Nghe Lão Lê lảm nhảm một hồi, Dương Vĩnh Khoa bất giác nổi lên chút buồn cười. Lão Lê từ khi nào lại vì một người mà nói nhiều đến thế!! Biết ông 15 năm, hắn cư nhiên chưa nghe ông nói về một người mà nói nhiều đến như vậy.
Dương Vĩnh Khoa nhếch mép: “Cô ta toàn năng như vậy sao!!” Hắn đương nhiên không tin, cùng lắm cũng chỉ là 30% đúng đi. Cô ta đâu phải Thần Tiên mà có thể 'thông thiên văn,tường địa lý' như Lê Tuấn nói.
Bất quá, Dương Vĩnh Khoa à, Lý Tử Thất tuy không phải Thần, nhưng nàng chính là Tiên có được hay không!! Còn là Tiên Chín Đạo, nàng chỉ thiếu một đạo là có thể phi thăng thành Thần rồi...
Lê Tuấn đầu dây bên kia cười ha hả nói: “Con còn non dại lắm Khoa à. Thôi, thử giữ Bé Thất làm thư kí bên người một thời gian đi rồi con sẽ biết thế nào là 'Thiên Tài'. Không nắm bắt thì chính là tổn thất của con.”
Dương Vĩnh Khoa trầm ngâm, hắn híp mắt nhìn về hướng sân Golf, cô ta đi vào đó, chẳng nhẽ lại không biết đường ra!!?? Ngu ngốc như vậy còn dám nói đến vị trí Thư Kí của hắn sao?
Hắn bỗng nhăn mặt, trực tiếp cúp máy không thèm để ý đến Lê Tuấn ở đầu dây bên kia.
Hắn đương nhiên sẽ không chủ động đi tìm nàng, nàng đi vào được, nàng sẽ phải tìm cho bằng được đường ra. Hắn còn chưa thấy qua ai ngu ngốc giống như nàng đấy. Đến đi thôi cũng để cho bị nhầm.
Lê Tuấn đầu bên kia ngơ ngẩn, đến lúc nhận ra bản thân bị Dương Vĩnh Khoa phũ thì mặt ông đã đen thành cục than. Ông, hình như đã hiền quá rồi phải không!!
Dương Vĩnh Khoa ngồi vách chân trên chiếc xích đu màu trắng, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần. Bất quá, hắn có cố gắng mấy cũng chẳng tài nào dưỡng thần nổi. Cứ cách mấy giây hắn lại mở mắt nhìn hướng sân Golf một lần. Trong lòng lại thầm ghét bỏ.
Đợi một lúc lâu mới thấy bóng dáng màu trắng nuột nà của Lý Tử Thất xuất hiện. Bên cạnh nàng thế mà còn xuất hiện thêm hình dáng của Dương Tiến Luật!!
Cô ta từ khi nào lại quen biết cả Dương Tiến Luật? Muốn câu dẫn để được bước chân vào hào môn sao?
Dương Vĩnh Khoa trong lòng có chút thay đổi, hắn tiếp tục nhắm mắt giả bộ đang nghỉ ngơi.
Dương Tiến Luật cười cười nói nói bên cạnh Lý Tử Thất, vừa nhìn thấy Dương Vĩnh Khoa thì liền chế giễu: “Oh, là anh Hai sao? Anh làm gì ở đây thế này?”
Hai tiếng 'anh hai' này nghe vào tai Dương Vĩnh Khoa chính là một chuyện buồn cười. Hắn hơi nhếch mép, mắt vẫn nhắm nghiền không thèm đáp.
Thấy biểu hiện khinh thường mình ra mặt của Dương Vĩnh Khoa, Dương Tiến Luật liền điên tiết, giọng điệu càng nói càng to: “Thật không ngờ, thằng ngốc như anh cũng có thể bước vào được đây. Tôi còn tưởng anh sẽ bám váy đàn bà giống như trước đây nữa đấy.”
Câu vừa nói ra đã khiến Lý Tử Thất tức giận không thôi. Đừng nói là trước đây nàng không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt Dương Vĩnh Khoa, bây giờ cho dù mất đi nội đan nàng vẫn rất không thích chuyện này. Thậm chí, tính tình nóng nảy của nàng càng dễ bộc phát hơn trước.
Lý Tử Thất máu nóng chạy lên não, chân nàng trực tiếp giơ lên đạp một cước lên mông Dương Tiến Luật, khiến hắn cả kinh 'A' lên một tiếng sau đó ngã sõng xoài dưới mặt đất.
Hắn bất quá chỉ vì bất ngờ không đề phòng nên mới bị ngã, chứ thật ra, nàng đá không đau chút nào. Đó cũng chỉ là lời an ủi mà Dương Tiến Luật tự trấn an bản thân hắn. Còn việc đau hay không đau, tự bản thân hắn cảm nhận là được rồi.
Dương Tiến Luật điên tiết, mặt hắn đỏ bừng lườm nguýt Lý Tử Thất quát: “Cô làm cái quái gì đấy?”
Lý Tử Thất vẫn chưa hết tức, nàng đi đến đá thêm mấy cái lên người Dương Tiến Luật, miệng thì liên tục mắng: “Cái tên Đầu Heo ngươi, ta đánh cho cái mồm ghẻ của ngươi, đánh cho ngươi thông não, nói ta ngốc sao, có ngươi mới ngu ngốc, dám bắt nạt Hoa Hoa của ta, ta đánh cho ngươi quên trời quên đất, quên luôn tên của mẹ ngươi..” Mỗi lần ngắt câu nàng lại đá cho hắn ta một cước khiến hắn ú ớ lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Quả nhiên, kẻ ngốc có cách hành xử của kẻ ngốc. Nếu là nàng trước đây, nàng sẽ không bao giờ mất công mất sức để đánh Dương Tiến Luật như bây giờ. Hơn nữa, từ đợt đó, đàn ong vẫn luôn rất nhạy mùi hương của nàng, nàng chỉ cần thả chút hương thì liền giải quyết xong hắn ta rồi. Sao phải đánh cho tốn sức nàng!!!
Bất quá, nàng đã mất 'não' rồi. Nàng hiện tại chỉ còn 'trái tim' thôi. Hành xử đương nhiên cũng sẽ bồng bột như 'lời mách bảo của con tim'. Mà theo như Ta thấy, trái tim rất hiếm khi mách bảo đúng, mười việc thì đã có đến tám việc sai...
Dương Tiến Luật bị Lý Tử Thất đá cho mất phương hướng, hắn vội vã chạy như bay về phía trước, chẳng thèm cầm theo túi gậy Golf.
Lý Tử Thất đánh xong một trận thì bĩu môi, miệng lien tục lẩm bẩm chửi rủa thêm vài câu. Đến lúc nàng vô tình nhìn đến mới biết, Dương Vĩnh Khoa thế mà đã bị đánh thức từ lúc nào!! Lại còn đang nhìn chằm chằm nàng sao!!
Chột dạ, nàng nhanh cúi gằm mặt không dám lên tiếng.
Dương Vĩnh Khoa buồn cười nhìn Lý Tử Thất một hồi lâu, ánh mắt ôn nhu hiếm thấy, đến hắn cũng chẳng phát hiện ra.
Khi nãy, hắn hoàn toàn bị câu nói của nàng làm cho mềm lòng. Cô gái ngu ngốc, chậm chạp như nàng mà cũng đòi bảo vệ hắn sao!!
“Tôi đưa cô về.” Nhìn biểu hiện như con mèo nhỏ sợ bị chủ bỏ đói của Lý Tử Thất, quả thật Dương Vĩnh Khoa rất mâu thuẫn trong lòng. Hắn nhớ, hắn đã mấy lần gặp nàng đâu? Mà tại sao lần nào gặp nàng cũng như rất sợ hắn, hắn đáng sợ đến vậy sao???
Lý Tử Thất ậm ừ lẽo đẽo đi theo sau Dương Vĩnh Khoa, lòng nàng rất muốn tiến lên giải thích nhưng miệng nàng sao lại cứ ngậm chặt, đến chân còn không dám bước lên.
“Cô, nhà cô ở đâu?” Dương Vĩnh Khoa lên tiếng hỏi.
“Ở..” Lý Tử Thất lúc này mới ngớ người ra, nàng ngẩn đầu, ánh mắt mông lung nhìn tấm lưng to lớn phía trước không biết nên trả lời thế nào.
Dương Vĩnh Khoa nghi hoặc, quay đầu nhìn lại. Vừa thấy biểu cảm cùng ánh mắt ngốc nghếch của Lý Tử Thất hắn liền nhếch mép: “Quên địa chỉ nhà luôn rồi sao?”
Còn phải hỏi sao? Nàng, chắc chắn là đã quên rồi.
Lý Tử Thất mấp máy môi mấy lần, mơ hồ nhìn xung quanh để cố gắng nhớ lại địa chỉ dãy trọ nơi nàng ở. Dương Vĩnh Khoa vẫn đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, tựa người vào cửa xe oto, ánh mắt vẫn luôn dán chặt lên người Lý Tử Thất, chờ đợi một câu trả lời.
Nhìn hoàn cảnh này khiến Ta nhớ đến lúc nhỏ. Mẹ Ta dạy chữ A, lúc đọc theo mẹ, Ta dường như là dùng tất cả sức lực bình sinh để đọc, nhưng đến lúc đi qua mấy chữ, mẹ quay sang hỏi lại đây là chữ gì, Ta lại chỉ có thể ngơ ngác nhìn bà ấy. Và đương nhiên, Ta không thể nhớ ra chữ này là chữ A.
Lý Tử Thất lúc này cũng như vậy. Ngơ ngác, lo sợ, cánh môi dưới căng mọng như thế, xinh đẹp quyến rũ như thế, hiện tại đã bị nàng cắn đến đau lòng.
Lý Tử Thất bỗng nhớ đến trường Đại Học, liền hí hửng nói: “MIT, Hoa Hoa, Trường học của Hoa Hoa...” Nói được một đoạn lại nhìn thấy vẻ mặt của Dương Vĩnh Khoa, Lý Tử Thất như có tật, lập tức cúi thấp đầu lí nhí trong miệng: “Đưa Tử Thất, à, đưa ta..đến trường là được rồi..”
Sống qua 600 năm, nàng đã bao giờ đánh mất chí khí như bây giờ!! Đứng trước Hồ Đế nàng cũng chưa bao giờ lâm vào tình cảnh này... Bất quá, Hoa Hoa của bây giờ tuy là rất soái, nhưng mà, cũng rất hung dữ.
Dương Vĩnh Khoa nghiêm mặt nhìn chằm chằm Lý Tử Thất, sau một lúc mới bực dọc dặm chân quay đi: “Cô còn đợi tôi mở cửa xe cho cô sao?”
“A!! Ta, ta biết rồi.” Lý Tử Thất bị quát cho giật nảy mình, chân tay luống cuống một hồi mới ngồi yên vị vào ghế sau.
Chiếc xe sang trọng bắt đầu nổ máy phóng đi, Lý Tử Thất ngốc nghếch hết nhìn Tây lại nhìn Đông, nhìn đến chán mới lim dim ngủ gật.
Dương Vĩnh Khoa cứ phút chốc lại ngước lên gương chiếu hậu nhìn nàng.
Con nhỏ ngu ngốc này, công ty hắn làm gì có chỗ chứa nàng!! Có khi còn xảy ra trường hợp đã bị lừa bán, nàng còn vui mừng ôm tiền giùm người ta không chừng.
Ngu ngốc chính là ngu ngốc...
Đi một đoạn dài, cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước cổng trường cũ.
Dương Vĩnh Khoa thô lỗ xuống xe, đóng sầm cửa xe, còn mạnh bạo lấy chân đạp lên chân Lý Tử Thất mấy cái kêu nàng dậy.
Lý Tử Thất bị đạp trúng chỗ bị thương liền rít mấy tiếng, mặt nhăn thành cái bánh bao nhúng nước, đôi mắt phượng tuyệt đẹp bắt đầu ngân ngấn vì đau. Váy trắng tinh khôi cũng đã dính vài chấm đỏ màu máu. Nàng khổ sở xuống xe, tay cầm chân váy để không bị váy chà sát lên vết thương,
“Bị làm sao?” Dương Vĩnh Khoa nhìn chiếc váy trắng bị nhiễm chút đỏ liền cảm thấy có lỗi, bất quá, hắn không những không xin lỗi mà còn dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi lại.
“Không, không sao.” Lý Tử Thất uất ức nói.
Dương Vĩnh Khoa đương nhiên không phải nàng, đâu dễ bị lừa. Hắn vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nói: “Sáng mai đến công ty tôi làm.” Coi như là bù đắp cho cô vậy.
Dương Vĩnh Khoa nói xong liền quay người đi, còn không thèm để ý xem Lý Tử Thất có nghe thấy lời hắn vừa nói không! Trong lòng hắn lại có chút vui vẻ!!!
Cô ta có phải nên biết ơn vì lòng từ ái của hắn không? Chỉ vì vô tình bị hắn làm bị thương mà có thể bước chân vào tập đoàn Vin, quá lời đi???
Lý Tử Thất ngơ ngác đứng nhìn chiếc xe đi khuất bóng. Hoa Hoa, vừa bảo nàng tới làm ở công ty của Hoa Hoa sao?? Là chỗ tổ chức sự kiện đó sao!! Nhưng mà, nàng sẽ làm công việc gì?
Dù trong lòng rất nhiều nghi vấn nhưng vừa nghĩ đến chuyện có thể ngày ngày được nhìn thấy Hoa Hoa thì trong lòng nàng lại vui sướng không thôi.
Làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là được gần Hoa Hoa. Vậy là được rồi.
Thế mới nói, bệnh tật gì cũng có thể chữa, chỉ có cái tật mê trai, cho dù đầu thai cũng không thể khỏi...
Dương Vĩnh Khoa nhếch mép: “Cô ta toàn năng như vậy sao!!” Hắn đương nhiên không tin, cùng lắm cũng chỉ là 30% đúng đi. Cô ta đâu phải Thần Tiên mà có thể 'thông thiên văn,tường địa lý' như Lê Tuấn nói.
Bất quá, Dương Vĩnh Khoa à, Lý Tử Thất tuy không phải Thần, nhưng nàng chính là Tiên có được hay không!! Còn là Tiên Chín Đạo, nàng chỉ thiếu một đạo là có thể phi thăng thành Thần rồi...
Lê Tuấn đầu dây bên kia cười ha hả nói: “Con còn non dại lắm Khoa à. Thôi, thử giữ Bé Thất làm thư kí bên người một thời gian đi rồi con sẽ biết thế nào là 'Thiên Tài'. Không nắm bắt thì chính là tổn thất của con.”
Dương Vĩnh Khoa trầm ngâm, hắn híp mắt nhìn về hướng sân Golf, cô ta đi vào đó, chẳng nhẽ lại không biết đường ra!!?? Ngu ngốc như vậy còn dám nói đến vị trí Thư Kí của hắn sao?
Hắn bỗng nhăn mặt, trực tiếp cúp máy không thèm để ý đến Lê Tuấn ở đầu dây bên kia.
Hắn đương nhiên sẽ không chủ động đi tìm nàng, nàng đi vào được, nàng sẽ phải tìm cho bằng được đường ra. Hắn còn chưa thấy qua ai ngu ngốc giống như nàng đấy. Đến đi thôi cũng để cho bị nhầm.
Lê Tuấn đầu bên kia ngơ ngẩn, đến lúc nhận ra bản thân bị Dương Vĩnh Khoa phũ thì mặt ông đã đen thành cục than. Ông, hình như đã hiền quá rồi phải không!!
Dương Vĩnh Khoa ngồi vách chân trên chiếc xích đu màu trắng, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần. Bất quá, hắn có cố gắng mấy cũng chẳng tài nào dưỡng thần nổi. Cứ cách mấy giây hắn lại mở mắt nhìn hướng sân Golf một lần. Trong lòng lại thầm ghét bỏ.
Đợi một lúc lâu mới thấy bóng dáng màu trắng nuột nà của Lý Tử Thất xuất hiện. Bên cạnh nàng thế mà còn xuất hiện thêm hình dáng của Dương Tiến Luật!!
Cô ta từ khi nào lại quen biết cả Dương Tiến Luật? Muốn câu dẫn để được bước chân vào hào môn sao?
Dương Vĩnh Khoa trong lòng có chút thay đổi, hắn tiếp tục nhắm mắt giả bộ đang nghỉ ngơi.
Dương Tiến Luật cười cười nói nói bên cạnh Lý Tử Thất, vừa nhìn thấy Dương Vĩnh Khoa thì liền chế giễu: “Oh, là anh Hai sao? Anh làm gì ở đây thế này?”
Hai tiếng 'anh hai' này nghe vào tai Dương Vĩnh Khoa chính là một chuyện buồn cười. Hắn hơi nhếch mép, mắt vẫn nhắm nghiền không thèm đáp.
Thấy biểu hiện khinh thường mình ra mặt của Dương Vĩnh Khoa, Dương Tiến Luật liền điên tiết, giọng điệu càng nói càng to: “Thật không ngờ, thằng ngốc như anh cũng có thể bước vào được đây. Tôi còn tưởng anh sẽ bám váy đàn bà giống như trước đây nữa đấy.”
Câu vừa nói ra đã khiến Lý Tử Thất tức giận không thôi. Đừng nói là trước đây nàng không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt Dương Vĩnh Khoa, bây giờ cho dù mất đi nội đan nàng vẫn rất không thích chuyện này. Thậm chí, tính tình nóng nảy của nàng càng dễ bộc phát hơn trước.
Lý Tử Thất máu nóng chạy lên não, chân nàng trực tiếp giơ lên đạp một cước lên mông Dương Tiến Luật, khiến hắn cả kinh 'A' lên một tiếng sau đó ngã sõng xoài dưới mặt đất.
Hắn bất quá chỉ vì bất ngờ không đề phòng nên mới bị ngã, chứ thật ra, nàng đá không đau chút nào. Đó cũng chỉ là lời an ủi mà Dương Tiến Luật tự trấn an bản thân hắn. Còn việc đau hay không đau, tự bản thân hắn cảm nhận là được rồi.
Dương Tiến Luật điên tiết, mặt hắn đỏ bừng lườm nguýt Lý Tử Thất quát: “Cô làm cái quái gì đấy?”
Lý Tử Thất vẫn chưa hết tức, nàng đi đến đá thêm mấy cái lên người Dương Tiến Luật, miệng thì liên tục mắng: “Cái tên Đầu Heo ngươi, ta đánh cho cái mồm ghẻ của ngươi, đánh cho ngươi thông não, nói ta ngốc sao, có ngươi mới ngu ngốc, dám bắt nạt Hoa Hoa của ta, ta đánh cho ngươi quên trời quên đất, quên luôn tên của mẹ ngươi..” Mỗi lần ngắt câu nàng lại đá cho hắn ta một cước khiến hắn ú ớ lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Quả nhiên, kẻ ngốc có cách hành xử của kẻ ngốc. Nếu là nàng trước đây, nàng sẽ không bao giờ mất công mất sức để đánh Dương Tiến Luật như bây giờ. Hơn nữa, từ đợt đó, đàn ong vẫn luôn rất nhạy mùi hương của nàng, nàng chỉ cần thả chút hương thì liền giải quyết xong hắn ta rồi. Sao phải đánh cho tốn sức nàng!!!
Bất quá, nàng đã mất 'não' rồi. Nàng hiện tại chỉ còn 'trái tim' thôi. Hành xử đương nhiên cũng sẽ bồng bột như 'lời mách bảo của con tim'. Mà theo như Ta thấy, trái tim rất hiếm khi mách bảo đúng, mười việc thì đã có đến tám việc sai...
Dương Tiến Luật bị Lý Tử Thất đá cho mất phương hướng, hắn vội vã chạy như bay về phía trước, chẳng thèm cầm theo túi gậy Golf.
Lý Tử Thất đánh xong một trận thì bĩu môi, miệng lien tục lẩm bẩm chửi rủa thêm vài câu. Đến lúc nàng vô tình nhìn đến mới biết, Dương Vĩnh Khoa thế mà đã bị đánh thức từ lúc nào!! Lại còn đang nhìn chằm chằm nàng sao!!
Chột dạ, nàng nhanh cúi gằm mặt không dám lên tiếng.
Dương Vĩnh Khoa buồn cười nhìn Lý Tử Thất một hồi lâu, ánh mắt ôn nhu hiếm thấy, đến hắn cũng chẳng phát hiện ra.
Khi nãy, hắn hoàn toàn bị câu nói của nàng làm cho mềm lòng. Cô gái ngu ngốc, chậm chạp như nàng mà cũng đòi bảo vệ hắn sao!!
“Tôi đưa cô về.” Nhìn biểu hiện như con mèo nhỏ sợ bị chủ bỏ đói của Lý Tử Thất, quả thật Dương Vĩnh Khoa rất mâu thuẫn trong lòng. Hắn nhớ, hắn đã mấy lần gặp nàng đâu? Mà tại sao lần nào gặp nàng cũng như rất sợ hắn, hắn đáng sợ đến vậy sao???
Lý Tử Thất ậm ừ lẽo đẽo đi theo sau Dương Vĩnh Khoa, lòng nàng rất muốn tiến lên giải thích nhưng miệng nàng sao lại cứ ngậm chặt, đến chân còn không dám bước lên.
“Cô, nhà cô ở đâu?” Dương Vĩnh Khoa lên tiếng hỏi.
“Ở..” Lý Tử Thất lúc này mới ngớ người ra, nàng ngẩn đầu, ánh mắt mông lung nhìn tấm lưng to lớn phía trước không biết nên trả lời thế nào.
Dương Vĩnh Khoa nghi hoặc, quay đầu nhìn lại. Vừa thấy biểu cảm cùng ánh mắt ngốc nghếch của Lý Tử Thất hắn liền nhếch mép: “Quên địa chỉ nhà luôn rồi sao?”
Còn phải hỏi sao? Nàng, chắc chắn là đã quên rồi.
Lý Tử Thất mấp máy môi mấy lần, mơ hồ nhìn xung quanh để cố gắng nhớ lại địa chỉ dãy trọ nơi nàng ở. Dương Vĩnh Khoa vẫn đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, tựa người vào cửa xe oto, ánh mắt vẫn luôn dán chặt lên người Lý Tử Thất, chờ đợi một câu trả lời.
Nhìn hoàn cảnh này khiến Ta nhớ đến lúc nhỏ. Mẹ Ta dạy chữ A, lúc đọc theo mẹ, Ta dường như là dùng tất cả sức lực bình sinh để đọc, nhưng đến lúc đi qua mấy chữ, mẹ quay sang hỏi lại đây là chữ gì, Ta lại chỉ có thể ngơ ngác nhìn bà ấy. Và đương nhiên, Ta không thể nhớ ra chữ này là chữ A.
Lý Tử Thất lúc này cũng như vậy. Ngơ ngác, lo sợ, cánh môi dưới căng mọng như thế, xinh đẹp quyến rũ như thế, hiện tại đã bị nàng cắn đến đau lòng.
Lý Tử Thất bỗng nhớ đến trường Đại Học, liền hí hửng nói: “MIT, Hoa Hoa, Trường học của Hoa Hoa...” Nói được một đoạn lại nhìn thấy vẻ mặt của Dương Vĩnh Khoa, Lý Tử Thất như có tật, lập tức cúi thấp đầu lí nhí trong miệng: “Đưa Tử Thất, à, đưa ta..đến trường là được rồi..”
Sống qua 600 năm, nàng đã bao giờ đánh mất chí khí như bây giờ!! Đứng trước Hồ Đế nàng cũng chưa bao giờ lâm vào tình cảnh này... Bất quá, Hoa Hoa của bây giờ tuy là rất soái, nhưng mà, cũng rất hung dữ.
Dương Vĩnh Khoa nghiêm mặt nhìn chằm chằm Lý Tử Thất, sau một lúc mới bực dọc dặm chân quay đi: “Cô còn đợi tôi mở cửa xe cho cô sao?”
“A!! Ta, ta biết rồi.” Lý Tử Thất bị quát cho giật nảy mình, chân tay luống cuống một hồi mới ngồi yên vị vào ghế sau.
Chiếc xe sang trọng bắt đầu nổ máy phóng đi, Lý Tử Thất ngốc nghếch hết nhìn Tây lại nhìn Đông, nhìn đến chán mới lim dim ngủ gật.
Dương Vĩnh Khoa cứ phút chốc lại ngước lên gương chiếu hậu nhìn nàng.
Con nhỏ ngu ngốc này, công ty hắn làm gì có chỗ chứa nàng!! Có khi còn xảy ra trường hợp đã bị lừa bán, nàng còn vui mừng ôm tiền giùm người ta không chừng.
Ngu ngốc chính là ngu ngốc...
Đi một đoạn dài, cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước cổng trường cũ.
Dương Vĩnh Khoa thô lỗ xuống xe, đóng sầm cửa xe, còn mạnh bạo lấy chân đạp lên chân Lý Tử Thất mấy cái kêu nàng dậy.
Lý Tử Thất bị đạp trúng chỗ bị thương liền rít mấy tiếng, mặt nhăn thành cái bánh bao nhúng nước, đôi mắt phượng tuyệt đẹp bắt đầu ngân ngấn vì đau. Váy trắng tinh khôi cũng đã dính vài chấm đỏ màu máu. Nàng khổ sở xuống xe, tay cầm chân váy để không bị váy chà sát lên vết thương,
“Bị làm sao?” Dương Vĩnh Khoa nhìn chiếc váy trắng bị nhiễm chút đỏ liền cảm thấy có lỗi, bất quá, hắn không những không xin lỗi mà còn dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi lại.
“Không, không sao.” Lý Tử Thất uất ức nói.
Dương Vĩnh Khoa đương nhiên không phải nàng, đâu dễ bị lừa. Hắn vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nói: “Sáng mai đến công ty tôi làm.” Coi như là bù đắp cho cô vậy.
Dương Vĩnh Khoa nói xong liền quay người đi, còn không thèm để ý xem Lý Tử Thất có nghe thấy lời hắn vừa nói không! Trong lòng hắn lại có chút vui vẻ!!!
Cô ta có phải nên biết ơn vì lòng từ ái của hắn không? Chỉ vì vô tình bị hắn làm bị thương mà có thể bước chân vào tập đoàn Vin, quá lời đi???
Lý Tử Thất ngơ ngác đứng nhìn chiếc xe đi khuất bóng. Hoa Hoa, vừa bảo nàng tới làm ở công ty của Hoa Hoa sao?? Là chỗ tổ chức sự kiện đó sao!! Nhưng mà, nàng sẽ làm công việc gì?
Dù trong lòng rất nhiều nghi vấn nhưng vừa nghĩ đến chuyện có thể ngày ngày được nhìn thấy Hoa Hoa thì trong lòng nàng lại vui sướng không thôi.
Làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là được gần Hoa Hoa. Vậy là được rồi.
Thế mới nói, bệnh tật gì cũng có thể chữa, chỉ có cái tật mê trai, cho dù đầu thai cũng không thể khỏi...
/91
|