơ thể khẽ cử động, cánh môi khô khốc hé mở: “Không, Xuân Hoa, không…” Giọng nàng đã khàn đặc đến mức không thể phát ra tiếng rõ ràng.
Bọn người hầu nghe Xuân Hoa ra lệnh cũng bất giác rùng mình một cái, nhưng nghĩ đến Tân Long Vương vì người trong ngục này mà nguy cấp nên cũng không nghĩ nữa, độc ác bắt từng con rắn nhét vào miệng nàng.
Lý Tử Thất đau đớn cắn chặt răng, chỉ là sức nàng yếu như thế làm sao chống lại một đám cao to cường tráng, nàng yếu ớt lắc đầu, con rắn được đưa đến trước mặt nàng cũng bị nàng doạ liền thè lưỡi cắn liên tục lên mặt nàng.
“Các ngươi, nghe ta nói…” Lý Tử Thất dùng sức cố gắng nói: “Ta là công chúa Hồ tộc, ông ta là Hồ Thần. Các ngươi, muốn hai tộc xảy ra chiến tranh sao?” Nói được hai câu mà cổ nàng như muốn nứt vỡ, đau đớn thống khổ cùng cực.
Mấy người kia nghe nàng nói vậy thì hai mặt nhìn nhau, qua một lúc lâu mới ném nàng xuống vũng nước bên cạnh giường, thả rắn về lại chỗ nàng rồi rời đi…
Lý Tử Thất đau đớn vừa bị ném đã ngất lịm đi không còn sức sống.
Qua hai ngày sau, khi Xuân Hoa đến đạp mấy cái Lý Tử Thất mới mơ hồ tỉnh dậy.
Xuân Hoa bưng một chậu nước tạt thẳng lên mặt Lý Tử Thất, nhìn nàng vùng vẫy sạc sụa liền cười khẩy quay đi.
Lý Tử Thất mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.
Trong lúc thần thức mơ hồ nàng đã thấy Dương Vĩnh Khoa. Hắn đã thật sự quên đi nàng rồi, hắn vẫn ở lại căn phòng trọ đó, ngày ngày đi làm, có vẻ như vô ưu vô lo. Lý Tử Thất cười, vậy là tốt rồi…
Nếu bây giờ nàng chết đi cũng là một chuyện tốt, không có nàng, Long Tam sẽ không gây khó dễ cho Hồ tộc.
Xuân Hoa rời đi được một lúc lâu thì quay lại, nàng ta kéo Lý Tử Thất như kéo một cái xác chết ra khỏi thuỷ đạo đưa nàng đến phòng Long Tam.
Lý Tử Thất cả người đau đớn không buồn nhúc nhích, cũng không nói lấy một câu.
Cho đến khi bị Xuân Hoa nắm cổ áo quát: “Long Tam vì muốn lấy Thần tuỷ mà lần nữa đi tìm Xương Cuồng, bây giờ đang thoi thóp kia kìa. Ngươi, vừa lòng ngươi chưa.” Nói rồi nàng ta khóc rống lên như heo bị cắt tiết: “Ngươi cứu chàng, ngươi mau cứu chàng đi.”
Lý Tử Thất trong mơ hồ nghe thấy Xuân Hoa nói Long Tam sắp chết, muốn nàng cứu, nhưng nàng bây giờ đến bản thân nàng còn không thể cứu nàng, còn có thể cứu ai đây…
“Không phải ngươi đã đọc Trị thương bí tịch rồi sao. Vậy ngươi mau cứu chàng đi.” Xuân Hoa hét lên.
“Ta đã lấy danh nghĩa Long mẫu mang quân vây hãm Hồ tộc của ngươi rồi. Thất công chúa vì muốn trốn liên hôn nên đã ra tay hạ độc Tân Long Vương, ngươi bây giờ nếu không cứu hắn thì hai tộc sẽ cùng chết.”
Lời này có bao nhiêu độc ác, Lý Tử Thất bất chợt hiểu ra mọi chuyện. Môi nàng khẽ nhếch lên thành đường cong tuyệt đẹp. Xuân Hoa thấy thế liền ném nàng xuống nền đất lạnh lẽo.
Nhìn Lý Tử Thất đang thoi thóp dưới đất nhưng Xuân Hoa không hề thấy vui vẻ.
Xuân Hoa làm nhiều chuyện như vậy… Biết Lý Tử Thất mang thai không ăn được thịt cá nhưng lần nào nàng cũng mang những món đầy dầu mỡ thịt cá đến cho nàng ta, để nàng ta chết dần chết mòn.
Dụ dỗ Long Tam để hắn đi tìm Xương Cuồng, Long Tam vừa đi nàng đã ném Lý Tử Thất vào Thuỷ đạo, biết Lý Tử Thất kỵ Thuỷ sợ rắn, nàng liền xối nước lạnh, ném rắn vào ở cùng nàng ta. Vốn muốn xem bộ dáng sống dở chết dở của nàng ta.
Nàng vốn tưởng hành hạ Lý Tử Thất như vậy sẽ khiến nàng ta mất đi hình tượng đệ nhất mỹ nhân lục giới, nhưng thật không ngờ, nàng ta chật vật như thế, khắp người đều là vết thương nhưng chỉ cần cong môi cười một cái đã toát lên cốt cách thanh cao này rồi.
Lý Tử Thất rõ ràng đã lâm vào con đường tệ hại như thế rồi tại sao lại còn giữ cho mình cái vẻ mặt bình thản như thế…
“Ngươi cứu chàng, ta sẽ ngay lập tức rút binh.” Xuân Hoa quyết đoán nói.
Lý Tử Thất dùng hết sức lực cựa người dậy nói: “Được.”
“Hơn nữa, từ nay, hai tộc không còn liên quan, nước sông không phạm nước giếng.” Lý Tử Thất khàn cổ gằn từng chữ.
Xuân Hoa nhìn nàng đáp: “Được.”
“Kí giấy Thần chứng.” Lý Tử Thất lại nói.
“Được.”
Bí tịch trị thương. Lý Tử Thất lúc đó chỉ có chút thắc mắc tại sao một thuỷ tì như A Tâm lại có được cuốn sách này cho nàng đọc giải sầu. Nhưng đến hôm nay nàng đã biết rồi…
Long Tam vì chấp niệm mà muốn cưới nàng, Xuân Hoa vì chấp niệm mà muốn ở bên Long Tam.
Long Tam chăm lo cho nàng từng chút, thì Xuân Hoa cũng tính kế nàng từng chút.
Nàng ta bề ngoài cho người chăm lo cho nàng từng bữa ăn giấc ngủ, sau lưng vừa xúi giục Long Tam đi tìm Xương Cuồng lấy Thần tuỷ vừa bảo A Tâm mang cuốn bí tịch qua cho nàng nghiên cứu.
Để hợp thức hoá việc giam cầm nàng, Xuân Hoa đã mang đến Hồ tộc một bức thư nói Lý Tử Thất và Long Tam tình đầu ý hợp nên muốn cùng nhau bồi đắp tình cảm trước hôn nhân, sẽ đưa nàng về 10 ngày trước ngày thành thân.
Nếu sau này Long Tam có xảy ra chuyện gì thì nàng sẽ phải đền mạng cho hắn, trong lúc Long Tam lâm nạn thì nàng ta cùng Long mẫu cấu kết bao vây Hồ tộc, truyền tiếng xấu Thất công chúa Hồ tộc hồng hạnh vượt tường, đầu độc vị hôn phu để chạy trốn cùng nhân tình.
Ván cờ này… Lý Tử Thất đấu không nổi.
Bí tịch trị thương có một phương pháp lấy mạng đền mạng. Cho dù là tiểu tiên pháp lực kém cũng có thể thực hiện.
Đó là, rút tuỷ thay máu cho đối phương, lục phủ ngũ tạng của người kia hư hại chỗ nào sẽ phải thay chỗ đó. Hơn nữa, người này sẽ phải hút toàn bộ độc trong cơ thể người kia ra thay họ nhận độc, một mạng đổi một mạng…
“Ta muốn một cây kim ngân…” Lý Tử Thất nói.
Xuân Hoa nhíu mày nhưng vẫn làm theo ý nàng, sai người đi tìm về một nhành kim ngân.
“Linh lực ta không đủ…” Lý Tử Thất lại nói. Xuân Hoa im lặng đi đến đứng đằng sau nàng đáp: “Ta sẽ ở đằng sau truyền linh lực cho ngươi.”
/91
|