Của bà này!
Lâm mỉm cười rạng rỡ, bàn tay giơ một lon nước chanh lên trước mặt Dương, lắc lắc nhẹ vài cái rồi áp vào má nó. Lon nước mát lạnh làm cho nó giật mình, lấy tay xoa xoa hai bên má, Dương ngước lên nhìn cậu. Thẫn thờ một chút, nó đưa tay ra đón nhận lon nước mát lạnh từ Lâm, nở một nụ cười nhẹ. Nhìn lon nước trên tay, nó vân vê một vòng rồi từ từ mở nắp ra, đưa lên miệng uống. Lâm cũng nhanh chóng bật nắp lon bò húc của mình, đưa mắt nhìn ra không trung phía trước, trên môi vẫn nở một nụ cười nhè nhẹ, rồi nhấp một ngụm bò húc. Một lát, cậu ngồi xuống chiếc ghế đá mà nó đang ngồi, hai người dựa lưng vào nhau, ngắm nhìn quang cảnh buổi tối trong công viên gần đó, lòng nhẹ trôi theo từng đợt gió thổi.
Mọi người vừa chia tay sau ngã rẽ gần khu phố mà nó và Lâm đang sống. Rời khỏi nhà Dung, nó bất chợt cảm thấy bồi hồi, vừa vui, lại vừa có chút gì đó xúc động. Lâm và nó không về nhà ngay mà đến một tiệm tạp hóa mua nước uống rồi thư thả ngắm nhìn mọi thứ, thư giãn tâm hồn. Lâm nhấp thêm một ngụm bò húc, giọng cậu đều đều cất lên mà không quay lại nhìn nó.
- Bây giờ, bà cảm thấy như thế nào? Vui chứ?
Dương mỉm cười nhẹ, dù nó không quay lại nhưng Lâm vẫn biết nó đang cười. Nó hướng ánh mắt về phía đài phun nước phía bên trái công viên, cũng không quay lại nhìn cậu, đáp lời.
- Tất nhiên là vui rồi. Nhưng cũng lại thấy mơ hồ, cảm giác giống như mình đang mơ vậy đó. Không thể tin được là mọi khúc mắc đã thật sự được giải tỏa!
- Bà nên quen với nó đi, vì đó là sự thật, không phải mơ đâu!
- Có ông xác nhận như vậy, có lẽ tôi có thể yên tâm hơn rồi!
Hai người ngoái đầu lại nhìn nhau, bất chợt cười. Gió lùa nhẹ qua mái tóc của cả hai, bay bay nhẹ nhàng. Thực sự vào lúc này đây, Dương không thể giấu nổi sự hạnh phúc của nó. Đưa lon nước chanh lên miệng uống, nó chợt cảm thấy hương vị của hôm nay thực sự ngon hơn những ngày bình thường rất nhiều. Cả hai cứ thế cùng uống nước, mặc dù không trò chuyện thêm chút nào, nhưng vẫn hiểu được cảm xúc của nhau. Trên môi cả hai vẫn hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, cùng đưa đôi mắt xa xăm lên nhìn bầu trời trước mắt.
Ánh sao trên trời cũng đã sáng rực rỡ hơn, chúng lấp lánh như những chiếc đèn nhỏ xinh trên trời vậy. Nhìn rất đẹp, rất gần nhưng khi muốn chạm vào nó thì quả thực là lại rất xa. Vài ngôi nhà gần đó vừa dọn dẹp xong bữa tối muộn, tiếng bát đũa xếp lên trạm leng keng, tiếng nước chảy róc rách và tiếng của những cây lau nhà rin rít trên sàn nhà. Dương nghe thấy hết, bây giờ nó thấy lòng mình tĩnh lặng đến lạ, mọi âm thanh dù nhỏ bé nhất cũng có thể dễ dàng lọt qua tai nó, lan tỏa trong lòng nó. Cầm lon nước đã hết trên tay, Lâm quay người dậy, đứng lên đưa tay ra trước mặt nó.
- Về thôi, sắp muộn rồi!
Dương nắm lấy tay cậu, hai người dung dăng dung dẻ dắt tay nhau cùng trở về nhà.
***
Bà Hạ ngồi ngoài phòng khách, thi thoảng lại đưa đôi mắt nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn chồng mình, khẽ thở dài. Bà không biết, liệu ngày hôm nay, khi con gái bà trở về nhà, nó đã có thể hoà giải với bạn bè của nó hay chưa. Ba nó vỗ nhẹ vai bà, ông tin đứa con gái cứng cỏi của mình có thể làm tốt những gì mà nó lựa chọn. Bây giờ Dương cũng đã lớn, cũng đã không còn cần đến sự bao bọc quá nhiều từ phía cha mẹ. Nó đã biết cách sống tự lập hơn. Biết cách sống sao cho thật tốt. Và điều đó làm ông cảm thấy tự hào biết chừng nào. Chính những điều này cũng một phần nào đó khiến ông tin tưởng vào con gái của mình.
- Con về rồi ạ.
Ba mẹ nó nhìn ra ngoài cửa, nhìn gương mặt của con gái mình, họ chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Chính những gì thể hiện trên gương mặt nó đã nói rõ với họ rằng: "Con làm được rồi, ba mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa đâu ạ!" Mỉm cười kéo tay Dương vào bên trong, bà Hạ nhẹ nhàng lên tiếng.
- Vào nhà đi con, buổi tối trời lạnh lắm!
***
Dương vừa tắm xong, nó cũng đánh răng rửa mặt và leo luôn lên chiếc giường tràn ngập màu xanh lá cây mà nó yêu thích, kéo chăn đắp lên mình. Nằm ôm chú gấu con cũng cùng tông màu ấy, nó mỉm cười vui vẻ. Hôm nay nó sẽ không học bài, nó sẽ nằm suy nghĩ và nghỉ ngơi thật sớm. Trong lòng cứ thế lâng lâng khó tả. Mặc dù nói là ngủ sớm, nhưng nó cũng biết rằng, với tâm trạng như nó hiện giờ thì chưa chắc là nó đã ngủ được.
Bỗng dưng nó cũng có chút lo lắng trong lòng. Mặc dù tối nay chính Lâm đã xác nhận rằng đây thực sự không phải là một giấc mơ, nhưng nó vẫn thấy khá mơ hồ. Nó và Dung đã thực sự có thể trở lại làm bạn một cách chân thành như trước kia ư? Mặc dù ban đầu là chính Dương và mấy người bạn cùng học cấp hai chủ động rời xa Dung, nhưng trong thâm tâm họ, lí do họ tự mình rút lui khỏi nhỏ cũng chỉ đơn giản là chờ mong ngày Dung trở lại là một người bạn hòa đồng, không ích kỷ, không chèn ép người khác mà thôi. Nó và mọi người cũng đã rất nhiều lần cố gắng khuyên nhủ nhỏ trong năm lớp 10. Nhưng tình trạng ngày một trở nên tồi tệ hơn và cho đến năm lớp 11, mọi người không ai tiếp tục khuyên nhỏ nữa. Chỉ cố gắng suy nghĩ cách để khiến Dung có thể tự hiểu ra mà thôi.
Nhưng cũng thật khó tin, khi mà cuối cùng Dương cũng làm được điều đó. Nó đã khiến Dung tự giác ngộ ra cái sai của nhỏ, mặc dù quá trình này quả thật không dễ dàng một chút nào. Bỗng dưng nó cảm thấy rất xúc động, phải, cuối cùng nó cũng có thể tìm lại được tình bạn năm nào, khi mà nó đã từng cảm thấy rất bất lực trong suốt thời gian làm lớp trưởng vừa qua. Dương thở một hơi dài thật sảng khoái, mong rằng mọi thứ từ nay trở đi sẽ trở nên thật tốt đẹp. Liệu ngày mà gia đình 12B trở thành một gia đình hoàn hảo đã sắp tới chưa nhỉ? Không biết mọi người có thật sự chào đón Dung trở lại như lời đã hứa không nữa. Bỗng dưng nó lại cảm thấy hồi hộp cho ngày mai đến.
***
Sáng sớm, Dung đã thay xong đồng phục, buộc mái tóc của mình lên thật gọn gàng, sắp xếp sách vở, đồ đạc cho thật ngăn nắp xong xuôi. Hôm nay sẽ có rất nhiều điều khác với mọi ngày, đặc biệt là từ chính tâm hồn nhỏ đã có sự thay đổi lớn. Dung với tay lên giá sách của mình, nhỏ lấy bức ảnh hôm trước đã mang lên từ dưới nhà kho xuống, ngắm nhìn nó. Vài ngày trước, Dung từng tự hỏi liệu bản thân còn có thể có được một nụ cười thật sự, một nụ cười vô tư, chân thành như trong bức ảnh này hay không nữa? Nhưng giờ nhỏ đã có thể trả lời, có lẽ là có thể! Nhỏ có thể cười giống như vậy thêm một lần nữa trong cuộc đời mình. Và thậm chí, còn có thể thêm nhiều lần khác nữa. Dung thật sự rất mong chờ ngày bản thân có thể hoàn toàn thoát ra khỏi vũng bùn, tự tin tiến về phía trước.
Bước xuống dưới nhà, ba nhỏ đang ngồi xem tin tức, mẹ thì đang ngồi bên cạnh ông gọt trái cây. Dung nhanh chóng tiến lại bàn ăn, chào ba mẹ rồi ngồi xuống. Người làm dọn lên ba phần bữa sáng dinh dưỡng. Dung nhìn vào phần ăn của mình, chưa hôm nào, nhỏ lại thấy nó thật sự bắt mắt, thu hút và ngon miệng như hôm nay. Cuối bữa, ba nhỏ đặt cốc sữa xuống bàn, nhìn Dung một cách nghiêm túc.
- Con đã hứa với ba những gì, con tự tin bản thân làm được chứ?
Dung nhìn ba mình với ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm vô cùng lớn, nhỏ khẽ mỉm cười đáp lời ba.
- Con tin!
***
Hôm nay không khí lớp 12B khá là trầm, mọi người không ai nói điều gì với nhau, nhưng trong lòng lại đang cùng chờ đợi một điều gì đó. Họ chăm chú lắng nghe từng tiết giảng, lắng đọng và lặng im suy nghĩ trong từng giờ ra chơi. Sự ồn ào, tấp nập của mọi ngày dường như đều được họ cất giấu đi một cách kín đáo. Hôm nay Dung đến lớp với trạng thái bình ổn nhất có thể. Nhỏ đã được Dương tiếp thêm rất nhiều sức mạnh để có thể dũng cảm mở lời với nó rằng, bản thân muốn xin lỗi và muốn thực sự trở lại làm bạn với nó. Dung hiểu bây giờ, điều Dương trông đợi nhất ở mình là gì. Nhỏ hiểu nó chỉ muốn mình có thể tiếp tục dũng cảm mở lời trước cả lớp, trước cả cô Vân Anh trong tiết sinh hoạt ngày hôm nay. Và nhỏ sẽ cố gắng để không làm mọi cố gắng của nó trở nên vô nghĩa.
Chuông báo vào lớp vang lên, cô Vân Anh cũng nhanh chóng bước vào lớp học, bắt đầu cho buổi sinh hoạt cuối tuần. Các tổ trưởng, lớp phó và lớp trưởng lần lượt tổng kết những hoạt động của lớp học trong tuần giống như tất cả các buổi sinh hoạt khác. Vì từ ngày nó làm lớp trưởng và đưa lớp ngày một đi lên, việc tổng kết của ban cán sự lớp và giáo viên chủ nhiệm cũng diễn ra rất là thuận lợi, không mất quá nhiều thời gian. Thay vào đó phần lớn thời gian của lớp sẽ tổ chức hoạt động chuyên đề hoặc tạo những hoạt động khác để gắn kết tinh thần đoàn kết giữa tất cả các thành viên trong lớp và cô Vân Anh. Hôm nay cũng vậy, cô Vân Anh sau khi nhận xét xong lớp học cũng nhanh chóng trao lại quyền làm chủ buổi sinh hoạt cho những học sinh của mình. Nhưng cô không hề hay biết, hôm nay nó đã chuẩn bị những thứ khác thay vì những trò chơi như mọi khi.
Dương bước lên phía trước, gương mặt nó chất chứa bao cảm xúc, khiến tất cả bạn bè ngồi bên dưới bất giác cũng thấy lòng nao nao theo những cảm xúc ấy. Không khí lớp học trở nên tĩnh lặng đến lạ, Dương nhìn Lâm, rồi nhìn Dung một chút, nó bắt đầu mở lời.
- Mọi người có nhớ mình đã làm lớp trưởng được bao nhiêu lâu rồi không? Mình thì vẫn nhớ như in những tháng ngày này, từ khi lần đầu tiên mình tham gia vào việc tranh luận những vấn đề của lớp, tới việc mình đã từng trải qua những gì và cho tới ngày hôm nay... Mọi người biết không, mình đã từng rơi vào sự bất lực, có buồn, cũng có vui với tất cả mọi người, lại cũng có lúc giận nữa. Nhưng mình cảm ơn các cậu, những thành viên của gia đình 12B đã ủng hộ cho mình. Và mình thực sự mong chúng ta sẽ là tập thể ấm áp nhất trên thế giới này!
Cô Vân Anh ngạc nhiên với những gì nó nói, cô có cảm giác có chút xúc động, nghẹn ngào trong từng câu chữ của nó. Bất giác cô không kìm được lòng mình, liền buột miệng hỏi học trò của mình.
- Hôm nay... có vấn đề gì à em?
- Dạ, em xin phép cô. Như em đã từng nói với tất cả mọi người trong lớp, một tập thể hoàn hảo không nhất thiết phải là tập thể cái gì cũng giỏi, mà là một tập thể mà ở đó tất cả các thành viên sẽ thực sự gắn kết nhau, thấu hiểu và giúp đỡ cho nhau. Nhưng nếu như chỉ cần có một thành viên tự tách ra khỏi nó, tập thể ấy đã không còn là một tập thể hoàn hảo nữa rồi...
Cô Vân Anh như hiểu ra, cô bất giác đưa mắt nhìn về phía Dung, sau đó lại tiếp tục lặng im lắng nghe từng lời chân thành mà nó nói.
- Ngày hôm nay, có một người muốn chúng ta lắng nghe câu chuyện của cậu ấy, mình mong chúng ta sẽ lắng nghe một cách chân thành, tôn trọng những gì cậu ấy nói. Dung à, cậu lên đây đi.
Dung bất giác run lên trong lòng, nhỏ nhìn nó, thật sự nó đã giúp đỡ nhỏ rất nhiều. Điều này khiến Dung cảm thấy xúc động và cũng thấy có lỗi. Nhưng hôm nay, nhỏ nhất định phải làm thật tốt lời hứa với nó để có thể cảm ơn người bạn này. Dung từ từ bước lên trên, mỉm cười nhẹ nhìn nó rồi cúi trước cô Vân Anh một cái và quay xuống nhìn tất cả mọi người.
- Mình đứng ở đây, không hi vọng có thể khiến cô và các cậu hết giận mình sau tất cả những gì mình đã làm. Mình trước giờ luôn tự coi bản thân là đúng và chưa bao giờ một lần lắng nghe lời khuyên từ người khác hay có thể bị đánh động tâm can chỉ vì câu nói của một ai đó. Nhưng lần đầu tiên trong đời, mình bị người khác làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của bản thân, chỉ bằng một câu nói rất quyết đoán: "Khái niệm tình yêu và tình bạn của cậu là gì? Là lợi dụng lẫn nhau à? Tuyệt đấy! Tôi sẽ học và ngấm dần cái khái niệm ấy của cậu! Còn nữa, cậu có thể hi sinh người khác, để họ chịu tội và giúp cậu đạt được mục đích, cậu nghĩ cậu sẽ thành công ư? Tôi ở đây, thề rằng, cậu sẽ phải hối hận, cậu sẽ phải suy nghĩ lại về khái niệm tình bạn và tình yêu của mình!" Và quả thực, tới bây giờ, mình đã thực sự hiểu thế nào mới là tình bạn và tình yêu. Người khiến mình là một đứa luôn bất cần không thèm quan tâm người khác nghĩ sao bỗng dưng bị đánh động ấy chính là Dương.
Dung quay người lại một chút để có thể nhìn thấy cô Vân Anh, nhỏ ngập ngừng một chút rồi lên tiếng.
- Em xin lỗi cô vì trước đây luôn giả dối, không trung thực về bản thân mình khi ở trước cô. Em cũng xin lỗi cô và các bạn vì đã bắt nạt tất cả mọi người, lại còn ép người khác tới mức phải chuyển trường nữa. Dương bị ngã cũng là do em. Ngày hôm đó em vẫn còn suy nghĩ tiêu cực rằng Dương là người cướp đi mọi thứ của em, cho rằng Dương là người giả tạo xấu xa. Lúc tranh luận với Dương khi cậu ấy cố muốn khuyên nhủ bản thân, em đã vô tình kéo áo cậu ấy rồi buông tay dẫn tới cậu ấy bị ngã. Dù chủ đích ban đầu em không hề có ý muốn đẩy Dương, nhưng em cũng có lỗi rất lớn vì đã quá ích kỷ khi không chịu lắng nghe những gì người khác nói.
- Các cậu à, sau tất cả mọi chuyện, nhờ có Dương thức tỉnh, mình đã nhận ra mình sai nhiều đến thế nào. Nhưng trong thời gian ấy, vì bản tính kiêu ngạo của bản thân, thêm nữa lại không đủ dũng khí để đối diện với tất cả mọi người mà mình đã không thể mở lời. Nhưng cũng nhờ vào buổi tối hôm ấy, chính Dương lại một lần nữa thấu hiểu mình, khiến mình có đủ dũng khí để đối mặt và mở lời hơn. Cậu ấy thực sự là người bạn tuyệt vời của tất cả chúng ta và cũng là người đã hi sinh rất nhiều cho tập thể lớp.
Mọi người dần đứng dậy, không tiếp tục ngồi xuống lắng nghe nữa mà dần tiến đến gần phía Dung và Dương hơn. Cô Vân Anh mỉm cười, cô cũng dần bước xuống gần hơn với các học trò của mình. Dung nhìn cô, rồi lại nhìn tất cả mọi người. Giọng nói đã bắt đầu trở nên run run vì xúc động và cũng vì lo lắng.
- Liệu mình có còn được quay trở về với gia đình 12B hay không?
Tất cả mọi người chợt rưng rưng nước mắt, lại đồng loạt mỉm cười, những người ở gần nắm lấy tay Dung, cô Vân Anh vỗ nhẹ lên vai nhỏ. Rất nhiều người cùng đồng loạt lên tiếng.
- Ngốc à, sao lại không chứ? Chỉ cần cậu nhận ra lỗi và sửa lỗi, mọi người ai cũng chào đón cậu cả.
- Đúng vậy, Dung à, hôm nay cô rất vui vì em đã nghĩ thông suốt.
Dung nhìn tất cả mọi người, bất chợt nhỏ không cầm được nước mắt. Dù nước mắt có rơi, nhưng trên môi nhỏ vẫn hiện lên nụ cười hạnh phúc. Đúng như Dương đã nói, tất cả mọi người đều chào đón nhỏ trở lại. Dung quay sang nhìn Dương, nhỏ nắm lấy tay nó, mỉm cười.
- Cậu từng nói tớ không xứng đáng là một lớp trưởng. Đúng vậy, tớ đã tự nhận ra, bản thân mình thật sự không xứng đáng là một lớp trưởng chút nào cả. Cảm ơn cậu, Dương, nhờ cậu mà tớ đã biết thế nào mới là một lớp trưởng tốt... Và cậu biết không Dương, cậu rất xứng đáng là một lớp trưởng.
Tất cả mọi người nhìn nhau, họ hòa chung một không khí vừa hạnh phúc, lại vừa xúc động. Cả lớp cùng đồng thanh hô to khiến nó không khỏi bất ngờ.
- Lớp trưởng no.1!
Rồi họ choàng tay qua vai nhau, cả tập thể 12B cùng hô lớn trong niềm hạnh phúc ngập tràn.
- Yeah! Cuối cùng tập thể lớp chúng ta cũng đã có thể trở thành một gia đình tuyệt với nhất rồi!
Lâm mỉm cười rạng rỡ, bàn tay giơ một lon nước chanh lên trước mặt Dương, lắc lắc nhẹ vài cái rồi áp vào má nó. Lon nước mát lạnh làm cho nó giật mình, lấy tay xoa xoa hai bên má, Dương ngước lên nhìn cậu. Thẫn thờ một chút, nó đưa tay ra đón nhận lon nước mát lạnh từ Lâm, nở một nụ cười nhẹ. Nhìn lon nước trên tay, nó vân vê một vòng rồi từ từ mở nắp ra, đưa lên miệng uống. Lâm cũng nhanh chóng bật nắp lon bò húc của mình, đưa mắt nhìn ra không trung phía trước, trên môi vẫn nở một nụ cười nhè nhẹ, rồi nhấp một ngụm bò húc. Một lát, cậu ngồi xuống chiếc ghế đá mà nó đang ngồi, hai người dựa lưng vào nhau, ngắm nhìn quang cảnh buổi tối trong công viên gần đó, lòng nhẹ trôi theo từng đợt gió thổi.
Mọi người vừa chia tay sau ngã rẽ gần khu phố mà nó và Lâm đang sống. Rời khỏi nhà Dung, nó bất chợt cảm thấy bồi hồi, vừa vui, lại vừa có chút gì đó xúc động. Lâm và nó không về nhà ngay mà đến một tiệm tạp hóa mua nước uống rồi thư thả ngắm nhìn mọi thứ, thư giãn tâm hồn. Lâm nhấp thêm một ngụm bò húc, giọng cậu đều đều cất lên mà không quay lại nhìn nó.
- Bây giờ, bà cảm thấy như thế nào? Vui chứ?
Dương mỉm cười nhẹ, dù nó không quay lại nhưng Lâm vẫn biết nó đang cười. Nó hướng ánh mắt về phía đài phun nước phía bên trái công viên, cũng không quay lại nhìn cậu, đáp lời.
- Tất nhiên là vui rồi. Nhưng cũng lại thấy mơ hồ, cảm giác giống như mình đang mơ vậy đó. Không thể tin được là mọi khúc mắc đã thật sự được giải tỏa!
- Bà nên quen với nó đi, vì đó là sự thật, không phải mơ đâu!
- Có ông xác nhận như vậy, có lẽ tôi có thể yên tâm hơn rồi!
Hai người ngoái đầu lại nhìn nhau, bất chợt cười. Gió lùa nhẹ qua mái tóc của cả hai, bay bay nhẹ nhàng. Thực sự vào lúc này đây, Dương không thể giấu nổi sự hạnh phúc của nó. Đưa lon nước chanh lên miệng uống, nó chợt cảm thấy hương vị của hôm nay thực sự ngon hơn những ngày bình thường rất nhiều. Cả hai cứ thế cùng uống nước, mặc dù không trò chuyện thêm chút nào, nhưng vẫn hiểu được cảm xúc của nhau. Trên môi cả hai vẫn hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, cùng đưa đôi mắt xa xăm lên nhìn bầu trời trước mắt.
Ánh sao trên trời cũng đã sáng rực rỡ hơn, chúng lấp lánh như những chiếc đèn nhỏ xinh trên trời vậy. Nhìn rất đẹp, rất gần nhưng khi muốn chạm vào nó thì quả thực là lại rất xa. Vài ngôi nhà gần đó vừa dọn dẹp xong bữa tối muộn, tiếng bát đũa xếp lên trạm leng keng, tiếng nước chảy róc rách và tiếng của những cây lau nhà rin rít trên sàn nhà. Dương nghe thấy hết, bây giờ nó thấy lòng mình tĩnh lặng đến lạ, mọi âm thanh dù nhỏ bé nhất cũng có thể dễ dàng lọt qua tai nó, lan tỏa trong lòng nó. Cầm lon nước đã hết trên tay, Lâm quay người dậy, đứng lên đưa tay ra trước mặt nó.
- Về thôi, sắp muộn rồi!
Dương nắm lấy tay cậu, hai người dung dăng dung dẻ dắt tay nhau cùng trở về nhà.
***
Bà Hạ ngồi ngoài phòng khách, thi thoảng lại đưa đôi mắt nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn chồng mình, khẽ thở dài. Bà không biết, liệu ngày hôm nay, khi con gái bà trở về nhà, nó đã có thể hoà giải với bạn bè của nó hay chưa. Ba nó vỗ nhẹ vai bà, ông tin đứa con gái cứng cỏi của mình có thể làm tốt những gì mà nó lựa chọn. Bây giờ Dương cũng đã lớn, cũng đã không còn cần đến sự bao bọc quá nhiều từ phía cha mẹ. Nó đã biết cách sống tự lập hơn. Biết cách sống sao cho thật tốt. Và điều đó làm ông cảm thấy tự hào biết chừng nào. Chính những điều này cũng một phần nào đó khiến ông tin tưởng vào con gái của mình.
- Con về rồi ạ.
Ba mẹ nó nhìn ra ngoài cửa, nhìn gương mặt của con gái mình, họ chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Chính những gì thể hiện trên gương mặt nó đã nói rõ với họ rằng: "Con làm được rồi, ba mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa đâu ạ!" Mỉm cười kéo tay Dương vào bên trong, bà Hạ nhẹ nhàng lên tiếng.
- Vào nhà đi con, buổi tối trời lạnh lắm!
***
Dương vừa tắm xong, nó cũng đánh răng rửa mặt và leo luôn lên chiếc giường tràn ngập màu xanh lá cây mà nó yêu thích, kéo chăn đắp lên mình. Nằm ôm chú gấu con cũng cùng tông màu ấy, nó mỉm cười vui vẻ. Hôm nay nó sẽ không học bài, nó sẽ nằm suy nghĩ và nghỉ ngơi thật sớm. Trong lòng cứ thế lâng lâng khó tả. Mặc dù nói là ngủ sớm, nhưng nó cũng biết rằng, với tâm trạng như nó hiện giờ thì chưa chắc là nó đã ngủ được.
Bỗng dưng nó cũng có chút lo lắng trong lòng. Mặc dù tối nay chính Lâm đã xác nhận rằng đây thực sự không phải là một giấc mơ, nhưng nó vẫn thấy khá mơ hồ. Nó và Dung đã thực sự có thể trở lại làm bạn một cách chân thành như trước kia ư? Mặc dù ban đầu là chính Dương và mấy người bạn cùng học cấp hai chủ động rời xa Dung, nhưng trong thâm tâm họ, lí do họ tự mình rút lui khỏi nhỏ cũng chỉ đơn giản là chờ mong ngày Dung trở lại là một người bạn hòa đồng, không ích kỷ, không chèn ép người khác mà thôi. Nó và mọi người cũng đã rất nhiều lần cố gắng khuyên nhủ nhỏ trong năm lớp 10. Nhưng tình trạng ngày một trở nên tồi tệ hơn và cho đến năm lớp 11, mọi người không ai tiếp tục khuyên nhỏ nữa. Chỉ cố gắng suy nghĩ cách để khiến Dung có thể tự hiểu ra mà thôi.
Nhưng cũng thật khó tin, khi mà cuối cùng Dương cũng làm được điều đó. Nó đã khiến Dung tự giác ngộ ra cái sai của nhỏ, mặc dù quá trình này quả thật không dễ dàng một chút nào. Bỗng dưng nó cảm thấy rất xúc động, phải, cuối cùng nó cũng có thể tìm lại được tình bạn năm nào, khi mà nó đã từng cảm thấy rất bất lực trong suốt thời gian làm lớp trưởng vừa qua. Dương thở một hơi dài thật sảng khoái, mong rằng mọi thứ từ nay trở đi sẽ trở nên thật tốt đẹp. Liệu ngày mà gia đình 12B trở thành một gia đình hoàn hảo đã sắp tới chưa nhỉ? Không biết mọi người có thật sự chào đón Dung trở lại như lời đã hứa không nữa. Bỗng dưng nó lại cảm thấy hồi hộp cho ngày mai đến.
***
Sáng sớm, Dung đã thay xong đồng phục, buộc mái tóc của mình lên thật gọn gàng, sắp xếp sách vở, đồ đạc cho thật ngăn nắp xong xuôi. Hôm nay sẽ có rất nhiều điều khác với mọi ngày, đặc biệt là từ chính tâm hồn nhỏ đã có sự thay đổi lớn. Dung với tay lên giá sách của mình, nhỏ lấy bức ảnh hôm trước đã mang lên từ dưới nhà kho xuống, ngắm nhìn nó. Vài ngày trước, Dung từng tự hỏi liệu bản thân còn có thể có được một nụ cười thật sự, một nụ cười vô tư, chân thành như trong bức ảnh này hay không nữa? Nhưng giờ nhỏ đã có thể trả lời, có lẽ là có thể! Nhỏ có thể cười giống như vậy thêm một lần nữa trong cuộc đời mình. Và thậm chí, còn có thể thêm nhiều lần khác nữa. Dung thật sự rất mong chờ ngày bản thân có thể hoàn toàn thoát ra khỏi vũng bùn, tự tin tiến về phía trước.
Bước xuống dưới nhà, ba nhỏ đang ngồi xem tin tức, mẹ thì đang ngồi bên cạnh ông gọt trái cây. Dung nhanh chóng tiến lại bàn ăn, chào ba mẹ rồi ngồi xuống. Người làm dọn lên ba phần bữa sáng dinh dưỡng. Dung nhìn vào phần ăn của mình, chưa hôm nào, nhỏ lại thấy nó thật sự bắt mắt, thu hút và ngon miệng như hôm nay. Cuối bữa, ba nhỏ đặt cốc sữa xuống bàn, nhìn Dung một cách nghiêm túc.
- Con đã hứa với ba những gì, con tự tin bản thân làm được chứ?
Dung nhìn ba mình với ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm vô cùng lớn, nhỏ khẽ mỉm cười đáp lời ba.
- Con tin!
***
Hôm nay không khí lớp 12B khá là trầm, mọi người không ai nói điều gì với nhau, nhưng trong lòng lại đang cùng chờ đợi một điều gì đó. Họ chăm chú lắng nghe từng tiết giảng, lắng đọng và lặng im suy nghĩ trong từng giờ ra chơi. Sự ồn ào, tấp nập của mọi ngày dường như đều được họ cất giấu đi một cách kín đáo. Hôm nay Dung đến lớp với trạng thái bình ổn nhất có thể. Nhỏ đã được Dương tiếp thêm rất nhiều sức mạnh để có thể dũng cảm mở lời với nó rằng, bản thân muốn xin lỗi và muốn thực sự trở lại làm bạn với nó. Dung hiểu bây giờ, điều Dương trông đợi nhất ở mình là gì. Nhỏ hiểu nó chỉ muốn mình có thể tiếp tục dũng cảm mở lời trước cả lớp, trước cả cô Vân Anh trong tiết sinh hoạt ngày hôm nay. Và nhỏ sẽ cố gắng để không làm mọi cố gắng của nó trở nên vô nghĩa.
Chuông báo vào lớp vang lên, cô Vân Anh cũng nhanh chóng bước vào lớp học, bắt đầu cho buổi sinh hoạt cuối tuần. Các tổ trưởng, lớp phó và lớp trưởng lần lượt tổng kết những hoạt động của lớp học trong tuần giống như tất cả các buổi sinh hoạt khác. Vì từ ngày nó làm lớp trưởng và đưa lớp ngày một đi lên, việc tổng kết của ban cán sự lớp và giáo viên chủ nhiệm cũng diễn ra rất là thuận lợi, không mất quá nhiều thời gian. Thay vào đó phần lớn thời gian của lớp sẽ tổ chức hoạt động chuyên đề hoặc tạo những hoạt động khác để gắn kết tinh thần đoàn kết giữa tất cả các thành viên trong lớp và cô Vân Anh. Hôm nay cũng vậy, cô Vân Anh sau khi nhận xét xong lớp học cũng nhanh chóng trao lại quyền làm chủ buổi sinh hoạt cho những học sinh của mình. Nhưng cô không hề hay biết, hôm nay nó đã chuẩn bị những thứ khác thay vì những trò chơi như mọi khi.
Dương bước lên phía trước, gương mặt nó chất chứa bao cảm xúc, khiến tất cả bạn bè ngồi bên dưới bất giác cũng thấy lòng nao nao theo những cảm xúc ấy. Không khí lớp học trở nên tĩnh lặng đến lạ, Dương nhìn Lâm, rồi nhìn Dung một chút, nó bắt đầu mở lời.
- Mọi người có nhớ mình đã làm lớp trưởng được bao nhiêu lâu rồi không? Mình thì vẫn nhớ như in những tháng ngày này, từ khi lần đầu tiên mình tham gia vào việc tranh luận những vấn đề của lớp, tới việc mình đã từng trải qua những gì và cho tới ngày hôm nay... Mọi người biết không, mình đã từng rơi vào sự bất lực, có buồn, cũng có vui với tất cả mọi người, lại cũng có lúc giận nữa. Nhưng mình cảm ơn các cậu, những thành viên của gia đình 12B đã ủng hộ cho mình. Và mình thực sự mong chúng ta sẽ là tập thể ấm áp nhất trên thế giới này!
Cô Vân Anh ngạc nhiên với những gì nó nói, cô có cảm giác có chút xúc động, nghẹn ngào trong từng câu chữ của nó. Bất giác cô không kìm được lòng mình, liền buột miệng hỏi học trò của mình.
- Hôm nay... có vấn đề gì à em?
- Dạ, em xin phép cô. Như em đã từng nói với tất cả mọi người trong lớp, một tập thể hoàn hảo không nhất thiết phải là tập thể cái gì cũng giỏi, mà là một tập thể mà ở đó tất cả các thành viên sẽ thực sự gắn kết nhau, thấu hiểu và giúp đỡ cho nhau. Nhưng nếu như chỉ cần có một thành viên tự tách ra khỏi nó, tập thể ấy đã không còn là một tập thể hoàn hảo nữa rồi...
Cô Vân Anh như hiểu ra, cô bất giác đưa mắt nhìn về phía Dung, sau đó lại tiếp tục lặng im lắng nghe từng lời chân thành mà nó nói.
- Ngày hôm nay, có một người muốn chúng ta lắng nghe câu chuyện của cậu ấy, mình mong chúng ta sẽ lắng nghe một cách chân thành, tôn trọng những gì cậu ấy nói. Dung à, cậu lên đây đi.
Dung bất giác run lên trong lòng, nhỏ nhìn nó, thật sự nó đã giúp đỡ nhỏ rất nhiều. Điều này khiến Dung cảm thấy xúc động và cũng thấy có lỗi. Nhưng hôm nay, nhỏ nhất định phải làm thật tốt lời hứa với nó để có thể cảm ơn người bạn này. Dung từ từ bước lên trên, mỉm cười nhẹ nhìn nó rồi cúi trước cô Vân Anh một cái và quay xuống nhìn tất cả mọi người.
- Mình đứng ở đây, không hi vọng có thể khiến cô và các cậu hết giận mình sau tất cả những gì mình đã làm. Mình trước giờ luôn tự coi bản thân là đúng và chưa bao giờ một lần lắng nghe lời khuyên từ người khác hay có thể bị đánh động tâm can chỉ vì câu nói của một ai đó. Nhưng lần đầu tiên trong đời, mình bị người khác làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của bản thân, chỉ bằng một câu nói rất quyết đoán: "Khái niệm tình yêu và tình bạn của cậu là gì? Là lợi dụng lẫn nhau à? Tuyệt đấy! Tôi sẽ học và ngấm dần cái khái niệm ấy của cậu! Còn nữa, cậu có thể hi sinh người khác, để họ chịu tội và giúp cậu đạt được mục đích, cậu nghĩ cậu sẽ thành công ư? Tôi ở đây, thề rằng, cậu sẽ phải hối hận, cậu sẽ phải suy nghĩ lại về khái niệm tình bạn và tình yêu của mình!" Và quả thực, tới bây giờ, mình đã thực sự hiểu thế nào mới là tình bạn và tình yêu. Người khiến mình là một đứa luôn bất cần không thèm quan tâm người khác nghĩ sao bỗng dưng bị đánh động ấy chính là Dương.
Dung quay người lại một chút để có thể nhìn thấy cô Vân Anh, nhỏ ngập ngừng một chút rồi lên tiếng.
- Em xin lỗi cô vì trước đây luôn giả dối, không trung thực về bản thân mình khi ở trước cô. Em cũng xin lỗi cô và các bạn vì đã bắt nạt tất cả mọi người, lại còn ép người khác tới mức phải chuyển trường nữa. Dương bị ngã cũng là do em. Ngày hôm đó em vẫn còn suy nghĩ tiêu cực rằng Dương là người cướp đi mọi thứ của em, cho rằng Dương là người giả tạo xấu xa. Lúc tranh luận với Dương khi cậu ấy cố muốn khuyên nhủ bản thân, em đã vô tình kéo áo cậu ấy rồi buông tay dẫn tới cậu ấy bị ngã. Dù chủ đích ban đầu em không hề có ý muốn đẩy Dương, nhưng em cũng có lỗi rất lớn vì đã quá ích kỷ khi không chịu lắng nghe những gì người khác nói.
- Các cậu à, sau tất cả mọi chuyện, nhờ có Dương thức tỉnh, mình đã nhận ra mình sai nhiều đến thế nào. Nhưng trong thời gian ấy, vì bản tính kiêu ngạo của bản thân, thêm nữa lại không đủ dũng khí để đối diện với tất cả mọi người mà mình đã không thể mở lời. Nhưng cũng nhờ vào buổi tối hôm ấy, chính Dương lại một lần nữa thấu hiểu mình, khiến mình có đủ dũng khí để đối mặt và mở lời hơn. Cậu ấy thực sự là người bạn tuyệt vời của tất cả chúng ta và cũng là người đã hi sinh rất nhiều cho tập thể lớp.
Mọi người dần đứng dậy, không tiếp tục ngồi xuống lắng nghe nữa mà dần tiến đến gần phía Dung và Dương hơn. Cô Vân Anh mỉm cười, cô cũng dần bước xuống gần hơn với các học trò của mình. Dung nhìn cô, rồi lại nhìn tất cả mọi người. Giọng nói đã bắt đầu trở nên run run vì xúc động và cũng vì lo lắng.
- Liệu mình có còn được quay trở về với gia đình 12B hay không?
Tất cả mọi người chợt rưng rưng nước mắt, lại đồng loạt mỉm cười, những người ở gần nắm lấy tay Dung, cô Vân Anh vỗ nhẹ lên vai nhỏ. Rất nhiều người cùng đồng loạt lên tiếng.
- Ngốc à, sao lại không chứ? Chỉ cần cậu nhận ra lỗi và sửa lỗi, mọi người ai cũng chào đón cậu cả.
- Đúng vậy, Dung à, hôm nay cô rất vui vì em đã nghĩ thông suốt.
Dung nhìn tất cả mọi người, bất chợt nhỏ không cầm được nước mắt. Dù nước mắt có rơi, nhưng trên môi nhỏ vẫn hiện lên nụ cười hạnh phúc. Đúng như Dương đã nói, tất cả mọi người đều chào đón nhỏ trở lại. Dung quay sang nhìn Dương, nhỏ nắm lấy tay nó, mỉm cười.
- Cậu từng nói tớ không xứng đáng là một lớp trưởng. Đúng vậy, tớ đã tự nhận ra, bản thân mình thật sự không xứng đáng là một lớp trưởng chút nào cả. Cảm ơn cậu, Dương, nhờ cậu mà tớ đã biết thế nào mới là một lớp trưởng tốt... Và cậu biết không Dương, cậu rất xứng đáng là một lớp trưởng.
Tất cả mọi người nhìn nhau, họ hòa chung một không khí vừa hạnh phúc, lại vừa xúc động. Cả lớp cùng đồng thanh hô to khiến nó không khỏi bất ngờ.
- Lớp trưởng no.1!
Rồi họ choàng tay qua vai nhau, cả tập thể 12B cùng hô lớn trong niềm hạnh phúc ngập tràn.
- Yeah! Cuối cùng tập thể lớp chúng ta cũng đã có thể trở thành một gia đình tuyệt với nhất rồi!
/47
|