Nguyện vọng đạt được hợp tác cùng Phó gia lần này của Thẩm thị ít nhất phải có được ủng hộ của Phó Cảnh Phi. Ảnh hưởng của anh ở Phó gia đủ để cho kế hoạch của Thẩm Văn Xương thành công hoàn mỹ.
Sau khi mỗi xí nghiệp phát triển đến một mức độ thì sẽ gặp phải ách tắc, Thẩm Văn Xương bây giờ là người quyết định của tập đoàn Thẩm thị, đối diện với việc kiên cố xí nghiệp, muốn cho toà cao ốc này trở nên to lớn lần nữa thì cần phải quyết tâm cùng quyết đoán phá đi rồi dựng lại. Thẩm Văn Xương nhất định phải làm đủ để thay đổi hiện trạng.
Cho dù hắn là người nắm quyền nhưng vẫn sẽ phải chịu rất nhiều thách thức. Rất nhiều cổ đông nắm không ít cổ phần của công ty đều là phái bảo thủ, rất nhiều phê bình úp mở đối với quyết đoán của Thẩm Văn Xương, ngầm đưa ra vấn đề khó khăn cho hắn, tạo thành trở ngại không nhỏ đối với kế hoạch của Thẩm Văn Xương.
Nếu như có thể đạt được ủng hộ của Phó gia, như vậy tất cả kế hoạch của Thẩm Văn Xương có thể tiếp tục tiến hành vô cùng thuận lợi.
Hắn tự tin kế hoạch thương nghiệp của mình, cũng cho rằng Phó Cảnh Phi sẽ nhìn xa trông rộng giống như hắn vậy.
Về thành tựu kinh doanh của Phó Cảnh Phi, mọi người ở thành phố Long đều nhìn thấy, là thiên tài một trăm phần trăm. Chỉ cần anh nói một câu, sự phát triển của Thẩm thị trong tương lại sẽ ngày càng tốt, đế quốc thương nghiệp của Thẩm gia cũng sẽ đủ quy mô.
Thẩm Văn Xương là một người có dã tâm. Thật ra tình trạng tập đoàn Thẩm thị bây giờ đã vô cùng ổn định, cho dù không hề có bất kỳ cải cách nào cũng có thể duy trì phát triển, chỉ có điều tốc độ sẽ chậm rất nhiều, đồng thời nhiều năm sẽ không có thay đổi.
Nhưng hắn sẽ không cho phép thành tựu của mình chỉ là làm cho tập đoàn Thẩm thị duy trì hiện trạng mà thôi, hắn muốn nhiều hơn thế nữa.
Bây giờ khởi đầu chính là phần dự án hợp tác này.
Thế nhưng Thẩm Văn Xương tuyệt đối sẽ không ngờ tới, hắn vốn tràn đầy tự tin, thậm chí khiến cho Phó Cảnh Phi thầm tán dương dự án hợp tác, bởi vì câu nói đầu tiên của Mộc Lạp Lạp hôm nay mà biến thành tro tàn… Đương nhiên những điều này đều là sau hãy nói.
Lúc này Thẩm Văn Xương đã kiểm soát tất cả tức giận, chậm rãi nói dự án của mình, miêu tả hết sức rõ ràng bản kế hoạch phát triển Thẩm thị tương lai.
Phó Cảnh Phi yên lặng nghe, ánh mắt lạnh nhạt đặt trên bản dự án, chống cằm biểu cảm lạnh lùng.
Quả nhiên, rất nhanh có cổ đông đưa ra ý kiến phản đối: “Tình hình phát triển của Thẩm thị vào năm ngoái trong tình trạng thị trường bây giờ đã tốt rồi, tại sao chúng ta còn phải mạo hiểm lớn như vậy?”
“Đúng, là cổ đông của Thẩm thị, chúng tôi mong muốn cổ phần của mình có thể duy trì ổn định lâu dài, không muốn nhìn thấy bởi vì những kế hoạch này mà đến lúc đó có bất kỳ chấn động gì.”
“Tôi và lão Vương giống nhau, cũng thấy như vậy…”
Tuy rằng Tập đoàn Thẩm thị gọi là Tập đoàn Thẩm thị, nhưng cũng không phải là xí nghiệp gia tộc. Năm đó ông Thẩm xây dựng Thẩm thị từ một hãng nhỏ, quá trình đã được rất nhiều vốn giúp đỡ, những cổ đông này hầu như đều là những người trong thiên hạ cùng nhau hợp lại đi theo ông Thẩm.
Người đã già, suy nghĩ sẽ khác đi, hùng tài vĩ lược khi còn trẻ đều tiêu tán gần hết, không tiếp tục muốn làm thế nào để mở rộng, chỉ hy vọng có thể được đầy đủ ổn định.
Đám người này trải qua cả đời phấn đấu trên thương trường, trải qua ngươi lừa ta gạt, tranh đấu không khói lửa nhiều không kể xiết, bọn họ đã cảm thấy chán nản.
Bởi vậy mới có gần nửa cổ đông không ủng hộ kế hoạch của Thẩm Văn Xương. Dưới cái nhìn của bọn họ, có thể an ổn sống qua ngày được coi như là một phương thức tốt.
Lại thêm bây giờ Thẩm thị phát triển xác thực rất tốt đẹp, có ông Thẩm gây dựng nền móng vững chắc, thêm Thẩm Văn Xương cũng không phải là thế hệ thứ hai bất tài, bản lãnh của hắn không thấp, trên thực tế làm cho Thẩm thị ngày nay phát triển còn nhanh hơn so với thời kỳ của ổng Thẩm.
Nhưng suy nghĩ của người trẻ luôn luôn khác nhau, Thẩm Văn Xương về mưu lược kinh doanh hơn xa những người này. Hắn có rất nhiều kế hoạch muốn thực hiện, những ý tưởng này nhìn rất cấp tiến khiến cho các cổ đông lâu năm bỏ phiếu chống. Bọn họ đã không muốn tiếp tục giằng co với người tuổi trẻ.
Nhưng bởi vì ông Thẩm ở đây, Thẩm Văn Xương cũng không thể làm ra bất kỳ hành động gì đối với các bạn chí cốt cùng ông ấy bắt đầu sự nghiệp, tạm thời chỉ có thể vòng quanh với bọn họ.
Nhưng nếu như lấy được ủng hộ của Phó Cảnh phi thì tất cả đều không giống nhau.
Phó gia sau lưng Phó Cảnh Phi mới có thể thật sự coi là một pho tượng khổng lồ, ngoài có nguồn tài nguyên và gia sản không cách nào ước tính được, ở thành phố Long này kiên trì trăm năm không ngã đủ để làm chứng thực lực đó.
Chớ đừng nói chi là Phó Cảnh Phi tự mình tạo ra những kỳ tích thương nghiệp. Anh đã từng dùng phương thức bán tháo cổ phiếu để loại trừ một chuyên gia tài chính thâm niên của Wall Street, ép đối phương phải ném ra toàn bộ cổ phần công ty mới thôi, làm một đao phủ giết người không thấy máu.
Thẩm Văn Xương nhìn những cổ đông này vẫn đang phản đối mình, chân mày càu chặt, nhưng lại không thể phát tác ở trước mặt bọn họ.
Hắn chỉ có thể nghiến răng, dùng giọng hết sức bình tĩnh nói: “Bây giờ tình hình kinh tế phức tạp, nếu như Thẩm thị vẫn muốn sừng sững không ngã thì nhất định phải cải biến. Tiếp tục duy trì tình trạng hiện nay sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện tệ đoan, cho đến lúc đó muốn cứu vãn có lẽ không còn kịp nữa.”
“Văn Xương, sao cậu có thể nói như vậy? Thẩm thị này là chúng tôi và ba cậu cùng nhau dựng nên. Bây giờ ông ấy truyền xí nghiệp này tới trong tay cậu, vẫn tiếp tục để chúng tôi làm cổ đông là muốn để cho những lão già chúng tôi đến giúp đỡ cậu một chút. Người trẻ tuổi á, đúng là dễ kích động, ý tưởng cũng mênh mông vô bờ bến. Thẩm thị đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, làm sao có thể có bất cứ vấn đề gì?”
Những cổ đông này mỗi một người đều lấy giọng nguyên lão gia trưởng nói chuyện với Thẩm Văn Xương, nơi nơi đều hạn chế kế hoạch của hắn.
Điểm này khiến Thẩm Văn Xương rất là bất mãn.
“Ba giao công ty này cho tôi, tôi sẽ có trách nhiệm đối với công ty này. Bác Vương, kế hoạch của tôi cũng không phải là không có căn cứ, mọi thứ đều có cơ sở thực tế. Tin tưởng tôi, nhất định có thể khiến cho Thẩm thị nhảy lên cấp độ hoàn toàn mới.”
Theo đạo lý, những điều này đều là chuyện nội bộ của công ty, đúng là không nên nói ngay trước mặt của một người ngoài là Phó Cảnh Phi như vậy. Nhưng bất kể là Thẩm Văn Xương hay là những cổ đông khác đều đang có ý định của mình, mới có thể trực tiếp như vậy.
Thẩm Văn Xương đúng là mong muốn Phó Cảnh Phi thấy vị trí khốn cảnh và cản trở gặp phải lớn nhất của mình. Nếu như Phó Cảnh Phi có thể ủng hộ kế hoạch của hắn, vậy đối với những cổ đông này tất nhiên sẽ nghĩ cách khiến cho bọn họ nhả ra, đến lúc đó cũng càng có lý do thương nghị cùng Phó Cảnh Phi.
Các cổ đông thì lại cố ý làm đến vậy là muốn khiến Phó Cảnh Phi biết rằng Thẩm Văn Xương mặc dù là người quyết định tối cao nhưng không có chưởng quản tất cả quyền hạn, sẽ cẩn thận cân nhắc hợp tác với hắn hơn.
Hai phe đều có tính toán của mình, mới tạo thành cảnh tượng tranh cãi như vầy ở trước mặt người ngoài.
Nhưng đều ngoài dự đoán của bọn họ, lúc này Phó Cảnh Phi sớm đã dời sự chú ý, suy nghĩ tới thứ khác, hoàn toàn không có suy nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.
Thời khắc này Phó Cảnh Phi đang nhìn chằm chằm văn kiện trên mặt bàn đá cẩm thạch, thật ra trong đầu toàn là hình dáng của Mộc Lạp Lạp.
Tất cả trong suy nghĩ đều là cô.
Đối với thay đổi cực lớn gần đây của Mộc Lạp Lạp, Phó thiếu gia trong lòng hoang mang nhưng không ít hơn chút nào so với những người giúp việc ở trong nhà, thậm chí quản gia còn ba lần bốn lượt nhắc nhở anh, phải gia tăng chú ý, không thể lơ là.
Chú Phó cũng không phải là người đa nghi. Ông ấy ở Phó gia phục vụ rất nhiều năm, vẫn luôn tuân thủ bổn phận, việc nên làm thì đi làm, việc không nên làm thì ông ấy tuyệt đối sẽ chọn cách không nghe không thấy, tuyệt không quan tâm.
Nhưng mà gần đây Mộc Lạp Lạp thật sự thay đổi quá lớn, khiến chú Phó cũng nhịn không được nổi lên nghi ngờ trong lòng.
Đoán chừng không chỉ là chú Phó, ngay cả dì Xảo cùng với những người giúp việc và vệ sĩ khác, nói không chừng ngay cả con chó collie biên giới* nuôi ở sau nhà cũng có nghi ngờ.
(*Collie biên giới – còn gọi là border collie – là giống chó chăn gia súc và chó săn đuổi có nguồn gốc từ Anh Quốc thuộc dòng Collie, chúng được coi là đứng hạng nhất trong danh sách chó thông minh là một chú chó chăn cừu đến từ nước Anh – theo Wikipedia)
Trước kia Mộc Lạp Lạp không chỉ đối với mọi người Phó gia đều vô cùng khinh thường, đối với con chó collie biên giới nuôi ở sau nhà cũng đều sinh lòng chán ghét.
Thật ra là cô rất thích động vật nhỏ, nhưng bởi vì con chó collie biên giới đó được nuôi ở Phó gia, dính líu đến Phó gia nên tiện thể bị Mộc Lạp Lạp ghét. Khi thấy nó sẽ làm mặt quỷ, có đôi lúc còn cố ý bưng thức ăn cho chó đến lắc lư ở trước mặt nó, nhưng không để cho nó ăn.
Mỗi lần đều khiến cho Đậu Đậu với màu đen trắng đan xen, vô cùng thông minh đều tức giận réo lên không ngừng, nhưng vì uy nghiêm của ông chủ mà không dám lỗ mãng.
Nếu không phải lần đầu tiên Mộc Lạp Lạp gặp gỡ Đậu Đậu là do Phó Cảnh Phi mang cô theo cùng thì về sau Đậu Đậu tuyệt đối cũng không thèm để ý đến Mộc Lạp Lạp.
Nhưng sau khi sống lại, Mộc Lạp Lạp luôn chủ động đi cho Đậu Đậu ăn, thỉnh thoảng còn có thể vuốt cổ, gãi ngứa cho nó, khiến cho Đậu Đậu lồi mắt ra, vừa nghi ngờ vừa thuận theo nằm xuống, giơ bụng ra để Mộc Lạp Lạp vuốt ve nó.
Rốt cuộc là cái gì mới có thể khiến cho một người ngày hôm trước vẫn còn cãi lộn, thái độ cương quyết muốn tuyệt thực, sau khi hôn mê tỉnh lại thì tính tình thay đổi lớn, không còn bộ dáng hung hăng vênh váo của lúc trước?
Điều này khiến Phó Cảnh Phi giật mình không ít hơn so với người khác, nhưng đối với anh mà nói, bất kể Mộc Lạp Lạp là ai đều cũng đủ để anh quan tâm, không quan trọng thay đổi hay không thay đổi.
Chẳng qua là bây giờ… khiến anh càng thích hơn so với trước đây mà thôi.
Cũng đủ khiến cho Phó Cảnh Phi dưới tình huống này không tự chủ phân tâm nhớ tới cô, nhớ tới bộ dáng cô cười híp mắt, nụ cười vừa ranh mãnh vừa xinh đẹp, khiến cho người có lòng dạ cứng hơn nữa cũng đều tan ra.
Nghĩ đến bộ dáng Mộc Lạp Lạp vì lấy lòng mình, mặc kệ thật hay giả, đều dễ thương vô cùng, giống như sợ mình sẽ cự tuyệt cô ấy.
Phó Cảnh Phi nhịn không được bật cười.
Bỗng nhiên cảm giác được quanh mình đều chợt yên tĩnh lại, Phó Cảnh Phi mới nâng mí mắt lên, con ngươi thâm trầm bình tĩnh tiếp nhận cái nhìn chăm chú của mọi người.
Tất cả mọi người nhìn nguyên nhân là anh…
Đương nhiên là bởi vì anh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, giọng từ tính đặc biệt rõ ràng trong phòng hội nghị vốn yên tĩnh.
Phó Cảnh Phi với khoé môi mang ý cười, vẻ mặt dịu dàng như thế tuyệt đối là hiếm thấy.
Bởi vậy khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.
Độ cong khoé miệng Phó Cảnh Phi dần dân biến mất, vẻ dịu dàng trong mắt hoàn toàn tiêu tán không thấy, cằm khẽ nâng lên, giọng nói trầm ổn: “Làm sao vậy?”
Thẩm Văn Xương hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không có mở miệng hỏi, mày kiếm nhướng lên, đi thẳng vào vấn đề: “Phó thiếu cảm thấy kế hoạch của tôi thế nào?”
“Kế hoạch?” Phó Cảnh Phi trừng mắt nhìn, lông mi còn muốn dày rậm hơn nhiều so với phụ nữ khẽ chớp chớp, tiếp đó môi mỏng khẽ mở: “Không tệ.”
Kế hoạch quả thật không tệ. Mặc dù coi như rất to gan nhưng cũng không có rời xa thực tế, rất phù hợp với một ít quy hoạch sau này của chính phủ. Nếu như Thẩm Văn Xương thật sự làm như vậy, sẽ rất có lợi đối với tập đoàn Thẩm thị.
Phó Cảnh Phi không thích quanh co, cũng trả lời rất trực tiếp, lời ít mà ý nhiều: “Kế hoạch khả thi.”
Ánh mắt Thẩm Văn Xương quét qua các cổ đông khác. Vẻ mặt của đại đa số người phản đối đều rất kỳ lạ, thật giống như vừa nuốt phải ruồi vậy… Dẫu sao lúc này người nói đồng ý là Phó Cảnh Phi.
Một câu nói của Phó Cảnh Phi có thể hoàn toàn đại biểu cho ý kiến của Phó gia, ai dám nói lời phản đối?
Những cổ đông khác đương nhiên là sẽ không thoả mãn tình hình giây phút này. Bọn họ đều cho rằng Phó Cảnh Phi sẽ không làm ra quyết định nhanh như vậy, thế nhưng không ngờ…
Thẩm Văn Xương lộ ra nụ cười đắc ý. Tuy nói ngày hôm qua bởi vì gặp mặt Mộc Lạp Lạp rồi tan rã trong không vui, nhưng hiện giờ xem ra Phó Cảnh Phi cũng không phải coi trọng Mộc Lạp Lạp như vậy đi?
Nghĩ đến Mộc Lạp Lạp cùng với nụ cười sau cùng kia của cô ta, vẻ mặt Thẩm Văn Xương cứng lại một cách khó hiểu.
Nhưng ý nghĩ trong đầu chợt loé lên rồi biến mất, Thẩm Văn Xương khôi phục lại bình thường, từ chỗ ngồi đứng lên: “Bác Vương, bác Hứa… Các bác còn có ý kiến gì không?”
Hai cổ đông giữ thái độ không tán thành đưa mắt nhìn nhau vài lần, vẫn không tán thành nhưng cũng không có cách nào dưới tình huống này bác bỏ lần nữa ở trước mặt Phó Cảnh Phi.
Ít nhất cũng phải chờ sau khi Phó Cảnh Phi rời khỏi rồi hãy nói. Dầu sao bây giờ cũng chỉ là một hội nghị thương thảo, cũng không có liên quan đến nội dung hợp tác chính thức.
“Nếu như vậy thì chúng ta sẽ mở lại thương nghị cụ thể sau, hội nghị hôm nay tới đây thôi.” Thẩm Văn Xương bá đạo, nghiêm nghị đứng đó, quyết định quên đi không vui vừa rồi Phó Cảnh Phi mang đến cho hắn vì tới trễ.
Các cổ đông lục tục rời khỏi, trên mặt mỗi người đều có vẻ khác nhau, có suy nghĩ khác nhau, bởi vậy thái độ của mỗi người cũng khác nhau, nhưng đều bởi vì toàn bộ quá trình Phó Cảnh Phi không lên tiếng gì nên lựa chọn tạm thời im lặng.
Nếu như Thẩm thị thật sự có thể hợp tác với Phó gia, cho dù là ông Thẩm còn đang ở vị trí tổng giám đốc cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như Thẩm Văn Xương vậy.
Uổng phí bỏ qua hợp tác cùng Phó gia, ở thành phố Long không có một thương nhân thông minh nào sẽ làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Chẳng qua những cổ đông có ý kiến phản đối này cũng không hoàn toàn hết hy vọng, bởi vì sau khi bọn họ rời đi thì Phó Cảnh Phi đứng ở cửa phòng họp nói một câu với Thẩm Văn Xương.
“Phương pháp khả thi, nhưng tôi sẽ không hợp tác với anh.” Dáng người Phó Cảnh Phi cao ngất, hơi lộ ra vẻ thon gầy hơn so với dáng người cao lớn của Thẩm Văn Xương, nhưng khí thế nội liễm lại không thấp hơn hắn chút nào. Mặt mũi anh nổi bật, hốc mắt sâu, động tác nhíu mày cũng mang vẻ cao quý tự nhiên, nhưng ánh mắt quá mức lạnh lùng, khiến cho người ta không dám tuỳ tiện đối diện.
Con ngươi của Thẩm Văn Xương co rụt lại: “Anh nói sao?”
Bởi vì hắn quá mức kinh ngạc nên không có xưng hô khách sáo.
Ánh mắt Phó Cảnh Phi nhẹ bỗng xẹt qua hắn, vẻ mặt lãnh đạm: “Anh có thể đi tìm người khác đầu tư, nhưng tôi sẽ không hợp tác với anh.”
Thẩm Văn Xương cười nhạt: “Anh đang đùa giỡn tôi?!”
Toàn thân Phó Cảnh Phi lạnh lùng hờ hững, vẻ lạnh lùng trong mắt đều nhanh chóng biến thành mảnh băng, không có chút nhiệt độ nào: “Phương án của anh tốt, cũng có thể thực hiện, nhưng đối với tôi mà nói cũng không có bất cứ điều cần thiết hợp tác gì.”
Không ai phải cần cùng ai hợp tác, tất cả đều là ý nguyện của mỗi một người, cho nên Phó Cảnh Phi làm cũng không có quá đáng, trái lại rất hợp lý.
Nói xong câu đó, Phó Cảnh Phi trực tiếp rời đi. Vừa rồi không có nói ra lời đó trước cổ đông, Phó Cảnh Phi cảm thấy đã rất nể mặt Thẩm Văn Xương rồi.
Thái độ của hắn và Mộc Diệp đối với Mộc Lạp Lạp, anh không có truy cứu đã coi như là nể mặt Thẩm gia.
Sau khi mỗi xí nghiệp phát triển đến một mức độ thì sẽ gặp phải ách tắc, Thẩm Văn Xương bây giờ là người quyết định của tập đoàn Thẩm thị, đối diện với việc kiên cố xí nghiệp, muốn cho toà cao ốc này trở nên to lớn lần nữa thì cần phải quyết tâm cùng quyết đoán phá đi rồi dựng lại. Thẩm Văn Xương nhất định phải làm đủ để thay đổi hiện trạng.
Cho dù hắn là người nắm quyền nhưng vẫn sẽ phải chịu rất nhiều thách thức. Rất nhiều cổ đông nắm không ít cổ phần của công ty đều là phái bảo thủ, rất nhiều phê bình úp mở đối với quyết đoán của Thẩm Văn Xương, ngầm đưa ra vấn đề khó khăn cho hắn, tạo thành trở ngại không nhỏ đối với kế hoạch của Thẩm Văn Xương.
Nếu như có thể đạt được ủng hộ của Phó gia, như vậy tất cả kế hoạch của Thẩm Văn Xương có thể tiếp tục tiến hành vô cùng thuận lợi.
Hắn tự tin kế hoạch thương nghiệp của mình, cũng cho rằng Phó Cảnh Phi sẽ nhìn xa trông rộng giống như hắn vậy.
Về thành tựu kinh doanh của Phó Cảnh Phi, mọi người ở thành phố Long đều nhìn thấy, là thiên tài một trăm phần trăm. Chỉ cần anh nói một câu, sự phát triển của Thẩm thị trong tương lại sẽ ngày càng tốt, đế quốc thương nghiệp của Thẩm gia cũng sẽ đủ quy mô.
Thẩm Văn Xương là một người có dã tâm. Thật ra tình trạng tập đoàn Thẩm thị bây giờ đã vô cùng ổn định, cho dù không hề có bất kỳ cải cách nào cũng có thể duy trì phát triển, chỉ có điều tốc độ sẽ chậm rất nhiều, đồng thời nhiều năm sẽ không có thay đổi.
Nhưng hắn sẽ không cho phép thành tựu của mình chỉ là làm cho tập đoàn Thẩm thị duy trì hiện trạng mà thôi, hắn muốn nhiều hơn thế nữa.
Bây giờ khởi đầu chính là phần dự án hợp tác này.
Thế nhưng Thẩm Văn Xương tuyệt đối sẽ không ngờ tới, hắn vốn tràn đầy tự tin, thậm chí khiến cho Phó Cảnh Phi thầm tán dương dự án hợp tác, bởi vì câu nói đầu tiên của Mộc Lạp Lạp hôm nay mà biến thành tro tàn… Đương nhiên những điều này đều là sau hãy nói.
Lúc này Thẩm Văn Xương đã kiểm soát tất cả tức giận, chậm rãi nói dự án của mình, miêu tả hết sức rõ ràng bản kế hoạch phát triển Thẩm thị tương lai.
Phó Cảnh Phi yên lặng nghe, ánh mắt lạnh nhạt đặt trên bản dự án, chống cằm biểu cảm lạnh lùng.
Quả nhiên, rất nhanh có cổ đông đưa ra ý kiến phản đối: “Tình hình phát triển của Thẩm thị vào năm ngoái trong tình trạng thị trường bây giờ đã tốt rồi, tại sao chúng ta còn phải mạo hiểm lớn như vậy?”
“Đúng, là cổ đông của Thẩm thị, chúng tôi mong muốn cổ phần của mình có thể duy trì ổn định lâu dài, không muốn nhìn thấy bởi vì những kế hoạch này mà đến lúc đó có bất kỳ chấn động gì.”
“Tôi và lão Vương giống nhau, cũng thấy như vậy…”
Tuy rằng Tập đoàn Thẩm thị gọi là Tập đoàn Thẩm thị, nhưng cũng không phải là xí nghiệp gia tộc. Năm đó ông Thẩm xây dựng Thẩm thị từ một hãng nhỏ, quá trình đã được rất nhiều vốn giúp đỡ, những cổ đông này hầu như đều là những người trong thiên hạ cùng nhau hợp lại đi theo ông Thẩm.
Người đã già, suy nghĩ sẽ khác đi, hùng tài vĩ lược khi còn trẻ đều tiêu tán gần hết, không tiếp tục muốn làm thế nào để mở rộng, chỉ hy vọng có thể được đầy đủ ổn định.
Đám người này trải qua cả đời phấn đấu trên thương trường, trải qua ngươi lừa ta gạt, tranh đấu không khói lửa nhiều không kể xiết, bọn họ đã cảm thấy chán nản.
Bởi vậy mới có gần nửa cổ đông không ủng hộ kế hoạch của Thẩm Văn Xương. Dưới cái nhìn của bọn họ, có thể an ổn sống qua ngày được coi như là một phương thức tốt.
Lại thêm bây giờ Thẩm thị phát triển xác thực rất tốt đẹp, có ông Thẩm gây dựng nền móng vững chắc, thêm Thẩm Văn Xương cũng không phải là thế hệ thứ hai bất tài, bản lãnh của hắn không thấp, trên thực tế làm cho Thẩm thị ngày nay phát triển còn nhanh hơn so với thời kỳ của ổng Thẩm.
Nhưng suy nghĩ của người trẻ luôn luôn khác nhau, Thẩm Văn Xương về mưu lược kinh doanh hơn xa những người này. Hắn có rất nhiều kế hoạch muốn thực hiện, những ý tưởng này nhìn rất cấp tiến khiến cho các cổ đông lâu năm bỏ phiếu chống. Bọn họ đã không muốn tiếp tục giằng co với người tuổi trẻ.
Nhưng bởi vì ông Thẩm ở đây, Thẩm Văn Xương cũng không thể làm ra bất kỳ hành động gì đối với các bạn chí cốt cùng ông ấy bắt đầu sự nghiệp, tạm thời chỉ có thể vòng quanh với bọn họ.
Nhưng nếu như lấy được ủng hộ của Phó Cảnh phi thì tất cả đều không giống nhau.
Phó gia sau lưng Phó Cảnh Phi mới có thể thật sự coi là một pho tượng khổng lồ, ngoài có nguồn tài nguyên và gia sản không cách nào ước tính được, ở thành phố Long này kiên trì trăm năm không ngã đủ để làm chứng thực lực đó.
Chớ đừng nói chi là Phó Cảnh Phi tự mình tạo ra những kỳ tích thương nghiệp. Anh đã từng dùng phương thức bán tháo cổ phiếu để loại trừ một chuyên gia tài chính thâm niên của Wall Street, ép đối phương phải ném ra toàn bộ cổ phần công ty mới thôi, làm một đao phủ giết người không thấy máu.
Thẩm Văn Xương nhìn những cổ đông này vẫn đang phản đối mình, chân mày càu chặt, nhưng lại không thể phát tác ở trước mặt bọn họ.
Hắn chỉ có thể nghiến răng, dùng giọng hết sức bình tĩnh nói: “Bây giờ tình hình kinh tế phức tạp, nếu như Thẩm thị vẫn muốn sừng sững không ngã thì nhất định phải cải biến. Tiếp tục duy trì tình trạng hiện nay sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện tệ đoan, cho đến lúc đó muốn cứu vãn có lẽ không còn kịp nữa.”
“Văn Xương, sao cậu có thể nói như vậy? Thẩm thị này là chúng tôi và ba cậu cùng nhau dựng nên. Bây giờ ông ấy truyền xí nghiệp này tới trong tay cậu, vẫn tiếp tục để chúng tôi làm cổ đông là muốn để cho những lão già chúng tôi đến giúp đỡ cậu một chút. Người trẻ tuổi á, đúng là dễ kích động, ý tưởng cũng mênh mông vô bờ bến. Thẩm thị đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, làm sao có thể có bất cứ vấn đề gì?”
Những cổ đông này mỗi một người đều lấy giọng nguyên lão gia trưởng nói chuyện với Thẩm Văn Xương, nơi nơi đều hạn chế kế hoạch của hắn.
Điểm này khiến Thẩm Văn Xương rất là bất mãn.
“Ba giao công ty này cho tôi, tôi sẽ có trách nhiệm đối với công ty này. Bác Vương, kế hoạch của tôi cũng không phải là không có căn cứ, mọi thứ đều có cơ sở thực tế. Tin tưởng tôi, nhất định có thể khiến cho Thẩm thị nhảy lên cấp độ hoàn toàn mới.”
Theo đạo lý, những điều này đều là chuyện nội bộ của công ty, đúng là không nên nói ngay trước mặt của một người ngoài là Phó Cảnh Phi như vậy. Nhưng bất kể là Thẩm Văn Xương hay là những cổ đông khác đều đang có ý định của mình, mới có thể trực tiếp như vậy.
Thẩm Văn Xương đúng là mong muốn Phó Cảnh Phi thấy vị trí khốn cảnh và cản trở gặp phải lớn nhất của mình. Nếu như Phó Cảnh Phi có thể ủng hộ kế hoạch của hắn, vậy đối với những cổ đông này tất nhiên sẽ nghĩ cách khiến cho bọn họ nhả ra, đến lúc đó cũng càng có lý do thương nghị cùng Phó Cảnh Phi.
Các cổ đông thì lại cố ý làm đến vậy là muốn khiến Phó Cảnh Phi biết rằng Thẩm Văn Xương mặc dù là người quyết định tối cao nhưng không có chưởng quản tất cả quyền hạn, sẽ cẩn thận cân nhắc hợp tác với hắn hơn.
Hai phe đều có tính toán của mình, mới tạo thành cảnh tượng tranh cãi như vầy ở trước mặt người ngoài.
Nhưng đều ngoài dự đoán của bọn họ, lúc này Phó Cảnh Phi sớm đã dời sự chú ý, suy nghĩ tới thứ khác, hoàn toàn không có suy nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.
Thời khắc này Phó Cảnh Phi đang nhìn chằm chằm văn kiện trên mặt bàn đá cẩm thạch, thật ra trong đầu toàn là hình dáng của Mộc Lạp Lạp.
Tất cả trong suy nghĩ đều là cô.
Đối với thay đổi cực lớn gần đây của Mộc Lạp Lạp, Phó thiếu gia trong lòng hoang mang nhưng không ít hơn chút nào so với những người giúp việc ở trong nhà, thậm chí quản gia còn ba lần bốn lượt nhắc nhở anh, phải gia tăng chú ý, không thể lơ là.
Chú Phó cũng không phải là người đa nghi. Ông ấy ở Phó gia phục vụ rất nhiều năm, vẫn luôn tuân thủ bổn phận, việc nên làm thì đi làm, việc không nên làm thì ông ấy tuyệt đối sẽ chọn cách không nghe không thấy, tuyệt không quan tâm.
Nhưng mà gần đây Mộc Lạp Lạp thật sự thay đổi quá lớn, khiến chú Phó cũng nhịn không được nổi lên nghi ngờ trong lòng.
Đoán chừng không chỉ là chú Phó, ngay cả dì Xảo cùng với những người giúp việc và vệ sĩ khác, nói không chừng ngay cả con chó collie biên giới* nuôi ở sau nhà cũng có nghi ngờ.
(*Collie biên giới – còn gọi là border collie – là giống chó chăn gia súc và chó săn đuổi có nguồn gốc từ Anh Quốc thuộc dòng Collie, chúng được coi là đứng hạng nhất trong danh sách chó thông minh là một chú chó chăn cừu đến từ nước Anh – theo Wikipedia)
Trước kia Mộc Lạp Lạp không chỉ đối với mọi người Phó gia đều vô cùng khinh thường, đối với con chó collie biên giới nuôi ở sau nhà cũng đều sinh lòng chán ghét.
Thật ra là cô rất thích động vật nhỏ, nhưng bởi vì con chó collie biên giới đó được nuôi ở Phó gia, dính líu đến Phó gia nên tiện thể bị Mộc Lạp Lạp ghét. Khi thấy nó sẽ làm mặt quỷ, có đôi lúc còn cố ý bưng thức ăn cho chó đến lắc lư ở trước mặt nó, nhưng không để cho nó ăn.
Mỗi lần đều khiến cho Đậu Đậu với màu đen trắng đan xen, vô cùng thông minh đều tức giận réo lên không ngừng, nhưng vì uy nghiêm của ông chủ mà không dám lỗ mãng.
Nếu không phải lần đầu tiên Mộc Lạp Lạp gặp gỡ Đậu Đậu là do Phó Cảnh Phi mang cô theo cùng thì về sau Đậu Đậu tuyệt đối cũng không thèm để ý đến Mộc Lạp Lạp.
Nhưng sau khi sống lại, Mộc Lạp Lạp luôn chủ động đi cho Đậu Đậu ăn, thỉnh thoảng còn có thể vuốt cổ, gãi ngứa cho nó, khiến cho Đậu Đậu lồi mắt ra, vừa nghi ngờ vừa thuận theo nằm xuống, giơ bụng ra để Mộc Lạp Lạp vuốt ve nó.
Rốt cuộc là cái gì mới có thể khiến cho một người ngày hôm trước vẫn còn cãi lộn, thái độ cương quyết muốn tuyệt thực, sau khi hôn mê tỉnh lại thì tính tình thay đổi lớn, không còn bộ dáng hung hăng vênh váo của lúc trước?
Điều này khiến Phó Cảnh Phi giật mình không ít hơn so với người khác, nhưng đối với anh mà nói, bất kể Mộc Lạp Lạp là ai đều cũng đủ để anh quan tâm, không quan trọng thay đổi hay không thay đổi.
Chẳng qua là bây giờ… khiến anh càng thích hơn so với trước đây mà thôi.
Cũng đủ khiến cho Phó Cảnh Phi dưới tình huống này không tự chủ phân tâm nhớ tới cô, nhớ tới bộ dáng cô cười híp mắt, nụ cười vừa ranh mãnh vừa xinh đẹp, khiến cho người có lòng dạ cứng hơn nữa cũng đều tan ra.
Nghĩ đến bộ dáng Mộc Lạp Lạp vì lấy lòng mình, mặc kệ thật hay giả, đều dễ thương vô cùng, giống như sợ mình sẽ cự tuyệt cô ấy.
Phó Cảnh Phi nhịn không được bật cười.
Bỗng nhiên cảm giác được quanh mình đều chợt yên tĩnh lại, Phó Cảnh Phi mới nâng mí mắt lên, con ngươi thâm trầm bình tĩnh tiếp nhận cái nhìn chăm chú của mọi người.
Tất cả mọi người nhìn nguyên nhân là anh…
Đương nhiên là bởi vì anh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, giọng từ tính đặc biệt rõ ràng trong phòng hội nghị vốn yên tĩnh.
Phó Cảnh Phi với khoé môi mang ý cười, vẻ mặt dịu dàng như thế tuyệt đối là hiếm thấy.
Bởi vậy khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.
Độ cong khoé miệng Phó Cảnh Phi dần dân biến mất, vẻ dịu dàng trong mắt hoàn toàn tiêu tán không thấy, cằm khẽ nâng lên, giọng nói trầm ổn: “Làm sao vậy?”
Thẩm Văn Xương hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không có mở miệng hỏi, mày kiếm nhướng lên, đi thẳng vào vấn đề: “Phó thiếu cảm thấy kế hoạch của tôi thế nào?”
“Kế hoạch?” Phó Cảnh Phi trừng mắt nhìn, lông mi còn muốn dày rậm hơn nhiều so với phụ nữ khẽ chớp chớp, tiếp đó môi mỏng khẽ mở: “Không tệ.”
Kế hoạch quả thật không tệ. Mặc dù coi như rất to gan nhưng cũng không có rời xa thực tế, rất phù hợp với một ít quy hoạch sau này của chính phủ. Nếu như Thẩm Văn Xương thật sự làm như vậy, sẽ rất có lợi đối với tập đoàn Thẩm thị.
Phó Cảnh Phi không thích quanh co, cũng trả lời rất trực tiếp, lời ít mà ý nhiều: “Kế hoạch khả thi.”
Ánh mắt Thẩm Văn Xương quét qua các cổ đông khác. Vẻ mặt của đại đa số người phản đối đều rất kỳ lạ, thật giống như vừa nuốt phải ruồi vậy… Dẫu sao lúc này người nói đồng ý là Phó Cảnh Phi.
Một câu nói của Phó Cảnh Phi có thể hoàn toàn đại biểu cho ý kiến của Phó gia, ai dám nói lời phản đối?
Những cổ đông khác đương nhiên là sẽ không thoả mãn tình hình giây phút này. Bọn họ đều cho rằng Phó Cảnh Phi sẽ không làm ra quyết định nhanh như vậy, thế nhưng không ngờ…
Thẩm Văn Xương lộ ra nụ cười đắc ý. Tuy nói ngày hôm qua bởi vì gặp mặt Mộc Lạp Lạp rồi tan rã trong không vui, nhưng hiện giờ xem ra Phó Cảnh Phi cũng không phải coi trọng Mộc Lạp Lạp như vậy đi?
Nghĩ đến Mộc Lạp Lạp cùng với nụ cười sau cùng kia của cô ta, vẻ mặt Thẩm Văn Xương cứng lại một cách khó hiểu.
Nhưng ý nghĩ trong đầu chợt loé lên rồi biến mất, Thẩm Văn Xương khôi phục lại bình thường, từ chỗ ngồi đứng lên: “Bác Vương, bác Hứa… Các bác còn có ý kiến gì không?”
Hai cổ đông giữ thái độ không tán thành đưa mắt nhìn nhau vài lần, vẫn không tán thành nhưng cũng không có cách nào dưới tình huống này bác bỏ lần nữa ở trước mặt Phó Cảnh Phi.
Ít nhất cũng phải chờ sau khi Phó Cảnh Phi rời khỏi rồi hãy nói. Dầu sao bây giờ cũng chỉ là một hội nghị thương thảo, cũng không có liên quan đến nội dung hợp tác chính thức.
“Nếu như vậy thì chúng ta sẽ mở lại thương nghị cụ thể sau, hội nghị hôm nay tới đây thôi.” Thẩm Văn Xương bá đạo, nghiêm nghị đứng đó, quyết định quên đi không vui vừa rồi Phó Cảnh Phi mang đến cho hắn vì tới trễ.
Các cổ đông lục tục rời khỏi, trên mặt mỗi người đều có vẻ khác nhau, có suy nghĩ khác nhau, bởi vậy thái độ của mỗi người cũng khác nhau, nhưng đều bởi vì toàn bộ quá trình Phó Cảnh Phi không lên tiếng gì nên lựa chọn tạm thời im lặng.
Nếu như Thẩm thị thật sự có thể hợp tác với Phó gia, cho dù là ông Thẩm còn đang ở vị trí tổng giám đốc cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như Thẩm Văn Xương vậy.
Uổng phí bỏ qua hợp tác cùng Phó gia, ở thành phố Long không có một thương nhân thông minh nào sẽ làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Chẳng qua những cổ đông có ý kiến phản đối này cũng không hoàn toàn hết hy vọng, bởi vì sau khi bọn họ rời đi thì Phó Cảnh Phi đứng ở cửa phòng họp nói một câu với Thẩm Văn Xương.
“Phương pháp khả thi, nhưng tôi sẽ không hợp tác với anh.” Dáng người Phó Cảnh Phi cao ngất, hơi lộ ra vẻ thon gầy hơn so với dáng người cao lớn của Thẩm Văn Xương, nhưng khí thế nội liễm lại không thấp hơn hắn chút nào. Mặt mũi anh nổi bật, hốc mắt sâu, động tác nhíu mày cũng mang vẻ cao quý tự nhiên, nhưng ánh mắt quá mức lạnh lùng, khiến cho người ta không dám tuỳ tiện đối diện.
Con ngươi của Thẩm Văn Xương co rụt lại: “Anh nói sao?”
Bởi vì hắn quá mức kinh ngạc nên không có xưng hô khách sáo.
Ánh mắt Phó Cảnh Phi nhẹ bỗng xẹt qua hắn, vẻ mặt lãnh đạm: “Anh có thể đi tìm người khác đầu tư, nhưng tôi sẽ không hợp tác với anh.”
Thẩm Văn Xương cười nhạt: “Anh đang đùa giỡn tôi?!”
Toàn thân Phó Cảnh Phi lạnh lùng hờ hững, vẻ lạnh lùng trong mắt đều nhanh chóng biến thành mảnh băng, không có chút nhiệt độ nào: “Phương án của anh tốt, cũng có thể thực hiện, nhưng đối với tôi mà nói cũng không có bất cứ điều cần thiết hợp tác gì.”
Không ai phải cần cùng ai hợp tác, tất cả đều là ý nguyện của mỗi một người, cho nên Phó Cảnh Phi làm cũng không có quá đáng, trái lại rất hợp lý.
Nói xong câu đó, Phó Cảnh Phi trực tiếp rời đi. Vừa rồi không có nói ra lời đó trước cổ đông, Phó Cảnh Phi cảm thấy đã rất nể mặt Thẩm Văn Xương rồi.
Thái độ của hắn và Mộc Diệp đối với Mộc Lạp Lạp, anh không có truy cứu đã coi như là nể mặt Thẩm gia.
/202
|