“Quốc thuật, dĩ Quốc cường Thế, dĩ Thế cường Thuật!”
“Dĩ lực thắng Nhân không bằng dĩ Trí thắng Nhân, dĩ Trí thắng nhân không bằng dĩ Thế thắng nhân. Đại thế hừng hực khát khao, cuồn cuộn như biển, không thể chặn đỡ...” Đối diện với những đợt sóng cuồn cuộn liên tục táp vào bờ đá, Vương Siêu lại nghĩ về trận chiến giữa mình với Diệp Huyền, lòng không khỏi muôn phần cảm khái.
Trận chiến với Diệp Huyền đã giúp nhận thức của hắn đối với Tâm và Ý tiến vào một tầng thứ cao hơn. Vốn nội gia quyền thuật của Vương Siêu đã đạt đến cảnh giới cao siêu, thêm vào tâm ý tương hợp, ý khí tương giao, khí lực tương thông, có thể bùng phát ra kình lực cao nhất.
“Quyền thuật đạt đến tầng thứ nhất định, Tâm Ý cũng sẽ nâng cao. Diệp Huyền khổ luyện dưới thác nước, tôi rèn trong Băng Sơn tuyết nguyên, thực ra cũng là một hình thức tranh đấu với tự nhiên. Có điều hắn ta lại quên rằng trên thế giới này, điều khiến người ta phấn chấn không phải là trời đất tự nhiên, mà là người với người. Có con người có tâm ý mới có trời đất, trời đất đều ở cả trong tâm ý con người...”
Lẳng lặng ngắm nhìn những đợt sóng vỗ vào bờ đá, tâm trạng Vương Siêu đã thả lỏng tự do, dần đạt đến ý cảnh không linh, từng hình ảnh chiến đấu lần lượt hiện lên trước mắt.
Từ khi bắt đầu theo Đường Tử Trần học quyền đến khi cô rời đi, sau đó từng bước trưởng thành, chiến đấu với đủ hạng người, bốn năm trôi qua hắn đã từ một thiếu niên ngu ngơ trở thành một đại sư phụ danh tiếng, dù là võ nghệ hay tâm cảnh đều có những thay đổi thoát thai hoán cốt.
“Quốc thuật, tiên hữu Quốc, tài hữu Thuật. Không có Quốc thuật chẳng khác nào nước không có nguồn, không có quyền của tâm ý. Cả tỷ người chung một lòng, khí thế ấy mới là uy dũng không thể cản. Quốc thuật, tâm ý hòa quyện vào tinh thần hàng tỉ người, tâm ý như thế mới gọi là vĩ đại. Mỗi chiêu xuất ra, tâm ý và khí thế đều ngầm chứa tinh thần ấy, thử hỏi thiên hạ khí thế ai có thể sánh được? Cho dù võ công của đối thủ cao hơn nữa, công lực có thâm hậu hơn nữa, khi ra tay cũng phải nể sợ vài phần...”
Lôi đài thi đấu, chiến trường chém giết, tất cả đều không thể thiếu khí thế. Thế của ai mạnh, người ấy sẽ chiếm được tiên cơ.
Cuối cùng Vương Siêu đã hiểu ra, thời trước mỗi khi thiên hạ loạn lạc long xà cùng trỗi dậy, thế lực các bên đều muốn trưng ra hai chữ “Đại Nghĩa”, đó chính là vấn đề của khí thế.
Người luyện quyền không thể giả đại nghĩa, mà tấm lòng thật sự phải quang minh chính đại. Quốc thuật không phải chỉ là một danh từ hư vô, trong lòng có Đất Nước thì quyền thuật trong tay mới có thể mang khí thế hừng hực, chiêu thức đánh ra mới trên tầm đối thủ.
Đất nước này không phải là đất nước của một nhà, một dòng họ, một cá nhân hay một tổ chức nào đó, mà là tinh thần của triệu triệu con người suốt hàng nghìn năm nay.
Với hai đội quân thực lực tương đương, khi một bên đứng ra với tư cách đại nghĩa, phía bên kia chắc chắn sẽ không phải là đối thủ. Cũng tương tự như vậy, hai cao thủ công lực tương đương, người nào trong lòng chính trực, khí thế hừng hực không hề biết run sợ, ắt sẽ giành phần thắng.
Cho đến lúc này, Vương Siêu xem như đã hiểu ra chân đế của quốc thuật, sự huyền diệu của khí thế, đồng thời những khổ luyện tâm ý bao nhiêu năm qua cũng thực sự hòa quyện thông suốt.
Cảm giác giống hệt như Mãng xà vút không, nuốt nhật nguyệt hóa Rồng!
“Hây!”
Sau khi đả thông khúc mắc trong tâm linh, lòng Vương Siêu cũng nhấp nhô theo từng đợt sóng biển, bất chợt tung ra một quyền. Tâm ý hội hợp, ý lồng trong khí, khí quyện trong lực, toàn thân rộ lên những âm thanh rào rào của kình phong, hòa vào làm một với gió biển.
Vù vù! Vù vù!
Thân hình hắn thoăn thoắt di chuyển trên bờ đá, quyền xuất tạo phong, lúc như hổ gầm, lúc giống ưng kêu, khi tựa rắn phì, lúc như rồng thét, khi lại như vượn hú ngựa hí.
Mỗi chiêu đánh ra, không khí đều phát nổ.
Tiếng hổ gầm ưng kêu xen lẫn những tiếng nổ ầm ầm, âm thanh như thể sấm rền va đập vào nhau giữa không trung.
Thiên lôi rền vang, hổ gầm vượn hú! Bài quyền pháp này của Vương Siêu, bất kể là khí thế hay sức mạnh đều đã cao hơn trước đây ít nhất một bậc, đã đạt đến trình độ “Tùy thủ xuất lôi âm”.
Điểm quan trọng nhất trong “Thanh tùy thủ xuất” chính là lôi âm. Lôi là âm dương chi khí tích lũy đến cực điểm, sau đó bùng phát giữa thiên không. Lôi âm của cơ thể người cũng là do âm dương của tâm và ý tích lũy đến đỉnh điểm, sau đó kích phát cơ bắp gân cốt mà phát ra.
Tim như con đỏ, trong sáng nhu hòa, thuộc về thuần âm. Ý như sắt thép, rắn chắc bất dịch, thuộc về thuần dương. Sự trong sáng của tâm đến đỉnh điểm, sự kiên cường của chí đạt đến tột cùng, tất sẽ va chạm nhau bùng phát ra lôi âm.
Lôi âm khi đó sẽ tự nhiên sản sinh, không cần phải dụng tâm khổ luyện.
Vương Siêu trước đây cố gắng đến đâu cũng chỉ đạt được phần nào hiệu quả, trong khi công sức bỏ ra là không thể đo đếm. Thế nhưng bây giờ, mỗi cú ra đòn của hắn đều mang theo lôi âm rung chấn, chính là kết quả của tâm ý giao hòa tự nhiên thành.
Một đằng dày công khổ luyện, một đằng tự nhiên bùng phát, hiệu quả rõ ràng khác xa nhau. Điều này cũng giống như mượn lực phát lực trong Thái Cực Quyền, thượng tầng mượn lực là gân cốt da lông trực tiếp phản xạ, trong khi hạ tầng mượn lực phải căn cứ theo di chuyển của đối phương, suy nghĩ rồi mới đưa ra phản xạ, khác biệt giữa hai trình độ là rất rõ ràng. Một đằng là hậu thiên, còn một đằng là tiên thiên!
Vương Siêu trước đây cố tình lắc ra lôi âm, chỉ có thể dưỡng sinh mà không thể tấn công. Tuy nhiên lúc này, sức mạnh bùng phát bởi Tâm Ý giao hòa đã đưa lôi âm thông suốt trong từng động tác, cước động quyền xuất đều mang theo những tiếng nổ như sấm rền, không những sức mạnh bội tăng mà khí thế cũng hừng hực gấp bội.
Mỗi quyền mỗi chưởng đều phát ra lôi âm, nếu là thời trước là có thể nói đã đạt đến đẳng cấp thần tiên chân nhân rồi... Người thời xưa thấy đạo sĩ luyện quyền phát lôi âm, cho rằng đối phương đang dùng chính pháp hàng yêu trừ ma, từ đó lưu truyền rất nhiều tin đồn truyền thuyết, cả những câu chuyện li kỳ cổ quái.
Đạo sĩ có đức hạnh cao thâm đa phần đều là y giả, như Cát Hồng, Đào Hồng Cảnh, Tôn Tư Miễu... Y giả có tấm lòng phụ mẫu bao dung, tâm ý rộng lượng, có thể dung hòa âm dương mà phát ra lôi âm.
Vương Siêu khổ luyện Quốc thuật, lấy Quốc tăng Thuật, tinh thần phấn chấn cũng có thể giao hòa tâm ý, kích phát lôi âm.
Lôi là linh khí thiêng liêng trong trời đất, bùng phát trong dân gian!
Bùng!
Lần lượt biểu diễn xong Hổ hình, Ưng hình, Hầu hình, Mã hình, Xà hình, cuối cùng kết thúc ở Long hình!
“Long tính thuộc âm tu cốt năng!” Lúc luyện đến thức Long hình cuối cùng, khớp xương Vương Siêu liên tục rung chấn. Chỉ cảm thấy sâu thẳm trong xương cốt một cảm giác mát lạnh, theo hệ thần kinh lan tỏa khắp cơ thể.
Cùng lúc ấy, mọi chân lông trên cơ thể hắn khép chặt, nguyên khí không tản ra mà thu ngược trở lại. Đúng vào khoảnh khắc đó, Vương Siêu chỉ cảm thấy toàn thân kình lực lan tỏa, rạo rực không ngớt, gân cốt cùng phát ra âm thanh, từ cốt tủy đến da lông đều sinh ra một luồng ý cảnh tương giao, đồng thời bùng phát. Vút một tiếng trong ngoài kết hợp, rồi lại tiến sâu vào lục phủ ngũ tạng.
Vương Siêu cắn chặt hai hàm răng, lục phủ ngũ tạng, đại tràng tiểu tràng dường như đều khẽ rung lên, như sấm rền vang vọng. Luồng tâm ý nóng lạnh giao hòa, tạo ra một cảm giác ấm áp dìu dịu.
Nội bộ cơ thể đều cảm thấy hơi ấm, chính khoảnh khắc ấy Vương Siêu biết, công phu của mình cuối cùng đã luyện đến được cảnh giới trong ngoài tương hợp, kình lực thẩm thấu vào khắp lục phủ ngũ tạng.
Công phu khi luyện đến mức độ này mới có thể xem là thực sự cải thiện được thể chất, còn trước đây chẳng qua chỉ là khai phá tiềm lực. Tiềm lực cơ thể người, khai phá đến giới hạn sẽ không thể tăng thêm nữa. Nhưng nếu nội tạng được kình lực thẩm thấu, tiềm lực của cơ thể sẽ từng bước được tăng cường, từ đó có thể đạt đến cảnh giới tông sư võ học thượng thừa.
Cuối cùng đã đả thông được cánh cửa quan trọng nhất, có thể xem như đắc đạo!
Vương Siêu hai tay ghìm trước mặt thu công lực, thở phù một hơi, chỉ lờ mờ trông thấy, cách chừng ba thước trước mặt xuất hiện một luồng sóng khí lăn tăn.
“Luyện quyền thì dễ, thấu đạt chân lý trong quyền thuật nhân sinh mới khó. Đây chính là cái gọi là võ công dễ luyện, đắc đạo dĩ nan. Có điều, đoạn đường tiếp theo cũng không thể xem thường...”
“Võ công không khó, đắc đạo mới khó. Đắc đạo đã khó, dưỡng đạo còn khó hơn!”
Vương Siêu hiểu sâu sắc đạo lý này. Cảnh giới dù cao siêu bao nhiêu, đột nhiên lĩnh ngộ thì cũng vẫn chỉ là nhất thời. Phấn khích qua rồi trạng thái sẽ tiêu tan, cần phải không ngừng nghỉ duy trì trạng thái phấn khích, không được xao lãng, không để bị mài mòn, đó mới là gian nan nhất.
Quốc thuật, dĩ Quốc cường Thế, dĩ Thế cường Thuật. Trong những tháng ngày sau này, lúc nào trong tâm cũng phải có Đất Nước, tâm trung hữu quốc, quyền trung hữu quốc, không thể lay động bởi bất kì tình huống nào, không chịu sự bào mòn của bất kì hoàn cảnh nào, quả thực là một việc hết sức không dễ dàng.
Nhất thời phấn chấn dễ dàng, một đời phấn chấn mới khó khăn.
Đắc đạo khó, dưỡng đạo càng khó!
Mấy ngày trước cùng Liêu Tuấn Hoa trao đổi, quan sát nhật nguyệt vận hành, tĩnh dưỡng tâm ý, lại thêm phần chấn qua cuộc chiến với Diệp Huyền, cuối cùng hôm nay đứng giữa biển trời Vương Siêu đã lĩnh hội ra được chân đế đạo nghệ của Quốc thuật.
Các thế Hổ hình, Ưng hình, Hầu hình, Mã hình, Xà hình, Long hình của hắn đều đã luyện đến cảnh giới đại sư, khi ra tay đều tạo ra lôi âm, hơn nữa tất cả đều bùng phát tự nhiên, kình lực mạnh mẽ vô song.
Ngựa thời cổ đại, theo truyền thuyết là hóa thân của Rồng. Thế Long Xà Hợp Kích mà Đường Tử Trần truyền cho hắn, trong Long hình cũng tàng chứa Mã ý.
Vương Siêu đánh chết Diệp Huyền, lúc đầu là một chiêu Mã hình đạp nhẹ, dập nát bàn tay đối phương, tiếp đến là Hoàng Cẩu Tản Niệu của Hầu hình, đá gãy cổ chân đối thủ, cuối cùng lại là Mã hình giậm nát lồng ngực Diệp Huyền, kết liễu mạng sống. Trong ba đòn sát thủ, đã có tới hai thế mã hình.
Vương Siêu cũng nhờ đó đã lĩnh ngộ được ý cảnh chân đế của Mã hình, nhất cử phá quan, thần hình kiêm bị, thủ xuất lôi âm, kình lực nhanh mạnh.
“Tháng ngày sau này chính là quá trình từ từ dưỡng đạo. Đợi Thập Nhị Hình luyện đầy đủ, ám kình thông suốt toàn thân mới theo đuổi Hóa kình. Khi ấy không biết còn có những cửa ải nút thắt nào chờ đợi nữa đây?”
“Đỉnh cao của quyền thuật là Chí đạo, không cần nhìn nghe cũng có thể phát giác được nguy hiểm để né tránh. Đó lại là cảnh giới như thế nào? Xem ra con đường phải đi còn rất dài...”
“Tinh lực con người là có hạn, nhưng những thứ con người theo đuổi lại vô hạn. Chỉ riêng một học vấn quyền thuật này thôi cũng đã là sau dày không thể tưởng, đi hết một đời chưa chắc đã đạt đến đỉnh điểm, hiểu ra chân ý... Đúng là khiến người ta phải cảm khái!” Vương Siêu đăm chiêu suy ngẫm.
Trong khi đó....
.....................
Trong văn phòng của Quân khu tỉnh S, Tào Nghị và Quân khu trưởng Thiếu tướng Chu Lương đang thương nghị.
Trước mặt họ bày rất nhiều tài liệu, phần lớn trong đó liên quan đến Vương Siêu.
“Quả là tôi đã không nhìn lầm người! Thật kỳ diệu, chỉ một trận giết chết thiếu niên thiên tài võ thuật Nhật Bản. Anh chàng Diệp Huyền này không hề đơn giản, cả tôi bây giờ cũng vẫn thấy tiếc...”
“Thiên tài đã thua trận thì không còn là thiên tài! Nhật Bản bất kể là huấn luyện quân đội hay võ thuật, thậm chí cả đánh cờ, đều coi trọng nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé, thắng lợi trên hết. Tôi thì lại thấy chúng ta đã loại trừ được một đại hiểm họa!” Chu Lương cười: “Đối với họ mà nói, phương thức huấn luyện của chúng ta thì lại quá ôn hòa.”
“Bất luận thế nào, Vương Siêu đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, không phụ kỳ vọng của chúng ta, giá trị rõ ràng đã tăng thêm một bậc. Nhất là từ đó lại ngẫu nhiên thu được tin tình báo, Liêu Tuấn Hoa không ngờ lại là một cao thủ, đệ tử chân truyền của Đại tông sư hải ngoại Chu Hồng Trí. Tay họ Liêu này có mối quan hệ rất phức tạp với các bang hội người Hoa ở Mỹ, đúng là rất đáng để điều tra. Liêu Tuấn Hoa... hừ... ẩn mình thật thâm sâu...” Tào Nghị khẽ gõ tập tài liệu trước mặt.
“Nhìn bề ngoài, mấy cậu ấm của Tập đoàn Ức Khoa còn hơn Liêu Tuấn Hoa nhiều. Giấu mình kỹ như vậy, không biết có mục đích kế hoạch gì?” Chu Lương chau mày suy nghĩ.
“Giờ còn chưa đến lúc nói chuyện động chạm đám cậu ấm này được, cứ để Lâm Nhã Nam thu thập thêm thông tin... Phải rồi, bên trên nhận được tin không biết đã có bố trí gì chưa?” Tào Nghị hỏi.
Tào Nghị và Chu Lương đều thuộc tổ chức bí mật của Quân ủy, tin tức từ bên trên thường được truyền đến quân khu của Chu Lương trước.
“Tất nhiên đã có, Vương Siêu được phong Thiếu tá, hàm Trung đoàn phó! Lâm Nhã Nam thăng một cấp, tương đương Trung đoàn trưởng!” Chu Lương rút từ ngăn kéo ra một phong bì văn kiện.
“Chỉ vậy thôi sao?” Tào Nghị thắc mắc: “Không còn gì khác nữa? Họ không chính thức vào quân đội, dù phong Thiếu tướng cũng vô ích. Không tiền không gạo, không người không súng, Thiếu tá hay Trung tá cũng là gì?”
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
“Dĩ lực thắng Nhân không bằng dĩ Trí thắng Nhân, dĩ Trí thắng nhân không bằng dĩ Thế thắng nhân. Đại thế hừng hực khát khao, cuồn cuộn như biển, không thể chặn đỡ...” Đối diện với những đợt sóng cuồn cuộn liên tục táp vào bờ đá, Vương Siêu lại nghĩ về trận chiến giữa mình với Diệp Huyền, lòng không khỏi muôn phần cảm khái.
Trận chiến với Diệp Huyền đã giúp nhận thức của hắn đối với Tâm và Ý tiến vào một tầng thứ cao hơn. Vốn nội gia quyền thuật của Vương Siêu đã đạt đến cảnh giới cao siêu, thêm vào tâm ý tương hợp, ý khí tương giao, khí lực tương thông, có thể bùng phát ra kình lực cao nhất.
“Quyền thuật đạt đến tầng thứ nhất định, Tâm Ý cũng sẽ nâng cao. Diệp Huyền khổ luyện dưới thác nước, tôi rèn trong Băng Sơn tuyết nguyên, thực ra cũng là một hình thức tranh đấu với tự nhiên. Có điều hắn ta lại quên rằng trên thế giới này, điều khiến người ta phấn chấn không phải là trời đất tự nhiên, mà là người với người. Có con người có tâm ý mới có trời đất, trời đất đều ở cả trong tâm ý con người...”
Lẳng lặng ngắm nhìn những đợt sóng vỗ vào bờ đá, tâm trạng Vương Siêu đã thả lỏng tự do, dần đạt đến ý cảnh không linh, từng hình ảnh chiến đấu lần lượt hiện lên trước mắt.
Từ khi bắt đầu theo Đường Tử Trần học quyền đến khi cô rời đi, sau đó từng bước trưởng thành, chiến đấu với đủ hạng người, bốn năm trôi qua hắn đã từ một thiếu niên ngu ngơ trở thành một đại sư phụ danh tiếng, dù là võ nghệ hay tâm cảnh đều có những thay đổi thoát thai hoán cốt.
“Quốc thuật, tiên hữu Quốc, tài hữu Thuật. Không có Quốc thuật chẳng khác nào nước không có nguồn, không có quyền của tâm ý. Cả tỷ người chung một lòng, khí thế ấy mới là uy dũng không thể cản. Quốc thuật, tâm ý hòa quyện vào tinh thần hàng tỉ người, tâm ý như thế mới gọi là vĩ đại. Mỗi chiêu xuất ra, tâm ý và khí thế đều ngầm chứa tinh thần ấy, thử hỏi thiên hạ khí thế ai có thể sánh được? Cho dù võ công của đối thủ cao hơn nữa, công lực có thâm hậu hơn nữa, khi ra tay cũng phải nể sợ vài phần...”
Lôi đài thi đấu, chiến trường chém giết, tất cả đều không thể thiếu khí thế. Thế của ai mạnh, người ấy sẽ chiếm được tiên cơ.
Cuối cùng Vương Siêu đã hiểu ra, thời trước mỗi khi thiên hạ loạn lạc long xà cùng trỗi dậy, thế lực các bên đều muốn trưng ra hai chữ “Đại Nghĩa”, đó chính là vấn đề của khí thế.
Người luyện quyền không thể giả đại nghĩa, mà tấm lòng thật sự phải quang minh chính đại. Quốc thuật không phải chỉ là một danh từ hư vô, trong lòng có Đất Nước thì quyền thuật trong tay mới có thể mang khí thế hừng hực, chiêu thức đánh ra mới trên tầm đối thủ.
Đất nước này không phải là đất nước của một nhà, một dòng họ, một cá nhân hay một tổ chức nào đó, mà là tinh thần của triệu triệu con người suốt hàng nghìn năm nay.
Với hai đội quân thực lực tương đương, khi một bên đứng ra với tư cách đại nghĩa, phía bên kia chắc chắn sẽ không phải là đối thủ. Cũng tương tự như vậy, hai cao thủ công lực tương đương, người nào trong lòng chính trực, khí thế hừng hực không hề biết run sợ, ắt sẽ giành phần thắng.
Cho đến lúc này, Vương Siêu xem như đã hiểu ra chân đế của quốc thuật, sự huyền diệu của khí thế, đồng thời những khổ luyện tâm ý bao nhiêu năm qua cũng thực sự hòa quyện thông suốt.
Cảm giác giống hệt như Mãng xà vút không, nuốt nhật nguyệt hóa Rồng!
“Hây!”
Sau khi đả thông khúc mắc trong tâm linh, lòng Vương Siêu cũng nhấp nhô theo từng đợt sóng biển, bất chợt tung ra một quyền. Tâm ý hội hợp, ý lồng trong khí, khí quyện trong lực, toàn thân rộ lên những âm thanh rào rào của kình phong, hòa vào làm một với gió biển.
Vù vù! Vù vù!
Thân hình hắn thoăn thoắt di chuyển trên bờ đá, quyền xuất tạo phong, lúc như hổ gầm, lúc giống ưng kêu, khi tựa rắn phì, lúc như rồng thét, khi lại như vượn hú ngựa hí.
Mỗi chiêu đánh ra, không khí đều phát nổ.
Tiếng hổ gầm ưng kêu xen lẫn những tiếng nổ ầm ầm, âm thanh như thể sấm rền va đập vào nhau giữa không trung.
Thiên lôi rền vang, hổ gầm vượn hú! Bài quyền pháp này của Vương Siêu, bất kể là khí thế hay sức mạnh đều đã cao hơn trước đây ít nhất một bậc, đã đạt đến trình độ “Tùy thủ xuất lôi âm”.
Điểm quan trọng nhất trong “Thanh tùy thủ xuất” chính là lôi âm. Lôi là âm dương chi khí tích lũy đến cực điểm, sau đó bùng phát giữa thiên không. Lôi âm của cơ thể người cũng là do âm dương của tâm và ý tích lũy đến đỉnh điểm, sau đó kích phát cơ bắp gân cốt mà phát ra.
Tim như con đỏ, trong sáng nhu hòa, thuộc về thuần âm. Ý như sắt thép, rắn chắc bất dịch, thuộc về thuần dương. Sự trong sáng của tâm đến đỉnh điểm, sự kiên cường của chí đạt đến tột cùng, tất sẽ va chạm nhau bùng phát ra lôi âm.
Lôi âm khi đó sẽ tự nhiên sản sinh, không cần phải dụng tâm khổ luyện.
Vương Siêu trước đây cố gắng đến đâu cũng chỉ đạt được phần nào hiệu quả, trong khi công sức bỏ ra là không thể đo đếm. Thế nhưng bây giờ, mỗi cú ra đòn của hắn đều mang theo lôi âm rung chấn, chính là kết quả của tâm ý giao hòa tự nhiên thành.
Một đằng dày công khổ luyện, một đằng tự nhiên bùng phát, hiệu quả rõ ràng khác xa nhau. Điều này cũng giống như mượn lực phát lực trong Thái Cực Quyền, thượng tầng mượn lực là gân cốt da lông trực tiếp phản xạ, trong khi hạ tầng mượn lực phải căn cứ theo di chuyển của đối phương, suy nghĩ rồi mới đưa ra phản xạ, khác biệt giữa hai trình độ là rất rõ ràng. Một đằng là hậu thiên, còn một đằng là tiên thiên!
Vương Siêu trước đây cố tình lắc ra lôi âm, chỉ có thể dưỡng sinh mà không thể tấn công. Tuy nhiên lúc này, sức mạnh bùng phát bởi Tâm Ý giao hòa đã đưa lôi âm thông suốt trong từng động tác, cước động quyền xuất đều mang theo những tiếng nổ như sấm rền, không những sức mạnh bội tăng mà khí thế cũng hừng hực gấp bội.
Mỗi quyền mỗi chưởng đều phát ra lôi âm, nếu là thời trước là có thể nói đã đạt đến đẳng cấp thần tiên chân nhân rồi... Người thời xưa thấy đạo sĩ luyện quyền phát lôi âm, cho rằng đối phương đang dùng chính pháp hàng yêu trừ ma, từ đó lưu truyền rất nhiều tin đồn truyền thuyết, cả những câu chuyện li kỳ cổ quái.
Đạo sĩ có đức hạnh cao thâm đa phần đều là y giả, như Cát Hồng, Đào Hồng Cảnh, Tôn Tư Miễu... Y giả có tấm lòng phụ mẫu bao dung, tâm ý rộng lượng, có thể dung hòa âm dương mà phát ra lôi âm.
Vương Siêu khổ luyện Quốc thuật, lấy Quốc tăng Thuật, tinh thần phấn chấn cũng có thể giao hòa tâm ý, kích phát lôi âm.
Lôi là linh khí thiêng liêng trong trời đất, bùng phát trong dân gian!
Bùng!
Lần lượt biểu diễn xong Hổ hình, Ưng hình, Hầu hình, Mã hình, Xà hình, cuối cùng kết thúc ở Long hình!
“Long tính thuộc âm tu cốt năng!” Lúc luyện đến thức Long hình cuối cùng, khớp xương Vương Siêu liên tục rung chấn. Chỉ cảm thấy sâu thẳm trong xương cốt một cảm giác mát lạnh, theo hệ thần kinh lan tỏa khắp cơ thể.
Cùng lúc ấy, mọi chân lông trên cơ thể hắn khép chặt, nguyên khí không tản ra mà thu ngược trở lại. Đúng vào khoảnh khắc đó, Vương Siêu chỉ cảm thấy toàn thân kình lực lan tỏa, rạo rực không ngớt, gân cốt cùng phát ra âm thanh, từ cốt tủy đến da lông đều sinh ra một luồng ý cảnh tương giao, đồng thời bùng phát. Vút một tiếng trong ngoài kết hợp, rồi lại tiến sâu vào lục phủ ngũ tạng.
Vương Siêu cắn chặt hai hàm răng, lục phủ ngũ tạng, đại tràng tiểu tràng dường như đều khẽ rung lên, như sấm rền vang vọng. Luồng tâm ý nóng lạnh giao hòa, tạo ra một cảm giác ấm áp dìu dịu.
Nội bộ cơ thể đều cảm thấy hơi ấm, chính khoảnh khắc ấy Vương Siêu biết, công phu của mình cuối cùng đã luyện đến được cảnh giới trong ngoài tương hợp, kình lực thẩm thấu vào khắp lục phủ ngũ tạng.
Công phu khi luyện đến mức độ này mới có thể xem là thực sự cải thiện được thể chất, còn trước đây chẳng qua chỉ là khai phá tiềm lực. Tiềm lực cơ thể người, khai phá đến giới hạn sẽ không thể tăng thêm nữa. Nhưng nếu nội tạng được kình lực thẩm thấu, tiềm lực của cơ thể sẽ từng bước được tăng cường, từ đó có thể đạt đến cảnh giới tông sư võ học thượng thừa.
Cuối cùng đã đả thông được cánh cửa quan trọng nhất, có thể xem như đắc đạo!
Vương Siêu hai tay ghìm trước mặt thu công lực, thở phù một hơi, chỉ lờ mờ trông thấy, cách chừng ba thước trước mặt xuất hiện một luồng sóng khí lăn tăn.
“Luyện quyền thì dễ, thấu đạt chân lý trong quyền thuật nhân sinh mới khó. Đây chính là cái gọi là võ công dễ luyện, đắc đạo dĩ nan. Có điều, đoạn đường tiếp theo cũng không thể xem thường...”
“Võ công không khó, đắc đạo mới khó. Đắc đạo đã khó, dưỡng đạo còn khó hơn!”
Vương Siêu hiểu sâu sắc đạo lý này. Cảnh giới dù cao siêu bao nhiêu, đột nhiên lĩnh ngộ thì cũng vẫn chỉ là nhất thời. Phấn khích qua rồi trạng thái sẽ tiêu tan, cần phải không ngừng nghỉ duy trì trạng thái phấn khích, không được xao lãng, không để bị mài mòn, đó mới là gian nan nhất.
Quốc thuật, dĩ Quốc cường Thế, dĩ Thế cường Thuật. Trong những tháng ngày sau này, lúc nào trong tâm cũng phải có Đất Nước, tâm trung hữu quốc, quyền trung hữu quốc, không thể lay động bởi bất kì tình huống nào, không chịu sự bào mòn của bất kì hoàn cảnh nào, quả thực là một việc hết sức không dễ dàng.
Nhất thời phấn chấn dễ dàng, một đời phấn chấn mới khó khăn.
Đắc đạo khó, dưỡng đạo càng khó!
Mấy ngày trước cùng Liêu Tuấn Hoa trao đổi, quan sát nhật nguyệt vận hành, tĩnh dưỡng tâm ý, lại thêm phần chấn qua cuộc chiến với Diệp Huyền, cuối cùng hôm nay đứng giữa biển trời Vương Siêu đã lĩnh hội ra được chân đế đạo nghệ của Quốc thuật.
Các thế Hổ hình, Ưng hình, Hầu hình, Mã hình, Xà hình, Long hình của hắn đều đã luyện đến cảnh giới đại sư, khi ra tay đều tạo ra lôi âm, hơn nữa tất cả đều bùng phát tự nhiên, kình lực mạnh mẽ vô song.
Ngựa thời cổ đại, theo truyền thuyết là hóa thân của Rồng. Thế Long Xà Hợp Kích mà Đường Tử Trần truyền cho hắn, trong Long hình cũng tàng chứa Mã ý.
Vương Siêu đánh chết Diệp Huyền, lúc đầu là một chiêu Mã hình đạp nhẹ, dập nát bàn tay đối phương, tiếp đến là Hoàng Cẩu Tản Niệu của Hầu hình, đá gãy cổ chân đối thủ, cuối cùng lại là Mã hình giậm nát lồng ngực Diệp Huyền, kết liễu mạng sống. Trong ba đòn sát thủ, đã có tới hai thế mã hình.
Vương Siêu cũng nhờ đó đã lĩnh ngộ được ý cảnh chân đế của Mã hình, nhất cử phá quan, thần hình kiêm bị, thủ xuất lôi âm, kình lực nhanh mạnh.
“Tháng ngày sau này chính là quá trình từ từ dưỡng đạo. Đợi Thập Nhị Hình luyện đầy đủ, ám kình thông suốt toàn thân mới theo đuổi Hóa kình. Khi ấy không biết còn có những cửa ải nút thắt nào chờ đợi nữa đây?”
“Đỉnh cao của quyền thuật là Chí đạo, không cần nhìn nghe cũng có thể phát giác được nguy hiểm để né tránh. Đó lại là cảnh giới như thế nào? Xem ra con đường phải đi còn rất dài...”
“Tinh lực con người là có hạn, nhưng những thứ con người theo đuổi lại vô hạn. Chỉ riêng một học vấn quyền thuật này thôi cũng đã là sau dày không thể tưởng, đi hết một đời chưa chắc đã đạt đến đỉnh điểm, hiểu ra chân ý... Đúng là khiến người ta phải cảm khái!” Vương Siêu đăm chiêu suy ngẫm.
Trong khi đó....
.....................
Trong văn phòng của Quân khu tỉnh S, Tào Nghị và Quân khu trưởng Thiếu tướng Chu Lương đang thương nghị.
Trước mặt họ bày rất nhiều tài liệu, phần lớn trong đó liên quan đến Vương Siêu.
“Quả là tôi đã không nhìn lầm người! Thật kỳ diệu, chỉ một trận giết chết thiếu niên thiên tài võ thuật Nhật Bản. Anh chàng Diệp Huyền này không hề đơn giản, cả tôi bây giờ cũng vẫn thấy tiếc...”
“Thiên tài đã thua trận thì không còn là thiên tài! Nhật Bản bất kể là huấn luyện quân đội hay võ thuật, thậm chí cả đánh cờ, đều coi trọng nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé, thắng lợi trên hết. Tôi thì lại thấy chúng ta đã loại trừ được một đại hiểm họa!” Chu Lương cười: “Đối với họ mà nói, phương thức huấn luyện của chúng ta thì lại quá ôn hòa.”
“Bất luận thế nào, Vương Siêu đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, không phụ kỳ vọng của chúng ta, giá trị rõ ràng đã tăng thêm một bậc. Nhất là từ đó lại ngẫu nhiên thu được tin tình báo, Liêu Tuấn Hoa không ngờ lại là một cao thủ, đệ tử chân truyền của Đại tông sư hải ngoại Chu Hồng Trí. Tay họ Liêu này có mối quan hệ rất phức tạp với các bang hội người Hoa ở Mỹ, đúng là rất đáng để điều tra. Liêu Tuấn Hoa... hừ... ẩn mình thật thâm sâu...” Tào Nghị khẽ gõ tập tài liệu trước mặt.
“Nhìn bề ngoài, mấy cậu ấm của Tập đoàn Ức Khoa còn hơn Liêu Tuấn Hoa nhiều. Giấu mình kỹ như vậy, không biết có mục đích kế hoạch gì?” Chu Lương chau mày suy nghĩ.
“Giờ còn chưa đến lúc nói chuyện động chạm đám cậu ấm này được, cứ để Lâm Nhã Nam thu thập thêm thông tin... Phải rồi, bên trên nhận được tin không biết đã có bố trí gì chưa?” Tào Nghị hỏi.
Tào Nghị và Chu Lương đều thuộc tổ chức bí mật của Quân ủy, tin tức từ bên trên thường được truyền đến quân khu của Chu Lương trước.
“Tất nhiên đã có, Vương Siêu được phong Thiếu tá, hàm Trung đoàn phó! Lâm Nhã Nam thăng một cấp, tương đương Trung đoàn trưởng!” Chu Lương rút từ ngăn kéo ra một phong bì văn kiện.
“Chỉ vậy thôi sao?” Tào Nghị thắc mắc: “Không còn gì khác nữa? Họ không chính thức vào quân đội, dù phong Thiếu tướng cũng vô ích. Không tiền không gạo, không người không súng, Thiếu tá hay Trung tá cũng là gì?”
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
/510
|