Hai cao thủ gian khổ tu hành tới cảnh giới tuyệt đỉnh, một đôi sư đồ cường đại, cứ như vậy mỗi người một tay bị Vương Siêu nắm cổ, từ trong rừng xách ra cứ như xách hai con gà, chuyện này thật sự làm cho người ta rung động, càng bởi vì Liễu Viên Phi, Mai Thiên Vận mới hôm trước còn giao thủ cùng hai thầy trò này, biết rõ ràng sự cường đại của hai người đó.
"Trước kia là Thanh bang, Hoa Thanh bang, Hồng Môn công nhận Vương Siêu hắn là đệ nhất thiên hạ, chúng ta tuy rằng đã kiến thức qua bản lãnh nước chảy đá mòn, nắm sắt thành bùn của hắn, nhưng dù sao cũng chỉ là biểu diễn, chứ không tự thân động thủ. Hiện tại rốt cục cũng thấy được bản lĩnh của hắn, đáng tiếc, thật đáng tiếc, thế mà lại không được nhìn thấy bộ dáng chân chính động thủ của hắn. Kẻ thù truyền kiếp của ta lấy Thiết tiên đánh với hắn tay không, mà cũng bị bắt đến đây như con gà con vịt. Nếu ta sử dụng Bạch Viên Giáp Cương côn, không biết có phải là đối thủ của Vương Siêu hay không?"
Liễu Viên Phi nhìn thấy Vương Siêu nắm cổ hai thầy Chu Minh, Dư Phong ra khỏi rừng cây, trong lòng chấn động kịch liệt.
Nghe đồn là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Liễu Viên Phi "Phi Thiên Thần Viên" này, cũng có thể xếp vào một trong mười nhân vật đứng đầu trong số những tuyệt đỉnh cao thủ, tuy rằng hắn cũng thừa nhận quyền pháp của Vương Siêu hùng bá thiên hạ, cũng từng tại tổng bộ của Đại Quyển bang ở Ottawa (thủ đô Canada) kiến thức qua công phu nắm sắt thành bùn của Vương Siêu. Nhưng nắm sắt thành bùn dù sao cũng chỉ là một loại biểu diễn, không thể so với thực chiến chân chính.
Có tuyệt đỉnh cao thủ nào mà không phải nhân vật tâm cao tận trời? Trước kia Liễu Viên Phi tuy rằng ở mặt ngoài thừa nhận sự cường đại của Vương Siêu, nhưng ở chỗ sâu nhất trong tâm, vẫn tưởng tượng tới một ngày, chính mình đứng ở trước mặt Vương Siêu đường đường chính chính so đo cao thấp.
Nhưng mà hiện tại, trong nội tâm hắn một chút tâm tư như vậy cũng không còn. Đối với Vương Siêu chỉ có một loại kính sợ không nói thành lời.
Người thiếu niên chân trần, quần áo sạch sẽ ở trước mắt này, tại trong lòng Liễu Viên Phi, biến thành giống như Nhạc Sơn Đại Phật bàn cứ ở cao cao trong thiên địa chi gian, là hình tượng tối cao vô thượng.
Liễu Viên Phi trong lòng so sánh ước chừng, nếu mình cầm vũ khí "Bạch Viên Giáp Cương Côn" đối đầu với Vương Siêu, liệu có thể đủ để chống lại hay không. Nhưng mà hắn tưởng tượng một lúc lâu sau, cuối cùng thở ra một hơi thật dài.
Trong tâm hắn sau khi so sánh, cảm thấy được vẫn như cũ không thể ngăn cản.
Giờ khắc này, Liễu Viên Phi biết, chính mình đã bị Vương Siêu thật sự thuyết phục, cho dù về sau võ công hắn đại tiến, đả phá hư không, cũng không chắc đã là đối thủ của Vương Siêu, bởi vì trong lòng hắn giờ khắc này cũng đã chân chính thần phục.
"Ài, lão Liễu, ngươi trông coi Chu Minh, Linh Nhi, ngươi nắm chắc Dư Phong, chúng ta trở về thôi. Ở trong núi non lùm cỏ cũng có cao thủ, lại cần ta phải tự mình ra tay. Hy vọng Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thái, Trần Ngả Dương bọn họ có thể thuận lợi mời được người tới, không cần ta phải tự mình ra tay."
Vương Siêu thả người đang cầm trong tay xuống.
Chu Minh toàn thân là huyết, sau khi bị Vương Siêu buông ra, hai chân cong lại, ngồi quỳ dưới đất. Ánh mắt sáng ngời như ngọn lửa, cũng không biết là phẫn nộ hay là bi thương, làm cho người ta có một loại cảm giác "Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn".
Cái bộ dáng này của Chu Minh, thật giống như khi Kinh Kha đâm Tần Thủy Hoàng không thành công.
Thấy cái dạng này của hắn, Liễu Viên Phi, Mai Thiên Vận, Bạch Tuyền Di, Hoắc Linh Nhi đều cẩn thận căng thẳng. Ở đây mọi người đều là cao thủ, đương nhiên nhìn ra được, Chu Minh này tuy rằng toàn thân là huyết, nhưng tinh thần tràn đầy, cũng không mất đi sức chiến đấu.
Chu Minh đích xác không mất đi sức chiến đấu, Vương Siêu tuy rằng tóm được hắn, cũng không hạ độc thủ cắt đứt gân mạch, đánh gãy xương cốt, làm vỡ nội tạng vân vân.
Hắn cả người máu tươi thật khủng bố, cũng bởi thi triển "Đại Kim Cang Vương Tiên Pháp" bạo phát sinh mệnh lực toàn thân, thế nên kết quả là máu từ trong lỗ chân lông thẩm thấu ra.
Ra nhiều máu như vậy, nhìn rất khủng bố. Kỳ thật cũng như người thường đổ mồ hôi không khác nhau lắm, người thường sau khi hiến máu cũng không có sự tình gì, huống chi là tuyệt đỉnh cao thủ như hắn.
"Ngươi trải qua thời gian nghỉ ngơi dài như vậy, thể lực cũng đã khôi phục. Hiện tại một bộ phận máu trong nội tạng ngươi, đang chậm rãi tụ lại ở địa phương phía tây bụng dưới, dưới da khoảng một tấc, chỗ này ở trong Đại Thủ Ấn gọi là "Đỉnh núi Tu Di". Sau khi vận xong, lực bạo phát kinh người, quyền kình như Tu Di đại sơn đè xuống, có điều cái này đối với ta mà nói thì vô ích, ngươi vẫn nên tán khí huyết đi, tránh khỏi bị thương."
Vương Siêu nhìn Chu Minh đang ngồi quì, ánh mắt như ngọn lửa, giống như Kinh Kha, lắc lắc đầu.
Hắn đương nhiên nhìn ra được, Chu Minh vẫn chưa hết hi vọng, bí mật vận khí huyết tới một điểm ở một tấc dưới da phía tây bụng dưới, chuẩn bị bạo phát.
Điểm này, chính là một bộ vị trọng yếu trong phương pháp tu hành Đại Thủ Ấn của Yoga, được gọi là "Đỉnh núi Tu Di". Tu Di sơn trong thần thoại Phật giáo là thần sơn ở trung tâm, vô cùng to lớn.
Yoga Đại Thủ Ấn sau khi vận chuyển máu tới điểm đó, dùng sức kích thích, lực lượng bạo phát rất to lớn, giống như là Tu Di sơn đè xuống, dùng để ví dụ cho sự hung mãnh của lực lượng.
Thực hiển nhiên, Chu Minh là muốn lại bùng nổ lần nữa. Tuy rằng hắn đã rất che giấu, chậm rãi chuẩn bị vận chuyển, tự cho là sẽ không bị phát hiện, nhưng vẫn như cũ bị Vương Siêu liếc mắt một cái là nhìn ra.
Nghe thấy Vương Siêu nói như vậy, Chu Minh nhắm hai mắt lại, dùng một loại thanh âm khàn khàn dị thường nói: "Không thể tưởng được, ngươi vẫn có thể nhìn ra, con mắt của ngươi, sắc bén ngoài sự dự liệu của ta. Chỉ có điều, ngươi vì sao không phế ta đi, phải biết rằng, lấy năng lực của ta, ngươi chỉ cần hơi chút buông lỏng lơi là, sẽ mang đến họa sát thân cho những người bên cạnh ngươi. Ba người bên cạnh ngươi này, quyền pháp cùng lắm là tới hóa kính, ta bất thình lình ra tay, ngươi chắc gì đã phòng bị được."
"Con mắt của ta là tuệ nhãn" Vương Siêu bình tĩnh tự thuật: "Sở dĩ ta không phế đi ngươi, bởi vì chúng ta không oán không cừu. Ta lần này mời ngươi, chẳng qua là muốn mời tới một sự kiện võ thuật. Có điều ngươi không nằm trong tầm khống chế, có thể sẽ mang đến cho ta một ít phiền toái, đây là phòng bị trước khi xảy ra. Đương nhiên, ngươi nếu cố ý muốn ra tay, năng lực lớn thì cứ thử xem. Có điều ngươi nếu có ý định đả thương người, ta cũng sẽ không lưu thủ."
Chu Minh nghe xong, trầm mặc nhắm mắt, cũng không nói nữa.
"Chu tiên sinh, Vương Siêu tiên sinh hùng bá thiên hạ, tung hoành vô địch, lần này tự mình tới mời ngươi, ngươi cũng có thể lấy làm kiêu ngạo. Bại thì cũng bại rồi, cũng chẳng có gì cả, ngươi đừng quên, ngươi và ta còn có một trận chiến sinh tử, mời ngươi đến Nam Dương Đường Môn, ngươi hãy dưỡng thân thể cho tốt, tới lúc thượng đại hội võ đạo, ta sẽ lấy Bạch Viên Giáp Cương côn của ta đối đầu với Kim Cang tiên thuật của ngươi, ngươi là kẻ thù lâu năm của ta, chỉ có giết ngươi, mới có thể giải được tâm nguyện mười ba năm của ta. Ta hy vọng ngươi đường đường chính chính chết ở trong tay ta."
Liễu Viên Phi lạnh lùng nói.
Chu Minh nghe được lời khiêu chiến trần trụi của Liễu Viên Phi, vẻ mặt tuy rằng không thay đổi, nhưng thân thể lại đứng lên, xé y phục vải bố của chính mình, quấn quanh lên trên đầu.
"Đi thôi."
Vương Siêu thấy tình huống như vậy, xoay nhẹ người, bước dài về phía trước, dẫn đầu mà đi.
Hắn đi ở phía trước, cũng không sợ Chu Minh, Dư Phong sư đồ lại chạy trốn.
Mà Chu Minh, Dư Phong sư đồ bị Liễu Viên Phi bốn người vây quanh, cũng không lại làm ra động tác gì. Thực hiển nhiên bọn họ biết, chỉ cần mình vừa làm ra động tác gì, Vương Siêu ở phía trước khẳng định sẽ đánh chết bọn họ.
Đây là một loại dự cảm đến từ sâu thẳm trong đáy lòng, cho nên bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay khi Vương Siêu tự mình ra tay, bắt được một đôi sư đồ cao thủ ở Sri Lanka, các cao thủ Đường Môn được rải ra ngoài đã rầm rầm rộ rộ hừng hực khí thế tiến hành cuộc đi mời trên diện rộng.
Trung Đông.
Syria.
Nơi đây đúng là điển hình của thế giới Ả Rập Trung Đông, nhà thờ Hồi giáo cao lớn, tường thành cổ điển, khắp nơi đều tràn ngập Ả Rập phong tình độc đáo ý nhị.
Lúc này, đôi vợ chồng Trần Ngả Dương, Mạc Vân Yến đang ở thủ đô của Syria, một thành thị nổi tiếng thế giới, đã có 4500 năm lịch sử lâu đời, Damascus.
Nổi danh nhất của tòa thành thị này, đương nhiên chính là loan đao Damascus, danh đao đẳng cấp thế giới. Phàm là khách du lịch đến với thành thị này, đều muốn đeo loan đao Damascus trở về sưu tầm, bằng không đúng là một chuyện tình vô cùng tiếc nuối.
"Những thanh đao này mặt ngoài hoa văn tinh mỹ, kỳ thật đều là đồ giả. Chúng ta đi dạo nhiều cửa hàng như vậy, thế mà vẫn không tìm ra được một thanh loan đao Damascus thật sự."
Mạc Vân Yến cười nói với Trần Ngả Dương.
Hai vợ chồng đang đi dạo qua một ít cửa hàng đao cụ ở Damascus, bên trong các cửa hàng đao cụ to to nhỏ nhỏ, toàn bộ đều trưng bày cương đao hoa văn tinh mỹ, nhưng hai người đều là cao thủ, đối với nhận thức về binh khí đã vượt qua trình độ cao, đương nhiên nhìn ra được, đại bộ phận hoa văn cũng chỉ là trang sức mà thôi, chứ không phải là hoa văn Muhammad.
"Chúng ta đi xem qua thôi." Trần Ngả Dương cười nói: "Đao Damascus chân chính, trong nhà ta cũng cất giữ vài thanh, thật cũng không phải hiếm lạ. Lần này Vương Siêu tự mình ra tay, Liễu Viên Phi cũng không mời được người tới, chúng ta cũng không thể để cho Vương Siêu lại phải động thủ."
"Thật ra thì, hắn hùng bá thiên hạ, cao cao tại thượng. Nếu mọi chuyện đều tự mình làm, đích xác là có điểm hơi mất thân phận." Mạc Vân Yến thanh âm nũng nịu nói.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đã tới một cửa tiệm ở trong con hẻm nhỏ trong nội thành Damascus, đây cũng là một tiệm rèn nho nhỏ, tạo ra đao cụ, sinh ý vắng vẻ, ngõ nhỏ cũng sâu.
Trần Ngả Dương và Mạc Vân Yến đi vào trong, liền thấy một nam tử da vàng, tóc đen, rõ ràng là một người Á Đông, đang dùng kìm sắt kẹp một thanh kiếm nhúng vào nước lạnh.
Tiệm rèn này, không phải tạo ra đao Ả Rập, mà lại là trường kiếm kiểu dáng Trung Quốc.
Trần Ngả Dương liếc mắt một cái liền thấy trên vách tường đang treo một thanh trường kiếm có vỏ màu xanh lục, nhẹ nhàng giơ tay ra cầm xuống, mạnh mẽ rút ra, keng! Như là một tia chớp đánh xuống giữa đêm đen, lưỡi kiếm trong suốt, trên thân kiếm có những hoa văn màu đỏ thẫm như là vết rạn trên sông băng, dường như là do đánh kiếm mà tạo thành.
Trần Ngả Dương lấy ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mũi kiếm, lập tức da bị cắt đứt, một giọt máu dọc theo thân kiếm chảy xuống, giống như lá sen, không để lại một chút dấu vết.
Giọt máu chảy xuống dưới đất, trường kiếm phát ra một thanh âm như từ xa xưa vọng lại, tựa hồ như tiếng thì thầm của rồng.
"Kiếm tốt! Quả thực là bình sinh hiếm thấy, ngay cả Lý Cảnh Lâm tạo ra thanh Quy Xà kiếm cũng phải thua kém, quả thực là đỉnh phong của nghệ thuật binh khí lạnh. Lão bản, thanh kiếm này bao nhiêu tiền? Ta mua." Trần Ngả Dương ngón tay sau khi bị đứt, vết thương trên da lập tức khép miệng, không có chút sây sát, biểu hiện ra năng lực khống chế cường đại của bản thân.
"Đây là hàng không bán, thiên hạ cũng không có người xứng với thanh kiếm này, ngươi có lẽ không để ý tới chữ khắc ở dưới chuôi kiếm rồi." Người thợ rèn lẳng lặng nói.
Trần Ngả Dương ánh mắt nhìn chăm chú xuống phía dưới chuôi kiếm có bốn chữ Triện nhỏ, là "Nguyên Thủy Chi Chương".
"Chân nhân lấy bảo kiếm thi giải, cũng là một cách ve sầu thoát xác thượng đẳng." Trần Ngả Dương vừa thấy bốn chữ nhỏ này, chỉ biết đây là căn cứ theo bí quyết luyện kiếm của Đạo gia cổ đại, đúc thành một thanh kiếm. (Thi giải: Đạo giáo cho rằng đạo sĩ sau khi đắc đạo thành tiên, mượn một vật để lại thế gian rồi thăng thiên, gọi là thi giải)
Một ít người cổ đại, đúc kiếm thi giải, kiếm gọi là "Pháp kiếm", cũng không phải dùng để đối địch giết người, mà là sau khi chính mình cảm giác được tinh khí suy bại, huyết khí sút giảm, thì tự sát để giải thoát. Bọn họ tin tưởng, sử dụng kiếm để thi giải, có thể thoát khỏi thể xác, thoát xác thành tiên.
Loại pháp kiếm này, so với mấy cái "Ngư Trường", "Long Tuyền", "Thái A", "Can Tương", "Mạc Tà" một vài danh kiếm vân vân còn đẹp đẽ hơn.
Có đạo sĩ vào núi, nghèo khó cả đời, cũng đúc một thanh pháp kiếm, sau đó tự sát giải thoát. Người như thế, cũng được xưng là tu luyện kiếm tiên.
Trần Ngả Dương đối với điều này rất rõ ràng. Hắn thân là truyền nhân của Vũ Đương Kim Thiềm phái.
Trong số các phương pháp đúc pháp kiếm có nhiều kiểu nhiều dạng, nhưng trong đó lợi hại nhất chính là một loại pháp kiếm gọi là "Nguyên Thủy Chi Chương", tương truyền loại kiếm này là đúc phỏng theo bội kiếm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, sau khi thi giải, có thể thẳng tới Ngọc Kinh, tham gia Nguyên Thủy pháp hội. (Ngọc Kinh sơn: tương truyền là ngọn núi ở trung tâm thượng giới)
Đương nhiên, đây chỉ là thần thoại, chỉ có điều loại pháp kiếm này, đúng là có phương pháp đúc kiếm nhất lưu, chất liệu, độ sắc bén đều tới cực điểm. Hoàn toàn xứng đáng là đỉnh phong của nghệ thuật đúc vũ khí lạnh.
Có điều loại kiếm này, bình thường sẽ không lưu truyền ra. Bởi vì những người thi giải sẽ chọn những ngọn núi, thạch động bí ẩn, hiếm vết chân người.
Người rèn kiếm này nói không ai xứng với thanh bảo kiếm này ý tứ cũng thực rõ ràng, đây là bội kiếm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn, ai mà xứng cơ chứ?
"Trên thế giới này, cũng không chắc không có ai xứng với nó. Đại hôn lễ của Vương Siêu, ta không có lễ vật gì tốt để tặng hắn, thanh kiếm này đúng là thích hợp. Không thể tưởng được Lôi Minh Viễn sư phó, từng là Thiên Lôi tiếng tăm lừng lẫy, lại có thể ẩn cư bên trong một tiệm rèn nho nhỏ nhiều năm như vậy, làm buôn bán nhỏ."
Trần Ngả Dương ngẩng đầu lên, nhìn người rèn kiếm kia.
Người rèn kiếm này, chính là một võ thuật gia người Hoa từng tiếng tăm lẫy lừng ở Trung Đông do Vương Siêu chỉ định, Lôi Minh Viễn, ngoại hiệu Thiên Lôi, ý tứ là quyền pháp một khi thi triển, giống như Thiên Lôi đang tức giận.
"Ngươi chắc là Trần Ngả Dương, ta cũng đã từng nghe qua tên ngươi."
Lôi Minh Viễn vươn tay ra, lấy thanh pháp kiếm "Nguyên Thủy Chi Chương" trong tay Trần Ngả Dương: "Ngươi đến để mời ta? Gần đây Đường Môn gây ra động tĩnh rất lớn, ta thật ra cũng biết. Ngươi nếu đã đến mời ta, xem ra ta không thể không đi rồi. Vậy thì cứ đi theo ngươi một chuyến thôi, ngươi nói có người có thể xứng với "Nguyên Thủy Chi Chương", ta thật sự muốn xem thế nào."
Thật là bất ngờ, Lôi Minh Viễn không hề động thủ cùng Trần Ngả Dương, mà là trực tiếp theo hắn đến Nam Dương.
Mười ngày sau...
Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thái cũng đã mời được người cần mời tới.
Đều đã tới Nam Dương võ thuật đạo trường.
Vương Siêu đang ngồi chờ những người này.
Hắn vẫn như trước ngồi ở ghế trên, vách tường phía sau, vẫn là bức họa của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Cao thủ thiên hạ, đều tụ tập lại đây.
"Trước kia là Thanh bang, Hoa Thanh bang, Hồng Môn công nhận Vương Siêu hắn là đệ nhất thiên hạ, chúng ta tuy rằng đã kiến thức qua bản lãnh nước chảy đá mòn, nắm sắt thành bùn của hắn, nhưng dù sao cũng chỉ là biểu diễn, chứ không tự thân động thủ. Hiện tại rốt cục cũng thấy được bản lĩnh của hắn, đáng tiếc, thật đáng tiếc, thế mà lại không được nhìn thấy bộ dáng chân chính động thủ của hắn. Kẻ thù truyền kiếp của ta lấy Thiết tiên đánh với hắn tay không, mà cũng bị bắt đến đây như con gà con vịt. Nếu ta sử dụng Bạch Viên Giáp Cương côn, không biết có phải là đối thủ của Vương Siêu hay không?"
Liễu Viên Phi nhìn thấy Vương Siêu nắm cổ hai thầy Chu Minh, Dư Phong ra khỏi rừng cây, trong lòng chấn động kịch liệt.
Nghe đồn là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Liễu Viên Phi "Phi Thiên Thần Viên" này, cũng có thể xếp vào một trong mười nhân vật đứng đầu trong số những tuyệt đỉnh cao thủ, tuy rằng hắn cũng thừa nhận quyền pháp của Vương Siêu hùng bá thiên hạ, cũng từng tại tổng bộ của Đại Quyển bang ở Ottawa (thủ đô Canada) kiến thức qua công phu nắm sắt thành bùn của Vương Siêu. Nhưng nắm sắt thành bùn dù sao cũng chỉ là một loại biểu diễn, không thể so với thực chiến chân chính.
Có tuyệt đỉnh cao thủ nào mà không phải nhân vật tâm cao tận trời? Trước kia Liễu Viên Phi tuy rằng ở mặt ngoài thừa nhận sự cường đại của Vương Siêu, nhưng ở chỗ sâu nhất trong tâm, vẫn tưởng tượng tới một ngày, chính mình đứng ở trước mặt Vương Siêu đường đường chính chính so đo cao thấp.
Nhưng mà hiện tại, trong nội tâm hắn một chút tâm tư như vậy cũng không còn. Đối với Vương Siêu chỉ có một loại kính sợ không nói thành lời.
Người thiếu niên chân trần, quần áo sạch sẽ ở trước mắt này, tại trong lòng Liễu Viên Phi, biến thành giống như Nhạc Sơn Đại Phật bàn cứ ở cao cao trong thiên địa chi gian, là hình tượng tối cao vô thượng.
Liễu Viên Phi trong lòng so sánh ước chừng, nếu mình cầm vũ khí "Bạch Viên Giáp Cương Côn" đối đầu với Vương Siêu, liệu có thể đủ để chống lại hay không. Nhưng mà hắn tưởng tượng một lúc lâu sau, cuối cùng thở ra một hơi thật dài.
Trong tâm hắn sau khi so sánh, cảm thấy được vẫn như cũ không thể ngăn cản.
Giờ khắc này, Liễu Viên Phi biết, chính mình đã bị Vương Siêu thật sự thuyết phục, cho dù về sau võ công hắn đại tiến, đả phá hư không, cũng không chắc đã là đối thủ của Vương Siêu, bởi vì trong lòng hắn giờ khắc này cũng đã chân chính thần phục.
"Ài, lão Liễu, ngươi trông coi Chu Minh, Linh Nhi, ngươi nắm chắc Dư Phong, chúng ta trở về thôi. Ở trong núi non lùm cỏ cũng có cao thủ, lại cần ta phải tự mình ra tay. Hy vọng Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thái, Trần Ngả Dương bọn họ có thể thuận lợi mời được người tới, không cần ta phải tự mình ra tay."
Vương Siêu thả người đang cầm trong tay xuống.
Chu Minh toàn thân là huyết, sau khi bị Vương Siêu buông ra, hai chân cong lại, ngồi quỳ dưới đất. Ánh mắt sáng ngời như ngọn lửa, cũng không biết là phẫn nộ hay là bi thương, làm cho người ta có một loại cảm giác "Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn".
Cái bộ dáng này của Chu Minh, thật giống như khi Kinh Kha đâm Tần Thủy Hoàng không thành công.
Thấy cái dạng này của hắn, Liễu Viên Phi, Mai Thiên Vận, Bạch Tuyền Di, Hoắc Linh Nhi đều cẩn thận căng thẳng. Ở đây mọi người đều là cao thủ, đương nhiên nhìn ra được, Chu Minh này tuy rằng toàn thân là huyết, nhưng tinh thần tràn đầy, cũng không mất đi sức chiến đấu.
Chu Minh đích xác không mất đi sức chiến đấu, Vương Siêu tuy rằng tóm được hắn, cũng không hạ độc thủ cắt đứt gân mạch, đánh gãy xương cốt, làm vỡ nội tạng vân vân.
Hắn cả người máu tươi thật khủng bố, cũng bởi thi triển "Đại Kim Cang Vương Tiên Pháp" bạo phát sinh mệnh lực toàn thân, thế nên kết quả là máu từ trong lỗ chân lông thẩm thấu ra.
Ra nhiều máu như vậy, nhìn rất khủng bố. Kỳ thật cũng như người thường đổ mồ hôi không khác nhau lắm, người thường sau khi hiến máu cũng không có sự tình gì, huống chi là tuyệt đỉnh cao thủ như hắn.
"Ngươi trải qua thời gian nghỉ ngơi dài như vậy, thể lực cũng đã khôi phục. Hiện tại một bộ phận máu trong nội tạng ngươi, đang chậm rãi tụ lại ở địa phương phía tây bụng dưới, dưới da khoảng một tấc, chỗ này ở trong Đại Thủ Ấn gọi là "Đỉnh núi Tu Di". Sau khi vận xong, lực bạo phát kinh người, quyền kình như Tu Di đại sơn đè xuống, có điều cái này đối với ta mà nói thì vô ích, ngươi vẫn nên tán khí huyết đi, tránh khỏi bị thương."
Vương Siêu nhìn Chu Minh đang ngồi quì, ánh mắt như ngọn lửa, giống như Kinh Kha, lắc lắc đầu.
Hắn đương nhiên nhìn ra được, Chu Minh vẫn chưa hết hi vọng, bí mật vận khí huyết tới một điểm ở một tấc dưới da phía tây bụng dưới, chuẩn bị bạo phát.
Điểm này, chính là một bộ vị trọng yếu trong phương pháp tu hành Đại Thủ Ấn của Yoga, được gọi là "Đỉnh núi Tu Di". Tu Di sơn trong thần thoại Phật giáo là thần sơn ở trung tâm, vô cùng to lớn.
Yoga Đại Thủ Ấn sau khi vận chuyển máu tới điểm đó, dùng sức kích thích, lực lượng bạo phát rất to lớn, giống như là Tu Di sơn đè xuống, dùng để ví dụ cho sự hung mãnh của lực lượng.
Thực hiển nhiên, Chu Minh là muốn lại bùng nổ lần nữa. Tuy rằng hắn đã rất che giấu, chậm rãi chuẩn bị vận chuyển, tự cho là sẽ không bị phát hiện, nhưng vẫn như cũ bị Vương Siêu liếc mắt một cái là nhìn ra.
Nghe thấy Vương Siêu nói như vậy, Chu Minh nhắm hai mắt lại, dùng một loại thanh âm khàn khàn dị thường nói: "Không thể tưởng được, ngươi vẫn có thể nhìn ra, con mắt của ngươi, sắc bén ngoài sự dự liệu của ta. Chỉ có điều, ngươi vì sao không phế ta đi, phải biết rằng, lấy năng lực của ta, ngươi chỉ cần hơi chút buông lỏng lơi là, sẽ mang đến họa sát thân cho những người bên cạnh ngươi. Ba người bên cạnh ngươi này, quyền pháp cùng lắm là tới hóa kính, ta bất thình lình ra tay, ngươi chắc gì đã phòng bị được."
"Con mắt của ta là tuệ nhãn" Vương Siêu bình tĩnh tự thuật: "Sở dĩ ta không phế đi ngươi, bởi vì chúng ta không oán không cừu. Ta lần này mời ngươi, chẳng qua là muốn mời tới một sự kiện võ thuật. Có điều ngươi không nằm trong tầm khống chế, có thể sẽ mang đến cho ta một ít phiền toái, đây là phòng bị trước khi xảy ra. Đương nhiên, ngươi nếu cố ý muốn ra tay, năng lực lớn thì cứ thử xem. Có điều ngươi nếu có ý định đả thương người, ta cũng sẽ không lưu thủ."
Chu Minh nghe xong, trầm mặc nhắm mắt, cũng không nói nữa.
"Chu tiên sinh, Vương Siêu tiên sinh hùng bá thiên hạ, tung hoành vô địch, lần này tự mình tới mời ngươi, ngươi cũng có thể lấy làm kiêu ngạo. Bại thì cũng bại rồi, cũng chẳng có gì cả, ngươi đừng quên, ngươi và ta còn có một trận chiến sinh tử, mời ngươi đến Nam Dương Đường Môn, ngươi hãy dưỡng thân thể cho tốt, tới lúc thượng đại hội võ đạo, ta sẽ lấy Bạch Viên Giáp Cương côn của ta đối đầu với Kim Cang tiên thuật của ngươi, ngươi là kẻ thù lâu năm của ta, chỉ có giết ngươi, mới có thể giải được tâm nguyện mười ba năm của ta. Ta hy vọng ngươi đường đường chính chính chết ở trong tay ta."
Liễu Viên Phi lạnh lùng nói.
Chu Minh nghe được lời khiêu chiến trần trụi của Liễu Viên Phi, vẻ mặt tuy rằng không thay đổi, nhưng thân thể lại đứng lên, xé y phục vải bố của chính mình, quấn quanh lên trên đầu.
"Đi thôi."
Vương Siêu thấy tình huống như vậy, xoay nhẹ người, bước dài về phía trước, dẫn đầu mà đi.
Hắn đi ở phía trước, cũng không sợ Chu Minh, Dư Phong sư đồ lại chạy trốn.
Mà Chu Minh, Dư Phong sư đồ bị Liễu Viên Phi bốn người vây quanh, cũng không lại làm ra động tác gì. Thực hiển nhiên bọn họ biết, chỉ cần mình vừa làm ra động tác gì, Vương Siêu ở phía trước khẳng định sẽ đánh chết bọn họ.
Đây là một loại dự cảm đến từ sâu thẳm trong đáy lòng, cho nên bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay khi Vương Siêu tự mình ra tay, bắt được một đôi sư đồ cao thủ ở Sri Lanka, các cao thủ Đường Môn được rải ra ngoài đã rầm rầm rộ rộ hừng hực khí thế tiến hành cuộc đi mời trên diện rộng.
Trung Đông.
Syria.
Nơi đây đúng là điển hình của thế giới Ả Rập Trung Đông, nhà thờ Hồi giáo cao lớn, tường thành cổ điển, khắp nơi đều tràn ngập Ả Rập phong tình độc đáo ý nhị.
Lúc này, đôi vợ chồng Trần Ngả Dương, Mạc Vân Yến đang ở thủ đô của Syria, một thành thị nổi tiếng thế giới, đã có 4500 năm lịch sử lâu đời, Damascus.
Nổi danh nhất của tòa thành thị này, đương nhiên chính là loan đao Damascus, danh đao đẳng cấp thế giới. Phàm là khách du lịch đến với thành thị này, đều muốn đeo loan đao Damascus trở về sưu tầm, bằng không đúng là một chuyện tình vô cùng tiếc nuối.
"Những thanh đao này mặt ngoài hoa văn tinh mỹ, kỳ thật đều là đồ giả. Chúng ta đi dạo nhiều cửa hàng như vậy, thế mà vẫn không tìm ra được một thanh loan đao Damascus thật sự."
Mạc Vân Yến cười nói với Trần Ngả Dương.
Hai vợ chồng đang đi dạo qua một ít cửa hàng đao cụ ở Damascus, bên trong các cửa hàng đao cụ to to nhỏ nhỏ, toàn bộ đều trưng bày cương đao hoa văn tinh mỹ, nhưng hai người đều là cao thủ, đối với nhận thức về binh khí đã vượt qua trình độ cao, đương nhiên nhìn ra được, đại bộ phận hoa văn cũng chỉ là trang sức mà thôi, chứ không phải là hoa văn Muhammad.
"Chúng ta đi xem qua thôi." Trần Ngả Dương cười nói: "Đao Damascus chân chính, trong nhà ta cũng cất giữ vài thanh, thật cũng không phải hiếm lạ. Lần này Vương Siêu tự mình ra tay, Liễu Viên Phi cũng không mời được người tới, chúng ta cũng không thể để cho Vương Siêu lại phải động thủ."
"Thật ra thì, hắn hùng bá thiên hạ, cao cao tại thượng. Nếu mọi chuyện đều tự mình làm, đích xác là có điểm hơi mất thân phận." Mạc Vân Yến thanh âm nũng nịu nói.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đã tới một cửa tiệm ở trong con hẻm nhỏ trong nội thành Damascus, đây cũng là một tiệm rèn nho nhỏ, tạo ra đao cụ, sinh ý vắng vẻ, ngõ nhỏ cũng sâu.
Trần Ngả Dương và Mạc Vân Yến đi vào trong, liền thấy một nam tử da vàng, tóc đen, rõ ràng là một người Á Đông, đang dùng kìm sắt kẹp một thanh kiếm nhúng vào nước lạnh.
Tiệm rèn này, không phải tạo ra đao Ả Rập, mà lại là trường kiếm kiểu dáng Trung Quốc.
Trần Ngả Dương liếc mắt một cái liền thấy trên vách tường đang treo một thanh trường kiếm có vỏ màu xanh lục, nhẹ nhàng giơ tay ra cầm xuống, mạnh mẽ rút ra, keng! Như là một tia chớp đánh xuống giữa đêm đen, lưỡi kiếm trong suốt, trên thân kiếm có những hoa văn màu đỏ thẫm như là vết rạn trên sông băng, dường như là do đánh kiếm mà tạo thành.
Trần Ngả Dương lấy ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mũi kiếm, lập tức da bị cắt đứt, một giọt máu dọc theo thân kiếm chảy xuống, giống như lá sen, không để lại một chút dấu vết.
Giọt máu chảy xuống dưới đất, trường kiếm phát ra một thanh âm như từ xa xưa vọng lại, tựa hồ như tiếng thì thầm của rồng.
"Kiếm tốt! Quả thực là bình sinh hiếm thấy, ngay cả Lý Cảnh Lâm tạo ra thanh Quy Xà kiếm cũng phải thua kém, quả thực là đỉnh phong của nghệ thuật binh khí lạnh. Lão bản, thanh kiếm này bao nhiêu tiền? Ta mua." Trần Ngả Dương ngón tay sau khi bị đứt, vết thương trên da lập tức khép miệng, không có chút sây sát, biểu hiện ra năng lực khống chế cường đại của bản thân.
"Đây là hàng không bán, thiên hạ cũng không có người xứng với thanh kiếm này, ngươi có lẽ không để ý tới chữ khắc ở dưới chuôi kiếm rồi." Người thợ rèn lẳng lặng nói.
Trần Ngả Dương ánh mắt nhìn chăm chú xuống phía dưới chuôi kiếm có bốn chữ Triện nhỏ, là "Nguyên Thủy Chi Chương".
"Chân nhân lấy bảo kiếm thi giải, cũng là một cách ve sầu thoát xác thượng đẳng." Trần Ngả Dương vừa thấy bốn chữ nhỏ này, chỉ biết đây là căn cứ theo bí quyết luyện kiếm của Đạo gia cổ đại, đúc thành một thanh kiếm. (Thi giải: Đạo giáo cho rằng đạo sĩ sau khi đắc đạo thành tiên, mượn một vật để lại thế gian rồi thăng thiên, gọi là thi giải)
Một ít người cổ đại, đúc kiếm thi giải, kiếm gọi là "Pháp kiếm", cũng không phải dùng để đối địch giết người, mà là sau khi chính mình cảm giác được tinh khí suy bại, huyết khí sút giảm, thì tự sát để giải thoát. Bọn họ tin tưởng, sử dụng kiếm để thi giải, có thể thoát khỏi thể xác, thoát xác thành tiên.
Loại pháp kiếm này, so với mấy cái "Ngư Trường", "Long Tuyền", "Thái A", "Can Tương", "Mạc Tà" một vài danh kiếm vân vân còn đẹp đẽ hơn.
Có đạo sĩ vào núi, nghèo khó cả đời, cũng đúc một thanh pháp kiếm, sau đó tự sát giải thoát. Người như thế, cũng được xưng là tu luyện kiếm tiên.
Trần Ngả Dương đối với điều này rất rõ ràng. Hắn thân là truyền nhân của Vũ Đương Kim Thiềm phái.
Trong số các phương pháp đúc pháp kiếm có nhiều kiểu nhiều dạng, nhưng trong đó lợi hại nhất chính là một loại pháp kiếm gọi là "Nguyên Thủy Chi Chương", tương truyền loại kiếm này là đúc phỏng theo bội kiếm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, sau khi thi giải, có thể thẳng tới Ngọc Kinh, tham gia Nguyên Thủy pháp hội. (Ngọc Kinh sơn: tương truyền là ngọn núi ở trung tâm thượng giới)
Đương nhiên, đây chỉ là thần thoại, chỉ có điều loại pháp kiếm này, đúng là có phương pháp đúc kiếm nhất lưu, chất liệu, độ sắc bén đều tới cực điểm. Hoàn toàn xứng đáng là đỉnh phong của nghệ thuật đúc vũ khí lạnh.
Có điều loại kiếm này, bình thường sẽ không lưu truyền ra. Bởi vì những người thi giải sẽ chọn những ngọn núi, thạch động bí ẩn, hiếm vết chân người.
Người rèn kiếm này nói không ai xứng với thanh bảo kiếm này ý tứ cũng thực rõ ràng, đây là bội kiếm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn, ai mà xứng cơ chứ?
"Trên thế giới này, cũng không chắc không có ai xứng với nó. Đại hôn lễ của Vương Siêu, ta không có lễ vật gì tốt để tặng hắn, thanh kiếm này đúng là thích hợp. Không thể tưởng được Lôi Minh Viễn sư phó, từng là Thiên Lôi tiếng tăm lừng lẫy, lại có thể ẩn cư bên trong một tiệm rèn nho nhỏ nhiều năm như vậy, làm buôn bán nhỏ."
Trần Ngả Dương ngẩng đầu lên, nhìn người rèn kiếm kia.
Người rèn kiếm này, chính là một võ thuật gia người Hoa từng tiếng tăm lẫy lừng ở Trung Đông do Vương Siêu chỉ định, Lôi Minh Viễn, ngoại hiệu Thiên Lôi, ý tứ là quyền pháp một khi thi triển, giống như Thiên Lôi đang tức giận.
"Ngươi chắc là Trần Ngả Dương, ta cũng đã từng nghe qua tên ngươi."
Lôi Minh Viễn vươn tay ra, lấy thanh pháp kiếm "Nguyên Thủy Chi Chương" trong tay Trần Ngả Dương: "Ngươi đến để mời ta? Gần đây Đường Môn gây ra động tĩnh rất lớn, ta thật ra cũng biết. Ngươi nếu đã đến mời ta, xem ra ta không thể không đi rồi. Vậy thì cứ đi theo ngươi một chuyến thôi, ngươi nói có người có thể xứng với "Nguyên Thủy Chi Chương", ta thật sự muốn xem thế nào."
Thật là bất ngờ, Lôi Minh Viễn không hề động thủ cùng Trần Ngả Dương, mà là trực tiếp theo hắn đến Nam Dương.
Mười ngày sau...
Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thái cũng đã mời được người cần mời tới.
Đều đã tới Nam Dương võ thuật đạo trường.
Vương Siêu đang ngồi chờ những người này.
Hắn vẫn như trước ngồi ở ghế trên, vách tường phía sau, vẫn là bức họa của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Cao thủ thiên hạ, đều tụ tập lại đây.
/510
|