Ra khỏi công ty, Dương Vĩnh Khoa thở dài một hơi.
Hắn có nên đi gặp Giáo Sư không!!
Không thể không nói, trên đời này của hắn chỉ có hai người quan trọng nhất. Một là bà ngoại, hai là Giáo Sư Lê Tuấn.
Và dạo gần đây còn có thêm một người, đó chính là An Kỳ...
Dương Vĩnh Khoa chợt nở nụ cười ôn nhu, nâng bước đi về phía trước.
“Giáo sư, dạo này thật khó để tìm gặp thầy..” Dương Vĩnh Khoa đi đến cửa phòng nghiên cứu nói.
Lê Tuấn bị làm cho giật bắn người, xấp tài liệu trên tay cũng bị rơi tứ tung. Ông ghét bỏ nói: “Con không thể gõ cửa được hay sao? Làm giật cả mình.”
Dương Vĩnh Khoa cười cười, hắn đi thẳng đến xem bài toán đã được giải trên bảng, hắn cư nhiên không thèm giúp Lê Tuấn nhặt tài liệu!!!
Lê Tuấn bĩu môi. Thằng oắt con, ông thương quá nên nghĩ ông hiền sao!!!
“Thầy, ai giải bài này vậy?” Dương Vĩnh Khoa hỏi. Trong câu nói còn có vài phần tán thưởng.
“Lý Tử Thất.” Giáo Sư Lê Tuấn bực bội đáp.
Dương Vĩnh Khoa thoáng kinh ngạc. Là cô gái ngốc hôm đó sao!!
“Ừm. Bài làm không sai chỗ nào hết. Chỉ là, chữ viết xấu quá.” Dương Vĩnh Khoa chê bai.
Đây là một trong bảy bài toán 'thiên niên kỷ'. Hàng trăm năm qua đã khiến không biết bao nhiêu nhà toán học vì nó mà đau đầu bứt tai, vẫn không thể giải ra. Có thể giải được quả là không phải người thường.
Nhưng mà, chữ viết lại giống hệt đứa bé lớp 2. Xấu kinh khủng.
Bất quá, chuyện này cũng không thể trách Lý Tử Thất được. Bởi vì cha chỉ cho nàng biết trước kết quả, chứ không hề nói đến chữ viết của nàng sẽ đẹp mà.
Cách viết ở Ỷ Lan chính là dùng bút lông để viết, chữ của nàng khi dùng bút lông cũng thuộc dạng đẹp không tầm thường. Nhưng cách viết ở thời đại này thì hoàn toàn khác nhau, còn chưa nói đến cách viết trên sách vở là một kiểu, cách viết trên bảng lại là kiểu khác... Lý Tử Thất viết được như vậy, có thể đọc ra chữ đã là giỏi lắm rồi nha..
Lê Tuấn chặc chặc hai cái rất không vừa ý hỏi: “Con đến đây làm gì?”
“Tìm thầy.” Dương Vĩnh Khoa nhàn nhã trả lời.
Lê Tuần nhăn mặt: “Tìm ta!!” Phải có chuyện mới tìm có đúng không!! Bình thường không có chuyện thì bao lâu mới chịu đến gặp lão già ta!!!
Dương Vĩnh Khoa nhìn ông cười: “Đi nhậu!!!”
Lê Tuấn vừa nghe đến vấn đề nhậu nhẹt, hai mắt đã sáng bừng lên. Ông hớn hở nói: “Được, để ta đi gọi Tử Thất đi cùng.” Tội nghiệp bé con, mấy ngày nay đi theo ông không được ăn ngon. Lại còn rất vất vả giải toán cho ông.. giúp ông rất nhiều việc. Bây giờ không rủ bé con đi cùng ông sẽ cảm thấy rất có lỗi đấy.
Dương Vĩnh Khoa im lặng không phản đối. Dù sao, đối với cô gái kia hắn cũng không có ác ý. Đi chung cũng không thành vấn đề.
Lê Tuấn đi quanh khu trường cũng không tìm thấy Lý Tử Thất. Ông cũng thôi không đi tìm nàng nữa, có khi nàng lại chạy đến tiệm cafe cũ.
Bởi vì tiệm cafe gần trường nên Lý Tử Thất cũng rất hay chạy qua chơi.
Như vậy, cả hai người Dương Vĩnh Khoa và Lê Tuấn cùng nhau đi bộ đến một nhà hàng hải sản tươi sống cũng gần ngay trường học.
Lúc bọn họ đang chọn hải sản, phía bên kia liền truyền đến giọng nói của Lý Tử Thất. Hai người cũng theo đó mà đi qua.
“Bảy, tao bảo mày không biết ăn cái này đâu. Để tao bóc vỏ cho mày ăn.” Chị Nhung cáu, giọng nói rất mất kiên nhẫn.
Lý Tử Thất cũng bực, nàng hậm hực cãi: “Không. Có mà Nhung ăn hết của ta thì có. Nhung bóc cho ta một miếng, Nhung lại ăn hai miếng. Ta mới không cần Nhung bóc cho..” Nàng đâu phải ngốc, mà có ngốc cũng không cho Nhung bóc cho ăn nhé.
Chị Nhung bực bội vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp của chị cũng bắt đầu nhăn nhó cả lên: “Tao mà thèm ăn của mày đấy. Cho mày ăn mày lại nhai cả vỏ hả con khùng này.”
“Không, không chịu. Nhai cả vỏ cũng kệ ta. Không cho Nhung đụng vào.” Lý Tử Thất ương bướng cãi.
Chị Nhung thật muốn đập cho nát luôn cái đầu bướng bỉnh này của Lý Tử Thất.
Đợt đó mua một con cua Hoàng Đế về, mua tận 3 triệu bạc, về tưởng nó biết cách ăn. Ai mà ngờ nó cầm luôn con cua lên gặm. Nhai nát bét cả vỏ cua, mà miệng nó cũng dính đầy máu do bị gai và vỏ cua cắt trúng.
Có điên không chứ!! Bây giờ bóc vỏ cho thì lại bảo ăn bớt ăn xén của nó!!!
“Con cua Hoàng Đế này là tao bỏ tiền ra tao mua nha nha nha... Mày có nhai vỏ thì cũng xem cái bản mặt tao có vừa ý không đã nha nha nha!!!!” Chị Nhung nghiến răng ken két nói.
Mà câu nói này rất là đụng chạm đến lòng tự ái của Lý Tử Thất nhé. Nghe xong, nàng lại cứ như có cảm giác nàng đang ăn chực của Nhung vậy.
Tự ái trỗi dậy, Lý Tử Thất đẩy con cua to sang cho chị Nhung, giọng điệu rất bất mãn, không phục nói: “Ta có mà thèm con cua Hoàng Đế này đấy. Ta không thèm, khi nào ta sẽ bảo Hoa Hoa mua cho ta con cua Hoàng Hậu. Con cua của Nhung chẳng ngon bằng con cua Hoàng Hậu của ta đấy..”
Chị Nhung bị bộ mặt đáng yêu và câu nói giận dỗi của Lý Tử Thất làm cho cười điên đảo. Chị cười đến đỏ cả mặt nói: “Cua Hoàng Hậu!!! Hahaha haha, Bảy, con Bảy. Mày có bị điên không!!”
Lê Tuấn và Dương Vĩnh Khoa đứng gần đó cũng cố nhịn cười.
Trên đời còn có loại cua 'Hoàng Hậu' nữa cơ đấy!!
“Tử Thất. Con ở chỗ này sao!!” Lê Tuấn cười khúc khích đi đến bên cạnh nàng dỗ dành: “Không chơi với Nhung nữa. Ta mua cho con con cua Hoàng Hậu to hơn con này nha. Ăn cho thoải mái, không thèm ăn cua của Nhung nữa nha.”
Thời gian gần đây do được Lý Tử Thất kết nối, nên mối quan hệ giữa Lê Tuấn và chị Nhung cũng rất thân thiết. Giống như người một nhà, rất thoải mái với nhau.
Lý Tử Thất ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn Lê Tuấn, nàng uất ức gật mạnh đầu. Còn rất khoái chí 'hứ' một cái thật oai phong lẫm liệt với Nhung.
Chị Nhung dở khóc dở cười nhìn nàng. Trong lòng lại tràn ngập yêu thương.
Dương Vĩnh Khoa đứng đó nhìn mọi chuyện xảy ra. Thấy đôi mắt ửng đỏ của Lý Tử Thất, trong lòng hắn bỗng thấy xót xa. Còn có sủng nịnh yêu chiều. Thấy nàng ra vẻ oai phong lại rất đáng yêu.. Cảm giác quen thuộc này, hắn đã từng gặp ở đâu rồi sao!!
Lý Tử Thất cười cười, mắt nàng bỗng nhìn đến Dương Vĩnh Khoa, nàng mở to đôi mắt đẹp, thất thần hồi lâu mới khẽ mở miệng gọi: “Hoa Hoa!!!”
Đã bao lâu rồi nàng không được gặp Dương Vĩnh Khoa!! Nàng chỉ biết, nàng rất nhớ, rất nhớ hắn.. muốn ngay lập tức chạy đến ôm hắn. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn bất giác khiến nàng sợ hãi, cảm giác xa lạ như thể hai người chưa từng quen biết nhau vậy...
Lê Tuấn vò nhẹ đầu Lý Tử Thất, hắng giọng gọi lớn: “Phục vụ, phục vụ đâu..”
Không hiểu tại sao, từ ngày Lý Tử Thất trở nên ngốc nghếch, Lê Tuấn rất ra dáng 'ông bố của năm'. Lúc nào cũng làm ra vẻ mình là 'siêu nhơn', hay đại loại như 'hổ báo' trước mặt Lý Tử Thất, mà mỗi lần như vậy, Lý Tử Thất chỉ luôn vỗ tay khen 'Giáo sư thật oai phong'.
Chị Nhung ngán ngẩm, chẳng thèm để ý, quay đi cắt từng cái chân của con cua Hoàng Đế ra ăn.
Chị tất nhiên có để ý đến Dương Vĩnh Khoa, và sự thay đổi của Lý Tử Thất và Dương Vĩnh Khoa càng khiến chị nghi ngờ. Nhưng chị vẫn chọn cách im lặng, bởi vì nếu Lý Tử Thất muốn. Con bé sẽ tự nói cho chị nghe.
Dương Vĩnh Khoa cũng tiện đà ngồi xuống đối diện Lý Tử Thất. Hắn cầm khăn ướt mang theo bên người lau một lúc lâu cái ghế mới chịu ngồi xuống.
Chị Nhung nhìn mà ngứa hết cả mắt.
Lý Tử Thất thì cứ ngắm mãi vẻ mặt của Dương Vĩnh Khoa. Bởi vì nàng đã mấy ngày không được gặp, nên muốn nhìn nhiều thêm một chút..
Phục vụ cầm menu đi đến lễ phép chào hỏi: “Dạ quý khách muốn dùng món gì ạ!”
Giáo sư Lê Tuấn tằng hắng hai cái, ngẩng cao đầu, hô lớn: “Cho một con cua Hoàng Hậu to nhất, ngon nhất đến đây.”
Chị Nhung bụm miệng cười. Dương Vĩnh Khoa vẻ mặt vẫn bình thản nhìn tình hình.
Chỉ có Lý Tử Thất là khác lạ, vừa nghe Lê Tuấn nói, hai mắt nàng đã sáng bừng sức sống. Miệng nhẻm cười, ánh mắt khiêu khích của nàng bắn tới chị Nhung mấy lần.
Lê Tuấn thấy thế liền hả hê trong lòng. Ông không có con cái, nay có Lý Tử Thất ngốc nghếch bên cạnh, cảm giác muốn bảo vệ, bản năng của người cha liền trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng ông. Đôi mắt âu yếm, ông nhìn Lý Tử Thất đang cười.
Dương Vĩnh Khoa mím môi. Hắn thật buồn cười khi thấy vẻ mặt này của Lý Tử Thất, nhưng do bản chất lạnh lùng có sẵn, nên nhìn qua chỉ thấy hắn như không có phản ứng gì, không có chút hứng thú.
Cô bé phục vụ ngớ người không hiểu: “Cua Hoàng Hậu!!”
Lê Tuấn 'ê hèm' nhấn mạnh: “Đúng, cua Hoàng Hậu. Nhớ, phải lấy con nào to hơn con cua Hoàng Đế này nghe chưa?!” Nói rồi ông nháy mắt với cô bé.
Cô bé liền hiểu ý, cười tươi như hoa gật đầu lia lịa: “Dạ, dạ, quý khách đợi một chút sẽ có món cua Hoàng Hậu ngay đây ạ.” Nói xong liền chạy vào trong.
Lý Tử Thất thích thú cười ra oai với chị Nhung. Chị Nhung ghét bỏ nói: “Hoàng Hậu đâu có quyền uy như Hoàng Đế?”
Lý Tử Thất lắc đầu nguầy nguậy phản bác: “Không có đâu. Ta toàn thấy mấy ông chồng cứ sợ các bà vợ đấy.” Ngưng đoạn, nàng lại làm ra vẻ suy nghĩ nói: “Đúng rồi, Nhung chưa yêu ai bao giờ mà. Làm sao biết được..”
Câu nói này thành công đánh bại chị Nhung.. làm chị sặc mạnh. Chị ho liên tục, ánh mắt tàn nhẫn liếc nhìn Lý Tử Thất mấy cái.
Lê Tuấn được đà bật cười lớn tiếng, Lý Tử Thất thấy ông cười, cũng cười theo.
Dương Vĩnh Khoa ngồi im, không có động thái.
Nhưng có thể để ý thấy, cứ chốc chốc, hắn lại liếc mắt sang nhìn Lý Tử Thất.
Cô gái xinh đẹp, ngốc nghếch và rất đáng yêu này, hắn sao cứ có cảm giác thân quen. Nhưng quả thật là hắn không thể nhớ ra là đã gặp cô ấy ở đâu...
Hắn có nên đi gặp Giáo Sư không!!
Không thể không nói, trên đời này của hắn chỉ có hai người quan trọng nhất. Một là bà ngoại, hai là Giáo Sư Lê Tuấn.
Và dạo gần đây còn có thêm một người, đó chính là An Kỳ...
Dương Vĩnh Khoa chợt nở nụ cười ôn nhu, nâng bước đi về phía trước.
“Giáo sư, dạo này thật khó để tìm gặp thầy..” Dương Vĩnh Khoa đi đến cửa phòng nghiên cứu nói.
Lê Tuấn bị làm cho giật bắn người, xấp tài liệu trên tay cũng bị rơi tứ tung. Ông ghét bỏ nói: “Con không thể gõ cửa được hay sao? Làm giật cả mình.”
Dương Vĩnh Khoa cười cười, hắn đi thẳng đến xem bài toán đã được giải trên bảng, hắn cư nhiên không thèm giúp Lê Tuấn nhặt tài liệu!!!
Lê Tuấn bĩu môi. Thằng oắt con, ông thương quá nên nghĩ ông hiền sao!!!
“Thầy, ai giải bài này vậy?” Dương Vĩnh Khoa hỏi. Trong câu nói còn có vài phần tán thưởng.
“Lý Tử Thất.” Giáo Sư Lê Tuấn bực bội đáp.
Dương Vĩnh Khoa thoáng kinh ngạc. Là cô gái ngốc hôm đó sao!!
“Ừm. Bài làm không sai chỗ nào hết. Chỉ là, chữ viết xấu quá.” Dương Vĩnh Khoa chê bai.
Đây là một trong bảy bài toán 'thiên niên kỷ'. Hàng trăm năm qua đã khiến không biết bao nhiêu nhà toán học vì nó mà đau đầu bứt tai, vẫn không thể giải ra. Có thể giải được quả là không phải người thường.
Nhưng mà, chữ viết lại giống hệt đứa bé lớp 2. Xấu kinh khủng.
Bất quá, chuyện này cũng không thể trách Lý Tử Thất được. Bởi vì cha chỉ cho nàng biết trước kết quả, chứ không hề nói đến chữ viết của nàng sẽ đẹp mà.
Cách viết ở Ỷ Lan chính là dùng bút lông để viết, chữ của nàng khi dùng bút lông cũng thuộc dạng đẹp không tầm thường. Nhưng cách viết ở thời đại này thì hoàn toàn khác nhau, còn chưa nói đến cách viết trên sách vở là một kiểu, cách viết trên bảng lại là kiểu khác... Lý Tử Thất viết được như vậy, có thể đọc ra chữ đã là giỏi lắm rồi nha..
Lê Tuấn chặc chặc hai cái rất không vừa ý hỏi: “Con đến đây làm gì?”
“Tìm thầy.” Dương Vĩnh Khoa nhàn nhã trả lời.
Lê Tuần nhăn mặt: “Tìm ta!!” Phải có chuyện mới tìm có đúng không!! Bình thường không có chuyện thì bao lâu mới chịu đến gặp lão già ta!!!
Dương Vĩnh Khoa nhìn ông cười: “Đi nhậu!!!”
Lê Tuấn vừa nghe đến vấn đề nhậu nhẹt, hai mắt đã sáng bừng lên. Ông hớn hở nói: “Được, để ta đi gọi Tử Thất đi cùng.” Tội nghiệp bé con, mấy ngày nay đi theo ông không được ăn ngon. Lại còn rất vất vả giải toán cho ông.. giúp ông rất nhiều việc. Bây giờ không rủ bé con đi cùng ông sẽ cảm thấy rất có lỗi đấy.
Dương Vĩnh Khoa im lặng không phản đối. Dù sao, đối với cô gái kia hắn cũng không có ác ý. Đi chung cũng không thành vấn đề.
Lê Tuấn đi quanh khu trường cũng không tìm thấy Lý Tử Thất. Ông cũng thôi không đi tìm nàng nữa, có khi nàng lại chạy đến tiệm cafe cũ.
Bởi vì tiệm cafe gần trường nên Lý Tử Thất cũng rất hay chạy qua chơi.
Như vậy, cả hai người Dương Vĩnh Khoa và Lê Tuấn cùng nhau đi bộ đến một nhà hàng hải sản tươi sống cũng gần ngay trường học.
Lúc bọn họ đang chọn hải sản, phía bên kia liền truyền đến giọng nói của Lý Tử Thất. Hai người cũng theo đó mà đi qua.
“Bảy, tao bảo mày không biết ăn cái này đâu. Để tao bóc vỏ cho mày ăn.” Chị Nhung cáu, giọng nói rất mất kiên nhẫn.
Lý Tử Thất cũng bực, nàng hậm hực cãi: “Không. Có mà Nhung ăn hết của ta thì có. Nhung bóc cho ta một miếng, Nhung lại ăn hai miếng. Ta mới không cần Nhung bóc cho..” Nàng đâu phải ngốc, mà có ngốc cũng không cho Nhung bóc cho ăn nhé.
Chị Nhung bực bội vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp của chị cũng bắt đầu nhăn nhó cả lên: “Tao mà thèm ăn của mày đấy. Cho mày ăn mày lại nhai cả vỏ hả con khùng này.”
“Không, không chịu. Nhai cả vỏ cũng kệ ta. Không cho Nhung đụng vào.” Lý Tử Thất ương bướng cãi.
Chị Nhung thật muốn đập cho nát luôn cái đầu bướng bỉnh này của Lý Tử Thất.
Đợt đó mua một con cua Hoàng Đế về, mua tận 3 triệu bạc, về tưởng nó biết cách ăn. Ai mà ngờ nó cầm luôn con cua lên gặm. Nhai nát bét cả vỏ cua, mà miệng nó cũng dính đầy máu do bị gai và vỏ cua cắt trúng.
Có điên không chứ!! Bây giờ bóc vỏ cho thì lại bảo ăn bớt ăn xén của nó!!!
“Con cua Hoàng Đế này là tao bỏ tiền ra tao mua nha nha nha... Mày có nhai vỏ thì cũng xem cái bản mặt tao có vừa ý không đã nha nha nha!!!!” Chị Nhung nghiến răng ken két nói.
Mà câu nói này rất là đụng chạm đến lòng tự ái của Lý Tử Thất nhé. Nghe xong, nàng lại cứ như có cảm giác nàng đang ăn chực của Nhung vậy.
Tự ái trỗi dậy, Lý Tử Thất đẩy con cua to sang cho chị Nhung, giọng điệu rất bất mãn, không phục nói: “Ta có mà thèm con cua Hoàng Đế này đấy. Ta không thèm, khi nào ta sẽ bảo Hoa Hoa mua cho ta con cua Hoàng Hậu. Con cua của Nhung chẳng ngon bằng con cua Hoàng Hậu của ta đấy..”
Chị Nhung bị bộ mặt đáng yêu và câu nói giận dỗi của Lý Tử Thất làm cho cười điên đảo. Chị cười đến đỏ cả mặt nói: “Cua Hoàng Hậu!!! Hahaha haha, Bảy, con Bảy. Mày có bị điên không!!”
Lê Tuấn và Dương Vĩnh Khoa đứng gần đó cũng cố nhịn cười.
Trên đời còn có loại cua 'Hoàng Hậu' nữa cơ đấy!!
“Tử Thất. Con ở chỗ này sao!!” Lê Tuấn cười khúc khích đi đến bên cạnh nàng dỗ dành: “Không chơi với Nhung nữa. Ta mua cho con con cua Hoàng Hậu to hơn con này nha. Ăn cho thoải mái, không thèm ăn cua của Nhung nữa nha.”
Thời gian gần đây do được Lý Tử Thất kết nối, nên mối quan hệ giữa Lê Tuấn và chị Nhung cũng rất thân thiết. Giống như người một nhà, rất thoải mái với nhau.
Lý Tử Thất ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn Lê Tuấn, nàng uất ức gật mạnh đầu. Còn rất khoái chí 'hứ' một cái thật oai phong lẫm liệt với Nhung.
Chị Nhung dở khóc dở cười nhìn nàng. Trong lòng lại tràn ngập yêu thương.
Dương Vĩnh Khoa đứng đó nhìn mọi chuyện xảy ra. Thấy đôi mắt ửng đỏ của Lý Tử Thất, trong lòng hắn bỗng thấy xót xa. Còn có sủng nịnh yêu chiều. Thấy nàng ra vẻ oai phong lại rất đáng yêu.. Cảm giác quen thuộc này, hắn đã từng gặp ở đâu rồi sao!!
Lý Tử Thất cười cười, mắt nàng bỗng nhìn đến Dương Vĩnh Khoa, nàng mở to đôi mắt đẹp, thất thần hồi lâu mới khẽ mở miệng gọi: “Hoa Hoa!!!”
Đã bao lâu rồi nàng không được gặp Dương Vĩnh Khoa!! Nàng chỉ biết, nàng rất nhớ, rất nhớ hắn.. muốn ngay lập tức chạy đến ôm hắn. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn bất giác khiến nàng sợ hãi, cảm giác xa lạ như thể hai người chưa từng quen biết nhau vậy...
Lê Tuấn vò nhẹ đầu Lý Tử Thất, hắng giọng gọi lớn: “Phục vụ, phục vụ đâu..”
Không hiểu tại sao, từ ngày Lý Tử Thất trở nên ngốc nghếch, Lê Tuấn rất ra dáng 'ông bố của năm'. Lúc nào cũng làm ra vẻ mình là 'siêu nhơn', hay đại loại như 'hổ báo' trước mặt Lý Tử Thất, mà mỗi lần như vậy, Lý Tử Thất chỉ luôn vỗ tay khen 'Giáo sư thật oai phong'.
Chị Nhung ngán ngẩm, chẳng thèm để ý, quay đi cắt từng cái chân của con cua Hoàng Đế ra ăn.
Chị tất nhiên có để ý đến Dương Vĩnh Khoa, và sự thay đổi của Lý Tử Thất và Dương Vĩnh Khoa càng khiến chị nghi ngờ. Nhưng chị vẫn chọn cách im lặng, bởi vì nếu Lý Tử Thất muốn. Con bé sẽ tự nói cho chị nghe.
Dương Vĩnh Khoa cũng tiện đà ngồi xuống đối diện Lý Tử Thất. Hắn cầm khăn ướt mang theo bên người lau một lúc lâu cái ghế mới chịu ngồi xuống.
Chị Nhung nhìn mà ngứa hết cả mắt.
Lý Tử Thất thì cứ ngắm mãi vẻ mặt của Dương Vĩnh Khoa. Bởi vì nàng đã mấy ngày không được gặp, nên muốn nhìn nhiều thêm một chút..
Phục vụ cầm menu đi đến lễ phép chào hỏi: “Dạ quý khách muốn dùng món gì ạ!”
Giáo sư Lê Tuấn tằng hắng hai cái, ngẩng cao đầu, hô lớn: “Cho một con cua Hoàng Hậu to nhất, ngon nhất đến đây.”
Chị Nhung bụm miệng cười. Dương Vĩnh Khoa vẻ mặt vẫn bình thản nhìn tình hình.
Chỉ có Lý Tử Thất là khác lạ, vừa nghe Lê Tuấn nói, hai mắt nàng đã sáng bừng sức sống. Miệng nhẻm cười, ánh mắt khiêu khích của nàng bắn tới chị Nhung mấy lần.
Lê Tuấn thấy thế liền hả hê trong lòng. Ông không có con cái, nay có Lý Tử Thất ngốc nghếch bên cạnh, cảm giác muốn bảo vệ, bản năng của người cha liền trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng ông. Đôi mắt âu yếm, ông nhìn Lý Tử Thất đang cười.
Dương Vĩnh Khoa mím môi. Hắn thật buồn cười khi thấy vẻ mặt này của Lý Tử Thất, nhưng do bản chất lạnh lùng có sẵn, nên nhìn qua chỉ thấy hắn như không có phản ứng gì, không có chút hứng thú.
Cô bé phục vụ ngớ người không hiểu: “Cua Hoàng Hậu!!”
Lê Tuấn 'ê hèm' nhấn mạnh: “Đúng, cua Hoàng Hậu. Nhớ, phải lấy con nào to hơn con cua Hoàng Đế này nghe chưa?!” Nói rồi ông nháy mắt với cô bé.
Cô bé liền hiểu ý, cười tươi như hoa gật đầu lia lịa: “Dạ, dạ, quý khách đợi một chút sẽ có món cua Hoàng Hậu ngay đây ạ.” Nói xong liền chạy vào trong.
Lý Tử Thất thích thú cười ra oai với chị Nhung. Chị Nhung ghét bỏ nói: “Hoàng Hậu đâu có quyền uy như Hoàng Đế?”
Lý Tử Thất lắc đầu nguầy nguậy phản bác: “Không có đâu. Ta toàn thấy mấy ông chồng cứ sợ các bà vợ đấy.” Ngưng đoạn, nàng lại làm ra vẻ suy nghĩ nói: “Đúng rồi, Nhung chưa yêu ai bao giờ mà. Làm sao biết được..”
Câu nói này thành công đánh bại chị Nhung.. làm chị sặc mạnh. Chị ho liên tục, ánh mắt tàn nhẫn liếc nhìn Lý Tử Thất mấy cái.
Lê Tuấn được đà bật cười lớn tiếng, Lý Tử Thất thấy ông cười, cũng cười theo.
Dương Vĩnh Khoa ngồi im, không có động thái.
Nhưng có thể để ý thấy, cứ chốc chốc, hắn lại liếc mắt sang nhìn Lý Tử Thất.
Cô gái xinh đẹp, ngốc nghếch và rất đáng yêu này, hắn sao cứ có cảm giác thân quen. Nhưng quả thật là hắn không thể nhớ ra là đã gặp cô ấy ở đâu...
/91
|