"Rốt cuộc có nên đồng ý với anh ta, đến nhà anh ta làm hộ lý riêng không nhỉ. . . . ." Lâm Nhược Kỳ ngơ ngác ngồi trên mép giường, trong tay cầm một cái áo com lê màu trắng viền vàng, vất vả suy nghĩ.
Hai ngày nay, cô một mực khổ não chuyện này, sở dĩ rối rắm như vậy, một là mình quả thật có cảm giác rất áy náy đối với Cơ Liệt Thần, hai là Lâm Nhược Kỳ có một loại cảm giác bị lừa gạt bịp bợm thế nào ấy. . . . . .
Lúc này, Tiểu Ngôn mới vừa tỉnh ngủ, ở trong phòng bếp tùy tiện làm một ít đồ ăn, vừa tiến đến, liền nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ như đang có điều suy nghĩ, nhìn cái áo com lê màu trắng viền vàng trong tay.
Căn phòng trọ nhỏ này là cha của cô mua cho, vừa đúng cách trường học không xa, diện tích cũng không lớn, hơn 50 mét vuông, lắp đặt thiết bị đơn giản, hai phòng ngủ, một phòng khách mặc dù nhỏ thì nhỏ, nhưng đầy đủ mọi thứ. Bởi vì là bạn thân của Tiểu Ngôn, Lâm Nhược Kỳ rất vinh hạnh trở thành bạn cùng phòng sống ở nơi này.
Không nhịn được cái loại dáng vẻ do dự không quyết của Lâm Nhược Kỳ, Tiểu Ngôn tùy tiện nói: "Nhược Kỳ, cô vẫn còn suy nghĩ à? Trực tiếp đồng ý với anh ta đi, nếu anh ta cứu cô, mà cô lại chích lầm người ta, vậy cô nên bồi thường cho anh ta một chút. Lại nói, không phải là cô đang muốn tìm một người đàn ông không biến thái, thử sức hấp dẫn của bộ ngực nhỏ lép xẹp của cô một chút sao? Hiện tại không phải là cơ hội tốt sao? Cô nhìn bộ áo này đi. . . . . ."
Nói xong, Tiểu Ngôn buông bát đũa trong tay, dứt khoát đi tới trước mặt cô, cầm com lê màu trắng giũ lên, "Vừa nhìn chính là người có tiền, hơn nữa còn không biến thái!"
Lâm Nhược Kỳ nghe xong, như rơi vào trong sương mù, không thể theo kịp tốc độ liên tưởng của Tiểu Ngôn, bĩu môi một cái, nói: "Anh ta có phải biến thái hay không, tôi không biết, nhưng mà ngày đó quả thật anh ta đã cứu tôi, hơn nữa sau đó lại. . . . . . Bị tôi ghim một kim"
Tiểu Ngôn liếc cô một cái: "Cái này không được! Nhược Kỳ a, Nhược Kỳ! Lại nói cô thật là gặp vận may a! Lần này cô phát tài lớn rồi, cô nhất định là gặp được một Công Tử Ca có tiền, không bình thường. Nói một chút, lấy mặt nạ xuống, người đàn ông này có phải dung mạo rất đẹp trai hay không?"
Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ có chút co rút. Cái gì gọi là gặp vận may? Mặc dù Lâm Nhược Kỳ cô luôn luôn không may mắn, thường đụng phải chuyện xui xẻo, nhưng cũng không đến nỗi bị nói thành "Gặp vận may" chứ. . . . . .
Vô cùng không tình nguyện thừa nhận: "Dáng dấp thật ra rất đẹp mắt. . . . . ."
Tiểu Ngôn vỗ một cái vào trên người Lâm Nhược Kỳ, thiếu chút nữa làm cho cô trật khớp bả vai, "Nói cho cô biết Lâm Nhược Kỳ, cái com lê màu trắng Armani quý giá này, không có 4000 - 5000 thì không mua được. Cô ngửi cái mùi này đi . . . . . ."
Nói xong, Tiểu Ngôn đưa áo com lê trong tay lên, lại đặt ở trước mặt Lâm Nhược Kỳ, để cho cô hít hà, nói: "Có phải có mùi chanh nhàn nhạt hay không?"
Lâm Nhược Kỳ ngửi một cái: ". . . . . . Dường như là có".
Thành thật mà nói, cô chỉ ngửi được có mùi trên người đàn ông, trong óc liền nhớ tới, anh ta lại gần mình thì chóp mũi nghe được một cỗ hơi thở người đàn ông. . . . . .
Chẳng qua, lời nói ngượng ngùng như vậy cô cũng không dám nói với Tiểu Ngôn.
Bộ dáng của Tiểu Ngôn là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ về phía Lâm Nhược Kỳ một cái, lần này bị cô né tránh.
"Cô là con nhóc thiếu hiểu biết, đây chính là nước hoa Armani mật mã màu đen của đàn ông, một chai là mấy trăm ngàn đấy, mặc dù nước hoa này cũng không phải loại tốt nhất, đắt tiền nhất, nhưng từ cách anh ta ăn mặc và sử dụng nước hoa, người đàn ông này chẳng những có thưởng thức rất cao, hơn nữa có ánh mắt rất đặc biệt, quan trọng là người đàn ông này nhất định là người đàn ông rất chung tình!"
Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, không hiểu: "Tiểu Ngôn cô thật lợi hại, làm sao cô biết điều này ? Chỉ bằng một cái com lê là có thể cho ra nhiều kết luận như vậy?" Lại còn có thể nhìn ra một người đàn ông chung tình hay không chung tình, cô thật là được lắm. . . . . .
Tiểu Ngôn rất khẳng định gật đầu: "Đúng, không sai! Chỉ bằng com lê này!"
"Tại sao?"
"Bởi vì vô luận là com lê hay nước hoa, anh ta chỉ dùng Armani. Theo tôi suy đoán, dây thắt lưng của anh ta, quần, thậm chí là giày da, chắc cũng là Armani. Cho nên, chỉ bằng vào sự chấp nhất của anh ta đối với nhãn hiệu, tôi có thể kết luận, anh ta nhất định rất chung tình!"
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ngơ, bị Tiểu Ngôn một phen ba hoa khoác lác, trong khét ngoài sống, thật lâu sau mới làm rõ ý nghĩ, cho ra một kết luận kinh người: "Thật không hiểu nổi, cô đang nói cái gì. . . . . . Anh ta chung tình hay không chung tình, chuyện liên quan gì tới tôi?"
Tiểu Ngôn suy yếu, lung lay một cái: ". . . . . . Cô là con nhóc thiếu hiểu biết!"
Cuối cùng, đấu tranh tư tưởng hết lần này tới lần khác, cùng với Tiểu Ngôn cố gắng giựt dây, Lâm Nhược Kỳ quyết định trước tiên cầm com lê đem đi trả lại cho anh rồi nói.
Vì vậy, ba lô trên lưng, chạy thẳng tới địa chỉ viết trên tờ giấy kia . . . . . . Đại lộ Nam Sơn, Lư Đăng Bảo số 1.
Sau khi tắc xi dừng xe tại dưới chân núi, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy hết sức kinh ngạc: "Sư phụ, tại sao phải dừng xe ở chỗ này?" Cô nhìn bốn phía, cây cối xanh tươi, cành lá rậm rạp, dây leo và bụi cây trải rộng cả núi lớn, chỉ có một con đường nhựa uốn khúc, sâu thẳm đi thông lên đỉnh núi. . . . . .
"Cô gái, cô nói Lư Đăng Bảo số 1 thì ở trên đỉnh núi" Tài xế sư phụ chỉ chỉ một góc nóc tòa nhà nơi xa lộ ra trên đỉnh núi, quay đầu lại nhìn lên, nhìn xuống đánh giá cô một chút, "Cô xác định, cô muốn đi là Lư Đăng Bảo số 1 sao?"
"Ách. . . . . . Đúng vậy a." Lâm Nhược Kỳ không có chú ý tới ánh mắt nghi ngờ của tài xế sư phụ, chẳng qua, ông ta đột nhiên dừng xe ở nửa đường, cảm thấy nghi ngờ, "Ông dừng xe ở nơi này, tôi phải làm thế nào đây?"
"Thật ngại quá, cô ơi, núi này thuộc về tài sản riêng, tắc xi không thể đi lên" Nói giỡn! Lư Đăng Bảo số 1, không muốn sống nữa mới dám lái xe đi lên, đây là nhà họ Cơ . . . . . .
"A, hóa ra là như vậy a, vậy tôi làm sao đi lên a. . . . . ." Trả tiền, Lâm Nhược Kỳ nhìn nóc bảo nơi xa một chút, vừa xuống xe, vừa khổ não càu nhàu.
"Hoặc là đi lên, hoặc là gọi điện thoại gọi cho chủ nhà tới đón cô đi" sau khi Tài xế ném lại những lời này, liền lái xe đi như một làn khói.
Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ ngớ ra. Tại sao. . . . . . Biến mất nhanh như vậy?
Lật lại dãy số điện thoại trên tờ giấy kia, nhìn một chút. Quên đi, hay mình đi thôi, đã nợ người ta hai lần rồi, đâu còn không biết xấu hổ nói người ta cho người tới đón. Xem ra, khoảng cách từ chân núi đến đỉnh núi cũng không phải là quá xa. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ bước bộ đi về phía trên đỉnh núi. Có thể đi thì đi, nhưng phát hiện không được bình thường.
Lúc này, trong rừng cây quá mức yên tĩnh, vốn có tiếng gió thổi, tiếng ve kêu dường như cũng đã biến mất, chỉ có không khí vô cùng ảm đạm đung đưa trên không, thỉnh thoảng lan truyền vài tiếng chim ríu rít. Những gốc cây đại thụ cao vút che phủ ánh mặt trời kín mít, khắp rừng rậm bị bao phủ trong bóng râm, rừng cây rộng lớn cũng chìm vào trong một mảnh chết chóc, có vẻ âm u tĩnh mịch. . . . . .
Càng đi trong núi, càng làm cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy!
Lâm Nhược Kỳ hốt hoảng lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Cơ Liệt Thần, nhưng dường như nghe một tiếng động sột soạt truyền đến, trong lòng cô run sợ, ngẩng lên đầu, trong một lùm cao lớn, bên cạnh đường núi, đột nhiên có bóng dáng của một người cao lớn lao ra, lảo đảo xông về phía cô.
Biến cố, không có dấu hiệu báo trước xảy ra trong nháy mắt!
Hai ngày nay, cô một mực khổ não chuyện này, sở dĩ rối rắm như vậy, một là mình quả thật có cảm giác rất áy náy đối với Cơ Liệt Thần, hai là Lâm Nhược Kỳ có một loại cảm giác bị lừa gạt bịp bợm thế nào ấy. . . . . .
Lúc này, Tiểu Ngôn mới vừa tỉnh ngủ, ở trong phòng bếp tùy tiện làm một ít đồ ăn, vừa tiến đến, liền nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ như đang có điều suy nghĩ, nhìn cái áo com lê màu trắng viền vàng trong tay.
Căn phòng trọ nhỏ này là cha của cô mua cho, vừa đúng cách trường học không xa, diện tích cũng không lớn, hơn 50 mét vuông, lắp đặt thiết bị đơn giản, hai phòng ngủ, một phòng khách mặc dù nhỏ thì nhỏ, nhưng đầy đủ mọi thứ. Bởi vì là bạn thân của Tiểu Ngôn, Lâm Nhược Kỳ rất vinh hạnh trở thành bạn cùng phòng sống ở nơi này.
Không nhịn được cái loại dáng vẻ do dự không quyết của Lâm Nhược Kỳ, Tiểu Ngôn tùy tiện nói: "Nhược Kỳ, cô vẫn còn suy nghĩ à? Trực tiếp đồng ý với anh ta đi, nếu anh ta cứu cô, mà cô lại chích lầm người ta, vậy cô nên bồi thường cho anh ta một chút. Lại nói, không phải là cô đang muốn tìm một người đàn ông không biến thái, thử sức hấp dẫn của bộ ngực nhỏ lép xẹp của cô một chút sao? Hiện tại không phải là cơ hội tốt sao? Cô nhìn bộ áo này đi. . . . . ."
Nói xong, Tiểu Ngôn buông bát đũa trong tay, dứt khoát đi tới trước mặt cô, cầm com lê màu trắng giũ lên, "Vừa nhìn chính là người có tiền, hơn nữa còn không biến thái!"
Lâm Nhược Kỳ nghe xong, như rơi vào trong sương mù, không thể theo kịp tốc độ liên tưởng của Tiểu Ngôn, bĩu môi một cái, nói: "Anh ta có phải biến thái hay không, tôi không biết, nhưng mà ngày đó quả thật anh ta đã cứu tôi, hơn nữa sau đó lại. . . . . . Bị tôi ghim một kim"
Tiểu Ngôn liếc cô một cái: "Cái này không được! Nhược Kỳ a, Nhược Kỳ! Lại nói cô thật là gặp vận may a! Lần này cô phát tài lớn rồi, cô nhất định là gặp được một Công Tử Ca có tiền, không bình thường. Nói một chút, lấy mặt nạ xuống, người đàn ông này có phải dung mạo rất đẹp trai hay không?"
Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ có chút co rút. Cái gì gọi là gặp vận may? Mặc dù Lâm Nhược Kỳ cô luôn luôn không may mắn, thường đụng phải chuyện xui xẻo, nhưng cũng không đến nỗi bị nói thành "Gặp vận may" chứ. . . . . .
Vô cùng không tình nguyện thừa nhận: "Dáng dấp thật ra rất đẹp mắt. . . . . ."
Tiểu Ngôn vỗ một cái vào trên người Lâm Nhược Kỳ, thiếu chút nữa làm cho cô trật khớp bả vai, "Nói cho cô biết Lâm Nhược Kỳ, cái com lê màu trắng Armani quý giá này, không có 4000 - 5000 thì không mua được. Cô ngửi cái mùi này đi . . . . . ."
Nói xong, Tiểu Ngôn đưa áo com lê trong tay lên, lại đặt ở trước mặt Lâm Nhược Kỳ, để cho cô hít hà, nói: "Có phải có mùi chanh nhàn nhạt hay không?"
Lâm Nhược Kỳ ngửi một cái: ". . . . . . Dường như là có".
Thành thật mà nói, cô chỉ ngửi được có mùi trên người đàn ông, trong óc liền nhớ tới, anh ta lại gần mình thì chóp mũi nghe được một cỗ hơi thở người đàn ông. . . . . .
Chẳng qua, lời nói ngượng ngùng như vậy cô cũng không dám nói với Tiểu Ngôn.
Bộ dáng của Tiểu Ngôn là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ về phía Lâm Nhược Kỳ một cái, lần này bị cô né tránh.
"Cô là con nhóc thiếu hiểu biết, đây chính là nước hoa Armani mật mã màu đen của đàn ông, một chai là mấy trăm ngàn đấy, mặc dù nước hoa này cũng không phải loại tốt nhất, đắt tiền nhất, nhưng từ cách anh ta ăn mặc và sử dụng nước hoa, người đàn ông này chẳng những có thưởng thức rất cao, hơn nữa có ánh mắt rất đặc biệt, quan trọng là người đàn ông này nhất định là người đàn ông rất chung tình!"
Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, không hiểu: "Tiểu Ngôn cô thật lợi hại, làm sao cô biết điều này ? Chỉ bằng một cái com lê là có thể cho ra nhiều kết luận như vậy?" Lại còn có thể nhìn ra một người đàn ông chung tình hay không chung tình, cô thật là được lắm. . . . . .
Tiểu Ngôn rất khẳng định gật đầu: "Đúng, không sai! Chỉ bằng com lê này!"
"Tại sao?"
"Bởi vì vô luận là com lê hay nước hoa, anh ta chỉ dùng Armani. Theo tôi suy đoán, dây thắt lưng của anh ta, quần, thậm chí là giày da, chắc cũng là Armani. Cho nên, chỉ bằng vào sự chấp nhất của anh ta đối với nhãn hiệu, tôi có thể kết luận, anh ta nhất định rất chung tình!"
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ngơ, bị Tiểu Ngôn một phen ba hoa khoác lác, trong khét ngoài sống, thật lâu sau mới làm rõ ý nghĩ, cho ra một kết luận kinh người: "Thật không hiểu nổi, cô đang nói cái gì. . . . . . Anh ta chung tình hay không chung tình, chuyện liên quan gì tới tôi?"
Tiểu Ngôn suy yếu, lung lay một cái: ". . . . . . Cô là con nhóc thiếu hiểu biết!"
Cuối cùng, đấu tranh tư tưởng hết lần này tới lần khác, cùng với Tiểu Ngôn cố gắng giựt dây, Lâm Nhược Kỳ quyết định trước tiên cầm com lê đem đi trả lại cho anh rồi nói.
Vì vậy, ba lô trên lưng, chạy thẳng tới địa chỉ viết trên tờ giấy kia . . . . . . Đại lộ Nam Sơn, Lư Đăng Bảo số 1.
Sau khi tắc xi dừng xe tại dưới chân núi, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy hết sức kinh ngạc: "Sư phụ, tại sao phải dừng xe ở chỗ này?" Cô nhìn bốn phía, cây cối xanh tươi, cành lá rậm rạp, dây leo và bụi cây trải rộng cả núi lớn, chỉ có một con đường nhựa uốn khúc, sâu thẳm đi thông lên đỉnh núi. . . . . .
"Cô gái, cô nói Lư Đăng Bảo số 1 thì ở trên đỉnh núi" Tài xế sư phụ chỉ chỉ một góc nóc tòa nhà nơi xa lộ ra trên đỉnh núi, quay đầu lại nhìn lên, nhìn xuống đánh giá cô một chút, "Cô xác định, cô muốn đi là Lư Đăng Bảo số 1 sao?"
"Ách. . . . . . Đúng vậy a." Lâm Nhược Kỳ không có chú ý tới ánh mắt nghi ngờ của tài xế sư phụ, chẳng qua, ông ta đột nhiên dừng xe ở nửa đường, cảm thấy nghi ngờ, "Ông dừng xe ở nơi này, tôi phải làm thế nào đây?"
"Thật ngại quá, cô ơi, núi này thuộc về tài sản riêng, tắc xi không thể đi lên" Nói giỡn! Lư Đăng Bảo số 1, không muốn sống nữa mới dám lái xe đi lên, đây là nhà họ Cơ . . . . . .
"A, hóa ra là như vậy a, vậy tôi làm sao đi lên a. . . . . ." Trả tiền, Lâm Nhược Kỳ nhìn nóc bảo nơi xa một chút, vừa xuống xe, vừa khổ não càu nhàu.
"Hoặc là đi lên, hoặc là gọi điện thoại gọi cho chủ nhà tới đón cô đi" sau khi Tài xế ném lại những lời này, liền lái xe đi như một làn khói.
Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ ngớ ra. Tại sao. . . . . . Biến mất nhanh như vậy?
Lật lại dãy số điện thoại trên tờ giấy kia, nhìn một chút. Quên đi, hay mình đi thôi, đã nợ người ta hai lần rồi, đâu còn không biết xấu hổ nói người ta cho người tới đón. Xem ra, khoảng cách từ chân núi đến đỉnh núi cũng không phải là quá xa. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ bước bộ đi về phía trên đỉnh núi. Có thể đi thì đi, nhưng phát hiện không được bình thường.
Lúc này, trong rừng cây quá mức yên tĩnh, vốn có tiếng gió thổi, tiếng ve kêu dường như cũng đã biến mất, chỉ có không khí vô cùng ảm đạm đung đưa trên không, thỉnh thoảng lan truyền vài tiếng chim ríu rít. Những gốc cây đại thụ cao vút che phủ ánh mặt trời kín mít, khắp rừng rậm bị bao phủ trong bóng râm, rừng cây rộng lớn cũng chìm vào trong một mảnh chết chóc, có vẻ âm u tĩnh mịch. . . . . .
Càng đi trong núi, càng làm cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy!
Lâm Nhược Kỳ hốt hoảng lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Cơ Liệt Thần, nhưng dường như nghe một tiếng động sột soạt truyền đến, trong lòng cô run sợ, ngẩng lên đầu, trong một lùm cao lớn, bên cạnh đường núi, đột nhiên có bóng dáng của một người cao lớn lao ra, lảo đảo xông về phía cô.
Biến cố, không có dấu hiệu báo trước xảy ra trong nháy mắt!
/113
|