Ngày 15 âm lịch, đám cưới của An Giao và Lê Toàn Phong được tổ chứ rất long trọng.
Buổi lễ được tổ chức ngoài trời, tại sân golf đẹp nhất nhì Sài Gòn.
Từ sớm Lý Tử Thất đã bị chị Nhung lôi đi, trước lúc đi còn nhắn Dương Vĩnh Khoa một câu: “Gặp nhau ở buổi lễ.” Dương Vĩnh Khoa định phản đối lại thấy Lý Tử Thất cười với hắn nên cũng thôi không tranh cãi nữa.
Bởi vì là phù dâu nên phải đến rất sớm để chuẩn bị, đội phù rể tận 12 người nên phù dâu cũng phải 12 người.
Cả An Giao và Lê Toàn Phong đều có hộ khẩu ở Sài Gòn nên việc đón dâu rất dễ dàng, một đường cùng nhau đến sân golf.
“Wow, nhìn dàn xe đón dâu uy tín chưa kìa…” Bé Hà nói. Đúng là đại gia lấy vợ có khác ha, xe đón dâu cũng phải là xế hộp xịn xò mới chịu.
Lý Tử Thất, chị Nhung và bé Hà cùng nhau đứng chung với 9 phù dâu còn lại xếp thành hàng đợi bên chú rể qua.
12 phù dâu đều mặc đồ giống nhau, là một bộ đầm lễ phục xuông dài đến mắt cá chân màu xanh da trời hơi bồng bềnh, có mấy bông hoa nổi được đính lên bộ đầm tạo nên cảm giác như hoa đang nở trên làn váy.
Do chất vải khá mềm và mỏng nên phần ngực được thiết kế bó chụm ôm sát vòng một, tay áo ngắn với mảnh vải lụa mỏng tung bay, mái tóc đều được uốn xoăn rồi cài nơ nửa đầu.
Lúc chị Nhung, bé Hà và những người khác thay đồ trang điểm xong đều thấy ổn ổn, nhìn bản thân trong gương chị thấy bản thân tuy lớn tuổi nhất nhưng cũng xinh đẹp không kém, ấy thế mà, khi Lý Tử Thất vừa bước ra, cả đám đã ngây ngốc nhìn nàng không nỡ chớp mắt lấy một cái.
Làn da Tử Thất nõn nà như bạch ngọc không chút tì vết, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng mà tỉ mỉ, chị Nhung hít sâu một hơi cảm thán, mai cốt cách tuyết tinh thần, đẹp đến nao lòng không nỡ rời mắt là đây chứ đâu…
“Này, hay là mày đi vô nhà ngồi im đó luôn đi, thế này thì cô dâu nào so nổi với mày…” Chị Nhung chọc ghẹo xong nghĩ lại nói: “À không được, xấu che tốt khoe, tao càng phải khoe cho cả thiên hạ thấy haha.”
Lý Tử Thất nhìn chị cười cũng bất giác cười theo, nàng chọn đứng sau cùng để tránh nổi bật.
Dương Vĩnh Khoa không thích làm phù rể nên hắn trực tiếp đứng chung với dàn chủ hôn nhà trai, mà ba mẹ Lê Toàn Phong làm sao dám đắc tội với vị chủ tịch trẻ nên rất lễ độ mời chung hàng.
Lúc đầu hắn cũng chỉ tính đến góp vui cho xong việc, mà vừa xuống xe liếc mắt đã thấy cô gái kia đứng chung hàng với dàn phù dâu thì liền tái mặt, nàng mặc dù đứng cuối hàng nhưng với nhan sắc phong thái ấy làm sao tránh không bị thu hút đây.
Không nghĩ nhiều hắn trực tiếp tranh công phù rể, tự mình bê tráp lễ ở hàng cuối. Cáo nhỏ lưu manh, đi làm phù dâu mà không thèm báo cho hắn một tiếng.
Lê Toàn Phong cũng chú ý đến Lý Tử Thất đứng đó, An Giao cũng chưa hề báo việc này cho hắn biết, lại thấy Dương Vĩnh Khoa dành bê tráp thì bật cười thành tiếng, hắn ta rõ ràng là đang mặc suit lịch lãm như thế lại đi bê tráp, không đồng phục chút nào, chướng quá.
Chú rể nâng tay cô dâu cùng nhau đi vào, phù rể giao tráp lễ cho phù dâu, người ta trao xong hết mỗi người đều trở về đứng một bên nhưng Dương Vĩnh Khoa lại đứng im một chỗ với Lý Tử Thất không chịu nhúc nhích nửa bước.
“Chàng không qua kia đứng à!!” Lý Tử Thất hơi ghé vào tai hắn hỏi nhỏ.
“Không.” Hắn đáp cụt ngủn. Ai dám bắt hắn qua kia đứng!!
Lý Tử Thất cười, mà nụ cười tuyệt thế này lại rơi vào mắt một dàn phù rể đứng đối diện, cả đám đứng trân tại chỗ nhìn chằm chằm nàng khiến Dương Vĩnh Khoa khá bực bội.
“Tử Thất hôm nay đẹp quá, lì xì cho Tử Thất nè.” Lúc An Giao bước ra lì xì cho dàn phù dâu phù rể đã nói như thế.
Lý Tử Thất ôm An Giao vào lòng nói: “An Giao hôm nay đẹp lắm đấy, chúc An Giao một đời an yên hạnh phúc nhé…”
“Ừm.” An Giao cười.
An Giao hôm nay rất đẹp, lại pha chút đáng yêu. Bộ váy cưới được đặt thiết kế riêng, đính kết hạt pha lê tinh xảo lấp la lấp lánh, vạt áo dài khẽ lắc lư theo từng nhịp bước của nàng vô cùng đẹp đẽ.
An Giao khổ tận cam lai, cuối cùng tình cảm cũng đã được hồi đáp. Lý Tử Thất thật lòng chúc phúc cho hai người bọn họ.
Chị Nhung hôm nay rất lạ. Luôn kéo Lý Tử Thất ngồi cùng mà Lý Tử Thất đi đâu đều có Dương Vĩnh Khoa đi cùng. Chị bực lại chọc tức hắn mấy lần…
“Hoa này đẹp quá Tử Thất nhỉ.” Tay chị Nhung đưa lên sờ sờ đoá hoa nổi trước ngực Lý Tử Thất nói, còn cố tình đụng chạm da thịt nàng, Lý Tử Thất cười còn chưa nói gì Dương Vĩnh Khoa đã gạt nhẹ tay chị ra nói: “Trên người cô cũng có kìa, của ai người đó sờ đi.”
“Tao sờ của nó thì làm sao! Chưa sờ đến mày đâu đấy.” Chị Nhung liếc trắng mắt hắn.
Xong chị lại sờ lên tay áo, cổ áo, thậm chí còn mơn trớn vào phần thịt mềm mềm dưới xương quai xanh của Lý Tử Thất khiêu chiến: “Nốt ruồi nhỏ xíu dễ thương nhỉ.”
Lý Tử Thất rất bất lực, nàng ngồi giữa hai người họ nghe bọn họ nói qua nói lại mà đau đầu nhức óc.
Phải đợi đến lúc đồ ăn được bưng ra nàng mới hớn hở nói: “Tôm, tôm kìa…” nói rồi nàng gấp cho hai người họ mỗi người một con.
Chị Nhung cũng thôi không chọc Dương Vĩnh Khoa nữa. Hắn là cái thứ gì mà tính chiếm hữu cao thế…
Dương Vĩnh Khoa không ăn, chỉ luôn bóc vỏ rồi đặt vào chén cho Lý Tử Thất. Ngồi được một lát thì ba Lê Toàn Phong bưng ly rượu đến mời:
“Hôm nay là ngày vui của con trai, thật không ngờ lại được vinh hạnh chào đón ngài chủ tịch VHoa như thế này, uống cùng tôi một ly chứ!!”
“Ông quá lời rồi, dù sao cũng là bạn học lâu năm, nhất định phải đến rồi.” Dương Vĩnh Khoa cung kính nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Lê Đại Nghĩa cười ha hả đáp: “Vinh dự vinh dự quá.” Rồi cũng một hơi uống cạn ly rượu vang.
Nói gì thì nói đây cũng là đám cưới lớn nhất nhì Sài Gòn, mấy doanh nghiệp lớn đều được mời đến chung vui nên Dương Vĩnh Khoa không thể ngồi mãi một chỗ được, hắn bóc tôm cho Lý Tử Thất xong cũng đi ra uống chung vui với mấy người kia.
Lý Tử Thất, An Giao, chị Nhung và cô bé Hà qua một lượt đánh chén cũng đã hơi ngấm men rồi.
“Hôm nay là ngày vui mà, bật nhạc lên hát được không chị Giao!!” Bé Hà cười hì hì nói.
An Giao nhìn quanh thấy cũng đã vơi bớt khách quý thì gật đầu nói: “Được.”
Thật ra là mấy người khách quý đã rủ nhau đi đánh golf mất tiêu rồi. Bọn họ cũng đã ngấm men say nên rất máu chiến, chỉ còn mỗi Lê Toàn Phong là ở lại bên này góp vui cùng những vị khách còn lại.
Lên nhạc sập xình, linh đình vui ca.
Lý Tử Thất ngấm rượu nên rất chịu chơi, dường như là xông pha trận chiến, chơi bời tới bến luôn.
Lê Toàn Phong xung phong hát beautiful in white, An Giao đứng bên dưới ôm eo Lý Tử Thất lắc lư theo điệu nhạc. Ánh mắt nhìn hắn đắm đuối.
Hắn cũng biết hôm nay là đám cưới của hắn, nhưng nhìn cô gái xinh đẹp đứng bên dưới khuôn mặt phiếm hồng xinh đẹp kiều diễm hắn lại không kìm lòng nổi.
Năm đó nàng gặp chuyện hắn lại không biết gì hết, đến lúc nàng ‘chết đi’ thì có một trích tiên đến nói với hắn ‘đây là nguyện vọng của Tử Thất, nàng mong ngươi bình bình an an sống một đời không khổ sở’ rồi cho hắn uống viên thuốc kia.
Khi tỉnh lại hắn đã không còn nhớ nàng là ai, nàng từ đâu đến, chỉ là trong lòng hắn thấy rất đau, đau đến nghẹt thở… Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân vô dụng cho đến khi bị ép uống thuốc vào miệng. Miệng mồm luôn nói yêu nàng, muốn bảo vệ nàng nhưng lại vì mấy người không đáng mà để nàng lại chỗ đó, rồi đến lúc nàng ra đi hắn cũng không có cơ hội gặp lần cuối…
Cũng may, cũng may là nàng đã trở về. Hắn không thể bên nàng một đời, nhưng có thể nhớ nàng, nhìn nàng như thế cũng đủ rồi…
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hắn cười rất tươi nhìn hai cô gái. Một người là vợ hắn, yêu hắn như mạng sống. Một người là người hắn yêu nhưng không thể cho nàng hạnh phúc, làm bạn cũng tốt, vậy được rồi…
Lê Toàn Phong vừa hát xong chị Nhung đã kéo tay Lý Tử Thất và An Giao lên sân khấu hát liên tiếp mấy bài sôi động.
Bọn họ hôm nay cười rất nhiều, một đám phù dâu phù rể cũng chạy lên sân khấu nhảy múa góp vui.
Lý Tử Thất thể lực yếu mới được một tí đã mệt mỏi xoay xẩm mặt mày trở lại ghế ngồi, lại thấy đau đầu quá nên đi ra ngoài ngồi trên ghế xích đu, nghiêng đầu tựa sang bên đưa mắt nhìn phía xa hướng Dương Vĩnh Khoa đang đứng đánh golf.
Thần thức bỗng mơ hồ, nàng gặp Long Tam trong thần thức.
“Tử Thất, ta đã mang sính lễ đến Ỷ Lan rồi.” Long Tam vui vẻ thông báo.
Lý Tử Thất không hiểu hỏi lại hắn: “Sính lễ!! Sính lễ gì cơ!!”
Long Tam nhìn nàng cười nói: “Hôm nay ngươi đi dự đám cưới ai à, ngươi mặc thế này đẹp lắm đấy.”
“Ngươi mang sính lễ sang nhà ta làm gì?” Nàng lại hỏi, cánh môi đỏ mọng mấp máy nói tiếp: “Ngươi, muốn lấy ta!!”
“Đúng vậy. Ta vẫn luôn đợi ngươi có thể thành hình sẽ ngay lập tức đến cưới ngươi làm vợ.” Hắn cười rất tươi, nhưng vào mắt Lý Tử Thất lại như không thể tin được: “Long Tam, chuyện lấy vợ gả chồng không phải chuyện đùa được đâu, ngươi suy nghĩ kỹ lại rồi…”
“Không cần, ta không cần phải suy nghĩ. Từ nhỏ ta đã muốn lấy ngươi rồi.” Long Tam cắt ngang, sau đó lạnh mặt nói thêm: “Ngươi tham gia dự tiệc tiếp đi, ta sẽ đến đón ngươi về.” Nói rồi hắn quay người đi, vẻ mặt có vẻ đang không vui.
Lý Tử Thất hốt hoảng chạy theo hắn gọi lớn: “Long Tam, không được.” Đôi mắt đẹp bừng mở, vì uống say nên có thêm mấy phần mông lung khác thường.
“Tử Thất, em sao thế.” Là tiếng của Dương Vĩnh Khoa.
Buổi lễ được tổ chức ngoài trời, tại sân golf đẹp nhất nhì Sài Gòn.
Từ sớm Lý Tử Thất đã bị chị Nhung lôi đi, trước lúc đi còn nhắn Dương Vĩnh Khoa một câu: “Gặp nhau ở buổi lễ.” Dương Vĩnh Khoa định phản đối lại thấy Lý Tử Thất cười với hắn nên cũng thôi không tranh cãi nữa.
Bởi vì là phù dâu nên phải đến rất sớm để chuẩn bị, đội phù rể tận 12 người nên phù dâu cũng phải 12 người.
Cả An Giao và Lê Toàn Phong đều có hộ khẩu ở Sài Gòn nên việc đón dâu rất dễ dàng, một đường cùng nhau đến sân golf.
“Wow, nhìn dàn xe đón dâu uy tín chưa kìa…” Bé Hà nói. Đúng là đại gia lấy vợ có khác ha, xe đón dâu cũng phải là xế hộp xịn xò mới chịu.
Lý Tử Thất, chị Nhung và bé Hà cùng nhau đứng chung với 9 phù dâu còn lại xếp thành hàng đợi bên chú rể qua.
12 phù dâu đều mặc đồ giống nhau, là một bộ đầm lễ phục xuông dài đến mắt cá chân màu xanh da trời hơi bồng bềnh, có mấy bông hoa nổi được đính lên bộ đầm tạo nên cảm giác như hoa đang nở trên làn váy.
Do chất vải khá mềm và mỏng nên phần ngực được thiết kế bó chụm ôm sát vòng một, tay áo ngắn với mảnh vải lụa mỏng tung bay, mái tóc đều được uốn xoăn rồi cài nơ nửa đầu.
Lúc chị Nhung, bé Hà và những người khác thay đồ trang điểm xong đều thấy ổn ổn, nhìn bản thân trong gương chị thấy bản thân tuy lớn tuổi nhất nhưng cũng xinh đẹp không kém, ấy thế mà, khi Lý Tử Thất vừa bước ra, cả đám đã ngây ngốc nhìn nàng không nỡ chớp mắt lấy một cái.
Làn da Tử Thất nõn nà như bạch ngọc không chút tì vết, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng mà tỉ mỉ, chị Nhung hít sâu một hơi cảm thán, mai cốt cách tuyết tinh thần, đẹp đến nao lòng không nỡ rời mắt là đây chứ đâu…
“Này, hay là mày đi vô nhà ngồi im đó luôn đi, thế này thì cô dâu nào so nổi với mày…” Chị Nhung chọc ghẹo xong nghĩ lại nói: “À không được, xấu che tốt khoe, tao càng phải khoe cho cả thiên hạ thấy haha.”
Lý Tử Thất nhìn chị cười cũng bất giác cười theo, nàng chọn đứng sau cùng để tránh nổi bật.
Dương Vĩnh Khoa không thích làm phù rể nên hắn trực tiếp đứng chung với dàn chủ hôn nhà trai, mà ba mẹ Lê Toàn Phong làm sao dám đắc tội với vị chủ tịch trẻ nên rất lễ độ mời chung hàng.
Lúc đầu hắn cũng chỉ tính đến góp vui cho xong việc, mà vừa xuống xe liếc mắt đã thấy cô gái kia đứng chung hàng với dàn phù dâu thì liền tái mặt, nàng mặc dù đứng cuối hàng nhưng với nhan sắc phong thái ấy làm sao tránh không bị thu hút đây.
Không nghĩ nhiều hắn trực tiếp tranh công phù rể, tự mình bê tráp lễ ở hàng cuối. Cáo nhỏ lưu manh, đi làm phù dâu mà không thèm báo cho hắn một tiếng.
Lê Toàn Phong cũng chú ý đến Lý Tử Thất đứng đó, An Giao cũng chưa hề báo việc này cho hắn biết, lại thấy Dương Vĩnh Khoa dành bê tráp thì bật cười thành tiếng, hắn ta rõ ràng là đang mặc suit lịch lãm như thế lại đi bê tráp, không đồng phục chút nào, chướng quá.
Chú rể nâng tay cô dâu cùng nhau đi vào, phù rể giao tráp lễ cho phù dâu, người ta trao xong hết mỗi người đều trở về đứng một bên nhưng Dương Vĩnh Khoa lại đứng im một chỗ với Lý Tử Thất không chịu nhúc nhích nửa bước.
“Chàng không qua kia đứng à!!” Lý Tử Thất hơi ghé vào tai hắn hỏi nhỏ.
“Không.” Hắn đáp cụt ngủn. Ai dám bắt hắn qua kia đứng!!
Lý Tử Thất cười, mà nụ cười tuyệt thế này lại rơi vào mắt một dàn phù rể đứng đối diện, cả đám đứng trân tại chỗ nhìn chằm chằm nàng khiến Dương Vĩnh Khoa khá bực bội.
“Tử Thất hôm nay đẹp quá, lì xì cho Tử Thất nè.” Lúc An Giao bước ra lì xì cho dàn phù dâu phù rể đã nói như thế.
Lý Tử Thất ôm An Giao vào lòng nói: “An Giao hôm nay đẹp lắm đấy, chúc An Giao một đời an yên hạnh phúc nhé…”
“Ừm.” An Giao cười.
An Giao hôm nay rất đẹp, lại pha chút đáng yêu. Bộ váy cưới được đặt thiết kế riêng, đính kết hạt pha lê tinh xảo lấp la lấp lánh, vạt áo dài khẽ lắc lư theo từng nhịp bước của nàng vô cùng đẹp đẽ.
An Giao khổ tận cam lai, cuối cùng tình cảm cũng đã được hồi đáp. Lý Tử Thất thật lòng chúc phúc cho hai người bọn họ.
Chị Nhung hôm nay rất lạ. Luôn kéo Lý Tử Thất ngồi cùng mà Lý Tử Thất đi đâu đều có Dương Vĩnh Khoa đi cùng. Chị bực lại chọc tức hắn mấy lần…
“Hoa này đẹp quá Tử Thất nhỉ.” Tay chị Nhung đưa lên sờ sờ đoá hoa nổi trước ngực Lý Tử Thất nói, còn cố tình đụng chạm da thịt nàng, Lý Tử Thất cười còn chưa nói gì Dương Vĩnh Khoa đã gạt nhẹ tay chị ra nói: “Trên người cô cũng có kìa, của ai người đó sờ đi.”
“Tao sờ của nó thì làm sao! Chưa sờ đến mày đâu đấy.” Chị Nhung liếc trắng mắt hắn.
Xong chị lại sờ lên tay áo, cổ áo, thậm chí còn mơn trớn vào phần thịt mềm mềm dưới xương quai xanh của Lý Tử Thất khiêu chiến: “Nốt ruồi nhỏ xíu dễ thương nhỉ.”
Lý Tử Thất rất bất lực, nàng ngồi giữa hai người họ nghe bọn họ nói qua nói lại mà đau đầu nhức óc.
Phải đợi đến lúc đồ ăn được bưng ra nàng mới hớn hở nói: “Tôm, tôm kìa…” nói rồi nàng gấp cho hai người họ mỗi người một con.
Chị Nhung cũng thôi không chọc Dương Vĩnh Khoa nữa. Hắn là cái thứ gì mà tính chiếm hữu cao thế…
Dương Vĩnh Khoa không ăn, chỉ luôn bóc vỏ rồi đặt vào chén cho Lý Tử Thất. Ngồi được một lát thì ba Lê Toàn Phong bưng ly rượu đến mời:
“Hôm nay là ngày vui của con trai, thật không ngờ lại được vinh hạnh chào đón ngài chủ tịch VHoa như thế này, uống cùng tôi một ly chứ!!”
“Ông quá lời rồi, dù sao cũng là bạn học lâu năm, nhất định phải đến rồi.” Dương Vĩnh Khoa cung kính nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Lê Đại Nghĩa cười ha hả đáp: “Vinh dự vinh dự quá.” Rồi cũng một hơi uống cạn ly rượu vang.
Nói gì thì nói đây cũng là đám cưới lớn nhất nhì Sài Gòn, mấy doanh nghiệp lớn đều được mời đến chung vui nên Dương Vĩnh Khoa không thể ngồi mãi một chỗ được, hắn bóc tôm cho Lý Tử Thất xong cũng đi ra uống chung vui với mấy người kia.
Lý Tử Thất, An Giao, chị Nhung và cô bé Hà qua một lượt đánh chén cũng đã hơi ngấm men rồi.
“Hôm nay là ngày vui mà, bật nhạc lên hát được không chị Giao!!” Bé Hà cười hì hì nói.
An Giao nhìn quanh thấy cũng đã vơi bớt khách quý thì gật đầu nói: “Được.”
Thật ra là mấy người khách quý đã rủ nhau đi đánh golf mất tiêu rồi. Bọn họ cũng đã ngấm men say nên rất máu chiến, chỉ còn mỗi Lê Toàn Phong là ở lại bên này góp vui cùng những vị khách còn lại.
Lên nhạc sập xình, linh đình vui ca.
Lý Tử Thất ngấm rượu nên rất chịu chơi, dường như là xông pha trận chiến, chơi bời tới bến luôn.
Lê Toàn Phong xung phong hát beautiful in white, An Giao đứng bên dưới ôm eo Lý Tử Thất lắc lư theo điệu nhạc. Ánh mắt nhìn hắn đắm đuối.
Hắn cũng biết hôm nay là đám cưới của hắn, nhưng nhìn cô gái xinh đẹp đứng bên dưới khuôn mặt phiếm hồng xinh đẹp kiều diễm hắn lại không kìm lòng nổi.
Năm đó nàng gặp chuyện hắn lại không biết gì hết, đến lúc nàng ‘chết đi’ thì có một trích tiên đến nói với hắn ‘đây là nguyện vọng của Tử Thất, nàng mong ngươi bình bình an an sống một đời không khổ sở’ rồi cho hắn uống viên thuốc kia.
Khi tỉnh lại hắn đã không còn nhớ nàng là ai, nàng từ đâu đến, chỉ là trong lòng hắn thấy rất đau, đau đến nghẹt thở… Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân vô dụng cho đến khi bị ép uống thuốc vào miệng. Miệng mồm luôn nói yêu nàng, muốn bảo vệ nàng nhưng lại vì mấy người không đáng mà để nàng lại chỗ đó, rồi đến lúc nàng ra đi hắn cũng không có cơ hội gặp lần cuối…
Cũng may, cũng may là nàng đã trở về. Hắn không thể bên nàng một đời, nhưng có thể nhớ nàng, nhìn nàng như thế cũng đủ rồi…
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hắn cười rất tươi nhìn hai cô gái. Một người là vợ hắn, yêu hắn như mạng sống. Một người là người hắn yêu nhưng không thể cho nàng hạnh phúc, làm bạn cũng tốt, vậy được rồi…
Lê Toàn Phong vừa hát xong chị Nhung đã kéo tay Lý Tử Thất và An Giao lên sân khấu hát liên tiếp mấy bài sôi động.
Bọn họ hôm nay cười rất nhiều, một đám phù dâu phù rể cũng chạy lên sân khấu nhảy múa góp vui.
Lý Tử Thất thể lực yếu mới được một tí đã mệt mỏi xoay xẩm mặt mày trở lại ghế ngồi, lại thấy đau đầu quá nên đi ra ngoài ngồi trên ghế xích đu, nghiêng đầu tựa sang bên đưa mắt nhìn phía xa hướng Dương Vĩnh Khoa đang đứng đánh golf.
Thần thức bỗng mơ hồ, nàng gặp Long Tam trong thần thức.
“Tử Thất, ta đã mang sính lễ đến Ỷ Lan rồi.” Long Tam vui vẻ thông báo.
Lý Tử Thất không hiểu hỏi lại hắn: “Sính lễ!! Sính lễ gì cơ!!”
Long Tam nhìn nàng cười nói: “Hôm nay ngươi đi dự đám cưới ai à, ngươi mặc thế này đẹp lắm đấy.”
“Ngươi mang sính lễ sang nhà ta làm gì?” Nàng lại hỏi, cánh môi đỏ mọng mấp máy nói tiếp: “Ngươi, muốn lấy ta!!”
“Đúng vậy. Ta vẫn luôn đợi ngươi có thể thành hình sẽ ngay lập tức đến cưới ngươi làm vợ.” Hắn cười rất tươi, nhưng vào mắt Lý Tử Thất lại như không thể tin được: “Long Tam, chuyện lấy vợ gả chồng không phải chuyện đùa được đâu, ngươi suy nghĩ kỹ lại rồi…”
“Không cần, ta không cần phải suy nghĩ. Từ nhỏ ta đã muốn lấy ngươi rồi.” Long Tam cắt ngang, sau đó lạnh mặt nói thêm: “Ngươi tham gia dự tiệc tiếp đi, ta sẽ đến đón ngươi về.” Nói rồi hắn quay người đi, vẻ mặt có vẻ đang không vui.
Lý Tử Thất hốt hoảng chạy theo hắn gọi lớn: “Long Tam, không được.” Đôi mắt đẹp bừng mở, vì uống say nên có thêm mấy phần mông lung khác thường.
“Tử Thất, em sao thế.” Là tiếng của Dương Vĩnh Khoa.
/91
|