Lục Dã Tiên Tung

Chương 51 - Thái tử long tộc

/91


Sáng hôm sau, Dương Vĩnh Khoa vì hôm qua khó ngủ nên hôm nay dậy khá muộn, hắn một lượt động tác đã chuẩn bị xong tất cả chỉnh tề, dự sẽ đi gặp đối tác.

Gõ cửa đã quá ba lần nhưng vẫn không thấy Lý Tử Thất mở cửa. Dương Vĩnh Khoa phát bực tự mình cầm chìa khoá mở cửa phòng nàng. Còn việc vì sao hắn có chìa khoá phòng nàng sao!! Đương nhiên do đêm qua đưa nàng về phòng, sợ nàng quá say không khoá cửa nên hắn khoá thay nàng, cầm luôn chìa khoá phòng vì sợ nàng dậy muộn như thế này đây…

Hai bước chân lớn đã vào đến, Dương Vĩnh Khoa vừa liếc mắt đã thấy Lý Tử Thất ngồi thất thần trên mép giường.

Tóc nàng ướt sũng, giọt nước trên tóc còn đang nhỏ giọt thấm ướt cả một vùng, trên người quấn một lớp khăn tắm chỉ dài chưa đến đầu gối. Ánh mắt thất thần nhìn không tiêu cự nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Hắn đứng đó, mải mê nhìn nàng, một lúc lâu sau mới bị nàng gọi cho giật mình.

“Tổng Giám Đốc, sao, Tổng Giám Đốc, vô đây được!!!” Lý Tử Thất ngây ngô hỏi. Đôi mắt sáng trong tuyệt diễm không nhiễm chút bụi trần cứ như thế mà nhìn chằm chằm hắn.

Nàng thế mà không cảm thấy ngại với hắn sao!!!

“Nhanh lên rồi đi ra ngoài.” Dương Vĩnh Khoa nói một câu như thế rồi xoay người bước đi.

Hắn thực chất chỉ điều tra ra Lý Tử Thất và hắn trước đây có qua lại, có ở cùng dãy trọ, cùng đi cùng về. Chứ không hề nhớ đến hắn của trước đây đã chăm sóc Lý Tử Thất tỉ mỉ như thế nào. Vậy nên Lý Tử Thất cũng không mấy ngại ngùng đối với hắn, bởi quấn khăn như vậy đối với nàng không khác mấy so với mặc đồ bộ đùi lúc ở nhà. Hơn nữa, nàng tin tưởng tuyệt đối Dương Vĩnh Khoa sẽ không làm gì quá đáng.

Lý Tử Thất nhìn bóng lưng hắn rời đi, tâm trạng bỗng trùng xuống.

Khi nãy, Đại Ca truyền khẩu âm đến nàng. Thái Tử Long Tộc vì ghi hận nàng khi trước nên dẫn theo quân binh bao vây Hồ Tộc. Mặc dù hắn còn e ngại tộc Tiên Hồ không dám làm gì nhưng tộc Tiên Hồ vẫn ngần ngại giao chiến. Lý Thánh Viên đã mấy lần khuyên giải đợi Lý Tử Thất chịu phạt trở về sẽ đến tạ lỗi với hắn nhưng hắn vẫn nhất quyết muốn bắt nàng.

Nói đến sức mạnh quân binh của hai phe, Hồ Tộc và Long Tộc vốn đã một chín một mười. Hồ Tộc ưu điểm vì có người của Thần Tộc che chở, còn có mối quan hệ mật thiết với Ma Tôn, họ như Hổ thêm cánh. Long Tộc đương nhiên không dám làm liều.

Lý Bảo Đại nhắc nhờ nàng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về, bởi hắn sợ nàng ở dưới nhân gian không được bảo vệ chu toàn, sợ người Long Tộc sẽ tìm ra nàng.

Lý Tử Thất đương nhiên biết, nàng vừa muốn nhanh trở về, lại vừa muốn ở lại.. Việc nàng làm nàng không hối hận, nhưng nàng nhất định tự chịu trách nhiệm. Nhìn hướng cánh cửa, nàng cắn môi ra quyết định nhanh chóng.

Thay đồ chỉnh chu, Lý Tử Thất đi ra khỏi phòng. Vừa thấy Dương Vĩnh Khoa nàng liền chạy tới hỏi: “Tổng Giám Đốc đã ăn gì chưa??”

Dương Vĩnh Khoa có chút bất ngờ, hắn liếc mắt nàng một cái rồi đáp: “Chưa.”

Nàng hôm nay mặc một bộ quần tây áo sơ mi năng động, mái tóc dài buộc cao, chân mang giày cao gót ba phân. Gương mặt xinh đẹp hôm nay lại có chút khác lạ.

“Làm sao?” Hắn hỏi.

Lý Tử Thất chột dạ lắc đầu lia lịa đáp: “Không, có sao đâu?” Nói rồi nhìn đi chỗ khác.

Hai người đi đến một tiệm ăn nhỏ, không gian sạch sẽ, hắn vẫn như cũ lau thật sạch chỗ mới ngồi xuống. Hai người gọi hai tô phở, hương vị rất ngon, Dương Vĩnh Khoa chán ghét gấp từng miếng thịt bò ném sang tô của Lý Tử Thất. Nàng đương nhiên không ghét, miệng còn không ngừng cười: “Tổng Giám Đốc, ta ăn thay sếp, được không sao.”

Lúc Dương Vĩnh Khoa rút tiền ra trả nàng liền cầm chặt tay hắn, dành lấy tờ tiền nói: “Để ta, mang đi trả, sếp ngồi nghỉ ngơi đi.”



Dương Vĩnh Khoa không nói gì, yên lặng nhìn nàng chạy đi.

Hai người hai tô phở hết 60.000vn₫ nhưng Dương Vĩnh Khoa khi nãy đưa tờ 500.000vn₫ vẫn còn dư tận 440.000vn₫.

Lý Tử Thất trả tiền xong liền quay về bàn, chân chó nịnh bợ: “Tông Giám Đốc, sếp thấy, ta nghe lời không!!”

Dương Vĩnh Khoa không thèm nhìn nàng, tay cầm ly trà nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy, ta làm có tốt không?” Lý Tử Thất lại hỏi.

Hắn lại gật đầu. Cái này đúng là rất tốt.

Lý Tử Thất thấy thế liền vui vẻ nói: “Vậy, tiền thừa này, cho ta được không?”

Hắn quay sang nhìn nàng, trong đôi mắt xinh đẹp kia không có chút tạp niệm: “Tôi trả lương cho cô ít lắm sao?” Giọng điệu lạnh nhạt đến sợ.

Lý Tử Thất lắc đầu đáp: “Không, với ta, chỉ cần có cơm ăn, áo mặc, chỗ ngủ, là ta mừng rồi. Lương như vậy, đã cao rồi.”

“Vậy được. Lấy đi.” Dương Vĩnh Khoa nói thế xong cũng không nói thêm gì, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

Cứ như vậy trôi qua, nàng đi theo hắn. Mua nước uống, tiền gửi xe, tiền ăn, mỗi lần đều là hắn rút ví, nhưng người cầm tiền thừa lại là Lý Tử Thất. Chỉ mới trôi qua hai ngày, nàng đã cầm được gần 10 triệu tiền thừa của hắn.

Lý Tử Thất bắt đầu thấy bất an. Mặc dù biết nàng lấy tiền thừa này để sắp tới đi làm việc tốt, nhưng lấy nhiều như thế có bị coi là lừa đảo không!!!

Không được, lập tức tiêu huỷ tiền. Nghĩ vậy, nàng liền chạy ra ngoài, đi đến tiệm cơm, đưa họ tất cả tiền nàng có, nàng cũng phụ họ nấu rồi xếp vào từng hộp nhỏ. Mang đi phân phát cho những người vô gia cư, người nghèo khổ ngoài đường.

Bất quá, trải qua một đêm nàng chỉ phát được gần 100 phần cơm. Những người hỗ trợ cùng sẽ không được tính gộp.

Vậy là còn rất rất lâu mới xong nhiệm vụ sao!!!

Một đêm không ngủ nên trạng thái của Lý Tử Thất rất mệt mỏi. Cơ thể vốn đã yếu dần nay lại thêm phần xanh xao. Đi phía sau Dương Vĩnh Khoa hòng hút được chút ít khí tức từ nguyên đan, thế mà, nàng lại không cảm nhận được chút khí tức nào.

Dương Vĩnh Khoa thấy thế cũng cố đi chậm lại, đứng đợi đèn báo hiệu qua đường lâu hơn, Lý Tử Thất được đà liền gục đầu lên lưng hắn, miệng lẩm bẩm lí nhí khó nghe thành tiếng.

Dương Vĩnh Khoa có chút chột dạ. Ngũ quan hắn càng lúc càng bức người, thính giác ngày càng nhạy bén, đầu óc cũng linh hoạt hơn trước gấp bội. Nàng nói nhỏ đến mức lọt vào tai nàng chỉ là tiếng xì sào, thế mà hắn lại nghe rõ mòn một..

“Cô đi đứng cho đàng hoàng đi.” Dương Vĩnh Khoa gắt gỏng. Nhanh chân đi trước bỏ Lý Tử Thất lại một đoạn khá dài.



Lúc hắn ngồi yên vị trên bàn trà, nàng vẫn lửng thửng đang đi đến.

“Cứu.. cứu con tôi..” Tiếng kêu cứu từ đâu vang đến, Dương Vĩnh Khoa liếc mắt đã nhìn thấy cậu bé bị rơi xuống hồ bơi, mắt thấy nhiều người chạy đến nên hắn cũng không đứng dậy đi xem.

Chỉ thêm phiền phức họ, nhiều người chạy đến sẽ có người cứu, hắn đi đến chỉ thêm vướng tay vướng chân.

“Ùm!” Một tiếng, quả nhiên là có người nhảy xuống cứu. Hắn thở phào, quay đầu muốn xem Lý Tử Thất đã đến đâu rồi.

Lý Tử Thất mấy hôm nay chỉ lo nghĩ cách làm nhanh nhiệm vụ trở về giải quyết khúc mắc với người Long Tộc, nên việc gì tốt nàng đều làm không bỏ qua bất cứ thứ gì.

Vừa nghe có tiếng kêu cứu nàng liền chạy đến không chút nghĩ ngợi nhảy xuống nước cứu cậu bé kia. Cơ thể yếu ớt do vận động nhiều lại không trụ nổi, đỡ được cậu bé lên bờ, chính mình cũng chìm xuống nước.

“Tử Thât???”

Hồn rời khỏi, Lý Tử Thất liền được ông Nội triệu hồi.

Nàng thế mà bay về tận nơi ở của người Thần Tộc!!

“Ông nội!!”

“Tử Thất, thật hồ đồ.” Ông lão râu tóc mặc dù đã bạc nhưng khí chất và ngũ quan đều rất bức người. Ông đứng đó, nhìn cháu gái thật lâu mới nói: “Người Long Tộc bao vây Ỷ Lan Cốc rồi, con tính thế nào!!”

Đôi mắt Lý Tử Thất trùng xuống nói: “Ông nội, lỗi do Tử Thất gây ra nên Tử Thất sẽ gánh.”

Lý Thánh Đức khá bất ngờ với sự thay đổi này của nàng. Nếu là trước đây nàng sẽ một chín một mười nói do Thái Tử Long Tộc làm xằn bậy nên bị nàng đánh, nhất quyết không nhận lỗi. Nhưng hiện tại nàng cứ thế mà nhận sai sao!!!

“Còn trách nhiệm cha con giao, con cũng phải nhanh chóng hoàn thành, về Ỷ Lan Cốc cùng người Hồ Tộc đối phó. Tuyệt đối không được tự mình giải quyết.” Ông biết rõ sự hung bạo của người Long Tộc, nếu Lý Tử Thất rơi vào tay họ, chỉ sợ có đi không về.

Lý Tử Thất gật gật đầu.

Lý Thánh Đức cầm lấy tay nàng, bắt mạch một lúc rồi nói: “Con phải nhanh chóng hoàn thành trách nhiệm cha giao trong 12 ngày. Về đây trước ngày thứ 12. Biết chưa?”

Lý Tử Thất ngây ngô hỏi lại: “Sao lại thế ông nội!!!”

“Ngoan, nghe lời.” Nói rồi ông giơ tay, một đường nhấn vào linh mạch Lý Tử Thất nói tiếp: “Đến ngày thứ 12, thể xác con sẽ tự động quay về đây. Phải nhớ không được chậm trễ việc cha giao.”

Nói đoạn, Lý Thánh Đức biến ra một bàn đầy thức ăn: “Ngồi xuống ăn đi, ăn xong ta đưa con về.”

Trên bàn thức ăn toàn những món có tiên lực. Lý Tử Thất hiện tại tuy không còn là tiên nhưng cũng giúp nàng hồi phục lại sức khoẻ ít nhiều. Lý Tử Thất đã lâu không được ăn món ông nội làm nên nàng ăn rất ngon miệng. Sức lực trong người cũng tốt hơn rất nhiều.

/91

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status