Nắng ban mai nhẹ nhàng hắt qua khung cửa sổ xuyên qua tấm rèm trắng chiếu rọi khắp gian phòng... cô gái nằm trên chiếc giường ngược sáng ấy tựa như thiên thần... mang trên mình khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc nhưng càng tăng thêm vẻ đẹp yêu mị của cô... mái tóc bị phủ một lớp nắng mai có thể nhìn thấy cả những hạt bụi li ti đang vờn quanh đó. Bỗng người trên giường khẽ cau đôi mày liễu xinh đẹp lại rồi nhẹ nhàng mở mắt.
mình đang ở đâu đây ? Ngọc linh khó hiểu bèn ngồi dậy nhìn khắp căn phòng nơi mình đang ở một lượt. Bất chợt cô thấy An, Nhi, Phong, Khánh, Huyền nằm rải rác trên ghế sopha phía không xa. An bỗng nhẹ đổi tư thế nằm cho thoải mái hơn thì...
Ê coi chừng cô lên tiếng nhắc nhở
RẦM
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, và thế là an tiếp đất một cách nhẹ nhàng và đầy tình cảm. An lầm bầm vài câu gì đó trong miệng rồi ngồi dậy, bất ngờ thấy Linh ngồi đó tự bao giờ và đang nén cười. An ngược lại không tức giận mà còn tỏ vẻ vui mừng lao về phía cô dùng ngón tay búng nhẹ vào trán cô rồi nói : mày thấy trong người sao rồi ? À mày biết lý do tại sao mà bản thân mày luôn cảm thấy đau đầu đến mức ngất xỉu không ?
Nếu đã không hỏi thì thôi, mà An hỏi đến liền khiến cô cảm thấy tò mò ngẩng mặt lên hỏi : cũng khỏe hơn nhiều rồi, mà mày thử nói xem tại sao ?
An bực bội lên tiếng : đầu mày chứa gì vậy hả ? Chuyện rõ như ban ngày thế này rồi vẫn còn mờ mịt không chịu hiểu là sao. Tất cả là do cái này an nói xong liền lôi từ trong cặp ra một hộp thuốc màu trắng. Từ lúc đó khuôn mặt cô lập tức càng trở nên khó coi, liền lắc lắc đầu rồi nói : đúng là tao thường uống thuốc này, nhưng mà tao tin tưởng Kiệt sẽ không hại tao. Vậy mày thử nói xem thuốc này có vấn đề gì ?
An nghe cô hỏi vặn lại mình lập tức lúng túng không biết nên trả lời làm sao. Cô vốn chỉ hỏi thử xem thuốc này là của ai thôi, vốn không muốn cùng cô tranh luận về vấn đề khác. Đang lúng túng không biết nên trả lời cô ra sao thì cùng lúc đó bọn nó liền tỉnh dậy Khánh lên tiếng đầu tiên : tỉnh rồi à... đói không tao đi mua gì cho mày ăn ? Cô lắc nhẹ đầu tỏ ý không đói như sực nhớ ra cái gì đó bèn hỏi : mấy giờ rồi vậy
Nhi và Huyền ở phía không xa liền lên tiếng : 6h30 không khỏi ngạc nhiên cả 2 liền xoay đầu nhìn nhau rồi cười nắc nẻ, đúng là lâu rồi cả 2 chưa có sự ăn ý đến vậy.
bọn mày không đi học à linh liên tiếng nhắc nhở bọn nó
không lần này cả đám đồng thanh nói
à hôm nay tao nhớ không nhầm thì có tiết.. của...... cô ... chủ..... nhiệm.... á Linh cố ý kéo dài âm thanh, rồi nhìn bọn nó biểu đạt sắc thái. Đồng loạt cả bọn sắc mặt liền xám ngoét không khỏi quay đầu nhìn nhau tỏ vẻ lưỡng lự, thấy vậy cô bèn chèn thêm vài câu : đi đi, tao tự lo được mà
Cả đám liền tỏ vẻ áy náy trước khi đi còn dặn dò thêm vài câu đại loại như có gì thì gọi y tá , chăm sóc bản thân cho thật tốt, hôm nay có 4 tiết học xong tao đến thăm mày liền bla bla
Bọn nó vừa đi khuất cô liền gọi y tá đến lôi từ trong cặp ra 1 hộp thuốc y như của An cầm lúc nảy rồi nhờ cô đi kiểm tra thành phần và tác dụng, trước khi cô y tá đi cô không quên nhét một ít tiền vào tay cô ta.
----------
Cả đám sau khi từ bệnh viện về liền thay quần áo sách vở với vận tốc ánh sáng và dùng tốc độ đó lao đến trường...
Bọn nó vừa đặt chân đến cổng trường liền đứng bất động tại chổ. Quái lạ hôm nay trường được nghỉ à ? Nhi liền lôi điện thoại ra kiểm tra lại, hôm nay mới thứ 5 mà.
Có đứa còn bất ngờ đến độ ngước lên kiểm tra xem mình có nhầm trường hay không nữa.
Tần ngần đứng đó một lúc cả bọn liền bước vào bên trong xem xét. Cũng may vớ được ông bảo vệ dò hỏi một lúc thì được biết nhà trường thông báo nghỉ cho mỗi giáo viên chủ nhiệm và mỗi giáo viên sẽ thông báo với lớp trưởng để lớp trưởng nói với lớp của mình.
yehhhh bọn nó đồng thanh hét lên rồi tung tăng bước ra về, không một lời oán trách đối với lớp trưởng thân yêu.
Nhi, Huyền và An ghé một quán ăn gần đó mua một ít thức ăn cho cả bọn và không quên mua một ít cho Linh.
Cả bọn rón rén bước vào phòng linh, ý định cho cô một bất ngờ. Nhưng cả bọn chết sững khi nhìn thấy một người con trai đang đứng cạnh giường lặng lẽ nhìn Linh
--------------------
Rốt cục người con trai đó là bạn hay là thù, có ý định gì khi tiếp cận Linh ? bọn Huyền, Nam, An, Nhi, Khánh sẽ làm gì để bảo vệ Linh khỏi những bảo táp phong ba sắp tới...
Mời các bạn theo dõi chương tiếp theo để biết được nội dung nhé !
mình đang ở đâu đây ? Ngọc linh khó hiểu bèn ngồi dậy nhìn khắp căn phòng nơi mình đang ở một lượt. Bất chợt cô thấy An, Nhi, Phong, Khánh, Huyền nằm rải rác trên ghế sopha phía không xa. An bỗng nhẹ đổi tư thế nằm cho thoải mái hơn thì...
Ê coi chừng cô lên tiếng nhắc nhở
RẦM
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, và thế là an tiếp đất một cách nhẹ nhàng và đầy tình cảm. An lầm bầm vài câu gì đó trong miệng rồi ngồi dậy, bất ngờ thấy Linh ngồi đó tự bao giờ và đang nén cười. An ngược lại không tức giận mà còn tỏ vẻ vui mừng lao về phía cô dùng ngón tay búng nhẹ vào trán cô rồi nói : mày thấy trong người sao rồi ? À mày biết lý do tại sao mà bản thân mày luôn cảm thấy đau đầu đến mức ngất xỉu không ?
Nếu đã không hỏi thì thôi, mà An hỏi đến liền khiến cô cảm thấy tò mò ngẩng mặt lên hỏi : cũng khỏe hơn nhiều rồi, mà mày thử nói xem tại sao ?
An bực bội lên tiếng : đầu mày chứa gì vậy hả ? Chuyện rõ như ban ngày thế này rồi vẫn còn mờ mịt không chịu hiểu là sao. Tất cả là do cái này an nói xong liền lôi từ trong cặp ra một hộp thuốc màu trắng. Từ lúc đó khuôn mặt cô lập tức càng trở nên khó coi, liền lắc lắc đầu rồi nói : đúng là tao thường uống thuốc này, nhưng mà tao tin tưởng Kiệt sẽ không hại tao. Vậy mày thử nói xem thuốc này có vấn đề gì ?
An nghe cô hỏi vặn lại mình lập tức lúng túng không biết nên trả lời làm sao. Cô vốn chỉ hỏi thử xem thuốc này là của ai thôi, vốn không muốn cùng cô tranh luận về vấn đề khác. Đang lúng túng không biết nên trả lời cô ra sao thì cùng lúc đó bọn nó liền tỉnh dậy Khánh lên tiếng đầu tiên : tỉnh rồi à... đói không tao đi mua gì cho mày ăn ? Cô lắc nhẹ đầu tỏ ý không đói như sực nhớ ra cái gì đó bèn hỏi : mấy giờ rồi vậy
Nhi và Huyền ở phía không xa liền lên tiếng : 6h30 không khỏi ngạc nhiên cả 2 liền xoay đầu nhìn nhau rồi cười nắc nẻ, đúng là lâu rồi cả 2 chưa có sự ăn ý đến vậy.
bọn mày không đi học à linh liên tiếng nhắc nhở bọn nó
không lần này cả đám đồng thanh nói
à hôm nay tao nhớ không nhầm thì có tiết.. của...... cô ... chủ..... nhiệm.... á Linh cố ý kéo dài âm thanh, rồi nhìn bọn nó biểu đạt sắc thái. Đồng loạt cả bọn sắc mặt liền xám ngoét không khỏi quay đầu nhìn nhau tỏ vẻ lưỡng lự, thấy vậy cô bèn chèn thêm vài câu : đi đi, tao tự lo được mà
Cả đám liền tỏ vẻ áy náy trước khi đi còn dặn dò thêm vài câu đại loại như có gì thì gọi y tá , chăm sóc bản thân cho thật tốt, hôm nay có 4 tiết học xong tao đến thăm mày liền bla bla
Bọn nó vừa đi khuất cô liền gọi y tá đến lôi từ trong cặp ra 1 hộp thuốc y như của An cầm lúc nảy rồi nhờ cô đi kiểm tra thành phần và tác dụng, trước khi cô y tá đi cô không quên nhét một ít tiền vào tay cô ta.
----------
Cả đám sau khi từ bệnh viện về liền thay quần áo sách vở với vận tốc ánh sáng và dùng tốc độ đó lao đến trường...
Bọn nó vừa đặt chân đến cổng trường liền đứng bất động tại chổ. Quái lạ hôm nay trường được nghỉ à ? Nhi liền lôi điện thoại ra kiểm tra lại, hôm nay mới thứ 5 mà.
Có đứa còn bất ngờ đến độ ngước lên kiểm tra xem mình có nhầm trường hay không nữa.
Tần ngần đứng đó một lúc cả bọn liền bước vào bên trong xem xét. Cũng may vớ được ông bảo vệ dò hỏi một lúc thì được biết nhà trường thông báo nghỉ cho mỗi giáo viên chủ nhiệm và mỗi giáo viên sẽ thông báo với lớp trưởng để lớp trưởng nói với lớp của mình.
yehhhh bọn nó đồng thanh hét lên rồi tung tăng bước ra về, không một lời oán trách đối với lớp trưởng thân yêu.
Nhi, Huyền và An ghé một quán ăn gần đó mua một ít thức ăn cho cả bọn và không quên mua một ít cho Linh.
Cả bọn rón rén bước vào phòng linh, ý định cho cô một bất ngờ. Nhưng cả bọn chết sững khi nhìn thấy một người con trai đang đứng cạnh giường lặng lẽ nhìn Linh
--------------------
Rốt cục người con trai đó là bạn hay là thù, có ý định gì khi tiếp cận Linh ? bọn Huyền, Nam, An, Nhi, Khánh sẽ làm gì để bảo vệ Linh khỏi những bảo táp phong ba sắp tới...
Mời các bạn theo dõi chương tiếp theo để biết được nội dung nhé !
/19
|