Kẻ trí hay tự nói mình ngu
Người sống hay tự nói mình chết .
7h30 tối . Trong quán trà sửa “ Tin-tin “ mà Long từng lại với Tú và anh em Bạch Lan , Thượng . Tú dạo này Long không có liên lạc , có khi thấy tin nhắn nhưng Long chỉ nhắn lại là bận nên Tú cũng không còn liên lạc nữa .
Trong quán lúc này Long đang uống ly trà sửa trước mặt và nghe Thượng nói .
- Vậy đó , điều anh muốn nói tóm gọn là vậy . Thật sự rất cám ơn em !
Thượng nói
Nói xong Thượng cười cười rất thân thiết . Long cũng mĩm cười . Hắn nhìn sang Bạch Lan đang ngồi kế bên Thượng . Hôm nay thì cô bé này tập trung nói chuyện với hắn hơn 1 chút rồi .Haiz , đúng là hơi nản nha . Long nói :
- Cũng không có gì , dù gì cũng hứa với anh là sẽ giúp anh lấy tranh cho người bạn của anh mà .
Nói xong Long cười cười , lúc này Lan lại nhìn chằm chằm hắn mở lời .
Lan:
- Nhà thơ đã biết người cần tranh là tôi chứ không phải anh tôi phải ko ?
Long:
- Tại sao Lan nói vậy ?
Long nhìn lại đáp . Lan lại nhìn hắn nói :
Lan :
- Vì hôm đó , nhà thơ đã giao thẳng tranh cho tôi chứ không phải anh tôi .
Lan nhìn Long . Long không cảm xúc , trừ trừ nhìn Lan . Hắn đang ngắm ! Cô gái này thật đẹp ! Hắn đáp :
Long:
- Vì Lan biểu hiện ra quá rõ ràng thôi . Anh thượng không có chút xúc động nào nhưng Lan có . Khi thấy bức tranh Lan nhìn chằm chằm vào trong khi ánh mắt anh thượng lại nhìn Lan nhiều hơn nhìn Tranh . Lúc mình đưa tranh cho Lan thì Lan nhìn chằm chằm vào tranh , quên cả lời cám ơn . Vậy nên có thể khẳng định được người cần tranh là Lan chứ không phải là anh Thượng .
Hắn nhìn Lan mĩm cười rồi cuối xuống uống nước . Lan nhìn nhìn hắn , hơi do dự cô hỏi :
- Vậy ngày hôm đó nhà thơ đã đổi tranh thế nào ? Lan nghĩ mãi nhưng thật sự không ra , bức tranh đó do Lan vẽ . Thật sự rất bình thường .
Long ngước lên . Hắn lơ đãng liếc ngang mặt Thượng rồi nhìn Lan . Lúc hắn liếc qua mặt Thượng , gương mặt thượng có chút trầm ngâm nhìn hắn . Hắn thở dài trong lòng ! Quả nhiên là kẻ hữu tâm thì thật không thể dấu được . Thượng đã biết hắn làm cách nào đổi được tranh ! Người này khá ! Thật không ngờ lại không kể lại cho em gái mình nghe .
Long nhìn nhìn Lan . Cô gái này cũng thật là.........quá ngây thơ trong sáng , không hiểu làm sao mình mới đổi được tranh ! Long nhìn Lan cười cười đáp :
Long:
- 1 số kế mọn thôi . Lan đừng suy nghĩ nhiều quá . Nhưng mà mình muốn giữ lại chút vốn liếng làm của riêng . Mình không kể có được ko ?
Long cười cười . Lan hơi bối rối , cô không biết nên nói gì . Cô muốn biết , nhưng người ta đã nói thế thì làm sao hỏi thêm đây ? Cô đành miễn cưỡng đáp , giọng nói có chút buồn :
Lan :
- Có lẽ Lan không đủ tài cán để hiểu rồi .
Long nhìn Lan híp mắt cười cười . Cô gái này cũng đáng yêu thật . Hắn lại nói :
Long:
- Tối nay anh Thượng và Lan mời em ra uống nước cám ơn 1 lần nữa làm em vui lắm . Lúc nãy anh có đề cặp là hôm nào đi ăn 1 bữa thật ngon để cám ơn em thì bây giờ khoan đã . Đợi đến lúc rồi ăn luôn 1 thể .
Nói xong Long lại nhìn Thượng cười cười . Thượng thấy hơi lạ , hỏi lại :
- Em nói đợi đến lúc là đợi đến lúc nào ? Anh không hiểu lắm .
Long cười mĩm đáp :
- Em từng nói , bức tranh chỉ là quà ra mắt . Còn 1 món quà nữa em muốn tặng cho Lan đây . Đợi đến khi em tặng xong thì chúng ta cùng đi ăn cũng chưa muộn . Em thích nhất là lẩu thập cẩm với lẩu chua đó .
Nói rồi hắn cười hehe . Thượng hơi cười cười nhưng đôi mắt có chút lay . Thượng đang nghĩ gì đó . Long lại hỏi , không đợi cho thượng kịp đáp lời :
Long:
- Anh nói chủ nhật tuần này Sỉ Tử Đình sẽ off 1 lần nữa phải ko ?
Thượng:_ Phải , thế nào ? Muốn đi nữa à ?
Long cười cười :
- Vẫn ở phòng trà củ hả anh ?
Thượng:
- Ừa , Sỉ Tử Đình suốt 3 năm qua luôn off ở chổ đó . Cũng thành địa điểm mà mọi người quen thuộc nhất rồi .
Thượng cười cười nhìn Long . Long cầm cái ống hút quậy quậy nước trong ly .
Long:
- Vậy em hiểu rồi , em thấy cũng có chút thích nơi đó . Chắc tuần này em lại đi tiếp tục anh à .
Thượng cười cười . Lan nhìn nhìn Long không biết nghĩ gì . Long lại hỏi trước khi Lan và Thượng lên tiếng :
Long:
- Ở sài gòn này hấp dẫn nhất là món ăn lề đường . Anh giới thiệu em vài nơi xem .
Long lại cười cười . Thượng rất nhanh đáp lời hắn . 2 người hỏi qua đáp lại , lâu lâu Lan lại thêm vào vài câu . Có lẽ Lan đã có chút hảo cảm với hắn hơn rồi . Nhưng 3 người nói chuyện đều là thức ăn , thức uống , chổ đi chơi thú vị . Long chả nhắc lại chút gì về chuyện món quà hay Sỉ Tử Đình .
Bọn họ lại nói chuyện đến 9h đêm .
9h , Thượng và Lan lại chào về . Long lại vui vẻ đi bộ về nhà . Công nhận lần này người đẹp nói nhiều hơn nhiều đó . Còn mấy lần bị hắn chọc cười hi ha nữa . Chà......thật hạnh phúc .
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trên cao . Nụ cười dần thu lại .
Trên trời có 1 mặt trăng khuyết với 1 chấm màu đỏ rất rõ ràng . 1 ngôi sao màu cam chiếu sáng rực rỡ .
Hắn thẫn thờ nhìn trời hơn nữa tiếng không biết hắn đang nghỉ gì .
Đêm , có người ngắm trăng và sao .
O0O................
Tại Khu Chung Cư ở Cần Thơ . Bên bờ sông , Phú đứng đó cũng đang nhìn những ngôi sao và mặt trăng trên cao .
Phú đang thẫn thờ , hắn tự hỏi lầm bầm trong miệng :
Phú:
- Ngươi đang tỏa sáng sao Long ? Ngôi sao màu cam thật rực rỡ.........
Hắn không thèm nhìn trăng có chấm đỏ , hay hắn đã rõ điều ấy nghĩa là gì ?
Đêm , có người ngấm trăng mà hỏi vu vơ .
O0O.....................
Buổi sáng , đường xe đông đúc . Người bận áo công sở , người mặc đồng phục công nhân . Con gái bận áo dài , con nít mặc áo trắng . Sáng trời ! mọi vật đều đang hoạt động .
Trong 1 quán trà quen thuộc mà mỗi tuần Sỉ Tử Đình đều off . Ở đây đang có rất đông người . Văn cũng đã đến . Mọi người đã tự tìm chổ ngồi cho mình . Trà vẫn còn nóng , hôm nay là 1 loại trà khác . Hương thơm rất thoảng , có chút vị của rừng .
Một vài người đang dùng ánh mắt đao kiếm nhìn chằm chằm 1 kẻ đang uống trà . Văn cũng thản nhiên nhìn người đó . Người đó lại tự nhiên uống trà , với hắn – trà mới là đại đạo !
Văn mở miệng hỏi trước :
Văn:
- Không nghỉ tới là Ưu huynh đệ lại đếm xum tựu với chúng tôi lần nữa . Hân hạnh ! Hân hạnh !
Long nhìn Văn cười cười . Hôm nay hắn không mang mặc nạ nhưng vẫn để tóc bù xù và áo khoác măng tô trắng . Mọi người đã nhìn thấy mặt thật của hắn , Hừ ! cũng không đẹp đẽ gì cả . Hắn đáp lời Văn :
- Ở đây mọi người đều thân thiện , ai cũng có sở học . Ưu tôi muốn tiến bộ , không đến đây thì đi đâu được chứ ?
Nói xong hắn cười cười . Không còn giữ vẻ lạnh lùng và thần bí của hôm trước .
Một số người nghe xong lời hắn nói thì thấy sốc óc trong lòng ngay . Cái gì chứ ? Lần trước hắn bảo toàn bộ chúng ta là đi tiểu đạo , mình hắn là đại đạo . Ngông cuồng hóng hách giờ lại nói khác là lý gì hả ??? Nhưng họ không nói gì cả .
Hôm nay Nhất Bút không đến , Phương cũng vắng . Thượng và Lan dù biết hắn đến nhưng cũng không có tới .
Long cười cười nhìn Văn . 1 mình hắn 1 bàn , 1 ấm trà , 3 chung trà . 1 chung đã rót đầy . Kế bên hắn là 1 cây dù màu nâu đen được đặt khá ngay ngắn nhưng vì hắn ngồi phía sau cái bàn nên khó thấy được cây dù đó .
Mấy hôm nay trời rất nắng .
Văn cười cười không nói nữa . Vẫn theo lệ củ , Long im lặng uống trà . Có ai đó lên bốc thăm , chọn giấy thi . Hắn cũng chả để ý là thi gì . Rồi thì Văn giới thiệu phần thưởng lần này là 1 chữ thư pháp của nhà thơ nổi tiếng nào đó . Hắn chả biết , cũng chả quan tâm .
Hắn uống trà ! Trà này ngon !
Mọi người thế mà không bắt đầu nói gì cả . Một số người nhìn Long mà không nói . Không khí nhất thời có chút cổ quái . Hôm nay hắn sẽ không bảo là lấy phần thưởng luôn đó chứ ? Hắn định làm gì tiếp theo đây ?
Một người lên tiếng hỏi :
- Ưu huynh đệ hôm nay có dùng đại đạo nào để lấy phần thưởng trước mọi người không ?
Long đang uống trà , đặt dỡ chung trà xuống bàn . 1 tiếng nhẹ vang lên , hắn nghiêng đầu nhìn qua người vừa nói . Gương mặt người này cũng không có gì đặc biệt , cặp chân mày khá đậm . Hắn mĩm cười hiền hậu lắc nhẹ đầu :
- Hôm nay Ưu tôi chỉ đến để trao dồi mà thôi . Không có ý làm các vị phật ý . Chuyện lần trước thật sự Ưu tôi có chút kiêu ngạo , tự tin . Xin mọi người hãy bỏ qua cho Ưu tôi 1 lần vậy .
Nói xong , hắn vẫn mĩm cười nhẹ rồi xoay sang 4 phía cuối đầu nhẹ . Ý như xin lỗi . Mọi người hơi ngớ ra . Sao hôm nay lại thành 1 người hoàn toàn khác , dễ gần dễ nói chuyện thế này ?
Rồi không để ý để mọi người nữa . Hắn lại cười nhẹ nhẹ xoay sang chung trà , uống chút trà còn dỡ trong chung . Lại rót ly tiếp theo mà nhấm nháp .
Mọi người qua phút sững lại rồi lại bắt đầu có 1 người nào đó cất tiếng . Vài người bàn luận , vài bài thơ , đoạn văn . Họ cứ bàn luận đủ thứ . Nhưng Long thật sự chả nghe lọt vào tai câu nào . Hắn uống trà ! Lâu lâu mọi người lại giật mình vì giọng hắn cất lên kêu thêm 1 bình trà . Người có ý đếm sơ đã đc 5 lần đổi trà rồi . Hắn uống trà hay uống nước ?
Văn cũng hỏi đáp rất sôi nổi . Nhưng Long để ý , nhìu lần Văn lơ đãng liếc về phía hắn . Long vờ như ko thấy , không quan tâm .
Phòng trà lớn , người đến nhiều , tiếng nói huyên náo . Trong phòng lại chỉ có 1 người với 1 ấm trà . Là ồn ào , hay là tĩnh lặng ?
Cuối cùng thì sau 2h đồng hồ cũng có người nào đó chiến thắng rồi lên lấy bức thư pháp đi . Một vài người vẫn liếc sang nhìn Long . Tên này lạ ! Hôm nay hắn chả nói gì , cũng chả tranh giành gì . Lạ nhỉ ?
Văn sau khi tuyên bố rồi cười cười nói nói với người chiến thắng . Long sợ hắn sắp tuyên bố buổi off kết thúc nên lên tiếng trước :
- Xin Văn huynh đệ đợi cho Ưu tôi 1 chút . Ưu tôi có 1 lời muốn nói .
Mọi người ngạc nhiên nhìn sang Long . Quả nhiên như ta đoán mà ! Hắn lại sắp làm cái gì nữa đây ! Chúng ta nên đuổi hắn đi mới đúng đấy ! Văn ngờ ngợ nhìn Long . Văn hỏi :
- Xin hỏi Ưu huynh đệ có lời gì cần công bố ?
Long cười cười ngượng ngùng .
- Thật ra thì Ưu tôi từng có cơ duyên thấy qua hình của em gái Văn huynh đệ đây . Nói thật thì lòng của Ưu tôi đã bị tiểu thư nhà huynh lấy đi rồi . Tôi rất muốn thử 1 lần xem có thể ........có thể..........
Nói đến đây thì Long tỏ vẻ ngại ngùng ấp úng . Hơi bối rồi , hắn lại nhìn Văn tỏ vẻ khó khăn . Văn nhìn nhìn hắn cười cười :
- Ra là việc này . Yểu điệu thục nử , quân tử hảo cầu thì có gì sai đâu nhưng chỉ là em gái của tôi thật sự là đã 2 năm chưa từng ra khỏi nhà . Cũng không muốn tiến thêm bước nữa với ai . Việc này..........thật là hãy thứ cho Văn tôi không thể giúp huynh đệ được .
Nói rồi Văn thở dài , giang 2 tay ra tỏ vẻ bất đắc dĩ .
Long lại cười tự tin nhìn Văn nói :
- Ưu tôi cũng có nghe nói chút chuyện về tiểu thư . Nay Ưu tôi chỉ muốn thử xem có thể hẹn tiểu thư đi khỏi nhà hay không . Nhờ Văn huynh chuyển giúp Ưu tôi 1 món đồ có được hay không ?
Văn ngạc nhiên nhìn Long . Tên quái nhân này có ý đồ gì thế ? Mọi người cũng đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm Long . Nhưng họ không lên tiếng .
Văn:
- Xin hỏi là đồ vật gì ?
Long nghe đến đây thì mĩm cười . Lấy từ trong túi áo bên trái của chiếc áo khoác măng tô ra 1 vật .
1 bức phong thư màu trắng đơn giản !
Hắn đứng dậy , đi từng bước chậm rãi đến gần Văn . Hắn cầm bức thư trịnh trọng đưa ra trước ngực . Hắn cười nói :
- Là vật này !
Văn ngờ ngợ , nhìn Long . Hắn như đang suy nghĩ gì . 1 lát sau , dưới bao nhiêu ánh mắt hắn giơ tay ra nhận lấy phong thư . Hắn cười cười nhìn Long nói :
- Văn tôi sẽ đưa lại cho em gái nhưng có thành công hay không thì Văn tôi không chắc được . Thật lòng tôi mong chuyện tốt này sẽ thành đó .
Long cũng chỉ cười cười . Mọi người hơi mờ mịt nhìn 2 người này . Tên này..........loạn ! Chả bao giờ gặp hắn mà mọi chuyện xảy ra bình thường cả ! Nản thật ! Lần sau mà có tên này xuất hiện ta sẽ ở nhà chắc luôn ! híc hà
Văn lại nói vài câu với vài người . Lúc lúc hắn nhìn nhìn sang Long , Long nhìn đáp lại mĩm cười .
Rồi nữa tiếng sau , 1 số người cũng đã về . Long vẫn còn ngồi đó . Hắn vẫn uống trà !
Hắn bổng nhiên ngước lên nhìn trời ! Trời thật trong và thật nắng !
Hắn chỉ cười khẽ .
Văn:
- Mọi người cũng về cả rồi , bửa hôm nay thật là cũng có chút thu hoạch . Văn tôi hẹn gặp mọi người vào ngày khác vậy . Xin cáo biệt !
Văn nhìn qua mọi người rồi cười cười , hắn nhìn sang Long . Long nhìn lại cười với hắn . Hắn xoay đi , bước tới vài bước ra ngoài cửa . Chân hắn còn cách cửa 1 bước !
Ơ......1 giọt nước , nước.......
Ầm ! ầm ! ầm ! Oành đùng !
Bầu trời đen kịnh ! , Mưa như trút nước , xen kẻ nhau mà che mờ cả phía trước mặt . Mấy cây nghiêng ngã trong màu đen , uống mình cong theo cơn gió lớn . Văn thấy mặt mát mát , những lấm tấm hạt mưa hất vào mặt . Những cơn gió vừa lạnh vừa mạnh đập vào mặt hắn .
Mưa ! Mưa to quá ! lúc nãy còn nắng gắt mà . Làm sao mà nói mưa là mưa được ?
Hắn còn đang ngờ ngợ nhìn trời , chưa kịp hoàn tỉnh lại . Hắn cũng định lội mưa ra ngoài xe của mình . Cũng chỉ 1 khoảng đường nhỏ . Xe hơi hắn đang đậu ở ngoài .
Lúc này !
Vai hắn hơi nặng xuống , 1 hơi ấm từ đó truyền đến . Hắn theo phản ứng quay lại nhìn , 1 bàn tay đang đặt trên vai hắn . Hắn ngước lên nhìn chủ nhân của nó .
Là tên Ưu đó à ? Hắn đang mĩm cười nhìn mình !
Văn rất nhanh hiểu rõ tình hình. Hắn cười cười nói với Ưu :
- Thật là , không hiểu được ông trời nữa . Lúc nãy còn nắng gắt thế mà giờ lại mưa lớn thế này !
Long nhìn hắn cười cười . Văn chưa kịp hiểu gì thì tay kia của Long đã nâng lên 1 vật trước mặt hắn . Nhìn lại , là 1 cây dù màu nâu củ . Long mĩm cười nhìn hắn nói :
- Sáng nay tự dưng có trực giác rằng trời sẽ mưa nên có đem theo dù . Nay cho Văn huynh mượn , coi như là Ưu tôi lấy lòng anh vợ tương lai vậy . Tôi còn muốn ở đây đàm đạo cùng vài người , chưa về gấp . Dù này Văn huynh hãy lấy mà xài nhé .
Nói rồi Long nhìn Văn mĩm cười ấm áp . Văn hơi ngạc nhiên ! Trực giác ? Hay thế à ? Giờ mưa thật rất lớn ! Dầm mưa chạy ra cũng được nhưng nếu người ta đã bảo cho mình mượn mà từ chối thì có hơi........
Văn đưa tay ra cầm lấy cây dù . Mĩm cười ấm áp nhìn Long , hắn nói :
- Cám ơn nhé ! Lần sau nhất định Văn tôi sẽ trả lại , sẽ cám ơn Ưu huynh đệ sau vậy .
Long không nói gì chỉ cười cười . Văn thấy thế không nói gì , xoay ra cửa , phanh cây dù ra . Hắn cầm cây dù dần khuất đi phía ngoài . Long nhìn hắn đi xa , thu nụ cười lại . Hắn nhìn lên trời , trầm ngâm . Chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì !
Mưa cứ mưa ! Người nghĩ cứ nghĩ !
O0O.............
Ở 1 nơi khác , Phương nhìn lên bầu trời bên ngoài . Mưa đang rất lớn , hắn xoa xoa cằm . Ánh mắt lúc nghi hoặc , lúc lại sáng rực tỏ vẻ hứng thú gì đó .
Hắn lẩm bẩm :
- Mưa thật rồi ! Mưa thật rồi ! Ông già Huy Hoàng chắc cũng đang giật mình kinh ngạc đây .
Phương nhếch môi cười khẩy . Hắn nhìn nhìn trời .
Mưa cứ mưa ! Người nghĩ cứ nghĩ !
O0O.................
Văn bước vào chiếc xe hơi của mình . Hắn bảo tài xế ghé thẳng về nhà . Xe lăn bánh đi .
Hắn mở phong thư của Long ra đọc . Trong đó chỉ có 1 thơ rất sến , nói nào là khen em hắn đẹp . Nói nào là tương tư , thương nhớ , tình yêu sét đánh . Bài thơ dài đến mấy trang , hắn đọc được vài dòng rồi lại cất vào trong bao .
Hắn phì cười , cách này mà cũng muốn gặp được em hắn ?
Đùa à ! Phải chăng hắn đã đánh giá tên quái dị này quá cao ? Thật là ........ người này khác gì 1 người đần nhỉ . Nhưng rồi hắn thu nụ cười lại , hắn ngẫm nghỉ xem rốt cuộc có phải có gì không đúng hay không..........
Cầy dù nâu ấy vẫn yên lặng nằm kế bên hắn........
Yên lặng ! .............
Người sống hay tự nói mình chết .
7h30 tối . Trong quán trà sửa “ Tin-tin “ mà Long từng lại với Tú và anh em Bạch Lan , Thượng . Tú dạo này Long không có liên lạc , có khi thấy tin nhắn nhưng Long chỉ nhắn lại là bận nên Tú cũng không còn liên lạc nữa .
Trong quán lúc này Long đang uống ly trà sửa trước mặt và nghe Thượng nói .
- Vậy đó , điều anh muốn nói tóm gọn là vậy . Thật sự rất cám ơn em !
Thượng nói
Nói xong Thượng cười cười rất thân thiết . Long cũng mĩm cười . Hắn nhìn sang Bạch Lan đang ngồi kế bên Thượng . Hôm nay thì cô bé này tập trung nói chuyện với hắn hơn 1 chút rồi .Haiz , đúng là hơi nản nha . Long nói :
- Cũng không có gì , dù gì cũng hứa với anh là sẽ giúp anh lấy tranh cho người bạn của anh mà .
Nói xong Long cười cười , lúc này Lan lại nhìn chằm chằm hắn mở lời .
Lan:
- Nhà thơ đã biết người cần tranh là tôi chứ không phải anh tôi phải ko ?
Long:
- Tại sao Lan nói vậy ?
Long nhìn lại đáp . Lan lại nhìn hắn nói :
Lan :
- Vì hôm đó , nhà thơ đã giao thẳng tranh cho tôi chứ không phải anh tôi .
Lan nhìn Long . Long không cảm xúc , trừ trừ nhìn Lan . Hắn đang ngắm ! Cô gái này thật đẹp ! Hắn đáp :
Long:
- Vì Lan biểu hiện ra quá rõ ràng thôi . Anh thượng không có chút xúc động nào nhưng Lan có . Khi thấy bức tranh Lan nhìn chằm chằm vào trong khi ánh mắt anh thượng lại nhìn Lan nhiều hơn nhìn Tranh . Lúc mình đưa tranh cho Lan thì Lan nhìn chằm chằm vào tranh , quên cả lời cám ơn . Vậy nên có thể khẳng định được người cần tranh là Lan chứ không phải là anh Thượng .
Hắn nhìn Lan mĩm cười rồi cuối xuống uống nước . Lan nhìn nhìn hắn , hơi do dự cô hỏi :
- Vậy ngày hôm đó nhà thơ đã đổi tranh thế nào ? Lan nghĩ mãi nhưng thật sự không ra , bức tranh đó do Lan vẽ . Thật sự rất bình thường .
Long ngước lên . Hắn lơ đãng liếc ngang mặt Thượng rồi nhìn Lan . Lúc hắn liếc qua mặt Thượng , gương mặt thượng có chút trầm ngâm nhìn hắn . Hắn thở dài trong lòng ! Quả nhiên là kẻ hữu tâm thì thật không thể dấu được . Thượng đã biết hắn làm cách nào đổi được tranh ! Người này khá ! Thật không ngờ lại không kể lại cho em gái mình nghe .
Long nhìn nhìn Lan . Cô gái này cũng thật là.........quá ngây thơ trong sáng , không hiểu làm sao mình mới đổi được tranh ! Long nhìn Lan cười cười đáp :
Long:
- 1 số kế mọn thôi . Lan đừng suy nghĩ nhiều quá . Nhưng mà mình muốn giữ lại chút vốn liếng làm của riêng . Mình không kể có được ko ?
Long cười cười . Lan hơi bối rối , cô không biết nên nói gì . Cô muốn biết , nhưng người ta đã nói thế thì làm sao hỏi thêm đây ? Cô đành miễn cưỡng đáp , giọng nói có chút buồn :
Lan :
- Có lẽ Lan không đủ tài cán để hiểu rồi .
Long nhìn Lan híp mắt cười cười . Cô gái này cũng đáng yêu thật . Hắn lại nói :
Long:
- Tối nay anh Thượng và Lan mời em ra uống nước cám ơn 1 lần nữa làm em vui lắm . Lúc nãy anh có đề cặp là hôm nào đi ăn 1 bữa thật ngon để cám ơn em thì bây giờ khoan đã . Đợi đến lúc rồi ăn luôn 1 thể .
Nói xong Long lại nhìn Thượng cười cười . Thượng thấy hơi lạ , hỏi lại :
- Em nói đợi đến lúc là đợi đến lúc nào ? Anh không hiểu lắm .
Long cười mĩm đáp :
- Em từng nói , bức tranh chỉ là quà ra mắt . Còn 1 món quà nữa em muốn tặng cho Lan đây . Đợi đến khi em tặng xong thì chúng ta cùng đi ăn cũng chưa muộn . Em thích nhất là lẩu thập cẩm với lẩu chua đó .
Nói rồi hắn cười hehe . Thượng hơi cười cười nhưng đôi mắt có chút lay . Thượng đang nghĩ gì đó . Long lại hỏi , không đợi cho thượng kịp đáp lời :
Long:
- Anh nói chủ nhật tuần này Sỉ Tử Đình sẽ off 1 lần nữa phải ko ?
Thượng:_ Phải , thế nào ? Muốn đi nữa à ?
Long cười cười :
- Vẫn ở phòng trà củ hả anh ?
Thượng:
- Ừa , Sỉ Tử Đình suốt 3 năm qua luôn off ở chổ đó . Cũng thành địa điểm mà mọi người quen thuộc nhất rồi .
Thượng cười cười nhìn Long . Long cầm cái ống hút quậy quậy nước trong ly .
Long:
- Vậy em hiểu rồi , em thấy cũng có chút thích nơi đó . Chắc tuần này em lại đi tiếp tục anh à .
Thượng cười cười . Lan nhìn nhìn Long không biết nghĩ gì . Long lại hỏi trước khi Lan và Thượng lên tiếng :
Long:
- Ở sài gòn này hấp dẫn nhất là món ăn lề đường . Anh giới thiệu em vài nơi xem .
Long lại cười cười . Thượng rất nhanh đáp lời hắn . 2 người hỏi qua đáp lại , lâu lâu Lan lại thêm vào vài câu . Có lẽ Lan đã có chút hảo cảm với hắn hơn rồi . Nhưng 3 người nói chuyện đều là thức ăn , thức uống , chổ đi chơi thú vị . Long chả nhắc lại chút gì về chuyện món quà hay Sỉ Tử Đình .
Bọn họ lại nói chuyện đến 9h đêm .
9h , Thượng và Lan lại chào về . Long lại vui vẻ đi bộ về nhà . Công nhận lần này người đẹp nói nhiều hơn nhiều đó . Còn mấy lần bị hắn chọc cười hi ha nữa . Chà......thật hạnh phúc .
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trên cao . Nụ cười dần thu lại .
Trên trời có 1 mặt trăng khuyết với 1 chấm màu đỏ rất rõ ràng . 1 ngôi sao màu cam chiếu sáng rực rỡ .
Hắn thẫn thờ nhìn trời hơn nữa tiếng không biết hắn đang nghỉ gì .
Đêm , có người ngắm trăng và sao .
O0O................
Tại Khu Chung Cư ở Cần Thơ . Bên bờ sông , Phú đứng đó cũng đang nhìn những ngôi sao và mặt trăng trên cao .
Phú đang thẫn thờ , hắn tự hỏi lầm bầm trong miệng :
Phú:
- Ngươi đang tỏa sáng sao Long ? Ngôi sao màu cam thật rực rỡ.........
Hắn không thèm nhìn trăng có chấm đỏ , hay hắn đã rõ điều ấy nghĩa là gì ?
Đêm , có người ngấm trăng mà hỏi vu vơ .
O0O.....................
Buổi sáng , đường xe đông đúc . Người bận áo công sở , người mặc đồng phục công nhân . Con gái bận áo dài , con nít mặc áo trắng . Sáng trời ! mọi vật đều đang hoạt động .
Trong 1 quán trà quen thuộc mà mỗi tuần Sỉ Tử Đình đều off . Ở đây đang có rất đông người . Văn cũng đã đến . Mọi người đã tự tìm chổ ngồi cho mình . Trà vẫn còn nóng , hôm nay là 1 loại trà khác . Hương thơm rất thoảng , có chút vị của rừng .
Một vài người đang dùng ánh mắt đao kiếm nhìn chằm chằm 1 kẻ đang uống trà . Văn cũng thản nhiên nhìn người đó . Người đó lại tự nhiên uống trà , với hắn – trà mới là đại đạo !
Văn mở miệng hỏi trước :
Văn:
- Không nghỉ tới là Ưu huynh đệ lại đếm xum tựu với chúng tôi lần nữa . Hân hạnh ! Hân hạnh !
Long nhìn Văn cười cười . Hôm nay hắn không mang mặc nạ nhưng vẫn để tóc bù xù và áo khoác măng tô trắng . Mọi người đã nhìn thấy mặt thật của hắn , Hừ ! cũng không đẹp đẽ gì cả . Hắn đáp lời Văn :
- Ở đây mọi người đều thân thiện , ai cũng có sở học . Ưu tôi muốn tiến bộ , không đến đây thì đi đâu được chứ ?
Nói xong hắn cười cười . Không còn giữ vẻ lạnh lùng và thần bí của hôm trước .
Một số người nghe xong lời hắn nói thì thấy sốc óc trong lòng ngay . Cái gì chứ ? Lần trước hắn bảo toàn bộ chúng ta là đi tiểu đạo , mình hắn là đại đạo . Ngông cuồng hóng hách giờ lại nói khác là lý gì hả ??? Nhưng họ không nói gì cả .
Hôm nay Nhất Bút không đến , Phương cũng vắng . Thượng và Lan dù biết hắn đến nhưng cũng không có tới .
Long cười cười nhìn Văn . 1 mình hắn 1 bàn , 1 ấm trà , 3 chung trà . 1 chung đã rót đầy . Kế bên hắn là 1 cây dù màu nâu đen được đặt khá ngay ngắn nhưng vì hắn ngồi phía sau cái bàn nên khó thấy được cây dù đó .
Mấy hôm nay trời rất nắng .
Văn cười cười không nói nữa . Vẫn theo lệ củ , Long im lặng uống trà . Có ai đó lên bốc thăm , chọn giấy thi . Hắn cũng chả để ý là thi gì . Rồi thì Văn giới thiệu phần thưởng lần này là 1 chữ thư pháp của nhà thơ nổi tiếng nào đó . Hắn chả biết , cũng chả quan tâm .
Hắn uống trà ! Trà này ngon !
Mọi người thế mà không bắt đầu nói gì cả . Một số người nhìn Long mà không nói . Không khí nhất thời có chút cổ quái . Hôm nay hắn sẽ không bảo là lấy phần thưởng luôn đó chứ ? Hắn định làm gì tiếp theo đây ?
Một người lên tiếng hỏi :
- Ưu huynh đệ hôm nay có dùng đại đạo nào để lấy phần thưởng trước mọi người không ?
Long đang uống trà , đặt dỡ chung trà xuống bàn . 1 tiếng nhẹ vang lên , hắn nghiêng đầu nhìn qua người vừa nói . Gương mặt người này cũng không có gì đặc biệt , cặp chân mày khá đậm . Hắn mĩm cười hiền hậu lắc nhẹ đầu :
- Hôm nay Ưu tôi chỉ đến để trao dồi mà thôi . Không có ý làm các vị phật ý . Chuyện lần trước thật sự Ưu tôi có chút kiêu ngạo , tự tin . Xin mọi người hãy bỏ qua cho Ưu tôi 1 lần vậy .
Nói xong , hắn vẫn mĩm cười nhẹ rồi xoay sang 4 phía cuối đầu nhẹ . Ý như xin lỗi . Mọi người hơi ngớ ra . Sao hôm nay lại thành 1 người hoàn toàn khác , dễ gần dễ nói chuyện thế này ?
Rồi không để ý để mọi người nữa . Hắn lại cười nhẹ nhẹ xoay sang chung trà , uống chút trà còn dỡ trong chung . Lại rót ly tiếp theo mà nhấm nháp .
Mọi người qua phút sững lại rồi lại bắt đầu có 1 người nào đó cất tiếng . Vài người bàn luận , vài bài thơ , đoạn văn . Họ cứ bàn luận đủ thứ . Nhưng Long thật sự chả nghe lọt vào tai câu nào . Hắn uống trà ! Lâu lâu mọi người lại giật mình vì giọng hắn cất lên kêu thêm 1 bình trà . Người có ý đếm sơ đã đc 5 lần đổi trà rồi . Hắn uống trà hay uống nước ?
Văn cũng hỏi đáp rất sôi nổi . Nhưng Long để ý , nhìu lần Văn lơ đãng liếc về phía hắn . Long vờ như ko thấy , không quan tâm .
Phòng trà lớn , người đến nhiều , tiếng nói huyên náo . Trong phòng lại chỉ có 1 người với 1 ấm trà . Là ồn ào , hay là tĩnh lặng ?
Cuối cùng thì sau 2h đồng hồ cũng có người nào đó chiến thắng rồi lên lấy bức thư pháp đi . Một vài người vẫn liếc sang nhìn Long . Tên này lạ ! Hôm nay hắn chả nói gì , cũng chả tranh giành gì . Lạ nhỉ ?
Văn sau khi tuyên bố rồi cười cười nói nói với người chiến thắng . Long sợ hắn sắp tuyên bố buổi off kết thúc nên lên tiếng trước :
- Xin Văn huynh đệ đợi cho Ưu tôi 1 chút . Ưu tôi có 1 lời muốn nói .
Mọi người ngạc nhiên nhìn sang Long . Quả nhiên như ta đoán mà ! Hắn lại sắp làm cái gì nữa đây ! Chúng ta nên đuổi hắn đi mới đúng đấy ! Văn ngờ ngợ nhìn Long . Văn hỏi :
- Xin hỏi Ưu huynh đệ có lời gì cần công bố ?
Long cười cười ngượng ngùng .
- Thật ra thì Ưu tôi từng có cơ duyên thấy qua hình của em gái Văn huynh đệ đây . Nói thật thì lòng của Ưu tôi đã bị tiểu thư nhà huynh lấy đi rồi . Tôi rất muốn thử 1 lần xem có thể ........có thể..........
Nói đến đây thì Long tỏ vẻ ngại ngùng ấp úng . Hơi bối rồi , hắn lại nhìn Văn tỏ vẻ khó khăn . Văn nhìn nhìn hắn cười cười :
- Ra là việc này . Yểu điệu thục nử , quân tử hảo cầu thì có gì sai đâu nhưng chỉ là em gái của tôi thật sự là đã 2 năm chưa từng ra khỏi nhà . Cũng không muốn tiến thêm bước nữa với ai . Việc này..........thật là hãy thứ cho Văn tôi không thể giúp huynh đệ được .
Nói rồi Văn thở dài , giang 2 tay ra tỏ vẻ bất đắc dĩ .
Long lại cười tự tin nhìn Văn nói :
- Ưu tôi cũng có nghe nói chút chuyện về tiểu thư . Nay Ưu tôi chỉ muốn thử xem có thể hẹn tiểu thư đi khỏi nhà hay không . Nhờ Văn huynh chuyển giúp Ưu tôi 1 món đồ có được hay không ?
Văn ngạc nhiên nhìn Long . Tên quái nhân này có ý đồ gì thế ? Mọi người cũng đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm Long . Nhưng họ không lên tiếng .
Văn:
- Xin hỏi là đồ vật gì ?
Long nghe đến đây thì mĩm cười . Lấy từ trong túi áo bên trái của chiếc áo khoác măng tô ra 1 vật .
1 bức phong thư màu trắng đơn giản !
Hắn đứng dậy , đi từng bước chậm rãi đến gần Văn . Hắn cầm bức thư trịnh trọng đưa ra trước ngực . Hắn cười nói :
- Là vật này !
Văn ngờ ngợ , nhìn Long . Hắn như đang suy nghĩ gì . 1 lát sau , dưới bao nhiêu ánh mắt hắn giơ tay ra nhận lấy phong thư . Hắn cười cười nhìn Long nói :
- Văn tôi sẽ đưa lại cho em gái nhưng có thành công hay không thì Văn tôi không chắc được . Thật lòng tôi mong chuyện tốt này sẽ thành đó .
Long cũng chỉ cười cười . Mọi người hơi mờ mịt nhìn 2 người này . Tên này..........loạn ! Chả bao giờ gặp hắn mà mọi chuyện xảy ra bình thường cả ! Nản thật ! Lần sau mà có tên này xuất hiện ta sẽ ở nhà chắc luôn ! híc hà
Văn lại nói vài câu với vài người . Lúc lúc hắn nhìn nhìn sang Long , Long nhìn đáp lại mĩm cười .
Rồi nữa tiếng sau , 1 số người cũng đã về . Long vẫn còn ngồi đó . Hắn vẫn uống trà !
Hắn bổng nhiên ngước lên nhìn trời ! Trời thật trong và thật nắng !
Hắn chỉ cười khẽ .
Văn:
- Mọi người cũng về cả rồi , bửa hôm nay thật là cũng có chút thu hoạch . Văn tôi hẹn gặp mọi người vào ngày khác vậy . Xin cáo biệt !
Văn nhìn qua mọi người rồi cười cười , hắn nhìn sang Long . Long nhìn lại cười với hắn . Hắn xoay đi , bước tới vài bước ra ngoài cửa . Chân hắn còn cách cửa 1 bước !
Ơ......1 giọt nước , nước.......
Ầm ! ầm ! ầm ! Oành đùng !
Bầu trời đen kịnh ! , Mưa như trút nước , xen kẻ nhau mà che mờ cả phía trước mặt . Mấy cây nghiêng ngã trong màu đen , uống mình cong theo cơn gió lớn . Văn thấy mặt mát mát , những lấm tấm hạt mưa hất vào mặt . Những cơn gió vừa lạnh vừa mạnh đập vào mặt hắn .
Mưa ! Mưa to quá ! lúc nãy còn nắng gắt mà . Làm sao mà nói mưa là mưa được ?
Hắn còn đang ngờ ngợ nhìn trời , chưa kịp hoàn tỉnh lại . Hắn cũng định lội mưa ra ngoài xe của mình . Cũng chỉ 1 khoảng đường nhỏ . Xe hơi hắn đang đậu ở ngoài .
Lúc này !
Vai hắn hơi nặng xuống , 1 hơi ấm từ đó truyền đến . Hắn theo phản ứng quay lại nhìn , 1 bàn tay đang đặt trên vai hắn . Hắn ngước lên nhìn chủ nhân của nó .
Là tên Ưu đó à ? Hắn đang mĩm cười nhìn mình !
Văn rất nhanh hiểu rõ tình hình. Hắn cười cười nói với Ưu :
- Thật là , không hiểu được ông trời nữa . Lúc nãy còn nắng gắt thế mà giờ lại mưa lớn thế này !
Long nhìn hắn cười cười . Văn chưa kịp hiểu gì thì tay kia của Long đã nâng lên 1 vật trước mặt hắn . Nhìn lại , là 1 cây dù màu nâu củ . Long mĩm cười nhìn hắn nói :
- Sáng nay tự dưng có trực giác rằng trời sẽ mưa nên có đem theo dù . Nay cho Văn huynh mượn , coi như là Ưu tôi lấy lòng anh vợ tương lai vậy . Tôi còn muốn ở đây đàm đạo cùng vài người , chưa về gấp . Dù này Văn huynh hãy lấy mà xài nhé .
Nói rồi Long nhìn Văn mĩm cười ấm áp . Văn hơi ngạc nhiên ! Trực giác ? Hay thế à ? Giờ mưa thật rất lớn ! Dầm mưa chạy ra cũng được nhưng nếu người ta đã bảo cho mình mượn mà từ chối thì có hơi........
Văn đưa tay ra cầm lấy cây dù . Mĩm cười ấm áp nhìn Long , hắn nói :
- Cám ơn nhé ! Lần sau nhất định Văn tôi sẽ trả lại , sẽ cám ơn Ưu huynh đệ sau vậy .
Long không nói gì chỉ cười cười . Văn thấy thế không nói gì , xoay ra cửa , phanh cây dù ra . Hắn cầm cây dù dần khuất đi phía ngoài . Long nhìn hắn đi xa , thu nụ cười lại . Hắn nhìn lên trời , trầm ngâm . Chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì !
Mưa cứ mưa ! Người nghĩ cứ nghĩ !
O0O.............
Ở 1 nơi khác , Phương nhìn lên bầu trời bên ngoài . Mưa đang rất lớn , hắn xoa xoa cằm . Ánh mắt lúc nghi hoặc , lúc lại sáng rực tỏ vẻ hứng thú gì đó .
Hắn lẩm bẩm :
- Mưa thật rồi ! Mưa thật rồi ! Ông già Huy Hoàng chắc cũng đang giật mình kinh ngạc đây .
Phương nhếch môi cười khẩy . Hắn nhìn nhìn trời .
Mưa cứ mưa ! Người nghĩ cứ nghĩ !
O0O.................
Văn bước vào chiếc xe hơi của mình . Hắn bảo tài xế ghé thẳng về nhà . Xe lăn bánh đi .
Hắn mở phong thư của Long ra đọc . Trong đó chỉ có 1 thơ rất sến , nói nào là khen em hắn đẹp . Nói nào là tương tư , thương nhớ , tình yêu sét đánh . Bài thơ dài đến mấy trang , hắn đọc được vài dòng rồi lại cất vào trong bao .
Hắn phì cười , cách này mà cũng muốn gặp được em hắn ?
Đùa à ! Phải chăng hắn đã đánh giá tên quái dị này quá cao ? Thật là ........ người này khác gì 1 người đần nhỉ . Nhưng rồi hắn thu nụ cười lại , hắn ngẫm nghỉ xem rốt cuộc có phải có gì không đúng hay không..........
Cầy dù nâu ấy vẫn yên lặng nằm kế bên hắn........
Yên lặng ! .............
/94
|