Về đến phòng trọ, Lý Tử Thất buồn bả không thôi.
Nàng biết, nàng không yêu Dương Vĩnh Khoa. Nhưng cảm giác lúc này thật khó chịu.
Hoa Hoa đột nhiên lại xem nàng như người lạ, Hoa Hoa nhìn cô gái kia rất dịu dàng, nhưng lúc nhìn nàng thì chán ghét vô cùng.
Ánh mắt Lý Tử Thất nhìn đến con gấu Koala đang nằm trên nệm mỏng. Nước mắt nàng tự nhiên tuôn như mưa.
Nàng bỗng cảm thấy rất hụt hẫn, uất ức từ đâu dâng trào lên cổ họng. Nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống.
Cảm giác được Hoa Hoa yêu thương đã hình thành rất sâu trong lòng, đột nhiên bây giờ lại mất đi, hơn nữa còn thay đổi thành không quen không biết, lạnh nhạt đến bức người...
Này là thất tình trong truyền thuyết đó sao!!!
“Tử Thất? Lý Tử Thất!!” Bên ngoài cửa, Lê Toàn Phong ngạc nhiên đứng chôn chân tại chỗ nhìn nàng. Hắn đã đi tìm Lý Tử Thất liên tục mấy ngày nay, nhưng Lý Tử Thất cứ như bốc hơi khỏi Trái Đất vậy, lục tung các nơi cũng không thể tìm ra.
Lý Tử Thất đôi mắt đỏ ửng, quay đầu nhìn hắn.
Hắn là ai!!!
Lê Toàn Phong vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ vì khóc của Lý Tử Thất đã bị doạ cho giật mình. Hắn vội vã bước nhanh đến cầm chặt vai nàng hỏi: “Cô, sao cô lại khóc?”
Lý Tử Thất thất thần không kịp phản ứng, cũng chưa kịp nhận ra hắn là ai.. Sau một lúc lâu nàng mới sụt sịt đáp: “Phong!!!”
Từ ngày mất nội đan, ngoại trừ người nhà ở Ỷ Lan và Dương Vĩnh Khoa. Dường như đối với nàng, ai cũng đều là xa lạ.
Lê Toàn Phong đau lòng lau đi giọt nước mắt còn vương trên má nàng, dịu dàng hỏi: “Làm sao lại khóc? Cũng có người dám bắt nạt cô à?”
Hắn vừa hỏi xong, nước mắt Lý Tử Thất lại như được đà, tuông xuống thành dòng: “Không, không ai bắt nạt..” Mà là nàng đã bắt nạt Hoa Hoa, bây giờ Hoa Hoa đã mất trí nhớ, không còn nhớ nàng là ai nữa rồi...
“Không ai bắt nạt lại khóc như vậy sao?” Lê Toàn Phong nhăn mặt. Cái vụ dỗ dành con gái này, quả thật là làm khó cho hắn rồi. Hắn thậm chí còn cảm thấy, đánh nhau với 100 tên xã hội đen còn dễ dàng hơn là đi dỗ ngọt bọn con gái đấy..
Nhưng mà, hắn vẫn muốn dỗ Lý Tử Thất hơn...
“Có phải thằng Khoa bắt nạt cô không? Cậu ta đang ở đâu hả?” Lê Toàn Phong nói. Trên đời này, người dám làm Lý Tử Thất buồn, chỉ có mỗi thằng đần Dương Vĩnh Khoa...
Lý Tử Thất lập tức khua tay, lắp ba lắp bắp như đứa trẻ ba tuổi: “Không không phải mà.. Hoa Hoa ở bệnh viện, Hoa Hoa không bắt nạt ta..”
Lê Toàn Phong bỗng chốc cứng đơ người. Cái hành động này!!! Ngốc nghếch không khác gì Dương Vĩnh Khoa khi trước!! Hay do con nhỏ này ở cạnh Dương Vĩnh Khoa lâu quá, nên bị lây cái ngốc từ hắn!!!
“Ở bệnh viện nào?” Lê Toàn Phong trầm mặt hỏi. Nếu là cậu ta ở bệnh viện, tại sao Lý Tử Thất lại ở đây? Không phải cô ấy sẽ luôn bên cạnh chăm sóc cho Dương Vĩnh Khoa sao!!
Bao nhiêu thắc mắc từ từ hiện đầy đầu Lê Toàn Phong. Hay do, người nhà của Dương Vĩnh Khoa làm khó Lý Tử Thất!!
Lý Tử Thất nước mắt lưng tròng, càng nghĩ càng đau lòng: “Ở bệnh viện Vin, đường cách mạng tháng tám..” Cũng may cho nàng, khi đó ở trên Ỷ Lan. Cha đã từng hỏi đại ca rằng Dương Vĩnh Khoa ở đâu, đại ca ngay lập tức nói tên bệnh viện và địa chỉ nên nàng mới biết. Chứ nếu không, nàng còn không biết đường mà đi..
Lê Toàn Phong im lặng một lúc lâu, hắn cứ vậy mà nhìn Lý Tử Thất cả một buổi.
Hắn, có phải đã nghĩ nhiều rồi không!!!
Bệnh viện Vin.
“Khoa, anh có mệt lắm không?” An Kỳ vừa cúi đầu gọt táo vừa dịu dàng hỏi. Giọng nói mềm mại, êm tai khiến người nghe chỉ muốn ôm ngay vào lòng hưởng thụ.
Dương Vĩnh Khoa ánh mắt vẫn dán chặt vào xấp tài liệu trên tay. Hắn bâng quơ đáp: “Ừ, bình thường.”
Nếu là người khác, hắn còn lười trả lời. Nhưng vì là An Kỳ, nên hắn cũng đáp có lệ để cô không buồn...
An Kỳ cười ngượng, vừa ngước mắt lên nhìn đã bị vẻ đẹp của Dương Vĩnh Khoa làm cho ngây người.
Phải công nhận, Dương Vĩnh Khoa từ ngày hết ngốc đã trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều. À không, hắn chính là thay đổi thành lãnh khốc, vô tình.
Hôm đó, Dương Tiến Luật, em trai cùng cha khác mẹ với hắn vô tình đến bệnh viện. Hắn ta mặc dù không nhận ra Dương Vĩnh Khoa, nhưng hành động lại rất lỗ mãn. Dương Vĩnh Khoa không nói không rằng một cước đấm thật mạnh, giáng xuống bụng hắn ta. Khiến hắn ngay lập tức phải cấp cứu.
An Kỳ khi đó quả thật là bị dọa cho sợ hãi.
Vẻ mặt lãnh khốc vô tình, ra tay quyết đoán, không thủ hạ lưu tình của Dương Vĩnh Khoa như cú đánh của địa ngục. Một phát chí mạng...
Bất quá, hắn khi đó, đẹp vô cùng. Vẻ đẹp của chết chóc, nhưng vô cùng lôi cuốn..
“A!!!” An Kỳ mải miết nhìn Dương Vĩnh Khoa, vô ý để tay bị dao cắt một đường nhỏ trên đầu ngón trỏ. Cô ta giật mình kêu.
Dương Vĩnh Khoa ngay lập tức buông bỏ tờ tài liệu, cầm tay An Kỳ lên xem: “Em có sao không? Tại sao lại không cẩn thận như vậy?”
Câu nói dài nhất của hắn dành cho An Kỳ kể từ lúc tỉnh dậy. An Kỳ ngượng đỏ chín mặt lí nhí nói: “Em, em không sao..”
Dương Vĩnh Khoa cũng không để tâm mấy đến biểu hiện của An Kỳ, hắn tiện tay rút chiếc khăn giấy trên bàn, lau qua vết máu cho An Kỳ nói: “Lần sau nhớ phải cẩn thận đấy, đừng bất cẩn như vậy nữa.”
“Dạ...” An Kỳ nhỏ nhẹ đáp.
Phụ nữ luôn có những thể loại rất kì lạ. Chỉ cần đối phương đối xử với cô ta tốt một chút, cô ta liền nghĩ 'anh ta đã thích mình, bởi vì yêu thích nên mới quan tâm'.. Và An Kỳ, là một trong số đó.
Lúc Lê Toàn Phong đến, cũng nhìn thấy một màn 'tình chàng ý thiếp' này. Hắn giận đến đỏ mặt, gạt phăng hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Dương Vĩnh Khoa và An Kỳ ra nói: “Hai người đang làm cái quái gì vậy?”
Dương Vĩnh Khoa hơi nhíu mày không vừa ý, hắn từ tốn ngồi lại chỗ cũ trên giường bệnh, khônh vui nói: “Lê Toàn Phong, bao năm vẫn không thay đổi. Mèo vẫn hoàn mèo.”
Lê Toàn Phong chấn động. Hắn không thể tin nhìn người trước mắt này, cả người hắn như mất đi tri giác, cứ đứng mãi một chỗ và nhìn chằm chằm Dương Vĩnh Khoa: “Mày, mày là Dương Vĩnh Khoa?”
Điều này đương nhiên không thể. Làm sao có thể!! Dương Vĩnh Khoa vốn chỉ là tên ngốc, còn người đang ngồi đây, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người, diện mạo tinh anh... Làm sao có thể là Dương Vĩnh Khoa ngốc nghếch được??
Dương Vĩnh Khoa khẽ nâng đôi ưng hung tàn, trong ánh mắt hắn còn có vài phần giễu cợt nói: “Thế nào? Ngạc nhiên lắm sao?”
Lê Toàn Phong đương nhiên hắn nhớ. Nhưng kí ức lúc còn là một tên ngốc của hắn hiện tại rất mơ hồ. Chỉ nhớ một số việc trọng yếu, còn lại hắn không thể nhớ ra. Ngay cả việc Lê Toàn Phong và An Kỳ từng là đôi Long Phượng của trường, hắn cũng không biết. Bất quá, chuyện này đến mấy tên đàn em Nhát Nhị của Lê Toàn Phong cũng chẳng biết. Dương Vĩnh Khoa làm sao có cơ hội để biết!!!
Đương nhiên, cả việc bị An Kỳ nhạo bán, sỉ vả hắn trước mặt bao nhiêu người, hắn cũng không nhớ ra. Mà An Kỳ cũng vì thế mà lấp liếm luôn chuyện này.
Căn bản, Dương Vĩnh Khoa của hiện tại quá mê người, cũng quá tài giỏi đi. Cô cũng không phải ngu ngốc mà tự đi đạp đổ tương lai sáng lạng của mình..
Lê Toàn Phong nghe xong liền há hốc mồm kinh ngạc.
Dương Vĩnh Khoa hết ngốc, ngược lại người bị ngốc chính là Lý Tử Thất!!! Chuyện quái gì đây chứ? Hay vốn dĩ Dương Vĩnh Khoa vẫn luôn giả vờ ngốc suốt mấy năm qua? Còn Lý Tử Thất chỉ là lúc đau buồn nên mới không thể kiểm soát được hành động của bản thân!!
Lê Toàn Phong vừa nghĩ đến việc Dương Vĩnh Khoa thế mà giả vờ ngốc suốt mấy năm thì liền tức giận, túm lấy cổ áo Dương Vĩnh Khoa chất vấn: “Mày, mấy năm nay đều là đóng giả ngốc sao? Để lợi dụng lòng tốt của Lý Tử Thất đúng không?”
Bởi vì nghĩ hắn ta ngốc nên Lý Tử Thất mới chịu ở chung phòng trọ với hắn ta. Bởi vì hắn ta ngốc nên mới bảo vệ hắn ta hết lần này đến lần khác!!! Nhưng kết quả, hắn ta cư nhiên lại đang đóng kịch!!
Dương Vĩnh Khoa bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn đẩy mạnh tay Lê Toàn Phong ra một bên, khiến Lê Toàn Phong xuýt ngã dập mặt, hắn còn rất khó chịu phủi đi chỗ Lê Toàn Phong vừa mới nắm: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Mời đi ra khỏi phòng.”
Hắn chỉ là nể mặt An Kỳ đang ở đây, nên sẽ không ra tay đánh Lê Toàn Phong. Bởi vì trước đó hắn đánh Dương Tiến Luật đã khiến cô rất sợ hãi rồi.
Lê Toàn Phong cười khẩy, nụ cười châm biếm đậm nhất từ trước đến nay của hắn đều dành cho ngày hôm nay: “Vậy được. Từ nay tao hy vọng mày sẽ không làm phiền Lý Tử Thất nữa.”
Sau đó hắn quay lưng rời đi. Lúc đi ngang qua người An Kỳ, ánh mắt hắn còn lướt sang người cô ta, người con gái hắn từng yêu sâu đậm. Hắn còn tưởng An Kỳ thế nào, tự nhiên đòi cắt đứt với hắn. Thì ra là đã tìm được mối quan hệ mới có cơ ngơi đồ sộ hơn.. Chung quy, cũng chỉ có vậy...
Nàng biết, nàng không yêu Dương Vĩnh Khoa. Nhưng cảm giác lúc này thật khó chịu.
Hoa Hoa đột nhiên lại xem nàng như người lạ, Hoa Hoa nhìn cô gái kia rất dịu dàng, nhưng lúc nhìn nàng thì chán ghét vô cùng.
Ánh mắt Lý Tử Thất nhìn đến con gấu Koala đang nằm trên nệm mỏng. Nước mắt nàng tự nhiên tuôn như mưa.
Nàng bỗng cảm thấy rất hụt hẫn, uất ức từ đâu dâng trào lên cổ họng. Nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống.
Cảm giác được Hoa Hoa yêu thương đã hình thành rất sâu trong lòng, đột nhiên bây giờ lại mất đi, hơn nữa còn thay đổi thành không quen không biết, lạnh nhạt đến bức người...
Này là thất tình trong truyền thuyết đó sao!!!
“Tử Thất? Lý Tử Thất!!” Bên ngoài cửa, Lê Toàn Phong ngạc nhiên đứng chôn chân tại chỗ nhìn nàng. Hắn đã đi tìm Lý Tử Thất liên tục mấy ngày nay, nhưng Lý Tử Thất cứ như bốc hơi khỏi Trái Đất vậy, lục tung các nơi cũng không thể tìm ra.
Lý Tử Thất đôi mắt đỏ ửng, quay đầu nhìn hắn.
Hắn là ai!!!
Lê Toàn Phong vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ vì khóc của Lý Tử Thất đã bị doạ cho giật mình. Hắn vội vã bước nhanh đến cầm chặt vai nàng hỏi: “Cô, sao cô lại khóc?”
Lý Tử Thất thất thần không kịp phản ứng, cũng chưa kịp nhận ra hắn là ai.. Sau một lúc lâu nàng mới sụt sịt đáp: “Phong!!!”
Từ ngày mất nội đan, ngoại trừ người nhà ở Ỷ Lan và Dương Vĩnh Khoa. Dường như đối với nàng, ai cũng đều là xa lạ.
Lê Toàn Phong đau lòng lau đi giọt nước mắt còn vương trên má nàng, dịu dàng hỏi: “Làm sao lại khóc? Cũng có người dám bắt nạt cô à?”
Hắn vừa hỏi xong, nước mắt Lý Tử Thất lại như được đà, tuông xuống thành dòng: “Không, không ai bắt nạt..” Mà là nàng đã bắt nạt Hoa Hoa, bây giờ Hoa Hoa đã mất trí nhớ, không còn nhớ nàng là ai nữa rồi...
“Không ai bắt nạt lại khóc như vậy sao?” Lê Toàn Phong nhăn mặt. Cái vụ dỗ dành con gái này, quả thật là làm khó cho hắn rồi. Hắn thậm chí còn cảm thấy, đánh nhau với 100 tên xã hội đen còn dễ dàng hơn là đi dỗ ngọt bọn con gái đấy..
Nhưng mà, hắn vẫn muốn dỗ Lý Tử Thất hơn...
“Có phải thằng Khoa bắt nạt cô không? Cậu ta đang ở đâu hả?” Lê Toàn Phong nói. Trên đời này, người dám làm Lý Tử Thất buồn, chỉ có mỗi thằng đần Dương Vĩnh Khoa...
Lý Tử Thất lập tức khua tay, lắp ba lắp bắp như đứa trẻ ba tuổi: “Không không phải mà.. Hoa Hoa ở bệnh viện, Hoa Hoa không bắt nạt ta..”
Lê Toàn Phong bỗng chốc cứng đơ người. Cái hành động này!!! Ngốc nghếch không khác gì Dương Vĩnh Khoa khi trước!! Hay do con nhỏ này ở cạnh Dương Vĩnh Khoa lâu quá, nên bị lây cái ngốc từ hắn!!!
“Ở bệnh viện nào?” Lê Toàn Phong trầm mặt hỏi. Nếu là cậu ta ở bệnh viện, tại sao Lý Tử Thất lại ở đây? Không phải cô ấy sẽ luôn bên cạnh chăm sóc cho Dương Vĩnh Khoa sao!!
Bao nhiêu thắc mắc từ từ hiện đầy đầu Lê Toàn Phong. Hay do, người nhà của Dương Vĩnh Khoa làm khó Lý Tử Thất!!
Lý Tử Thất nước mắt lưng tròng, càng nghĩ càng đau lòng: “Ở bệnh viện Vin, đường cách mạng tháng tám..” Cũng may cho nàng, khi đó ở trên Ỷ Lan. Cha đã từng hỏi đại ca rằng Dương Vĩnh Khoa ở đâu, đại ca ngay lập tức nói tên bệnh viện và địa chỉ nên nàng mới biết. Chứ nếu không, nàng còn không biết đường mà đi..
Lê Toàn Phong im lặng một lúc lâu, hắn cứ vậy mà nhìn Lý Tử Thất cả một buổi.
Hắn, có phải đã nghĩ nhiều rồi không!!!
Bệnh viện Vin.
“Khoa, anh có mệt lắm không?” An Kỳ vừa cúi đầu gọt táo vừa dịu dàng hỏi. Giọng nói mềm mại, êm tai khiến người nghe chỉ muốn ôm ngay vào lòng hưởng thụ.
Dương Vĩnh Khoa ánh mắt vẫn dán chặt vào xấp tài liệu trên tay. Hắn bâng quơ đáp: “Ừ, bình thường.”
Nếu là người khác, hắn còn lười trả lời. Nhưng vì là An Kỳ, nên hắn cũng đáp có lệ để cô không buồn...
An Kỳ cười ngượng, vừa ngước mắt lên nhìn đã bị vẻ đẹp của Dương Vĩnh Khoa làm cho ngây người.
Phải công nhận, Dương Vĩnh Khoa từ ngày hết ngốc đã trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều. À không, hắn chính là thay đổi thành lãnh khốc, vô tình.
Hôm đó, Dương Tiến Luật, em trai cùng cha khác mẹ với hắn vô tình đến bệnh viện. Hắn ta mặc dù không nhận ra Dương Vĩnh Khoa, nhưng hành động lại rất lỗ mãn. Dương Vĩnh Khoa không nói không rằng một cước đấm thật mạnh, giáng xuống bụng hắn ta. Khiến hắn ngay lập tức phải cấp cứu.
An Kỳ khi đó quả thật là bị dọa cho sợ hãi.
Vẻ mặt lãnh khốc vô tình, ra tay quyết đoán, không thủ hạ lưu tình của Dương Vĩnh Khoa như cú đánh của địa ngục. Một phát chí mạng...
Bất quá, hắn khi đó, đẹp vô cùng. Vẻ đẹp của chết chóc, nhưng vô cùng lôi cuốn..
“A!!!” An Kỳ mải miết nhìn Dương Vĩnh Khoa, vô ý để tay bị dao cắt một đường nhỏ trên đầu ngón trỏ. Cô ta giật mình kêu.
Dương Vĩnh Khoa ngay lập tức buông bỏ tờ tài liệu, cầm tay An Kỳ lên xem: “Em có sao không? Tại sao lại không cẩn thận như vậy?”
Câu nói dài nhất của hắn dành cho An Kỳ kể từ lúc tỉnh dậy. An Kỳ ngượng đỏ chín mặt lí nhí nói: “Em, em không sao..”
Dương Vĩnh Khoa cũng không để tâm mấy đến biểu hiện của An Kỳ, hắn tiện tay rút chiếc khăn giấy trên bàn, lau qua vết máu cho An Kỳ nói: “Lần sau nhớ phải cẩn thận đấy, đừng bất cẩn như vậy nữa.”
“Dạ...” An Kỳ nhỏ nhẹ đáp.
Phụ nữ luôn có những thể loại rất kì lạ. Chỉ cần đối phương đối xử với cô ta tốt một chút, cô ta liền nghĩ 'anh ta đã thích mình, bởi vì yêu thích nên mới quan tâm'.. Và An Kỳ, là một trong số đó.
Lúc Lê Toàn Phong đến, cũng nhìn thấy một màn 'tình chàng ý thiếp' này. Hắn giận đến đỏ mặt, gạt phăng hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Dương Vĩnh Khoa và An Kỳ ra nói: “Hai người đang làm cái quái gì vậy?”
Dương Vĩnh Khoa hơi nhíu mày không vừa ý, hắn từ tốn ngồi lại chỗ cũ trên giường bệnh, khônh vui nói: “Lê Toàn Phong, bao năm vẫn không thay đổi. Mèo vẫn hoàn mèo.”
Lê Toàn Phong chấn động. Hắn không thể tin nhìn người trước mắt này, cả người hắn như mất đi tri giác, cứ đứng mãi một chỗ và nhìn chằm chằm Dương Vĩnh Khoa: “Mày, mày là Dương Vĩnh Khoa?”
Điều này đương nhiên không thể. Làm sao có thể!! Dương Vĩnh Khoa vốn chỉ là tên ngốc, còn người đang ngồi đây, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người, diện mạo tinh anh... Làm sao có thể là Dương Vĩnh Khoa ngốc nghếch được??
Dương Vĩnh Khoa khẽ nâng đôi ưng hung tàn, trong ánh mắt hắn còn có vài phần giễu cợt nói: “Thế nào? Ngạc nhiên lắm sao?”
Lê Toàn Phong đương nhiên hắn nhớ. Nhưng kí ức lúc còn là một tên ngốc của hắn hiện tại rất mơ hồ. Chỉ nhớ một số việc trọng yếu, còn lại hắn không thể nhớ ra. Ngay cả việc Lê Toàn Phong và An Kỳ từng là đôi Long Phượng của trường, hắn cũng không biết. Bất quá, chuyện này đến mấy tên đàn em Nhát Nhị của Lê Toàn Phong cũng chẳng biết. Dương Vĩnh Khoa làm sao có cơ hội để biết!!!
Đương nhiên, cả việc bị An Kỳ nhạo bán, sỉ vả hắn trước mặt bao nhiêu người, hắn cũng không nhớ ra. Mà An Kỳ cũng vì thế mà lấp liếm luôn chuyện này.
Căn bản, Dương Vĩnh Khoa của hiện tại quá mê người, cũng quá tài giỏi đi. Cô cũng không phải ngu ngốc mà tự đi đạp đổ tương lai sáng lạng của mình..
Lê Toàn Phong nghe xong liền há hốc mồm kinh ngạc.
Dương Vĩnh Khoa hết ngốc, ngược lại người bị ngốc chính là Lý Tử Thất!!! Chuyện quái gì đây chứ? Hay vốn dĩ Dương Vĩnh Khoa vẫn luôn giả vờ ngốc suốt mấy năm qua? Còn Lý Tử Thất chỉ là lúc đau buồn nên mới không thể kiểm soát được hành động của bản thân!!
Lê Toàn Phong vừa nghĩ đến việc Dương Vĩnh Khoa thế mà giả vờ ngốc suốt mấy năm thì liền tức giận, túm lấy cổ áo Dương Vĩnh Khoa chất vấn: “Mày, mấy năm nay đều là đóng giả ngốc sao? Để lợi dụng lòng tốt của Lý Tử Thất đúng không?”
Bởi vì nghĩ hắn ta ngốc nên Lý Tử Thất mới chịu ở chung phòng trọ với hắn ta. Bởi vì hắn ta ngốc nên mới bảo vệ hắn ta hết lần này đến lần khác!!! Nhưng kết quả, hắn ta cư nhiên lại đang đóng kịch!!
Dương Vĩnh Khoa bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn đẩy mạnh tay Lê Toàn Phong ra một bên, khiến Lê Toàn Phong xuýt ngã dập mặt, hắn còn rất khó chịu phủi đi chỗ Lê Toàn Phong vừa mới nắm: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Mời đi ra khỏi phòng.”
Hắn chỉ là nể mặt An Kỳ đang ở đây, nên sẽ không ra tay đánh Lê Toàn Phong. Bởi vì trước đó hắn đánh Dương Tiến Luật đã khiến cô rất sợ hãi rồi.
Lê Toàn Phong cười khẩy, nụ cười châm biếm đậm nhất từ trước đến nay của hắn đều dành cho ngày hôm nay: “Vậy được. Từ nay tao hy vọng mày sẽ không làm phiền Lý Tử Thất nữa.”
Sau đó hắn quay lưng rời đi. Lúc đi ngang qua người An Kỳ, ánh mắt hắn còn lướt sang người cô ta, người con gái hắn từng yêu sâu đậm. Hắn còn tưởng An Kỳ thế nào, tự nhiên đòi cắt đứt với hắn. Thì ra là đã tìm được mối quan hệ mới có cơ ngơi đồ sộ hơn.. Chung quy, cũng chỉ có vậy...
/91
|