"Tử Thất, sao em lại gọi cô ấy là ngươi?" Dương Vĩnh Khoa cảm thấy khó hiểu hỏi. Tử Thất xưng hô thật kì lạ.
Lý Tử Thất ngây thơ ngước lên đôi mắt to tròn hỏi lại:"Vậy phải gọi là gì?"
"Là ‘Cô’.” Dương Vĩnh Khoa nói.
"Cô Lanh!! Như ngươi gọi đó sao?"
"Đúng rồi."
"Àaaaa!! Ra vậy, cô Lanh." Lý Tử Thất gật gật đầu nói. Ở chỗ nàng người ta chỉ xưng hô gọi nhau là "ta với ngươi". Thật hiếm lắm mới có người phải để nàng gọi là "cô". Vì dù sao nàng cũng 600 tuổi rồi mà. Hơn nữa, nàng thân là công chúa, ngoài cha mẹ và các huynh, tẩu tẩu ra không ai dám bắt nàng gọi một tiếng “cô” cả.
Hai tô cơm cuối cùng cũng được bưng ra. Lý Tử Thất nhìn tô của nàng lại nhìn tô của Dương Vĩnh Khoa. Nàng chỉ tay vào miếng thịt nhỏ nhỏ hỏi:"Hoa Hoa, ít thịt như vậy sao?"
Nàng ở trên Ỷ Lan cũng hay qua nhà Đại ca ăn các món do đại tẩu làm. Các miếng thịt miếng nào miéng nấy đều to và ngon cả. Ở đây sao lại nhỏ như vậy!!
Dương Vĩnh Khoa nhìn cái vẻ hấu ăn, chê miếng thịt sườn nhỏ sao hắn thấy đáng yêu thế. Mặt hắn bỗng đỏ lên rồi nhẹ nhàng gắp miếng thịt của hắn qua cho nàng nói: "Vậy Tử Thất ăn thêm miếng thịt của anh đi. Thịt ở đây làm ngon lắm."
"Anh???" Lý Tử Thất ngước mắt hỏi. "Anh" mà Hoa Hoa nói có phải là "huynh" giống nàng nói không nhỉ!!
Dương Vĩnh Khoa cười cười xoa đầu nàng rồi "Ừm" một cái. Dù sao ngày nào hắn cũng ăn ở đây mà, một ngày không ăn thịt cũng không sao mà. Tử Thất thích là được rồi.
Ăn uống no nê, Dương Vĩnh Khoa rút trong ví ra tờ 100.000vnd đưa cho Bà Lanh. Lý Tử Thất ngốc nghếch nhìn tờ tiền từ trong ví cho tới tay bà Lanh. Đến lúc Bà Lanh trả lại 50.000vnd nàng mới cần lấy nhìn đáo nhìn để hỏi:"Hoa Hoa, đây là cái gì?"
Dương Vĩnh Khoa ngốc nghếch lại gặp phải nàng ngu ngơ. Nàng cứ như là 1 đứa trẻ mới biết chuyện vậy, cái gì cũng không biết và cái gì cũng hỏi.
"Tử Thất, đây là tiền."
"Dùng để trả tiền cơm khi nãy sao?" Tử Thất lại hỏi
"Ừm. Để trả cho tất cả những thứ mình muốn mua."
"Ồ.." Đôi mắt nàng bỗng sáng lên nhìn Vĩnh Khoa hỏi: "vậy ta dùng tờ tiền này mua cho ngươi ngôi nhà mới có được không?"
Dương Vĩnh Khoa bật cười: “Không, tờ này chỉ đủ mua thêm 2 đĩa cơm như lúc nãy chúng ta ăn thôi."
"Vậy sao.. nhưng khi nãy ta thấy Hoa Hoa chỉ còn mỗi tờ màu xanh thôi. Đưa cho Lanh rồi Lanh đưa lại tờ màu vàng, Hoa Hoa sắp hết tiền rồi à?" Nàng ngây thơ nhưng nàng lại không biết Vĩnh Khoa cũng đang rối. Hắn mới nhận được 3 triệu tiền lương, nhưng nàng đòi đi mua đồ nên đã chi tiêu hết chỉ còn đúng 50 ngàn thôi.
Chắc hắn phải đi tìm thêm việc làm nữa vì bây giờ đã có thêm nàng sống cùng hắn rồi:"Tử Thất đừng lo. Anh rất giỏi anh có thể làm thêm 2-3 công việc trong 1 ngày mà." Hắn híp mắt cười nói.
Tử Thất tuy ngây ngô không hiểu thế giới hiện đại nhưng nàng là rất thông minh lanh lợi. Làm sao lại không hiểu Vĩnh Khoa đang gặp khó khăn vì nàng chứ:"Hoa Hoa, hay ta cũng đi làm cùng ngươi nhé."
"Không được. Em gầy lại nhìn yếu ớt như vậy, làm sao làm nổi công việc ở đây" Dương Vĩnh Khoa khua khua 2 tay không cho rối rít nói. Nhìn nàng mà cứ nghĩ gió thổi thôi cũng đã ngã rồi.
Chiều cao chắc tầm 1m58, nặng cùng lắm 47kg. Làm sao so bì với hắn, 1m88 lại nặng tới 85kg. Hắn dư sức làm mọi việc.
"Ta không phải kẻ vô dụng. Ngươi không cho ta đi làm cùng ngươi ta sẽ đánh ngươi, đánh chết ngươi luôn." Lý Tử Thất doạ dẫm giơ nắm đấm lên nói.
Dương Vĩnh Khoa theo phản xạ tự nhiên lấy 2 tay che mặt gọi:"Tử Thất, Tử Thất. Anh không có ý đó."
Tử Thất "Hứ" một cái rồi giật tay về nói: “Cho ta đi làm cùng ngươi."
"Được, đi thì đi,..." Vĩnh Khoa bất đắc dĩ đồng ý. Cứng đầu lại bảo thủ. Con gái gì mà dữ thế?
_________
Buổi tối ở nhân gian thật ồn ào. Không như ở Ỷ Lan rất yên tĩnh. Nàng cứ quay đi quay lại mãi mà vẫn chưa thể ngủ.
"Tử Thất. Em ngủ đi nhé, chúc em ngủ ngon." Dương Vĩnh Khoa nằm lầu dưới cứ nghe thấy tiếng sì xào ở trên nên lên tiếng. Hôm nay nàng đi nhiều như vậy mà vẫn không thấy mệt sao, giờ này vẫn chưa ngủ.
"Hoa Hoa, ta ngủ không được." Lý Tử Thất nũng nĩu nói. Ở Ỷ Lan nàng có Tiểu Thử, con chuột bé bé xinh xinh màu trắng muốt, lúc nào đi ngủ nàng cũng ôm nó ngủ cả. Đã thành thói quen luôn rồi, thiếu hơi ngủ không được a...
Nghĩ nghĩ rồi nàng mò xuống lầu dưới, léng léng chui vào chăn của Dương Vĩnh Khoa. Hắn ngủ say lắm rồi, đúng nhẫn tâm mà, nàng ngủ không được hắn lại ngủ ngon như vậy!!
Nàng nằm lên tay hắn, ôm hắn ngủ ngon lành.
____
Dương Vĩnh Khoa khẽ cựa người. Hắn bị Tử Thất làm cho giật mình khi thấy nàng đang nằm trên tay hắn. Định đẩy nàng ra nhưng cây trâm trên đầu nàng lại làm hắn thấy rất đẹp. Màu sắc đẹp tuyệt, nhìn vô cùng tinh tế. truyện xuyên nhanh
Nhẹ đưa tay rút cây trâm ra khỏi đầu Tử Thất, hắn đã bị doạ cho sợ. Dung mạo của nàng thay đổi nhanh chóng, nàng trở nên vô cùng xinh đẹp, rất đẹp.
Hắn chưa bao giờ thấy qua cô gái nào lại đẹp như nàng vậy. Cơ thể nàng lại phản phất mùi hương rất đặc biệt, lôi cuốn và rất dễ chịu. Làm hắn như muốn ngửi hương thơm này mãi không muốn ngừng.
Sóng mũi nàng cao cao, làn da trắng noãn như viên ngọc, hàng lông mi rất dài, hàng mày đậm lại gọn đẹp, đôi môi nàng không tô mà đỏ.. làm hắn nhìn mãi vẫn không thấy chán, càng nhìn lại càng thấy đẹp.
Hắn cứ ngắm nàng mãi cho đến khi nàng khẽ cựa người dậy hắn mới gym lại cây trâm trên đầu nàng. Một dung mạo cũ lại hiện ra, mùi hương trên người nàng cũng bị thu lại không còn rõ ràng như khi nãy.
“Hoa Hoa.. anh không ngủ sao?" Lý Tử Thất đưa tay dụi dụi mắt ngu ngơ hỏi. Chỉ có mỗi Dương Vĩnh Khoa là vẫn ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rất lâu sau hắn mới vụng về đẩy đầu nàng ra khỏi tay hắn rồi ấp a ấp úng nói:"Tử Thất à, em, em lên lầu trên ngủ đi.."
Lý Tử Thất cứng đầu vẫn cứ nũng nịu nhào vào ôm chặt lấy hắn nói:"Không, không thích. Thích ngủ cùng Hoa Hoa mà, Hoa Hoa ấm lắm luôn á hihi.." rồi nàng nhắm mắt ngủ bỏ rơi cả thiên hạ sau lưng.
Dương Vĩnh Khoa thở dài một hơi rồi cũng ngủ theo. Nàng đáng yêu như vậy sao hắn nỡ từ chối đây!!!
Lý Tử Thất ngây thơ ngước lên đôi mắt to tròn hỏi lại:"Vậy phải gọi là gì?"
"Là ‘Cô’.” Dương Vĩnh Khoa nói.
"Cô Lanh!! Như ngươi gọi đó sao?"
"Đúng rồi."
"Àaaaa!! Ra vậy, cô Lanh." Lý Tử Thất gật gật đầu nói. Ở chỗ nàng người ta chỉ xưng hô gọi nhau là "ta với ngươi". Thật hiếm lắm mới có người phải để nàng gọi là "cô". Vì dù sao nàng cũng 600 tuổi rồi mà. Hơn nữa, nàng thân là công chúa, ngoài cha mẹ và các huynh, tẩu tẩu ra không ai dám bắt nàng gọi một tiếng “cô” cả.
Hai tô cơm cuối cùng cũng được bưng ra. Lý Tử Thất nhìn tô của nàng lại nhìn tô của Dương Vĩnh Khoa. Nàng chỉ tay vào miếng thịt nhỏ nhỏ hỏi:"Hoa Hoa, ít thịt như vậy sao?"
Nàng ở trên Ỷ Lan cũng hay qua nhà Đại ca ăn các món do đại tẩu làm. Các miếng thịt miếng nào miéng nấy đều to và ngon cả. Ở đây sao lại nhỏ như vậy!!
Dương Vĩnh Khoa nhìn cái vẻ hấu ăn, chê miếng thịt sườn nhỏ sao hắn thấy đáng yêu thế. Mặt hắn bỗng đỏ lên rồi nhẹ nhàng gắp miếng thịt của hắn qua cho nàng nói: "Vậy Tử Thất ăn thêm miếng thịt của anh đi. Thịt ở đây làm ngon lắm."
"Anh???" Lý Tử Thất ngước mắt hỏi. "Anh" mà Hoa Hoa nói có phải là "huynh" giống nàng nói không nhỉ!!
Dương Vĩnh Khoa cười cười xoa đầu nàng rồi "Ừm" một cái. Dù sao ngày nào hắn cũng ăn ở đây mà, một ngày không ăn thịt cũng không sao mà. Tử Thất thích là được rồi.
Ăn uống no nê, Dương Vĩnh Khoa rút trong ví ra tờ 100.000vnd đưa cho Bà Lanh. Lý Tử Thất ngốc nghếch nhìn tờ tiền từ trong ví cho tới tay bà Lanh. Đến lúc Bà Lanh trả lại 50.000vnd nàng mới cần lấy nhìn đáo nhìn để hỏi:"Hoa Hoa, đây là cái gì?"
Dương Vĩnh Khoa ngốc nghếch lại gặp phải nàng ngu ngơ. Nàng cứ như là 1 đứa trẻ mới biết chuyện vậy, cái gì cũng không biết và cái gì cũng hỏi.
"Tử Thất, đây là tiền."
"Dùng để trả tiền cơm khi nãy sao?" Tử Thất lại hỏi
"Ừm. Để trả cho tất cả những thứ mình muốn mua."
"Ồ.." Đôi mắt nàng bỗng sáng lên nhìn Vĩnh Khoa hỏi: "vậy ta dùng tờ tiền này mua cho ngươi ngôi nhà mới có được không?"
Dương Vĩnh Khoa bật cười: “Không, tờ này chỉ đủ mua thêm 2 đĩa cơm như lúc nãy chúng ta ăn thôi."
"Vậy sao.. nhưng khi nãy ta thấy Hoa Hoa chỉ còn mỗi tờ màu xanh thôi. Đưa cho Lanh rồi Lanh đưa lại tờ màu vàng, Hoa Hoa sắp hết tiền rồi à?" Nàng ngây thơ nhưng nàng lại không biết Vĩnh Khoa cũng đang rối. Hắn mới nhận được 3 triệu tiền lương, nhưng nàng đòi đi mua đồ nên đã chi tiêu hết chỉ còn đúng 50 ngàn thôi.
Chắc hắn phải đi tìm thêm việc làm nữa vì bây giờ đã có thêm nàng sống cùng hắn rồi:"Tử Thất đừng lo. Anh rất giỏi anh có thể làm thêm 2-3 công việc trong 1 ngày mà." Hắn híp mắt cười nói.
Tử Thất tuy ngây ngô không hiểu thế giới hiện đại nhưng nàng là rất thông minh lanh lợi. Làm sao lại không hiểu Vĩnh Khoa đang gặp khó khăn vì nàng chứ:"Hoa Hoa, hay ta cũng đi làm cùng ngươi nhé."
"Không được. Em gầy lại nhìn yếu ớt như vậy, làm sao làm nổi công việc ở đây" Dương Vĩnh Khoa khua khua 2 tay không cho rối rít nói. Nhìn nàng mà cứ nghĩ gió thổi thôi cũng đã ngã rồi.
Chiều cao chắc tầm 1m58, nặng cùng lắm 47kg. Làm sao so bì với hắn, 1m88 lại nặng tới 85kg. Hắn dư sức làm mọi việc.
"Ta không phải kẻ vô dụng. Ngươi không cho ta đi làm cùng ngươi ta sẽ đánh ngươi, đánh chết ngươi luôn." Lý Tử Thất doạ dẫm giơ nắm đấm lên nói.
Dương Vĩnh Khoa theo phản xạ tự nhiên lấy 2 tay che mặt gọi:"Tử Thất, Tử Thất. Anh không có ý đó."
Tử Thất "Hứ" một cái rồi giật tay về nói: “Cho ta đi làm cùng ngươi."
"Được, đi thì đi,..." Vĩnh Khoa bất đắc dĩ đồng ý. Cứng đầu lại bảo thủ. Con gái gì mà dữ thế?
_________
Buổi tối ở nhân gian thật ồn ào. Không như ở Ỷ Lan rất yên tĩnh. Nàng cứ quay đi quay lại mãi mà vẫn chưa thể ngủ.
"Tử Thất. Em ngủ đi nhé, chúc em ngủ ngon." Dương Vĩnh Khoa nằm lầu dưới cứ nghe thấy tiếng sì xào ở trên nên lên tiếng. Hôm nay nàng đi nhiều như vậy mà vẫn không thấy mệt sao, giờ này vẫn chưa ngủ.
"Hoa Hoa, ta ngủ không được." Lý Tử Thất nũng nĩu nói. Ở Ỷ Lan nàng có Tiểu Thử, con chuột bé bé xinh xinh màu trắng muốt, lúc nào đi ngủ nàng cũng ôm nó ngủ cả. Đã thành thói quen luôn rồi, thiếu hơi ngủ không được a...
Nghĩ nghĩ rồi nàng mò xuống lầu dưới, léng léng chui vào chăn của Dương Vĩnh Khoa. Hắn ngủ say lắm rồi, đúng nhẫn tâm mà, nàng ngủ không được hắn lại ngủ ngon như vậy!!
Nàng nằm lên tay hắn, ôm hắn ngủ ngon lành.
____
Dương Vĩnh Khoa khẽ cựa người. Hắn bị Tử Thất làm cho giật mình khi thấy nàng đang nằm trên tay hắn. Định đẩy nàng ra nhưng cây trâm trên đầu nàng lại làm hắn thấy rất đẹp. Màu sắc đẹp tuyệt, nhìn vô cùng tinh tế. truyện xuyên nhanh
Nhẹ đưa tay rút cây trâm ra khỏi đầu Tử Thất, hắn đã bị doạ cho sợ. Dung mạo của nàng thay đổi nhanh chóng, nàng trở nên vô cùng xinh đẹp, rất đẹp.
Hắn chưa bao giờ thấy qua cô gái nào lại đẹp như nàng vậy. Cơ thể nàng lại phản phất mùi hương rất đặc biệt, lôi cuốn và rất dễ chịu. Làm hắn như muốn ngửi hương thơm này mãi không muốn ngừng.
Sóng mũi nàng cao cao, làn da trắng noãn như viên ngọc, hàng lông mi rất dài, hàng mày đậm lại gọn đẹp, đôi môi nàng không tô mà đỏ.. làm hắn nhìn mãi vẫn không thấy chán, càng nhìn lại càng thấy đẹp.
Hắn cứ ngắm nàng mãi cho đến khi nàng khẽ cựa người dậy hắn mới gym lại cây trâm trên đầu nàng. Một dung mạo cũ lại hiện ra, mùi hương trên người nàng cũng bị thu lại không còn rõ ràng như khi nãy.
“Hoa Hoa.. anh không ngủ sao?" Lý Tử Thất đưa tay dụi dụi mắt ngu ngơ hỏi. Chỉ có mỗi Dương Vĩnh Khoa là vẫn ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rất lâu sau hắn mới vụng về đẩy đầu nàng ra khỏi tay hắn rồi ấp a ấp úng nói:"Tử Thất à, em, em lên lầu trên ngủ đi.."
Lý Tử Thất cứng đầu vẫn cứ nũng nịu nhào vào ôm chặt lấy hắn nói:"Không, không thích. Thích ngủ cùng Hoa Hoa mà, Hoa Hoa ấm lắm luôn á hihi.." rồi nàng nhắm mắt ngủ bỏ rơi cả thiên hạ sau lưng.
Dương Vĩnh Khoa thở dài một hơi rồi cũng ngủ theo. Nàng đáng yêu như vậy sao hắn nỡ từ chối đây!!!
/91
|