“Người đẹp Lucia.” Người còn chưa tới, giọng nói đã bay vào trong tai Lucia rồi.
Theo tiếng nhìn lại, quả nhiên là cái tên Alvis kia, cùng một hàm răng trắng lóa sắp làm mù mắt cậu. Lucia tương đối không có biện pháp với loại người nhiệt tình như Alvis, chỉ có thể cứng ngắc đem cái chân vốn chuẩn bị bước về phía trước chuyển sang phương hướng khác, hơi bất đắc dĩ mở miệng, “Alvis.”
Alvis hai ba bước liền đi tới bên người Lucia, trưng gương mặt tươi cười hô: “Lucia thân ái, chúng ta thật đúng là có duyên, ngươi xem, một cái yến hội tùy tiện đều có thể gặp nhau.” Nói xong như cảm giác mình nói rất có đạo lý, còn gật gật đầu nữa.
Có duyên cái gì, tuyệt đối là nghiệt duyên thì có. “Ta nhớ rõ phu nhân Bá Tước hình như là em gái của mẹ ngươi đó.” Lucia cười đáp trả lại một cậu, ngụ ý là gặp ngươi tại yến hội này một chút cũng không trùng hợp.
Nhưng điều làm Lucia kinh ngạc là, nghe cậu trào phúng như thế, Alvis chẳng những không nổi giận hay buồn bực, ngược lại còn cười càng thêm sáng lạn, ngay cả khóe mắt đều vui sướng cong lên. Lucia âm thầm hoài nghi liệu Alvis có máu M trong người hay không, nếu không thì vì sao đã biết rõ cậu không thích y, mà còn thích chạy về phía cậu, bị cậu đả kích còn cười rạng rỡ vui vẻ đến như vậy.
Đương nhiên Alvis vui vẻ rồi, tuy chính bản thân Lucia không phát hiện, nhưng mỗi lần cậu đối mặt với y thì không còn mang dáng vẻ cao quý ôn hòa ưu nhã trước mặt người khác nữa, biến thành phá lệ đáng yêu. Loại đối đãi khác biệt này, mỗi lần nhớ tới, đều khiến Alvis không tự giác cong khóe miệng lên.
Lucia nhìn nụ cười xuân vẫn sáng lạn ở nơi đó, cậu lặng lẽ lui về phía sau một bước, muốn kéo dài khoảng cách với y.
Chú ý tới động tác nhỏ của Lucia, trong lòng Alvis giống như ở trong ngày đông được uống một ly trà ấm, cả người đều cảm thấy vô cùng dễ chịu. Biết nếu cứ tiếp tục cười, phỏng chừng Lucia sẽ thật phủi bay quan hệ với mình trong bữa tiệc này, Alvis cố gắng thu lại nụ cười, nghiêm trang dời đề tài đi, “Ta mang ngươi đi gặp Bá Tước Quinel.”
Nói xong, không đợi Lucia mở miệng đã thẳng thắn kéo tay phải của cậu đi về phía Bá Tước Quinel, cái tay được nắm tuy không mềm mại khéo léo giống như con gái, nhưng lại thon dài nhẵn nhụi, xúc cảm cực tốt, có độ ấm chỉ có của riêng người kia.
Tuy Alvis bị người ta đồn là phong lưu không kiềm chế được, nhưng trên thực tế y còn biết chừng mực, y chưa từng chạm vào những cô gái bị vài người khác đưa tới. Hiện giờ chỉ là nắm tay Lucia thôi, nhưng y lại cảm giác có chút khẩn trương, ngay cả lòng bàn tay cũng bắt đầu hơi ươn ướt mồ hôi. Từ một đầu đi tới đầu kia của Đại Sảnh, y chưa từng hy vọng thời gian đi càng chậm càng tốt như lúc này, càng chậm càng tốt.
Nhưng cho dù không tình nguyện đến mức nào thì, bọn họ vẫn rất nhanh tới trước mặt Bá Tước Quinel.
Lucia bị Alvis nắm tay vốn cảm thấy không được tự nhiên, chỉ là không tốt bỏ ra, hiện giờ đã tới nơi, cậu vội vàng rút tay mình ra.
Các quý tộc bên người Quinel thấy hoàng tử Alvis mang Thánh Tử Giáo Đình đến đây, đều lần lượt lùi sang một bên.
“Thất hoàng tử điện hạ.” Quinel thấy Alvis cùng Lucia tới, liền bước lên phía trước hai bước, khom lưng hành lễ với Alvis.
Đối mặt với Bá Tước Quinel, Alvis chỉ gật gật đầu, sau đó nghiêng người giới thiệu: “Đây là bạn tốt của ta, Thánh Tử Giáo Đình Lucia Brenda.”
Tuy nói Lucia là Thánh Tử Giáo Đình, nhưng bởi vì cậu vẫn luôn trạch trong Thánh thành, cho nên kỳ thực người ngoài không được nghe nhiều về vị Thánh Tử này.
Từ một bình dân leo lên vị trí Bá Tước tôn quý, còn cưới được con gái của Công Tước Marty, có thể thấy được, Quinel không phải là một người đơn giản, xem sắc mặt càng là bản năng của ông.
Lúc này nhìn ra biểu hiện coi trọng của Alvis với Lucia, ông xoay mặt lại, cung kính đối mặt với Lucia, đồng thời hơi hơi khom lưng hành một lễ, khen: “Đã sớm nghe danh Thánh Tử đại nhân anh tuấn bất phàm, hôm nay được thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền a.”
Cái từ anh tuấn này tuyệt đối lấy được lòng của Lucia, tuy rằng người khác đều cảm thấy cậu lớn lên rất xem tốt, nhưng chính cậu lại cảm thấy diện mạo này thật sự rất ẻo lả, còn không bằng so với diện mạo kiếp trước của cậu, cho nên cậu không thích nhất là bị người khác nói là xinh đẹp, mỹ lệ, xem tốt hay đại loại mấy từ kiểu như thế.
Lập tức, Lucia liền cảm thấy Bá Tước Quinel này thoạt nhìn rất thuận mắt. “Sau khi đến Sebier cũng nghe thấy không ít sự tích về Bá Tước Quinel, nghe nói lúc ngài còn trẻ từng dẫn dắt dong binh đoàn của chính mình đi tiêu diệt một đàn sói Huyết Nguyệt.” Lúc quyết định tham gia bữa tiệc này, Lucia đã tìm hiểu sơ sơ cuộc đời của Quinel.
Nghe giọng nói chân thành mang theo kính nể của Lucia, tuy trên mặt Bá Tước Quinel không có biệu hiện gì, nhưng kỳ thật trong lòng đang rất kiêu ngạo, liên tục xua xua tay với Lucia, “Đều nhờ may mắn, may mắn mà thôi.”
Alvis nhìn cảnh tượng trò chuyện vui vẻ của hai người, cũng không chen lời vào, chỉ cười cười đứng ở bên cạnh Lucia, nhìn chăm chú vào khuôn mặt càng thêm mỹ lệ tinh xảo dưới ngọn đèn của cậu.
Sau khi hàn huyên được một lúc, Bá Tước Quinel liền dẫn Lucia với Alvis đi gặp một vài quý tộc lớn.
Quen biết được không ít quý tộc Xigal, đặc biệt còn có vài thanh niên nam nữ đang học ở Kleist, mục đích của Lucia khi tới tham dự bữa tiệc đã đạt được một nửa, còn nửa phần còn lại kia…. Chú ý tới một người phụ nữ cao quý cùng một cô gái dịu dàng đi tới từ cửa phụ Đại Sảnh, Lucia không khỏi mong chờ, ánh mắt thường thường nhìn về phía bên kia.
Theo tầm mắt xa xa của Lucia, Alvis cũng nhìn thấy được người tới. Nhưng khác với Lucia hưng phấn chờ mong, Alvis chỉ thản nhiên nhíu nhíu lông mày, đối với người em gái cùng cha khác mẹ này, y thấy hơi chướng mắt. Tuy nói bề ngoài rất xinh đẹp, cũng biết cách chọc người ta vui vẻ, nhưng dã tâm lại tuyệt đối không nhỏ hơn so với bất luận kẻ nào, trong đám công chúa, chỉ có ả là có thanh danh lớn nhất, ả còn thường xuyên nghiên cứu mỹ thực để mượn sức người. Đối với những hoàng tử công chúa không được sủng thì, mặt ngoài giả vờ giả vịt, làm người khác mù mắt, nhìn không ra sự giả dối trong đáy mắt của ả, còn đối với một vài công chúa hơi được sủng thì chủ động gây sự, xoay mặt một cái liền bày ra vẻ bị người khác bắt nạt, nước mắt chực rơi, mỗi lần như vậy đều trưng cái bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi kia để phụ vương vì ả khiển trách mấy nàng công chúa đó.
Loại người trong ngoài không nhất, chỉ biết dùng thủ đoạn nhỏ nhen như vậy, Alvis nhìn thôi cũng đã thấy không kiên nhẫn nổi rồi.
Lúc này, người phụ nữa cao quý kia cũng đã mang người lại đây. Bá Tước Quinel nhìn người tới, trong mắt hiện ra vẻ ôn nhu, tiến lên hai bước, trước cung kính hành một lễ với Grita ở bên cạnh người phụ nữ, chờ Grita gật đầu xong liền kéo người phụ nữ đó lại gần, lo lắng quan tâm nói: “Sức khỏe của nàng vốn không tốt, sao lại đi ra ngoài.”
“Cơ thể của em cũng không có việc gì, chàng đừng lo lắng.” Trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú nhưng tái nhợt kia lúc này hiện lên vẻ hạnh phúc, khiến khuôn mặt rạng rỡ lên không ít.
Buông tay chồng ra, người phụ nữ ưu nhã quỳ gối hành một lễ với Alvis, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên, “Thất hoàng tử điện hạ.”
Alvis thoáng liếc qua ánh nhìn chăm chú của Grita lên người Lucia, trong lòng nôn nóng, lên tiếng có lệ, cực kỳ không muốn giới thiệu, “Vị này là Thánh Tử Giáo Đình Lucia Brenda.”
Trong nháy mắt, nghiêng đầu ôn nhu với Lucia, “Lucia, vị này là phu nhân của Bá Tước Quinel, Lisa Marty.” Tuy rằng Grita cũng đã đứng ở trước mặt hai người, nhưng Alvis một chút cũng không có ý mở miệng giới thiệu ả.
“Xin chào phu nhân,” Lucia ôn hòa gật đầu nói với phu nhân Lisa.
Lisa là con gái nhà Công Tước Marty, đương nhiên tin tức linh hoạt hơn nhiều so với người chồng chỉ là Bá Tước của mình, biết vị Thánh Tử có diện mạo tinh xảo xuất trần này có danh tiếng cực cao trong Giáo Đình, hơn nữa, nghe đồn thực lực cũng không tầm thường chút nào, lập tức trên gương mặt thanh tú tái nhợt mang theo mỉm cười khiến người thoải mái, quỳ gối hành lễ, “Thánh Tử Lucia.”
Chờ sau khi thăm hỏi ân cần với phu nhân Lisa xong, tầm mắt của Lucia dời đến Grita vẫn đứng ở một bên từ nãy giờ, sau đó, lại ném ánh mắt về phía Alvis ở bên cạnh, chờ y giới thiệu, dù sao người ta cũng là em gái của y, kết quả người sau chỉ thản nhiên đối mặt với cậu, thậm chí còn nghịch ngợm mở to mắt nhìn, một chút cũng không chịu mở miệng.
Bên này hai người còn đang diễn tiết mục nhìn nhau thâm tình, bên kia đương sự Grita đã không nhịn được nữa. Ả tiến lên phía trước nửa bước, đứng trước mặt Lucia, trưng lên mỉm cười mà ả tự cho là ôn nhu mĩ lệ cực kỳ, thoáng quỳ gối cúi đầu, tư thái mĩ lệ làm một lễ quý tộc, giọng nói ôn nhu êm tai nói: “Xin chào Thánh Tử Lucia, ta là cửu công chúa của đế quốc Xigal, Grita Orly.”
Ả tự cho rằng tư thế hành lễ của mình tuyệt đẹp, mọi góc độ đều hoàn mỹ, có thể kiến Lucia thấy phong tư của ả lúc hơi hơi cúi đầu, thuận tiện còn có thể phô bày dáng người kiêu ngạo có một không hai ra, nhưng lại không biết cái thi lễ này của ả rơi vào ánh mắt của người ngoài thì có cỡ nào quái dị. Nguyên nhân không có gì khác, công chúa của một nước thế nhưng lại hành lễ với Thánh Tử Giáo Đình, theo lý thuyết mà nói, địa vị của ả ngang bằng với Lucia, căn bản không cần hành lễ, cho dù muốn tỏ vẻ tôn trọng người ta, thì cũng không nên quỳ gối hành lễ như thế, chỉ cần gật gật đầu là được rồi, ả làm như vậy chẳng khác gì nói Thánh Tử Giáo Đình có địa vị còn tôn quý hơn cả công chúa đế quốc, trên mặt những quý tộc Xigal ở đây đều hiện lên chút khó coi.
Lucia cũng không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, cô công chúa này sao lại khác xa so với tưởng tượng thế, nói là cao quý hào phóng, ôn nhu tốt bụng ở đâu a, người trước mắt này nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống Bạch Liên Hoa trong truyền thuyết là sao!
Thoáng có chút cứng nhắc khom lưng trả lại lễ, Lucia gượng ép xả ra khuôn mặt tươi cười, “Xin chào cửu công chúa.” Kỳ vọng lớn bao nhiêu, thì thất vọng lớn bấy nhiêu, quả nhiên nội dung trong sách không thể hoàn toàn tin theo, hiện giờ Lucia hoàn toàn không có ý làm quen với cô em trước mặt này một chút nào.
Nhưng cậu không có ý làm quen người khác, không có nghĩa là người khác không muốn làm quen với cậu a.
Công chúa Grita cao quý trong truyền thuyết hoàn toàn nhìn không hiểu nụ cười miễn cưỡng ở trên mặt Lucia, ngược lại còn hưng trí bừng bừng trò chuyện cùng cậu, trong lúc đối thoại còn thường thường che miệng [giả] cười yêu kiều, hơn nữa còn tỏ vẻ xấu hổ, muốn nói nhưng lại thôi, chỉ dùng ánh mắt lấp lánh ánh nước nhìn Lucia, nhìn nhiều đến mức khiến cậu cảm thấy cả người không được tự nhiên, nổi da gà khắp cả người.
Nếu nói lúc nãy Lucia còn hơi ảo tưởng với cô em này, thì sau đoạn tán gẫn kia, hiện giờ cậu chỉ hận không thể ném cô em này đi, trốn càng xa càng tốt.
(Editor: Trên thế gian này, đáng sợ nhất không phải là Boss phản diện, cũng chẳng phải là nam chính biến thái, bá đạo, tà mị hay thích độc chiếm gì, mà Bạch Liên Hoa mới là đáng sợ nhất. Lời khuyên thật lòng cho các bạn nam lẫn nữ ở đây là, nếu trong cuộc sống có gặp loại người Bạch Liên Hoa thì hãy chạy càng xa càng tốt a….)
Theo tiếng nhìn lại, quả nhiên là cái tên Alvis kia, cùng một hàm răng trắng lóa sắp làm mù mắt cậu. Lucia tương đối không có biện pháp với loại người nhiệt tình như Alvis, chỉ có thể cứng ngắc đem cái chân vốn chuẩn bị bước về phía trước chuyển sang phương hướng khác, hơi bất đắc dĩ mở miệng, “Alvis.”
Alvis hai ba bước liền đi tới bên người Lucia, trưng gương mặt tươi cười hô: “Lucia thân ái, chúng ta thật đúng là có duyên, ngươi xem, một cái yến hội tùy tiện đều có thể gặp nhau.” Nói xong như cảm giác mình nói rất có đạo lý, còn gật gật đầu nữa.
Có duyên cái gì, tuyệt đối là nghiệt duyên thì có. “Ta nhớ rõ phu nhân Bá Tước hình như là em gái của mẹ ngươi đó.” Lucia cười đáp trả lại một cậu, ngụ ý là gặp ngươi tại yến hội này một chút cũng không trùng hợp.
Nhưng điều làm Lucia kinh ngạc là, nghe cậu trào phúng như thế, Alvis chẳng những không nổi giận hay buồn bực, ngược lại còn cười càng thêm sáng lạn, ngay cả khóe mắt đều vui sướng cong lên. Lucia âm thầm hoài nghi liệu Alvis có máu M trong người hay không, nếu không thì vì sao đã biết rõ cậu không thích y, mà còn thích chạy về phía cậu, bị cậu đả kích còn cười rạng rỡ vui vẻ đến như vậy.
Đương nhiên Alvis vui vẻ rồi, tuy chính bản thân Lucia không phát hiện, nhưng mỗi lần cậu đối mặt với y thì không còn mang dáng vẻ cao quý ôn hòa ưu nhã trước mặt người khác nữa, biến thành phá lệ đáng yêu. Loại đối đãi khác biệt này, mỗi lần nhớ tới, đều khiến Alvis không tự giác cong khóe miệng lên.
Lucia nhìn nụ cười xuân vẫn sáng lạn ở nơi đó, cậu lặng lẽ lui về phía sau một bước, muốn kéo dài khoảng cách với y.
Chú ý tới động tác nhỏ của Lucia, trong lòng Alvis giống như ở trong ngày đông được uống một ly trà ấm, cả người đều cảm thấy vô cùng dễ chịu. Biết nếu cứ tiếp tục cười, phỏng chừng Lucia sẽ thật phủi bay quan hệ với mình trong bữa tiệc này, Alvis cố gắng thu lại nụ cười, nghiêm trang dời đề tài đi, “Ta mang ngươi đi gặp Bá Tước Quinel.”
Nói xong, không đợi Lucia mở miệng đã thẳng thắn kéo tay phải của cậu đi về phía Bá Tước Quinel, cái tay được nắm tuy không mềm mại khéo léo giống như con gái, nhưng lại thon dài nhẵn nhụi, xúc cảm cực tốt, có độ ấm chỉ có của riêng người kia.
Tuy Alvis bị người ta đồn là phong lưu không kiềm chế được, nhưng trên thực tế y còn biết chừng mực, y chưa từng chạm vào những cô gái bị vài người khác đưa tới. Hiện giờ chỉ là nắm tay Lucia thôi, nhưng y lại cảm giác có chút khẩn trương, ngay cả lòng bàn tay cũng bắt đầu hơi ươn ướt mồ hôi. Từ một đầu đi tới đầu kia của Đại Sảnh, y chưa từng hy vọng thời gian đi càng chậm càng tốt như lúc này, càng chậm càng tốt.
Nhưng cho dù không tình nguyện đến mức nào thì, bọn họ vẫn rất nhanh tới trước mặt Bá Tước Quinel.
Lucia bị Alvis nắm tay vốn cảm thấy không được tự nhiên, chỉ là không tốt bỏ ra, hiện giờ đã tới nơi, cậu vội vàng rút tay mình ra.
Các quý tộc bên người Quinel thấy hoàng tử Alvis mang Thánh Tử Giáo Đình đến đây, đều lần lượt lùi sang một bên.
“Thất hoàng tử điện hạ.” Quinel thấy Alvis cùng Lucia tới, liền bước lên phía trước hai bước, khom lưng hành lễ với Alvis.
Đối mặt với Bá Tước Quinel, Alvis chỉ gật gật đầu, sau đó nghiêng người giới thiệu: “Đây là bạn tốt của ta, Thánh Tử Giáo Đình Lucia Brenda.”
Tuy nói Lucia là Thánh Tử Giáo Đình, nhưng bởi vì cậu vẫn luôn trạch trong Thánh thành, cho nên kỳ thực người ngoài không được nghe nhiều về vị Thánh Tử này.
Từ một bình dân leo lên vị trí Bá Tước tôn quý, còn cưới được con gái của Công Tước Marty, có thể thấy được, Quinel không phải là một người đơn giản, xem sắc mặt càng là bản năng của ông.
Lúc này nhìn ra biểu hiện coi trọng của Alvis với Lucia, ông xoay mặt lại, cung kính đối mặt với Lucia, đồng thời hơi hơi khom lưng hành một lễ, khen: “Đã sớm nghe danh Thánh Tử đại nhân anh tuấn bất phàm, hôm nay được thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền a.”
Cái từ anh tuấn này tuyệt đối lấy được lòng của Lucia, tuy rằng người khác đều cảm thấy cậu lớn lên rất xem tốt, nhưng chính cậu lại cảm thấy diện mạo này thật sự rất ẻo lả, còn không bằng so với diện mạo kiếp trước của cậu, cho nên cậu không thích nhất là bị người khác nói là xinh đẹp, mỹ lệ, xem tốt hay đại loại mấy từ kiểu như thế.
Lập tức, Lucia liền cảm thấy Bá Tước Quinel này thoạt nhìn rất thuận mắt. “Sau khi đến Sebier cũng nghe thấy không ít sự tích về Bá Tước Quinel, nghe nói lúc ngài còn trẻ từng dẫn dắt dong binh đoàn của chính mình đi tiêu diệt một đàn sói Huyết Nguyệt.” Lúc quyết định tham gia bữa tiệc này, Lucia đã tìm hiểu sơ sơ cuộc đời của Quinel.
Nghe giọng nói chân thành mang theo kính nể của Lucia, tuy trên mặt Bá Tước Quinel không có biệu hiện gì, nhưng kỳ thật trong lòng đang rất kiêu ngạo, liên tục xua xua tay với Lucia, “Đều nhờ may mắn, may mắn mà thôi.”
Alvis nhìn cảnh tượng trò chuyện vui vẻ của hai người, cũng không chen lời vào, chỉ cười cười đứng ở bên cạnh Lucia, nhìn chăm chú vào khuôn mặt càng thêm mỹ lệ tinh xảo dưới ngọn đèn của cậu.
Sau khi hàn huyên được một lúc, Bá Tước Quinel liền dẫn Lucia với Alvis đi gặp một vài quý tộc lớn.
Quen biết được không ít quý tộc Xigal, đặc biệt còn có vài thanh niên nam nữ đang học ở Kleist, mục đích của Lucia khi tới tham dự bữa tiệc đã đạt được một nửa, còn nửa phần còn lại kia…. Chú ý tới một người phụ nữ cao quý cùng một cô gái dịu dàng đi tới từ cửa phụ Đại Sảnh, Lucia không khỏi mong chờ, ánh mắt thường thường nhìn về phía bên kia.
Theo tầm mắt xa xa của Lucia, Alvis cũng nhìn thấy được người tới. Nhưng khác với Lucia hưng phấn chờ mong, Alvis chỉ thản nhiên nhíu nhíu lông mày, đối với người em gái cùng cha khác mẹ này, y thấy hơi chướng mắt. Tuy nói bề ngoài rất xinh đẹp, cũng biết cách chọc người ta vui vẻ, nhưng dã tâm lại tuyệt đối không nhỏ hơn so với bất luận kẻ nào, trong đám công chúa, chỉ có ả là có thanh danh lớn nhất, ả còn thường xuyên nghiên cứu mỹ thực để mượn sức người. Đối với những hoàng tử công chúa không được sủng thì, mặt ngoài giả vờ giả vịt, làm người khác mù mắt, nhìn không ra sự giả dối trong đáy mắt của ả, còn đối với một vài công chúa hơi được sủng thì chủ động gây sự, xoay mặt một cái liền bày ra vẻ bị người khác bắt nạt, nước mắt chực rơi, mỗi lần như vậy đều trưng cái bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi kia để phụ vương vì ả khiển trách mấy nàng công chúa đó.
Loại người trong ngoài không nhất, chỉ biết dùng thủ đoạn nhỏ nhen như vậy, Alvis nhìn thôi cũng đã thấy không kiên nhẫn nổi rồi.
Lúc này, người phụ nữa cao quý kia cũng đã mang người lại đây. Bá Tước Quinel nhìn người tới, trong mắt hiện ra vẻ ôn nhu, tiến lên hai bước, trước cung kính hành một lễ với Grita ở bên cạnh người phụ nữ, chờ Grita gật đầu xong liền kéo người phụ nữ đó lại gần, lo lắng quan tâm nói: “Sức khỏe của nàng vốn không tốt, sao lại đi ra ngoài.”
“Cơ thể của em cũng không có việc gì, chàng đừng lo lắng.” Trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú nhưng tái nhợt kia lúc này hiện lên vẻ hạnh phúc, khiến khuôn mặt rạng rỡ lên không ít.
Buông tay chồng ra, người phụ nữ ưu nhã quỳ gối hành một lễ với Alvis, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên, “Thất hoàng tử điện hạ.”
Alvis thoáng liếc qua ánh nhìn chăm chú của Grita lên người Lucia, trong lòng nôn nóng, lên tiếng có lệ, cực kỳ không muốn giới thiệu, “Vị này là Thánh Tử Giáo Đình Lucia Brenda.”
Trong nháy mắt, nghiêng đầu ôn nhu với Lucia, “Lucia, vị này là phu nhân của Bá Tước Quinel, Lisa Marty.” Tuy rằng Grita cũng đã đứng ở trước mặt hai người, nhưng Alvis một chút cũng không có ý mở miệng giới thiệu ả.
“Xin chào phu nhân,” Lucia ôn hòa gật đầu nói với phu nhân Lisa.
Lisa là con gái nhà Công Tước Marty, đương nhiên tin tức linh hoạt hơn nhiều so với người chồng chỉ là Bá Tước của mình, biết vị Thánh Tử có diện mạo tinh xảo xuất trần này có danh tiếng cực cao trong Giáo Đình, hơn nữa, nghe đồn thực lực cũng không tầm thường chút nào, lập tức trên gương mặt thanh tú tái nhợt mang theo mỉm cười khiến người thoải mái, quỳ gối hành lễ, “Thánh Tử Lucia.”
Chờ sau khi thăm hỏi ân cần với phu nhân Lisa xong, tầm mắt của Lucia dời đến Grita vẫn đứng ở một bên từ nãy giờ, sau đó, lại ném ánh mắt về phía Alvis ở bên cạnh, chờ y giới thiệu, dù sao người ta cũng là em gái của y, kết quả người sau chỉ thản nhiên đối mặt với cậu, thậm chí còn nghịch ngợm mở to mắt nhìn, một chút cũng không chịu mở miệng.
Bên này hai người còn đang diễn tiết mục nhìn nhau thâm tình, bên kia đương sự Grita đã không nhịn được nữa. Ả tiến lên phía trước nửa bước, đứng trước mặt Lucia, trưng lên mỉm cười mà ả tự cho là ôn nhu mĩ lệ cực kỳ, thoáng quỳ gối cúi đầu, tư thái mĩ lệ làm một lễ quý tộc, giọng nói ôn nhu êm tai nói: “Xin chào Thánh Tử Lucia, ta là cửu công chúa của đế quốc Xigal, Grita Orly.”
Ả tự cho rằng tư thế hành lễ của mình tuyệt đẹp, mọi góc độ đều hoàn mỹ, có thể kiến Lucia thấy phong tư của ả lúc hơi hơi cúi đầu, thuận tiện còn có thể phô bày dáng người kiêu ngạo có một không hai ra, nhưng lại không biết cái thi lễ này của ả rơi vào ánh mắt của người ngoài thì có cỡ nào quái dị. Nguyên nhân không có gì khác, công chúa của một nước thế nhưng lại hành lễ với Thánh Tử Giáo Đình, theo lý thuyết mà nói, địa vị của ả ngang bằng với Lucia, căn bản không cần hành lễ, cho dù muốn tỏ vẻ tôn trọng người ta, thì cũng không nên quỳ gối hành lễ như thế, chỉ cần gật gật đầu là được rồi, ả làm như vậy chẳng khác gì nói Thánh Tử Giáo Đình có địa vị còn tôn quý hơn cả công chúa đế quốc, trên mặt những quý tộc Xigal ở đây đều hiện lên chút khó coi.
Lucia cũng không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, cô công chúa này sao lại khác xa so với tưởng tượng thế, nói là cao quý hào phóng, ôn nhu tốt bụng ở đâu a, người trước mắt này nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống Bạch Liên Hoa trong truyền thuyết là sao!
Thoáng có chút cứng nhắc khom lưng trả lại lễ, Lucia gượng ép xả ra khuôn mặt tươi cười, “Xin chào cửu công chúa.” Kỳ vọng lớn bao nhiêu, thì thất vọng lớn bấy nhiêu, quả nhiên nội dung trong sách không thể hoàn toàn tin theo, hiện giờ Lucia hoàn toàn không có ý làm quen với cô em trước mặt này một chút nào.
Nhưng cậu không có ý làm quen người khác, không có nghĩa là người khác không muốn làm quen với cậu a.
Công chúa Grita cao quý trong truyền thuyết hoàn toàn nhìn không hiểu nụ cười miễn cưỡng ở trên mặt Lucia, ngược lại còn hưng trí bừng bừng trò chuyện cùng cậu, trong lúc đối thoại còn thường thường che miệng [giả] cười yêu kiều, hơn nữa còn tỏ vẻ xấu hổ, muốn nói nhưng lại thôi, chỉ dùng ánh mắt lấp lánh ánh nước nhìn Lucia, nhìn nhiều đến mức khiến cậu cảm thấy cả người không được tự nhiên, nổi da gà khắp cả người.
Nếu nói lúc nãy Lucia còn hơi ảo tưởng với cô em này, thì sau đoạn tán gẫn kia, hiện giờ cậu chỉ hận không thể ném cô em này đi, trốn càng xa càng tốt.
(Editor: Trên thế gian này, đáng sợ nhất không phải là Boss phản diện, cũng chẳng phải là nam chính biến thái, bá đạo, tà mị hay thích độc chiếm gì, mà Bạch Liên Hoa mới là đáng sợ nhất. Lời khuyên thật lòng cho các bạn nam lẫn nữ ở đây là, nếu trong cuộc sống có gặp loại người Bạch Liên Hoa thì hãy chạy càng xa càng tốt a….)
/57
|