Quay, về, Mộc, gia.
Mộc Lạp Lạp nghĩ hôm nay nhất định là Ngôn Viễn chưa tỉnh ngủ, mới nói ra lời buồn cười như vậy.
Cô thật sự bị đuổi ra khỏi Mộc gia, đồng thời tin tức cô bị đuổi ra đã truyền khắp toàn bộ thành phố Long trong khoảng thời gian ngắn. Trong giới thượng lưu của thành phố Long, ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng biết tiểu thư của Mộc gia bị đuổi ra khỏi nhà.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy nếu bây giờ mình trở lại khu biệt thự Mộc gia – chỗ tụ tập nhân vật nổi tiếng, ngay cả một con chó ở nơi đó cũng khinh thường bởi vì mình là một người bị đuổi ra khỏi nhà.
Không chỉ không còn là tiểu thư của Mộc gia, mà địa vị và danh tiếng từng có cũng toàn bộ bị Mộc Diệp cướp đi. Cô bây giờ chẳng những là người không có đồng nào, tất cả những thứ trong quá khứ cũng biến mất hầu như không còn.
Người bình thường tốt xấu gì cũng còn có nhà thuộc về mình, nhưng cô ngay cả nhà cũng không có, tình cảnh của cô bây giờ chính là bi ai như thế.
Có lẽ may mắn duy nhất là Phó Cảnh Phi không có vứt bỏ cô. Nếu không Mộc Lạp Lạp sẽ cảm thấy mình nhất định là người thảm nhất trên cái thế giới này.
Trong tình huống bi thảm như vậy, Ngôn Viễn vậy mà lại đột nhiên hỏi mình có muốn về Mộc gia hay không?
Bây giờ là vấn đề bản thân mình muốn hay không muốn trở về sao? Căn bản là cô đã không có tư cách trở về nữa.
Cha ở trước mặt toàn bộ thành viên của gia tộc đã nói ra lời đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô, đồng thời còn quẳng xuống một câu đời này cũng không cho phép cô bước vào Mộc gia một bước.
Đây giống như là cây búa nặng nề nện vào tim cô, khiến cho cô cảm thấy tim mình bị lực đau đớn kích thích gần như sụp đổ.
Ngôn Viễn rõ ràng là người biết tất cả, sao lại đột nhiên hỏi cô có muốn trở về hay không? Biết suy nghĩ của cô thì thế nào? Có bất kỳ hữu dụng nào sao?
“Ngôn Viễn… Không phải là em không muốn trở về, mà là em không thể trở về.” Khoé miệng Mộc Lạp Lạp lộ ra nụ cười khổ sở. “Ông ấy không chịu tin em, em không có cách nào trở về.”
“Nếu như chú Mộc tha thứ cho em thì sao? Nếu như ông ấy cho em trở về, em sẽ trở về không?”
Nếu như là Mộc Lạp Lạp của quá khứ, nghe được như vậy nhất định sẽ trả lời “muốn” ngay.
Bởi vì trước khi từng gặp phải tuyệt vọng thật sự, Mộc Lạp Lạp vẫn luôn cảm thấy Mộc gia là bến cảng có thể chắn gió cho cô.
Hơn nữa, Mộc gia cũng là nơi cô sống từ nhỏ đến lớn, nơi mà cô có rất nhiều ký ức, mang rất nhiều kỷ niệm, làm sao có thể không muốn trở về?
Nhưng Mộc Lạp Lạp của bây giờ đối với Mộc gia đã không có chút hoài niệm nào, cũng đã suy nghĩ cẩn thận, có lẽ duyên phận của cô và Mộc gia tới đây thôi, ông trời đã định trước ngày hạnh phúc của cô ở Mộc gia phải kết thúc sớm như vậy, cũng không cần cưỡng cầu nữa.
Có thể đáy lòng còn có một chút cảm giác khó khăn, nhưng theo thời gian trôi qua sẽ từ từ lắng lại.
Mà bây giờ ở trước mặt Ngôn Viễn, Mộc Lạp Lạp đương nhiên không có khả năng nói cho y biết mình đã không mong muốn xa vời trở về nữa, ý nghĩ duy nhất là trở về lấy lại di sản mẹ để lại cho cho mình thế thôi.
“Nếu như ba ba chịu tin tưởng em, để cho em trở về, em nhất định sẽ… Nơi đó là nhà của em, làm sao em không muốn trở về?” Mộc Lạp Lạp nghẹn ngào nói.
Lúc này thật ra cô không có làm bộ làm tịch ở trước mặt Ngôn Viễn, mà thật sự có chút khó chịu, khó chịu vì tuổi thơ đã mất của mình.
Quyết định muốn triệt để chia tay với quá khứ có đôi khi tàn nhẫn như vậy.
“Ngôn Viễn, tại sao anh đột nhiên hỏi em cái này?”
Ngôn Viễn bỗng lộ ra biểu cảm đã dự tính trước: “Nếu như anh nói anh có cách có thể cho em trở về thì sao? Lạp Lạp, lần này em vẫn có thể tin anh hay không?”
Mộc Lạp Lạp hơi giật mình. Cô thật không ngờ Ngôn Viễn sau khi vứt bỏ ý định để cô đi chiếm đoạt cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi thì lại nói lời như vậy. Y có cách nào để cho cô trở về Mộc gia?
“Cách gì?”
“… Thật ra cách rất đơn giản, chẳng qua là cần phải áp dụng một điều kiện tiên quyết.” Vẻ mặt Ngôn Viễn bỗng thật khó xử.
Mộc Lạp Lạp giục y: “Anh mau nói xem, cần điều kiện tiên quyết gì?”
Ngôn Viễn thấp giọng: “Vẫn là cần em chiếm lấy cổ phần công ty trong tay Phó Cảnh Phi.”
Sao lại vòng trở về rồi? Trong lòng Mộc Lạp Lạp cảnh giác vài phần, nét mặt không lộ mảy may, do dự nói: “Chẳng phải đã nói chiếm cổ phần công ty trong tay của Phó Cảnh Phi sẽ rất nguy hiểm sao? Phó gia mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, nếu như không cẩn thận, em chẳng những không thể trốn khỏi Phó gia, mà nói không chừng ngay cả anh cũng sẽ gặp phải nguy hiểm…”
Ngôn Viễn cố gắng thuyết phục cô: “Nhưng mà muốn trở về Mộc gia cũng chỉ có một cách như vậy. Chỉ có dùng cổ phần trong tay Phó Cảnh Phi mới có thể thật sự cho em có tư cách trở về. Anh cũng có thể nói trước với chú Mộc một chút, để cho chú ấy tạm thời tha thứ cho em.”
Xem ra cô ở trong mắt người khác đã thê thảm đến mức này? Đến nỗi phải trao đổi lợi ích mới có tư cách trở về nhà?
Mộc Lạp Lạp cảm thấy rất mỉa mai, giọng nói có chút nóng nảy: “Em nghĩ ý này thật sự không được, em không muốn liều lĩnh cuộc mạo hiểm này!”
Ngôn Viễn thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, vội nói: “Lạp Lạp, em đừng gấp gáp, trở về suy nghĩ thật kỹ, chờ đến khi em suy nghĩ rõ ràng thì nói cho anh biết.”
Mộc Lạp Lạp vừa vặn không muốn tiếp tục nhìn thấy y nữa, gật đầu thuận theo: “Cứ như vậy đi, chúng ta gặp lại sau.”
Nói lời tạm biệt trước, Mộc Lạp Lạp xoay người rời đi, vẻ mặt giả vờ kiêu căng kia dần dần biến mất, chỉ còn lại mệt mỏi vô tận.
Lúc ra cửa cô cười cười với người phục vụ kia: “Làm phiền.”
Nữ phục vụ: “…”
Vào buổi tối, trong blog của một người nào đó viết: Gần đây gặp phải một người đặc biệt kỳ quái, con mẹ đó tuyệt đối là tâm thần phân liệt! Một hồi cười với tôi, một hồi mặt đen với tôi…
Đương nhiên là Mộc Lạp Lạp không thấy được. Sau khi cô ra khỏi quán cà phê thì điện thoại liền vang lên.
Thấy dãy số điện thoại gọi đến, Mộc Lạp Lạp toàn thân mệt mỏi rã rời thoáng cái tất cả liền cuốn sạch. Lòng vòng với Ngôn Viễn khiến cho cô mệt mỏi chưa từng có, thậm chí cảm thấy bất lực.
Nhưng luôn có một người như vậy, có thể cho cô đầy đủ lòng tin cùng động lực.
Mộc Lạp Lạp nghĩ hôm nay nhất định là Ngôn Viễn chưa tỉnh ngủ, mới nói ra lời buồn cười như vậy.
Cô thật sự bị đuổi ra khỏi Mộc gia, đồng thời tin tức cô bị đuổi ra đã truyền khắp toàn bộ thành phố Long trong khoảng thời gian ngắn. Trong giới thượng lưu của thành phố Long, ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng biết tiểu thư của Mộc gia bị đuổi ra khỏi nhà.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy nếu bây giờ mình trở lại khu biệt thự Mộc gia – chỗ tụ tập nhân vật nổi tiếng, ngay cả một con chó ở nơi đó cũng khinh thường bởi vì mình là một người bị đuổi ra khỏi nhà.
Không chỉ không còn là tiểu thư của Mộc gia, mà địa vị và danh tiếng từng có cũng toàn bộ bị Mộc Diệp cướp đi. Cô bây giờ chẳng những là người không có đồng nào, tất cả những thứ trong quá khứ cũng biến mất hầu như không còn.
Người bình thường tốt xấu gì cũng còn có nhà thuộc về mình, nhưng cô ngay cả nhà cũng không có, tình cảnh của cô bây giờ chính là bi ai như thế.
Có lẽ may mắn duy nhất là Phó Cảnh Phi không có vứt bỏ cô. Nếu không Mộc Lạp Lạp sẽ cảm thấy mình nhất định là người thảm nhất trên cái thế giới này.
Trong tình huống bi thảm như vậy, Ngôn Viễn vậy mà lại đột nhiên hỏi mình có muốn về Mộc gia hay không?
Bây giờ là vấn đề bản thân mình muốn hay không muốn trở về sao? Căn bản là cô đã không có tư cách trở về nữa.
Cha ở trước mặt toàn bộ thành viên của gia tộc đã nói ra lời đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô, đồng thời còn quẳng xuống một câu đời này cũng không cho phép cô bước vào Mộc gia một bước.
Đây giống như là cây búa nặng nề nện vào tim cô, khiến cho cô cảm thấy tim mình bị lực đau đớn kích thích gần như sụp đổ.
Ngôn Viễn rõ ràng là người biết tất cả, sao lại đột nhiên hỏi cô có muốn trở về hay không? Biết suy nghĩ của cô thì thế nào? Có bất kỳ hữu dụng nào sao?
“Ngôn Viễn… Không phải là em không muốn trở về, mà là em không thể trở về.” Khoé miệng Mộc Lạp Lạp lộ ra nụ cười khổ sở. “Ông ấy không chịu tin em, em không có cách nào trở về.”
“Nếu như chú Mộc tha thứ cho em thì sao? Nếu như ông ấy cho em trở về, em sẽ trở về không?”
Nếu như là Mộc Lạp Lạp của quá khứ, nghe được như vậy nhất định sẽ trả lời “muốn” ngay.
Bởi vì trước khi từng gặp phải tuyệt vọng thật sự, Mộc Lạp Lạp vẫn luôn cảm thấy Mộc gia là bến cảng có thể chắn gió cho cô.
Hơn nữa, Mộc gia cũng là nơi cô sống từ nhỏ đến lớn, nơi mà cô có rất nhiều ký ức, mang rất nhiều kỷ niệm, làm sao có thể không muốn trở về?
Nhưng Mộc Lạp Lạp của bây giờ đối với Mộc gia đã không có chút hoài niệm nào, cũng đã suy nghĩ cẩn thận, có lẽ duyên phận của cô và Mộc gia tới đây thôi, ông trời đã định trước ngày hạnh phúc của cô ở Mộc gia phải kết thúc sớm như vậy, cũng không cần cưỡng cầu nữa.
Có thể đáy lòng còn có một chút cảm giác khó khăn, nhưng theo thời gian trôi qua sẽ từ từ lắng lại.
Mà bây giờ ở trước mặt Ngôn Viễn, Mộc Lạp Lạp đương nhiên không có khả năng nói cho y biết mình đã không mong muốn xa vời trở về nữa, ý nghĩ duy nhất là trở về lấy lại di sản mẹ để lại cho cho mình thế thôi.
“Nếu như ba ba chịu tin tưởng em, để cho em trở về, em nhất định sẽ… Nơi đó là nhà của em, làm sao em không muốn trở về?” Mộc Lạp Lạp nghẹn ngào nói.
Lúc này thật ra cô không có làm bộ làm tịch ở trước mặt Ngôn Viễn, mà thật sự có chút khó chịu, khó chịu vì tuổi thơ đã mất của mình.
Quyết định muốn triệt để chia tay với quá khứ có đôi khi tàn nhẫn như vậy.
“Ngôn Viễn, tại sao anh đột nhiên hỏi em cái này?”
Ngôn Viễn bỗng lộ ra biểu cảm đã dự tính trước: “Nếu như anh nói anh có cách có thể cho em trở về thì sao? Lạp Lạp, lần này em vẫn có thể tin anh hay không?”
Mộc Lạp Lạp hơi giật mình. Cô thật không ngờ Ngôn Viễn sau khi vứt bỏ ý định để cô đi chiếm đoạt cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi thì lại nói lời như vậy. Y có cách nào để cho cô trở về Mộc gia?
“Cách gì?”
“… Thật ra cách rất đơn giản, chẳng qua là cần phải áp dụng một điều kiện tiên quyết.” Vẻ mặt Ngôn Viễn bỗng thật khó xử.
Mộc Lạp Lạp giục y: “Anh mau nói xem, cần điều kiện tiên quyết gì?”
Ngôn Viễn thấp giọng: “Vẫn là cần em chiếm lấy cổ phần công ty trong tay Phó Cảnh Phi.”
Sao lại vòng trở về rồi? Trong lòng Mộc Lạp Lạp cảnh giác vài phần, nét mặt không lộ mảy may, do dự nói: “Chẳng phải đã nói chiếm cổ phần công ty trong tay của Phó Cảnh Phi sẽ rất nguy hiểm sao? Phó gia mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, nếu như không cẩn thận, em chẳng những không thể trốn khỏi Phó gia, mà nói không chừng ngay cả anh cũng sẽ gặp phải nguy hiểm…”
Ngôn Viễn cố gắng thuyết phục cô: “Nhưng mà muốn trở về Mộc gia cũng chỉ có một cách như vậy. Chỉ có dùng cổ phần trong tay Phó Cảnh Phi mới có thể thật sự cho em có tư cách trở về. Anh cũng có thể nói trước với chú Mộc một chút, để cho chú ấy tạm thời tha thứ cho em.”
Xem ra cô ở trong mắt người khác đã thê thảm đến mức này? Đến nỗi phải trao đổi lợi ích mới có tư cách trở về nhà?
Mộc Lạp Lạp cảm thấy rất mỉa mai, giọng nói có chút nóng nảy: “Em nghĩ ý này thật sự không được, em không muốn liều lĩnh cuộc mạo hiểm này!”
Ngôn Viễn thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, vội nói: “Lạp Lạp, em đừng gấp gáp, trở về suy nghĩ thật kỹ, chờ đến khi em suy nghĩ rõ ràng thì nói cho anh biết.”
Mộc Lạp Lạp vừa vặn không muốn tiếp tục nhìn thấy y nữa, gật đầu thuận theo: “Cứ như vậy đi, chúng ta gặp lại sau.”
Nói lời tạm biệt trước, Mộc Lạp Lạp xoay người rời đi, vẻ mặt giả vờ kiêu căng kia dần dần biến mất, chỉ còn lại mệt mỏi vô tận.
Lúc ra cửa cô cười cười với người phục vụ kia: “Làm phiền.”
Nữ phục vụ: “…”
Vào buổi tối, trong blog của một người nào đó viết: Gần đây gặp phải một người đặc biệt kỳ quái, con mẹ đó tuyệt đối là tâm thần phân liệt! Một hồi cười với tôi, một hồi mặt đen với tôi…
Đương nhiên là Mộc Lạp Lạp không thấy được. Sau khi cô ra khỏi quán cà phê thì điện thoại liền vang lên.
Thấy dãy số điện thoại gọi đến, Mộc Lạp Lạp toàn thân mệt mỏi rã rời thoáng cái tất cả liền cuốn sạch. Lòng vòng với Ngôn Viễn khiến cho cô mệt mỏi chưa từng có, thậm chí cảm thấy bất lực.
Nhưng luôn có một người như vậy, có thể cho cô đầy đủ lòng tin cùng động lực.
/202
|