Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 240 - Chương 228

/362


Tiêu Y Đình cố kiềm hãm sắc mặt, kiên định nói: “Em gái tôi thích ăn miếng thịt lớn, còn dai! Còn người nhà tôi lại thích ăn thịt nhừ!”

Kiều Tư kiểm soát biểu cảm quay sang nhìn Diệp Thanh Hòa, ngụ ý: Sao mình không biết cậu có khẩu vị lạ như thế…………

Trong lòng Diệp Thanh Hòa rất bất đắc dĩ nhưng ngoài mặt vẫn có thể mỉm cười, mặt bình thản ăn miếng thịt trong bát, còn thuận theo lời anh nói, chọn một ‘cục’ to nhất, cố dùng sức để nhai.

Kiều Tư vô cùng sùng bái hành động kia của Diệp Thanh Hòa, lặng lẽ đưa đũa về phía món cá kho tàu, cái gì gọi là hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, cô đâu có ngốc……..

“Sao? Sao lại ăn món của tôi?” Phó Chân Ngôn nhướn mày hỏi.

“…..” Thực sư Kiều Tư không muốn thu đũa lại một chút nào, tuy nhiên cũng không thể cứ thể mà vứt bỏ cái mặt này, “Tôi…. là giám khảo, đương nhiên phải nếm thử các món chứ!”

Một lý do tuyệt vời!

Kiều Tư ăn xong chỗ vừa lấy liền mặt dày xuống tay lần nữa, hướng thẳng đến phần bụng cá cô yêu thích nhất, quả nhiên Phó Chân Ngôn không để lỡ dịp vui: “Không phải giám khảo chỉ cần ăn một lần là được rồi sao? Đừng nói với tôi cô vẫn chưa đánh giá được! Nhị Sư Huynh cũng rất hay dùng cái cớ này đó!”

Kiều Tư không hiểu, quay lại hỏi Diệp Thanh Hòa: “Nhị Sư Huynh là ai?” Bống nhiên nhớ tới Tiêu Y Đình không phải kêu ‘anh hai’ sao? Quay đầu lại hỏi Tiêu Y Đình, “Là anh sao? Anh rể?”

“Đúng đúng đúng! Không phải cậu ấy thì là ai?” Phó Chân Ngôn cười ha ha.

Tiêu Y Đình muốn phun máu……

Ngay cả Diệp Thanh Hòa cũng không nhịn được cười, cô bị Tiêu Y Đình trừng mắt ngay lập tức, Diệp Thanh Hòa lại càng buồn cười hơn: “Anh hai, xin lỗi, thực sự nhịn không được…… Chỉ có điều….. ‘Nhị Sư Huynh’ rất đáng yêu đó….. Thực sự…..”

Chỉ mỗi Kiều Tư vẫn không hiểu gì, thừa dịp mọi người đang vui vẻ tay hướng thẳng đến món cá.

Nhưng Phó Chân Ngôn dễ mất tập trung vậy sao? Nhanh tay chặn đũa của cô nàng lại: “Vẫn ăn nữa? Thưa ngài giám khảo, cô vẫn chưa nhận xét gì mà!”

Muốn cô khen anh ta làm tốt mới cho cô ăn sao?

Không! Cô không thể không có khí tiết như vậy được!

Kiều Tư kiên định đặt đũa xuống: “Chính vì món này không thể ăn tôi mới cố ăn nhiều một chút để mọi người ở đây được bớt đi một phần hành hạ….”

“Ừm….” Vẻ mặt Phó Chân Ngôn đăm chiêu, đồ ăn của anh tệ đến thế cơ……

Cuối cùng, thế trận trên bàn cũng được phân chia, thành quả của Tiêu Y Đình do anh và Diệp Thanh Hòa phụ trách ‘hưởng thụ’, còn mỹ thực của Phó Chân Ngôn dành cho anh và Kiều Tư.

Vài phút ngắn ngủi, con cá không còn trên đĩa.

Kiều Tư vẫn chưa thể dừng, nhìn chằm chằm bát canh đậu đỏ thơm phức: “Cái này…. tôi vẫn chưa chấm…….”

“Đúng vậy đúng vậy…….” Tiêu Y Đình đang vô cùng gian nan nuốt chỗ củ cải đột nhiên nói, còn nháy mắt ra hiệu với Diệp Thanh Hòa.

Diệp Thanh Hòa không rõ ý của anh, nhưng vẫn đứng lên lấy bốn chén canh cho bốn người. Nói thực cô đã mong chờ chén canh này từ rất lâu, cuối cùng cũng đợi được…….

Đột nhiên Tiêu Y Đình bày ra vẻ mặt kiên định: “Không cần! Anh sẽ không ăn đâu!”

Phó Chân Ngôn không hỏi tán dương tinh thần của anh: “Có khí tiết! Cậu cứ tiếp tục ăn của cậu đi!”

Diệp Thanh Hòa rất quan tâm và đồng cảm với anh, hỏi lại anh lần nữa: “Không ăn thật sao?”

Anh kiên định xua tay: “Không!”

Diệp Thanh Hòa chỉ có thể âm thầm cảm thán, dĩ diện à, đúng là làm khổ người khác mà…….

Quả nhiên Tiêu Y Đình không ăn canh đậu.

Kiều Tư vô cùng vội vàng nhận lấy chén canh, vừa uống liên nghe thấy riếng ‘rộp rộp’, cô che quai hàm lại: “Ôi, sao lại chưa chín thế này?”

“Không thể nào!” Phó Chân Ngôn hoàn toàn không tin bản thân sẽ sơ sẩy, chính mình thử uống một chút, quả nhiên………

Phó Chân Ngôn lập tức hiểu ra, trừng mắt với Tiêu Y Đình: “Là cậu phá đúng không?”

Tiêu Y Đình chậm rãi ăn món thịt của mình: “Tôi mà làm mấy chuyện đó sao? Anh có chứng cứ gì không? Không có thì đừng nói lung tung! Chính là do trình độ thấp kém của anh đó! Còn đổ thừa cho tôi!” Nói xong còn vô sỉ hừ một tiếng, “Mà công nhận anh giỏi thật, có thể nấu cháo đậu đỏ thành cái dạng đó……”

Diệp Thanh Hòa nghe cảm giác không tin được vào tai mình, là ai sang nay nấu ra nồi cháo bị thảm kia? Cô nằm mơ sao?

Cháo không thể ăn lại. Cuộc đấu luôn phải có kết quả.

Bốn người, mỗi người một phiếu, chọn ra hai món mình thích nhất.

Tiêu Y Đình không hề biết xấu hổ chọn hai món của bản thân.

Đến lượt Diệp Thanh Hòa, cô rất có lập trường nha! Đồ ăn khó ăn như thế cô đã một lòng vì sĩ diện của anh mà ăn hết, hai cái phiếu này có tính là gì! Phó Chân Ngôn cái gì, ý tứ cái gì, đồ ăn ngon cái gì! Thực xin lỗi! Hai phiếu này đành giành cho anh hai cô vậy……

Hai phiếu của Kiều Tư là nhân tố quyết định, cả ba người đều nhìn chằm chằm cô.

Kiều Tư cười hì hì, không chút do dự đưa phiếu cho hai món củ cải và thịt hầm…….

/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status