Dưới ngã tư đường đầy cánh hoa phi vũ khắp trời, một chiếc xe taxi xuyên qua từng cánh từng cánh anh đào xinh đẹp, chạy băng băng đến nơi sắp tới.
Bên trong xe, Trâm Anh nhìn cảnh phố ngoài cảnh, vẻ mặt ủ dột.
“Dừng lại!”_Cô bất ngờ cất tiếng gọi to.
Kittt_Người tài xế lập tức phanh gấp thực hiện yêu cầu khách, không quên quay đầu thắc mắc:”Vẫn chưa đến bệnh viện mà cô?”
Trâm Anh đưa tiền đồng lúc mở cửa kính:”Cho tôi dừng ở đây được rồi!”
Cô lập tức chạy nhanh qua lề đường, đôi giày cao gót vang lên vội vã dưới nền đất. Một bà cụ đang bị ngã, nằm vật vưỡng dưới đất, bên cạnh là xe trái cây lăn lóc lộn xộn khắp cả mặt đường, tên tông xe trúng bà đã nhanh chóng chuồn khỏi.
Cô không màng nhiều mà chạy đỡ bà dậy.
“Bà có sao không? Cháu đưa bà đến bệnh viện nhé!”
“Không, không sao đâu!”_mặt bà nhăn nhúm lại, bàn tay run run đặt lên vai cô lấy điểm tựa để đứng dậy.
“Cháu giúp bà đẩy xe trái cây!”
“Đừng, nặng lắm, cháu không đỡ nỗi đâu!”
Không để bà nói hết câu, cô dứt khoát đưa bà đến hàng ghế đợi xe bus ngồi rồi nhanh tay nhặt sạch những thứ rơi rớt cho vào bịch lớn.
Còn phần chiếc xe đẩy, nó bị nghiêng qua một bên, một mình cô dường như không đủ sức, cộng với việc đêm qua thiếu ngủ càng khó khăn hơn.
“Cháu có việc cứ đi trước đi, cháu giúp bà nhiêu đó đủ rồi!”_bà cụ nhìn cô có vẻ khổ sỡ thì xót.
Nhưng cô lặng thinh, tay vẫn ráng nâng xe lên giúp bà. Bỗng, một mùi hương quen thuộc thoảng qua bên cạnh, một bàn tay khác hoà cùng sức mạnh với cô. Trâm Anh kinh ngạc nhìn sang và bất ngờ.
Bảo Minh???
Tay cô suýt chút buông thả. Hai người gần nhau đến nỗi đầu cô có thể chạm vào ngực cậu khi cô ngã ra sau.
Xong xuôi, bà cụ đứng dậy, nắm lấy tay cả hai cảm ơn rối rít.
“Hay để cháu đưa bà đến bệnh viện nhé!”_Cô ngõ lời, bà cũng trạc tuổi nội nên cô có phần hơi xót.
“Không sao mà, bà về, con bà nó sắp đến đón đấy, bà về nhé.!”
Bà toan đi, lấy bịch trái cây còn nguyên đưa cho cô, bắt cô phải nhận cho bằng được.
Sau khi bóng bà khuất, Trâm Anh cất lời:”Cảm ơn!”
Bảo Minh lắc đầu kiểu không có gì phải khách sáo. Bây giờ ngay cả câu nói cũng kiệm lời với cô à?
Trâm Anh cảm thấy không thể mãi đứng đây được, cô vội chen đi trước.
“Á!”_Chân bị trật, cơn đau không thể nán lại, cô vô thức la lên.
“Có sao không?”_Bảo Minh không chần chừ dìu cô nhưng cô khướt từ sự giúp đỡ:”Không sao, tôi đi được!”
“Chân như vậy làm sao đi được nữa!”
“Tôi nói tôi đi được, cậu không cần quan tâm!”_Trâm Anh nhìn thẳng vào mắt cậu.
Bảo Minh nhìn theo, cô thật bướng bỉnh như ngày nào, không thể không quan tâm.
Một hơi nâng cả cơ thể người con gái lên, để cô ngồi vào nơi đợi xe buýt, mặc cô phản kháng và không đồng tình.
“Sao cậu phải làm vậy hả?”_Trâm Anh bất lực đành ngồi im cho cậu tháo giày.
“Đừng hiểu lầm, tôi là bác sĩ mà, giúp đỡ ngừoi khác là điều đương nhiên!”
Là vậy à? Không phải với riêng cô?
Giúp cô xoa nắn gót chân, hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ đậu lại trên tiềm thức khiến cậu không khống chế nỗi cảm xúc. Ngừoi con gái năm xưa đó vẫn ngồi đây, chỉ là thời gian và vết thương làm họ thay đổi, họ dường như có thể nói ra tất cả những gì muốn nói nhưng lại gói gọn trong tiếng thở dài.
Chiếc xe hơi đen bóng đổ ạch xuống trước mặt cả hai.
Khánh Đăng đã nhìn thấy cô từ xa, anh một hơi bước xuống.
“Trâm Anh??”
Cô ngẩng mặt lên, vội rút chân mình ra khỏi tay Minh, khập khễnh đứng dậy:”Khánh Đăng, cậu chưa đi làm à?”
“Ừm, mình đang trên đường!_Miệng nói nhưng ánh mắt lại ở trên người Bảo Minh.
Nhận ra câu hỏi ẩn của người yêu, Trâm Anh liền nói:”Đây là Bảo Minh, đồng nghiệp ở bệnh viện tớ!”
Đăng thấy lòng nhẹ hẵn:”À, chào anh, tôi là Khánh Đăng, bạn trai của Trâm Anh!”
Câu nói làm Minh chấn động, tê liệt hoàn toàn mọi suy nghĩ trong đầu cậu, nhưng những điều đó không xuất hiện lộ liễu trên gương mặt, điều đó khiến Trâm Anh thấy hơi tổn thương, cô có bạn trai, cậu chấp nhận??
“Chân cậu bị sao à?”_Đăng không để ý lắm đến thái độ hai người, nhìn tướng đứng cô hơi kì, nên anh hỏi.
“Chân tớ hình như bị trật!”
“Đi thôi, tớ đưa cậu đến bệnh viện!”
Đăng dìu cô lên xe, chiếc xe chuyển bánh, để lại Bảo Minh với một cõi lòng hiu quạnh. Thì ra cô không có chút nặng lòng về tình cảm lúc trước của cả hai, thì ra thời gian qua chỉ đổi chát sự thờ ơ và quên lãng. Cứ nghĩ rằng sẽ dùng tất cả mọi tài năng diễn vai người vô tâm trong mối quan hẹ này, nhưng ngờ chính cậu mới là người bị bỏ quên.
Dương Bảo Minh thừa nhận đi, là mày đang phát điên lên vì ghen.
Bên trong xe, Trâm Anh nhìn cảnh phố ngoài cảnh, vẻ mặt ủ dột.
“Dừng lại!”_Cô bất ngờ cất tiếng gọi to.
Kittt_Người tài xế lập tức phanh gấp thực hiện yêu cầu khách, không quên quay đầu thắc mắc:”Vẫn chưa đến bệnh viện mà cô?”
Trâm Anh đưa tiền đồng lúc mở cửa kính:”Cho tôi dừng ở đây được rồi!”
Cô lập tức chạy nhanh qua lề đường, đôi giày cao gót vang lên vội vã dưới nền đất. Một bà cụ đang bị ngã, nằm vật vưỡng dưới đất, bên cạnh là xe trái cây lăn lóc lộn xộn khắp cả mặt đường, tên tông xe trúng bà đã nhanh chóng chuồn khỏi.
Cô không màng nhiều mà chạy đỡ bà dậy.
“Bà có sao không? Cháu đưa bà đến bệnh viện nhé!”
“Không, không sao đâu!”_mặt bà nhăn nhúm lại, bàn tay run run đặt lên vai cô lấy điểm tựa để đứng dậy.
“Cháu giúp bà đẩy xe trái cây!”
“Đừng, nặng lắm, cháu không đỡ nỗi đâu!”
Không để bà nói hết câu, cô dứt khoát đưa bà đến hàng ghế đợi xe bus ngồi rồi nhanh tay nhặt sạch những thứ rơi rớt cho vào bịch lớn.
Còn phần chiếc xe đẩy, nó bị nghiêng qua một bên, một mình cô dường như không đủ sức, cộng với việc đêm qua thiếu ngủ càng khó khăn hơn.
“Cháu có việc cứ đi trước đi, cháu giúp bà nhiêu đó đủ rồi!”_bà cụ nhìn cô có vẻ khổ sỡ thì xót.
Nhưng cô lặng thinh, tay vẫn ráng nâng xe lên giúp bà. Bỗng, một mùi hương quen thuộc thoảng qua bên cạnh, một bàn tay khác hoà cùng sức mạnh với cô. Trâm Anh kinh ngạc nhìn sang và bất ngờ.
Bảo Minh???
Tay cô suýt chút buông thả. Hai người gần nhau đến nỗi đầu cô có thể chạm vào ngực cậu khi cô ngã ra sau.
Xong xuôi, bà cụ đứng dậy, nắm lấy tay cả hai cảm ơn rối rít.
“Hay để cháu đưa bà đến bệnh viện nhé!”_Cô ngõ lời, bà cũng trạc tuổi nội nên cô có phần hơi xót.
“Không sao mà, bà về, con bà nó sắp đến đón đấy, bà về nhé.!”
Bà toan đi, lấy bịch trái cây còn nguyên đưa cho cô, bắt cô phải nhận cho bằng được.
Sau khi bóng bà khuất, Trâm Anh cất lời:”Cảm ơn!”
Bảo Minh lắc đầu kiểu không có gì phải khách sáo. Bây giờ ngay cả câu nói cũng kiệm lời với cô à?
Trâm Anh cảm thấy không thể mãi đứng đây được, cô vội chen đi trước.
“Á!”_Chân bị trật, cơn đau không thể nán lại, cô vô thức la lên.
“Có sao không?”_Bảo Minh không chần chừ dìu cô nhưng cô khướt từ sự giúp đỡ:”Không sao, tôi đi được!”
“Chân như vậy làm sao đi được nữa!”
“Tôi nói tôi đi được, cậu không cần quan tâm!”_Trâm Anh nhìn thẳng vào mắt cậu.
Bảo Minh nhìn theo, cô thật bướng bỉnh như ngày nào, không thể không quan tâm.
Một hơi nâng cả cơ thể người con gái lên, để cô ngồi vào nơi đợi xe buýt, mặc cô phản kháng và không đồng tình.
“Sao cậu phải làm vậy hả?”_Trâm Anh bất lực đành ngồi im cho cậu tháo giày.
“Đừng hiểu lầm, tôi là bác sĩ mà, giúp đỡ ngừoi khác là điều đương nhiên!”
Là vậy à? Không phải với riêng cô?
Giúp cô xoa nắn gót chân, hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ đậu lại trên tiềm thức khiến cậu không khống chế nỗi cảm xúc. Ngừoi con gái năm xưa đó vẫn ngồi đây, chỉ là thời gian và vết thương làm họ thay đổi, họ dường như có thể nói ra tất cả những gì muốn nói nhưng lại gói gọn trong tiếng thở dài.
Chiếc xe hơi đen bóng đổ ạch xuống trước mặt cả hai.
Khánh Đăng đã nhìn thấy cô từ xa, anh một hơi bước xuống.
“Trâm Anh??”
Cô ngẩng mặt lên, vội rút chân mình ra khỏi tay Minh, khập khễnh đứng dậy:”Khánh Đăng, cậu chưa đi làm à?”
“Ừm, mình đang trên đường!_Miệng nói nhưng ánh mắt lại ở trên người Bảo Minh.
Nhận ra câu hỏi ẩn của người yêu, Trâm Anh liền nói:”Đây là Bảo Minh, đồng nghiệp ở bệnh viện tớ!”
Đăng thấy lòng nhẹ hẵn:”À, chào anh, tôi là Khánh Đăng, bạn trai của Trâm Anh!”
Câu nói làm Minh chấn động, tê liệt hoàn toàn mọi suy nghĩ trong đầu cậu, nhưng những điều đó không xuất hiện lộ liễu trên gương mặt, điều đó khiến Trâm Anh thấy hơi tổn thương, cô có bạn trai, cậu chấp nhận??
“Chân cậu bị sao à?”_Đăng không để ý lắm đến thái độ hai người, nhìn tướng đứng cô hơi kì, nên anh hỏi.
“Chân tớ hình như bị trật!”
“Đi thôi, tớ đưa cậu đến bệnh viện!”
Đăng dìu cô lên xe, chiếc xe chuyển bánh, để lại Bảo Minh với một cõi lòng hiu quạnh. Thì ra cô không có chút nặng lòng về tình cảm lúc trước của cả hai, thì ra thời gian qua chỉ đổi chát sự thờ ơ và quên lãng. Cứ nghĩ rằng sẽ dùng tất cả mọi tài năng diễn vai người vô tâm trong mối quan hẹ này, nhưng ngờ chính cậu mới là người bị bỏ quên.
Dương Bảo Minh thừa nhận đi, là mày đang phát điên lên vì ghen.
/38
|