Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 249 - Chương 237

/362


Diệp Thanh Hòa cảm thấy rất buồn về bản thân, thực sự cô đã không nghĩ đến anh……..

Nếu có thể cô tình nguyện không để anh biết, bởi vì có một số chuyện cô không bao giờ muốn anh biết, mãi mãi chôn chúng dưới tầng sâu. Nhưng đáng tiếc, không thể chuyện nào cũng được như người muốn, cô không cách nào ngăn được………..

“Đang nghĩ gì vậy? Sao không nói gì?” Anh không đành lòng khi thấy bộ dạng trầm tư của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Không cần lo lắng quá, chỉ cần là oan ức thì nhất định sẽ điều tra ra, em tin lời anh hai em nói chứ?”

Chuyện cô lo lắng không phải là chuyện này………

“Anh hai, em không lo lắng, đương nhiên em tin sự thật cuối cùng sẽ xuất hiện , hơn nữa luật sư Tằng nhất định sẽ không để Bạch Tân chịu oan ức, cho nên, anh không cần vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc của mình.” Ý cô là, không cần anh can thiệp vào……..

Anh liếc xéo cô một cái, không nói gì.

Cái nhìn kia là có ý gì….. Cô tự giác không nói nữa.

Thực ra, nếu tìm người giám đốc của Hồng Kình nói chuyện chắc chắn sẽ tìm được gì đó, nhưng người này bị tạm giam còn chưa đến nửa ngày………….

Về đến nhà, hai người đều ngầm hiểu không nên để người trong nhà biết chuyện kia, không muốn ai phải lo lắng. Tiêu Y Đình còn vui vẻ trêu đùa cô từ nay được an phận ở nhà sinh con cho anh.

Khương Vãn Ngư đương nhiên rất tán thành, Tiêu Thành Hưng cũng vui vẻ, dù sao tuổi hai người cũng đã cao, cũng nên có cháu bồng bế, mà Diệp Thanh Hòa lại cứ lần nữa, nhân dịp này chỉ tập trung chăm sóc để cô sớm có cháu nội cho họ.

“Mẹ hiểu rồi! Hai đứa lo mà làm cho nhanh!” Khương Vãn Ngư vui vẻ.

Diệp Thanh Hòa nhẹ giọng ‘Vâng’. Lúc trước thái độ của Khương Vãn Ngư với cô luôn là lạnh nhạt, không thì cảnh cáo, nhưng bây giờ đã không còn, có vẻ như bà cũng mệt mỏi với việc ‘đối đầu’ với cậu con trai, càng ngày càng hoà hợp hơn với cô……..

Cô cúi đầu cười, đúng là tạo hoá trêu ngươi………

Tiêu Y Đình không muốn cho cô ra ngoài nhưng hôm sau cô vẫn đi đến Thiên Hải. Ngày hôm qua đi quá vội nên chưa kịp thu dọn nhiều thứ.

Tiêu Y Đình ra lệnh cho cô: “Cho em một giờ! Thu xếp xong liền về nhà, anh sẽ gọi điện kiểm tra!”

“…..” Cô không nói được gì……..

Lúc xe dừng trước cửa Thiên Hải, anh còn lề mề nhắc cô chỉ có một giờ.

Không khí hôm nay khi cô bước vào đã không còn bình thường, dọc hành lang như có hàng ngàn con dao chĩa thẳng vào người cô, quả nhiên là mọi người đã nghe nói chuyện này. Đúng là, chuyện tốt không ra tới cửa, chuyện xấu bay xa vạn dặm…..

Cô yên lặng thu dọn đồ trên bàn, bỏ lại phía sau tất cả ánh mắt không tốt.

Lúc cô rời đi nhiều người cũng chỉ dành cho cô một cái liếc mắt, sau đó lại cặm cụi làm việc, không chào hỏi cô lấy một câu.

Cô âm thầm cười, đeo túi sách rời đi.

Lúc ra đến cửa tình cờ gặp cậu nhân viên đưa hoa, cô dừng lại nói: “Từ hôm sau cậu không cần đến đây nữa, tôi nghỉ làm ở đây rồi.”

“Hả…..” Người đưa hoa trả lời, “Đưa hay không là phụ thuộc vào người gửi.”

“…….” Kệ đi…. Dù sao cô cũng không ở chỗ này nữa…….

Người đưa hoa nghĩ nghĩ, sau đó đưa đến trước mặt cô một bó hoa: “Nếu đã như thế, hôm nay cô chân chính nhận một bó…….”

Diệp Thanh Hòa tiện tay nhận lấy, trong đầu lại đang nghĩ một chuyện khác.

Cô không về nhà ngay sau đó. Cô cần gặp một người: Phạm Trọng.

Cô gọi điện cho Phạm Trọng.

Rất lâu sau mới có người nhận điện thoại, giọng nói bên kia điện thoại khàn khàn không rõ như vừa mới ngủ dậy.

“Phạm Trọng, là tôi, Diệp Thanh Hòa, ngại quá, đánh thức anh rồi.” Cô đứng bên đường, tay ôm bó Phong Tín Tử.

“Ừm… Có chuyện gì…..” Giọng nói

/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status