Sau khi Thu Thu xuất viện vẫn thường xuyên sinh bệnh, bởi vì thường bệnh đến mức vào bệnh viện, cũng do Thu Thu là một đứa bé phản ứng tương đối chậm chạp, bảo bảo không thích khóc, cảm giác đau đớn của bé không nhạy cảm, mặc dù thân thể không thoải mái bé cũng không khóc, cho nên bọn họ rất khó phát hiện Thu Thu không thoải mái kịp lúc. Chuyện này cũng là nguyên nhân vì sao Sở Tấn hi vọng Thu Thu có thể làm ầm ĩ thích khóc cũng được.
Sở Tấn lo lắng, thậm chí cảm thấy có phải là anh đã lây cảm mạo cho bảo bảo hay không. Cũng bởi vì anh không cách ly với bé! Biết rõ Thu Thu thân thể yếu, còn ôm Thu Thu nhiều lần.
Mấy ngày nay Thu Thu quả thật có ho khan nhẹ, buổi tối và sáng sớm khụ khụ hai lần, ban ngày thì tốt hơn, sốt cũng không rõ ràng.
Ban đầu bác sĩ chẩn đoán là viêm phổi, còn oán giận bọn họ không quan tâm đứa nhỏ, không chịu đưa tới sớm, ba người bọn họ đều rất xấu hổ, ba người sờ sờ chăm sóc bảo bảo còn có thể khiến bảo bảo sinh bệnh đến mức chuyển biến xấu, hôm kia bảo bảo còn đặc biệt có tinh thần, suy nghĩ kỹ một chút chắc là mới nhiễm bệnh khoảng hai ngày nay, chuyển biến xấu quá nhanh, có thể bởi vì sức đề kháng của Thu Thu kém.
Thu Thu cũng không phải lần đầu tiên bị viêm phổi, bé sinh non, tim phổi đều phát triển chưa hoàn toàn, lúc trước bị viêm phổi, cũng đã trị hết.
Lần này sau khi Thu Thu nằm viện, trị liệu mấy ngày, vẫn không có chuyển biến tốt.
Cảm xúc của Sở Tấn chập trùng theo bệnh tình của Thu Thu, sư phụ thấy anh hồn vía lên mây như vậy, đơn giản phê chuẩn cho anh nghĩ phép đến bệnh viện chăm sóc con trai: "Tôi không phải là một ông chủ ác độc cả con của nhân viên sinh bệnh cũng không cho nghỉ phép."
Sở Tấn cũng không khách sáo với sư phụ.
Bác sĩ lại kiểm tra cho Thu Thu một lần, kết hợp với bệnh trước đây, sửa lại nguyên nhân sinh bệnh, hẳn là do bệnh hen suyễn phát tác, chứ không phải viêm phổi.
Sở Tấn lúc đó nghe bác sĩ nói Thu Thu còn nhỏ như vậy đã mắc bệnh hen suyễn, nước mắt thiếu chút nữa nhịn không được trào ra, anh thật sự nghĩ... Dù mình sinh bệnh khó chịu cũng có thể nhịn, nhưng Thu Thu đang chịu đựng từng chút thống khổ, anh khó mà tiếp thu nổi.
Cho dù bác sĩ nói bệnh hen suyễn của Thu Thu không nghiêm trọng lắm, nhưng đây là một căn bệnh mãn tính, mặc dù có thể từ từ chữa khỏi, Thu Thu cũng phải chịu khổ rất lâu.
Vốn trái tim của Thu Thu đã có khiếm khuyết, tình buống bệnh cũng không lý tưởng, bác sĩ nói khi bé một tuổi sẽ làm phẫu thuật.
Bệnh cũ không chữa khỏi, lại phát hiện thêm bệnh mới.
Sở Tấn bị cảm mạo đã sớm khỏi rồi.
Sở Tấn đến phòng bệnh nhìn Thu Thu, Thu Thu ngoan ngoãn ngủ, bé nhắm mắt lại, tay nhỏ nắm chặt, gương mặt vì bệnh mà đỏ ửng, khẽ nhếch miệng thở dốc.
Thu Thu đang yên lặng chịu khổ, mấy ngày nay đều không có khẩu vị ăn uống.
Nước mắt Sở Tấn sắp rớt xuống rồi.
Sở Tấn ngồi ở bên giường, liếc mắt thất thần ngắm nhìn Thu Thu, anh nhìn thấy cái xoáy trên đỉnh đầu Thu Thu, anh nhớ tới thời điểm Lận Diễm Trần ngủ ở bên cạnh mình, anh cũng từng thấy đỉnh đầu Lận Diễm Trần, hắn giống như Thu Thu, đều có hai cái xoáy trên đỉnh đầu.
Sở Tấn hít hít cái mũi, bỗng nhiên rất nhớ rất nhớ Lận Diễm Trần, nếu bây giờ lập tức đi tìm Lận Diễm Trần, nói cho hắn biết anh không chết, nói cho hắn biết bọn họ có đứa nhỏ, đứa nhỏ còn luôn sinh bệnh.
Nhưng anh muốn tìm Lận Diễm Trần thật sự khó như lên trời.
Sở Tấn thật sự sợ Thu Thu không sống nổi đến trưởng thành, anh không muốn cầu gì nhiều, cho dù Thu Thu là một thằng nhóc ngốc, sau này không có tiền đồ cũng không sao cả, chỉ mong bé sống sót, bình an lớn lên là đủ rồi.
Sở Tấn nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tiểu Lận, cậu nói tôi nên làm gì mới tốt?"
"Lần đầu tiên tôi làm ba ba... Tôi rất sợ mình chăm sóc không chu đáo."
Sau khi tìm ra chứng bệnh chính xác, rồi kê thuốc, bệnh tình Thu Thu dần có chuyển biến, nhưng tiếp sau còn cần dùng phương pháp trị liệu bằng xông khí dung*, đồng thời phải phối hợp định kỳ đến bệnh viện tái khám.
(*) Điều trị bằng xông khí dung chủ yếu đề cập đến liệu pháp hít khí dung. Aerosol dùng để chỉ các hạt rắn hoặc lỏng nhỏ lơ lửng trong không khí. Do đó, liệu pháp xông khí dung sử dụng một thiết bị nguyên tử hóa để phân tán thuốc thành các giọt hoặc hạt nhỏ, ngưng trọng trong khí, đi vào đường hô hấp và phổi để đường thở sạch, đường thở ẩm, điều trị tại chỗ hoặc toàn bộ cơ thể. Tùy vào mục đích điều trị.
Sau khi khôi phục sức khỏe, bọn họ mang Thu Thu về nhà, chăm nom so với trước đây còn cẩn thận hơn, mỗi ngày sớm muộn đều phải đo nhiệt độ cơ thể làm ghi chép, Thu Thu thường xuyên phải uống thuốc, làm trị liệu, có thể nói bé như một ấm sắc thuốc nhỏ.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Sở Tấn có con trai phải chăm sóc, không có cách nào toàn tâm toàn ý tập trung vào trong công việc, chẳng qua năng lực làm việc của anh mạnh mẽ, lại là học trò một tay Lưu tổng đề bạt, được Lưu tổng coi trọng xem như phụ tá đắc lực.
Lưu Sách tự lập môn hộ, không ít người đều nhìn trong mắt.
Chuyện ông đi tìm Sở Tấn từ từ cũng được biết đến, còn có người nói lúc trước Sở Tấn đột nhiên từ chức không chừng chính là bị sư phụ anh đào đi, chẳng qua thời gian có chút không trùng khớp, coi như muốn ăn máng khác cũng không cần bẻ lái biến mất lâu như vậy.
Nói thật, Sở Tấn vốn lo lắng Trang Hãn Học tên miệng rộng kia có mang chuyện anh bị bệnh nan y bêu rếu ra ngoài hay không, nếu như bị rất nhiều người biết, vậy sẽ rất lúng túng.
Nhưng hẳn là hoàn toàn không có, xem đi, sư phụ anh cũng không biết đến chút nào.
Ngược lại bớt đi không ít phiền phức.
Xem ra Trang thiếu gia thỉnh thoảng vẫn có ưu điểm.
Lưu tổng từ cấp dưới của Trang gia độc lập tách ra, cũng không có trở mặt với ông chủ trước đây, thậm chí quan hệ không tệ lắm.
Hơn nữa, còn có nghiệp vụ muốn hợp tác với Trang thiếu. Có tiền vẫn nên cho người quen kiếm lời.
Lưu tổng trực tiếp nghĩ đến Sở Tấn đã từng quản giáo Trang Hãn Học một năm, nên tìm Sở Tấn, rồi hỏi: "Quan hệ giữa cậu và Trang Hãn Học cũng không tệ lắm phải không?... Lúc trước tôi để cậu ở lại, chính là nghĩ cậu hài lòng với mức lương của cậu ta. Nhưng Trang Hãn Học, vừa nhìn đã biết là đần độn, vô cùng dễ dụ dễ gạt, cậu và cậu ta còn liên lạc chứ?"
Sở Tấn oán thầm, Trang Hãn Học chắc cho là anh đã chết, liên lạc cái quỷ a.
Hơn nữa, lúc đó anh nghĩ mình sắp chết, nên bẻ sim điện thoại di động, lúc nhớ ra, những số trước đây đều đã mất hết, điện thoại di động lại làm mất, may mắn anh là một người cẩn thận, thời đại này, anh còn có một quyển sổ ghi số điện thoại, phía trên ghi lại một vài số điện thoại quan trọng.
Anh nhớ nhiều số điện thoại như vậy, cố tình lại không nhớ số Lận Diễm Trần.
Sở Tấn nói: "Tôi cũng không biết có xem là tốt hay không. Cậu ta trước đây rất thiếu kiên nhẫn không muốn bị tôi quản."
Lưu tổng trầm ngâm chốc lát: "Ừm... Ngược lại, người bên kia tới sẽ do cậu tiếp đón, cậu chắc chắn có quen biết."
Sở Tấn chẳng qua là cảm thấy đối mặt với Trang Hãn Học sẽ có chút lúng túng, những nhân viên khác có lẽ không biết chuyện bệnh anh chẩn đoán sai.
Bở bên kia.
Trang Hãn Học biết đây là một cơ hội hợp tác không tệ, hạng mục này làm xong, anh hắn nhất định sẽ khen, cho nên!... Hắn bàn giao sự tình cho người hắn tín nhiệm nhất bây giờ Đoạn Hiểu Trân tiểu thư.
Cô gái này không hổ là môn sinh đắc ý của Sở Tấn, cần lao chịu khó, sau khi Sở Tấn đi, Trang Hãn Học dựa theo lời anh nói để Đoạn Hiểu Trân phụ trách, vẫn luôn không xảy ra sai lầm.
Hai năm trước còn có chút ngây thơ đơn thuần bây giờ cô đã rèn luyện thành bạch cốt tinh khôn khéo mạnh mẽ.
Trang Hãn Học lười đi Y thành, nên giao cho Đoạn Hiểu Trân toàn quyền thay mặt: "Cô gắng nha, tôi ở nhà."
Đoạn Hiểu Trân có thể nói cái gì đây? Người ông chủ này của cô tính tình luôn như vậy, lúc sư phụ cô mới vừa đi còn phấn khởi một trận, nhưng rất nhanh lại héo rũ, nói khó nghe chút, Trang Hãn Học người này chính là chó không thể bỏ được tính ăn shit, chắc là cả đời cũng sẽ không có tiền đồ gì.
Cô tiếp nhận nhiệm vụ, đi công tác, bàn bạc công việc.
Vừa đến Y thành, người của công ty Lưu tổng tổ chức tiệc ở khách sạn, đón gió tẩy trần cho bọn họ.
Thật ra Đoạn Hiểu Trân chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Lưu tổng, nhưng suy cho cùng cô xem như là học trò của học trò Lưu tổng, cô còn muốn từ góc độ này thấy sang bắt quàng làm họ.
Đoạn Hiểu Trân đến khách sạn, đẩy cửa đi vào thì ngay lập tức thấy một bóng người quen thuộc, vừa mới bắt đầu cô còn tưởng rằng là mình hoa mắt, khí thế thật vất vả luyện ra lập tức mềm nhũn.
Cô mừng rỡ không thôi: "Sư phụ?"
Sở Tấn dùng khuôn mặt tươi cười nghênh đón: "Là anh. Hiểu Trân."
Thầy trò bọn họ gặp lại, nên rất là vui vẻ.
Hàn huyên vài câu sau đó lập tức thân thiết hẳn lên.
Đoạn Hiểu Trân rất oan ức: "Ngài trốn đi cũng không nói với em, đổi nghề cũng không dẫn theo em... Em có thể đi theo anh không? Em thật sự không muốn làm chung với Trang Hãn Học nữa, cái gì cũng giao cho em, mệt muốn chết. Em không có cả thời gian hẹn hò bạn trai."
Sở Tấn cười nói: "Trang Hãn Học nếu biết em đi bàn nghiệp vụ lại đứng núi này trông núi nọ sẽ tức chết."
Đoạn Hiểu Trân tỏ lòng trung thành nói: "Em đây không phải là đứng núi này trông núi nọ, em là chủ động đổi nghề. Em còn muốn cùng làm với sư phụ, vậy mới có tương lai."
Sở Tấn quan sát cô một chút, anh nói: "Thật ra anh cảm thấy bây giờ em đã rất ưu tú, không cần anh dạy em gì cả, đã có thể xuất sư rồi."
Hai người kia, không làm việc đàng hoàng, cứ nói việc riêng.
Nói mãi, Đoạn Hiểu Trân nhớ tới một chuyện: "Sư phụ... Sau khi anh từ chức có người tới tìm anh, ấn tượng đối với em đặc biệt sâu đậm, em cảm thấy người kia rất yêu anh."
Nụ cười của Sở Tấn dần tắt ngúm, anh mơ hồ ý thức được người Đoạn Hiểu Trân đang nói tới là ai.
Đoạn Hiểu Trân nói: "Chủ yếu là anh ta tìm Trang tổng, cũng không biết nói cái gì, Trang tổng còn bị anh ta nói tới khóc, xong còn tìm giúp hồ sơ của anh. Em nhớ người kia họ... Họ..."
Cách hơn một năm thời gian, lập tức cô không nhớ ra được.
Sở Tấn nhẹ giọng nói: "Họ Lận đúng không?"
Đoạn Hiểu Trân gật đầu: "Đúng, đúng, chính là họ Lận, em nhớ ra rồi. Em còn lưu số điện thoại di động của anh ta nữa."
Sở Tấn lo lắng, thậm chí cảm thấy có phải là anh đã lây cảm mạo cho bảo bảo hay không. Cũng bởi vì anh không cách ly với bé! Biết rõ Thu Thu thân thể yếu, còn ôm Thu Thu nhiều lần.
Mấy ngày nay Thu Thu quả thật có ho khan nhẹ, buổi tối và sáng sớm khụ khụ hai lần, ban ngày thì tốt hơn, sốt cũng không rõ ràng.
Ban đầu bác sĩ chẩn đoán là viêm phổi, còn oán giận bọn họ không quan tâm đứa nhỏ, không chịu đưa tới sớm, ba người bọn họ đều rất xấu hổ, ba người sờ sờ chăm sóc bảo bảo còn có thể khiến bảo bảo sinh bệnh đến mức chuyển biến xấu, hôm kia bảo bảo còn đặc biệt có tinh thần, suy nghĩ kỹ một chút chắc là mới nhiễm bệnh khoảng hai ngày nay, chuyển biến xấu quá nhanh, có thể bởi vì sức đề kháng của Thu Thu kém.
Thu Thu cũng không phải lần đầu tiên bị viêm phổi, bé sinh non, tim phổi đều phát triển chưa hoàn toàn, lúc trước bị viêm phổi, cũng đã trị hết.
Lần này sau khi Thu Thu nằm viện, trị liệu mấy ngày, vẫn không có chuyển biến tốt.
Cảm xúc của Sở Tấn chập trùng theo bệnh tình của Thu Thu, sư phụ thấy anh hồn vía lên mây như vậy, đơn giản phê chuẩn cho anh nghĩ phép đến bệnh viện chăm sóc con trai: "Tôi không phải là một ông chủ ác độc cả con của nhân viên sinh bệnh cũng không cho nghỉ phép."
Sở Tấn cũng không khách sáo với sư phụ.
Bác sĩ lại kiểm tra cho Thu Thu một lần, kết hợp với bệnh trước đây, sửa lại nguyên nhân sinh bệnh, hẳn là do bệnh hen suyễn phát tác, chứ không phải viêm phổi.
Sở Tấn lúc đó nghe bác sĩ nói Thu Thu còn nhỏ như vậy đã mắc bệnh hen suyễn, nước mắt thiếu chút nữa nhịn không được trào ra, anh thật sự nghĩ... Dù mình sinh bệnh khó chịu cũng có thể nhịn, nhưng Thu Thu đang chịu đựng từng chút thống khổ, anh khó mà tiếp thu nổi.
Cho dù bác sĩ nói bệnh hen suyễn của Thu Thu không nghiêm trọng lắm, nhưng đây là một căn bệnh mãn tính, mặc dù có thể từ từ chữa khỏi, Thu Thu cũng phải chịu khổ rất lâu.
Vốn trái tim của Thu Thu đã có khiếm khuyết, tình buống bệnh cũng không lý tưởng, bác sĩ nói khi bé một tuổi sẽ làm phẫu thuật.
Bệnh cũ không chữa khỏi, lại phát hiện thêm bệnh mới.
Sở Tấn bị cảm mạo đã sớm khỏi rồi.
Sở Tấn đến phòng bệnh nhìn Thu Thu, Thu Thu ngoan ngoãn ngủ, bé nhắm mắt lại, tay nhỏ nắm chặt, gương mặt vì bệnh mà đỏ ửng, khẽ nhếch miệng thở dốc.
Thu Thu đang yên lặng chịu khổ, mấy ngày nay đều không có khẩu vị ăn uống.
Nước mắt Sở Tấn sắp rớt xuống rồi.
Sở Tấn ngồi ở bên giường, liếc mắt thất thần ngắm nhìn Thu Thu, anh nhìn thấy cái xoáy trên đỉnh đầu Thu Thu, anh nhớ tới thời điểm Lận Diễm Trần ngủ ở bên cạnh mình, anh cũng từng thấy đỉnh đầu Lận Diễm Trần, hắn giống như Thu Thu, đều có hai cái xoáy trên đỉnh đầu.
Sở Tấn hít hít cái mũi, bỗng nhiên rất nhớ rất nhớ Lận Diễm Trần, nếu bây giờ lập tức đi tìm Lận Diễm Trần, nói cho hắn biết anh không chết, nói cho hắn biết bọn họ có đứa nhỏ, đứa nhỏ còn luôn sinh bệnh.
Nhưng anh muốn tìm Lận Diễm Trần thật sự khó như lên trời.
Sở Tấn thật sự sợ Thu Thu không sống nổi đến trưởng thành, anh không muốn cầu gì nhiều, cho dù Thu Thu là một thằng nhóc ngốc, sau này không có tiền đồ cũng không sao cả, chỉ mong bé sống sót, bình an lớn lên là đủ rồi.
Sở Tấn nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tiểu Lận, cậu nói tôi nên làm gì mới tốt?"
"Lần đầu tiên tôi làm ba ba... Tôi rất sợ mình chăm sóc không chu đáo."
Sau khi tìm ra chứng bệnh chính xác, rồi kê thuốc, bệnh tình Thu Thu dần có chuyển biến, nhưng tiếp sau còn cần dùng phương pháp trị liệu bằng xông khí dung*, đồng thời phải phối hợp định kỳ đến bệnh viện tái khám.
(*) Điều trị bằng xông khí dung chủ yếu đề cập đến liệu pháp hít khí dung. Aerosol dùng để chỉ các hạt rắn hoặc lỏng nhỏ lơ lửng trong không khí. Do đó, liệu pháp xông khí dung sử dụng một thiết bị nguyên tử hóa để phân tán thuốc thành các giọt hoặc hạt nhỏ, ngưng trọng trong khí, đi vào đường hô hấp và phổi để đường thở sạch, đường thở ẩm, điều trị tại chỗ hoặc toàn bộ cơ thể. Tùy vào mục đích điều trị.
Sau khi khôi phục sức khỏe, bọn họ mang Thu Thu về nhà, chăm nom so với trước đây còn cẩn thận hơn, mỗi ngày sớm muộn đều phải đo nhiệt độ cơ thể làm ghi chép, Thu Thu thường xuyên phải uống thuốc, làm trị liệu, có thể nói bé như một ấm sắc thuốc nhỏ.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Sở Tấn có con trai phải chăm sóc, không có cách nào toàn tâm toàn ý tập trung vào trong công việc, chẳng qua năng lực làm việc của anh mạnh mẽ, lại là học trò một tay Lưu tổng đề bạt, được Lưu tổng coi trọng xem như phụ tá đắc lực.
Lưu Sách tự lập môn hộ, không ít người đều nhìn trong mắt.
Chuyện ông đi tìm Sở Tấn từ từ cũng được biết đến, còn có người nói lúc trước Sở Tấn đột nhiên từ chức không chừng chính là bị sư phụ anh đào đi, chẳng qua thời gian có chút không trùng khớp, coi như muốn ăn máng khác cũng không cần bẻ lái biến mất lâu như vậy.
Nói thật, Sở Tấn vốn lo lắng Trang Hãn Học tên miệng rộng kia có mang chuyện anh bị bệnh nan y bêu rếu ra ngoài hay không, nếu như bị rất nhiều người biết, vậy sẽ rất lúng túng.
Nhưng hẳn là hoàn toàn không có, xem đi, sư phụ anh cũng không biết đến chút nào.
Ngược lại bớt đi không ít phiền phức.
Xem ra Trang thiếu gia thỉnh thoảng vẫn có ưu điểm.
Lưu tổng từ cấp dưới của Trang gia độc lập tách ra, cũng không có trở mặt với ông chủ trước đây, thậm chí quan hệ không tệ lắm.
Hơn nữa, còn có nghiệp vụ muốn hợp tác với Trang thiếu. Có tiền vẫn nên cho người quen kiếm lời.
Lưu tổng trực tiếp nghĩ đến Sở Tấn đã từng quản giáo Trang Hãn Học một năm, nên tìm Sở Tấn, rồi hỏi: "Quan hệ giữa cậu và Trang Hãn Học cũng không tệ lắm phải không?... Lúc trước tôi để cậu ở lại, chính là nghĩ cậu hài lòng với mức lương của cậu ta. Nhưng Trang Hãn Học, vừa nhìn đã biết là đần độn, vô cùng dễ dụ dễ gạt, cậu và cậu ta còn liên lạc chứ?"
Sở Tấn oán thầm, Trang Hãn Học chắc cho là anh đã chết, liên lạc cái quỷ a.
Hơn nữa, lúc đó anh nghĩ mình sắp chết, nên bẻ sim điện thoại di động, lúc nhớ ra, những số trước đây đều đã mất hết, điện thoại di động lại làm mất, may mắn anh là một người cẩn thận, thời đại này, anh còn có một quyển sổ ghi số điện thoại, phía trên ghi lại một vài số điện thoại quan trọng.
Anh nhớ nhiều số điện thoại như vậy, cố tình lại không nhớ số Lận Diễm Trần.
Sở Tấn nói: "Tôi cũng không biết có xem là tốt hay không. Cậu ta trước đây rất thiếu kiên nhẫn không muốn bị tôi quản."
Lưu tổng trầm ngâm chốc lát: "Ừm... Ngược lại, người bên kia tới sẽ do cậu tiếp đón, cậu chắc chắn có quen biết."
Sở Tấn chẳng qua là cảm thấy đối mặt với Trang Hãn Học sẽ có chút lúng túng, những nhân viên khác có lẽ không biết chuyện bệnh anh chẩn đoán sai.
Bở bên kia.
Trang Hãn Học biết đây là một cơ hội hợp tác không tệ, hạng mục này làm xong, anh hắn nhất định sẽ khen, cho nên!... Hắn bàn giao sự tình cho người hắn tín nhiệm nhất bây giờ Đoạn Hiểu Trân tiểu thư.
Cô gái này không hổ là môn sinh đắc ý của Sở Tấn, cần lao chịu khó, sau khi Sở Tấn đi, Trang Hãn Học dựa theo lời anh nói để Đoạn Hiểu Trân phụ trách, vẫn luôn không xảy ra sai lầm.
Hai năm trước còn có chút ngây thơ đơn thuần bây giờ cô đã rèn luyện thành bạch cốt tinh khôn khéo mạnh mẽ.
Trang Hãn Học lười đi Y thành, nên giao cho Đoạn Hiểu Trân toàn quyền thay mặt: "Cô gắng nha, tôi ở nhà."
Đoạn Hiểu Trân có thể nói cái gì đây? Người ông chủ này của cô tính tình luôn như vậy, lúc sư phụ cô mới vừa đi còn phấn khởi một trận, nhưng rất nhanh lại héo rũ, nói khó nghe chút, Trang Hãn Học người này chính là chó không thể bỏ được tính ăn shit, chắc là cả đời cũng sẽ không có tiền đồ gì.
Cô tiếp nhận nhiệm vụ, đi công tác, bàn bạc công việc.
Vừa đến Y thành, người của công ty Lưu tổng tổ chức tiệc ở khách sạn, đón gió tẩy trần cho bọn họ.
Thật ra Đoạn Hiểu Trân chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Lưu tổng, nhưng suy cho cùng cô xem như là học trò của học trò Lưu tổng, cô còn muốn từ góc độ này thấy sang bắt quàng làm họ.
Đoạn Hiểu Trân đến khách sạn, đẩy cửa đi vào thì ngay lập tức thấy một bóng người quen thuộc, vừa mới bắt đầu cô còn tưởng rằng là mình hoa mắt, khí thế thật vất vả luyện ra lập tức mềm nhũn.
Cô mừng rỡ không thôi: "Sư phụ?"
Sở Tấn dùng khuôn mặt tươi cười nghênh đón: "Là anh. Hiểu Trân."
Thầy trò bọn họ gặp lại, nên rất là vui vẻ.
Hàn huyên vài câu sau đó lập tức thân thiết hẳn lên.
Đoạn Hiểu Trân rất oan ức: "Ngài trốn đi cũng không nói với em, đổi nghề cũng không dẫn theo em... Em có thể đi theo anh không? Em thật sự không muốn làm chung với Trang Hãn Học nữa, cái gì cũng giao cho em, mệt muốn chết. Em không có cả thời gian hẹn hò bạn trai."
Sở Tấn cười nói: "Trang Hãn Học nếu biết em đi bàn nghiệp vụ lại đứng núi này trông núi nọ sẽ tức chết."
Đoạn Hiểu Trân tỏ lòng trung thành nói: "Em đây không phải là đứng núi này trông núi nọ, em là chủ động đổi nghề. Em còn muốn cùng làm với sư phụ, vậy mới có tương lai."
Sở Tấn quan sát cô một chút, anh nói: "Thật ra anh cảm thấy bây giờ em đã rất ưu tú, không cần anh dạy em gì cả, đã có thể xuất sư rồi."
Hai người kia, không làm việc đàng hoàng, cứ nói việc riêng.
Nói mãi, Đoạn Hiểu Trân nhớ tới một chuyện: "Sư phụ... Sau khi anh từ chức có người tới tìm anh, ấn tượng đối với em đặc biệt sâu đậm, em cảm thấy người kia rất yêu anh."
Nụ cười của Sở Tấn dần tắt ngúm, anh mơ hồ ý thức được người Đoạn Hiểu Trân đang nói tới là ai.
Đoạn Hiểu Trân nói: "Chủ yếu là anh ta tìm Trang tổng, cũng không biết nói cái gì, Trang tổng còn bị anh ta nói tới khóc, xong còn tìm giúp hồ sơ của anh. Em nhớ người kia họ... Họ..."
Cách hơn một năm thời gian, lập tức cô không nhớ ra được.
Sở Tấn nhẹ giọng nói: "Họ Lận đúng không?"
Đoạn Hiểu Trân gật đầu: "Đúng, đúng, chính là họ Lận, em nhớ ra rồi. Em còn lưu số điện thoại di động của anh ta nữa."
/126
|