Bệnh viện
Phong giật mình tỉnh dậy? Ở đâu thế nhỉ? Bệnh viện à?
Hắn nhìn bao quát xung quanh rồi lại cố gắng nhớ những chuyện đã xảy ra.
Bất giác, hắn đưa tay lên môi mình. Cảm giác ấy vẫn còn ở đây. Vị ngọt vẫn còn đọng laị trên đôi môi này.
- Phong à… đừng đi mà…
Nó vô thức gọi. Hắn tiến lại gần nó.
Phong muốn giết chết người con gái này, nhưng sao… khó quá. Anh có cảm giác gì đó rất lạ. Không, không thể phản bội tổ chức. Nghĩ rồi anh khoác chiếc áo khoác lên và đi khỏi bệnh viện.
Sau đó, nó cũng tỉnh dậy, giật mình, Phong không còn ở đây nữa.
Nó rút cây kim truyền nước biển ra, lật đật tìm kiếm. Nước mắt nó bắt đầu tuông ra, nó sợ hắn sẽ biến mất như trong giấc mơ của nó vậy
Cả bọn nghe tiếng khóc của nó thì chạy vào. Cả đám cũng không dám nhìn cảnh tượng đau khổ của nó lúc này. Có vài đứa con gái cũng khóc thút thít. Linh tiến lại và ôm lấy nó. Nó bấu vào tay Linh mà nấc lên
- Phong à, tui đã làm gì sai sao? Tại sao ông lại đi chứ…
Nó cứ thế mà khóc cho đến lúc ngất đi. Cả đám đôi mắt căm phẫn, quyết định hành động.
Biệt thự chủ tịch F.M…
Một đám khoảng năm đứa rón rén lại gần ngôi nhà. Nhìn tụi nó cứ như đi ăn trộm, từ đầu tới đuôi đen tuốt. Tụi nó thì thào
- Có mật khẩu bây ơi.
- Mày gọi con Hà đi, nó giỏi ba vụ này lắm.
- Ừm, mà sẵn tiện mày nói nó “ sent” cái bản đồ nhà qua luôn.
- Ba cái vụ “ hắc” tài liệu này kiu thằng Hoàng á.
Nói rồi Quân lôi chiếc điện thoại ra nhắn nhắn gì đó. Rồi cả bọn ngồi đợi. Một lúc sau, một người có dáng vẻ y chang tụi nó đi tới
- A, thằng Hoàng với con Hà tới rồi kìa.
Nam khẽ lên tiếng mừng rỡ.
- Hai bây làm gì mà lâu quá vậy?
Lâm tức tối đánh hai đứa một cái rõ đau. Hà cười hiền
- Từ từ, tụi tao còn chuẩn bị nữa chứ.
- Tụi tao luôn hen…
Nam lên tiếng khiến hai đứa đỏ mặt. Quân nhăn
- Thôi nhanh đi, bị phát hiện bây giờ.
- Ừm.
Nói rồi hà rút ra cái máy, mở thiết bị gắn mật khẩu nhà ra, cắm vào một cái laptop. Hà di chuyển ngón tay nhanh đến nổi Linh không kịp thấy gì nữa.
Trong lúc đó, Hoàng mở tấm bản đồ ra
- Nhà có hai tầng và một tầng hầm. Tầng hầm là nơi quan sát. Có hai lối vào, là nhà chính và lối đi dưới lòng đất. Phòng trên cùng là phòng của chủ tịch F.M.
Lâm ngẫm ngẫm một hồi rồi gật đầu.
- Chúng ta sẽ vào tầng hầm bằng lối dưới lòng đất. Sẽ có hai người đi vào bằng cửa trước để gây sự chú ý. Ba người còn lại sau khi dột nhập và phá hệ thống an ninh thì đi yểm trợ cho hai người kia. Mọi người còn lại chuẩn bị sẵn sáng vì tụi tui có thể gặp nạn bất cứ lúc nào. Sau đó thì lên phòng ông ta
- Ừm. Cứ như vậy đi. Hà và Linh, hai bây đi cửa trước. Tao, Nam và Lâm đi vào bằng cửa còn lại. Còn Hoàng, mày về kêu tụi nó sẵn sàng. Có gì tao ra hiệu cho.
Quân chỉ đạo mọi người làm theo. Cả đám gật đầu rồi bắt đầu hành động.
Căn nhà tối mịt với những bức ảnh đáng sợ. Nhìn vào mà Linh cứ thót tim
- Đây có phải nhà không mày? Thấy ghê quá à.
- Mày bình tĩnh đi.
Cho dù hà trấn an Linh nhưng chính nhỏ cũng đang run lên bần bật. Nhà thì to mà không mở một cái bóng đèn nữa là sao? Thực hiện chính sách tiết kiệm dữ.
Hai đứa lần mò mà đi tiếp.
Trong lúc đó, tụi con trai đang loay hoay dưới hầm
- Chuột kìa tụi bây.
Long chỉ chỉ vào con chuột rồi ngồi cười.
- Mày điên hả? Cần tao gọi điện chở mày vô nhà thương điên không?
Quân cốc thằng Long một cái đau thấu trời. Nam thấy chỉ biết đứng cười sằng sặc.
- Hình như không ai đi lối này nên nó bị bỏ hoang thì phải
- Càng tốt. Thôi đi nhanh.
Tại tầng quan sát
- Hả?
Tên nhân viên nhìn vào camera quan sát thì thấy hai cô gái đang đi trong nhà. Hắn nhấn nút báo động đỏ. Tiếng chuông vang khắp nơi làm cả bòn giật mình. Đám con trai giục
- Chết, nhanh đi, tụi nó bị phát hiện rồi.
Rồi cả ba người phi nhanh như bay tới tầng hầm.
Trong lúc ba đứa đang chạy marathong thì hai đứa con gái lúc này vật vả với cả chục tên to con.
- Tụi nó đông quá…
- Ráng chịu chút nữa đi.
Nói rồi hai đứa nhào vô đánh tiếp. Hà đá hai phát thì một tên đã ngã xuống vì đau đớn. Trong khí đó thì Linh chỉ né đòn làm tên này quýnh trúng tên kia mà ngất đi. Thế là nhỏ không phải động tay gì hết. Cứ thế mà hai đứa đánh.
- Tao chịu hết nồi rồi đấy.
Phịch… phịch… phịch…
Cả bọn lớp nó chạy vào, đấm đấm, đá đá làm bọn kia từ từ cũng nằm hết dưới sàn. Linh quay sang mắng tụi nó
- Bây làm tao mệt gần chết. Lần sau vô sớm hơn chút đi.
Đứa nào cũng cười nham nhìn nhỏ. Quân lên tiếng phá tan bầu không khí.
- Thôi nhanh đi.
Rồi cả đám chạy lên phòng chủ tịch. Tụi nó đứng bên ngoài vẫn nghe rõ giọng nói của ông ta
- Không giết được con bé đó cũng không sao, quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà, Phong.
Cái gì? Phong đang ở trong đó. Đúng thật hắn là người của F.M sao?
- Vâng, à, tôi cũng gặp được anh trai tôi.
- Cậu quan tâm hắn làm gì? Chẳng phải ta đã nói với cậu rồi sao? Hắn đã phản bội mẹ cậu mà theo cái tổ chức đã giết bà ấy.
Hắn cúi đầu. Không nói gì thêm. Hắn rời khỏi căn biệt thự.
Hắn rời đi chưa được bao lâu thì bọn nó xông vào. Ông chủ tịch hết sức ngạc nhiên
- Bọn mày… sao vào đây được? Bảo vệ đâu?
- Hề hề, bọn tôi đã cho chúng yên giấc rồi.
Quân từ từ tiến lên, nhếch môi đầy khinh bỉ. Long đi sau Quân, gằn giọng
- Tại sao ông lại nói dối Phong rằng Ngọc *** hại cậu ta chứ?
Ông nhìn lên, khẽ cười
- Thì ra tụi bây là lũ S.M. Tao cũng không ngại nói cho tụi bây biết, phải tao đã nói dối. Hắn đã yêu con nhỏ đó (nó), nếu hắn bỏ tổ chức thì số tiền ta có được nhờ cha hắn sẽ mất hết. Vả lại, hắn cũng có mối thù với lũ S.M tụi bây mà.
- Ông… ông nói dối…
Linh nép sau Long, nói to
- Ta không nói dối. Chính S.M tụi bây đã giết chết mẹ hắn. Ta chỉ giúp hắn hoàn thành mong ước của hắn thôi.
Quân bỗng chốc cười to, tiến lại gần lão, đập lên bàn một cái
- Ông đừng tưởng qua mặt được tên Phong thì qua mặt được tụi này nhá. Tôi đã điều tra rồi. Chúng tôi chưa từng giết người nào là phụ nữ cả. Mười lăm năm nay, kể từ khi thành lập S.M này.
Lão trợn mắt nhìn Quân. Hoàng từ từ đi tới, đập mạnh sấp tài liệu lên bàn.
- Chúng tôi đã điều tra rồi. Mẹ của Phong là Vũ Nhật Minh, bà ấy từng là người ông yêu, nhưng sau đó thì yêu ông Sang, chủ tịch S.M hiện giờ, vài năm sau thì lấy ông Bình, là ba của Phong. Vì mối hận năm xưa nên ông đã nhẫn tâm giết chết mẹ Phong, còn lấy cắp huy hiệu S.M để hắn hiểu lầm. Nhưng có điều ông không ngờ, mười lăm năm trước, Ngọc đã nhìn thấy tất cả.
Ông ta toát mồ hôi. Điếu thuốc trên tay đã cháy hết từ khi nào. Lão ngồi ngửa ra ghế. Cười lớn
- Khá khen cho bọn nhóc như tụi bây tìm ra chân tướng. Phải, là tao. Nhưng tụi bây cũng chẳng làm gì được. Hắn chỉ tin mình ta thôi.
- Ông…
Cả lớp ném cái nhìn căm phẫn vào ông. Ông chỉ phả khói thuốc vào trong không khí. Quay sang cười với tụi nó
- Hì, trong lúc tụi bây nói nhảm thì tao đã gọi tụi Black rồi. Khôn hồn thì biến đi.
Tụi nó đứa nào cũng giật mình, Black là băng nhóm mạnh nhất nước. Làm việc rất nhanh và gọn, tụi nó mà bén mãng đến thì chết như chơi. Cả đám vẫn không thay đổi anh mắt rồi lặng lẽ ra khỏi căn biệt thự.
- Tức chết. Biết vậy tao mang theo súng bắn vỡ sọ lão.
Đứa nào cũng tức tối. Hoàng an ủi.
- Thôi, nhất định ta sẽ có cách.
Hai mươi chín đứa nhìn căn biệt thự trước mặt đầy căm phẫn.
Ở bệnh viện trung ương…
Ken bước vào phòng nó từng bước. Hắn đi nhẹ nhàng nhất có thể dể không đánh thức nó, như vậy có lẽ nó dẽ không chịu gặp anh.
Hắn nhìn sắc mặt của nó mà khẽ nhói lòng. Anh rơi một giọt nước mắt. ngồi cạnh nó, nắm lấy tay nó mà nói
- Em, tại sao lại là hắn chứ? Nếu là anh em sẽ không phải chịu đau đớn như thế này. Ngọc à, anh yêu em.
Bỗng tay nó nắm chặt lại, một giọt nước mắt lăn xuống má hắn. Nó đã tỉnh dậy từ lúc nào. Hắn không phản ứng, chỉ nhìn nó. Sau đo anh ôm lấy nó. Nó không đẩy, cũng không nói gì. Trái tim nó thắt lại. Nó không muốn người mà nó xem như anh trai lại đau khổ vì nó.
- Em xin anh đừng yêu em. Em chỉ mang tới đau khổ thôi.
Hắn ôm chặt nó hơn, rít lên
- Không, anh chỉ yêu em mà thôi, cho dù anh có làm thế nào thì anh vẫn mãi yêu em. Vì vậy, em đừng nói thế.
- Trái tim của em chỉ có mình Phong mà thôi.
Ken như chết sững, Hai tay cũng dần buông nó ra, anh nhìn thẳng vào mắt nó
- Em không thể hướng mắt về anh, dù chỉ một lần sao?
Nó cúi đầu. Gương mặt anh lúc này tối sầm lại, đôi mắt nhìn xa xăm. Anh đã yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó, tuy nó đã hóa trang nhưng anh vẫn thấy được vẻ đẹp toát ra trong nó. Đôi mắt to, đen láy, khuôn mặt hiền từ đến lạ lùng, anh có cảm giác yên bình khi nhìn vào nó.
- Em xin lỗi.
Hai từ “ xin lỗi” vang lên thật dễ dàng, nhưng đủ cứa vào tim Ken một vết thật đau và thật sâu. Anh ngồi thững trên giường bệnh của nó. Nó cầm chặt lấy tay anh
- Cho dù thế nào đi nữa, anh vẫn là anh trai tốt của em.
“ Anh trai”, hắn thầm nghĩ. Hắn đưa đôi mắt buồn thẵm của mình nhìn vào nó. Nét mặt có phần đỡ buồn hơn. Ken gặng cười, bẹo má nó một cái rõ đau.
- Cái con khỉ này, phải mau hết bệnh đó. Nằm như thế thì “ hắn” có mà bỏ đi. Người thì gầy mà còn xanh lè. Thấy gớm.
Nó tức tối, đánh anh một cái rõ đau.
- Người bệnh mà đối xử như vậy đó hả?
Hắn không nói gì, chỉ cười rồi chốc hai đứa cùng cười.
Cả lớp nãy giờ đứng ngoài đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai đứa. Đứa nào cũng mừng thầm vì Ken đã biết suy nghĩ lại.
Tụi nó ùa vào, rộn cả phòng bệnh, Nam lắc lắc bộc trái cây
- Ái cha, bị bệnh rồi chắc ăn trái cây không được đâu.
Nó bĩu môi
- Ai nói không ăn được. Ta khỏe như trâu đấy.
Mấy chốc cả lớp cùng cười.
“ Thấy em cười như thế là anh đã rất vui rồi. Anh biết ánh mắt của em chỉ hướng về một người, nhưng cho dù thế anh vẫn yêu em. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Phải mạnh mẽ lên, cô bé ngốc…”
Tại nhà chủ tịch S.M…
Ông đang theo đuổi những suy nghĩ của mình, ông lại nhớ về người phụ nữ đó, ông chưa bao giờ quên ánh mắt của bà ấy khi nhìn ông, thật ấm áp…
Reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại của ông vang lên
- Tôi nghe…
Ông giật mình, bật dậy đập bàn
- Thật… thật chứ?
- “ Vâng, điệp viên bên đó đã nói với tôi như thế”
- Mau, triệu tập mọi người, tất cả tập trung ở hội đồng chính
Ông nhanh chóng thay đồ và lao đi trong đêm tối.
Cùng lúc đó, cả lớp và Ken nhận được lệnh triệu tập tại hội đồng chính. Ngay lập tức mọi người được đưa ra máy bay để đi đến hội đồng chính.
Hội đồng chính nằm ở một vùng núi ít người lui tới. Nơi này chỉ dành cho các thành viên S.M và người đứng đầu chỉ đạo cho hội viên mỗi nước. Ngay cả các tổng thống cũng chưa từng đến.
Căn cứ này đặc biệt lớn. Gồm một khu nhà tập trung dành cho tám trăm thành viên S.M. Một khu dành cho các hội viên nghỉ ngơi, ăn uống, bàn kế hoạch…. Một khu vực dành cho người đứng đầu gọi là nhà hội đồng. Một khu vực dành để luyện tập…v.v…
Tính toán sơ sơ thì chỗ này cũng mất năm mươi mấy tỷ để xây được, chưa kể đến những thiết bị vật dụng khác.
Bây giờ, tất cả thành viên đang ngồi chờ ở nhà tập trung
- Không biết có chuyện gì nữa.
- Lâu lắm rồi mới tập trung như thế này, không biết là…
- Ừm, chắc phải có vụ gì lớn lắm.
…
Mặc cho cả đám ồn ào, nó vẫn ngồi bình tâm, suy nghĩ lung tung.
Trong nhà hội đồng…
- Thật không ngờ, bọn chúng lại dám…
- Phải.
- Chúng ta không còn thời gian đâu.
Người đứng đầu S.M nãy giờ ngồi yên, ông lên tiếng
- Được rồi, hãy bảo tất cả hôi viên sẵn sàng đi, chúng ta sẽ hành động.
Nói rồi, mọi người đi ra nhà tập trung. Đứng trên bục nói của nhà tập trung hiện giờ là người đứng đầu S.M. Ông là một người trung niên, khuôn mặt và cả người đều ốm và hiện lên trên khuôn mặt đó là những năm tháng từng trải.
- Chắc mọi người cũng biết, F.M luôn đối đầu với chúng ta. Tôi vừa nhận được tình báo từ bên đó, chúng sẽ ám sát tổng thống Anh
Nói đến đây, mọi người hết sức bất ngờ, không ngờ chúng dám…
Còn nó thì tâm trạng hỗn loạn, F.M ám sát tổng thống Anh, Phong có tham gia không?
Thấy như vậy, Ken nắm chặt bàn tay nó. Nó nhìn qua anh, cái nắm tay như lời động viên của anh.
Ông ta nói tiếp.
- Tôi biết việc này rất bất ngờ, nhưng mọi người phải chuẩn bị tâm lý. Cả S.M chúng ta sẽ hành động.
Thế là công việc được chia ra. Tổng thống Anh đang có cuộc gặp gỡ ở đại sứ quán. Nó và cả lớp được nhiệm vụ phải bảo vệ ông trên đường về. Còn những người còn lại sẽ yểm trợ phía sau.
Đây là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng đối với nó và cả tổ chức. Nhưng nó sẽ như thế nào khi biết Phong cũng tham gia nhiệm vụ lần này? Đó là một dấu chấm hỏi lớn.
Phong giật mình tỉnh dậy? Ở đâu thế nhỉ? Bệnh viện à?
Hắn nhìn bao quát xung quanh rồi lại cố gắng nhớ những chuyện đã xảy ra.
Bất giác, hắn đưa tay lên môi mình. Cảm giác ấy vẫn còn ở đây. Vị ngọt vẫn còn đọng laị trên đôi môi này.
- Phong à… đừng đi mà…
Nó vô thức gọi. Hắn tiến lại gần nó.
Phong muốn giết chết người con gái này, nhưng sao… khó quá. Anh có cảm giác gì đó rất lạ. Không, không thể phản bội tổ chức. Nghĩ rồi anh khoác chiếc áo khoác lên và đi khỏi bệnh viện.
Sau đó, nó cũng tỉnh dậy, giật mình, Phong không còn ở đây nữa.
Nó rút cây kim truyền nước biển ra, lật đật tìm kiếm. Nước mắt nó bắt đầu tuông ra, nó sợ hắn sẽ biến mất như trong giấc mơ của nó vậy
Cả bọn nghe tiếng khóc của nó thì chạy vào. Cả đám cũng không dám nhìn cảnh tượng đau khổ của nó lúc này. Có vài đứa con gái cũng khóc thút thít. Linh tiến lại và ôm lấy nó. Nó bấu vào tay Linh mà nấc lên
- Phong à, tui đã làm gì sai sao? Tại sao ông lại đi chứ…
Nó cứ thế mà khóc cho đến lúc ngất đi. Cả đám đôi mắt căm phẫn, quyết định hành động.
Biệt thự chủ tịch F.M…
Một đám khoảng năm đứa rón rén lại gần ngôi nhà. Nhìn tụi nó cứ như đi ăn trộm, từ đầu tới đuôi đen tuốt. Tụi nó thì thào
- Có mật khẩu bây ơi.
- Mày gọi con Hà đi, nó giỏi ba vụ này lắm.
- Ừm, mà sẵn tiện mày nói nó “ sent” cái bản đồ nhà qua luôn.
- Ba cái vụ “ hắc” tài liệu này kiu thằng Hoàng á.
Nói rồi Quân lôi chiếc điện thoại ra nhắn nhắn gì đó. Rồi cả bọn ngồi đợi. Một lúc sau, một người có dáng vẻ y chang tụi nó đi tới
- A, thằng Hoàng với con Hà tới rồi kìa.
Nam khẽ lên tiếng mừng rỡ.
- Hai bây làm gì mà lâu quá vậy?
Lâm tức tối đánh hai đứa một cái rõ đau. Hà cười hiền
- Từ từ, tụi tao còn chuẩn bị nữa chứ.
- Tụi tao luôn hen…
Nam lên tiếng khiến hai đứa đỏ mặt. Quân nhăn
- Thôi nhanh đi, bị phát hiện bây giờ.
- Ừm.
Nói rồi hà rút ra cái máy, mở thiết bị gắn mật khẩu nhà ra, cắm vào một cái laptop. Hà di chuyển ngón tay nhanh đến nổi Linh không kịp thấy gì nữa.
Trong lúc đó, Hoàng mở tấm bản đồ ra
- Nhà có hai tầng và một tầng hầm. Tầng hầm là nơi quan sát. Có hai lối vào, là nhà chính và lối đi dưới lòng đất. Phòng trên cùng là phòng của chủ tịch F.M.
Lâm ngẫm ngẫm một hồi rồi gật đầu.
- Chúng ta sẽ vào tầng hầm bằng lối dưới lòng đất. Sẽ có hai người đi vào bằng cửa trước để gây sự chú ý. Ba người còn lại sau khi dột nhập và phá hệ thống an ninh thì đi yểm trợ cho hai người kia. Mọi người còn lại chuẩn bị sẵn sáng vì tụi tui có thể gặp nạn bất cứ lúc nào. Sau đó thì lên phòng ông ta
- Ừm. Cứ như vậy đi. Hà và Linh, hai bây đi cửa trước. Tao, Nam và Lâm đi vào bằng cửa còn lại. Còn Hoàng, mày về kêu tụi nó sẵn sàng. Có gì tao ra hiệu cho.
Quân chỉ đạo mọi người làm theo. Cả đám gật đầu rồi bắt đầu hành động.
Căn nhà tối mịt với những bức ảnh đáng sợ. Nhìn vào mà Linh cứ thót tim
- Đây có phải nhà không mày? Thấy ghê quá à.
- Mày bình tĩnh đi.
Cho dù hà trấn an Linh nhưng chính nhỏ cũng đang run lên bần bật. Nhà thì to mà không mở một cái bóng đèn nữa là sao? Thực hiện chính sách tiết kiệm dữ.
Hai đứa lần mò mà đi tiếp.
Trong lúc đó, tụi con trai đang loay hoay dưới hầm
- Chuột kìa tụi bây.
Long chỉ chỉ vào con chuột rồi ngồi cười.
- Mày điên hả? Cần tao gọi điện chở mày vô nhà thương điên không?
Quân cốc thằng Long một cái đau thấu trời. Nam thấy chỉ biết đứng cười sằng sặc.
- Hình như không ai đi lối này nên nó bị bỏ hoang thì phải
- Càng tốt. Thôi đi nhanh.
Tại tầng quan sát
- Hả?
Tên nhân viên nhìn vào camera quan sát thì thấy hai cô gái đang đi trong nhà. Hắn nhấn nút báo động đỏ. Tiếng chuông vang khắp nơi làm cả bòn giật mình. Đám con trai giục
- Chết, nhanh đi, tụi nó bị phát hiện rồi.
Rồi cả ba người phi nhanh như bay tới tầng hầm.
Trong lúc ba đứa đang chạy marathong thì hai đứa con gái lúc này vật vả với cả chục tên to con.
- Tụi nó đông quá…
- Ráng chịu chút nữa đi.
Nói rồi hai đứa nhào vô đánh tiếp. Hà đá hai phát thì một tên đã ngã xuống vì đau đớn. Trong khí đó thì Linh chỉ né đòn làm tên này quýnh trúng tên kia mà ngất đi. Thế là nhỏ không phải động tay gì hết. Cứ thế mà hai đứa đánh.
- Tao chịu hết nồi rồi đấy.
Phịch… phịch… phịch…
Cả bọn lớp nó chạy vào, đấm đấm, đá đá làm bọn kia từ từ cũng nằm hết dưới sàn. Linh quay sang mắng tụi nó
- Bây làm tao mệt gần chết. Lần sau vô sớm hơn chút đi.
Đứa nào cũng cười nham nhìn nhỏ. Quân lên tiếng phá tan bầu không khí.
- Thôi nhanh đi.
Rồi cả đám chạy lên phòng chủ tịch. Tụi nó đứng bên ngoài vẫn nghe rõ giọng nói của ông ta
- Không giết được con bé đó cũng không sao, quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà, Phong.
Cái gì? Phong đang ở trong đó. Đúng thật hắn là người của F.M sao?
- Vâng, à, tôi cũng gặp được anh trai tôi.
- Cậu quan tâm hắn làm gì? Chẳng phải ta đã nói với cậu rồi sao? Hắn đã phản bội mẹ cậu mà theo cái tổ chức đã giết bà ấy.
Hắn cúi đầu. Không nói gì thêm. Hắn rời khỏi căn biệt thự.
Hắn rời đi chưa được bao lâu thì bọn nó xông vào. Ông chủ tịch hết sức ngạc nhiên
- Bọn mày… sao vào đây được? Bảo vệ đâu?
- Hề hề, bọn tôi đã cho chúng yên giấc rồi.
Quân từ từ tiến lên, nhếch môi đầy khinh bỉ. Long đi sau Quân, gằn giọng
- Tại sao ông lại nói dối Phong rằng Ngọc *** hại cậu ta chứ?
Ông nhìn lên, khẽ cười
- Thì ra tụi bây là lũ S.M. Tao cũng không ngại nói cho tụi bây biết, phải tao đã nói dối. Hắn đã yêu con nhỏ đó (nó), nếu hắn bỏ tổ chức thì số tiền ta có được nhờ cha hắn sẽ mất hết. Vả lại, hắn cũng có mối thù với lũ S.M tụi bây mà.
- Ông… ông nói dối…
Linh nép sau Long, nói to
- Ta không nói dối. Chính S.M tụi bây đã giết chết mẹ hắn. Ta chỉ giúp hắn hoàn thành mong ước của hắn thôi.
Quân bỗng chốc cười to, tiến lại gần lão, đập lên bàn một cái
- Ông đừng tưởng qua mặt được tên Phong thì qua mặt được tụi này nhá. Tôi đã điều tra rồi. Chúng tôi chưa từng giết người nào là phụ nữ cả. Mười lăm năm nay, kể từ khi thành lập S.M này.
Lão trợn mắt nhìn Quân. Hoàng từ từ đi tới, đập mạnh sấp tài liệu lên bàn.
- Chúng tôi đã điều tra rồi. Mẹ của Phong là Vũ Nhật Minh, bà ấy từng là người ông yêu, nhưng sau đó thì yêu ông Sang, chủ tịch S.M hiện giờ, vài năm sau thì lấy ông Bình, là ba của Phong. Vì mối hận năm xưa nên ông đã nhẫn tâm giết chết mẹ Phong, còn lấy cắp huy hiệu S.M để hắn hiểu lầm. Nhưng có điều ông không ngờ, mười lăm năm trước, Ngọc đã nhìn thấy tất cả.
Ông ta toát mồ hôi. Điếu thuốc trên tay đã cháy hết từ khi nào. Lão ngồi ngửa ra ghế. Cười lớn
- Khá khen cho bọn nhóc như tụi bây tìm ra chân tướng. Phải, là tao. Nhưng tụi bây cũng chẳng làm gì được. Hắn chỉ tin mình ta thôi.
- Ông…
Cả lớp ném cái nhìn căm phẫn vào ông. Ông chỉ phả khói thuốc vào trong không khí. Quay sang cười với tụi nó
- Hì, trong lúc tụi bây nói nhảm thì tao đã gọi tụi Black rồi. Khôn hồn thì biến đi.
Tụi nó đứa nào cũng giật mình, Black là băng nhóm mạnh nhất nước. Làm việc rất nhanh và gọn, tụi nó mà bén mãng đến thì chết như chơi. Cả đám vẫn không thay đổi anh mắt rồi lặng lẽ ra khỏi căn biệt thự.
- Tức chết. Biết vậy tao mang theo súng bắn vỡ sọ lão.
Đứa nào cũng tức tối. Hoàng an ủi.
- Thôi, nhất định ta sẽ có cách.
Hai mươi chín đứa nhìn căn biệt thự trước mặt đầy căm phẫn.
Ở bệnh viện trung ương…
Ken bước vào phòng nó từng bước. Hắn đi nhẹ nhàng nhất có thể dể không đánh thức nó, như vậy có lẽ nó dẽ không chịu gặp anh.
Hắn nhìn sắc mặt của nó mà khẽ nhói lòng. Anh rơi một giọt nước mắt. ngồi cạnh nó, nắm lấy tay nó mà nói
- Em, tại sao lại là hắn chứ? Nếu là anh em sẽ không phải chịu đau đớn như thế này. Ngọc à, anh yêu em.
Bỗng tay nó nắm chặt lại, một giọt nước mắt lăn xuống má hắn. Nó đã tỉnh dậy từ lúc nào. Hắn không phản ứng, chỉ nhìn nó. Sau đo anh ôm lấy nó. Nó không đẩy, cũng không nói gì. Trái tim nó thắt lại. Nó không muốn người mà nó xem như anh trai lại đau khổ vì nó.
- Em xin anh đừng yêu em. Em chỉ mang tới đau khổ thôi.
Hắn ôm chặt nó hơn, rít lên
- Không, anh chỉ yêu em mà thôi, cho dù anh có làm thế nào thì anh vẫn mãi yêu em. Vì vậy, em đừng nói thế.
- Trái tim của em chỉ có mình Phong mà thôi.
Ken như chết sững, Hai tay cũng dần buông nó ra, anh nhìn thẳng vào mắt nó
- Em không thể hướng mắt về anh, dù chỉ một lần sao?
Nó cúi đầu. Gương mặt anh lúc này tối sầm lại, đôi mắt nhìn xa xăm. Anh đã yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó, tuy nó đã hóa trang nhưng anh vẫn thấy được vẻ đẹp toát ra trong nó. Đôi mắt to, đen láy, khuôn mặt hiền từ đến lạ lùng, anh có cảm giác yên bình khi nhìn vào nó.
- Em xin lỗi.
Hai từ “ xin lỗi” vang lên thật dễ dàng, nhưng đủ cứa vào tim Ken một vết thật đau và thật sâu. Anh ngồi thững trên giường bệnh của nó. Nó cầm chặt lấy tay anh
- Cho dù thế nào đi nữa, anh vẫn là anh trai tốt của em.
“ Anh trai”, hắn thầm nghĩ. Hắn đưa đôi mắt buồn thẵm của mình nhìn vào nó. Nét mặt có phần đỡ buồn hơn. Ken gặng cười, bẹo má nó một cái rõ đau.
- Cái con khỉ này, phải mau hết bệnh đó. Nằm như thế thì “ hắn” có mà bỏ đi. Người thì gầy mà còn xanh lè. Thấy gớm.
Nó tức tối, đánh anh một cái rõ đau.
- Người bệnh mà đối xử như vậy đó hả?
Hắn không nói gì, chỉ cười rồi chốc hai đứa cùng cười.
Cả lớp nãy giờ đứng ngoài đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai đứa. Đứa nào cũng mừng thầm vì Ken đã biết suy nghĩ lại.
Tụi nó ùa vào, rộn cả phòng bệnh, Nam lắc lắc bộc trái cây
- Ái cha, bị bệnh rồi chắc ăn trái cây không được đâu.
Nó bĩu môi
- Ai nói không ăn được. Ta khỏe như trâu đấy.
Mấy chốc cả lớp cùng cười.
“ Thấy em cười như thế là anh đã rất vui rồi. Anh biết ánh mắt của em chỉ hướng về một người, nhưng cho dù thế anh vẫn yêu em. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Phải mạnh mẽ lên, cô bé ngốc…”
Tại nhà chủ tịch S.M…
Ông đang theo đuổi những suy nghĩ của mình, ông lại nhớ về người phụ nữ đó, ông chưa bao giờ quên ánh mắt của bà ấy khi nhìn ông, thật ấm áp…
Reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại của ông vang lên
- Tôi nghe…
Ông giật mình, bật dậy đập bàn
- Thật… thật chứ?
- “ Vâng, điệp viên bên đó đã nói với tôi như thế”
- Mau, triệu tập mọi người, tất cả tập trung ở hội đồng chính
Ông nhanh chóng thay đồ và lao đi trong đêm tối.
Cùng lúc đó, cả lớp và Ken nhận được lệnh triệu tập tại hội đồng chính. Ngay lập tức mọi người được đưa ra máy bay để đi đến hội đồng chính.
Hội đồng chính nằm ở một vùng núi ít người lui tới. Nơi này chỉ dành cho các thành viên S.M và người đứng đầu chỉ đạo cho hội viên mỗi nước. Ngay cả các tổng thống cũng chưa từng đến.
Căn cứ này đặc biệt lớn. Gồm một khu nhà tập trung dành cho tám trăm thành viên S.M. Một khu dành cho các hội viên nghỉ ngơi, ăn uống, bàn kế hoạch…. Một khu vực dành cho người đứng đầu gọi là nhà hội đồng. Một khu vực dành để luyện tập…v.v…
Tính toán sơ sơ thì chỗ này cũng mất năm mươi mấy tỷ để xây được, chưa kể đến những thiết bị vật dụng khác.
Bây giờ, tất cả thành viên đang ngồi chờ ở nhà tập trung
- Không biết có chuyện gì nữa.
- Lâu lắm rồi mới tập trung như thế này, không biết là…
- Ừm, chắc phải có vụ gì lớn lắm.
…
Mặc cho cả đám ồn ào, nó vẫn ngồi bình tâm, suy nghĩ lung tung.
Trong nhà hội đồng…
- Thật không ngờ, bọn chúng lại dám…
- Phải.
- Chúng ta không còn thời gian đâu.
Người đứng đầu S.M nãy giờ ngồi yên, ông lên tiếng
- Được rồi, hãy bảo tất cả hôi viên sẵn sàng đi, chúng ta sẽ hành động.
Nói rồi, mọi người đi ra nhà tập trung. Đứng trên bục nói của nhà tập trung hiện giờ là người đứng đầu S.M. Ông là một người trung niên, khuôn mặt và cả người đều ốm và hiện lên trên khuôn mặt đó là những năm tháng từng trải.
- Chắc mọi người cũng biết, F.M luôn đối đầu với chúng ta. Tôi vừa nhận được tình báo từ bên đó, chúng sẽ ám sát tổng thống Anh
Nói đến đây, mọi người hết sức bất ngờ, không ngờ chúng dám…
Còn nó thì tâm trạng hỗn loạn, F.M ám sát tổng thống Anh, Phong có tham gia không?
Thấy như vậy, Ken nắm chặt bàn tay nó. Nó nhìn qua anh, cái nắm tay như lời động viên của anh.
Ông ta nói tiếp.
- Tôi biết việc này rất bất ngờ, nhưng mọi người phải chuẩn bị tâm lý. Cả S.M chúng ta sẽ hành động.
Thế là công việc được chia ra. Tổng thống Anh đang có cuộc gặp gỡ ở đại sứ quán. Nó và cả lớp được nhiệm vụ phải bảo vệ ông trên đường về. Còn những người còn lại sẽ yểm trợ phía sau.
Đây là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng đối với nó và cả tổ chức. Nhưng nó sẽ như thế nào khi biết Phong cũng tham gia nhiệm vụ lần này? Đó là một dấu chấm hỏi lớn.
/10
|