Sở Tấn đang thương lượng với Lận Diễm Trần: "Ngày mai thứ hai, sẽ có chuyên gia đến hội chẩn, tôi đã sớm đăng ký xong, dẫn Thu Thu đến làm kiểm tra xem có nhất định phải làm phẫu thuật. Anh đi với tôi không?"
Anh còn nói: "Công việc bên này anh vẫn chưa sắp xếp, có rảnh không? Không rảnh cũng không sao, tôi đưa Thu Thu đi là được."
Lận Diễm Trần lắc đầu liên tục: "Không được, không được, con trai của anh sinh bệnh, dù thế nào anh cũng phải đi. Anh sẽ xin công ty nghỉ một ngày."
Sở Tấn thở dài: "Anh săn sóc như vậy, theo lý mà nói tôi phải rất vui sướng, nhưng tôi sợ làm lỡ việc của anh, bây giờ anh đang trong lúc gây dựng nghiệp lớn, lại bị chúng tôi liên lụy."
Lận Diễm Trần bắt đầu cười ha hả.
Sở Tấn buồn bực: "Anh cười cái gì?"
Lận Diễm Trần ôm lấy anh, thơm lên trên mặt anh một cái, nói: "Em biết nhà anh có bao nhiêu tiền không?"
Sở Tấn: "?"
Lận Diễm Trần nói: "Luật sư đang thống kê số tài sản nhà anh, con số quá lớn, nhất thời chưa xử lý xong. Chờ có kết quả, anh sẽ để cho anh ta mang tới cho em xem một chút. Anh không giống như ba lúc còn trẻ, dù cho anh không làm việc, tiền cũng đủ xài tám đời, anh đi làm cũng chỉ là một sở thích, muốn tìm cho mình chút chuyện để làm."
Sở Tấn đỏ mặt, anh quá nghèo, cũng được thôi? Anh không được tự nhiên nói: "Dáng vẻ này của anh, không phải là ăn bám* sao?"
(*) 啃老: khẩn lão. Đề cập đến những người trẻ tuổi đã trưởng thành và có khả năng sống tự lập. Nhưng họ dựa vào cha mẹ hoặc người thân để nuôi sống bản thân không chịu làm việc.
Lận Diễm Trần nói: "Ai, vài năm trước anh cũng nghĩ như vậy, khi đó còn tỏ ra rất thanh cao, lại không hợp với ba, nên cầm di sản mẹ để lại cho anh để gây dựng sự nghiệp, anh cũng kiếm lời được không ít."
Sở Tấn hỏi: "Bao nhiêu?"
Lận Diễm Trần giơ tám ngón tay.
Sở Tấn suy đoán: "Tám triệu? Tám mươi triệu?"
Lận Diễm Trần: "Không tính số lẻ, phía sau có tám số không."
Sở Tấn: "..."
Bây giờ Sở Tấn suy nghĩ lại, khi đó mình muốn bao nuôi Lận Diễm Trần, anh còn nói: "Vừa mới bắt đầu tôi còn cảm thấy tốn ba mươi vạn bao anh đã rất mắc."
Lận Diễm Trần cười: "Rất mắc mà, là tất cả tài sản của em."
Sở Tấn cảm thấy mặt đỏ muốn nổ tung, dũng khí của anh tới từ đâu, mà dám cầm ba mươi vạn, bao dưỡng phú ông ngàn tỉ một tháng, lại còn chó ngáp phải ruồi, tiện tay bẻ cong người ta cả đời.
Hai người ngây ngốc mà ôm nhau, lắc lư, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Sở Tấn nhớ, mình vẫn chưa bao giờ hỏi Lận Diễm Trần một vấn đề: "Lúc đó anh nghĩ thế nào a?"
Sở Tấn đột nhiên cảm thấy không đúng, anh nói: "Tôi nghĩ kỹ một chút, người như anh nhân phẩm thật sự có vấn đề? Vào nhầm phòng, anh trực tiếp đâm lao đành phải theo lao ngủ với tôi, lại còn nói dối."
Lận Diễm Trần: "..."
Sở Tấn: "Sao anh lại tùy tiện như vậy? Vừa mới gặp gỡ đã theo người ta lên giường."
Lận Diễm Trần nghe anh hỏi, rồi cảm thấy rất mờ mịt: "Đó là lần đầu tiên anh 419 với người khác... Thật sự đó, trước đây anh chưa bao giờ làm chuyện như vậy. Ngày đó không hiểu sự việc sao lại như thế... Cũng có thể do uống say? Anh mở cửa, nhìn thấy em, bỗng nhiên lập tức bị ma xui quỷ khiến..."
Sở Tấn chua xót mà nói: "Sau này một ngày nào đó anh có thể bị ma xui quỷ khiến lần nữa hay không a?"
Lận Diễm Trần phân tích rõ ràng: "Anh nghĩ là, lúc đó công ty anh mới vừa bị thu mua, còn cãi nhau với ba ba một trận. Nhân sinh tuột dốc, cho nên anh mới có thể sống mơ màng như vậy, đúng lúc gặp được em. Vừa hay anh cũng đang độc thân. Anh cảm thấy sau này sẽ không có chuyện như vậy, không phải em vẫn luôn làm bạn với anh? Bây giờ anh cai thuốc kiêng rượu, phải làm một người chồng tốt một ba ba tốt."
Hắn nói làm cho Sở Tấn rất ngượng ngùng, thỉnh thoảng anh đi ra ngoài xã giao còn uống say.
Lận Diễm Trần nhớ lại: "Vừa mới bắt đầu em rất tốt a, anh chưa từng thấy người nào giống như em, không ngừng câu dẫn anh, vừa ngoan vừa nóng bỏng lại rất phong tình..."
Khi đó anh cũng không biết như vậy sẽ tạo ra mạng người! Sở Tấn che miệng Lận Diễm Trần lại, thẹn quá hóa giận mắng: "Anh lại tái phát bệnh cũ à, mở miệng là lại nói bậy bạ, làm ba ba ổn trọng chút đi."
Lận Diễm Trần hôn lòng bàn tay của anh, Sở Tấn đành phải buông ra.
Lận Diễm Trần đúng lý hợp tình mà nói: "Nếu anh ngay thẳng ổn trọng đã không được làm ba ba."
Sở Tấn mặt đỏ đến không thể đỏ hơn.
Lận Diễm Trần kéo anh lên trên giường: "Thừa dịp Thu Thu ngủ rồi, ba ba và ba ba làm nóng người một chút đi."
...
Sáng sớm hôm sau.
Sở Tấn đỏ mặt ăn điểm tâm, ngày hôm qua anh phải tắm hai lần, còn sợ bị ba ba nhìn ra, chẳng qua nhà rộng cũng có chỗ tốt, bọn họ tắm rửa trong phòng của mình, cũng sẽ không bị phát hiện.
Lận Diễm Trần da mặt dày, thần sắc rất tự nhiên.
Sở Tấn nhìn dáng vẻ sảng khoái tinh thần của hắn đã nổi giận, ở dưới cái bàn nhẹ nhàng đá hắn, lườm hắn một cái.
Lận Diễm Trần đưa lưng về phía cha mẹ vợ cợt nhả với anh.
Thầy Sở nhìn Sở Tấn: "Quân Quân, ngày hôm nay sắc mặt con rất tốt a."
Sở Tấn ấp úng: "Tối hôm qua con ngủ sớm."
Ngủ sớm cái rắm, hừng đông mệt quá mới ngủ.
Lận Diễm Trần nhẹ giọng ghé vào lỗ tai anh nói: "Làm thêm vận động có ích cả người sẽ khỏe mạnh, em nhìn đi, cha em cũng nói như vậy, thoải mái một chút sắc mặt cũng trở nên tốt hơn, sau này chúng ta phải làm chuyện thoải mái nhiều một chút."
Sở Tấn tức giận rồi, không cam lòng yếu thế hơn: "A, anh đắc ý cái gì a? Tuổi trẻ ghê ghớm quá a, tuổi của tôi cũng đang lúc mạnh như hổ như sói có biết không? Không chừng chân tôi chưa run, anh đã bị tôi hút sạch. Tới lúc đó tôi sẽ mua thuốc tráng dương bổ thận cho anh, nhìn xem là anh ngã trước hay là tôi ngã trước."
Lận Diễm Trần ôm bụng cười to, hôn lên hai má đang tức giận của anh: "A Tấn em rất đáng yêu."
Chính lúc này, thầy Sở đang ở gần đó nghe tiếng cười Lận Diễm Trần, nên nhớ tới một chuyện: "Lận Diễm Trần a, ngày hôm qua cha nghe ba con nói nhũ danh của con là "Diễm Diễm" a, đáng yêu thế sao?"
Lận Diễm Trần giống như đột nhiên bị bóp cổ, tiếng cười im bặt.
Sở Tấn nở nụ cười mỉa mai: "Yến Yến? Diễm Diễm? Rất đáng yêu, như bé gái mang nơ con bướm nha."
Lận Diễm Trần nói: "Đó là... Là nhũ danh khi còn bé của anh, em đừng kêu a. Để Thu Thu nghe được, rồi con học theo, sẽ giống cái gì chứ?"
Sở Tấn nói: "Vậy con sẽ gọi anh là "Diễm Diễm ba ba" được chứ."
Giấy không thể gói được lửa, thật ra Lận Diễm Trần cảm thấy sớm hay muộn cũng bị Sở Tấn biết nhũ danh của mình, quả nhiên biết rồi... Đã chuẩn bị tâm lý vẫn cảm thấy quá xấu hổ.
Lận Diễm Trần xụ mặt: "Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chóng ăn xong điểm tâm rồi đi bệnh viện, không nên đùa giỡn lãng phí thời gian nữa."
Sở Tấn: "Được thôi, Diễm Diễm."
Lận Diễm Trần: "..."
Hắn lột cho Sở Tấn một cái bánh chưng nhân thịt, cho vào trong bát anh: "Ầy, Quân Quân thích ăn bánh chưng nhân thịt nhất này."
Sở Tấn: "..."
Hai người dẫn theo Thu Thu cãi nhau một đường đến bệnh viện.
Thu Thu xem trò vui cũng không chê phiền, ngồi trên ghế của bé ở phía sau ôm chân, cười khanh khách, còn vỗ tay cỗ vũ.
Gặp bác sĩ, chưa nói được mấy câu, đã lấy một đống giấy kiểm tra, ôm theo đứa nhỏ làm kiểm tra.
Chạy lên chạy xuống, mệt đến nỗi hai người không có sức lực để đấu võ mồm.
Lận Diễm Trần nói: "Sau này nên cân nhắc có nên mở bệnh viện không, sẽ thuận tiện hơn."
Sở Tấn nói: "Tôi còn tưởng rằng nhà anh có mở rồi chứ."
Lận Diễm Trần nói: "Ừm, ở nước ngoài có, bên này không có, hay là mở đi."
Sở Tấn: "..."
Nói giống như là ra ngoài mua thức ăn vậy.
Thu Thu làm kiểm tra cũng rất ngoan, toàn bộ quá trình đều phối hợp, không nhúc nhích không gây khó dễ.
Lúc đâm ngón tay bé để lấy máu, bé vẫn ngơ ngác, bác sĩ còn khen bảo bảo rất ngoan.
Sở Tấn cảm ơn, cũng không phải rất vui vẻ.
Lận Diễm Trần: "Thu Thu không phải rất ngoan sao?"
Sở Tấn thở dài: "Thần kinh cảm giác của nó không nhạy cảm, nên phản ứng chậm chập."
Lận Diễm Trần cũng rất khó chịu: "Chúng ta sẽ nuôi thật kỹ, con sẽ từ từ tốt hơn."
Sở Tấn nói: "Hi vọng như vậy."
Kết quả kiểm tra cho biết khiếm khuyết trong trái tim của Thu Thu không có khỏi hẳn, nhất định phải làm phẫu thuật.
Anh còn nói: "Công việc bên này anh vẫn chưa sắp xếp, có rảnh không? Không rảnh cũng không sao, tôi đưa Thu Thu đi là được."
Lận Diễm Trần lắc đầu liên tục: "Không được, không được, con trai của anh sinh bệnh, dù thế nào anh cũng phải đi. Anh sẽ xin công ty nghỉ một ngày."
Sở Tấn thở dài: "Anh săn sóc như vậy, theo lý mà nói tôi phải rất vui sướng, nhưng tôi sợ làm lỡ việc của anh, bây giờ anh đang trong lúc gây dựng nghiệp lớn, lại bị chúng tôi liên lụy."
Lận Diễm Trần bắt đầu cười ha hả.
Sở Tấn buồn bực: "Anh cười cái gì?"
Lận Diễm Trần ôm lấy anh, thơm lên trên mặt anh một cái, nói: "Em biết nhà anh có bao nhiêu tiền không?"
Sở Tấn: "?"
Lận Diễm Trần nói: "Luật sư đang thống kê số tài sản nhà anh, con số quá lớn, nhất thời chưa xử lý xong. Chờ có kết quả, anh sẽ để cho anh ta mang tới cho em xem một chút. Anh không giống như ba lúc còn trẻ, dù cho anh không làm việc, tiền cũng đủ xài tám đời, anh đi làm cũng chỉ là một sở thích, muốn tìm cho mình chút chuyện để làm."
Sở Tấn đỏ mặt, anh quá nghèo, cũng được thôi? Anh không được tự nhiên nói: "Dáng vẻ này của anh, không phải là ăn bám* sao?"
(*) 啃老: khẩn lão. Đề cập đến những người trẻ tuổi đã trưởng thành và có khả năng sống tự lập. Nhưng họ dựa vào cha mẹ hoặc người thân để nuôi sống bản thân không chịu làm việc.
Lận Diễm Trần nói: "Ai, vài năm trước anh cũng nghĩ như vậy, khi đó còn tỏ ra rất thanh cao, lại không hợp với ba, nên cầm di sản mẹ để lại cho anh để gây dựng sự nghiệp, anh cũng kiếm lời được không ít."
Sở Tấn hỏi: "Bao nhiêu?"
Lận Diễm Trần giơ tám ngón tay.
Sở Tấn suy đoán: "Tám triệu? Tám mươi triệu?"
Lận Diễm Trần: "Không tính số lẻ, phía sau có tám số không."
Sở Tấn: "..."
Bây giờ Sở Tấn suy nghĩ lại, khi đó mình muốn bao nuôi Lận Diễm Trần, anh còn nói: "Vừa mới bắt đầu tôi còn cảm thấy tốn ba mươi vạn bao anh đã rất mắc."
Lận Diễm Trần cười: "Rất mắc mà, là tất cả tài sản của em."
Sở Tấn cảm thấy mặt đỏ muốn nổ tung, dũng khí của anh tới từ đâu, mà dám cầm ba mươi vạn, bao dưỡng phú ông ngàn tỉ một tháng, lại còn chó ngáp phải ruồi, tiện tay bẻ cong người ta cả đời.
Hai người ngây ngốc mà ôm nhau, lắc lư, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Sở Tấn nhớ, mình vẫn chưa bao giờ hỏi Lận Diễm Trần một vấn đề: "Lúc đó anh nghĩ thế nào a?"
Sở Tấn đột nhiên cảm thấy không đúng, anh nói: "Tôi nghĩ kỹ một chút, người như anh nhân phẩm thật sự có vấn đề? Vào nhầm phòng, anh trực tiếp đâm lao đành phải theo lao ngủ với tôi, lại còn nói dối."
Lận Diễm Trần: "..."
Sở Tấn: "Sao anh lại tùy tiện như vậy? Vừa mới gặp gỡ đã theo người ta lên giường."
Lận Diễm Trần nghe anh hỏi, rồi cảm thấy rất mờ mịt: "Đó là lần đầu tiên anh 419 với người khác... Thật sự đó, trước đây anh chưa bao giờ làm chuyện như vậy. Ngày đó không hiểu sự việc sao lại như thế... Cũng có thể do uống say? Anh mở cửa, nhìn thấy em, bỗng nhiên lập tức bị ma xui quỷ khiến..."
Sở Tấn chua xót mà nói: "Sau này một ngày nào đó anh có thể bị ma xui quỷ khiến lần nữa hay không a?"
Lận Diễm Trần phân tích rõ ràng: "Anh nghĩ là, lúc đó công ty anh mới vừa bị thu mua, còn cãi nhau với ba ba một trận. Nhân sinh tuột dốc, cho nên anh mới có thể sống mơ màng như vậy, đúng lúc gặp được em. Vừa hay anh cũng đang độc thân. Anh cảm thấy sau này sẽ không có chuyện như vậy, không phải em vẫn luôn làm bạn với anh? Bây giờ anh cai thuốc kiêng rượu, phải làm một người chồng tốt một ba ba tốt."
Hắn nói làm cho Sở Tấn rất ngượng ngùng, thỉnh thoảng anh đi ra ngoài xã giao còn uống say.
Lận Diễm Trần nhớ lại: "Vừa mới bắt đầu em rất tốt a, anh chưa từng thấy người nào giống như em, không ngừng câu dẫn anh, vừa ngoan vừa nóng bỏng lại rất phong tình..."
Khi đó anh cũng không biết như vậy sẽ tạo ra mạng người! Sở Tấn che miệng Lận Diễm Trần lại, thẹn quá hóa giận mắng: "Anh lại tái phát bệnh cũ à, mở miệng là lại nói bậy bạ, làm ba ba ổn trọng chút đi."
Lận Diễm Trần hôn lòng bàn tay của anh, Sở Tấn đành phải buông ra.
Lận Diễm Trần đúng lý hợp tình mà nói: "Nếu anh ngay thẳng ổn trọng đã không được làm ba ba."
Sở Tấn mặt đỏ đến không thể đỏ hơn.
Lận Diễm Trần kéo anh lên trên giường: "Thừa dịp Thu Thu ngủ rồi, ba ba và ba ba làm nóng người một chút đi."
...
Sáng sớm hôm sau.
Sở Tấn đỏ mặt ăn điểm tâm, ngày hôm qua anh phải tắm hai lần, còn sợ bị ba ba nhìn ra, chẳng qua nhà rộng cũng có chỗ tốt, bọn họ tắm rửa trong phòng của mình, cũng sẽ không bị phát hiện.
Lận Diễm Trần da mặt dày, thần sắc rất tự nhiên.
Sở Tấn nhìn dáng vẻ sảng khoái tinh thần của hắn đã nổi giận, ở dưới cái bàn nhẹ nhàng đá hắn, lườm hắn một cái.
Lận Diễm Trần đưa lưng về phía cha mẹ vợ cợt nhả với anh.
Thầy Sở nhìn Sở Tấn: "Quân Quân, ngày hôm nay sắc mặt con rất tốt a."
Sở Tấn ấp úng: "Tối hôm qua con ngủ sớm."
Ngủ sớm cái rắm, hừng đông mệt quá mới ngủ.
Lận Diễm Trần nhẹ giọng ghé vào lỗ tai anh nói: "Làm thêm vận động có ích cả người sẽ khỏe mạnh, em nhìn đi, cha em cũng nói như vậy, thoải mái một chút sắc mặt cũng trở nên tốt hơn, sau này chúng ta phải làm chuyện thoải mái nhiều một chút."
Sở Tấn tức giận rồi, không cam lòng yếu thế hơn: "A, anh đắc ý cái gì a? Tuổi trẻ ghê ghớm quá a, tuổi của tôi cũng đang lúc mạnh như hổ như sói có biết không? Không chừng chân tôi chưa run, anh đã bị tôi hút sạch. Tới lúc đó tôi sẽ mua thuốc tráng dương bổ thận cho anh, nhìn xem là anh ngã trước hay là tôi ngã trước."
Lận Diễm Trần ôm bụng cười to, hôn lên hai má đang tức giận của anh: "A Tấn em rất đáng yêu."
Chính lúc này, thầy Sở đang ở gần đó nghe tiếng cười Lận Diễm Trần, nên nhớ tới một chuyện: "Lận Diễm Trần a, ngày hôm qua cha nghe ba con nói nhũ danh của con là "Diễm Diễm" a, đáng yêu thế sao?"
Lận Diễm Trần giống như đột nhiên bị bóp cổ, tiếng cười im bặt.
Sở Tấn nở nụ cười mỉa mai: "Yến Yến? Diễm Diễm? Rất đáng yêu, như bé gái mang nơ con bướm nha."
Lận Diễm Trần nói: "Đó là... Là nhũ danh khi còn bé của anh, em đừng kêu a. Để Thu Thu nghe được, rồi con học theo, sẽ giống cái gì chứ?"
Sở Tấn nói: "Vậy con sẽ gọi anh là "Diễm Diễm ba ba" được chứ."
Giấy không thể gói được lửa, thật ra Lận Diễm Trần cảm thấy sớm hay muộn cũng bị Sở Tấn biết nhũ danh của mình, quả nhiên biết rồi... Đã chuẩn bị tâm lý vẫn cảm thấy quá xấu hổ.
Lận Diễm Trần xụ mặt: "Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chóng ăn xong điểm tâm rồi đi bệnh viện, không nên đùa giỡn lãng phí thời gian nữa."
Sở Tấn: "Được thôi, Diễm Diễm."
Lận Diễm Trần: "..."
Hắn lột cho Sở Tấn một cái bánh chưng nhân thịt, cho vào trong bát anh: "Ầy, Quân Quân thích ăn bánh chưng nhân thịt nhất này."
Sở Tấn: "..."
Hai người dẫn theo Thu Thu cãi nhau một đường đến bệnh viện.
Thu Thu xem trò vui cũng không chê phiền, ngồi trên ghế của bé ở phía sau ôm chân, cười khanh khách, còn vỗ tay cỗ vũ.
Gặp bác sĩ, chưa nói được mấy câu, đã lấy một đống giấy kiểm tra, ôm theo đứa nhỏ làm kiểm tra.
Chạy lên chạy xuống, mệt đến nỗi hai người không có sức lực để đấu võ mồm.
Lận Diễm Trần nói: "Sau này nên cân nhắc có nên mở bệnh viện không, sẽ thuận tiện hơn."
Sở Tấn nói: "Tôi còn tưởng rằng nhà anh có mở rồi chứ."
Lận Diễm Trần nói: "Ừm, ở nước ngoài có, bên này không có, hay là mở đi."
Sở Tấn: "..."
Nói giống như là ra ngoài mua thức ăn vậy.
Thu Thu làm kiểm tra cũng rất ngoan, toàn bộ quá trình đều phối hợp, không nhúc nhích không gây khó dễ.
Lúc đâm ngón tay bé để lấy máu, bé vẫn ngơ ngác, bác sĩ còn khen bảo bảo rất ngoan.
Sở Tấn cảm ơn, cũng không phải rất vui vẻ.
Lận Diễm Trần: "Thu Thu không phải rất ngoan sao?"
Sở Tấn thở dài: "Thần kinh cảm giác của nó không nhạy cảm, nên phản ứng chậm chập."
Lận Diễm Trần cũng rất khó chịu: "Chúng ta sẽ nuôi thật kỹ, con sẽ từ từ tốt hơn."
Sở Tấn nói: "Hi vọng như vậy."
Kết quả kiểm tra cho biết khiếm khuyết trong trái tim của Thu Thu không có khỏi hẳn, nhất định phải làm phẫu thuật.
/126
|